Trại trẻ mồ côi [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo:

Chương này có tình tiết động vật x người. Không phù hợp cho người yếu tim.

Nhân tiện, nếu mọi người không đọc chương này thì lướt tới cuối hãy dừng lại để xem thông báo của t nhé.

Thân_ chúc mọi người xem truyện vui vẻ ❤️

             ___________________

Tại kịch bản này, cậu là thanh niên tình nguyện ở một trại trẻ mồ côi. Rất không may, trại trẻ mồ côi này lại là nơi buôn bán nô lệ trá hình.

Tiêu Thụy vô tình phát hiện được bí mật, với thiết lập nhu nhược của nhân vật, cậu phải thoả hiệp với mấy kẻ khốn đó dùng cậu thay cho đứa trẻ.

Vì thế nên, lúc này Tiêu Thụy đang ở trong phòng lão hiệu trưởng cho bọn người khốn nạn đó chơi.

Cậu thiếu niên trẻ tuổi cả người trần trụi vô lực tựa vào chiếc bàn làm việc.  Trên gương mặt vốn trắng nõn lúc này lại ửng hồng gợi tình. Đôi con ngươi tan rã, đồng mâu ám sắc như mất đi tia sáng, nước mắt lã chã đáng thương rơi xuống. Bờ môi đỏ mọng bị giày vò càng thêm ướt át khó nhịn, miệng khẽ mở, âm thanh rên rỉ không ngăn được mà phát ra.

Phía sau Tiêu Thụy, gã đàn ông với thân hình cường tráng hừng hực thúc hông, mỗi một cú thúc đều mười phần thô bạo, thúc đến mức Tiêu Thụy gần như nằm rạp trên mặt bàn. Tấm lưng trần ướt đẫm phủ kín dấu hôn dữ tợn.

Gã đàn ông nhìn cậu thiếu niên sắp sửa mê man, gã cười cười. Đồng mâu xanh lục nhìn chằm chằm vào nơi nọ. Cần cổ trắng nõn bị vào sợi tóc đen che mất, Đới Xích Triêu cúi người, hắn há miệng tàn nhẫn mà cắn vào cổ Tiêu Thụy.

Tiêu Thụy ăn đau thê thảm hét lên, lỗ thịt phía sau theo bản năng thít chặt làm Đới Xích Triêu thoải mái xém nữa bắn ra. Hắn ta thẹn quá hoá giận, một tay nắm tóc Tiêu Thụy bắt cậu ngã người ra sau, một tay đánh bốp bốp vào mông cậu. Vừa đánh vừa mắng.

"Đĩ nhỏ, thả lỏng cái lỗ đít của mày ra! Thèm c*c đàn ông lắm hay sao mà thít chặt vậy hả?!"

"Ư... Hah hah... hức ... không... không phải.."

Tiêu Thụy khó khăn nói, cậu khóc đến mức giọng nói có chút khàn. Lúc này phía sau nhận lấy từng đợt dập ác ý của nam nhân, côn thịt thô to nóng bỏng đâm vào tận bên trong khiến Tiêu Thụy cảm nhận áp bách khó thở. Hai chân cậu run rẩy khó mà đứng vững, bàn tay trắng bệch bấu lên bàn làm việc.

Mà ngồi ở vị trí trước mặt chính là lão hiệu trưởng. Ông ta ôm một đứa trê trên tay, đứa trẻ nhìn thấy cảnh tượng này, hoàn toàn không hiểu vấn đề. Nó lo lắng nhìn Tiêu Thụy khóc đến khoé mắt chóp mũi đều đỏ bừng, nước mắt lã chã không khỏi lo lắng. Giọng nói non nớt của trẻ nhỏ vang lên, ở trong hoàn cảnh này rất không thích hợp.

Đứa nhỏ ngây ngô hỏi "Anh ơi, anh đau ở đâu sao? Anh đừng khóc nữa"

Nó nói xong còn vươn bàn tay nhỏ xíu lau nước mắt cho Tiêu Thụy, sau đó không thấy Tiêu Thụy trả lời nó, vì vậy đứa nhỏ chỉ có thể hỏi lão hiệu trưởng. "Ông ơi, anh Tiêu bị gì thế ạ? Anh ấy cứ khóc miết"

Lão hiệu trưởng nhìn Tiêu Thụy bị đụ tới mức gục trên bàn, thân thể rũ rượi đung đứa, xoa xoa đầu đứa nhỏ nói.

"Anh con bị một loại bệnh đặc biệt, không thể dùng kim tiêm bình thường. Chỉ có thể dùng cây kim thật to để bơm thuốc vào bên trong, ăn uống càng không thể nhai, nếu nhai không kỹ, bao tử không tiêu hoá được sẽ trướng bụng tới chết"

Lão hiệu trưởng nói rất có tâm, giọng điệu lo lắng cực kỳ, làm đứa nhỏ cũng rất lo cho Tiêu Thụy. Nhưng nó tò mò cây tim thật to kia sẽ tiêm ở đâu.

Vì vậy lão hiệu trưởng nói với Đới Xích Triêu.

"Cháu cho con bé xem đi, xem anh nó đang chữa bệnh thế nào"

Đới Xích Triêu cười gian xảo, xốc hai chân Tiêu Thụy lên thành tư thế xi tiểu trẻ con. Toàn bộ cảnh tượng dâm loạn đều lộ ra trước mắt đứa trẻ. Nó chỉ thấy nơi tiêm thuốc dường như là lỗ đít của anh ấy, hơn nữa thuốc bên trong tràn ra thật nhiều, nhớp nháp cả đùi anh.

Nhưng có vẻ tiêm thuốc mệt quá, nên anh đã ngủ mất rồi. Đứa trẻ không khỏi có chút lo lắng tiếc nuối, nó nhìn nhìn lão hiệu trưởng, lại nhìn bác sĩ đang chữa bệnh cho anh, bàn tay nhỏ nắm lấy ngón tay lạnh băng của Tiêu Thụy, nhỏ giọng kêu.

"Anh ơi? Anh ơi? Anh dậy đi, thuốc tràn ra ngoài hết rồi kìa"

Tiêu Thụy cảm thấy trong bụng hệt như có một cái dùi nóng rực đâm thủng, giữa cơn mê man cậu mơ hồ nghe có âm thanh gọi mình.

Vừa mở mắt liền nhìn thấy bé con nắm tay mình, ánh mắt dán vào nơi dơ bẩn kia của cậu. Trong đầu Tiêu Thụy bùng một phát, bị sự xấu hổ lấp đầy, lỗ thịt phía dưới co rút, dưới cái nhìn chăm chú của đứa trẻ, đem dươ*g vật đàn ông tham lam mà mút.

Đứa trẻ thấy lỗ thịt mấp máy, cứ tưởng Tiêu Thụy đang cố gắng mút thuốc. Vì vậy miệng nhỏ cỗ vũ.

"Anh ơi, anh phải ngậm thật chặt đó. Em thấy thuốc chảy ra nhiều quá, nếu mà thuốc chảy ra nhiều rồi thì anh không hết bệnh được đâu"

Nó vừa nói vừa lo lắng nhìn chằm chăm vào lỗ đít cậu, nơi mà đang bị cây gậy thịt chèn ép thúc ra thúc vào. Tiêu Thụy ngơ ngác, cậu không hiểu gì cả. Đứa nhỏ này nói vậy là sao?

"Em đừng nhìn! Quay mặt sang chỗ khác- A a...!'

Cậu vừa dứt lời, động tác của nam nhân phía sau đã tăng tốc. Bé con hiển nhiên không nghe lời Tiêu Thụy, nó cho rằng cậu xấu hổ vì khóc trước mặt nó. Nhưng không sao, nó cũng biết có người rất sợ tiêm thuốc, huống chi kim tiêm của Tiêu Thụy còn to như thế, bằng hẳn cánh tay nó.

Nhìn kỹ xem, lỗ đít của anh ấy bị nong đến căng đỏ ra, vậy mà thuốc vẫn còn đang trào ra ngoài. Kim tiêm kia nhìn rất dữ tợn, đâm vào anh ấy rất nhiều lần. Hẳn anh ấy phải đau lắm nên mới khóc dữ thế.

Bé con thương anh nó vô cùng. Mặc dù Tiêu Thụy không phải anh ruột của nó, thế nhưng cậu ở đây đã lâu, tình cảm với nhau khắng khít chẳng hề thua người nhà. Thấy Tiêu Thụy khóc thương tâm như vậy, nó thật chịu không được.

Bàn tay nhỏ còn chưa buông ngón tay Tiêu Thụy. Nó nắm tay anh, muốn cho anh thêm động lực.

"Ư! Không! Đừng...! đủ rồi...!"

Tiêu Thụy gào thét, cậu chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm đứa nhỏ có còn ở đây hay không. Khủy chân cậu gác trên cánh tay cường tráng của nam nhân, toàn bộ trọng lực cơ thể đều dồn xuống một điểm kia, khiến cho dươ*g vật càng chôn sâu bên trong. Cảm nhận được nhiệt độ nóng muốn phỏng kia, Tiêu Thụy cầu xin hắn ta dừng lại.

Thế nhưng cuối cùng cậu vẫn cảm nhận được lượng tinh dịch nóng hổi bắn thẳng vào bên trong bụng. Chưa để Tiêu Thụy hết thẩn thờ, Đới Xích Triêu còn tiểu luôn cả vào trong bụng cậu. Dòng nước nóng hổi bất chợt tràn vào, Tiêu Thụy chỉ cảm thấy bụng của cậu trướng đến khó chịu, theo bản năng cực kỳ muốn bài xích đống này ra ngoài.

Đới Xích Triêu chơi đã rút ra dươ*g vật bán cương. Lỗ thịt không có gì chặn lại, tinh trù*g lẫn nước tiểu vàng nhạt ồ ạt trào ra. Đứa trẻ thấy thế hoảng hốt vô cùng, nó chợt nhớ tới cây kiếm đồ chơi của nó mang theo, nhanh tay mà lấy kiếm đâm vào lỗ đít Tiêu Thụy, ngăn lại thứ đồ đang trào ra kia.

"Ư! Em... em làm cái gì vậy?"

Tiêu Thụy giật bắn mình, cậu vừa tức giận vừa khó hiểu, lớn tiếng quát đứa nhỏ. Cây kiếm đồ chơi đút sâu vào bên trong bụng cậu, chỉ lộ ra đoạn tay cầm. Đứa nhỏ bị cậu quát tủi thân vô cùng. Nó ấp úng muốn giải thích, nhưng khi đối diện với Tiêu Thụy đang tức giận, liền đáng thương ngậm miệng.

Lão hiệu trưởng hàm hậu mỉm cười, giọng nói già nua làm bộ làm tịch quan tâm giải thích.

"Tiểu Tiếu chỉ là sợ thuốc tràn ra ngoài, muốn giúp cháu ngăn lại thôi mà. Tiêu Thụy, cháu có gì mệt mỏi cùng đừng nên vô cớ trách Tiểu Tiêu như vậy."

"Thuốc...?" Tiêu Thụy hoài nghi lặp lại. Trong đầu nghĩ một chút, cậu lập tức hiểu ra vì sao Tiêu Tiêu hành động như vậy.

Đới Xích Triêu thả Tiêu Thụy xuống, hắn nhìn chằm chằm cây kiếm đồ chơi lộ ra giữa kẽ mông nộn thịt. Giả vờ nhập vai làm một bác sĩ tốt bụng, dùng lời lẽ dâm tục mà nói với Tiêu Thụy.

"Cậu tốt nhất tránh để thuốc tràn ra, có thể nhét cái gì vào chặn lại thì cứ việc nhét"

Nói rồi, hắn còn cầm cán kiếm bên ngoài đâm vào một chút.
_____

Ở trại trẻ mồ côi, hằng ngày đều có người tới, đa phần đều là nam nhân. Bọn họ có quan hệ rất tốt với lũ trẻ.

Bởi vì từ lúc bọn họ tới, lũ trẻ có thể ăn no mặc ấm, còn có đồ chơi để chơi.

Ở trại trẻ mồ côi, hằng ngày đều có nam nhân tới. Bởi vì ở nơi này có một cái bồn chứa tinh để bọn họ thoải mái chơi đùa. Cái bồn chứa tinh này mặc dù có chút ương bướng, nhưng không sao, bọn họ rất thích cậu ta.

Cậu thiếu niên tóc đen trong phòng bếp, tạp dề buộc lỏng lẻo, cái bụng gồ lên như có thai dưới lớp tập dề mỏng loét. Cả người cậu trần trụi ngồi hẳn lên bàn bếp, hai tay bị trói trên cao, chân cũng bị người ta trói gập sang hai bên, lộ ra đùi trong trắng nõn mịn màng cùng cái lỗ nhỏ đang cố gắng đẩy một trái cà tím ra.

Xung quanh thiếu niên vây đầy đàn ông, bọn họ khoái chí nhìn cậu cố gắng ép bụng thống khổ. Đợi đến lúc cậu sắp đẩy ra thành công thì xấu xa đút vào lại, còn bồi thêm một trái.

Đợi đến khi chơi chán, bọn họ trước cởi trói chân cho cậu, đổi sang cột chân cậu vào hai đầu cây, tay trói đằng trước. Để cậu khoả thân, lỗ hậu ngậm hai trái cà mà đi làm việc.

Cậu làm việc khó nhằn vô cùng, cái bụng trướng căng, tinh dịch không ngừng từ trong lỗ đít tràn ra, trượt xuống bắp đùi, ướt đẫm.

Đám người đi theo kiếm chuyện với cậu. Thấy cậu đi vào cho heo ăn, cả đám đạp rút hai trái cà tím ra, đổ thức ăn cho heo vào trong lỗ đít cậu, ác độc đạp cậu vào trong chuồng heo.

Trong chuồng heo hôi thối, cậu thiếu niên cơ thể trần truồng, da dẻ trắng nõn nhưng dính bẩn cả người. Tứ chi của cậu bị trói gập, đầu gối cố định ở hai đầu gậy khiến cậu không những không thể khép chân mà còn di chuyển chậm chạp.

Lỗ hậu phía sau bị mở rộng, thức ăn cho gia súc nhét đầy bên trong. Mấy gã đàn ông đeo cho cậu một sợi xích chó kéo cậu đi, vừa kéo vừa trêu đùa sỉ nhục cậu.

"Đi lẹ lên! Đĩ cái đồ vô dụng!"

Tiêu Thụy bị bọn người bịt miệng, không thể nói gì, chỉ có thể ú ớ, cố gắng bò nhanh hết mức có thể để tránh bị kéo lê.

Đàn heo thấy đồ ăn nằm ở bên trong lỗ đít của cậu, nhanh chóng đem lưỡi luồng vào bên trong cuốn đồ ăn ra ngoài. Đồ ăn không nhét bao nhiêu, nhưng thuốc kích dục thì có thừa.

Đàn heo ăn xong, lập tức hưng phấn đè cậu xuống đụ.

Đám đàn ông bên ngoài hứng trí vây xem cậu thiếu niên bị heo đụ thế nào.

_____ Còn nữa____

Thông báo

Dạo này t hay bị choáng váng, lâu lâu bị choáng cái xém té luôn🤧. Không biết là sao nữa.

T định tới ngày 11 là sinh nhật tui thì sẵn tui đăng nhiều chương. Nhưng mà t sắp chích ngừa rồi, không biết có bị hành không, nên ráng viết xong chương này đăng lên cho mọi người.

Xong chương này có lẽ t phải nghĩ ngơi một thời gian, lâu lắm chắc khoảng chừng tầm 3 tháng.

T viết trước nhiêu đây, nhưng chưa hoàn thành hết nựa ._.

Còn đây là bản thảo t vẽ Tiêu Thụy. Bản vẽ tay khác nét so với vẽ máy. Mọi người thông cảm ha ha.

Còn đây là bản đã tô màu... ermmm thật sự thì t đã tiến bộ hơn so với mấy bức trước...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro