Chương 71-80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 71: Lão bản không ở đây, tập thể nghỉ chơi?

Dịch giả: Đường Huyền Trang

Đối với Phương Khải mà nói, nhận biết của hắn về thế giới này cũng chỉ qua hiểu biết của nguyên chủ thân thể cùng qua bàn luận của khách hàng bên trong quan nét.

Trên thực tế, sau khi trùng sinh mấy năm, ngoài trừ đi tham gia khảo hạch ở Lăng Vân học phủ cùng với võ quán tu luyện trong thành, thì dường như rất ít khi rời khỏi phạm vi con đường này.

Trước khi mở quán, bởi vì có cảm giác đây là một thế giới không có thực lực cùng với thiên phú là không có cách nào sinh tồn.

Sau khi mở quán, là bởi vì không có thời gian.

Lần trước ra ngoài một chuyến, kết quả ăn xong bữa cơm liền vội vàng trở về.

Cho nên nói, sáng sớm hôm nay, tâm tình của Phương Khải có thể nói là không tệ, đeo súng bắn tên lửa lên lưng, liền đi ra khỏi cửa.

Càng đi về dải đất trung tâm thành Cửa Hoa thì càng phồn hoa, con đường mà Phương Khải đến tên là Thiên Phủ, chính là khu trung tâm giao dịch nổi tiếng của thành Cửu Hoa.

Người mang vũ khí đi ra ngoài giống hắn không phải là ít, dù sao thế giới này cũng là thiên hạ của võ giả với tu sĩ.

- Đúng là nhiều người thật...

Khắp nơi có thể thấy được quý tộc quần áo hoa mỹ, tu sĩ tiên phong đạo cốt, trùng sinh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Phương Khải nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ như vậy.

Trên đường phố, cửa hàng mọc nhiều như nấm, mái nhà bằng lưu ly, mỗi nhà mỗi vẻ, đều cực kỳ lịch sự tao nhã, thậm chí Phương Khải còn có chút hoa mắt, dừng chân một lúc mới chọn một nhà để đi vào.

Kim Vũ Lâu.

- Tại sao lại không đặt là Kim Phong Tế Vũ Lâu?

Phương khải nhìn tòa nhà cổ kính trước mắt này, liền đi vào.

Đây là một cửa hàng pháp khí, quy mô không nhỏ, mới vào cửa tiệm, có thể nhìn thấy rất nhiều loại pháp khí đang được bầy trong tủ, mỗi một loại pháp khí đều có giới thiệu kèm theo.

- A... Nhìn kìa! Nhìn kìa!

Ngay lúc Phương Khải đang bị một đống pháp khí làm cho hoa mắt, mấy tên khách hàng chỉ vào súng bắn tên lửa sau lưng Phương Khải, thấp giọng nói:

- Vũ khí này, có vẻ giống trong Resident Evil?

- Hình như là giống thật...

Một công tử mặc áo vàng nói:

- Mặc dù không biết là cái gì, nhưng chỉ có Resident Evil mới có vũ khí phong cách kiểu này...

- Cũng chơi sinh hóa sao?

- Hỏi một chút đi.

-...

Thật ra thính lực của Phương Khải không kém, cho dù đối phương nói rất nhỏ, những hắn vẫn có thể nghe được hết nội dung.

Phương Khải hơi co mặt lại.

- Cái này cũng bị nhận ra?

- Này! Huynh đài!

Tên công tử áo vàng kia tiến đến, chấp tay nói:

- Huynh đài cũng chơi Resident Evil?

Mặt Phương Khải lại tiếp tục co lai: "Chơi Resident Evil mà ngay cả ta là lão bản cũng không nhận ra?"

Cái này cũng khó trách, mấy ngày nay đều là Khương Tiểu Nguyệt ngồi ở quầy hàng, còn hắn đều chọn nơi hẻo lánh để chơi Diablo.

Công tử áo vàng vẫn cứ như là thân quen, vỗ vai Phương Khải nói:

- Bằng hữu, đánh đến đâu rồi? Muốn bản công tử dạy cho ngươi vài biện pháp không? Đảm bảo thuận lợi qua cửa!

Phương Khải nói:

- Không cần... Ta xem một chút pháp khí trước.

- Xem pháp khí à!

Công tử áo vàng vỗ ngực nói:

- Dễ nói dễ nói! Tiệm này chính là thúc ta mở, coi trọng thứ gì, ta báo cho thúc ta một tiếng!

Phương Khải thầm nghĩ: "Ta có thể nói thật ra bây giờ ta đang chơi Diablo không?"

-----------------------

Mà ngay lúc ấy, bên trong quán nét Phương Khải.

- Hử? Hôm nay lão bản đi đâu rồi?

Một đám người nhìn quanh quán nét, cuối cùng tập trung lại trước quầy.

- Tiểu cô nương, lão bản của ngươi đi đâu rồi?

- Các ngươi không chơi game sao? Tìm lão bản làm cái gì?

Khương Tiểu Nguyệt nhìn Diệp Tùng Đào mang theo một nhóm thanh niên tài tuấn đầy khó hiểu.

- Bản tọa có một mối làm ăn tìm hắn để thương lượng.

Diệp Tùng Đào chỉ vào tầm mười tên thanh niên đệ tử cao ngạo nói:

- Thấy không? Đây đều là thiên tài của bản tông, bản tọa có chuyện quan trọng muốn thương lượng với lão bản.

Diệp Tùng Đào gõ mặt bàn:

- Lão bản của ngươi đi đâu? Bảo hắn tranh thủ thời gian trở về!

- Thương lượng cái gì? Không phải là chơi trò chơi sao?

Khương Tiểu Nguyệt khinh bỉ nói.

- Trả tiền xong, ngươi dạy bọn họ chơi không được sao?

Diệp Tùng Đào:

-...

- Không thể nào! Tại sao hôm nay bỗng nhiên lại đi ra ngoài?

An Hổ Uy phiền muộn.

- Bản tọa đã suy nghĩ mấy đêm về mấy bộ phương pháp tăng điểm, hôm nay định hỏi hắn xem bộ nào có ưu thế, làm sao lại không thấy hình bóng đâu?

-...

Khương Tiểu Nguyệt ngẩn ra, thế mà còn hỏi cả cái này?

- Tiểu tử này đi đâu?

Nạp Lan Hồng Vũ vỗ bàn.

- Lão phu còn đang định nhìn cách chơi Thánh Kỵ của hắn, làm sao hôm nay lại không chơi?

- Còn không phải thế! Chúng ta cũng chỉ đến xem lão bản chơi!

Lâm, Lạc hai tên chơi Thánh Kỵ hôm qua nhìn thấy thao tác của Phương Khải quả thật là vô cùng kinh diễm, nhưng mà hôm qua Phương Khải chơi có một lúc, mấy người xem còn chưa đã nghiền.

Nào biết được hôm nay tranh thủ thời gian trước khi lên lớp, chạy đến đây xem, vậy mà Phương Khải đi ra ngoài?

Mấy người bất mãn, phàn nàn nói:

- Sáng sớm hôm nay chạy đến đây để xem lão bản chơi Thánh Kỵ, làm sao lại không thấy người đâu? Chút nữa chúng ta phải đi lên lớp rồi!

Đối với bọn hắn mà nói, mỗi ngày xem Phương Khải chơi game đã là một hạng mục kèm theo, không kém việc tự mình chơi chút nào, nhưng bây giờ Phương Khải lại không có đây?

Cái này chẳng phải mỗi ngày mỗi người chỉ được chơi 6 giờ, còn lại toàn thời gian chết?

Khương Tiểu Nguyệt:

-... Nhìn cái trò chơi có cần phải để bụng thế không?

- Hắn đi đâu?

An Hổ Uy nói.

- Kêu hắn tranh thủ thời gian đi về!

Trước kia lúc nào Phương Khải cũng ở trong tiệm, có vấn đề gì có thể hỏi trực tiếp, cho nên không có cảm giác gì, nhưng bây giờ Phương Khải ra ngoài, lập tức khiến cho An Hổ Uy vô cùng xoắn xuýt!

Điểm kỹ năng không tăng tốt, làm sao mà chơi?

- Đúng vậy!

Diệp Tùng Đào rời khỏi cái ghế băng đang ngồi, đi đến trước quầy:

- Ngươi nói cho hắn biết, bản tọa có một mối làm ăn lớn, nếu hắn không lập tức quay lại, thì khỏi cần nói chuyện, về sau chúng ta cũng không vào đây!

- Nói đúng!

An Hổ Uy bất mãn nói.

- Hôm nay không đem vấn đề hỏi cho rõ ràng, hiệu suất giết quái sẽ không theo kịp, chẳng phải lãng phí thời gian của bản tọa? Hắn không trở lại ta cũng không chơi!

Diệp Tùng Đào nói:

- Lập tức nói với hắn, nếu hắn không về, chúng ta tập thể nghỉ chơi! Không cho hắn làm ăn!

Nhất thời tiểu la lỵ không vui, chống nạnh nói:

- Trước khi lão bản ra ngoài đã thông báo, các ngươi cứ tùy tiện, thích chơi thì chơi!

- Cái gì?

Vừa mới còn nói muốn nghỉ chơi, trong nháy mắt, tất cả đều há mồm trợn mắt!

Tất cả mọi người nhìn nhau, choáng!

Lão bản còn chảnh như vậy?!

Chẳng qua nghĩ lại, lời nói này cũng chỉ Phương Khải mới có thể nói ra.

Bởi vậy Khương Tiểu Nguyệt vừa nói ra, tất cả mọi người đều vô cùng xấu hổ.

- Bản tọa...

An Hổ Uy đang muốn nói "Bản tọa lập tức rời đi", nhưng lời vừa đến miệng, liền run rẩy một trận:

- Bản tọa không muốn so đo với nha đầu nhà ngươi, đợi thêm mấy giờ!

- Cha! Ta đi chơi Diablo trước, các ngươi cứ trò chuyện!

Diệp Tiểu Diệp cười hì hì một tiếng, tranh thủ thời gian đi chơi Diablo.

-... Ta nói nha đầu này!

Diệp Tùng Đào tối sầm mặt, ta vừa mới bảo không chơi! Có ai hố cha như ngươi không?

-...

Diệp Tùng Đào đen hết cả mặt, nói:

- Ngươi liên lạc với lão bản một chút, kêu hắn trở về! Việc này nhất định phải nói rõ ràng!

- Lão bản không có ngọc đưa tin, ta cũng không liên lạc được với hắn!

Tiểu la lỵ chống nạnh nói:

- Muốn gọi hắn về, các ngươi tự đi mà tìm!

-...

Tất cả mọi người nghe thấy đều muốn chửi người.

Chương 72: Đem lão bản bắt trở về chơi game

Dịch giả: Đường Huyền Trang

- Hóa ra là Phương huynh đệ!

Bên trong Kim Vũ Lâu, công tử áo vàng chắp tay nói:

- Tạ hạ Hoàng Hiên, bên trong tiệm chúng ta có không ít pháp khí tốt, Phương huynh đệ muốn gì? Pháp khí cho võ giả sử dụng mời xem ở bên cạnh!

- Còn có chuyên cho võ giả?

Phương Khải vô cùng kinh ngạc.

- Cũng không phải.

Hoàng Hiên giải thích:

- Có một vài pháp khí đặc chế, có thể thông qua võ khí để sử dụng, không hạn chế chỉ dành riêng cho tu sĩ sử dụng, đương nhiên, pháp khí như vậy hơi đắt một chút.

- Còn có cả dạng này?

Phương Khải cảm thấy hứng thú nói:

- Võ giả có thể sử dụng pháp khí trữ vật không? Ngọc đưa tin thì sao?

- Đương nhiên có!

Hoàng Hiên mang theo Phương Khải lên lầu 2:

- Trữ vật là pháp khí cao cấp, không nghĩ Phương huynh đệ lại có nhu cầu với đồ vật này?

Phương Khải nói:

- Xem trước một chút.

Đối với Phương Khải mà nói, đồ của tu sĩ vẫn rất mới lạ, dù sao hắn cũng là người trùng sinh, những vật này trước kia với hắn chỉ là những vật trong truyền thuyết, hiện tại có thể tận mắt nhìn thấy pháp khí rực rỡ đủ màu sắc, lại còn có thể sử dụng, đúng là có cảm giác vô cùng mới mẻ.

- Đúng rồi!

Phương Khải thử pháp khí chứa đồ một chút, chỉ cần phát động nội khí là có thể kích phát, súng bắn tên lửa cao bằng nửa người hắn cũng bị thu vào, Phương Khải vừa thử pháp khí, vừa mở miệng hỏi:

- Hoàng huynh có biết cửa hàng ở khu vực này tiền thuê là bao nhiêu không?

- Tiền thuê?

Hoàng Hiên lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Thứ cho tại hạ nói thẳng, vị trí trung tâm thành Cửu Hoa này cũng không rẻ, thời gian thuê là phải trên mười năm, tiền thuê ít nhất cũng là mấy ngàn Linh Tinh, Phương huynh định mở tiệm?

Phương Khải nhẹ gật đầu, giá tiền này cũng không ngoài dự đoán, trước khi hắn trùng sinh, thì giá tiền ở trung tâm thành phố lớn so với ngoại ô cũng cách biệt một trời một vực, lại càng không nói đến thế giới có võ giả với tu sĩ.

Giá cả như này, chít ít cũng phải một khoảng thời gian sau Phương Khải mới có năng lực thanh toán, xem ra chuyện cửa hàng, vẫn không cách nào hoàn thành trong một lúc.

Đối với Phương Khải mà nói, vị trí cửa hàng lý tưởng có hai nơi, một là trong thành, hai là gần cửa hàng mình, cả hai còn không được, mới tính đến phương án khác:

- Hay là tý đi tới phụ cận tìm thử xem?

Phương Khải cũng không hỏi nhiều.

- Đây đều là ngọc đưa tin tốt nhất, Phương huynh xem loại nào phù hợp, mặc dù Phương huynh là khách hàng mới, nhưng Hoàng mỗ đảm bảo, khẳng định sẽ cho Phương huynh một cái giá ưu đãi.

Hoàng Hiên mang đến mấy cái hộp gấm nói:

- Đưa tin thấp nhất là ngàn dặm, cao cấp hơn thì năm ngàn dặm cũng không vấn đề.

- Ngàn dặm? Năm ngàn dặm? Không có vệ tinh thông tin bao trùm toàn cầu sao?

Phương Khải thuận miệng nói bừa.

-...

Hoàng Hiên xấu hổ, cười nói:

- Phương huynh cứ nói đùa, tiệm chúng ta bán không phải điện thoại.

Phương Khải sững sờ, tí nữa thì không kịp phản ứng: Một người ở dị giới mà có thể hiểu được mình nói bừa, lại còn vô cùng bình tĩnh mà thảo luận về điện thoại với ta?

Chẳng qua hắn cũng kịp phản ứng, bây giờ Resident Evil bắt đầu lưu hành, xem qua phim, ai mà không biết điện thoại? Huống chi một kẻ mê sinh hóa như Hoàng Hiên.

- Cho ta cái năm ngàn dặm đi.

Phương Khải vung tay lên, cuối cùng cũng nói.

- Còn cả pháp khí trữ vật, cũng cầm một cái tốt cho ta.

- Được!

----------------

Ngay khi Phương Khải đang đi mua sắm, thì ở CLB Internet Khởi Nguyên.

- A------! Làm sao đã chơi hết 6 giờ rồi!

An Thành sau khi chơi hết 6 giờ liền sa sút tinh thần ngồi trên ghế máy tính, chán nản, cách một lúc lại mở miệng một câu:

- Lão bản về chưa?

- Chưa về!

Bây giờ đã hơn một giờ, Khương Tiểu Nguyệt vừa ăn vừa trả lời.

- Lão bản đâu? Bây giờ cũng phải trở về mới đúng?

Mấy người Tống Thanh Phong vừa tan học liền chạy tới đây, nhìn quanh tiệm:

- Hôm nay lão bản không xoát Duriel sao?

- Người đều không có, xoát cái quỷ Duriel gì.

An Hổ Uy vừa về phủ thành chủ xử lý chút chuyện, tranh thủ thời gian chạy lại đây, nào ngờ Phương Khải còn chưa về, lại ngồi chờ một lúc lâu.

- A...!

Âu Dương Thừa kêu rên nói:

- Hay lão bản xảy ra chuyện gì?! Còn mười mấy tiếng nữa làm sao mà sống đây?

- Làm sao lão bản còn chưa về?

Diệp Tiểu Diệp cũng gấp.

- Ta đã chơi xong 6 giờ! Phải làm sao bây giờ? Ta muốn xem lão bản đánh Duriel!

- Xem cha ngươi chơi không được sao?

Diệp Tùng Đào đen cả mặt, nói.

- Cứ xem tiểu tử kia làm cái gì?

- Cấp cha còn thấp hơn ta, trang bị còn xin ta!

Diệp Tiểu Diệp tức giận nói.

- Xem ngài chơi thì có nghĩa gì?

Diệp Tùng Đào lại run rẩy một trận...

Việc này quá đả kích đi?!

- Đừng nói nữa, đến bây giờ ta còn chưa chơi đâu! Các ngươi chơi xong rồi còn tốt!

An Hổ Uy buồn bực vỗ bàn.

- Ra ngoài làm gì mà lâu vậy?

- Hay là... Chúng ta đi tìm một chút?

Diệp Tùng Đào vô cùng buồn bực, dù sao hắn cũng là Chương môn, thế mà hôm nay phải đợi một tên chủ quán nhỏ cả một buổi sáng?!

Nói ra cũng không ai tin!

Đương nhiên, nói là đang chờ, trên thực tế là mang theo một đám đệ tử đến chơi trò chơi!

-------------------

- Sau khi đi mua sắm thấy lòng rất buông lỏng...? Chẳng lẽ đây chính là việc nhẹ nhõm thoải mái mà hệ thông nói?

Buổi trưa Phương Khải đi dạo không ít cửa hàng, mua không ít thứ, cảm giác thật đúng là tinh thần có chút thoải mái.

- Khó trách lúc trước khi trùng sinh, lại có nhiều người muốn theo đảng mua sắm, hay là ta cũng làm một kẻ theo đảng mua sắm?

- Bích Lam Bảo Y Các?

Phương Khải suy nghĩ, hay là mua cho mình một bộ y phục, nhấc chân liền đi vào.

- Ừm, mua xong quần áo liền trở về trông tiệm...

- Khách quan ngài cần gì?

- Nhìn xem quần áo một chút.

Phương Khải nhìn bên cạnh có một bộ trường sam màu xanh ngọc, đưa tay sờ thử, chất vải mềm mại, lại còn có chút lạnh buốt.

- Bộ y phục này làm bằng tơ băng tằm, đông ấm hè mát, phía trên còn có Tịnh Trần Trận...

Phục vụ dốc lòng giới thiệu.

- Thế giới này quần áo đúng là thuận tiện? Tịnh Trần Trận? Đây là không cần phải giặt?

Phương Khải nhìn mấy lần:

- Chọn cho ta mấy kiểu giáng tốt! Cho ngươi chút khen ngợi!

- Ắc... Khen ngợi?

Phục vụ ngẩn người.

---------------

- Bây giờ là mấy giờ rồi? Làm sao lão bản vẫn chưa về?

An Thành ngồi trên máy tính, không thể đợi được nữa.

- Lão bản đã về chưa?

An Hổ Uy vừa chạy về phủ thành chủ xử lý một vài chuyện, thấy đã qua mấy giờ, lại vội vàng chạy tới.

- Như cái quỷ! Ngồi cả ngày!

Âu Dương Thừa gào lên một tiếng, hiện giờ có quán nét lên ánh mắt giải trí của mấy người đều rất kén, lấy cách giải trí trước kia của bọn hắn thì ngay cả giết thời gian cũng không được, bây giờ đã chơi xong trò chơi, quả thật là một ngày như một năm!

Đối với mấy người khác cũng là như thế, vốn thân phận của An Hổ Uy, thì thời gian này hẳn là phải ngồi uống một chút rượu, rồi nghỉ ngơi.

Nhưng bây giờ: Thời gian rảnh không tới chơi game sao? Uống rượu cái gì? Quá phí thời gian!

Tất nhiên Diệp Tùng Đào không có khả năng chạy về Vân Hải Tông vì quá xa, bây giờ là ngồi ở quán nét cả ngày.

Có trò chơi còn tốt, hiện giờ đã chơi xong, hắn lại không thể ngồi yên một chỗ, tại vì hắn không phải là một người rảnh rỗi.

- Hay là, chúng ta ra ngoài tìm xem?

- Tìm?

An Hổ Uy vỗ đùi nói.

- Cửu Hoa thành lớn như thế, đi đâu mà tìm đây?

- Ngươi là thành chủ của Cửu Hoa Thành lại hỏi chúng ta đi đâu tìm người?

Âu Dương Chấn nghe xong liền nói:

- Điều thành vệ quân tới, còn sợ không tìm được người?

- Thành...!?

Diệp Tùng Đào tí nữa thì ngã từ trên ghế máy tính xuống đất, đại thúc mỗi ngày đều chạy đến nơi này vui vẻ chơi game, lại là thành chủ Cửu Hoa thành?

Vậy mấy người kia...!?

Mặc dù đoán được thân phận của mấy người này không thấp, những hắn còn chưa nghĩ đến mấy kiểu như thành chủ.

- Đi đi!

An Hổ Uy nói.

- Làm sao ta quên được chuyện này, chẳng qua... Làm lớn chuyện như thế không được tốt cho lắm?

- Được rồi được rồi! Điều mấy đội tuần tra đi! Địa phương cao cấp thì chúng ta tự mình đi tìm.

Dù sao An Hổ Uy cũng là thành chủ, không tìm được người chẳng lẽ ngồi đây chờ?

- Không hỏi rõ ràng sao được! Cũng chờ lâu vậy rồi!

Đề nghị tìm người được đưa ra, lập tức như một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng!

Lúc này Nạp Lan Hồng Vũ cũng chơi xong 6 giờ, làm một lão niên, bản thân không có hứng thú với nhiều chuyện cho lắm, giờ vất vả lắm mới thấy hứng thú với một chuyện, thế mà người đi mất?! Này làm sao chịu nổi?!

- Tìm người? Tính thêm cả lão phu nữa! Chạy khắp nơi cái gì? Ngồi đây chơi game không được sao?

- Cũng tốt.

Diệp Tùng Đào đứng dậy.

- Đi tìm lão bản về!

- Tính thêm chúng ta nữa!

Mấy người An Thành ngồi trong quán nét vô cùng nhạt nhẽo, bọn hắn vốn nhàn, bây giờ chơi xong trò chơi lại càng nhàn!

- Ta cũng đi!

Diệp Tiểu Diệp nhấc tay nói.

- Tất cả mọi người đều đi, vậy tính cả chúng ta nữa!

Mấy người Bạch Lãng, Tống Thanh Phong cũng nhao nhao điểm danh, trong nháy mắt, trước cửa quán nét tụ tập một đống người.

Không ít người đã chơi hết 6 giờ, chỉ còn chờ Phương Khải chơi! Thế mà Phương Khải mãi không trở lại, tự nhiên đều đứng ngồi không yên!

Bên trong quán nét, Lan Yên đứng bên cạnh Nạp Lan Minh Tuyết, ngây người:

- Đây là muốn đem lão bản bắt trở về chơi game....!?

Khương Tiểu Nguyệt nhìn thấy mà trợn cả mắt:

- Thế mà còn bắt người ta trở về chơi game cho mình xem?!

Khóe miệng Nạp Lan Minh Tuyết hơi nhếch lên.

- Hay là chúng ta cũng đi tìm?

Khương Tiểu Nguyệt thấy choáng.

Mà lúc này đây, pháp khí trữ vật đã chứa đầy đồ, trên tay còn cầm theo mấy bao, cuối cùng Phương Khải cũng đi ra khỏi Thiên Phủ.

- Nên về trông tiệm a...

Hắn hoàn toàn không biết quán nét dường như đã náo loạn.

Chương 73: Kem Haagen-Dazs cùng Tiên Kiếm xuất thế!

Dịch giả: Đường Huyền Trang

*Haagen-Dazs: Một hãng kem của Mỹ.

Trên thực tế, nơi mà Phương Khải vừa ý nhất chính là từ cửa hàng nhà mình mở rộng ra ngoài, tiếp đó mới là trong thành.

Chẳng qua xung quanh cửa hàng của Phương Khải đa số là nhà ở, trừ khi vận dụng cường quyền, nếu không thì cũng không có người nguyện ý bán.

Bời vậy Phương Khải đành phải tìm cách khác, đó chính là cửa hàng đối điện bên kia đường.

Trong thành Cửu Hoa cấm phi hành, cho dù là quý tộc, cũng phải lấy xe thay cho đi bộ, xuống xe ngựa, trở về góc thành Đông đã là chạng vạng tối.

Cửa hàng đối diện so với của hàng trước kia của Phương Khải thì rộng hơn không ít.

Bình dân, cũng không có nghĩa là dân nghèo.

Rất rõ ràng, có một căn nhà ở một tòa thành lớn như này, cho dù vị trí không được đẹp cũng không thể gọi là nghèo.

Cho nên những cửa hàng mặt đường, đều là những cửa hàng liên quan đến võ giả, nhỏ một chút thì bán tạp hóa giống như cửa hàng của Phương Khải, lớn hơn một chút thì bán quán cơm có thịt yêu thú, hoặc là binh khí, thậm chí là tiệm cầm đồ.

Nhìn qua, thì cả con đường này cũng có chút nhân khí, chẳng qua Phương Khải không để ý những điều này, mà hắn để ý những chủ cửa hàng này có định bán hay không.

-----------------

Chờ Phương Khải xử lý xong mọi chuyện, khi hắn về đến cửa hàng, ngó vào xem xét.

- Tiểu Nguyệt, sao hôm nay có chút vắng tanh vậy?

Phương Khải nhìn vào trong tiệm đầy kỳ quái.

- Làm sao mỗi mình ngươi trở về?

Khương Tiểu Nguyệt trừng to mắt, không phải bọn hắn ra ngoài tìm ngươi sao? Kết quả là tìm người người không thấy, tự ngươi đã trở về rồi.

- Cái gì mà mỗi mình trở về?

Phương Khải vẫn còn độc thân, một mình trở về không phải rất bình thường sao?

- Chẳng lẽ ta đi ra ngoài một vòng còn phải mang theo bạn gái trở về?

- Bạn gái là cái gì?

Tất nhiên Khương Tiểu Nguyệt nghe không hiểu loại ngôn ngữ hiện đại này, nhìn về phía sau Phương Khải, bỗng nhiên ngây dại.

- Mang theo một đống?

- Một đống gì?

Phương Khải có cảm giác làm sao mà nói chuyện với nha đầu này càng ngày càng không rõ ràng, nghiêm túc nói.

- Bản lão bản là loại người có tiền mở hậu cung sao?

Chợt Phương Khải nghe thấy sau lưng có rất nhiều tiếng bước chân, nhìn lại, chỉ thấy ở ngoài cửa có một đoàn người đông nghịt đang đi nhanh về phía bên này.

- Lão bản ở đây!

Là người đầu tiên bước vào cửa, Nạp Lan Hồng Vũ hô to một tiếng.

Ngay sau đó mấy người An Hổ Uy, Tống Thanh Phong, An Thành, Bạch Lãng đều xông vào!

- Các ngươi làm cái quỷ gì vậy?

Phương Khải ngẩn ra.

Khương Tiểu Nguyệt nhìn mọi người phía sau Phương Khải, bỗng nhiên cười đau cả bụng!

Phương Khải đưa tay nắm lấy hai má của nàng, kéo ra hai bên:

- Lại cười thử một chút xem?

Khuôn mặt mũm mĩm hồng hồng của Khương Tiểu Nguyệt bị kéo thành một cái bánh nướng, làm sao còn cười được? Đành phải dựng ngón giữa khinh bỉ.

Lúc này Phương Khải mới bỏ ra bao lớn bao nhỏ.

- Mang cho ngươi mỹ thực đặc sản của khu Thiên Phủ, còn cười nữa là không cho ăn.

-...

- Cảm ơn lão bản.

Mặc dù trong lòng vẫn còn tức giận vì bị véo má, những nàng vẫn tranh thủ thời gian hí ha hí hưng mà ăn.

--------------

- Tiểu tử này, hôm nay ngươi chạy đi đâu đấy? Ngay cả thành vệ quân cũng không tìm được ngươi?

An Hổ Uy nóng ruột kéo Phương Khải nói.

- Tới tới, xem hộ ta mấy phương án tăng điểm!

- Mở trò chơi trước! Để lão bản mở trò chơi trước.

Lập tức có người hô to.

- Không được... Ta vừa mới trở về, cần nghỉ ngơi một lát, chơi trò chơi cái gì?

Mặt Phương Khải đen thui.

- Còn có cách tăng điểm này của ngươi, đây là tăng điểm sao? Còn hỏi cái nào tốt? Cái nào cũng không tốt!

- Đúng đấy, cha cũng đừng tham gia náo nhiệt như thế, lãng phí thời gian của chúng ta, ngài xem ngay cả Diệp tông chủ cũng thức thời trở về tông rồi, để cho Phương lão bản mở trò chơi trước.

An Thành mở miệng nói.

Bởi vì trong tông môn có một số việc cần xử lý, cho nên Diệp Tùng Đào đã dẫn người trờ về, đương nhiên, trước khi đi vẫn không quên buông lời bảo ngày mai quay lại tìm Phương Khải tính sổ.

- Mở trò chơi gì?

- Diablo a! Tranh thủ thời gian chơi đi.

Nạp Lan Hồng Vũ dựng râu trừng mắt nói.

- Hôm nay vẫn xoát Duriel chứ? Ta với Lý thiếu vẫn đang đợi để xem.

Lâm Thiệu mở miệng nói.

Phương Khải nhìn bảng hệ thống một chút:

Nhiệm vụ 1: Tổng người chơi Diablo 2 đạt đến 1000/1000 (đã hoàn thành).

Nhiệm vụ ban thưởng: Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện 1 giả lập hiện thực bản remake.

Nhiệm vụ 2: Điều chính tâm cảnh (đã hoàn thành).

Nhiệm vụ thuyết minh: Thực lực tăng trưởng quá nhanh cùng với thời gian giết chóc kéo dài trong trò chơi đã ảnh hưởng đến tâm cảnh của kí chủ, mời kí chủ hãy điều chỉnh tâm cảnh.

Nhiệm vụ ban thưởng: Kem Haagen-Dazs hương thảo (chỉ cung ứng vào mùa hè)

Có nhận hay không?

- Suýt nữa thì quên, đã hoàn thành hết nhiệm vụ, nhận!

Phương Khải liếc mắt nhìn giá của Tiên Kiếm cùng với Haagen-Dazs:

Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện 1 giả lập hiện thực bản remake.

Giá kích hoạt: 20 Linh Tinh.

Kem Haagen-Dazs hương thảo.

Giá: 5 Linh Tinh.

- Mặc dù biết cái loại đồ ăn vặt cao cấp như kem Haagen-Dazs giá sẽ không rẻ, nhưng cái giá này... là đạo lý gì?

Phương Khải há hốc mồm nói với hệ thống.

Kích hoạt Tiên Kiếm 1 mất 20 Linh Tinh có thể lý giải, dù sao thì hai phần Diablo cũng mất 18 Linh Tinh, nhưng sao đồ ăn vặt lại bán đắt thế?

Đúng lúc này, Phương Khải nhìn thấy, phía dưới kem Haagen-Dazs trên bảng hệ thống xuất hiện một dòng chữ nhỏ:

"Kem của bản hệ thống áp dụng phương pháp nguyên bản của kem Haagen-Dazs, lại thêm việc chọn lựa nguyên liệu vô cùng nghiêm ngặt, sữa được lấy từ bò đặc biệt, bắt đầu từ bò Hà Lan tốt nhất, tiến hành giao phối lựa chọn, tuyển ra loại bò sữa tốt nhất, rồi tiến hành lấy sữa một cách hạn chế chặt chẽ, đảm bảo sữa bò tự nhiên, không ảnh hưởng đến sức khỏe của bò cho ra sữa.

Hưởng thảo của kem được lấy từ linh thảo lâu năm sinh ra ở trên Linh Sơn, mùi thơm so với hương thảo Masdagasca càng thêm thuần khiết nồng đậm hơn."

Phương Khải nhìn mấy dòng giới thiệu mà ngẩn cả người:

- Nhìn nhiều như vậy nhưng vẫn không thể tăng tu vi, mà ngay cả tác dụng an thần như Sprite cũng không có!

Hệ thống trả lời: Kem có đầy đủ khẩu vị ưu tú nhất, có thể hóa mục nát thành thần kỳ, không cần những chức năng khác.

Phương Khải giơ ngón tay cái lên, nói:

-... Không có chức năng khác mà còn bán với giá đắt hơn, ngươi thật trâu!

- Mời thử qua rồi hãng đánh giá.

Âm thanh của hệ thống vang lên.

-...

Trong lòng mọi người thì nóng như lửa đốt, nhưng họ thấy Phương Khải không đi ra bàn máy tính, mà lại đi ra trước tủ lạnh.

- Ngươi làm gì thế? Chẳng lẽ lại có Sprite?

Mọi người không hiểu chuyện gì.

- Vậy tranh thủ thời gian cho chúng ta mỗi người một chai Sprite, rồi nhanh chóng chơi trò chơi đi!

Nạp Lan Hồng Vũ quát.

Đúng lúc này, mọi người nhìn thấy Phương Khải lấy ra từ tủ lạnh một cái hộp tròn nhỏ được đóng gói tinh xảo.

- Đấy là cái gì?

Mọi người nhìn nhau.

- Hôm nay có sản phẩm mới.

Phương Khải nói ra từng chữ.

- Haagen-Dazs!

Chương 74: Không chơi Diablo, chơi Tiên Kiếm

Dịch giả: Đường Huyền Trang

- Ha... A cái gì Da?

- Haagen-Dazs? Cái này ngon hơn Sprite sao?

Mấy người Nạp Lan Hồng Vũ, An Hổ Uy thấy cái hộp nhỏ trong tay Phương Khải, trừng mắt nhìn Phương Khải có chút không vui:

- Nếu là ăn uống, lão bản vẫn lên làm thêm một ít Sprite đi! Đối với những đồ khác trong tiệm chúng ta không có hứng thú.

- Các ngươi thật không muốn ăn?

Phương Khải mở nắp hộp ra, lộ ra kem màu vàng nhạt ở bên trong.

Hệ thống bố trí rất có tâm, Phương Khải gỡ ra một cái thìa bằng gỗ, múc ra một miếng nhỏ.

- Băng...!?

Mọi người nhìn kem bốc lên hơi nước mà kinh ngạc.

Mùa hè có thể để rượu ướp lạnh, những một hộp này của lão bản... đều lạnh thành băng đi?

- Không đúng, chẳng lẽ đây là... Tô sơn?

Có thể nói, Nạp Lan Hồng Vũ là người có kiến thức rộng rãi nhất, cái này vừa lỏng vừa mềm, hắn chưa thấy qua, nhưng trong cuộc sống dài mấy trăm năm của hắn, hắn đã từng thấy một loại tương tự.

Cái gọi là "Tô", đại khái là một loại gần giống bơ, như mỡ bò, là một sản phẩm làm ra từ sữa tươi, lúc mà Nạp Lan Hồng Vũ chinh chiến ở Tây Bắc đã nhìn thấy loại mỹ thực này.

- Tô sơn?

Không ít người đừng nói là ăn, mà ngay cả nghe cũng chưa từng.

- Đó là cái gì?

- Tô sơn?

Âu Dương Chấn hình như đã từng được nghe qua.

- "Tô sơn" là một cái tên được lưu truyền từ dị tộc Tây Bắc, làm nóng bơ cho mềm ra, rồi đổ vào một dụng cụ hình núi để tạo hình, sau đó đưa tới hầm băng để làm lạnh, ta đã từng được nghe mấy vị bằng hữu ở kinh sư nhắc qua, vô cùng mỹ vị.

Về phần mấy người ở Giang Nam, đừng nói là nhìn, phần lớn mọi người đều chưa từng nghe thấy!

Là đồ ăn cao cấp ở kinh sư?!

Nghe được Âu Dương Chấn nói, không chỉ mấy người Tống Thanh Phong, An Thành, Bạch Lãng mà ngay cả An Hổ Uy, Bộ Lôi đều ngây người.

- Tô sơn?

Phương Khải chợt nhớ tới ở thế giới trước kia, hàng ngàn năm về trước có một loại giống như kem cũng có cách gọi là như này.

Phương Khải lúng túng nói:

- Cái món mà các ngươi nói đều đã lỗi thời hơn ngàn năm đi? Thứ này gọi là kem!

- Lỗi thời...? Băng... Kỳ Lân?

Phương Khải hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ trong lòng:

- Ta biết là không thể nào giao lưu với đám người cổ đại.

Hắn cũng lười giải thích, tự nếm thử một miếng Haagen-Dazs.

Sau khi ăn một miếng, kem trong miệng liền hòa tan, lập tức cảm thấy một mùi thơm của sữa vô cùng nồng đậm lẫn vào đó là một vị hương thảo thuần hậu, bao trùm toàn bộ đầu lưỡi, một loại cảm giác dịu dàng như nằm trong mây!

Tan trong miệng, ngọt mà không ngán, quan trọng nhất là ăn xong một miếng, Phương Khải cảm thấy như hòa mình vào một thảo nguyên bát ngát, cả người được bao trùm bởi mùi cỏ thơm ngát.

Đúng vậy, có thể cảm thụ được sự ngọt ngào và ấm áp từ trong đồ ăn!

Ăn một miếng, cho dù tâm tình lo lắng cũng sẽ tan thành mây khói, lại càng không phải nói đến tâm tình hiện giờ của Phương Khải cũng không tệ, tự nhiên lại càng thêm vui vẻ hơn!

Mấy người Nạp Lan Hồng Vũ, An Hổ Uy, An Thành, Bạch Lãng đứng nhìn Phương Khải ăn từng miếng kem, nghi ngờ nói:

- Có ăn ngon như vậy không?

- Lạch cạch!

Phương Khải nghe thấy âm thanh của thìa gỗ đụng vào đáy hộp.

- Đã ăn xong rồi?

Hắn nhìn hộp kem trong tay.

- Vậy mà một hộp lại ít như vậy?

- Thật đúng là... Dư vị vô tận a!

Phương Khải lắc đầu.

- Các ngươi nhìn ta làm gì?

Lúc này Phương Khải mới chú ý tới, tất cả mọi người đang nhìn hắn chằm chằm.

Hắn đặt mông ngồi trước máy tính, thầm nghĩ trong lòng: "Được rồi, dù sao hôm nay cũng đi chơi sướng rồi, giờ chơi trò chơi trước."

- Cho... Lão phu thử một hộp!

Nhìn Phương Khải ăn đến say mê như thế, dường như Nạp Lan Hồng Vũ cũng có chút động tâm, mở miệng nói:

- Vừa vặn lâu rồi chưa được ăn qua "Tô sơn", để lão phu nếm thử hương vị như thế nào.

- Ta nói rồi, cái này gọi là kem hương thảo, cái "Tô sơn" kia của ngươi đã lỗi thời lâu lắm rồi.

Phương Khải liếc mắt, đưa cho Nạp Lan Hồng Vũ một hộp kem hương thảo.

- Tô sơn lỗi thời!?

Âu Dương Chấn hừ lạnh nói:

- Đấy chính là phương pháp ăn xa hoa nhất ở bên kinh sư, thân phận kém một chút là không được ăn! Cũng cho ta một phần, ta nếm thử xem cái kem này có gì đặc sắc, lại dám nói tô sơn là lỗi thời.

Thế là Phương Khải đưa cho Âu Dương Chấn một hộp.

Hai người đồng thời lấy thìa gỗ ra rồi ăn một miếng kem.

Kem vừa vào miệng, lập tức hai người cảm thấy một mùi sữa nồng đậm tan ra từ trong miệng, khắc với kiểu kích thích như Sprite, vừa ăn một miếng kem, khiến cho người ta cảm thấy một vị hương thơm mát, mùi sữa và vị ngọt hương thảo hỗn hợp lại với nhau, trong đó còn một chút vị trứng, các loại hương vị hòa quyện lại với nhau, làm cho người ta có một cảm giác cực kì ngọt ngào ấm áp.

Bọn hắn cảm thấy dường như tất cả mọi chuyện tốt đẹp nhất đang phát sinh trên người mình!

- Thế nào?!

Mọi người thấy biểu lộ của hai người ngưng trọng, liền vội vàng hỏi.

- Ha ha ha ha!

Khó có khi Nạp Lan Hồng Vũ cười được như vậy, giơ ngón tay cái lên, nói:

- Ăn ngon! Loại mỹ vị này, ngay cả lão phu cũng chưa được thưởng thức qua!

- Mặc dù không biết có so được với tô sơn hay không!

Âu Dương Chấn hít vào một hơi thật sâu nói.

- Nhưng cái kem này quả thật là mỹ vị!

- Đánh rắm! Tô sơn mà đòi so với kem?

Nạp Lan Hồng Vũ bình luận.

- Kém xa cả vạn dặm!

Nạp Lan Hồng Vũ nhìn hộp kem trong tay, trâm tư nói:

- Thứ này... Rốt cuộc được làm như thế nào...?!

Hắn chưa từng nghĩ tới, một đồ ăn mà cũng có thể làm cho mình vui vẻ!

Nghĩ vậy, lại vội vàng ăn một miếng!

- Thật sự ăn ngon như vậy?!

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khó tin.

- Vậy mà lão gia tử vừa ăn vừa cười?

Lam Yên lộ ra vẻ kinh ngạc, phải biết lão gia tử quyền cao chức trọng này, chưa bao giờ ăn nói cẩn thận như thế!

Chơi trò chơi vui vẻ thì còn có thể thiểu được, nhưng ăn đồ ăn vặt thôi mà cũng vậy?

- Hay là... Chúng ta cũng ăn một phần?

Nàng hỏi dò Nạp Lan Minh Tuyết.

- Cho ta một phần!

- Ta cũng muốn một phần!

- Còn có ta!

Tràng cảnh lập tức nóng lên!

-----------------

Cũng không lâu lắm, mỗi người cầm một hộp kem Haagen-Dazs, còn Phương Khải lúc này mới an nhàn ngồi xuống máy tinh.

- Ô-----! Cái kem này ăn ngon quá!

Lam Yên thiếu chút nữa là ăn luôn cả cái thìa gỗ.

Nạp Lan Minh Tuyết cũng mua một hộp, nhẹ nhàng đút từng thìa nhỏ vào chiếc miệng xinh xắn, hai mắt trợn to:

- Ô, ăn ngon thật!

- Vậy mà còn phương pháp ăn mới lạ như thế này! Đây là băng sao?

An Thảnh cảm thấy vô cùng mới lạ.

- Băng cũng có thể ăn như này?!

- Ô...! Vì sao chỉ có ta không có!

Duy chỉ có Khương Tiểu Nguyệt vừa nhìn vừa vô cùng thèm muốn!

Làm một người tham ăn, thế mà chỉ có thể nhìn người khác ăn!?

Dường như muốn khóc!

Lúc này, chỉ thấy Phương Khải mở ra một ô biểu tượng kỳ quái: Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện 1!

- A! Lão bản, đây là cái gì?

Bộ Xa nhìn thấy, bỗng nhiên nhận ra Phương Khải ấn vào cái biểu tượng mà chưa ai thấy qua bao giờ.

- Cái gì là cái gì?

Mọi người kinh ngạc quay lại nhìn, thấy trên màn hình xuất hiện một thứ không phải là Diablo 2.

Dưới ánh đèn lờ mờ, một thanh đoản kiếm bằng gỗ, một cái hồ lô màu vàng sẫm, dưới đấy biểu tượng là một cái thẻ tre cũ kỹ, ba món đồ tạo thành một biểu tượng vô cùng cổ kính, lộ ra một vẻ tang thương.

Năm chữ cổ triện Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện hiện ra.

Hình ảnh dần dần thay đổi, chữ Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện biến mất, thay vào đó là 2 cái lựa chọn:

1. Câu chuyện mới.

2. Hồi ức cũ.

- Lão bản?! Đây là cái gì?

- Không chơi Diablo sao?!

- Làm sao chưa từng thấy qua cái này?

- Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện là cái gì?

Mọi người đứng xem đằng sau lập tức sôi trào.

Phương Khải bình tĩnh trả lời:

- Hôm này không chơi Diablo, chơi Tiên Kiếm!

Chương 75: Một cây tiên kiếm nhập Thanh Minh, lên tận trời xanh xuống hoàng tuyền

Dịch giả: Đường Huyền Trang

- Cái gì mà Tiên Kiếm! Nghe thôi đã biết phong cách không khác cái truyện tiểu thuyết Võ Tiên kia!

An Thành lớn tiếng phản đối, nói:

- Thứ này thì có gì hay? Chơi Diablo đi!

- Đối với loại truyện ký huyễn tưởng tục nhân này thì lão phu cũng không có hứng thú!

Nạp Lan Hồng Vũ chắp hai tay sau lưng, không vui nói.

- Dung tục không chịu nổi! Có nhân vật chính luyện cả đời cũng chưa đủ cho lão phu đập một đập! Tiên pháp võ kỹ, ngay cả hàng tồn kho trong nhà lão phu cũng viết tinh diệu hơn, có nghĩa gì chứ?

- Ta nói lão bản, làm sao cái trò chơi này của ngươi càng ngày càng thụt lùi!

Tống Thanh Phong mở miệng nói.

- Cố gắng như Diablo, Resident Evil thì không làm, nhất định phải học theo cái Võ Tiên kia làm ra cái gì mà ra Tiên Kiếm?

- Làm sao các ngươi đều vây quanh chỗ này vậy? Võ Tiên cái gì?

Từ Tử Hinh và Thẩm Thanh Thanh thuộc về kiểu người tương đối an phận, thấy mọi người thảo luận Võ Tiên, mới quay lại nhìn.

- Lão bản muốn chơi trò chơi mới!

Lâm Thiệu nói có vẻ không hứng thú lắm.

- Gọi là cái gì Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện, nghe tên đã thấy phong cách giống Võ Tiên rồi, cái này thì có gì hay?

- Trò chơi này...

Bạch Lãng cũng lắc đầu, biểu thị không quá xem trọng.

Phương Khải trợn mắt nhìn mọi người một chút:

- Ai nói bắt chước Võ Tiên?

- Coi như là không bắt chước thì cũng là một loại phong cách.

Tống Thanh Phong nói.

- Coi như trò chơi này có chơi hay thì cái phong cách này, chúng ta đã sớm ngán rồi.

- Nói không sai.

Thẩm Thanh Thanh nói vào trọng tâm.

- Lấy thế giới chúng ta làm bối cảnh câu chuyện, rất nhiều cái không làm chúng ta ngạc nhiên, đúng là hơi cũ, trong đó võ học, pháp thuật, cũng không giống như trong Diablo, nếu mà so sánh, trờ chơi lấy bối cảnh như vậy...

Nàng nhìn chăm chú vào phần giới thiệu, bên trong Tiên Sơn kỳ tuyệt, mây cuộn như biển, cùng với một tên thanh niên mặc trang phục kiểu tu sĩ, lắc đầu:

- So với các trò chơi khác, đúng là không chỉ kém nửa điểm.

Phương Khải đối với những lời này, chỉ nói một câu:

- Biết cái gì gọi là mãi mãi kinh điển không?

- Nhân vật chính gọi là Lý Tiêu Dao.

Mây đen che cả bầu trời, cuồn cuộn như sóng, Phương Khải đeo mũ giả lập lên, trong nháy mắt, nhân vật trong trò chơi cùng với hắn hợp làm một!

- Lý Tiêu Dao?

Ngay khi mọi người còn không biết Phương Khải có ý gì, chỉ thấy nhân vật Lý Tiêu Dao trong màn hình cầm một thanh tiểu kiếm lớn bằng bàn tay, ném xuống vách núi.

Ngay sau đó tiểu kiếm hóa thành một thanh kiếm cao bằng cả người, Phương Khải nhảy xuống từ trên sườn núi, đạp vào thân kiếm!

Cả người hóa thành một lồng sáng màu hồng, bay vào Thanh Minh!

- Ông trời ơi...?!

Cương phong vạn trọng, muôn hình vạn trạng! Dưới bầu trời vô biên, sấp chớp lập lòe, mọi người nhìn thấy, thanh niên tu sĩ trong màn hình lại có thể đạp kiếm mà đi!

- Làm sao có thể?!

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này, lập tức choáng váng!

Là nhìn mà choáng!

Căn bản là không thể giải thích được chuyện này!

Tiện tay ném ra một thanh kiếm xong rồi dẫm lên là có thể bay? Phi hành mà đơn giản như vậy chúng ta còn cần pháp khí phi thuyền làm cái gì?

Mà cái tốc độ bay này... Cũng quá nhanh đi?!

Tất cả tu sĩ đều muốn nói cho Phương Khải, ngươi bay như thế, một không có gì phòng hộ, hai không có thân thể như võ giả, chỉ riêng cương phong trên bầu trời cũng có thể thổi cho ngươi xương cốt đều tan!

Lại còn càng không phải nói bầu trời bây giờ đang sấm chớp ầm ầm, một đạo thiên lôi bổ xuống, không chết cũng mất nửa cái mạng.

Về phẩn võ giả, nếu có thể bay thì đó là một cường giả siêu cấp! Ít cũng phải một hai trăm tuổi, sao trong màn hình này lại là thanh niên?

Cái này giống như trong thế giới hiện đại, tất cả mọi người đi máy bay, chợt thấy có một người dẫm lên cái ván trượt liền bay, hơn nữa còn bay nhanh như ta? Làm gì có đạo lý nào như vậy?!

Một màn kế tiếp, càng làm cho tất cả mọi người đang xem đều mộng!

Bởi vì bọn hắn nhìn thấy, người trẻ tuổi đạp kiếm mà đi này, không cần tập trung để phi hành, mà đang truy sát một lão yêu bà dữ tợn ở phía trước.

Trong màn hỉnh, Phương Khải chỉ tay một cái!

Lập tức nhìn thấy một đạo kiếm khí sắc bén xuyên qua cương phong, ngược gió mà đi, xuyên thẳng trăm trượng, làm cho yêu nhân đầy hắc khí đang lượn lờ phía trước liên tục né tránh!

- Đây là cương khí võ giả?!

Lần này không chỉ An Hổ Uy, mà ngay cả Nạp Lan Hồng Vũ nhìn cũng ngây người!

- Đây không phải tu sĩ sao? Làm sao lại biết cương khí của võ giả?!

- Cái gì mà tu sĩ võ giả?!

Phương Khải mở miệng nói.

- Chưa thấy qua kiếm tu sao? Chẳng phải là một cái Ngự Kiếm Thuật thôi sao?

Vừa rồi còn mới nói Tiên Kiếm Kỳ Hiệp có phong cách giống cái khác, lúc này vừa mới bắt đầu, một cái Ngự Kiếm Thuật mà cũng không nhận ra?

Phương Khải biểu thị không thể hiểu nổi.

- Ngự Kiếm Thuật?

Mọi người nhìn nhau.

- Tu sĩ khống chế pháp chu, võ giả có tu vi cực kỳ cao thì lăng không mà đi, Ngự Kiếm Thuật là cái gì?

Còn có kiếm tu, tu sĩ là tu sĩ, võ giả là võ giả, kiếm tu là cái gì?

- Một cây tiên kiếm nhập Thanh Minh, lên tận trời xanh xuống hoàng tuyền, mệnh ta do ta không do trời, ngay cả cái này các ngươi cũng không hiểu?

Phương Khải vô cùng xem thường, cái này trước khi hắn trùng sinh đều là thứ bình thường, mấy người các ngươi đều là lão đại tu sĩ, võ giả vậy mà lại không hiểu?

Đùa ta sao?

- Tê----?!

Sau lưng Phương Khải, tất cả mọi người nghe được lời này liền hít một hơi thật sâu!

- Một cây tiên kiếm nhập Thanh Minh, lên tận trời xanh xuống hoàng tuyền

- Mệnh ta do ta không do trời?

Mọi người lặp đi lặp lại lời Phương Khải nói, khẩu khí này cũng quá cuồng vọng đi?!

Chẳng qua nhìn màn hinh Phương Khải, lúc này không phải là "Một cây tiên kiếm nhập Thanh Minh, lên tận trời xanh xuống hoàng tuyền" sao?

Không cần bất luận pháp khí gì! Chỉ kiếm là đủ!

Dưới gầm trời này còn có tu sĩ như này?!

Đây quả thực khiến cho bọn hắn hoài nghĩ nhân vật này có phải bịa đặt ra không!

Nếu không thì kiếm tu này cũng quá lợi hại, đem tu sĩ hiện nay đặt vào chỗ nào?!

Trong màn hình, Phương Khải đã đuổi theo vào hang ổ của Quỷ Bà La Sát, một đường tiến lên thần tốc, yêu vật xung quanh nhao nhao tránh lui!

Bản trò chơi giả lập hiện thực, không cần phải nói, chơi cực kì sảng khoái, huống chi lúc này Lý Tiêu Dao đang ở trạng thái toàn thịnh, Tiêu Dao Thần Kiếm, các loại tuyệt kỹ như Thiên Cương Chiến Khí, trải nghiệm trò chơi chỉ có một chữ: Sướng!

Phương Khải không chút nghĩ ngợi, giết thẳng vào chỗ sâu nhất của hang ổ Quỷ Bà La Sát!

- Làm sao kiếm tu này lợi hại như vậy?

Lam Yên một bên ăn Haagen-Dazs, một bên chăm chú nhìn vào màn hình, đừng nói là chơi, ngay cả khi các nàng đứng sau xem cũng thấy vô cùng sảng khoải!

Vừa ăn Haagen-Dazs, vừa xem chiến đấu đặc sắc như thế, loại cảm giác này, trước này chưa từng có!

- Vừa lão bản nói nhân vật chính tên là Lý Tiêu Dao?

- Đây rốt cuộc là tu sĩ hay võ giả? Quá mạnh đi?

Về phần lúc trước còn nói bắt chước Võ Tiên, không có gì đáng xem, tất cả đều im lặng!

Không nói những cái khác, chỉ chiêu Ngự Kiếm Thuật này cũng có thể coi là thần tác!

Nhưng lúc này, bỗng bọn hắn nhìn thấy, trong màn hình, Lý Tiêu Dao với Quỷ Bà La Sát đang đánh nhau, thì cảnh tượng lại dần dần biến hóa, ngay sau đó Lý Tiêu Dao ngã ở trên giường!

- A đù?

Lam Yên, Nạp Lan Minh Tuyết, Từ Tử Hinh đều ngẩn ngơ.

Tất cả mọi người đứng phía sau cũng ngẩn ngơ.

- Là ngủ mơ?!

Chương 76: Thật sự có Ngự Kiếm Thuật?

Dịch giả: Đường Huyền Trang

Mộng?!

Tất nhiên là một giấc mộng!

Lúc này, Lý Tiêu Dao còn đang làm tiểu nhị tại khách sạn Vân Lai, câu chuyện chỉ mới bắt đầu, nếu như mạnh đến mức lên trời xuống đất thì còn sợ cái rắm Bái Nguyệt giáo chủ!

Cho nên, mọi người nhìn thấy tên Quỷ Bà La Sát dữ tợn kia đã biến thành thẩm thẩm của Lý Tiêu Dao, một cái nồi đang bay về hướng Phương Khải...

Tất cả đều giật mình.

Loại cảm giác tương phản nghiêm trọng này...

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều ôm bụng cười!

- Ha ha ha! Ta nói lão bản này, trò chơi này là hài kịch sao?

- Nhân vật chính này đúng là khôi hài.

- Đây chính là kiếm tu sao?

Mấy người An Thành cười đến nỗi đau cả bụng:

- Một cây tiên kiếm nhập Thanh Minh, lên tận trời xanh xuống hoàng tuyền, bên trong khách điếm nồi một cái, một giấc ngẩng lên trời ba sào!

- Ngươi xem, ngay cả đại thẩm ngươi cũng nói, bớt nằm mơ giữa ban ngày đi!

Mấy người Thẩm Thanh Thanh cười run hết cả người.

- Nếu như đó là hài kịch.

Lâm Thiệu cười nói.

- Ta thừa nhận là đã thành công chọc cười ta!

Nghe mấy người trêu chọc, mặt Phương Khải dài ra, từ trên giường đứng dậy.

Đương nhiên, thời điểm mà bọn hắn nói như vậy, còn không biết mình tiến vào cái hố gì.

- Còn không phải sao!

Âu Dương Thừa cũng nói.

- Ngươi xem nhân vật chính của Võ Tiên, người ta tốt xấu gì cũng thiên tư trác tuyệt, xuất thân cao quý, nhân vật chính ở trò chơi của ngươi, là một tiểu nhị a?

- Tiểu nhị thì có thiên phú cái gì? Không thể nào tu tiên, luyện võ còn quá sức.

Bộ Xa cũng bình luận.

- Luyện bao lâu, không phải là đánh nhau ngoài đường sao?

Phương Khải vỗ trán, bắt đầu vì bọn người dị giới mà mặc niệm: "... Đoán chừng đám người dị giới này ngay cả củi mục lưu và phàm nhân lưu cũng chưa từng thấy qua..."

Phương Khải xuống giường, theo phân phó của Lý đại thẩm đi tiếp đãi khách hàng, không thể không nói, trò chơi giả lập hiện thực, dường như không khác hiện thực là mấy. Trải nghiệm trò chơi cũng không cần nói nhiều, cho dù không ai xem, chỉ mình Phương Khải chơi cũng đã đủ nghiền!

Trò chơi giả lập hiện thực bản remake của hệ thống, độ tự do lại càng không cần phải nói. Phương Khải đi ra khỏi quán, nhìn thấy một lão đạo sĩ say như chết đang đổ gục ở cửa.

Đây chính là tình tiết của cốt truyện, để thể thấy được Ngự Kiếm Thuật, rồi tiếp đó là thời gian ra biển.

Lý Tiêu Dao từ nhỏ đã mất bố mẹ, đều do thẩm thẩm nuôi lớn, bây giờ thẩm thẩm bỗng nhiên bị bệnh, không thuốc nào chữa, khiến cho Lý Tiêu Dạo phải mạo hiểm ra biển, đi Tiên Đảo ở hải ngoại để xin thuốc, đến nơi này, toàn bộ câu chuyện mới bắt đầu.

Biển cả mênh mông, lại đúng lúc sóng lớn, càng không cần phải nói sắc trời đã muộn, nếu là đến đêm, thì trên biển càng nguy hiểm, mà bây giờ, Lý Tiêu Dao vẫn chỉ là một tên tiểu nhị bình thường.

Đừng nói tu luyện, ngay cả vỗ công cũng chỉ như mèo ba chân.

Không có thực lực, không có tu vi, từ trên xuống dưới đều là người bình thường, lúc này ra biển chính là cửu tử nhất sinh, nhưng khi mọi người thấy Lý Tiêu Dao quyết định ra biển, trong lòng mọi người đều có một loại cảm xúc bội phục với tên tiểu nhị bình thường này.

Nếu Lý Tiêu Dao là một tu sĩ có tu vi, hoặc võ giả thực lực cao cường, bọn hắn sẽ không sinh ra cảm xúc như vậy, nhưng hắn lại là một người bình thường vô cùng nhỏ bé trên cái thế giới này, mới khiến cho người ta sinh lòng rung động!

Điều này khiến cho tất cả mọi người đều không kìm lòng được mà xem tiếp, muốn nhìn xem một tên thiếu niên xuất thân bình thường này, sẽ phải nghênh đón kết quả nào, là táng thân biển cả, hay là cửu tử nhất sinh, may mắn đến được cái tiên đảo không biết phúc hay họa kia.

Một đoạn này, bọn hắn xem đến nhập thần.

Mà khi bọn hắn nhìn thấy Lý Tiêu Dao không những không chết, còn lấy được một tiên nữ về làm lão bà....

- Ghen tị a!

Không ít người nghiến răng nghiến lợi, so với người ta, mình có thiên phú có xuất thân, kết quả... Đúng là sông trên thân chó!

- Sao Linh Nhi lại đẹp vậy...!

Lâm Thiệu lộ ra bản mặt của Trư ca.

- Nói đến đấy, bản thiếu cũng muốn cưới vợ...

An Thành lệ rơi đầy mặt!

- Coi như ngươi lấy lão bà cũng không đẹp bằng một nửa Linh Nhi tiên nữ!

Bộ Xa trực tiếp nói.

-...

An Thành co mặt lại, rõ ràng là bị đả kích!

- Lão bản! Ta muốn chơi trò chơi này!

Âu Dương Thừa trực tiếp hạ quyết định!

Lúc này tạm thơi không nói đến mấy người Nạp Lan Hồng Vũ, chí ít mấy người tuổi trẻ An Thành, Tống Thanh Phong đã sớm cảm xúc tuôn trào!

- Ngươi ngậm miệng đi.

Lý Hạo Nhiên khinh bỉ nói.

- Hôm nay ngươi đã chơi hết thời gian, xem lão bản chơi đi!

-... Chẳng qua, tên Lý Tiêu Dao này vẫn không có bản lãnh gì a... Một không có võ khí, hai không có tu vi, rất yếu a...

Thẩm Thanh Thanh thở dài một hơi.

Mà đúng lúc này, mọi người nhìn thấy Phương Khải điều khiển Lý Tiêu Dao, nửa đêm chạy ra ngoài.

-!!??

Mọi người không hiểu chuyện gì.

- Chủ quán, giờ này ngươi chạy ra ngoài làm gì vậy?

- Hình như... Trước đó tên đạo sĩ nghèo có nói, muốn dạy cho hắn kiếm pháp? Hình như là ban đêm?

Cũng chỉ có vài người nhớ đến chi tiết này, tỉ như Thẩm Thanh Thanh.

- Ngươi nói tên đạo sĩ nghèo kiết xác kia sao, hắn có cái bản sự gì mà dạy?

Cuối cùng Nạp Lan Hồng Vũ cũng mở miệng, giọng nói mang theo vẻ khinh thường.

- Chẳng lẽ sư phụ của Lý Tiêu Dao chính là tên đạo sĩ nghèo đói đó?

Tất cả mọi người đều biểu hiện ra vẻ khó tiếp nhận.

Âu Dương Thừa vừa mối hô muốn chơi cũng ngừng lại, nhận một tên đạo sĩ nghèo đói làm sư phụ?!

Cũng quá thấp kém đi?!

Mà tên đạo sĩ kia ngay cả tiền uống rượu cũng không có, còn phải đòi hỏi một tên tiểu nhị ở cái quán nhỏ này?

Thời thế bây giờ, danh nhân ẩn sĩ, ai chả có thân phận hiển hách chứ?!

Liền lấy Nạp Lan Hồng Vũ hắn mà nói, khi bắt đầu nhập ngũ thì mới chỉ có tu vi Võ Tông, rồi đánh đến khi Đại Tấn lập quốc, trải qua vô số lần sinh tử, mới ma luyện được tu vi như bây giờ!

Không màng sống chết trăm năm, mới đứng ở vị trí này, đến mức này thì ai nguyện ý đi làm một tên đạo sĩ ăn mày nghèo đói chứ?

Nếu không phải lúc đầu mở ra Ngự Kiếm Thuật quả thật cực kỳ kinh diễm, cho nên hắn mới muốn xem võ học pháp thuật trong trò chơi này có thật sự như thế hay không, nếu không hắn đã sớm đi!

Mà lúc này, Phương Khải cũng vừa đi tới cái miếu Sơn Thần trên núi.

- Các ngươi nhìn! Hình như tên đạo sĩ kia đang truyền thụ kiếm pháp!

Khi mọi người đang phàn nàn, Từ Tử Hinh nhìn màn hình Phương Khải, kinh hô một tiếng!

- Nhìn kỹ, lão phu chỉ dạy một lần!

Bóng người lóe lên, đạo sĩ say đã bay ra ngoài miếu Sơn Thần, chờ đến khi Phương Khải đi ra ngoài, chỉ thấy đạo sĩ kia đánh kiếm quyết, ngự kiếm ra khỏi vỏ!

- Kiếm thuật này?!

Tất cả mọi người thấy có một chút quen thuộc! Hoặc là còn mang theo một ít cảm xúc sợ hãi ở bên trong.

Đây chẳng phải là kiếm thuật trong mộng của Lý Tiêu Dao sao?

Ngự Kiếm Thuật? Đây không phải giả sao? Không phải nằm mơ giữa ban ngày chứ?

Chỉ thấy dưới ánh trẳng trên cao, kiếm khí tung hoành, như gió như sóng, kiếm thế chấn bát phương!

Kiếm đến chỗ tinh diệu, chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy!

Quan trọn nhất chính là, kiếm khí trước mắt xen lẫn cùng Ngự Kiếm Thuật, hòa làm một thể, hẳn tên đạo sĩ nghèo đói này là một kiếm tu?

Pháp võ kiêm tu còn có thể luyện đến cảnh giới này?!

Đợi đến khi một bộ kiếm thuật hoàn tất, đạo sĩ say liền đạp kiếm mà đi, nhìn trong màn hình thấy hắn lưu lại hai câu thơ:

"Ngự kiếm thừa phong lai, trừ ma thiên địa gian, hữu tửu nhạc tiêu diêu, vô tửu ngã diệc điên.

Nhất ẩm tẫn giang hà, tái ẩm thôn nhật nguyệt, thiên bôi túy bất đảo, duy ngã tửu kiếm tiên!" *

*Dịch tàm tạm:

Ngự kiếm cưỡi gió đến, trừ ma giữa thiên địa, có rượu vui tiêu dao, không rượu ta cũng điên.

Một uống cạn sông lớn, lại uống hết nhật nguyệt, ngàn chén say không ngã, duy ta Tửu Kiếm Tiên!

Thật lâu, tất cả mọi người đều không nói gì!

Kiếm Tiên?! Là thật?!

Kiếm thuật trong mộng, thế mà cũng là thật?!

- Ngàn chén say không ngã, duy ta Tửu Kiếm Tiên! Tửu Kiếm Tiên?!

Tất cả mọi người nhớ lại lúc trước còn xem thưởng tên đạo sĩ nghèo đói này, không ngờ chỉ trong chớp mắt đã biến thành Tửu Kiếm Tiên?!

Mà lại thật sư đánh ra Ngự Kiếm Thuật?!

Nạp Lan Hồng Vũ quát lớn:

- Ai có kiếm?! Cầm cho ta thanh kiếm!

Mặc dù võ giả có thể ngưng khí thành cương, đao đoạn sơn hà, nhưng người nào nghĩ tới sẽ có một ngày ngự kiếm phi hành?!

Nếu quả thật chó thể...

Đừng nói mấy người Tống Thanh Phong, ngay cả Nạp Lan Minh Tuyết luôn luôn trấn định, cũng không thể che dầu được một sự kích động trong mắt! Ý nghĩa của chuyện này với các nàng, không cần nói cũng biết!

Các nàng là những võ giả tu vi không cao, làm sao lại không muốn giống Lý Tiêu Dao lúc trước cơ chứ, ngự kiếm nhập Thanh Minh, cảm thụ thiên địa bao la hùng vĩ!

Mà Nạp Lan Hồng Vũ thì để ý kiếm pháp của Tửu Kiếm Tiên: Cư nhiên lại tinh diệu như thế?!

Nạp Lan Minh Tuyết lập tức lấy ra một thanh đoản kiếm.

Nạp Lan Hồng Vũ nắm thanh đoản kiếm này trong tay, từ từ nhớ lại Ngự Kiếm Thuật của Tửu Kiếm Tiên.

Bỗng nhiên, kiếm của Nạp Lan Hồng Vũ nhảy lên một cái!

Tất cả mí mắt của mọi người, cũng theo đó mà nhảy mạnh một cái!

- Nhìn tiếp một lần! Để lão phu lại nhìn một lần Ngự Kiếm Thuật!

- Không phải các ngươi nói các ngươi không thấy hứng thú với trò chơi này sao, cái tên đạo sĩ nghèo đói thì có cái bản sự gì tốt mà dạy?

Mặt Phương Khải không đổi sắc, một bên vừa điều khiển Lý Tiêu Dạo luyện tập Ngự Kiếm Thuật, một bên nói!

-...

Tất cả mọi người như bị một cái bạt tai lên tận nóc nhà, không kéo đầu xuồng được! Chúng ta cũng không còn gì để nói a!?

Chương 77: Phương lão bản là người tuân thủ quy định

Dịch giả: Đường Huyền Trang

- A---! Tại sao lại đóng cửa!

- Chúng ta còn chưa xem thoải mái mà.

Mỗi khi mọi người xem đến thoải mái thì cửa tiệm này lại muốn đóng cửa!

Lập tức dẫn tới một trận kêu rên!

Nhìn Phương Khải một bên đóng cửa, một bên hướng về phía mọi người vẫy tay tạm biệt, An Thành quát to một tiếng:

- Bản thiếu muốn đập cửa tiệm!

- Xin mời!

Âu Dương Thừa cười ha ha một tiếng, làm một cái động tác mời.

An Thành lập tức co mặt lại:

- Được rồi, ngày mai đến!

- Nạp Lan tiểu thư, xem chưa đã nghiền a...

Lam Yên vừa đi vừa phàn nàn.

- Lão bản đáng chết, đóng cửa! Đóng cửa! Suốt ngày chỉ biết đóng cửa!

- Ừm.

Nạp Lan Minh Tuyết nhẹ gật đầu.

- Nếu không, sáng sớm ngày mai chúng ta tới đi.

"Ngự kiếm cưỡi gió đến, trừ ma giữa thiên địa, có rượu vui tiêu dao, không rượu ta cũng điên.

Một uống cạn sông lớn, lại uống hết nhật nguyệt, ngàn chén say không ngã, duy ta Tửu Kiếm Tiên!"

Bên ngoài quán nét, có người học theo bộ dáng của Tửu Kiếm Tiên, gật gù đắc ý ngâm thơ, bộ dáng rất tiên phong đạo cốt.

- Quá lợi hai!

Từ quán nét đi ra, mặc dù bây giờ đã đóng cửa, nhưng mấy người Tống Thanh Phong không kiềm chế được nội tâm hưng phấn, hét to một tiếng.

- Đến cùng Tửu Kiếm Tiên là người như nào? Sao lại lợi hại vậy?

Trên đường trở về, mấy người bắt đầu thảo luận.

- Làm sao lão bản lại không cho xem!

Lâm Thiệu quơ quơ quả đấm.

- Ngự kiếm phi thiên! Quá sung sướng!

Hứa Lạc nói:

- Ngay mai chúng ta sẽ thử một chút! Mở màn không phải Lý Tiêu Dao có thể bay trong mơ sao?

Lúc này, tất cả mọi người đều ra khỏi quán nét, đương nhiên là bị đuổi ra ngoài.

Bởi vậy bên ngoài quán nét, vô cùng náo nhiệt.

Thẩm Thanh Thanh coi như còn tốt, đành phải chuyển cái chủ đề này:

- Ngày mai, mọi người cùng nhau học Ngự Kiếm Thuật chứ? Chờ học xong, cùng đi bay nha! (D/g: Đù, dân chơi đây rồi)

- Đúng đúng!

Lam Yên cũng kêu lên.

- Đến lúc đó, chờ mọi người học xong, cùng nhau ngự kiếm ra khỏi thành.

- Thêm chúng ta nữa!

Diệp Tiểu Diệp cũng tham gia náo nhiệt, lấy tu vi nàng, còn chưa khống chế được pháp chu, huống chi ngự kiếm phi hành còn tiêu sái hơn khống chế pháp sư quá nhiều!

- Còn có ta!

- Ta cũng tới!

------------

Đương nhiên, có người vui vẻ có người sầu, ví dụ như An Thành:

- Cứ như vậy, về sau tu sĩ chúng ta gặp phải võ giả Ngự Kiếm Thuật, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm?!

- Nói vậy cũng không chính xác.

An Hổ Uy lắc đầu nói.

- Cho dù võ giả có thể lấy khí ngự kiếm, nhưng việc phi hành là dựa vào lực khống chế của bản thân, nếu không khi bay lên chẳng khác gì cái bia sống.

- Lại nó, Ngự Kiếm Thuật thì tu sĩ chúng ta lại càng tốt hơn võ giả! Đối với chúng ta mà nói, về sau phi hành, có thể mượn pháp chu phòng ngự, đồng thời có nguy hiểm, thì tùy thời thoát ly khỏi pháp chu, vẫn có thể đảm bảo sức chiến đấu, chưa chắc đấy đã là một cái tin không vui!

An Hổ Uy tự tin nói, từ khi tu sĩ bắt đầu tu luyện, đã quen thuộc với việc khống chế linh khí, võ giả tuyệt đối không thể so sánh!

- Vẫn là An bá phụ nói hợp lý.

Đám tiểu bối Âu Dương Thừa nghe được liền sáng mắt.

- Vậy chẳng phải chúng ta...?

Mấy người nhìn nhau.

- Ngày mai cùng nhau đi học ngự kiếm!

- Thế nhưng.. Ngày mai 8 giờ Phương lão bản mới mở cửa.

Lập tức có người phàn nàn.

- Lại phải chờ 8 giờ...

- Có thể nghĩ biện pháp để Phương lão bản mở cửa sớm một chút hay không?

Mọi người vừa đi vừa thương nghị.

------------

Đêm này là một đêm không ngủ.

Vốn mấy người Tống Thanh Phong phải theo thói quen 8 giờ sáng mở cửa, nhưng hôm nay mới hơn 5 giờ, trời vừa tờ mờ sáng, liền mang đôi mắt thâm quầng đi tới trước cửa quán nét.

- Bây giờ...

Lâm Thiệu nhìn cửa tiệm đang đóng chặt cửa đầy buồn bực.

- Có phải chúng ta đến sớm quá không?

Thẩm Thanh Thanh cũng ngáp một cái, từ chỗ ngoặt ngoài đường đi tới, liền nhìn thấy mấy người Tống Thanh Phong, ngẩn ra:

- Sao các ngươi tới sớm thế?

Mặc dù là hẹn đến sớm một chút, nhưng đây không phải là quá sớm sao?

- Có thể không sớm sao? Không ngủ được!

Tống Thanh Phong phàn nàn nói.

Vừa nghĩ tới có thể học được Ngự Kiếm Thuật, có thể lên trời xuống đất, ngủ được mới có quỷ.

Mấy người An Hổ Uy, An Thành cũng đến từ sớm, so với dĩ vãng thì còn sớm hơn nhiều!

- Chúng ta đến sớm như thế, lão bản có mở cửa sớm hay không?

An Thành có chút hoài nghi.

- Nếu không mở cửa, chẳng phải chúng ta đến mất công?

Lời còn chưa nói xong, đã nhìn thấy trước cửa tụ tập một đống người.

- Làm sao các ngươi đến sớm vậy?

- Vào Tiên Kiếm học Ngự Kiếm Thuật!

Tống Thanh Phong nói.

- Không phải đã nói là tới sớm một chút hay sao.

Vốn An Thành còn tưởng mình đã đến đủ sớm:

-... Ai biết các ngươi nói đến sớm một chút là cái giờ này?

- Vấn đề là bây giờ làm sao chúng ta có thể đi vào?

Âu Dương Thừa chỉ vào quán nét đang đóng chặt cửa.

- Thời gian này, tỉ lệ lão bản mở cửa là không.

Nạp Lan Minh Tuyết cũng đến từ sớm, lãnh đạm phân tích.

- Vậy ngươi còn tới?

- Không phải chúng ta có thể gọi lão bản rời giường ra mở cửa sao!

Nạp Lan Minh Tuyết mở miệng nói.

-...

Nếu như bây giờ là 7 giờ còn đỡ.

Nhưng 5 giờ đã kêu người ta rời giường mở cửa...?!

Gương mặt của tất cả mọi người đều đen.

Nghĩ thôi mà có chút thấp thỏm.

- Chẳng lẽ chư vị có biện pháp tốt hơn?

Nạp Lan Minh Tuyết hỏi.

Tất cả mọi người đều lắc đầu.

- Chẳng lẽ... thật sự muốn gọi?

Tống Thanh Phong thấp thỏm, lúc này mới hơn 5 giờ a!

- Không gọi thì ngươi định đứng ở đây hơn 2 giờ?

Lâm Thiệu cảm nhận được gió lạnh lúc sáng sớm, sờ lên cánh tay.

Đứng ở đây hơn 2 giờ hóng gió Tây Bắc, cùng với gọi cửa, hai chọn một, không cần nghĩ cũng biết đáp án.

- Ai đến hô?

Mọi người nhìn nhau một cái.

- Đương nhiên là tất cả cùng hô!

Lam Yên lấy từ trong ngực ra một viên pháp khí.

- Viên châu này tên là Truyền Âm Châu, có thể tập hợp âm thanh của chúng ta, sau đó truyền đến gian phòng của Phương lão bản...

Mặt mọi người lập tức co lại.

- Chúng ta làm vậy không sao chứ?

- Có gì mà không tốt?

An Thành mỉm cười:

- Đệ nghị tốt như vậy, chúng ta cũng không vi phạm quy định của quan nét! Chẳng lẽ lão bản lại vĩnh viễn không tiếp đãi chúng ta?

Âu Dương Thừa nghe thấy như vậy, hai mắt đồng thời sáng lên:

- Lão bản cái gì cũng tốt, tốt hơn nữa là càng tuân thủ quy định! Mà chúng ta cũng không nháo sự trong quán nét, hắn có thể bắt chúng ta sao?

- Hình như là...?!

Tất cả mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ!

Trời vừa tờ mờ sáng, đúng lúc Phương Khải đang mơ hồ.

Bỗng nhiên bên tai truyền đến một âm thanh cực lớn! Dọa cho Phương Khải nhảy dựng lên trên giường.

Ngay sau đó, Phương Khải lập tức nghe được một tiếng hô như sấm:

- Phương lão bản! Rời giường mở cửa------!

Thiếu chút nữa thì Phương Khải rời từ trên giường xuống.

- Ta đệch! Đây cmn là cái chuyện gì?

Phương Khải mặc đồ ngủ, mặt đen thui, mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy dưới lầu đang đứng một đống người, trước mặt mọi người còn cố một hạt châu kỳ quái đang bay, mấy người rõ ràng gọi ở dưới, âm thanh lại vang trên lầu, Phương Khải đang ở trạng thái mơ hồ lập tức liền tỉnh lại.

Xem sắc trời bên ngoài vẫn còn đen nhánh, nhìn lại thời gian, 5h30!

- Cmn!

Phương Khải có cảm giác muốn chửi người!

Chương 78: Hình như gây họa

Dịch giả: Đường Huyền Trang

Vuốt vuốt con mắt nhập nhèm, nhìn đám người xông vào quán nét như ong vỡ tổ, cả khuôn mặt Phương Khải đều đen.

- Sao các ngươi hôm nay lại đến cái giờ này?

Vẻ mặt Phương Khải bây giờ chẳng khác gì sắc trời bên ngoài.

- Chúng ta muốn học Ngự Kiếm Thuật!

Lam Yên nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người.

- Lão bản, kích hoạt cho chúng ta Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện 1!

Đối với bọn hắn mà nói, Diablo đúng là thú vị, các kỹ năng bên trong cũng lợi hại, nhưng việc cấp bách bây giờ là học Ngự Kiếm Thuật.

Diablo... Dù sao cũng có không ít người đánh qua phần 2, người chưa qua thì cũng sắp qua, còn phần ba chưa ra mắt, cho nên không vội.

Phương Khải:

-...

Bây giờ thì ngay cả Vương thẩm ở bên cạnh cũng chưa mở cửa, Phương Khải đành phải lấy ra một hộp kem Haagen-Dazs.

Thời gian này, ngoài trừ đám cuồng nhiệt Tiên Kiếm đến, căn bản không còn ai khác, Phương Khải ngồi ở đây khoảng một giờ, thì thấy Nạp Lan lão đầu đi tới.

- Ủa? Làm sao lại nhiều người như vậy rồi?

Sau khi vào cửa, Nạp Lan Hồng Vũ ngây cả người, chẳng qua thấy mọi người đều đã vào trò chơi, cho nên cũng tranh thủ trọn lấy một chỗ.

- Ngự kiếm cưỡi gió đến, trừ ma giữa thiên địa, có rượu vui tiêu dao, không rượu ta cũng điên.

Nạp Lan Hồng Vũ còn chưa vào trò chơi, đã nghe thấy được có người trong quán nét hô lớn.

Lập tức lại có người nói tiếp:

- Một uống cạn sông lớn, lại uống hết nhật nguyệt, ngàn chén say không ngã, duy ta Tửu Kiếm Tiên!

-...!

Mặt Phương Khải đen lại, vừa ăn Haagen-Dazs vừa nói:

- Muốn ngâm thơ thì thì đóng giao lưu ngoại tuyến lại! Ai còn hô có tin ta tắt máy tính của hắn hay không?

Nghe mấy câu trước mọi người còn không để ý, nghe thấy Phương Khải bảo tắt máy tính, mấy người vừa hô lập tức run một cái, đem giao tiếp đối ngoại đóng vào, lại tiếp tục học bộ dáng của Tửu Kiếm Tiên, một bên ngự kiếm, một bên ngâm thơ, cực kỳ tiêu sai!

------------------

Cửa hàng mới đã liên hệ tốt, hôm qua Phương Khải đã liên hệ với hai cửa hàng, ở ngay phía đối diện, chẳng qua còn phải xử lý một vài việc, cho nên phải 2 ngày nữa mới được sử dụng.

Mặc dù quán nét Phương Khải càng ngày càng nhiều người, nhưng còn chưa đến nỗi phải xếp hàng, vì thế Phương Khải cũng không vội.

Phương Khải cũng vào chơi trò chơi một lúc, nhoáng cái đến đến 8 giờ hơn, đó chính là thời gian mà quán mở cửa, Diệp Tùng Đào mang theo để tử Vân Hải Tông cưỡi phi thuyền vào thành Cửu Hoa, rồi lại ngồi xe đi về quán nét.

Ngay khi Diệp Tùng đao mang theo đám đệ tử đi vào quán nét...

Vốn tràng cảnh còn hô to gọi nhỏ, một đống người vây xem nay đã không thấy, chỉ thấy ai cũng an phận ngồi ở chỗ mình chơi?

- Bầu không khí hôm nay có chút gì là lạ?

- Đều không nói chuyện sao?

- Không xem người khác chơi?

Diệp Tùng Đào thấy nữ nhi hắn đang chơi một cái trò chơi cổ xưa, không phải là Diablo.

- Chơi cái gì mà mê mẩn vậy?

Diệp Tùng Đào tiến đến, không vui nói?

- Nha đầu, không phải đã nói hôm nay đi cùng cha sao, làm sao lại tự mình chạy trước hả?

- Bởi vì ta thích học tập!

Diệp Tiểu Tiểu vừa tập trung tinh thần ngự kiếm, vừa trả lời.

Gương mặt Diệp Tùng Đào co quắp lại:

-... Suốt ngày chơi với chơi, bây giờ lại nói thích học tập?!

Gương mặt Diệp Tùng Đào như đang nói: "Có phải ngươi nhìn thấy cha ngươi giống một thằng ngu".

Buồn bực hỏi:

- Thế ngươi đang học cái gì?

- Ngự Kiếm Thuật!

Diệp Tiểu Diệp đối với việc Diệp Tùng Đào quấy rầy rất bất mãn.

- Ta không nói nhiều với cha nữa, ta còn phải chuyên tâm học Ngự Kiếm Thuật! Bản cô nương muốn trở thành một nữ Kiếm Tiên!

Diệp Tùng Đào:

-...

Diệp Tùng Đào thầm nghĩ không phải hôm qua ngươi nói muốn chuyên tâm học Băng Phong Giáp sao? Làm sao hôm nay đã đổi thành cái gì mà Ngự Kiếm Thuật rồi?

- Ngươi không thể học ít đi một chút tà môn...

Lời còn chưa nói xong, hắn nhìn thấy trong màn hình Diệp Tiểu Diệp đang thao túng một nhân vật nhảy từ trên vách núi nhảy xuống, liền lập tức ngây người.

- Cái này là thứ gì?

Diệp Tùng Đào nhìn thấy nữ nhi mình điều khiển một nhân vật giẫm lên thanh kiếm bay lên.

-!!??

Năm đó lão phu học khống chế pháp khí phi hành không biết bao lâu, nha đầu ngươi tiện tay ném ra thanh kiếm là có thể bay lên trời.

Diệp Tùng Đào trừng to mắt mà nhìn vào màn hình, lúc nào có cái chuyện này?

- Đây là cái gì? Chức nghiệp mới?

- Đúng vậy, một cái chức nghiệp gọi là Kiếm Tiên.

Diệp Tiểu Diệp nhẹ nhàng nói:

- Một cây tiên kiếm nhập Thanh Minh, lên tận trời xanh xuống hoàng tuyền, mệnh ta do ta không do trời!

Diệp Tùng Đào cảm giác như muốn thổ huyết, vốn còn tưởng cùng nhau chơi trò chơi, thì khoảng cách giữa hai thế hệ sẽ gần lại, nào biết được mới qua một đêm...!

Làm sao giao lưu cũng trở lên khó khăn?!

Thế mà lại có pháp thuật giẫm lên thanh kiếm là có thể bay lên trời?

Chẳng lẽ đầy là... Trò chơi mới?

Trâu như vậy?!

Ánh mắt hắn chuyển sang bảng đen ở cạnh quầy, quả nhiên là thấy được trò chơi mới: Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện 1, kích hoạt 20 Linh Tinh.

Gương mặt của Diệp Tùng Đào lại co quắp một trận, hôm qua mới mỗi người 8 Linh Tinh kích hoạt Diablo, hôm nay lại có cái Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện? Lại còn mất 20 Linh Tinh?!

Diệp Tùng Đào nhìn một đống đệ tử ở phía sau, sờ lên túi Linh Tinh, cảm thấy: Cái chức Chưởng môn này cũng khó làm a!

- Mặc kệ, thử trò chơi mới này một chút xem có thật lợi hại như vậy không?

Diệp Tùng Đào hô.

- Lão bản! Kích hoạt cho ta cái Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện 1!

Về phần đại sự ngày hôm qua nói, Diệp Tùng Đào thầm nghĩ: " Để bản tọa chơi trước một lúc rồi lại nói..."

---------------------

Một khoảng thời gian qua đi....

Chỉ thấy mấy người An Hổ Uy, Âu Dương Chấn, Nạp Lan Hồng Vũ đứng ở bên ngoài quán nét, trong tay mỗi người đều cầm một thanh bảo kiếm, trong miệng thì lẩm bẩm.

- Không đúng, không đúng! Cái này ngươi luyện không đúng!

Nạp Lan Hồng Vũ một bên luyện Ngự Kiếm Thuật, một bên nhìn về An Hổ Uy khinh bỉ nói.

- Ngự kiếm chi thuật, là lấy khí ngự kiếm...

- Tựa như này!

Nạp Lan Hồng Vũ chỉ tay một cái, bảo kiếm lập tức bay ra khỏi vỏ, dừng trên không trung, ngay dưới chân hắn.

Chì là gió thồi qua, lập tức mũi kiếm liền lắc lắc đung đưa, nếu không phải hắn là võ giả cường đại, có năng lực lăng không phi hành, thì chỉ sợ đã té ngã trên mặt đất!

Diệp Tùng Đào vội vàng nói:

- Không đúng, không đúng! Lão tiền bối! Cái Ngự Kiếm Thuật này, mặc dù là lấy khí ngự kiếm, nhưng cũng phân chia thành thanh khí và trọc khí, bởi vậy mới có cái gọi là thanh khí thăng, trọc khí giảm... Vị Tửu Kiếm Tiên kia nhất định là lấy pháp lực cực kỳ cao thâm hội tụ thanh khí bản thân...

Do để sớm có thể tu luyện Ngự Kiếm Thuật, dường như tất cả mọi người chỉ chơi một nửa thời gian, sau khi tim được Tửu Kiếm Tiên học Ngự Kiếm Thuật đều chạy ra ngoài quán nét thí nghiệm.

Giữa trưa là giờ cao điểm của quán nét, lại thêm việc có trò chơi mới, người lại càng nhiều, khi mọi người về quán nét, thì phát hiện ra đã hết chỗ.

- Chờ đến tối ít người thì chơi!

Mọi người đành tự an ủi mình,

- Đi thử Ngự Kiếm Thuật một lần nữa...

Đến hơn chín giờ tối, mấy người An Thành quay lại:

- Có chỗ!

Không ít người xuống máy tầm này, như vậy khẳng định là không thiếu chỗ!

- Đi đi! Chơi Tiên Kiếm đi!

Hai mắt mọi người đều tỏa sáng.

- Vừa lúc ta luyện Ngự Kiếm Thuật đến thời khắc mấu chốt!

An Thành tự tin nói.

- Chỉ nhìn một lần nữa, nhất định sẽ có chút thành tựu!

- Nạp Lan tiểu thư, ngươi thấy thế nào?

Lam Yên cũng cao hứng nói.

- Ta có cảm giác, luyện thêm một chút nữa là có thể cho kiếm bay ra khỏi vỏ!

- Ta nghĩ, nhìn thêm một lần, hẳn là có thể xuất ra bộ thứ nhất của Ngự Kiếm Quyết.

Nạp Lan Minh Tuyết lạnh nhạt nói.

- Nhanh như vậy?!

Một đám người trẻ tuổi nghe thấy Nạp Lan Minh Tuyết nói, đều hít một hơi thật sâu!

Thiên phú này, quá đáng sợ đi!

- Ai! Lão bản! Làm sao ngươi lại khóa cửa?

Đúng lúc này, một âm thanh bỗng nhiên truyền đến,

- Ta còn hơn hai giờ chưa chơi! Không phải bây giờ mới hơn chín giờ sao?

- Khóa cửa?

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, chuyện gì thế này? Bây giờ khóa cửa?

Mọi người chỉ thấy Phương Khải ngáp một cái.

- Bản lão bản hôm nay không ngủ đủ giấc, không chịu nổi! Đóng cửa sớm!

-!!??

Tất cả mọi người nhìn nhau, đều choáng váng!

- Này! Ngươi chờ một chút---! Ta còn hai giờ chưa chơi!

Lâm Thiệu vội vàng gõ cửa!

- Ta còn ba giờ!

Âu Dương Thừa gào to.

- Lão bản! Bản tọa còn có việc muốn tìm người đám phán!

Lúc này Diệp Tùng Đào mới nhớ tới.

Chi thấy trong tiệm tối đen, Phương Khải đã đi lên lầu đi ngủ!

- MK!

Mọi người ngoài cửa lập tức kêu rên!

- Trước đó ai đề nghị gọi cửa?!

Tất cả mọi người đều quét mắt, dự định tìm ra kẻ cầm đầu!

- Ai nói Phương lão bản không có cách nào bắt được chúng ta!

Âm thanh nghiến răng nghiến lợi!

- A.. Bản cô nương về trước!

Lam Yên cười gượng hai tiếng, kéo Nạp Lan Minh Tuyết tranh thủ thời gian chuồn mất!

- Ắc...

Mặt An Thành đỏ lên.

- Ta nhớ ra rồi, hôm qua ta cũng ngủ không đủ giấc...

- Đều đứng lại cho lão phu!

Nạp Lan Hồng Vũ nằm mà cũng bị thương, mặt đen lên: Hại lão phu chơi thiếu ba giờ, ta trêu ghẹo ai chứ?!

Nạp Lan Minh Tuyết vỗ vỗ cái trán bóng, đau đầu nói:

- Hình như chúng ta gây họa...

Lam Yên nhìn Nạp Lan Hồng Vũ mà lệ rơi đầy mặt:

-...

An Thành:

-...

- Hẳn là phải nghiêm trị!

Diệp Tùng Đào nhớ tới đại sự cần làm, xụ mặt, tăng thêm dầu vào lửa.

- Đúng, còn gọi cửa cái gì? Là ai làm?

Phúc Lão đồng dạng nằm thôi cũng bị thương, sắc mặt khó coi quét mắt nhìn mấy người, tiếp tục thêm lửa.

Tất cả mọi người:

-....

Cảm giác muốn tự tử!

Chương 79: Xem trò chơi mới

Dịch giả: Đường Huyền Trang

Mỗi ngày Phương Khải đều chăm chỉ tu luyện, cho nên giấc ngủ bị hạn chế thành một thời gian rất ít, quấy rầy giấc ngủ của Phương Khải, tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt lành gì.

Trên thực tế, tiểu nha đầu Khương Tiểu Nguyệt cũng không ngủ được ngon giấc, Phương Khải đã cho nàng đi ngủ sớm.

Phương Khải ngủ một lúc, đảm bảo tinh thần.

Sau khi nghỉ ngơi, hắn liền ngồi ở trên giường, tĩnh tâm luyện tập năng lực ngự vật.

Đúng lúc này, Phương Khải nhận được một cái nhiệm vụ mới:

Kỹ năng trò chơi thần cấp: Đem mười cái kỹ năng trò chơi đạt tinh thông trở lên 2/10, đồng thời đem Ngự Kiếm Thuật trong trò chơi đạt tiêu chuẩn đại sư.

Hệ thống ban thưởng: Ngự kiếm phi hành (tinh thông).

Ban thưởng thuyết minh: Cảm tạ hệ thống cường đại.

- MK...

Nhìn thấy một phần trên Phương Khải còn chút hưng phấn, nhưng nhìn thấy ban thưởng thuyết minh, Phương Khải thiếu chút nữa thì phun ra.

- Hệ thống, ngươi có thể dè dặt chút không?

Hệ thông yên lặng.

Phương Khải:

-... Đây là không muốn nói chuyện?

Hệ thông tiếp tục yên lặng.

Chẳng qua nhiệm vụ này của hệ thống, quả thật giúp cho Phương Khải bớt đi rất nhiều chuyện, lấy tốc độ tu luyện như bật hack của nhân vật chính trong trò chơi, đứng nói là hắn, mà ngay cả Nạp Lan Minh Tuyết cũng không theo kịp.

Lý Tiêu Dao chỉ nhìn một lần đã có thể học được Ngự Kiếm Thuật cơ sở của Ngự Kiếm Quyết, loại bản lãnh này ai học được?

Lại thêm việc giết quái trong trò chơi sẽ tăng trưởng kinh nghiệm, có thể thẳng cấp kỹ năng giống Diablo 2, chỉ cần đủ cấp với điểm kỹ năng, đừng nói tinh thông, nháy mắt trở thành tông sư cũng được.

Bởi vậy luyện mười kỹ năng tinh thông trong trò chơi hoàn toàn nhanh hơn tu luyện ngoài hiện thực rất nhiều.

Nếu không thì khi Phương Khải vừa bắt đầu nhiệm vụ đã có 2 cái kỹ năng tinh thông.

Sau khi có nhiệm vụ, Phương Khải dậy càng sớm, dù sao với tình huống này, mình vẫn phải dựa vào trò chơi để làm giàu.

Đến 7 giờ sáng, Phương Khải thuận tiện gọi Khương Tiểu Nguyệt dậy, rồi quét dọn vệ sinh.

Rất rõ ràng hôm nay không ai quấy rầy hắn nữa, đúng 8 giờ mở cửa, quán nét bắt đầu có người đến, vừa nhìn thì thấy mấy người An Thành, Âu Dương Thừa, Bộ Xa mang đôi mắt to như gấu mèo đến.

- Các thiếu niên, hôm nay là hội hóa trang?

-...

Mấy người lập tức co mặt lại, nhớ tới hôm qua chơi thiếu mấy giờ, lại còn bị mấy người Nạp Lan Hồng Vũ liên thủ nghiêm trị, mấy người muốn thổ huyết, vội vàng ngồi vào máy.

Không lâu lắm, Phương Khải cũng nhìn thấy mấy người Tống Thanh Phong cũng mang đôi mắt gấu mèo đi vào cửa.

- Lão bản, ngươi nói xem làm sao hôm nay bọn hắn đều như thế?

Không chỉ Phương Khải không hiểu, mà ngay cả Khương Tiểu Nguyệt cũng thấy khó hiểu.

- Ặc... Hôm nay chúng ta... Ngủ không đủ giấc!

Tống Thanh Phong thấy Phương Khải với Khương Tiểu Nguyệt đang nhìn chằm chằm, xấu hổ nói.

-...

Phương Khải cũng lười quản bọn họ, hắn lập tức vào trò chơi làm nhiệm vụ.

Phương Khải tinh thông hai cái kỹ năng đó là dao găm và súng ống trong Resident Evil, đương nhiên trên thực tế thì đã vượt qua tinh thông rất nhiều, mặc dù không có biểu hiện cụ thể, nhưng ít ra cũng phải trên tông sư.

Kỹ năng bên trong Diablo không biết bao nhiêu mới đạt tới tinh thông, nhưng Phương Khải suy đoán, hơn mười cấp là đủ, hiện tại còn kém một chút, về sau màn thứ ba mở ra, hẳn là có thể có được mấy cái kỹ năng tinh thông.

Như vậy chỉ còn cách tinh thông kỹ năng trong Tiên Kiếm.

Tất cả kỹ năng trong Tiên Kiếm đều giống như trong hiện thực, tạo nghệ càng cao thì uy lực càng lớn!

Trò chơi vừa mới bắt đầu, kỹ năng Phương Khải học được trong Tiên Kiếm cũng không nhiều, chẳng qua Phương Khải cũng chỉ cần dùng Ngự Kiếm Thuật cơ sở đối địch là được.

---------------

Cốt truyện trò chơi hôm nay đã đến đoạn luận võ kén rể.

- Nhân vật chính lại kiếm được một cô vợ trẻ thông minh sắc sảo?

- Linh Nhi lại là xà yêu?!

Mọi người vô cùng ước ao ghen tị với Lý Tiêu Dao, đồng thời cũng vô cùng thương xót đối với Linh Nhi:

- Làm sao Linh Nhi lại là xà yêu?

- Coi như Linh Nhi là xà yêu, thì cũng là xà yêu tốt đúng không?

Mọi người tranh thủ thời gian đến xem phần cốt truyện tiếp theo chỗ Phương Khải.

Mặc dù bối cảnh thế giới là võ giả và tu sĩ, nhưng chưa ai từng thấy qua Ngự Kiếm Thuật, Tửu Kiêm Tiên vô cùng tiêu sái, còn có đủ loại kiến thức mới lạ, làm cho người ta từ từ lãnh hội toàn bộ mị lực của câu chuyện.

Cùng thế giới của bản thân giống nhau, cũng không khiến bọn hắn cảm thấy nhàm chán, mà lại càng làm cho bọn hắn thêm phần nhập cảm!

Điều này khác hoàn toàn với truyện tiểu thuyết, khiến bọn hắn tặc lưỡi mãi không thôi.

Làm một đảng cốt truyện, Thẩm Thanh Thanh vô cùng thích thú với câu chuyện này, so với các trò chơi khác, trò chơi này lại giống như là đang kể lại một câu chuyện, trông đó có vui cười, có thất lạc, có ngọt ngào, cũng có ưu thương, giống như một bức tranh nhiều màu sắc, mỗi người mỗi vật đều được vẽ trên giấy, thậm chí còn khiến cho người ta hoài nghi, có phải những người này đang sống ở một nơi hẻo lánh nào đó trên thế giới này!

Bất tri bất giác, bọn hắn thậm chí còn có cảm giác: " Ở nơi nào đó trên thế giới này, có một người trẻ tuổi tên là Lý Tiêu Dao đang trên đường đưa Linh Nhi đến Nam Chiếu".

Trải qua hơn nửa đời người, lịch duyệt phong phú, Nạp Lan Hồng Vũ cũng theo câu chuyện này mà nhớ lại thời còn thanh niên nhiệt huyết, xông xáo thiên hạ, những câu chuyện thời thiếu niên đó, đều là những năm tháng tốt đẹp nhất, tràn đầy hồi ức.

Nếu như nói Nạp Lan Hồng Vũ vì kiếm thuật mới chú ý đến trò chơi này, thì hiện tại bây giờ, hắn cũng bắt đầu dần dần cảm nhận được mị lực của toàn bộ trò chơi.

Theo cốt truyện được thúc đẩy, dần dần bọn hắn hiểu rằng, trò chơi này khác các trò chơi khác, đây không phải truyền kỳ thuộc về bọn hắn, mà là ở một nơi nào đó trên thế giới, có một người trẻ tuổi trên Lý Tiêu Dao, bọn họ là đang quan sát trải nghiệm nhân sinh của hắn.

Nhưng bọn họ không vì thế mà bất mãn, bởi vì cuộc sống vốn thế, có nhiều điểm, khiến bọn hắn chờ mong, thưởng thức nhân sinh của một đời người, nhưng lại không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ.

Không biết từ lúc nào, không chỉ những người trước kia thích xem Phương Khải chơi trò chơi, mà ngay cả một ít người đang chơi Resident Evil, cùng một vài người vào chơi nhưng không giao lưu với người khác, cũng bắt đầu vây lại.

Thần Dương là đệ tử Thiên Tự viện của Lăng Vân học phủ, là một người được bằng hữu rủ chơi Resident Evil.

Người bên trong quán nét rất đông, 50 máy bị ngồi hết, toàn bộ người chơi một ngày đã đạt hơn 150 người.

Trên cơ bản Phương Khải sẽ không đi hướng dẫn từng người, dạng kiểu người mới chơi như Thần Dương, đều là được bằng hữu hướng dẫn. Nhưng hôm nay, khi Thần Dương vừa xuống máy, liền thấy người vây quanh sau lưng Phương Khải đông hơn trước kia rất nhiều, nhưng lại không hô to gọi nhỏ như trước, mà yên tĩnh không ít.

- Các ngươi đang xem cái gì?

Thần Dương mở miệng hỏi.

- Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện.

Có người thuận miệng đáp.

- Chính là trò chơi 20 Linh Tinh?

Thần Dương thấy rằng, Resident Evil đã rất thú vị, cần gì phải dùng số tiền kia đi kích hoạt trò chơi mới?

Chẳng qua hôm nay hắn mới qua cửa Resident Evil.

Bởi vậy mới dừng lại, xem trò chơi mới này có gì đặc sắc mà giá trị 20 Linh Tinh.

- Lão Dương, không đi sao?

Mấy đệ tự Thiên Tự viện, cũng đều tiến đến, tương đối khó hiểu.

- Ừm, xem trò chơi mới!

Thần Dương nhẹ gật đầu.

Chương 80: Đây là một cái hố to

Dịch giả: Đường Huyền Trang

- Xem... Trò chơi mới?

- Hay là chúng ta cũng ở lại xem một chút?

Mấy đám bằng hữu đi cùng Thần Dương cùng gật đầu, bọn hắn đã qua cửa Resident Evil, nếu trò chơi này thực sự hay, có lẽ là có thể thử một chút.

Khương Tiểu Nguyệt ngồi trước quầy, vô cùng nhàm chán, bình thương khi mà nàng nhàm chán thường chạy ra sau lưng Phương Khải xem trò chơi, chẳng qua hôm nay...

Khương Tiểu Nguyệt nhìn đám người trước mắt, mặt mũi tràn đầy ủy khuất.

- Muốn cao nhanh một chút a.

Khương Tiểu Nguyệt đứng sau nhảy nửa ngày mà không ngó được nửa cái bóng của trò chơi.

Nữ tử luôn yêu quý dung mạo của mình, cho nên hai quầng mắt thâm của Lam Yên cùng với Nạp Lan Minh Tuyết đã được các nàng trang điểm che lấp, không nhìn thấy rõ lắm.

Lúc mới vào cửa, gương mặt của Nạp Lan Minh Tuyết còn mang theo một chút khó chịu không thể che giấu, dù sao đây cũng là lần đầu tiên thiên tài của Nạp Lan gia bị lão gia tử giáo huấn...

Đúng là lần đầu tiên.

- Tiểu Nguyệt, xem trò chơi sao?

Tính cách của Lam Yên vốn hoạt bát, nhìn thấy Khương Tiểu Nguyệt nhảy mãi cũng không nhìn thấy, nàng liền bật cười:

- Nhanh, cầm cho tỷ tỷ hai hộp Haagen-Dazs, tỷ tỷ ôm ngươi xem.

- Ta không cần ngươi ôm! Quá mất mặt!

- Thật không muốn?

Lam Yên lại gần nói:

- Trò này đẹp hơn Diablo nhiều nha! Còn có Ngự Kiếm Thuật có thể phi thiên độn địa, còn có tửu quỷ Tửu Kiếm Tiên nhưng lại cao thủ ẩn tàng, còn có thể thấy lão bản đánh đủ loại yêu ma quỷ quái, chỉ cần để cho tỷ tỷ ôm, ngươi lập tức có thể nhìn thấy.

Lam Yên dụ hoặc.

-... Không! Ta muốn xem lão bản bị yêu ma quỷ quái đánh!

Khương Tiểu Nguyệt quệt miệng nói.

Lam Yên lập tức cười "phốc phốc" một tiếng:

- Khẳng định sẽ có!

- Ặc...

Mặc dù trong lòng còn xoắn xuýt, nhưng quả thật là Khương Tiểu Nguyệt có chút động tâm...

- Nghe có vẻ hay a...

- Vậy được rồi...

Khương Tiểu Nguyệt thu Linh Tinh, lúc này mới cầm ra hai hộp Haagen-Dazs, rồi được Lam Yên ôm vào, Khương Tiểu Nguyệt liền có thể nhìn thấy được màn hình.

Dù sao Lam Yên cũng là võ giả, tu vi lại không thấp, cho nên ôm tiểu nha đầu Khương Tiểu Nguyệt không khác ôm búp bê.

- Muốn ăn thử hay không?

Thâm chí còn có thể đưa tay ra ăn Haagen-Dazs.

- Xin đừng tùy ý đưa đồ ăn vặt cho người khác ăn.

Phương Khải như có mắt mọc đằng sau:

- Nếu không sau này sẽ vĩnh viễn không tiếp đãi.

-...

Khương Tiểu Nguyệt lập tức trừng mắt nhìn Phương Khải, nhưng lúc này nàng chỉ có thể thấy cái gáy, Khương Tiểu Nguyệt tức giận giơ nanh múa vuốt.

- Người này làm sao mà chán ghét như vậy!

Trên thực tế, dưới chế độ chơi tự do như này, Phương Khải muốn thử xem có thể đánh ra kết cục hoàn mỹ hay không, thí dụ như, ngăn cản Linh Nhi bị Kiếm Thanh mang lên Thục Sơn, từ đó có thể ngăn cản vô số bi kịch xảy ra.

Sau khi Linh Nhi bị Thạch trưởng lão mang đi, có thể nói Phương Khải đã làm tất cả nhiệm vụ phụ, đồng thời cũng luyện cấp một hồi lâu...

Nhưng thời gian của Phương Khải cũng có giới hạn, sự kiện trong trò chơi, xảy ra ở thời gian nào, chính là thời gian đó, cho dù Phương Khải dã nghiên cứu một hồi lâu, nhưng cái khoảng thời gian đấy cũng chỉ có thể cải biến một chút.

Việc Linh Nhi bị Kiếm Thánh mang lên núi là không thể thay đổi, lấy lập trường của phái Thục Sơn với Yêu mà nói, cho dù Phương Khải nói khả năng là hậu duệ của Nữ Oa, cũng chỉ có thể thu được cái trả lời là: "Tạm giam giữ, để kiếm chứng".

Nhìn kiếm khí như vực sâu biển lớn, cùng với kiếm chiêu nhìn hoài mà không hiểu, tất cả mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng.

- Để lão phu đến!

Nạp Lan Hồng Vũ vén tay áo lên:

- Lão gia hỏa này làm sao lại không nói lý lẽ vậy?! Để lão phu đại chiến với hắn ba ngày ba đêm, để xem kiếm pháp của hắn lăng lệ hay là võ kỹ của lão phu uy mãnh!

Nạp Lan Hồng Vũ chỉ hận mình không thể xông vào trong màn hình đại chiến với Kiếm Thánh một phen!

- Giảng đạo lý?!

Những người biết thân phận của hắn không khỏi co mặt lại: Nạp Lan vương gia mà cũng có lúc giảng đạo lý?!

Chẳng qua lúc này không ai dám mở miệng nói những lời này.

Những người khác đều ôm một chút tâm tình như thế, chỉ tiếc là thực lực của mình không được như Nạp Lan Hồng Vũ, đối mặt với Kiếm Thánh chỉ sợ một chiêu cũng không đỡ được!

Kết quả của việc khảo nghiệm, chỉ có một vài nơi có thể thay đổi, nhưng đối với toàn bộ cốt truyện thì Phương Khải vẫn không tìm ra phương pháp.

Nhìn phản ứng của mọi người phía sau, Phương Khải không khỏi lắc đầu, bởi vì phía sau cốt truyện chủ tuyến còn có một đoạn Lưu Tấn Nguyên cùng Điệp tinh Thải Y.

Cho nên sau khi hắn qua phần cốt truyện Lưu Tấn Nguyên, thì đám người xem phía sau đã đổ đầy nước mắt.

Thật sự cái câu chuyện này quá chân thực tinh tế tỉ mỉ, bởi vì cứu một con hồ điệp rơi vào mạng nhện mà gặp nhau, lại về sau báo ân mà quen biết, một câu chuyện như mộng, một vòng rồi lại một vòng, khiến người ta cảm thấy như một câu chuyện thật. Hoặc có thể nói là nhiều người hi vọng nó không phải là giả!

Huống chi, làm người ở dị giới, nơi nào thấy qua câu chuyện như vậy?!

Người với yêu còn có thể mến nhau?! Yêu còn biết báo ân?!

Tại sao lại có chuyện ly kỳ như vậy?

Phương Khải cũng cảm thán, cốt truyện của Tiên Kiếm là một cái hố cực lớn, là cái loại mà bò cũng không lên được!

- Yêu quái làm sao lại có thể tốt như vậy...?!

Thẩm Thanh Thanh đứng xem ở phía sau, vốn chỉ ôm tâm thái là xem trò chơi, với mục đích giết thời gian, kết quả nhìn thấy một màn dùng đạo hạnh ngàn năm đổi mười năm tính mạng cho Lưu Tấn Nguyên, đã khóc thành nước mắt đầy người.

Về phần tiểu la lỵ Khương Tiểu Nguyệt, lúc này đã ôm Lam Yên khóc lớn:

- Ô ô ô.. Thải Y làm sao mà ngốc như vậy...

Ngay cả hốc mắt của Nạp Lan Minh Tuyết cũng đỏ ửng, lành lạnh thầm nói:

- Vì cái gì mà tu luyện ngàn năm còn ngốc như vậy... Đổi thành ta thì chắc chắn sẽ không...

Không chỉ đám nữ sinh như Thẩm Thanh Thanh, mà ngay cả mấy người chỉ vì hiếu kỳ mà đến xem như Thần Dương, cũng thấy hốc mắt đỏ ửng, nức nở nói:

- Đây không phải là thật đúng không?! Ai có thể nói cho ta biết đây không phải là thật đi!

- Ta đường đường là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, lại bị một câu chuyện trong trò chơi làm cảm động đến khóc?

Thần Dương xoa xoa mắt, cảm thấy khó tin.

- Ngày mai chúng ta chơi trò chơi này đi!

Thần Dương lên tiếng đề nghị.

- Chúng ta xem lão bản nhiều như vậy, tương đương với việc biết trước tương lai của bọn họ, ta cảm thấy có thể cải biến cái bi kịch này!

- Đúng! Ta cảm thấy có thể cải biến cái bi kịch này!

Không ít người còn chưa tiếp xúc với Tiên Kiếm cũng lộ ra vẻ kiên định, một bên lau nước mắt một bên nắm chặt nắm đấm.

- Ngay mai chúng ta cũng chơi Tiên Kiếm!

Đương nhiên, Phương Khải chỉ có thể cảm thán bọn hắn tuổi còn rất trẻ.

Nạp Lan Hồng Vũ hít một hơi thật sâu, cái mũi có chút chua chua:

- Cũng may lão phu đã nhìn thấu sinh tử, không thì lại xấu mặt như bọn tiểu bối này! Câu chuyện này làm sao lại thăng trầm cảm động lòng ngươi như vậy?

Phương Khải đánh xong cốt truyện, thở dài một hơi, nhìn đám người xung quanh hốc mắt đã đỏ ửng hết, lại hít một hơi thật sâu, hắn thật sự muốn hỏi, nếu sau này Linh Nhi cũng chết thì làm sao bây giờ...?

"Thu hoạch được gói quà của hệ thống".

Đúng lúc này, Phương Khải chợt nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống.

Mở ra bảng hệ thống:

Thấy quá trình kí chủ chơi trò chơi có rất nhiều người đứng xem, là một lão bản quán nét hợp cách, đặc biệt ban thưởng kí chủ thiết bị đặc thù: Màn hình phát sóng trực tiếp (loại lớn) x2.

Công trình sẽ được lắp đặt lúc tiệm mới được hoàn thành, đồng thời mở ra phát trực tiếp.
-----------
Các đạo hữu xin chọn giúp bìa truyện

Có ảnh khác thì tag cho tại hạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hethong