Chương 3 : Nam chính này cũng quá đáng thương rồi !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ nếu từ chối không làm nhiệm vụ để ôm đùi nam chính thì sau này ngài sẽ bị hắn lăng trì đến chết đó ]

" M.Ẹ KIẾP ! vậy ngươi còn cho * từ chối * vào làm gì rồi lại bắt ta chấp nhận " - tuy là rất ấm ức nhưng y cũng đành phải chuyển tay qua nút ấn bên trái.

* Ting * - bảng nhiệm vụ liền tan biến trong tích tắc.

[ bắt đầu nhiệm vụ ]

Từ ngoài cửa, một cô nương bước vào. Trên người mặc một bộ hầu phục chỉnh tề, tóc tết lại hai bên rồi buộc thành vòng điểm thêm chút ruy băng màu đỏ và trăm cài bạc. Nhan sắc xinh đẹp mỹ miều mà cũng có phần đanh đá. Trên tay bưng một chậu nước và một cái khăn. Vấn Thiên nhìn thì đoán ra ngay đây là nô tỳ thân cận của thân chủ.

" nô tỳ nghe có tiếng động, có chuyện gì sao Tam thiếu gia ? "

' Vai vế thì nhớ rồi nhưng tên thì... là gì ấy nhỉ ? tên gì mà Diệp..Diệp Triệu...Nhi '

" không có gì "

----------------
Sau khi được thị nữ đó hầu rửa mặt xong - " Triệu Nhi, giúp ta chuẩn bị đồ đến chỗ Thất hoàng tử "

" ai cơ !!? " - cô đang định đi đặt cái chậu nước lên bàn thì quay ngoắt đầu lại nhìn y.

" đương nhiên là ngươi rồi "

Cô rưng rưng nước mắt - " ngươi bị đ.iên à ? ta là Diệp Triệu Vi cơ mà " - cô dừng lại một chút rồi nói tiếp - " ta hầu hạ ngươi từ lúc 7 tuổi đến bây giờ đã được 16 năm rồi đó ! là 16 năm ! vậy mà ngươi lại quên tên ta, đúng là đồ vô tâm !! " - Cô giọng run run, nước mắt rơi lã chã.

' thôi rồi ' - Vấn Thiên bắt đầu cảm thấy hoang mang - " ta đùa, là đùa tí thôi mà " - trong lòng lại ôm một bụng tức mà chửi thầm hệ thống - ' cái đồ hệ thống vô dụng này, thế mà cũng khoe nhắc nhở ta ' - hệ thống còn không thèm đáp trả lời, càng khiến cái bụng tức kia của y càng lớn.

Triệu Vi ngừng khóc nhưng vẻ mặt cô vẫn còn tức giận. Cô sụt sịt mũi, dùng cổ tay xoa xoa 2 mắt - " Ngươi đúng là quá đáng ! phải cho ta hai đĩa bánh Thủy Hoa Lệ ta mới hết giận được "

Cô khoanh tay lại, quay mặt đi, phồng má lên rồi lại " hứ " một cái. Đã 20 tuổi rồi mà vẫn cứ như là trẻ con, lại cả cái cách xưng hô kia đều cũng do được Hàn Vấn Thiên lúc trước đối xử không tệ mà ra. Trong phút chốc lại khiến y như đang nhìn thấy bóng hình của Lục Cẩm Lan, em gái nhỏ của Lục Vấn Thiên. Y cười rồi nói với cô - " được được được, muốn ăn gì thì cứ đến bảo nhà bếp họ làm cho "

Triệu Vi hớn hở quay mặt lại nhìn y - " đúng là Tam thiếu gia ngươi thương ta nhất, đẹp trai nhất, ấm áp nhất "

Cả cái tính xảo quyệt này cũng rất giống nhau. Y nhớ về gia đình ở thế giới kia của mình, không khỏi đau buồn. Cái suy nghĩ sau này sẽ không được gặp lại họ nữa lại như đang sát muối vào vết thương của y.

" ngươi sao vậy !? Tự nhiên nhìn ngươi lại buồn như vậy "

" không có gì đâu " - Vấn Thiên sực tỉnh - ' Mãi lo nói mà quên mất vụ kia ' - " Mau mau chuẩn bị cho ta đến gặp Thất hoàng tử đi ! "

Nghe xong câu này cô chỉ thở dài một hơi rồi đáp - " vâng "

----------------

Triệu Vi dẫn y đi được một đoạn thì bồn chồn nói -" lần này ngươi đừng quá tay nữa đó "

" hả !? " - câu nói của cô làm Hàn Vấn Thiên không khỏi hoang mang lo lắng - ' quá tay ? tên Hàn Vấn Thiên này đã bắt nạt nam chính rồi sao ? bao lâu rồi ? đã làm những gì rồi ? hệ thống đâu rồi ? mau trả lời cho ta !! ' - cả khoảng trời quanh y đều là dấu chấm hỏi.

[ ngài bắt nạt nam chính chỉ mới một tuần thôi. Ngày nào cũng đánh hắn, sai hắn làm nhiều việc như của người hầu, lại còn chế giễu hắn. Hôm qua còn vừa đánh hắn đến ngất ]

' cái mợ nó, đúng là súc sinh ! Nhưng đánh hoàng tử mà không bị gì sao ? ' - Y không khỏi bức xúc thay cho tên nam chính kia.

[ hắn đã bị lãng quên lâu rồi, đã chẳng ai coi hắn là hoàng tử nữa, cũng chẳng ai lại ngu ngốc dám tố cáo việc hắn làm, thì làm gì có chuyện gì xảy ra cơ chứ ]

' hazz... cũng đúng ' - " Triệu Vi cùng ta quay về lấy ít đồ "

" vâng " - cô nhìn vẻ mặt biến đổi liên tục của Vấn Thiên thì lại thấy tò mò.

----------------

Sau khi lấy cho nam chính ít thuốc bôi trị thương, thuốc giảm đau, hàng tá thứ thuốc khác và chút điểm tâm thì Triệu Vi lại dẫn y đến chỗ nam chính.

Dù gì cũng là Thất Hoàng Tử mà chỗ ở không bằng một nửa phòng bếp của phủ nhà y. Nhìn bức tường sớm đã mục nát, mái nhà là rơm rạ lại còn rách không có chỗ nói. Vấn Thiên bảo Triệu Vi ở ngoài chờ mình ra.

Vừa bước vào cửa thì mùi ẩm mốc đã bóc lên. Trên chiếc giường sập sệ có một chiếc chăn mỏng đã sờn cũ - ' chỗ này mà là chỗ ở của một Thất hoàng tử sao ? Cũng sắp đến mùa đông rồi, lạnh như vậy mà lại đắp cái chăn mỏng như cái màn này ? có nghe miêu tả qua loa trên tiểu thuyết cũng không nghĩ lại đến mức này, quá thê thảm rồi đi ! '

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro