Chương 61-70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Khương Tiểu Nguyệt mơ mộng

Dịch giả: Đường Huyền Trang

- Đến, chính là chỗ này!

Tu sĩ có tu vi không thấp như Bạch Lãng, đương nhiên sẽ kết giao không ít bằng hữu, hai người Chiêm Nghiêm, Chu Hồng cũng không ngoại lệ, bởi vậy hôm nay đến, ngoại trừ ba người còn có thêm ba nam một nữ.

- Bạch huynh!

Một tu sĩ áo trắng trẻ tuổi nhìn về hướng mà Bạch Lãng chỉ có chút nghi ngờ:

- Nơi này là khu bình dân thì phải? Mà mặt tiền cửa hàng này cũng không lớn, quán nhỏ như vậy làm sao lại lọt vào nhãn pháp của Bạch huynh?

Quán nét của Phương Khải mặc dù có hơn 50 máy tính, nhưng lại không giống quán nét ở thế giới cũ của hắn, còn sắp đặt cả phòng khách, ghế dài... Mà vì tiết kiệm diện tích không gian cho nên chỗ ngồi cũng không đặt, vì thế mặt tiền cửa hàng so với các cửa hàng lớn khác đúng là không đáng chú ý.

- Dư đạo hữu nói đúng.

Một người mặc đạo bào màu lam, trên đầu còn cắm một cái trâm cài tóc, không hiểu nói:

- Những năm nay Bạch huynh vào Nam ra Bắc, kiến thức rộng rãi, nghĩ rằng địa phương mà Bạch huynh hết lòng thì phải mới lạ mới đúng, bất quá trước mắt...

Hắn chỉ vào quán nhỏ trước mắt này, có chút hoài nghi:

- Quán nhỏ như này thì có gì tốt mà Bạch đạo hữu coi trọng như thế?

Đứng bên cạnh Chiêm Nghiêm là một người trung niên để râu hình chữ bát, nhìn tương đối chững chạc, nhưng khi thấy hai người kia mở miệng nói, hắn cũng hướng ánh mắt tới, mặc dù không nói câu nào, nhưng có thể thấy được hắn rất kinh ngạc với chuyện này.

- Chu sư tỷ!

Bên cạnh Chu Hồng là một thiếu nữ có vẻ hơi ngây ngô, rõ ràng không hiểu người khác đang nói gì, đành ghé vào bên tai Chu Hồng, có chút không cao hứng, nói:

- Sáng sớm đã kêu người ta đến địa phương này sao?

Tu vi của nàng không cao bằng những người khác, nên sáng sớm đã cưỡi linh chu từ Yên Hải thành đến thẳng Cửu Hoa thành, hừng hực chạy tới tưởng có chuyện gì gấp, nào biết được người sư tỷ rất tốt với nàng lại mang nàng đến cái gì...

CLB Internet Khởi Nguyên?

Đây là chuyện gì?

Nàng mở to mắt ra nhìn cái tiểu điếm trước mặt, nhìn đi nhìn lại cũng không thể nhìn ra cái gì đặc biết.

- Chẳng lẽ mấy vị đạo hữu lại không tin ta?

Bạch Lãng cười ha ha nói:

- Ta dám cam đam, đồ vật ở tiệm này các ngươi chưa từng gặp và cũng chưa từng nghĩ tới.

Mấy người nhìn nhau:

- Có lợi hại vậy không?

Trung niên bên cạnh Chiêm Nghiêm nói:

- Hôm qua ta nghe Chiêm huynh có nói đến, trong tiệm này có một pháp khí thần kỳ tên là máy tính, vô cùng lợi hại, một khi sử dụng liền như được trùng sinh sang một thế giới khác, lấy một thân phận khác mà sinh hoạt, nghe thấy cũng vô cùng mới lạ, nhưng chẳng qua nếu chỉ có như thế, đạo hữu có cần phải để ý đến vậy không?

- Đương nhiên không chỉ có thế.

Chiêm Nghiêm khẽ vuốt râu nói:

- Nếu chỉ có như vậy thì ta cũng không đề cử cho huynh.

Mở cửa ra, quả nhiên là tạo cho người ta có một cảm giác không giống nhau, ánh sáng trong quán cũng không rõ, nhưng lại có ánh đèn từ trần nhà chiếu xuống, thêm ánh sáng của màn hình chiều ra, khiến người ta không thấy mờ tối.

Nhìn thấy người tới, Khương Tiểu Nguyệt lập tức ngẩn ngơ:

- Đây không phải mấy tên tu sĩ hôm qua sao? Vậy mà hôm nay còn mang theo người đến?

- Tiểu cô nương, kích hoạt cho ta bốn tài khoản Diablo.

Bạch Lãng hớn hở lên tiếng chào hỏi.

- Tiểu... Cô nương...?

Khương Tiểu Nguyệt nháy nháy mắt, dường như còn chưa kịp phản ứng.

- Tên lão bản ghê tởm, bây giờ không ai thèm kính trọng bản công chúa...

Khương Tiểu Nguyệt hậm hực nói:

- Bốn cái hết 32 Linh Tinh, mỗi giờ 2 Linh Tinh, xin hỏi các vị chơi mấy giờ?

Có thể thấy Khương Tiểu Nguyệt ngày càng quen thuộc với công việc của mình.

- Đương nhiên 6 giờ!

Tu sĩ giống như Bạch Lãng, chút tiền ấy thì cũng không thiếu, nếu không có việc gấp thì tất nhiên là sẽ chơi 6 giờ.

Còn mấy người khác thì cũng nhân cơ hội này đánh giá toàn bộ quán nét.

Người trong quán đúng là không ít, lúc này cũng gần như ngồi hết chỗ, bởi vậy nhìn một cái thì đâu cũng thấy người đang ngồi chơi trò chơi.

Trên một cái màn hình có một hán tử đang bê một cái pháp khí kỳ quái, mỗi lần khai hỏa đều có quái vật ngã xuống.

Trên một màn hình khác là một người cầm kiếm không thì cầm pháp trượng, loại chiến đầu này tương đối giống phương thức chiến đấu của bọn hắn.

Mặc dù bây giờ bọn hắn mới tiếp xúc những trò chơi này, nhưng trước đó bọn hắn đã từng nói chuyện qua, cho nên cảm nhận được nhiều cái rất thú vị.

Khương Tiểu Nguyệt cũng không biết tại sao lại gọi là kích hoạt trò chơi, dù sao nàng chỉ cần lấy tiền, đem tiền để vào quầy hàng, ngươi bên kia có thể tự chơi.

- Hừ! Dù sao cũng chỉ cần lấy đủ là được!

Nhưng nàng vẫn có một chuyện mà nghĩ mãi không ra, bởi vậy mới thuận miệng hỏi một câu:

- Các ngươi không thấy đồ vật trong tiệm rất đắt hay sao?

Đồ đắt như vậy, không chửi người là đã may rồi, vậy mà hôm sau còn dẫn người tới?

Đúng là làm cho người ta khó hiểu.

Chiêm Nghiêm với Chu Hồng thì đang truyền thụ lại kinh nghiệm cơ bản khi chơi trò chơi cho mấy người.

Vừa tiến vào trò chơi, tràng cảnh cùng nhân vật quá chân thực khiến cho mấy người vô cùng rung động, sau khi hiểu rõ cách chơi và cốt truyện...

- A... Quả thật là có ý tứ nha... Đi đi đi! Ra ngoài giết thử mấy con quái xem sao!

- Đắt sao?

Bạch Lãng đứng trước quầy, nhìn Khương Tiểu Nguyệt đầy kỳ quái, dường như đang còn suy nghĩ xem tại sao nàng hỏi như vậy, qua một lúc mới mở miệng nói:

- Chẳng lẽ ngươi chưa chơi Diablo?

- Chưa, đắt như vậy ta không thèm chơi!

Khương Tiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, trong lòng thì phiền muộn.

- Tiền bản công chúa đã tiêu hết, lấy đâu ra tiền mà chơi? Chờ bản công chúa có tiền, một ngày chơi 12 giờ, để tên lão bản thối ngồi ở chỗ này! Hừ!

- Không được! Nếu chơi vui thì chơi, còn không vui thì chẳng lẽ lại tiện nghi cho tên chủ quán!

Nghĩ như vậy, tiểu la lỵ liền thấy cao hưng, nhưng đáng tiếc, lý tường thì phong phú, còn hiện thực...

Bạch Lãng cười nói:

- Ngươi chơi thử một chút thì biết.

Khương Tiểu nguyệt cắn răng trong lòng:

- Không có tiền... Chăng lẽ lại phải nấu cơm cho tên lão bản đáng ghét đó?

Nghĩ thôi mà lệ rơi đầy mặt

Còn về phía bọn Bạch Lãng, tổng cộng là có bảy người, tất cả đều là tu sĩ, vì thế đều chọn chức nghiệp pháp hệ.

Bảy tên Pháp Sư bắt đầu cuộc hành trình khai hoang, dùng chân cũng có thể tưởng tượng ra tràng diện kia như thế nào.

- Băng Đạn! Băng Đạn! Chu đạo hữu phát Băng Đạn!

- Quái đến, chạy mau!

- Lão Bạch giảm tốc một cái đi!

- Mẹ nó, Pháp Sư này thể lực kiểu gì thế?! Ta chạy không nổi rồi, tranh thủ thời gian đánh giúp ta một chút!

- Cố chống đỡ một hồi, lưỡi dao ma đuổi sát đít ta rồi!

- Ngươi đỡ một chút đi!

- Đỡ cái quỷ ấy! Ngươi thấy Pháp Sư đỡ quái chưa?

- Trời đất! Treo!

- Ặc... Tử đạo hữu, bần đạo không chết, ta mở cho ngươi cái cửa truyền tống...

Bạch Lăng ngượng ngùng, lấy ra một quyển trục hồi thành.

Sau khi dần dần quen thuộc loại trò chơi mới lạ này, mấy người bắt đầu say mê, thế là một hồi khai hoang náo loạn lại bắt đầu!

Chương 62: Có dám so trang bị hay không?

Dịch giả: Đường Huyền Trang

Nạp Lan Minh Tuyết đã qua cửa Resident Evil, vì thế cũng được coi là người chơi có kinh nghiệm, chẳng qua bởi vì chuyện của mấy ngày trước cho nên đóng cửa dưỡng thương, đến tận hôm nay mới đi ra ngoài.

Mặc dù xuất thân của Nạp Lan Minh Tuyết không đơn giản, nhưng từ trước đến nay luôn có tính điệu thấp.

Vậy mà hôm nay lại ngồi xe tới, không có một chút thu liễm nào cả.

Có thể thấy được sắc mặt nàng vẫn còn chút tái nhợt.

Cho nên khi nàng vừa vào cửa, Khương Tiểu Nguyệt liền ngây người.

- Vậy mà còn có cả người bệnh đến chơi trò chơi...!?

Mấy ngày không đến, tiểu điếm vẫn là tiểu điếm, nhưng Nạp Lan Minh Tuyết phát hiện, dường như trong tiệm có cái gì đó khác biệt.

Ví dụ như vừa vào cửa liền nhìn thấy một tiểu la lỵ đang ngồi trước quầy, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn các nàng chằm chằm.

- Hử? Lão bản đâu?

Lam Yên nhìn quanh, phát hiện ra không biết Phương Khải đã ẩn mình vào đâu tróng đám người ở đây, nhìn một lúc lâu, mới phát hiện ra hắn đang ngồi ở một nơi hẻo lánh.

- Nạp Lan Tiểu Thư, bên này!

Ánh mắt Lan Yên sáng lên, lập tức cùng Nạp Lan Minh Tuyết đi tới.

- Vậy mà... Không thèm nhìn bản công chúa?

Khương Tiểu Nguyệt lại cảm thấy mình như nhận phải một vạn điểm sát thương bạo kích.

Lúc này Phương Khải còn đang mải mê giết quái.

Đúng lúc đó thì hắn nghe thấy có người ở bên cạnh gọi hắn, quay lại nhìn, liền thấy hai khuôn mặt quen thuộc.

Phương Khai hơi ngây người một chút, lập tức mở miệng nói:

- Đây là... Thương lành?

- Ừm, cảm ơn.

Nạp Lan Minh Tuyết nói chuyện vẫn lạnh tanh như cũ.

- Giải quyết việc chung mà thôi.

Phương Khải nhẹ gật đầu.

- Bình thường vừa khôi phục thì nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều vào chút.

Chẳng qua vừa thốt ra lời này thì lập tức bị Lam Yên khinh bỉ:

- Nếu Phương lão bản có thể bán cho ta một bộ máy tính, tiện thể lấy thêm hai thùng Sprite...

- Bệnh nhân là phải đi lại nhiều một chút, hít thở không khí, giúp cho tinh thần với thể xác khỏe mạnh.

Phương Khải lập tức đổi giọng, ánh mắt rất chân thành nói.

Lam Yên:

-...

Lam Yên dậm chân mạnh một cái:

- Lão bản, cho chúng ta hai chai Sprite đi!

- Được rồi.

Vừa lúc Phương Khải cũng định uống một chai Sprite, quay ra hướng của Khương Tiểu Nguyệt vẫy vẫy tay.

- Tiểu Nguyệt, cầm giúp ta ba chai Sprite!

- Cửa hàng của Phương lão bản hình như thay đổi không nhỏ.

Nạp Lan Minh Tuyết nhìn xung quanh, chẳng những nhân khí tràn đầy, mà người chơi Diablo cũng tăng lên không ít, trọng yếu nhất chính là, bầu không khí hôm nay dường như náo nhiệt hơn mọi ngày.

Phương Khải nhìn bốn phía, đúng là vậy:

- Nguyên một đám ồn ào, đợi chút nữa kêu bọn hắn yên lặng một chút!

Phương Khải còn chưa nói hết lời, chỗ đằng trước lập tức vang lên một trận kinh hô!

- Sắp chết! Sắp chết!

- Pháp thuật đuổi theo! Đuổi theo! Cái khác không cần lo!

- Lại đánh thêm một cái Hỏa Sơn Bạo đi!

-...

Lam Yên kinh ngạc nói:

- Hôm nay đang làm gì? Cũng náo nhiệt quá đi?

Nạp Lan Minh Tuyết nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy mấy tên đang đứng xem quanh hai thân ảnh đang ngồi ở đó, hai bóng lung hơi quen thuộc khiến nàng nhíu mày lại, đi tới.

Một loạt tiếng kinh hô đưa tới sự chú ý của không ít người.

- Chuyện gì vậy?

- Hình như bọn hắn đang giết Andariel?

Bạch Lãng ngồi không yên.

- Đi, đi qua nhìn một chút!

- Giết Andariel?

- Thế mà đã có người đánh tới nơi này?!

- Là bọn An điệt?

Âu Dương Chấn nhìn về phía bọn An Thành.

- Qua thật sao?

- Đi xem một chút?

- Xảy ra chuyện gì?

Khương Tiểu Nguyệt không hiểu chuyện gì, cũng đi theo xem.

Rất nhanh, phía sau bọn An Thành tập trung một đám người.

- Phát nổ!

- Hai ám kim, hai hoàng kim, còn có... Làm sao lại có kiện trang bị màu xanh lá?

- Ta xem một chút? Không phải trên trang bị màu lam là hoàng kim, trên hoàng kim là ám kim sao? Trang bị màu xanh lá là cái gì?

So với trang bị hoàng kim và ám kim mà nói, thì tỉ lệ rơi ra trang bị xanh lá cực kỳ nhỏ, chẳng trách được là bọn hắn chưa từng thấy qua.

- Tới tới tới! Cho lão phu mặc thử trước một chút!

Nạp Lan Hồng Vũ nhặt được trang bị trực tiếp mặc lên cười, cười vui vẻ.

- Để lão phu thử cảm giác trang bị cao cấp toàn thân một chút, đợi chút nữa rồi chia!

Nạp Lan Hồng Vũ đem trang bị mới đánh ra mặc vào, toàn thân đều phát ra ánh sáng của trang bị hoàng kim và ám kim, làm cho người ta lóa hết cả mắt.

Lập tức một đám người lộ ra ánh mắt ước ao ghen tị.

Nạp Lan Hồng Vũ mặc một thân cực phẩm, cười ha ha, lân giáp khắp người rung lên:

- Như thế nào? Một thân trang bị này của lão phu, giết màn thứ hai cũng không có vấn đề gì đi?

- Lão gia tử anh minh thần võ!

Nạp Lan Kiệt là người đầu tiên mở miệng, nói.

- Chúng ta thúc ngựa cũng không đuổi kịp.

Nạp Lan Minh Tuyết nhìn mà ngẩn ngơ.

Cái tình huống gì thế nào? Mới mấy ngày không đến, mà lão gia tử cùng đại ca trong nhà đều chạy tới quán nét hết rồi?

Vậy mà lão gia tử cũng đã đánh qua phần thứ nhất rồi?!

Lam Yên cũng trợn tròn mắt:

- Gia chủ đại nhân còn có một thân cực phẩm trang bị?

Đúng lúc nay, một âm thanh vang lên không đúng lúc:

- Trò chơi này ám kim là tốt nhất sao? Còn không bằng một nửa của tên lão bản thối...

Người nói chính là Khương Tiểu Nguyệt, thi thoảng những lúc nhàm chán nàng có chạy qua chỗ Phương Khải xem hắn chơi game, ví dụ như hôm qua, làng xem một lúc lâu, cho nên nàng nhớ rõ trang bị toàn thân Phương Khải đều có màu ám kim.

Những lời nàng vừa nói, lập tức như một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.

- Cái gì trang bị? Vậy mà ngay cả chúng ta hợp lực đánh ra cũng không bằng?

An Thành không tin, dù sao đây chính là trang bị tốt nhất khi qua cửa!

Hắn trừng mắt khinh bỉ Khương Tiểu Nguyệt, nói:

- Tiểu nha đầu, ngươi không chơi làm sao ngươi biết?

Khương Tiểu Nguyệt thầm nghĩ, ta không chơi chẳng lẽ ta không thể nhìn lão bản chơi sao?

- Cho dù trang bị lão bản tốt thế nào đi nữa cũng làm sao gom được toàn thân trang bị hoàng kim với ám kim?

Tất nhiên bọn An Hổ Uy càng không tin, phải biết rằng một thân trang bị này đều là đẳng cấp cao nhất bây giờ, không phải là trang bị cấp thấp!

- Một thân trang bị cấp thấp không chịu đổi sao?

An Thành khinh bỉ nói:

- Vậy thì thực tế còn không bằng màu làm.

- Đúng đấy, không hiểu đừng nói lung tung.

Âu Dương Thừa nói.

- Lão bản đâu?

An Thành nhìn bốn phía một chút, lập tức nhìn thấy Phương Khải đang ngồi ở một nơi hẻo lánh.

Ngay sau đó hắn liền thấy một đại đội đang trùng trùng điệp điệp lao về hướng Phương Khải.

Lúc này Phương Khải vừa đánh qua hết nhiệm vụ, vất vả lắm mới đánh ra phù văn số 9, về thành mở rương đồ ra, đem lá chắn ba lỗ mình vất vả mãi mới nhặt được lấy ra.

- Số 8, số 9, số 7...

Phương Khải khảm phù văn lên, tiếp đó lấy lá chắn không biết mình đã dùng bao lâu đổi xuống.

Đúng lúc này, hắn phát hiện một đám người đang vây sau lưng.

Phương Khải ngơ ngác:

- Làm sao lại ra hết chỗ ta vậy?

- Lão bản, nha đầu này nói trang bị của ngươi rất tốt?

Nạp Lan Hồng Vũ trừng mắt một cái.

- Muốn so với lão phu một chút không?

Mặc dù hắn biết Phương Khải đã 18 cấp, nhưng bởi vì cái bản đồ Diablo này so với nguyên bản thì lớn hơn không ít, quái vật cũng rất nhiều, bởi vậy sau khi Nạp Lan Hồng Vũ đánh qua phần thứ nhất thì cũng đã 16, không kém bao nhiêu.

Nếu nói trang bị của Phương Khải tốt hơn hắn thì rất bình thương, nhưng lão phu đã mượn một thân trang bị hoàng kim, ám kim đến, chẳng lẽ lại không sánh bằng ngươi?

Cái này có thể nhẫn sao?

Nạp Lan Hồng Vũ không phục nói:

- Có dám để lão phu xem trang bị của ngươi không?

- Xem trang bị?

Phương Khải không hiểu, mở ra thanh trang bị.

Mũ giáp: Thiên Để Kinh Khôi (trang bị phù văn ngữ điệu, ám kim).

Y Phục: Ẩn Bí Tỏa Tử Giáp (phù văn ngữ điệu).

Vũ khí: Oán Hận Thủy Tinh Kiếm (phù văn ngữ điệu).

Lá chắn: Cổ Địa Nhân Khế Ước (phù văn ngữ điều).

....

Nhìn trang bị thuần một sắc ám kim, ở dưới lại cộng thêm một loạt thuộc tính mạnh.

Nạp Lan Hồng Vũ hóa đá luôn tại chỗ!

- Cái này là trang bị gì?

- Chỗ này hơn phẩn nửa đều là ám kim a?

- Chủ quán, ngươi đánh ở đâu ra?

Tất cả mọi người đứng sau Phương Khải đều choáng váng!

Chương 63: Vật phẩm ảo cũng có thể bán?

Dịch giả: Đường Huyền Trang

- Hóa ra thứ này được gọi là phù văn ngữ điệu?

- Thế mà còn có vật như này?

Phù văn ngữ điệu là một dạng chú ngữ, yêu cầu của nó phải là trang bị màu trắng có nhiều lỗ, sau đó đem phù văn (số lượng yêu cầu theo số lỗ) khảm theo thứ tự, phụ văn ngữ điệu sẽ cho trang bị rất nhiều thuộc tính, cho dù là trang bị có phù văn ngữ điệu cơ sở, thuộc tính của nó cũng tương đương với một trang bị ám kim.

Phương Khải chạy đến trước mặt Deckard Cain, ở chỗ này, sau khi qua cửa thì Deckard Cain sẽ truyền thụ cho người chơi tri thức về phù văn ngữ điệu.

Nơi này không có website game để giới thiệu về phù văn ngữ điệu, cho nên trò chơi đem công việc này giao cho lão nhân Deckard Cain.

- Làm sao lại có cảm giác thần kỳ hơn cả những pháp trận được khảm trên pháp khí?

Làm một luyện khí sư, Lý Hạo Nhiên có lý giải sâu sắc về vấn đề này.

- Dùng những phù văn khác nhau để khảm vào có thể đạt được những thuộc tính cường đại này?

Lập tức An Thành nghĩ ra một vấn đề.

- Nhất định phải là đồ trắng sao? Đồ trắng mang thuộc tính có được không? Thuộc tính vốn có sẽ được giữ lại sao?

Hắn nhớ lúc trước hắn có đánh ra được một cây pháp trượng màu xám có hai lỗ, màu xám cũng chính là trang bị trắng có lỗ, nhưng có một số trang bị trắng thì vẫn có thuộc tính cộng thêm đẳng cấp kỹ năng.

Hắn nhớ cái pháp trượng kia có thuộc tính + 2 cấp Hỏa Đạn cùng với + 2 cấp Toái Băng Giáp!

Nếu có thể giữ lại, chẳng phải có thể so với trang bị phù văn ngữ điệu nhiều hơn 4 cấp kỹ năng?

- Có thể.

Biến số lớn nhất của phù văn ngữ điệu chính là tài liệu lựa chọn lúc đầu, đây cũng là vấn đề nóng hổi nhất của phù văn ngữ điệu.

- Ở đây ai có phù văn số 8?

Sau khi An Thành lấy được sự khẳng định của Phương Khải, hai mắt đều muốn tái!

Mình có một cái phù văn ngữ điệu của pháp trượng, nhưng đây lại là pháp trượng hai lỗ.

Nếu mình dùng pháp trượng tăng 4 cấp kỹ năng làm căn bản, như vậy phù văn ngữ điệu được tạo ra chẳng phải còn tốt hơn lão bản không ít?

Chẳng qua phù văn số 8 về sau không tính là hiếm, nhưng ở phần thứ nhất cũng không dễ kiếm như vậy, tỉ lệ rơi ra so với trang bị ám kim còn thấp hơn một chút!

Cho dù là Phương Khải sau khi đã khảm hết phù văn ngữ điệu cũng không còn thừa.

Quả một lúc đều không có ai trả lời.

Đúng lúc này, chỗ bọn Tống Thanh Phong vang lên một trận gào thét!

- Phát nổ! Phát nổ!

- Qua cửa!

- Một kiện ám kim, ba kiện hoàng kim!

- Phù văn! Là phù văn màu vàng!

- Nhiều trang bị cực phẩm như vậy?

Bọn An Thành biến sắc.

- Chẳng lẽ bọn hắn cũng đánh Andariel?

Nghe thấy có người hô phù văn màu vàng, trong lòng An Thành lộp bộp một tiếng, vội vàng chạy tới.

Lúc này bọn Tống Thanh Phong vừa đánh xong Andariel, lập tức nhìn thấy phía sau vây quanh một vòng lớn, ít nhất cũng mười mấy hai mươi người!

- Chuyện gì thế này?

- Các ngươi giết Andariel rồi?

An Thành vô cùng kinh ngạc, vốn còn tưởng bọn hắn sẽ chậm hơn mình không ít, ngay sau đó An Thành nhìn thấy trên màn hình lóe lên mấy chứ vàng: Phù văn Lạp Nhĩ (Lahr).

- Các ngươi có đổi phù văn này không?

Hô hấp của An Thành dồn dập hắn lên, là phù văn số 8!

- Bán cũng được!

Hắn đưa bàn tay ra:

- Ta trả... 5 Linh Tinh!

Sau khi hắn nói ra lời đấy, mọi người sau lưng lập tức ồ lên!

Tất cả mọi người có chút ngây ngốc!

Chẳng qua tuy là ngẩn ra, nhưng đồng thời mọi người cũng có chút mong chờ kiện trang bị sắp được chế tác.

Bọn hắn cũng rất tò mò, dùng phù văn ngữ điệu khảm vào trang bị cực phẩm cộng thêm kỹ năng sẽ có hiệu quả gì?

Bọn người Tống Thanh Phong thì nhìn An Thành đầy vẻ khó hiểu, nghi ngờ nói:

- Đồ vật trong trò chơi ngươi cũng muốn mua?

Đã gặp qua mua pháp khí, mua vật liệu ở trong hiện thực, nhưng chưa thấy người nào bỏ tiền ra mua vật phẩm ảo?!

Hơn nữa chỉ là một cái phù văn để khảm nạm, cũng không phải là trang bị!

Dùng tiền để chơi trò chơi dù sao vẫn còn có thể giải thích, bởi vì thăng cấp ở trong đây giúp cho thực lực tăng lên, đồng thời pháp thuật, chiến kỹ trong đó cũng rất đáng để nghiên cứu.

Nhưng những vật phẩm ảo này có thể làm gì? Vậy mà còn dùng Linh Tinh để mua?

Nếu như có thể miễn cưỡng gán ghép tác dụng cho nó, thì cũng chỉ là giúp người chơi có thể nhanh tăng cấp.

Đánh ra trang bị cực phẩm có thể cao hứng, nhưng khi liên quan đến ngoài hiện thực, liền khiến cho bọn hắn không thể nào hiểu được.

Cảm giác này giống như là bỏ tiền đi mua một đồ giả, bại gia tử tiêu tiền như nước thì cũng không phải bại như thế a?

Lúc này An Thành cũng hơi ngẩn người, có phải mình xúc động quá rồi hay không?

Dù sao bọn hắn cũng mới tiếp xúc với trò chơi, dùng tiền mua một vật phẩm ảo, khái niệm đó bây giờ còn chưa có!

Chẳng qua nghĩ một chút, 5 Linh Tinh đối với hắn cũng chỉ là một con số nhỏ, vung tay lên nói:

- Có bán hay không, ta chỉ muốn thử xem hiệu quả của nó như thế nào.

Hắn thật sự muốn xem phù văn ngữ điệu kết hợp với cây pháp trượng cộng 4 kỹ năng sẽ tạo thành trang bị cực phẩm gì!

Dù sao chút tiền ấy hắn cũng không thiếu, đôi khi còn chưa bằng một bữa cơm.

Tống Thanh Phong kỳ quái hỏi lại:

- Ngươi chì vì một cái phù khảm mà muốn tốn nhiều tiền như vậy? Hay là thứ này còn tác dụng khác?

An Thành liền đem sự tình về phù văn ngữ điệu nói lại một lần, bây giờ mọi người đều biết, không cần thiết phải giấu.

- Còn có loại vật này?

Bọn Tống Thanh Phong nghe xong, cảm thấy không thể tin nổi, phù văn khác nhau thông quá sắp xếp khác nhau, có thể hợp lại thành trang bị có thuộc tính cường đại?

Mấy người nhìn nhau:

- Các ngươi cảm thấy thế nào?

Lâm Thiệu nói:

- Hắn muốn thì bán cho hắn, chúng ta không có Pháp Sư, cho nên cũng không cần đến phù văn số 8.

Hứa Lạc nói:

- Vừa vặn nhìn xem phù văn ngữ điệu cho ra thuộc tình gì, có thật trâu bò như vậy không?

Vong Linh Pháp sư cũng không cần nói, trang bị không thích hợp, cho Vương Thái thì hắn cũng không dùng.

- Vậy được.

Tống Thanh Phong nói:

- Ngươi vào phòng chúng ta.

Không nghĩ tới chơi game còn có thể kiếm Linh Tinh, mặc dù đối với bọn Tống Thanh Phong mà nói, 5 Linh Tinh cũng không coi là nhiều, những cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn.

An Thanh vào phòng của đám người Tống Thanh Phong, sau đó Tống Thanh Phong đem phù văn đưa cho An Thành, đồng thời hắn cũng nhận được 5 Linh Tinh.

- Là số 3 trước, số 8 sau?

An Thành xác nhận lại một lần nữa, lúc này mới cầm thanh pháp trượng màu trắng hai lỗ của mình ra.

- Số 3... Số 8...

An Thành vừa lẩm bẩm, vừa khảm từng cái phù văn lên.

Tất cả ánh mắt của mọi người xung quanh đều tập trung vào thanh pháp trượng trên tay An Thành, muốn nhìn một chút xem cái pháp trượng này sau khi được khảm phù văn sẽ phát sinh biến hóa gì!

Mà sau khi An Thành khảm hai cái phù văn vào, đám người phát hiện, quả thật phát sinh một chuyện thần kỳ!

An Thành nhìn thuộc tính của cây pháp trượng trên tay mình, đã biến thành:

Diệp Tử

+3 kỹ năng hỏa diễm.

+15 tăng thêm sát thương.

Gia tăng 5-30 sát thương hỏa diễm.

+3 không chế hỏa diễm.

+3 cường hóa hỏa diễm.

+3 Hỏa Cầu.

+3 Địa Ngục Hỏa.

+3 sức nóng.

.....

- Vậy mà thay đổi thật?

Trong khoảng khắc này, dường như bọn hắn thấy một thế giới mới được mở ra!

Một loạt các thuộc tính, cộng thêm kỹ năng vốn có của pháp trượng, khiến mọi người bị hoa hết cả mắt.

Lập tức xung quanh đều thốt lên!

- Trâu bò!

- Trang bị này quá mạnh đi!

- Pháp Sư cầm cái này không phải là sướng chết sao?!

- Tranh thủ thời gian thử uy lực một chút đi!

Tất cả mọi người xung quanh đề lộ ra ánh mắt ghen tị!

- Ha ha, để các ngươi mở rộng tầm mắt một chút!

Thay thanh pháp trượng cực phẩm vào, An Thanh cười như điên!

Tống Thanh Phong trợn tròn mắt, cùng với bọn Lâm Thiệu nhìn nhau, vỗ đùi, hô lớn:

- Ta con mẹ nó làm sao lại có cảm giác bị lỗ!

Vừa rồi còn thấy việc lấy 5 viên Linh Tinh mua một kiện vật phẩm ảo là không tưởng tượng nổi, bây giờ nhìn thấy biểu lộ của mọi người, Tống Thanh Phong hối hận không thôi!

Chương 64: Nhìn lão bản chơi

Dịch giả: Đường Huyền Trang

Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân.

(D/g: Đây là câu trong bài thơ "Một mình uống rượu dưới trăng" của Lý Bạch, tạm dịch là: Nâng chén mời trăng sáng, cùng với bóng nữa là thành ba người)

Một mình uống rượu dưới trăng, đây đúng là một việc tao nhã, Cơ Vô Ưu mặc một bộ kim y ngồi trong đình viện, hướng về ánh trăng trên trời, tự rót cho mình một chén rượu, rượu màu hổ phách, được ánh trăng chiếu đến, tỏa sáng rực rỡ.

Hắn bưng chén rượu lên, tinh tế thưởng thức, hắn thân là người trong Hoàng tộc cho nên cử chỉ rất ung dung thanh nhã, cho dù bốn phía không có ai, cũng thay đổi, dường như nó là một thói quen đã khắc vào xương tủy.

Đúc lúc này, trong đình viện hắn đang ngồi, xuất hiện một bóng người, như là u linh, quỳ xuống sau bàn rượu trước mặt hắn.

- Có tin tức gì sao?

Cơ Vô Ưu lạnh nhạt hỏi.

Bóng đen kia xích lại gần, thì thầm vài câu vào tai hắn.

- Nạp Lan Hồng Vũ? Ngươi nói, mỗi ngày hắn đều đi đến tiểu điếm kia một chuyến?

Cơ Vô Ưu đặt chén rượu xuống, cảm thấy khó có thể tin nổi:

- Đầu tiên là Nạp Lan Minh Tuyết, sau đó là Nạp Lan Kiệt, bây giờ ngay cả Nạp Lan Hồng Vũ cũng...

Sắc mặt của hắn mang theo một tia ngưng trọng:

- Từ trước đến nay Nạp Lan Hồng Vũ vẫn luôn mặc kệ sự tình của hậu bối, thế mà bây giờ lại đem hai người tập hợp lại một chỗ, hay là lão đầu tử này phát hiện ra cái gì?

- Thế lực của Nạp Lan gia, là một sự trợ giúp lớn đối với chúng ta, ở Giang Nam, ta âm thầm trợ giúp Nạp Lan Kiệt đạt vị trí người kế thừa, cũng là tình thế bắt buộc... Tuyệt đối không thể xảy ra rủi ro!

- Như vậy cửa tiệm kia thì sao? Tra rõ chưa?

Cơ Vô Ưu lại hỏi.

- Tạm thời chưa tra ra.

Bóng đen kia nói.

- Lai lịch tiệm này rất bí ẩn, không biết thế lực nào đứng đằng sau, nghe nói ngay cả Nạp Lan gia cũng không điều tra ra được.

Cơ Vô Ưu hơi nhắm mắt lại, trong mắt lộ ra từng từng tia lạnh lẽo:

- Rốt cuộc tiệm này có lai lịch gì? Tại sao lại có thể tập chung Nạp Lan Hồng Vũ, Nạp Lan Kiệt, Nạp Lan Minh Tuyết lại cùng một chỗ? Nó muốn làm gì?

-------------

So với những việc vặt khác, chuyện đáng chú ý nhất ngày hôm này chính là việc An Thành mua phù văn.

Lương Thạch là một người chơi Resident Evil già dặn kinh nghiệm, cho dù đã sớm qua cửa, nhưng vẫn ngâm mình trong thế giới sinh hóa ấy, không vì cái gì khác, chỉ vì muốn cầm một thanh tiểu đao qua cửa.

Dùng tiểu đao để qua cửa, có thể nói là khảo nghiệm tính kiên nhẫn cực lớn của người chơi, bình thường bọn hắn vẫn thảo luận về những kỹ xảo chiến đấu trong đó, nhưng hôm nay lại khác.

- Nghe nói bọn Tống Thanh Phong chơi Diablo, đánh ra một viên phù văn gì đó, xong rồi có người mua với giá 5 Linh Tinh?

Khuôn mặt Hắc Đại tràn đầy vẻ khó tin, hỏi:

- Lúc ấy ta không ở đấy, có phải thật không vậy?

- Chính xác 100%.

Lương Thạch nói:

- Lúc ấy ta ở ngay bên cạnh, tận mắt nhìn thấy An Thành thanh toán 5 viên Linh Tinh.

- Không phải chứ?

Bây giờ Vân sơn tửu quán, dường như đã biến thành căn cứ thảo luận trò chơi, khách quen đến đây, hơn nửa là khách quen của quán nét Khởi Nguyên.

- Nếu đúng là như vậy, thì giá Diablo đắt hơn cũng không phải không có đạo lý!

Một người tặc lưỡi nói.

Kích hoạt Diablo phần thứ nhất tốn 8 viên Linh Tinh, rõ ràng đắt hơn Resident Evil, nhưng bây giờ, không thể không nói, nhiều người đã có cái nhìn mới về vấn đề này.

- Nếu như chúng ta cũng chơi, đánh được mấy viên, chẳng phải có thể kiếm được chút ít?

Lương Thạch lắc đầu nói:

- Nào có vận khí tốt như vậy? Huống chi phải gặp tài chủ như An Thành mới được, nếu không ngươi đánh ra, muốn bán, nhưng ai mua?

- Nhưng tóm lại là, đồ vật trong trò chơi mà cũng có người mua, thật đúng là kỳ lạ!

Hắc Đại cười hắc hắc.

- Đồ vật trong trò chơi bán 5 viên Linh Tinh?

Vốn lúc đầu chỉ có bàn Lương Thạch bàn tán về vấn đề này, nhưng một vài bàn nghe được chuyện này cũng hóng tới:

- Thứ gì mà đắt vậy?

Trên thực tế, không chỉ Vân Sơn tửu quán, Lăng Vân học phủ, Thanh Phong Minh Nguyệt các, chuyện mới lạ như thế, cũng hấp dẫn ánh mắt của không ít người.

- Thiếu thành chủ bỏ ra 5 viên Linh Tinh để mua một kiện trò chơi ảo trong cái gì kêu là Diablo?

- Thành chủ đại nhân cũng đứng ở chỗ đấy, chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn muốn bỏ ra 20 viên Linh Tinh để mua lại?

- Làm sao có thể? Thứ gì? Một kiện vật phẩm ảo như thế mà cũng bán được 5 Linh Tinh?

Tất cả mọi người khi nghe được tin tức này, đều có biểu hiện là không thể tin nổi!

Mà kẻ đầu têu ra việc này, An Thành, lúc này đang tổ chức yến hội ở lầu ba của Thanh Phong Minh Nguyệt Các.

Mời tổng cộng có năm người, tất cả đều là con em quyền quý trong thành Cửu Hoa hoặc phụ cận.

Nâng ly cạn chén, một công tử mặc áo bào đỏ đeo đai lưng ngọc, nói:

- Nghe nói hôm nay An thiếu thành chủ vì một cái đồ chơi, hào phóng ném ra Linh Tinh, bây giờ lại chiêu đãi chúng ta ở Thanh Phong Minh Nguyệt Các, không biết có chuyện gì tốt hay không?

- Đồ chơi?

An Thành cười ha ha một tiếng:

- Đã như vậy, coi như An mỗ hẹn chư vị bằng hữu đến đấy chơi thỏa thích!

- Ồ?

Tên công tử áo đỏ kia nói:

- Hôm nay An thiếu thành chủ lại có nhã hứng như thế?

Quả thật hôm nay tâm tình An Thành không tệ, đạt được trang bị mà cha hắn cũng muốn mua lại, ngay cả Nạp Lan Hồng Vũ cũng đỏ mắt không thôi!

Đáng tiếc đội ngũ của Nạp Lan Hồng Vũ đang còn cần một tên Pháp Sư cường lực như hắn, cho nên pháp trượng không có khả năng để cho An Hổ Uy mua đi.

Cho nên mỗi khi nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh, An Thành liên cảm thấy lần này rất đáng giá!

- Cũng không có chuyện gì.

An Thành cười nói:

- Mấy vị cũng là hảo hữu của ta với đám Bộ Xa, Âu Dương Thừa, thường ngày mấy vị có gì tốt cũng kêu chúng ta đến, bởi vậy bây giờ chúng ta phát hiện một nơi rất hay, cho nên An mỗ cũng không quên mấy vị.

Công tử áo đỏ cười nói:

- An thiếu khách khí quá, không biết phát hiện chỗ nào hay vậy?

An Thành lập tức nói về quán nét của Phương Khải.

- Thế mà còn có đồ chơi hay như vậy?

Hai mắt công tủ áo đỏ tỏa sáng, lấy thân phận Hứa Hồng Trần hắn, kiến thức tuyệt đối không kém, nhưng mà theo miêu tả của An Thành, thì cái trò chơi này lại chưa từng nghe nói đến.

Không chỉ Hứa Hồng Trần, mà mấy người khác cũng đứng lên:

- Ánh mắt của An thiếu, tất nhiên là chúng ta tin tưởng, địa phương hay như thế, An thiếu định khi nào mang bọn ta đi?

-----------

Nhóm người chơi đầu tiên, đã hết thời gian một khoảng thời gian rất dài.

Nhưng nhân khí của quán nét cũng không vì vậy mà giảm bớt.

Đặc biệt là phía sau chỗ Phương Khải ngồi.

Mặc dù Phương Khải đã ngồi ở một nơi hẻo lánh nhất quán, nhưng bây giờ chỗ đấy lại là khu vực náo nhiệt nhất.

Thí dụ như Bạch Lãng, khi hắn đứng sau lưng An Thành xem con Pháp Sư cầm pháp trượng phù văn ngữ điệu, mỗi lần bạo tạc phải nói là cực kỳ thoải mái!

Nạp Lan Hồng Vũ là đồng đội của An Thành, càng đừng nói là dễ chịu bao nhiêu, khi hắn đứng chống một đám quái, An Thành ở phía sau nổi một mồi lửa là chết cả đám! Thực sự giết quái quá nhanh!

Chẳng qua bây giờ bọn An Thành đã xuống máy, nhưng bọn hắn còn chưa xem nghiện!

Bỗng nhiên có người nhớ tới, lão bản có một thân trang bị phù văn ngữ điệu, thì sẽ chơi như thế nào?

- Hay là, chúng ta ra xem lão bản chơi?

Lời này vừa nói ra, lập tức mấy người liền vây quanh sau lưng Phương Khải.

Không chỉ Bạch Lãng mà ngay cả Nạp Lan Hồng Vũ cũng xông tới, hắn nhìn thấy Phương Khải quay lại nhìn với ánh mắt không hiểu, sốt ruột nói:

- Nhìn chúng ta làm gì? Tranh thủ mà chơi trò chơi đi!

Chương 65: Nhìn người khác chơi cũng nghiện?

Dịch giả: Đường Huyền Trang

Phương Khải nghe xong liền cười, thấy qua người ta tập trung chơi, chứ còn chưa thấy qua người khác chơi cũng để ý như vậy.

- Lão bản! Có quái xông đến!

Khi Phương Khải đang chú ý đám người đứng ở đằng sau, thì bỗng nhiên trong màn hình có một đống Thánh Giáp Trùng lao đến.

Một người trung niên lính đánh thuê bị rất nhiều Thánh Giáp Trùng đuổi theo, đang chạy về hướng Phương Khải, Phương Khải quay lại nhìn, thì nhìn thấy sau lưng hắn không chỉ có những con Thánh Giáp Trùng to khỏe hơn cả một người lớn, mà trong đó còn có một con có màu sắc khác biệt, toàn thân lóe ra điện quang, tinh anh Thánh Giáp Trùng!

- Hắc! Cố chủ à! Nơi nay có nhiều côn trùng thật!

Trên đỉnh đầu tên lính đánh thuê này có một danh tự: Meshif.

Hắn chạy nhanh như chớp ra sau lưng Phương Khải.

Mặt Phương Khải co lại:

- Đầu óc ta lúc trước làm sao mà lại thuê tên nài nỉ...

Thừa dịp Thánh Giáp Trùng còn chưa chạy đến, Phương Khải lùi về sau hai bước, mở ra chuyên chú quang hoàng, điên cuồng ném ra chúc phúc chi chùy!

Loại quái như Thánh Giáp Trùng, nó không tấn công còn đỡ, một khi tấn công sẽ bắn ra rất nhiều Sung Năng Đạn!

Ngay khi Thánh Giáp Trùng xông đến cơn lốc chúc phúc chi chùy mà Phương Khải gọi ra, thì lập tức trên màn hình xuất hiện rất nhiều điện quang!

Phương Khải tối sầm mặt lại, một bên điên cuồng ăn máu, một bên tranh thủ thời gian chạy trốn.

- Đã giết hết rồi sao?

Đám người đúng xem đều ngẩn ngơ, vừa nãy còn rất nhiều Thánh Giáp Trùng, đảo mắt một cái mà giờ đã nằm một đống!

- Oh! Ta phát hiện ta đã trở nên cường đại hơn!

Lúc này, Meshif vừa mới được thăng cấp đang ung dung xông lên, một người một ngựa, điên cuồng đánh! Ngay cả Boss cũng không bỏ qua!

- Lão bản, tên lính đánh thuê này trâu a! Thuê ở đâu thế?

- Biết dụ quái, công kích lại còn cao như thế!

- Vậy mà trực tiếp solo Boss!?

Sau lưng truyền đến một loạt tiếng kinh hô.

Mặt Phương Khải lại càng thêm đen:

- Đến phần thứ hai tìm Greiz, hỏi hắn xem Meshif có ở đấy không.

- Lính đánh thuê phần hai lợi hại như vậy?

Lam Yên với Nạp Lan Minh Tuyết đang đứng xem ở đằng sau.

Lính đánh thuê ở phần 1 đều là cung tiễn thủ, da mỏng máu ít, một khi bị đánh lén, trên cơ bản là chờ chết, cho nên phần lớn người chơi ở phần thứ nhất không mấy người thuê lính đánh thuê.

Không nghĩ tới lính đánh thuê ở phần 2 lại lợi hại như vậy!

- Lính đánh thuê này lợi hại a!

Hai mắt Lâm Thiệu tỏa sáng.

- Ngày mai chúng ta khai hoang liền thuê tên lính đánh thuê này.

- Đến lúc đó sẽ thử một chút!

Tống Thanh Phong kích động nói.

Khóe miệng Nạp Lan Minh Tuyết hơi nhếch lên, lộ ra ý vị khó lường:

- Đến lúc đó xem thử một chút.

Đám người phát hiện, Phương Khải đi đến đâu, chúc phúc chi chùy quét qua đến đó, quái vật ngã xuống như đang gặt lúa!

- Lực công kích của lão bản cũng quá cao đi!

- Đi đến đâu chết đến đó?

Mấy người An Thành vừa đi đến quán nét, sau khi thu xếp cho mấy vị bằng hữu, hắn nhìn thấy phía này đông người, vội vàng chạy tới.

Vừa nhìn màn hình Phương Khải, hắn liền choáng váng:

- Lão bản này chơi kiểu gì? Giết quái mà giết như vậy?

Hắn phát hiện sau khi hắn đã đổi pháp trượng, giết quái cũng không mạnh như này!

Sau khi nhìn một lúc, An Thành cảm thấy nhìn Phương Khải chơi quả thật là quá sung sướng, một đường như mây trôi nước chảy!

- Vậy mà còn có thể chơi như vậy?

Tốc độ như này, chẳng trách đẳng cấp chênh lệch nhiều như vậy!

- Lão bản, điểm kỹ năng ngươi tăng như thế nào?

Trong màn hình, chỉ thấy Phương Khải xoay một vòng chúc phúc chi chùy thì ngay cả Summoner cũng đổ, toàn bộ phần 2 chỉ còn lại Duirel, một tên tư lệnh không lính ở trong cổ mộ Tal Rasha.

Cuối cùng Nạp Lan Minh Tuyết cùng nhìn ra chút đầu mối, nàng nhớ chúc phúc chi chùy là sát thương ma pháp, mà trang bị Phương Khải mặc, chỉ có gia tăng tốc độ thi pháp, không thấy tăng thêm thuộc tính ma pháp.

Lại cũng không có trang bị cộng kỹ năng như pháp trượng của An Thành.

Theo lý thuyết, coi như mạnh, thì cũng chỉ mạnh ở phòng ngự mới đúng.

- Kỹ năng?

Không ít người còn chưa hiểu, nhìn về phía Nạp Lan Minh Tuyết.

Chỉ thấy Phương Khải mở ra bảng kỹ năng, Nạp Lan Minh Tuyết nhìn thấy hai cái kỹ năng mà Phương Khải thường dùng nhất: Chúc phúc chi chùy cấp 3, chuyên chú quang hoàn cấp 3.

Ngay sau đó nàng nhìn thấy thuộc tính của chuyên chú quang hoàn:

"Khi bắt đầu, linh khí sẽ gia tăng lực phá hoại cho người chơi và đồng đội, giảm khả năng công kích bị cắt đứt.

Bài trừ xác suất gián đoạn + 20%.

Sát thương + 90%."

Tất cả mọi người nhìn thấy kỹ năng này liền hít một hơi thật sâu!

Quang hoàn vừa mở, sát thương của tất cả mọi người gia tăng 90%.

Việc này chẳng phải tương đương với việc sát thương cả đội tăng lên gấp đôi!

- Khó tranh lính đánh thuê của lão bản công kích lại cao như vậy?!

- Kỹ năng về sau của các chức nghiệp càng ngày càng lợi hợi a...!

- Cái này tác dụng với cả công kích pháp thuật?!

Phúc Lão vội vàng hỏi.

Sát thương chúc phúc chi chùy của Phương Khải cao như vậy, chắc là chuyên chú quáng hoàn sẽ có tác dụng với kỹ năng sát thương pháp thuật?

Trong đội ngũ của hắn tất cả đều là Pháp Sư! Còn nguyền rủa của Vong Linh Pháp Sư chỉ hữu hiệu với công kích vật lý, bởi vậy Vong Linh Pháp Sư trong đội ngũ của hắn không có tác dụng quá lớn.

Nhưng nếu như quang hoàn kia cũng có tác đụng với pháp thuật...

Chờ đến lúc bọn hắn lên cấp 18, mở quang hoàn ra, chẳng phải An Thành có thể miểu sát quái?

Nhưng tiếp theo, bọn hắn nhìn thấy Phương Khải lắc đầu:

- Chuyên chú quang hoàn chỉ có tác dụng với một cái pháp thuật là chúc phúc chi chùy, còn đối với pháp thuật khác thì vô hiệu.

- Vậy mà chỉ hiệu quả với mỗi kỹ năng chúc phúc chi chùy?!

- Thế mà còn phải lưu ý như vậy?!

Nghe thấy Phương Khải nói, đám người lại chấn kinh lần nữa!

- Cho nên chuyên chú quang hoàn cần phối hợp với chúc phúc chi chùy rồi thuê một tên lính đánh thuê cận chiến? Hai bút cùng vẽ?

- Tê----- phối hợp kiểu này....!

Đám người càng nghĩ càng ngạc nhiên!

- Thảo nào lão bản không chờ đến cấp 30 để đi đường Thiên Đường Quyền...

Mị lực của Diablo nằm ở trang bị và kỹ năng, thông qua sự phối hợp khác nhau có thể tạo ra những phong cách khác nhau trong cùng một chức nghiệp!

Ví dụ như Thánh Kỵ Sĩ, rõ ràng là chiến sĩ, nhưng phối hợp theo kiểu Phương Khải, lại hóa thanh Pháp Sư mặc trọng giáp, có thể xa có thể gần, kháng được Boss, thả diều được!

Quái đông thì dùng pháp thuật quần công, gặp được Boss da dầy thịt béo thì kết hợp cả pháp thuật lẫn vật lý, hai bút cùng vẽ, hoàn toàn lật đổ định nghĩa về chiến sĩ!

Quan trọng nhất là, sát thương lại còn vô cùng cao!

- Tăng kỹ năng mà cũng cần học vấn?!

- Nhìn lão bản chơi, quả thật hơn mấy chục năm suy nghĩ của lão phu!

Nhìn thấy cách phối hợp với tăng điểm của Phương Khải, Nạp Lan Hồng Vũ lộ ra vẻ trầm tư.

Tống Thanh Phong thì vỗ vai hai tên chơi Thánh Kỵ Sĩ là Lý Bình và Lâm Thiệu:

- Học được chưa? Tăng điểm mù quáng như các ngươi, đến màn thứ hai để Meshif lên trên, hai người các ngươi làm tiểu đệ theo sau nhé?

Không chỉ bọn hắn, mà ngay cả mấy người Bạch Lãng cũng phát hiện, chỉ cần phối hợp kỹ năng cho tốt, cho dù trang bị bình thường cũng có thể phát ra uy lực mạnh!

Đương nhiên, trang bị mạnh thì càng như dệt hoa trên gấm.

Ngay lúc này, mọi người nhìn thấy Phương Khải mở ra cửa truyền tống, trở lại thành, lui ra khỏi trò chơi.

- Lão bản? Tại sao không chơi nữa? Tiếp tục chơi đi!

Mọi người ngẩn ra, xem thoải mái không nói, vậy mà còn có thể học được nhiều thứ như thế, quả thật khiến cho người ta muốn ngừng mà không được!

Kết quả là Phương Khải chẳng nói chẳng rằng liền xuống máy, mọi người có thể nhẫn sao?!

Chỉ thấy Phương Khải liếc qua thời gian:

- Sắp 12h giờ rồi các ngươi còn không đi?

- Sắp 12 giờ?

An Thành ngây người, làm sao có cảm giác như mình vừa mới tới?

- Không phải chứ? Nhanh thế?

- Ta cũng không để ý!

- Xong! Xong! Ta còn phải về Yên Hải thành đấy! Làm sao đã 12 giờ!

Chương 66: Khương Tiểu Nguyệt sụp đổ

Dịch giả: Đường Huyền Trang

Sau khi đóng cửa, mặc dù đa số Linh Tinh kiếm được đều bị hệ thống lấy đi, nhưng thực tế thì Phương Khải cũng kiếm lời không ít.

Theo khách hàng tăng lên, cho dù có hơn 50 máy tính, thì giờ cao điểm cũng ngồi hết chỗ, tính ra thu nhập một ngày cũng khoảng sáu bảy trăm Linh Tinh, cho dù Phương Khải chỉ lấy một thành, thì cũng thu nhập cũng được mấy chục Linh Tinh, tổng tài sản của hắn hiện giờ có khoảng ba trăm viên.

Đây cũng không phải là con số nhỏ! Số tiền này đã có thể mua được một kiến pháp khí phi hành!

Nghĩ đến đây, Phương Khải cảm thấy thật thoải mái!

Chẳng qua, bên trong tiệm còn có một tiểu la lỵ vừa dọn vệ sinh vừa rơi lệ đầy mặt:

- Ô ô ô... Bao giờ mới có thể kiếm được tiền... Rất muốn uống Sprite... Rất muốn chơi Diablo...

------------

Ngày hôm sau.

Để mà nói về việc thời điểm mà tiểu la lỵ Khương Tiểu Nguyệt vui vẻ nhất chính là lúc ăn cơm, cuộc sống ngoài trừ lúc ăn cơm là vui vẻ ra còn đâu không có niềm vui thú khác, thậm chí uống cũng không, về mặt này, thật sự Phương Khải có chút không được tử tế.

Cho nên Phương Khải vì nàng mà chuẩn bị một vài chuyện khác, như là nhìn Phương Khải uống Sprite, nhìn người khác uống Sprite.

Đương nhiên, đây không phải là Phương Khải cố ý, nhưng bất kể như thế nào, thì sự thật chính là như thế.

Ví dụ như sáng nay.

- Tiểu Khải, lại tới mua bánh bao hả?

Vương thẩm nhìn Phương Khải với ánh mắt hiền hòa:

- Hôm nay là ba lồng?

- Tu vi mới đột quá?

Vương thâm nói.

- Sức ăn tăng lên!

- Dạ, đâu.

Phương Khải trả tiền, bê ba lồng bánh bao trở lại cửa hàng.

Chuyện tiểu la lỵ muốn ăn hai lồng bánh bao, hắn cùng lười giải thích, đơn giản là vì chuyện này không có ai tin.

Hôm nay mở cửa rất sớm, cho nên tạm thời chưa có khách, hai người ngồi trước quầy, Khương Tiểu Nguyệt ăn rất nhã nhặn, nhưng không chậm chút nào, đến nỗi mà Phương Khải hoài nghi, bụng tiểu nha đầu này có phải là không gian trữ vật hay không, làm sao mà ăn nhiều như thế.

Sau khi Khương Tiểu Nguyệt ăn xong một cái bánh bao, chợt phát hiện Phương Khải đang nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi cảnh giác nói:

- Lão bản thối, ngươi muốn làm gì?

- Ta cảm thấy nên giảm tiền lương của ngươi!

Phương Khải nghiêm túc nói:

- Nếu không phải là bản điếm thì chắc bị ngươi ăn cho sập.

- Kẽo kẹt... Kẽo kẹt...

Không cần thắc mắc, lúc này Khương Tiểu Nguyệt đang mài răng về phía con heo dê, à không, là hướng lão bản.

Khương Tiểu Nguyệt muốn cắn người.

Đúng lúc này, Khương Tiểu Nguyệt nhìn thấy Phương Khải lấy ra một chai Sprite, từ từ thưởng thức.

- A... Làm sao lại như vậy!

Khương Tiểu Nguyệt có cảm giác sắp khóc!

- Lão bản! Cho một chai Sprite!

Phương Khải vừa uống xong một ngụm, Từ Tử Hinh đi đến liền gọi một chai Sprite

- Vẫn là Sprite của lão bản dễ uống!

Từ Tử Hinh uống một ngụm lớn ngon lành.

- Rất muốn uống...

Khương Tiểu Nguyệt ném cho Phương Khải một cái ánh mắt khinh bỉ.

Kết quả là nàng nhìn thấy Phương Khải lại uống một ngụm Sprite ngon lành, hỏi:

- Nhìn ta làm gì?

Mỗi ngày đều nhìn thấy người khác uống Sprite, chơi Diablo, sức chống cự của tiểu la lỵ đã hạ xuống con số âm!

- Chẳng lẽ lại phải giặt quần áo, nấu cơm cho tên lão bản ghê tởm này sao?

- Không được! Bản công chúa là người có nguyên tắc!

Tiểu la lỵ hừ lạnh nói:

- Tên lão bản ghê tởm này nhất định là cố ý, ta không thể mắc mưu hắn!

- Lão bản! Cho chai Sprite!

Lúc này, mấy người An Thành cũng đến.

- Được rồi!

Phương Khải mở tủ xem xét.

Một hai ba bốn năm.

Chỉ còn lại năm chai.

- Chỉ còn 5 chai?!

Phương Khải sững sờ.

- Chỉ còn có 5 chai thôi?

Lập tức Khương Tiểu Nguyệt đi tới tủ lạnh, đôi mắt to nhìn vào bên trong.

Mà bọn An Thành có ba người, mua đi ba chai Sprite, vậy chỉ còn lại hai chai.

Đúng lúc này, trước cổng xuất hiện thân ảnh của hai lão râu tóc bạc trắng.

- Lão bản! Cho lão phu hai chai...

- A-----! Lão bản thối! Ta muốn uống Sprite! Cùng lắm thì bản công... Cùng lắm thì ta học nấu nướng!

Cuối cùng Khương Tiểu Nguyệt cũng nổi giận.

- Ặc...

Tất nhiên Phương Khải không biết nội tâm Khương Tiểu Nguyệt biến hóa phong phú như thế, kỳ quái hỏi:

- Học nấu nướng cùng với việc uống Sprite có quan hệ gì, lại nói bây giờ ngươi học, cũng không kiếm được tiền mua Sprite.

- Coi như ta mượn ngươi 3 viên Linh Tinh không được sao?

Khương Tiểu Nguyệt thở phì phò, ôm một chai Sprite nhất quyết không chịu buông tay.

- Mượn?

Phương Khải ngẩn người, cũng không cự tuyệt.

-... Một chai Sprite 3 Linh Tinh.

Phương Khải lấy ra 3 viên Linh Tinh đặt lên quầy hàng.

- Chờ học thành rồi lại thêm mấy tháng là có thể trả hết nợ.

- Bản công chúa cảm thấy nên trở về lấy mấy trăm, hơn ngàn Linh Tinh đập chết tên lão bản này!

Khương Tiểu Nguyệt lại rơi lệ đầy mắt.

- Không được, trở về khẳng định không thể đi ra... Bản công chúa còn chưa chơi Diablo..

Khương Tiểu Nguyệt cắn răng, quẫn bách nói:

- Có thể cho ta mượn thêm 1 Linh Tinh hay không...

- Làm cái gì?

- Mua sách nấu nướng...

Âm thanh Khương Tiểu Nguyệt nhỏ như muỗi cắn, cái đầu nhỏ như sắp cắm xuống đất, nàng cảm thấy nếu dưới đó mà có khe hở thì nhất định nàng sẽ chui vào.

----------

Một bên khác, bọn người Tống Thanh Phong, An Thành đã sớm vào trò chơi, bây giờ là chơi đến phần 2, từ hôm qua thấy được phong thái của Meshif ở chỗ lão bản, thế là tất cả đều thuê tên lính đánh thuê có tướng mạo thật thà này.

Kết quả là khi bọn Tống Thanh phong quay về phần 1 tìm An tỷ (Andariel) để cầy đồ, thì vừa vào truyền tống trận mộ huyệt dưới lòng đất, đi một lúc đã không thấy tăm hơi hắn đâu, quay đầu lại tìm, thì thấy một lão nhân gia đang run rẩy ở góc tường...

Đương nhiên, An Thành còn thảm hại hơn, khi sử dụng truyền tống trận, không cẩn thận truyền tống vào giữ đống Thánh Giáp Trùng, Meshif vắt chân lên cổ mà chạy ra ngoài, trong chớp mắt chỉ còn lại Pháp Sư của An Thành ở giữa đám côn trùng...

Sau vô số lần tự trải nghiệm, dần dần mọi người cũng bắt đầu nhận biết được tên lính đánh thuê có tướng mạo thật thà....

Đến nỗi chỉ còn kém chút là chửi ra miệng.

Meshif, nhìn xem ngươi làm những gì!!!

--------

Còn liên quan đến tiểu thuyết quan phương, Thẩm Thanh Thanh cầm quyển sách trong tay kiểm trả lại một lần, xác định không có sơ sót gì, lúc này mới đi vào trong quán nét.

Song phương đã đạt thành hiệp nghị từ trước, Phương Khải cung cấp cốt truyện, Thẩm Thanh Thanh chấp bút, còn về phần xuất bản, thì Thẩm Thanh Thanh phụ trách liên hệ.

Chia 4:6, trên thực tế đối với hai người mà nói, cũng không phải số tiền lớn, nhưng chẳng qua sổ sách thì phải rõ ràng mà thôi.

----------

Mà lúc này đây, ở Yên Hải Thành.

Bên trong một tòa đại điện to lớn.

Một thiếu nữ thanh tú:

- Rất muốn đi chơi Diablo a... Vì sao cha lại phái bản cô nương đến Yên Hải thành mà không phải là Cửu Hoa thành... Nếu không thì giống như Chu sư tỷ ra ngoài làm nhiệm vụ cũng tốt a...

- Diệp tiểu sư muội, Diablo là cái gì?

Mấy tên đệ tử đi cùng với nàng thấy kỳ quái nên hỏi thăm.

- Diablo...

Thiếu nữ bắt đầu kể say sưa.

Chương 67: Sự kiện đệ tử Vân Hải Tông mất tích tập thể

Dịch giả: Đường Huyền Trang

Vân Hải Tông được dựng trên Nam Hải, mây núi mênh mông, trước khi Đại Tấn lập quốc, nó là một đại phái tu sĩ, đứng đầu các tông ở Nam Hải, lịch sử cực kì lâu đời!

Yên Hải thành với Cửu Hoa thành là hai thành lân cận ven biển, là nơi mà tu sĩ các tông ở Nam Hải lấy làm nơi mậu dịch.

Nhưng ngày hôm nay, trụ sở của Vân Hải Tông ở trong thành lại phát sinh một chuyện đại sự! Đến nỗi mà cả thành trở nên hỗn loạn.

Trên đại điện, một lão giả gầy lùn tóc hoa râm, mặc pháp ý vân mây, đôi mắt già nua, nhìn chằm chằm vào mấy tên trẻ tuổi đang cúi đầu ở dưới:

- Không phải Diệp nha đầu đi cùng các ngươi hay sao? Nói mất tích là mất tích? Uổng cho các ngươi vẫn là đệ tử tinh anh của bản tông, ngay cả sư muội mình cũng không bảo hộ được!

Rõ ràng lão giả ngồi ở chính điện cực kỳ không vui, nếu những tên đệ tử này không phải nhân tài mà bản tông gắng sức bồi dưỡng, chỉ sợ bây giờ đã bị hắn tát cho mấy cái!

- Đến lúc đó chưởng môn hỏi ta về nhi nữ của hắn, các ngươi nói ta phải bàn giao thế nào?

Mấy người lập tức lộ vẻ sầu khổ.

- Còn không mau đi tìm!

- Vâng...

Mấy người vội vàng cáo lui.

Đúng lúc này, lão giả lại gọi bọn hắn trở về:

- Chờ một chút!

- Trưởng lão, còn có chuyện gì?

Một thanh niên đứng đầu khom người hỏi.

- Trước khi Diệp nha đầu mất tích, đã từng nói những gì?

- Ặc...

Mấy người suy nghĩ một lúc.

- Sư muội nói muốn đi chơi Diablo...

-... Cái gì...?!

Lão giả bối rối.

Mấy người nhìn nhau.

- Cái này nhất định là một đầu mối, trưởng lão yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm được sư muội!

------------

- Diablo... Nghe cũng không phải là cái gì tốt a...

Vân Luyện là đại sư huynh của Vân Hải Tông, đối với chuyện này hắn rất để tâm.

- Không phải là một tổ chức tà tu nào đó chứ...

- Nghe có vẻ rất giống...

Đệ tử đứng cạnh hắn là Vân Lam, cũng chính là một trong những đệ tử được nghe Diệp Tiểu Diệp kể chuyện.

- Còn manh mối gì sao?

Vân Luyện lại hỏi.

- Không có..

Vân Lam nghĩ, bỗng nhiên sững sờ:

- Đúng rồi, hôm trước Chu sư tỷ mang Diệp sư muội đến Cửu Hoa thành một chuyến, từ đó về sau, Diệp sư muội liền nói đến Diablo, có phải việc này có liên quan hay không...

- Vậy còn chờ gì nữa!

Vân Luyện nói:

- Tranh thủ thời gian dùng ngọc đưa tin liên lạc với Chu sư muội!

- Ai liên thông với ngọc đưa tin của Chu sư muội?

--------------

Cùng lúc đó, bên trong quán nét, mấy tên Pháp Sư đồng loạt phóng ra Hỏa Đạn, lập tức đem Nữ Thợ Săn dọn dẹp sạch sẽ, Chu Hồng Anh một bên thu nhặt chiến lợi phẩm, một bên nói:

- Diệp sư muội, hôm nay ngươi không phải về tông sao? Tại sao lại đến đây?

- Ặc...

Khuôn mặt Diệp Tiểu Diệp đỏ lên, lè lưỡi nói:

- Sợ cái gì, chơi một chút rồi lại về...

-....

Đúng lúc này, ngọc đưa tin của Chu Hồng Anh hơi chấn động một chút.

--------------

- Chu sư muội truyền đến tin tức, Diệp tiểu sư muội đang ở Cửu Hoa thành!

Vân Luyện gỡ lấy thanh bội kiếm treo trên tường của mình, hùng hùng hổ hổ nói.

- Đi, đi Cửu Hoa thành!

- Ngồi pháp chu của bản tông đi, thời gian đang gấp!

Lấy tu vi của Vân Luyện, đã sớm có thể không chế được pháp chu. Mà lấy loại pháp chu được đại tông môn như Vân Hải Tông đặc chế, thì tốc độ lại càng nhanh, mới chưa tới một canh giờ đã chạy tới Cửu Hoa!

Nhìn toàn bộ mặt tiền của quán nhỏ đều được chế tạo bằng lưu ly, lại còn có thể nhìn rõ vào bên trong.

- Đây chẳng lẽ là quán nhỏ mà tổ chức tà tu gọi là Diablo kia kinh doanh? Nhìn hình như không giống lắm?

Làm sao lại quang minh chính đại như thế?

Nhìn vào cửa tiệm, có thể thấy được trong đó có không ít người, dưới sự dẫn đầu của Vân Luyện, một đoàn người lập tức đi vào.

- Uống quá ngon! Vì sao lại uống ngon như vậy!

Khương Tiểu Nguyệt đang ngồi trước quầy, uống từng ngụm ngỏ.

- Vì sao trên thế giới còn có đồ uống ngon như vậy!

Cuối cùng cũng được uống Sprite, làm một đại ăn hàng, điều đó dường như khiến tiểu nha đầu vui đến phát khóc, tâm tình đang tốt, thấy mấy người đi vào liên hỏi:

- Chơi trò chơi sao?

- Hử?

Bọn người Vân Luyện nhìn thấy một tiểu la lỵ đang ngồi trên quầy, càng thêm nghi ngờ.

- Bây giờ tà tu đều có phong cách như này?

- Tìm người!

Vân Luyện một tay cầm pháp kiếm, một tay đập lên quầy, trầm giọng hỏi:

- Máy số 36 ở đâu?

- Tìm người thì tìm người, hung ác như thế làm gì.

Khương Tiểu Nguyệt không vui, trừng mắt liếc hắn một cái, chỉ vào bên trong nói:

- Ở đằng kia, trên bàn có dán số.

Rất nhanh, bọn hắn tìm được máy số 36, nhưng chưa kịp đến gần, liền nghe thấy một tiếng hô to:

- Nữ Bá Tước! Ta tìm thấy Nữ Bá Tước! Nơi này rất nhiều quái, mau tới đây!

- Băng Đạn! Băng Đạn! Giết cung tiễn thủ trước!

- Còn có quái tinh anh!

- Chú ý vị trí!

- A! Ta trúng tên! Các ngươi chống!

Một giọng nữ vang lên.

- Là tiếng của tiểu sư muội?!

- Tiểu sư muội trúng tên rồi?! Ở đâu?! Ở đâu?!

Rất nhanh bọn hắn tìm thấy một thiếu nữ đang ngồi ở máy số 36:

- Tiểu sư muội! Ngươi không sao chứ! Nhìn xem vết thương thế nào rồi?

Một đám người lo lắng xông tới!

- Vết thường gì thế nào rồi?

Diệp Tiểu Diệp chuyển thành hình thức chuột với bàn phím, kỳ quái quay đầu lại:

- Làm sao các ngươi tới đây?

- Không phải ngươi trúng tên sao?

Vân Luyện vội vàng lấy từ trong ngực ra một bình đan dược.

- Ta có thuốc chữa thương! Ngươi ăn vào trước!

- Ta...

Diệp Tiệp Diệp nghe mà muốn phun cả ra, chỉ vào màn hình, khó thở nói:

- Ta nói là ở trong trò chơi!

Mình thụ thương ở trong trò chơi, thế mà đưa tới một bình đan dược được?! Cái này là cái quỷ gì?!

- Trò chơi?

Mấy người liền nhìn theo ngón tay Diệp Tiểu Diệp chỉ, chỉ thấy trong màn hình có hai nữ Pháp Sư thanh tú, đang núp ở một bên để ăn thuốc.

- Cái này là trò chơi gì?

Mấy người nhìn nhau, còn có kiểu này?!

- Đây là Diablo!

Diệp Tiểu Diệp nói.

- Không phải hôm qua mới nói sao?

Chẳng qua cũng mặc kệ là trò chơi gì, nhìn thấy Diệp Tiểu Diệp không có việc gì, cuối cùng Vân Luyện cũng thở dài một hơi:

- Hóa ra Diablo chỉ là một trò chơi.. Thật đúng là sợ bóng sợ gió một trận.

- Chẳng qua... Diệp sư muội, mọi người đang tìm ngươi, bây giờ chúng ta trở về thôi.

- Không được, để ta chơi xong 6 giờ rồi sẽ về với các ngươi.

- Chơi.. Xong 6 giờ? Mới trở về?

Mấy người nhìn nhau.

- Đúng vậy a! Ta đã trả tiền, nhất định phải chơi xong! Bây giờ còn khoảng một, hai giờ.

Diệp Tiểu Diệp giải thích.

- Được rồi, được rồi, dù sao chúng ta cũng ở chỗ này, tiểu sư muội sẽ không gặp nguy hiểm gì, tiểu sư muội đã muốn chơi, để nàng chơi một lúc đi.

Vân Luyện cười khổ nói.

- Đúng rồi, các ngươi muốn chơi hay không?

Diệp Tiểu Diệp chuẩn bị đánh Nữ Bá Tước, mở miệng hỏi.

- Chúng ta?

Mấy người nhìn thời gian, còn có một, hai giờ, nghĩ nghĩ, đằng nào cũng giết thơi gian.

- Tùy tiện!

- Lão bản! Kích hoạt cho ta 4 tài khoản Diablo!

- Thử quỷ gì?

Sau khi Diệp Tiểu Diệp đánh xong Nữ Bá Tước, bốn người nhìn nàng hướng dẫn đăng nhập vào trò chơi.

- Tê----!

Bốn người lập tức hít một hơi thật sâu.

- Thế mà còn có trò chơi như này?

- Trò chơi mà lại có thể chơi như vậy?

- Đương nhiên!

Diệp Tiểu Diệp kiêu ngạo nói.

- Trò chơi ở tiệm này rất lợi hai! Lợi hại hơn còn ở phía sau! Chút nữa các ngươi có thể cảm nhận được!

- Còn lợi hại hơn nữa?

Mấy người lộ vẻ kinh hãi.

- Ừm! Vậy chức nghiệp liền chọn Pháp Sư đi, các loại pháp thuật đều rất lợi hại!

Thiếu nữ kiên nhẫn giảng giải.

- Vậy chúng ta chọn Pháp Sư.

- A---! Tiến vào trò chơi bỗng nhiên ta biết một cái pháp thuật mới? Các ngươi có vậy hay không?

- A----! Ta cũng vậy!

- Ta cũng vậy!

- Đúng rồi, các ngươi đi Tà Ác Động Quật luyện cấp trước đi, đến lúc đó thăng cấp có thể học được pháp thuật mới.

Diệp Tiểu Diệp nhắc nhở.

- Đến lúc đó mở bảng kỹ năng, chỉ cần điểm vào chỗ này một cái, liền học được.

- Học pháp thuật chỉ đơn giản như vậy?!

- Chỉ điểm một cái là học được?

Mấy người càng cảm thấy thần kỳ.

----------

Sau bốn, năm giờ...

Yên Hải thành, trụ sở của Vân Hải Tông.

Trưởng lão tóc trắng bỗng nhiên vỗ bàn:

- Làm sao ra ngoài lâu như vậy rồi mà còn không có tin tức?! Hoàn toàn mất tung tích sao?

Chương 68: Thị hiếu đứng xem

Dịch giả: Đường Huyền Trang

Tất nhiên các đệ tử Vân Hải Tông không mất tích, lúc này Vân Luyện đã đánh tới Tristram, hắn vuốt cằm, trầm tư nói:

- Tổ đội luyện cấp có thể rèn luyện sự ăn ý và kinh nghiệm thực chiến cho các đệ tử, mặc dù bây giờ Đại Tấn đang thống trị thiên hạ cũng được coi là thái bình, nhưng sau này rất khó nói.

- Bây giờ trong tông có rất nhiều đệ tử tu vi quá thấp, không tiện cho bọn hắn đi ra ngoài chân chính rèn luyện, một mặt là cân nhắc đến sự an toàn của bọn hắn, nhưng nếu cứ bồi dưỡng đệ tử như thế, đến lúc gặp phải nguy hiểm, chỉ sợ là không đủ kinh nghiệm thực chiến, căn bản bản là không phát huy được mấy thành thực lực...

- Nhưng trò chơi này xuất hiện... Có lẽ sẽ cải biến được cái bố cục này...

- Đại sư huynh! Gặp quái! Còn ngốc ra đấy làm gì!

Ngay khi Vân Luyện đang suy tư, hắn liền nghe thấy một tiếng gọi.

- Đến đây đến đây!

Vân Luyện vội vàng đi theo.

- Ta sẽ làm quen trước một chút, đến lúc đó bẩm báo với chưởng môn về chuyện này!

Vân Luyện nghĩ.

Đúng lúc này, Diệp Tiểu Diệp tiến tới:

- Sư huynh, chúng ta không đi sao?

Vân Luyện tối sầm mặt:

-... Để vi huynh, suy nghĩ lại một chút...

- Làm xong nhiệm vụ này trước...

- Vậy thì tốt rồi!

Diệp Tiểu Diệp thấy mấy người cũng dần dần quen thuộc, mở miệng nói.

- Ta đi xem người khác chơi một chút.

- Ặc...

Mặt Vân Luyện lại đen, đại sư huynh chơi không nhìn, lại đi nhìn người khác là có ý gì?

-----------

Từ hôm xem An Thành chơi Pháp Sư cực sướng mắt, về sau trong quán nét lưu hành một loại giải trí khác: Xem người khác chơi trò chơi.

Mà loại "Xem người khác chơi" này, khi bọn hắn học được cách tăng điểm chúc phúc chi chùy từ Phương Khải, càng làm cho bọn hắn cảm nhận được chỗ tốt khi "Xem người khác chơi".

Kết quả là, cho dù đã hết thời gian chơi, thì trong quán nét cũng sẽ có tốp năm tốp ba đứng sau một vài người, xem quên cả trời đất.

Phương thức này dần dần nóng lên!

- Tới tới tới! Phương lão bản bây giờ còn đang cày đồ, tạm thời sẽ không động vào Duriel, chúng ta tự mình chơi trước đi!

Nạp Lan Hồng Vũ lên tiếng quát, tất cả bọn An Thành đều về chỗ ngồi.

Lúc này bọn An Thành đã cấp 19, còn Nạp Lan Hồng Vũ với Phúc Lão cũng luyện đến cấp 18.

- Ta đi tẩy điểm đã.

Sau khi làm xong nhiệm vụ ở Tà Ác Động Quật, mỗi nhân vật sẽ nhận được một cơ hội tẩy điểm, Nạp Lan Hồng Vũ lúc ấy còn chưa hiểu trò chơi, cho nên không lãng phí, bây giờ đã biết cách phân phối điểm kỹ năng, cho nên mới sử dụng.

- Phúc Lão, ngươi không tẩy sao?

Có tiến độ trò chơi giống như mấy người An Thành, Nạp Lan Hồng Vũ thì ở quán nét cũng được liệt vào hàng cao thủ, cho nên sau lưng bao giờ cũng có người xem.

Lúc này Phương Khải đang cầy đồ, tương đối nhàm chán, cho nên những người đã chơi hết 6 giờ như bọn Bạch Lãng liền chạy tới bên này.

Bạch Lãng nhìn về Phúc Lão đầy khó hiểu, đã có được phương pháp tăng điểm hợp lý, lại không đi tẩy?

Cũng may mấy người An Thành phân phối điểm không có sai lầm gì lớn, mỗi người học một hệ, lại thêm chức nghiệp Pháp Sư thích hợp với bọn hắn, cho nên chơi cũng không tê.

- Tạm thời không cần.

Phúc Lão vuốt chòm râu, mở phần kỹ năng ra, chỉ thấy Thánh Hỏa Quang Hoàn của hắn đã tăng đến cấp 8.

- Lão bản nói ở giai đoạn đầu, quang hoàn này rất lợi hại, đồng thời không phụ thuộc vào trang bị, ta dứt khoát tăng hết điểm vào đấy, dù sao cũng tẩy lại, cho nên lão phu thử xem nó lợi hại bao nhiêu.

- Thế cũng là một biện pháp!

Mấy người An Hổ Uy, Âu Dương Chấn cũng tranh thủ thời gian sang xem.

Lúc này mới được một lúc, mà sau lưng mấy người liền vây hơn mười người.

- Trước ra khỏi thành đi tìm Tử Vong Điện!

Sau khi tẩy xong điểm, Nạp Lan Hồng Vũ liền hùng hùng hổ hổ chạy tới Lut Gholein.

Tòa thành Lut Gholein này, mặc dù ở trong sa mạc Aranoch nhưng nó vẫn là một bến cảng mậu dịch vô cùng lớn, bởi vì nó nằm giữa vương quốc phương tây và Kehjistan.

Trong bản trò chơi cũ thì Lut Gholein cũng không lớn, nhưng sau khi được làm lại ở bản remake, nó lớn hơn rất nhiều: Đứng ở trên cồn cát, đưa mắt nhìn về phía xa, ánh đèn từ những ngôi nhà sáng lên như châu báu, làm tô điểm cho bầu trời đêm của tòa thành, như một đường chân trời che lại bở biền ở phương xa, căn bản là không thể nhìn thấy toàn cảnh của nó.

Mà mấy người Nạp Lan Hồng Vũ nhìn thấy, chính là một tòa hùng thành nguy nga, chẳng qua lấy địa vị hiện tại của mấy người, chỉ có thể trú ở lữ điếm mà Atma mở ở góc thành.

Đây là sào huyệt lúc trước của Radament, so với việc ngày hôm quá suýt chút nữa thì ngủ đầu đường, thì mấy người không có gì là không vừa lòng.

Trong lữ điếm có rượu, chẳng qua lại khẩu vị dành cho dân bản xứ này chỉ có lính đánh thuê mới có thể uống, mấy người ngồi ở một cái bàn nhỏ trong lữ điếm, nhìn thấy Nạp Lan Hồng Vũ đi tới, liền cầm vũ khí lên.

Phúc Lão cầm thanh đao trong tay:

- Vừa lúc để ta thử Thánh Hỏa Quang Hoàn mới tăng.

Ra khỏi thành là nhìn thấy biền cát màu vàng, Lut Gholein ngoại trừ một mặt giáp biển, còn ba mặt khác đều bị sa mạc vây quanh.

Trước kia Phúc Lão không xác định được uy lực của Thánh Hỏa Quang Hoàn, cho nên không nâng nhiều, hôm nay là lần đầu tiên nâng hết tất cả điểm kỹ năng!

- Lão Phúc! Dụ quái!

Sau khi mở ra thánh hỏa sẽ thiêu đốt địch nhân xung quanh, bởi bậy qua một lúc, phía sau Phúc Lão có đủ loại quái vật đang lao đến! Ít nhất cũng phải mấy chục con!

Thấy không sai biệt lắm, toàn thân Phúc Lão lóe lên bạch quang, mở ra thánh thuẫn!

- Ta mở Chuyên Chú Quang Hoàn, giết!

Linh khí trong tay Nạp Lan Hồng Vũ biến thành quang chùy, gào thét mà ra!

Cúng lúc đó, lực lượng của thánh hỏa bám vào vũ khí của Phúc Lão, Bạch Nhiệt vừa mở ra, lập tức hóa thành một mảng đao ảnh!

Rầm rầm rầm...!

Chỉ thấy bầy quái đang xông lên, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau cũng ngã theo!

Thậm chí Thánh Giáp Trùng còn không kịp bắn ra Sung Năng Đạn, đã ngã xuống đất.

Lúc này, đám người An Thanh mới đến, nhìn thấy thi thể nằm liên miên, trong giữa đống xác chết, chỉ còn lại Nạp Lan Hồng Vũ và Phúc Lão đang đứng đấy.

- Trời đất?! Giết hết rồi?!

- Sát thương kia quá cao!

Mọi người đang vây quanh xem không khỏi ngẩn ngơ, đây là phối hợp mới sao?

- Lực công kích của Thánh Hỏa Quang Hoàn thật sự cao!

Phúc Lão hít một hơi thật sâu.

- Lại phối hợp với tốc độ công kích của Bạch Nhiệt, cùng với Chuyên Chú Quang Hoàn tăng thêm sát thương... Tuyệt đối không yếu hơn Chúc Phúc Chi Chùy!

Mà nó lại còn có một cái ưu điểm lớn: Nó dường như không tiêu hao, không giống như Nạp Lan Hồng Vũ, đánh xong một đợt quái đã hết mana!

Nạp Lan Hồng Vũ cười ha ha nói:

- Không tẩy điểm không sai! Hai chúng ta phối hợp, giết cho bọn nó không chừa mảnh giáp!

- Vừa mở ra Thánh Hỏa Quang Hoàn cứ hai đao một con! Lại thêm Chúc Phúc Chi Chùy, liền miểu sát trong nháy mắt!

Mấy người An Hổ Uy hít sâu vào một hơi.

- Đánh như thế này làm cho ta cũng muốn chơi Thánh Kỵ!

Bạch Lãng đau khổ nói.

- Bạch đạo hữu, tu sĩ chúng ta làm gì cần phải như thế?

Chiêm Nghiêm nói nghiêm túc:

- Ngươi có thấy Pháp Sư bọn hắn dùng truyền tống đi dò đường không, về sau chúng ta bảy người Pháp Sư, toàn bộ đều học truyền tống, há không nhanh bằng bọn họ?

- Đúng a!

Bạch Lãng nghe vậy, tinh thần đại chấn:

- Mang chiến sĩ ngược lại lại cản trở! Pháp Sư chúng ta căn bản là không cần lo lắng về vấn đề đi đường!

- Đúng đúng!

Lập tức Diệp Tiểu Diệp cũng gia nhập thảo luận, hưng phấn nói:

- Truyền tống mặc dù là của Lôi hệ, nhưng có thể tăng đơn lẻ.

Mấy người vây xem, một bên vừa nhìn màn hình An Thành giết quái, một bên vừa hưng phán thảo luận...

Chương 69: Phụ huynh tới! Đừng sợ chúng ta là quán nét đứng đắn!

Dịch giả: Đường Huyền Trang

Sau khi mấy người Nạp Lan Hồng Vũ tăng điểm chuẩn thì Thánh Kỵ Sĩ cũng thể hiện được ra sức mạnh, một đường giết tới chỗ tránh nạn.

Vân Luyện nhìn sắc trời bên ngoài, trong lòng thầm nghĩ không tốt:

- Xong xong! Chúng ta đi từ sáng, giờ mặt trời cũng sắp xuống núi còn không đưa tin trở về! Lần này chết chắc!

- Tiểu sư muội, chúng ta mau trở về đi thôi!

- Ặc...

Diệp Tiểu Diệp gật đầu có chút không tình nguyện.

Đúng lúc này.

- Lão bản giết Boss qua cửa!

Cái từ Boss này được nhiều lần Phương Khải sử dụng, cho nên bây giờ thành ngôn ngữ lưu hành trong quán nét.

Cũng không biết là ai hô, Diệp Tiểu Diệp nghe thấy giết Boss qua cửa, liền hưng phấn tiến đến phía sau Phương Khải, trực tiếp cự tuyệt:

- Chờ một chút! Ta xem lão bản giết Boss qua cửa!

Cùng lúc đó, cũng có không ít người bu lại, nhìn chằm chằm vào màn hình Phương Khải, tinh thần căng thẳng, giống như là chính bọn hắn đang giết Boss:

- Đánh!

- Boss này mạnh thật!

Duriel là một con côn trùng to như một ngọn núi, vừa tiến vào mộ thất, liền giống như một cái xe tăng, đánh về phía Phương Khải.

Con Boss này công kích cao không nói, tốc độ lại còn nhanh, không gian lại nhỏ hẹp, về cơ bản là ác mộng với tất cả người chơi!

- Ai nha! Nguy hiểm!

Quần chúng vây xem dường như còn gấp hơn cả Phương Khải.

Dường như Phương Khải đã đoán được từ trước, mở ra Linh Hoạt Quang Hoàn để gia tốc, cấp tốc chạy thối lui sang bên cạnh, ngay sau đó Chúc Phúc Chi Chùy điên cuồng vận chuyển!

Duriel công kích cận thân, chỉ thấy Phương Khải không ngừng biến đổi giữa Linh Hoạt và Chuyên Chú Quang Hoàn, một bên bảo trì khoảng cách, không ngừng tính toán độ chính xác của Chúc Phúc Chi Chùy, cố gắng làm sao cho mỗi một chùy đều trúng đích!

Quang hoàn không ngừng được biến đổi đồng thời cũng né tránh công kích, mọi người nhìn thấy, mỗi lần Phương Khải công kích đều có Chuyên Chú Quang Hoàn quanh thân, mỗi lần né tránh đều có Linh Hoạt Quang Hoàn gia trì, ở trong mộ huyệt chật hẹp, đối mặt với ác ma to như quả núi, thế mà Phương Khải vẫn duy trì được tháo tác điêu luyện!

- Lão bản quá mạnh!

- Kỹ thuật này, bá khí!

- Đến bây giờ Boss còn không thể đụng vào một cái!

- Không được! Nó xung phong!

Trong màn hình, thân thể khổng lồ của Duriel hơi dừng lại, sau đó lao như xe lửa về phía Phương Khải.

- Mau tránh ra!

Vân Lam nhìn tiểu sư muội đang xem đến nhập thần, có chút đau đầu:

- Xong, gọi tiểu sư muội không được, làm sao bây giờ?

Vân Luyện cũng cuống quít, mình mới nghiên cứu không được bao lâu, làm sao trời lại tối nhanh như vậy?

- Tiểu sư muội... Ngày mai rồi đến xem, người khác giết quái vật này cũng thế...

Vân Luyện đành phải khuyên.

- Tiểu sư muội...

- Ai nha, không lâu đâu!

Diệp Tiểu Diệp đảm bảo, nói:

- Lão bản đánh Boss này không cần năm phút! Ta chỉ xem một lúc thôi!

Diệp Tiểu Diệp nhìn chằm chằm vào màn hình, nói:

- Đến lúc đó cha ta mà trách tội, một mình bản cô nương chịu trách nhiêm! Được rồi! Nhìn các ngươi sợ chưa kìa!

Đúng lúc này, nhìn từ cửa kính ra phía ngoài, chỉ thấy một trung niên mặc trường bào màu trắng, đầu đội cao quan, đẩy cửa đi vào.

Tên trung niên này chắp hai tay sau lưng, tỏ vẻ cực kì thong dong, khuôn mặt lại nghiêm nghị, thần quang trong mắt nội liễm, dường như không khoa trương, nhưng nếu có người nhìn vào sẽ cảm nhận được một luồng thần quang ép thẳng vào linh hồn!

Người trung niên nhìn lướt qua quá nét, dường như nhìn thấy mấy đạo thân ảnh quen thược, liền đi về hướng này.

- Không phải sợ...

Vân Luyện giải thích, nói:

- Mà là...

Đúng lúc này, Vân Luyện cảm giác được có một người đang kéo áo hắn:

- Đại... Đại sư huynh...

- Chuyện gì? Lắp ba lắp bắp thế...

Vân Luyện quay đầu lại, liền nhìn thấy một người trung niên mặc áo bào trắng, dáng vẻ ung dung, tuy người trung niên này đứng ở đằng xa, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm thấy áp lực như một ngọn núi!

- Chưởng...

Vân Luyện giật mình một cái!

Vậy mà Chưởng môn tự mình tới?!

Vấn đề này lớn rồi!

Cùng lúc đó, trong màn hình Phương Khải, đang là thời khác nguy cấp!

Chỉ thấy toàn thân Duriel toát ra một luồng khí lạnh cực mạnh!

Không khí bên trong cả gian phòng cũng bắt đầu ngưng kết! Quanh người Phương Khải, xuất hiện một tầng băng sương! Cản bản là không có chỗ trốn!

Duriel giơ đôi càng lên, ngay sau đó, nện mạnh một cái xuống!

- Xong xong!

Tất cả mọi người đều như tro nguội, không nghĩ tới con Boss cận chiến này còn có thể đóng băng từ xa, như vậy còn để người ta đánh thế nào!

Lúc này, coi như Phương Khải mở ra Linh Hoạt Quang Hoàn cũng không tránh thoát!

Nhìn hình thể Duriel thì biết, một cái càng này mà nện vào người, không chết cũng mất nửa cái mạng!

Nhưng đúng lúc này, bỗng mọi người nhìn thấy Phương Khải cầm ra một thanh pháp trượng!

-!!??

Ngay khi cái càng của Duriel nện xuống, chỉ thấy quanh thân Phương Khải lôi quang lập lòe!

Sưu!

Đá vụn bay tứ tung, toàn bộ mộ huyệt đều sắp sụp đổ!

Vậy mà Phương Khải lại xuất hiện ở một chỗ khác!

Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ!

Đấy là chuyện gì?

Đấy là thao tác gì?

- Là truyền tống! Cầm truyền tống pháp trượng!

An Thành cũng đang xem, làm một tên Pháp Sư, hắn nhận ra được ngay!

Bình thường các vũ khí cộng kỹ năng đều chỉ hữu hiệu với bản chức nghiệp, nhưng có một ít có số lần hạn chế thì có thể cho những chức nghiệp khác sử dụng!

Loại trang bị cộng thêm số lần truyền tống hạn chế là trang bị hiếm, nhưng vận khí tốt, ngay cả ở cửa hàng cũng có thể mua được.

Vậy mà Phương Khải dùng phương thức như vậy để né tránh?!

- Làm sao lại có thể nghĩ ra?

Không ít người lên tiếng sợ hãi thán phục.

- Thần lai chi bút a!

Bạch Lãng vỗ tay.

- Lão bản quá thần kì!

- Kỹ thuật này đúng là nghịch thiên!

Mấy người An Hổ Uy hít một hơi thật sâu:

- Làm sao lão bản lại lợi hại như vậy?!

- Hóa ra cận chiến còn có thể chơi như vậy?

Nạp Lan Hồng Vũ biểu lộ như học được gì đó.

Nhìn tràng cảnh náo nhiệt như vậy, Diệp Tùng Đạo trầm mặt xuống, hướng về Vân Luyện hỏi một câu:

- Sạo lại thế này?

Mấy tên đệ tử như Vân Lam lập tức trốn sau lưng Vân Luyện, nhất thời chỉ còn đại sư huynh Vân Luyện lộ mặt ra ở phía trước.

- Ặc...

Vân Luyện xấu hổ nói.

- Chơi... Chơi Diablo.

- Chơi Diablo?

Diệp Tùng Đào nhìn Vân Luyện đầy vẻ khó hiểu, dường như đang đợi hắn giải thích.

- Là một trò chơi tên là Diablo.

Vân Luyện có cảm giác như muốn tự tử.

- Tiểu sư muội cảm thấy chơi còn chưa đã nghiện, bây giờ đang xem lão bản chơi.

- Chơi chưa đã nghiện...

Sắc mặt Diệp Tùng Đào âm trầm đến đáng sợ, dường như sắp đến biên giới bộc phát.

- Nhìn người khác chơi?

- Lão bản thật là lợi hại!

Diệp Tiểu Diệp hô to một câu, đúng lúc này, nàng cảm thấy có một cái tay để vào vai nàng.

- Ai nha! Đại sư huynh, ta bảo chờ ta xem xong mà!

Diệp Tiểu Diệp bất mãn, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.

- Sợ cái gì? Cha ta cũng không phải lão hổ, không ăn thịt người!

Diệp Tùng Đào đứng ở đằng sau nghe được, sắc mặt càng thêm đặc sắc!

- Phát nổ!

Đám người bắt đầu hô to.

- Không bị thương, ngược sát Duriel! Là không bị thương!

- Sử dụng truyền tống trượng để né được tử cục!

- Lão bản thật tuyệt!

Diệp Tiểu Diệp cũng hoan hô một câu.

- Ai thật tuyệt?

Đột nhiên nàng nghe thấy phía sau lưng có một âm thanh trầm thấp.

- Ta nói lão bản!

Diệp Tiểu Diệp vừa nói được một nửa, biểu lộ liền cứng đờ, trong lòng lộp bộp một tiếng, quay đầu lại một cách khó khăn...

- Cha...

- Trong mắt ngươi còn có người cha như ta sao?

Diệp Tùng Đạo trách mắng.

- Không chăm chỉ tu luyện, suốt ngày chỉ biết chơi, còn thể thống gì nữa!

- Sắp tới ngày tông môn khảo hạch, thế mà ngươi còn đi chơi?!

- Toàn bộ trên dưới tông môn, tài nguyên tu luyện của ngươi là nhiều nhất, thế mà không biết trân trọng!

- Ngươi làm như vậy, xứng đáng với tông môn bồi đắp sao?

- Xứng đáng với kỳ vọng của các trưởng lão sao?

Mấy người đang vây xem ở xung quanh, rõ ràng đã chú ý đến động tĩnh ở bên này.

Ngay cả Phương Khải cũng nhìn lại.

- Phụ huynh tới tìm....?

- Nha đầu này cũng thật là, quá ham chơi đi...

Có người than nhẹ một tiếng.

- Chuyện này giải quyết thế nào...

Cũng có không ít người tỏ vẻ đồng tình, sắp đến ngày tông môn khảo hạch mà còn đi chơi, xem ra tiểu nha đầu này, sẽ bị bắt trở về hung hăng giáo huấn một trận.

Diệp Tiểu Diệp bất lực nhìn mấy người xung quanh, lòng như tro tàn, rõ ràng vừa nói không phải sợ, hóa ra đều là chém gió!

- Làm sao sợ điều gì là gặp điều đó vậy? Thế mà cha lại tìm tới đây?

Diệp Tiểu Diệp có cảm giác như mình sắp chết.

- Xong, lần này chết chắc...

Nàng liếc mắt qua mấy người Vân Luyện, nhưng lúc này Chưởng môn đang nổi giận, ai dám đứng ra nói giúp chứ?

Mà Chu Hồng Anh là người mang Diệp Tiểu Diệp đến đây cũng thấp thỏm!

Nếu như đặt ở kiếp trước, trước khi thi mà vào quán nét chơi game, bị phụ huynh tóm từ quán nét về, thiếu nữ như vậy, tuyệt đối sẽ trở thành tài liệu mặt trái để giảng dạy, bị giáo dục mạnh mẽ!

Chẳng qua...

- Không có việc gì, chúng ta là quán nét đứng đắn.

Đúng lúc này, Phương Khải đứng lên, ra hiệu cho mọi người yên tâm.

Chương 70: Điều chỉnh tâm cảnh

Dịch giả: Đường Huyền Trang

- Vị tiên sinh này, thứ cho ta chen ngang một câu.

Phương Khải mở miệng nói.

- Giáo huấn nữ nhi, cũng nên phân thị phi đúng sai, chơi trò chơi ở chỗ chúng ta, có thể tăng trưởng thực lực cùng với kinh nghiệm thực chiến, không phải chỉ là chơi vui.

- Đợi chút nữa bản tọa sẽ tìm ngươi tính sổ!

Diệp Tùng Đào lạnh lùng trừng mắt nhìn Phương Khải, trầm giọng nói.

Khóe miệng Phương Khải khẽ giật một cái, nhún vai.

Một bên khác, thấy Phương Khải nhắc nhở một phen, hai mắt Diệp Tiểu Diệp tỏa sáng:

- Lão bản nói không sai! Chơi Diablo còn có thể tăng thực lực, có lợi cho tu vi, mà trong đó còn có không ít pháp thật rất có ý tứ! Càng không cần nói đến nó có thể cho ta kinh nghiệm thực chiến!

- Ở trong tông môn tu luyện thì có thể làm gì? Như xe đóng cửa! Đến khi gặp chuyện xảy ra, có thể phát huy được mấy thành thực lực?

- Ta chơi cái này, tu vi cũng không có giảm!

Diệp Tiểu Diệp ngôn từ chính nghĩa nói:

- Cha thấy ta đang chơi, trên thực tế là đang học tập!

- Bây giờ ta đang nghiên cứu Băng Phong Giáp, đây là một loại pháp thuật phòng ngự phi thường lợi hại! Còn có cả kinh nghiệm thực chiến với tu vi, cha không tin có thể thử một chút xem có phải bản cô nương tiến bộ rất nhiều không!

- Nói hay lắm!

Không ít người nghe được, hai mắt cũng sáng lên!

- Tê----!?

Chuyện này là như nào?

Diệp Tùng Đào nghe được mà run rẩy một trận, chơi trò chơi còn có thể tăng lên thực lực cùng với kinh nghiệm thực chiến?

Thoạt nhìn là đang chơi, trên thực tế là đang học tập?

Ngươi thấy ta giống đồ đần lắm sao?

Diệp Tùng Đào vội vàng bắt cổ tay nhi nữ, dùng linh lực xem xét, phát hiện ra thực lực của Diệp Tiểu Diệp mới không được bao lâu mà đã có tiến bộ!

Còn có chuyện như vậy?!

Rốt cuộc là ngươi chơi thế nào? Vậy mà còn có thể tăng thực lực?

- Tiểu nha đầu.

Nạp Lan Hồng Vũ mở miệng nói:

- Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, nếu không tin, thì để cha ngươi chơi thử, thị thị phi phi, nhìn thấy sẽ hiểu.

Diệp Tùng Đào nhìn người nói chuyện, trong lòng kinh hãi!

Bởi vì hắn cảm thấy khí tức của đối phương, như vực sâu biển lớn, sâu không thấy đáy!

Khí tức như thế, hắn chỉ gặp được ở phụ thân hắn và Thái Thượng trưởng lão của Vân Hải Tông!

Thực lực thâm bất khả trác!?

- Hẳn là việc nha đầu này tăng trưởng thực lực... Là bởi vì có tiền bối này dạy bảo?

Diệp Tùng Đào nghi ngờ,

- Đừng suy nghĩ nhiều.

Nạp Lan Hồng Vũ khẽ vuốt sợi râu, cười nói:

- Lão phu cũng chỉ là một khách quen của tiểu điếm này mà thôi.

Diệp Tiểu Diệp nghe thấy Nạp Lan Hồng Vũ nói, hai mắt sáng lên, kéo tay Diệp Tùng Đào nói:

- Cha, nếu ngài không tin, có thể tự mình thử, xem lời ta nói có phải thật hay không!

- Người còn dám chen miệng vào?!

Diệp Tùng Đào trừng mắt một cái.

Nhưng trên thực tế, trong lòng Diệp Tùng Đào như có một cơn bão cấp 13 thổi qua, toàn bộ đều lộn xộn!

Chuyện này là như thế nào?

Nếu như nữ nhi mình nói là thật...

Ở đâu ra có cái tiểu điếm trâu bò như vậy?

Ánh mắt hắn nhìn về phía Vân Luyện, rõ ràng còn chưa tin tưởng lắm, biểu hiện của hắn vẫn vô cùng trang nghiêm, không có một chút biến hóa.

Vân Luyện nói:

- Hồi bẩm Chưởng môn, quả thật là đệ tử phát hiện ra nơi này rất tốt, dự định nghiên cứu rõ ràng, rồi hướng Chưởng môn báo cáo!

- Vậy ngươi đã nghiên cứu rõ ràng chưa?!

Diệp Tùng Đào trầm giọng hỏi.

- Còn chưa...

Nhìn biểu lộ của Diệp Tùng Đào, Vân Luyện lại vội vàng nói:

- Nhưng đệ tử có thể cam đoan, những lời tiểu sư muội nói là thật!

- Ngươi có biết, nếu bây giờ ngươi nói dối nửa câu, thì sẽ gánh chịu hậu quả gì?

Diệp Tùng Đào lạnh lùng nói.

- Đệ tử nói đều là thật, tuyệt không có ý bênh vực!

- Vậy tốt! Bản tọa liền thử một chút!

Diệp Tùng Đào lạnh lùng nói.

- Lão bản! Kích hoạt một cái Diablo!

Diệp Tiểu Diệp hưng phấn kêu lên.

Diệp Tùng Đào ngồi trước máy vi tính, sắc mặt âm trầm.

Rốt cuộc là trò chơi gì mà có thể tăng trưởng tu vi, học tập pháp thuật, còn có thể gia tăng kinh nghiệm thực chiến?

Dưới gầm trời này nào có chuyện tốt như vậy?

Rất nhanh, dưới hướng dẫn của mọi người, hắn tiến vào trò chơi.

- Cha! Đi bên này để nhận nhiệm vụ!

- Đi đi, bây giờ đi đánh Tà Ác Động Quật!

- Đúng, trước giết hết Vu Sư, sau đó giết sạch Thây Ma Nổi Giận.

- Đạo hữu, cái này có thể chạy a!

Mấy người An Hổ Uy cũng tiện thể nhìn một chút.

- Cha, học Băng hệ đi! Công kích cao, còn có thể giảm tốc!

Dưới sự chỉ điểm của Diệp Tiểu Diệp, Diệp Tùng Đào một đường hát vang.

- Tê----!

Diệp Tùng Đào hít một hơi thật sâu, kinh ngạc nói:

- Trò chơi này... Dường như là có thể a!

Chờ đến khi hắn bắt đầu học kỹ năng, đánh ra trang bị cực phẩm, thì hai mắt Diệp Tùng Đào bắt đầu sáng lên.

- Đúng là trò chơi này có thể tăng lên thực lực và kinh nghiệm thực chiến? Hơn nữa lại còn có ý tứ như thế...

- Ặc... Nha đầu à, quyển trục này lấy ở đâu?

Diệp Tùng Đào bắt đầu chủ động hỏi:

- Còn cái trang bị này làm sao mà khó đánh vậy, không phải ngươi cũng đang chơi sao? Trước cho cha một ít trang bị...

Rõ ràng, Diệp Tùng Đào đã bắt đầu cảm thấy hứng thú.

Nhưng vào đúng lúc này, Phương Khải mở miệng:

- Bản điếm... Phải đóng cửa.

- Cái gì? Muốn đóng cửa?!

Diệp Tùng Đào suýt nữa thì phun ra một ngụm máu.

Có ý gì? Đây là cố ý sao? Đang chơi vui, lại nói phải đóng cửa?

Phương Khải nhún vai:

- 12 giờ đóng cửa, già trẻ không gạt.

-...!!

Cuối cùng Diệp Tùng Đào cũng ý thức được tầm quan trọng của máy tính, vội vàng hỏi:

- Những pháp khí này có bán không?

- Trước ngươi, đã có rất nhiều người hỏi cái vấn đề này.

Mặt Phương Khải không đổi sắc, nói:

- Ngoài trừ mọi thứ ghi trên bảng đen, bản điếm không kinh doanh cái gì khác, muốn chơi ngày mai đến sớm!

Ngay sau đó, hắn nhìn thấy trên màn hình, trò trơi đã tự động thoát ra ngoài!

Mặt Diệp Tùng Đào co lại.

Bây giờ hắn muốn đánh người.

---------

Ban đêm.

- Chẳng lẽ Chưởng môn cũng mất tích?!

Thời gian đã rất muộn, trong đại điện ở trụ sở của Vân Hải Tông hoàn toàn yên tĩnh.

Sắc mặt Lý trưởng lão âm trầm đến đáng sợ!

Các đệ tử đi không trở lại cũng thôi, vậy mà ngay cả Chưởng môn đi lâu như vậy cũng không trở về?!

Rốt cuộc là có chuyện gì?!

Ngay khi hắn đang suy nghĩ, thì ở ngoài đại điện, xuất hiện mấy thân ảnh.

- Lý trưởng lão! Sáng sớm ngày mai, triệu tập để tử có tiềm lực của bản tông, bản tọa sẽ tự mình dẫn đầu bọn hắn đi ra ngoài chơi trò... Ặc... Khụ khụ...

Diệp Tùng Đào vội ho khan hai tiếng, che giấu đi sự bối rối của mình.

- Bản tọa tự mình dẫn bọn hắn ra ngoài lịch luyện.

-------------

Phương Khải nhìn thoáng qua nhiệm vụ của hệ thống:

Nhiệm vụ: Bán ra Diablo phần thứ 2, 80 bản.

Độ hoàn thành: 50/80

Nhiệm vụ phần thưởng: Diablo 2 giả lập hiện thực bản remake phần thứ 3.

Nhiệm vụ: Người chơi Diablo 2 đạt đến 789/1000.

Nhiệm vụ ban thưởng: Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện 1 giả lập hiện thực bản remake.

Theo người chơi dần dần tăng lên, tiến trình nhiệm vụ cũng càng lúc càng nhanh, Phương Khải phỏng đoán, chắc tối ngày mai là có thể hoàn thành.

Đúng lúc này, hệ thống vang lên một tiếng nhắc nhở.

Nhiệm vụ mới 1: Mở rộng cửa hàng

Nhiệm vụ thuyết minh: Người chơi ngồi hết chỗ đã đạt 90%, mời kí chủ tìm kiếm cửa hàng mới.

Nhiệm vụ ban thưởng: Nguyên bộ máy tính 50-100 bộ.

Nhiệm vụ mới 2: Điều chỉnh tâm cảnh.

Nhiệm vụ thuyết minh: Thực lực tăng trưởng quá nhanh cùng với thời gian giết chóc kéo dài trong trò chơi đã ảnh hưởng đến tâm cảnh của kí chủ, mời kí chủ hãy điều chỉnh tâm cảnh.

Nhiệm vụ ban thưởng: Kem Haagen-Dazs hương thảo (chỉ cung ứng vào mùa hè).

-... Ảnh hưởng tâm cảnh? Sao ta không phát hiện nhỉ?

Phương Khải nhìn nhiệm vụ của hệ thống.

- Thứ này điều chình thế nào?

Bên trên bảng nhiệm vụ xuất hiện một vài hướng dẫn:

- Giai đoạn đầu, có thể làm một vài chuyện nhẹ nhõm thoải mái.

- Chuyện nhẹ nhõm thoải mái?

Phương Khải suy nghĩ, nhất định ngày mai sẽ đi ra ngoài tìm tiệm mì mới, làm gì có cái gì gọi là nhẹ nhõm thoải mái hơn?

Đồng thời...

Hắn lấy súng bắn tên lửa từ trong tủ âm tường ra, nghiêm túc lau chùi thân súng.

Mặc dù không biết tên thích khách kia là thần thánh phương nào, nhưng nếu ra khỏi cửa, lấy tu vi hiện tại của hắn, vẫn lên mang thứ này theo cho thỏa đáng.

Chẳng qua...

Cái này mà vác lên người thì cũng quá chói mắt.

- Chẳng lẽ lại mua một kiện pháp khí không gian?

- Đúng rồi, còn có ngọc đưa tin, thứ này giống như điện thoại di động, mặc dù không có nhiều công năng như vậy...

Kiếm được tiền thì Phương Khải phát hiện, rất nhiều việc cần phải bỏ tiền.

- Tiểu Nguyệt, ngày mai ngươi trông tiệm, ta đi ra ngoài một chuyến.

Phương Khải mở miệng nói.

- Ra ngoài làm gì?

Khương Tiểu Nguyệt vội la lên.

-... Vậy khách hàng tới thì làm sao bây giờ?

- Để bọn hắn tự tiện! Thích chơi thì chơi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hethong