Hoàng đế và ngự trù 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chiều nay, mây đen giăng kín lối, Tử Cấm Thành mưa phùn lất phất, bao trùm Cố cung mảnh u ám, mấy cung nhân như cũ lục tục di chuyển, từng đoàn người vẫn không ngừng nghỉ.

Trên mái ngói đại điện một màu đỏ thẫm, những giọt mưa đập lên gạch ngói vang tên tiếng tí tách, rồi rào rào mưa to, không khí bỗng chốc lạnh lẽo đi mấy phần, lòng người lại càng mơ hồ, phảng phất còn mơ hồ hơn cả cơn mưa phùn này. Lý Đức nhướng mày nhìn mày mưa trước mắt, sau đó thở dài, phất cây phất trần ngoảng ngừoi đi vào trong.

Bên trong đại điện mấy nô tỳ cung kính đứng yên lặng mắt nhìn mũi, không hề mang đến cảm giác tồn tại, chỉ có lò sưởi vẫn toả khói mang hương trầm lan trong không khí. Bọn họ thấy Lý Đức tiến vào liền cung kính phúc thân, từ đầu đến cuối không hề phát ra âm thanh nào cả.

Giữa chính điện, nam tử cả người đẫm nước mưa, nhưng chật vật vẫn không làm mất đi vẻ soái khí của hắn, mắt phượng cương trực, sống mũi thẳng tắp, làn da ngâm đen mạnh mẽ, đường nét toát ra hương vị đàn ông, ánh mắt hắn thuỷ chung trong như ngọc thạch, sạch sẽ vô cùng, hắn nhìn chằm chằm vào thiên tử vậy mà lại không mang bất kỳ tia bất kính nào, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong ánh mắt có mấy phần phức tạp cùng dãy dụa.

Ngược lại bên kia ánh mắt Phí Uyên nhìn về phía hắn cũng không kém kiên định, thâm trầm như nước, bên trong như sóng cuồn, hệt như chứa cả cơn bão bên trong con ngươi màu đen đó.

Trong tình huống giương cung bạt kiếm, ai cũng không tình nguyện mở lời trước. Cuối cùng khéo dài hơn 1 khắc, nam nhân trẻ mới mở miệng:" Hồi bẩm Hoàng thượng, xin Hoàng thượng cho phép thần được gặp Hoàng hậu"

Phí Uyên nhướng mày thản nhiên :" Như trẫm đã nói, Hoàng hậu hư nhược, không thích hợp gặp người, Thực Chi cố chấp muốn gặp nàng sợ rằng không ổn"

" Cho dù Hoàng hậu không muốn gặp ai thì thần là huynh trưởng của nàng, không có khả năng nàng không gặp thần. Huống hồ trước giờ huynh muội thần tình thâm nghĩa nặng"

Phí Uyên nâng tách trà Long Tĩnh, mở nắp nhưng không uống, nhìn chằm chằm nam nhân trước thư án, giọng nghiền ngẫm mơ hồ mang tiêu chế giễu:" tình thâm nghĩa nặng "

Thân hình vị Thực Chi tướng quân liền bị cứng đờ, ánh mắt hắn né tránh sau đó liền hồi phục nói:" Thần mong hoàng thượng lấy đại cục mà suy sét"

Nói xong hắn liền thi lễ muốn rời đi, Hoàng đế bật ra một tiếng cười, nhìn bóng lưng hắn nói:" Nếu huynh muội ngươi có tình cảm sâu nặng , ngươi là bằng hữu của ta, hiểu rõ con người ta độc ác thâm trầm, vậy sao năm đó ngươi vốn biết ta có ý trung nhân vẫn để nàng vào cung làm Hoàng hậu.Hay ngươi vẫn hận mẫu thân nàng hại chết thân mẫu ngươi?"

Thực Chi khe khẽ cười:" Thần chỉ muốn cho Hoàng thượng một con tin mà thôi, vẫn không nghĩ cuối cùng người vẫn dồn nàng tới đường chết"

" Ta vốn không mong nàng chết, năm đó chỉ là thoả ước nguyện của nàng mà thôi, cũng là cho Trần gia ta một đường sống"

Phí Uyên lắc đầu, thoả mãn nói:" Trẫm cũng không định giết nàng, chỉ mong nàng an phận thủ thường, sinh ra hài tử là tốt rồi, người từ nơi nào đến thì về nơi đó. Vốn dĩ trẫm coi Thực Chi là huynh đệ, dù cách một chữ quân thần, trẫm vẫn mong ta và ngươi vẫn như ngày xưa có thể nói ra những gì ngươi muốn"

" Thực Chi tuân chỉ"

Ngọc Thải Đình

Thấm Tâm nằm dài trên ghế quý phi trong nhà thuỷ tạ, hai cung nữ thân cận một người quạt một người giúp nàng xoa bóp, cuộc sống trôi qua như thần tiên, khoái hoạt vô cùng.

Cung nữ dâng lên cho nàng nước mơ ướp lạnh, Thấm Tâm híp mắt nhận lấy, thư thư thái thái uống từng húp, tay ngọc còn lấy một chùm nho xanh mọng nước bỏ từng quả vào miệng.

Vì vừa uống nước mơ, đôi môi nàng mọng lên một lớp nước óng ánh, màu môi đỏ ửng như máu, miệng nhỏ há ra cắn nuốt một trái nho sau đó tao tao đóng khép.

  Mấy cung nhân Phí Uyên ban cho nàng quả thực rất chuyên nghiệp từ sáng tới chiều dù hắn có tới hay không bọn họ đều tận lực chọc nàng vui, giúp nàng tiêu dao giải sầu.

  Ngư Ma là cung nữ Tây Vực, nàng ấy rất xinh đẹp, một vẻ đẹp khác hẳn với mọi nữ nhân hậu cung, vì lẽ đó mà nàng ấy hay bị ức hiếp.

Thấy nàng thiếp đi ngủ quên, Ngư Ma nhìn ánh mặt trời bắt đầu gay gắt, liền nhẹ giọng nhắc nhở:" Nương nương say rồi ạ, nước mơ tuy là nước trái cây nhưng uống nhiều sẽ say, hay nô tì dìu nương nương về cung"

Thấm Tâm không trả lời, ngước nhìn nàng ấy, không khỏi trầm trồ, giọng nói ngọt ngào cũng quá đẹp đi thôi!

Trong hậu cung muôn hoa đua nở, nàng ấy như đoá hồng ngoại kiều diễm, những người khác sao có thể để nữ nhân như thế xuất hiện trước long nhan. Cho nên từng người một chèn ép, mà nàng tâm đắc nhất là Ngư Ma này.

" Được rồi, hồi cung thôi"

Ngư Ma đỡ nàng trên ghế quý phi xuống, U Nhiễm thay nàng khoác áo choàng, đoàn người đi khỏi đình thuỳ tạ, ung dung xinh đẹp lại kiều nhược như yêu quỷ. Từ nô tỳ cho đến chủ tử đều mang theo loại mi hoặc như tơ, lãnh tao từ trong xương cốt.

  Các nàng đi trong ngự hoa viên, mấy tiểu chủ tử khác ngước nhìn đều tức đến đảo điên. Hoàng quí phi quá mức điên rồ, cung tỳ của nàng đều là mỹ nhân, đi ngang hoa cỏ, đều làm lu mờ vẻ đẹp của hoa cỏ. Tuỳ tiện lấy một người từ trong đoàn người ra đều đẹp như nữ nhân của Hoàng đế.

Tiêu Tài tử thở dài, bất mãn:" một mình Hoàng quý phi đã lấy hết thánh sủng, hiện giờ mười mấy nô tỳ của nàng ta mỹ lệ như thế, chúng ta biết phải làm sao?"

  Lâm tu dung miệt thị:" Hoàng hậu mang long thai, dù nàng có thánh sủng chỉ cần Hoàng hậu sinh con trai, nàng cũng chưa chắc là người thắng cuối cùng. Chưa có Thánh tâm lại tuyển nhiều mĩ nhân, có ích gì chứ?"

  Kiều phi mỉm cười:" Lâm tư dung là thứ nữ Hình bộ thượng thư, đương nhiên có quyền kiêu ngoạ trước bọn bao y nô tỳ. Có điều Hoàng quý phi thân phận cao quí, nếu hoàng hậu sinh nữ hài, mà Hoàng quí phi hoài nam hài không biết chừng Thái hậu cũng giúp nàng thượng vị"

Thục phu nhân nhìn mọi người hoa dung thất sắc, điềm tĩnh trấn an:" Thái hậu là người hiểu lý lẽ, Trần tướng quân là cánh tay đắc lực của Hoàng thượng, tỷ tỷ ăn nói nên cẩn trọng"

Kiều phi trào phúng cười, dung nhan như ngọc, thanh thoát nói:" Ta cũng chỉ vui đùa, mong ước Hoàng quí phi hoài thai mà thôi, Thục phu nhân sẽ không tâu lên Trần tướng quân chứ"

" Kiều phi" Thục Tĩnh Dung tức giận hét

  Thấm Tâm nghe tay này ra tai kia, ngẩn đầu ngênh ngang, kiêu ngạo rất có bô dạng của một điêu phi ngang tàng mê hoặc quân tâm.

  Tả Miêu Miêu trong lòng cười hạnh phúc, đời trước nàng chưa từng có giây phúc hãnh diện cỡ này. Tuỳ là làm một tiểu thiếp uỷ khuất đi ngược với tam quan của nàng nhưng tạm thời cũng còn chấp nhận được.

  Tuy nhiên ông trời so fair, rất công bằng.

  Vừa nãy có thể kiêu ngạo bao nhiêu, khi nghe tuyên nhiệm vụ lại càng bi thảm bấy nhiêu.

  Hệ thống cảnh báo cấp độ 2:[ Nguy hiểm/ Hoàng hậu]

  Thấm Tâm ???

  Đây là hệ thống phòng thủ nàng dùng 10 hoa hồng đổi lại hay sao?

  Cái quỷ gì đây? Hệ thống có thể chuyên nghiệp hơn hay không đây. Cô muốn đổi hệ thống

  Hệ thống vang lên âm thanh máy móc:    Mong ước không thành, phạt ký chủ quỳ gối nửa canh giờ

  Thấm Tâm mở to mắt, quỳ nửa canh giờ ư, vì sao chứ? Đừng nói là trả thù riêng đấy nhé.

Hệ thống: Ký chủ vẫn nên sát định mối đe doạ trước mắt rồi mới tính tới chuyện tranh chấp cùng bổn hệ thống

Sau khi ngẩn người, Thấm Tâm thở dài, sao số ta lại khổ như vậy.

Nàng vuốt tóc hỏi Ngư Ma:" Ta nghe nói Hoàng hậu nương nương vẫn còn bệnh, người nhà nương nương sao chưa thấy vào cung thăm"

Ngư Ma lệnh cho cung nữ phía sau đi chậm lại, mới cẩn trọng dìu nàng:" Hồi bẩm nương nương, buổi sáng Trần tướng quân có vào cung diện thánh, khoảng chừng hai canh giờ sao thì mới đến cung Hoàng hậu"

Thấm Tâm nhìn trời mặc niệm cho bản thân, nàng biết mà, làm sao một nữ nhân bị nhốt có thể làm gì nàng. Thì ra là có một ca ca tài giỏi chống lưng:" Ra là vậy, hoàng thượn nhân từ, nương nương đoan trang diệu hiền, Trần tướng quân vào cung thăm muội muội là chuyện kinh thiên địa nghĩa"

Càng suy nghĩ càng đau đầu, Thấm Tâm vẫy tay cho người lùi xa 3m tự mình dẫn đầu. Nhìn nàng như một con công kiễu hãnh, quắc đít đi đầu.

  Cách, cách, cộc, cộc

Tiếng giày mãn thanh vang lên trên nền đá mang theo sự êm ái hoà trong tiếng chim tiếng cá vẫy nước trong hồ, mang cho bất kỳ nam nhân nào cũng phải rung động.

  Thực Chi từ cung Hoàng hậu trở về, từ hậu cung đi thẳng về cổng thành. Vừa tới ngả rẻ, bất ngờ bị một vật khổng lồ tấn công.

Theo quán tính hắn đưa tay muốn đẩy ra, nhưng vừa chạm vào làn da mềm mại bất giác không buôg tay được mà ôm vào lòng. Ôn hương nhuyễn ngọc, quá tuyệt vời

Người đẹp người mềm mại, lại cực kỳ nhỏ nhắn nằm trọn trong vòng tay hắn, hai tay nàng áp trên ngực, bấu lấy vạt áo hắn, không lễ giáo mềm nhũn trên người hắn.

Đợi khi hắn muốn buông người ra đã nghe tiếng mấy nô tỳ phía sau kinh hô:"Nương nương cẩn thận"

Nữ nhân trong lòng hắn liền hốt hoảng đứng vững lại, cung tỳ phía sau thay nàng chỉnh trang dung nhan. Nàng sau đó mới ngượng ngùng, mím môi xinh, mắt long lanh, hai má ửng đỏ do say rượu, làn da trắng tinh xảo, nàng yêu kiều cúi người thỉnh an hắn:" Đắc tội tướng quân, thỉnh tướng quân thứ tội"

  Thực Chi sửng sốt, nàng là người của Hoàng đế hay sao?

  Nàng xinh đẹp mỹ miều như vậy, sẽ là loại nữ nhân thị thiếp mà hắn căm ghét sao?

Liệu có phải Tần Dịch ép buộc nàng hay không.

  Không thấy Trần Thực Chi trả lời, nữ nhân hơi lo lắng, nàng quỵ gối muốn quỳ xuống, Trần tướng quân lúc này mới hoàn hồn, hắn đưa tay nắm lấy ngọc thử của nàng, sao đó nàng thuận thế đứng lên.

Đúng lúc này đột nhiên vang lên tiếng của Tần Dịch- Phí Uyên Hoàng đế đang phẫn nộ:" Các ngươi đang làm gì đó?"

————————-
Gi ti nhng tình êu đã ng h mình: Dạo này mìh hơi lơ là đăng chương mới, do mình đã viết chương mới trên PC nhưng hiện tại mình đã về quê, tuy nhiên vì đáp trả tình cảm của mn nên mình đã viết 1 chương mới. Yêu các bn lm muah muah
P/s: Các bạn nghĩ thử xem tướng quân và Hoàng hậu hay tướng quân và Hoàng quý phi có gian tình aaa ...
    Ây da liệu Ngư Ma có thành với Pi Sà không? Hồi hộp quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro