✽ Chương 7 - Hướng tử cung rót tinh【7】

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

✽ Địa cầu thiếu nữ np các nam thần tinh tế - Hướng tử cung rót tinh【7】

Dạ Sùng Thiên khoanh chân ngồi trên ghế lão bản, ngón tay thon dài ưu nhã gõ nhẹ lên tay dựa, khuôn mặt kiên nghị tuấn mỹ, đáy mắt ẩn chứa lạnh lẽo. Trải qua ngàn năm cải tạo gien, thời đại tinh tế rất khó tìm được người xấu xí, tùy tiện một người đều rất đẹp mắt. Dạ gia lịch đại đều ngồi ở địa vị cao, gien cải tạo vẫn luôn là hoàn mỹ nhất.

Từng có bảng xếp hạng trên tinh võng bầu ra mười đại mỹ nam, Dạ Sùng Thiên bài danh trước 3. Nhưng loại tuyển mỹ này không được đầy đủ vì điều kiện bao gồm mỹ mạo, quyền thế, địa vị, tài sản, nhân cách mị lực, thiếu một thứ cũng không được.

"Ngươi chỉ có ba phút." Dạ Sùng Thiên đối với Richardson vừa đi vào nói.

Nếu không phải Richardson cường điệu có chuyện quan trọng, hắn mới lười đi để ý. Mấy ngày qua bận rộn việc chính sự, dục vọng trong người thiêu đốt vội vàng muốn khát vọng thư giải.

Lạc Anh, cái tên giống như tinh linh đang lóe lên trong óc hắn, tiểu huyệt chảy nước, bầu vú tròn căng trắng nõn lắc tới lắc lui, dáng người phập phồng quyến rũ.

Toàn thân Dạ Sùng Thiên giống như lửa đốt, gậy thịt dưới háng nhô cao như cái lều trại, chất lỏng từ mã mắt tràn ra, chỉ chốc lát sau liền ướt, nhưng thần sắc hắn bất biến, bình tĩnh từ án thư lấy ra một tờ tinh báo đặt lên đùi. Hắn thề, lần sau nhất định phải đem Lạc Anh mang theo trên người, cho dù mang đi hội nghị tinh tế cao cấp.

"Lạc Anh không phải người chuyển giới..."

"Ngươi còn có hai phút." Dạ Sùng Thiên không kiên nhẫn đánh gãy hắn.

"Lạc Anh là nữ nhân, thật sự..." Richardson nghĩ đến kết quả xét nghiệm ngày hôm qua, đôi mắt màu xanh sung huyết mở to, biểu tình vạn phần kích động. "Tôi đã xét nghiệm mẫu máu Lạc Anh, nàng trăm phần trăm là thuần nữ nhân, tôi thề."

Dạ Sùng Thiên lạnh lùng nhìn hắn, người chuyển giới không có lúc nào là không ồn ào nhận mình là nữ nhân, nhưng bất quá là một đám kẻ điên trong lòng biến thái thôi! Nữ nhân cái đề tài này, tranh luận đã hai ngàn năm, khát vọng đã hai ngàn năm, chỉ có ở 5 năm trước, gien nhân loại mà các nhà khoa học tìm thấy là ở một nữ thi khô quắt, nằm trong tầng nham thạch tại địa cầu hoang phế, nhưng kế hoạch nghiên cứu người nhân bản nữ tính vẫn luôn không có gì tiến triển.

"Ba phút hết rồi." Dạ Sùng Thiên nhìn xem đồng hồ, đứng dậy.

Richardson thấy thống soái phải đi, không màng lễ nghi ngăn hắn lại.

"Ngày đó tướng quân dùng khăn lông lau vết máu ở hạ thể Lạc Anh bị ta cầm đi xét nghiệm, trong máu nàng phân tích ra gien giống cái tương tự như thời kỳ cổ địa cầu, tôi còn ở trên khăn lông thượng phát hiện một tế bào trứng giống cái. Nghiên cứu chứng minh, nàng không phải là người nhân bản, không phải người cải tạo, không phải nhân loại thời đại tinh tế, tuy rằng tôi không biết nàng từ đâu đến, nhưng tôi khẳng định nàng là một nhân loại thuần giống cái, hơn nữa là một nữ nhân trân quý. Tướng quân các hạ, nàng là nữ nhân, là sự thật, tôi nghiên cứu chưa từng có sai sót."

Dạ Sùng Thiên một đôi lãnh mắt như hàn tinh, khuôn mặt cao ngạo lãnh ngạnh lộ ra thần sắc kinh nghi bất định, hồi tưởng lại vóc dáng mê người của Lạc Anh, da thịt phấn bạch non mềm, dâm thủy giống như nước hoa hồng. Có lẽ, Lạc Anh thật sự là nữ nhân, nhưng sao có thể, nàng từ đâu đến, trên đời này sao có thể có nữ nhân a!

"Tôi không biết nàng từ đâu đến, nhưng có một chút chuyện tôi dám khẳng định, tướng quân các hạ, nhân loại được cứu rỗi rồi."

Trải qua hai ngàn năm người nhân bản cải tạo nam nhân, gien thực hoàn mỹ, nhưng không có dòng máu mới mẻ nào rót vào, sớm muộn gì có một ngày sẽ có gien bệnh, cường đại sẽ sống sót, nhưng tỉ lệ không đủ một phần vạn, dư lại 99% sẽ chết đi, đây là kết quả sớm đã nghiên cứu ra, cho nên mấy năm gần đây, các nhà khoa học điên cuồng đi tới cổ địa cầu tàn phá tìm kiếm nữ thi. Nhân loại sinh sản là cả vấn đề. Hiện tại có một nữ nhân sống sờ sờ như vậy, Richardson sao không cao hứng tới phát điên.

Hắn quơ chân múa tay, hai mắt tỏa sáng, thở hổn hển nói: "Lạc Anh chẳng những là một nữ nhân hoàn mỹ khỏe mạnh, nàng vẫn là xử nữ, không đúng, ít nhất là trước khi gặp được tướng quân vẫn là xử nữ, khăn lông có máu xử nữ cùng màng trinh của nàng..."

"Chuyện này còn có ai biết không?" Dạ Sùng Thiên dưới hưng phấn vẫn bình tĩnh, hắn nghĩ tới vấn đề rất nghiêm trọng.

"Có hai tên trợ thủ của tôi."

"Bọn họ hiện tại ở nơi nào?"

"Ở viện nghiên cứu."

Dạ Sùng Thiên hướng Đoan Mộc nháy mắt, người sau nhận được ám chỉ, lập tức rời khỏi thư phòng. Lạc Anh là nữ nhân, Lạc Anh là nữ nhân, toàn bộ não bộ hắn ngốc trệ, mang theo ý nghĩ không dám tin cùng vạn phần kích động, chỉ huy một đội quân đội hướng về viện nghiên cứu của Richardson, hắn muốn phá huỷ viện nghiên cứu, đem trợ thủ Richardson bắt lại, hắn muốn đem tin tức Lạc Anh là nữ nhân nghiêm mật phong tỏa lên.

"Người đâu!"

Dạ Sùng Thiên hướng thị vệ tiến vào hạ lệnh: "Đem Richardson mang tới mật thất, nghiêm túc trông giữ cẩn thận."

"Tuân lệnh!"

"Ngài muốn làm gì?" Richardson đại kinh thất sắc, hắn chỉ làm nghiên cứu, có thể nào nghĩ đến chuyện cong cong vẹo vẹo, khi hắn nhận ra, cho dù đem Lạc Anh mang đến viện nghiên cứu làm thực nghiệm, cũng là chuyện vĩ đại nhất, thần thánh nhất trong sự nghiệp. Thời điểm còn đang muốn hỏi lại, đã bị bọn thị vệ thô bạo kéo ra ngoài.

"Bởi vì ta không thể trơ mắt nhìn các ngươi đem nàng bắt đi cắt miếng nghiên cứu."

Dạ Sùng Thiên lạnh lùng nói.

Hắn không dám mạo hiểm, hắn tuy rằng là thống soái tinh tế, lại không cách nào cùng toàn bộ thời đại đối kháng.

Dạ Sùng Thiên một lần nữa ngồi vào ghế, biểu tình ngây ra tiêu hóa tin tức kinh bạo mới vừa rồi.

Lạc Anh là nữ nhân, là nữ nhân, nữ nhân, nữ nhân, nữ nhân, nữ nhân...

Trong nhân loại nữ nhân, chính là vì cái gì?

Vị thống soái tinh tế lực tiếp thu siêu cường, trái tim siêu cường, bị sự vui sướng thật lớn đánh sâu làm mê mang.

Hắn vẫn luôn chán ghét nhân yêu (pê đê), nhưng lần đầu tiên khi nhìn thấy ánh mắt nàng, liền có cảm giác thần kỳ, hiện tại hắn minh bạch, đó là sự hấp dẫn giữa nam và nữ, là pháp tắc tương hút khác phái trong giới tự nhiên.

Mười phút sau, Dạ Sùng Thiên lòng tràn đầy sung sướng đi ra thư phòng.

Lạc Anh đang ngồi trong bồn tắm, tuy rằng tắm rửa đều có thể dùng tia sáng đặc thù của thời đại tinh tế, nhưng nàng chỉ thích dùng nước tắm gội, trong nước ấm ngâm nửa giờ, đứng lên vừa muốn mặc quần áo, đã bị một đôi bàn tay ôm lấy, chạm vào mi mắt là con ngươi sáng như sao trời của Dạ Sùng Thiên, ngũ quan tinh xảo, đĩnh bạt oai hùng, có loại cảm giác như bầu trời cao rộng, làm nàng không khỏi tâm sinh kính sợ.

"Tướng quân..." Lạc Anh khóe môi mỉm cười, âm thanh mị hoặc mà ấm áp nhân tâm.

Dạ Sùng Thiên trái tim lập tức mềm nhũng, con ngươi đen nhánh hiện lên quang huy, tản mát ra tình yêu vô biên, âm thanh trầm thấp như tiếng dương cầm bên tai Lạc Anh phát ra: "Kêu tên của ta, Anh Nhi."

Anh Nhi, nghe sao giống như trẻ con thế! Lạc Anh vẻ mặt quẫn bách. Khẽ mở đôi môi đỏ, âm thanh như chim oanh kêu, nói: "Sùng Thiên!" Nàng có chút kỳ quái, vì cái gì vị thống soái đại nhân lại lấy một loại ánh mắt như nhìn thấy nữ thần, đang nhìn nàng sao?

"Ngoan!"

Dạ Sùng Thiên nhéo nhéo hai bầu vú Lạc Anh yêu thích không buông tay, dùng một cái khăn tắm bao lấy thân hình trần trụi của Lạc Anh, bước ra phòng tắm. Hắn bỏ mặc cái giường lớn, đem nàng đặt lên chiếc ghế bành trước cửa sổ sát đất.

Nơi này ánh sáng đầy đủ, hắn phải tỉ mỉ xem xét cơ quan nữ tính đặc thù của nàng.

Phòng ngừa nàng lộn xộn, cởi bỏ trói buộc toàn thân, dùng thắt lưng đem hai tay Lạc Anh phân biệt cột vào tay ghế vịn. Ách, đây là muốn chơi SM sao? Trong óc Lạc Anh hiện lên hình ảnh bị Viên Thủ Nghĩa (thế giới thứ I) thô bạo tính ngược, nàng trong lòng có vài phần chờ mong.

Dạ Sùng Thiên không biết còn tưởng rằng nàng bị cái gì, thấy bộ dáng nàng thực nghe lời, cảm thấy rất vừa lòng, vỗ nhẹ lên bờ mông vểnh kiều diễm, bờ mông co giãn hoàn hảo tạo nên làn sóng cuộn.

Hắn cảm thấy ngạc nhiên, thêm chút lực đạo tát thêm vài cái, "Bạch bạch bạch!" Lạc Anh nhanh chóng phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều sung sướng. Hắn trong lòng ngứa ngáy, chui đầu vào giữa cánh mông liếm tới liếm lui, bẻ ra kẽ mông hồng phấn, hôn môi lên đóa cúc hoa kiều diễm kia, liếm láp dọc theo nếp uốn, dùng đầu lưỡi thọc nhập u động.

Dạ Sùng Thiên không có kinh nghiệm khẩu giao, nhưng cái lưỡi dài mạnh mẽ mà linh hoạt, đầu lưỡi tiến vào tràng đạo thiếu nữ non nớt, ở trên thành ruột liếm mút, chọc Lạc Anh sung sướng kiều suyễn không thôi, tuyết đồn loạn vặn, từng cổ dâm thủy ướt lộc cộc liên tục nhiễu xuống sàn nhà. Không đến nửa phút liền bị đẩy tới cao trào, hoa kính run rẩy phun ra đại lượng ái dịch.

Chỉ mới liếm cúc thôi đã làm Lạc Anh lên đỉnh tiết thân, đúng là một nữ nhân hảo mẫn cảm a!

Hắn yêu chết bộ dáng lên đỉnh của nàng.

Dưới háng thiêu đốt một đoàn dục hỏa, ngón tay trong hoa kính chọc vài cái, chọc đến Lạc Anh sướng thét chói tai liên tục, lúc này hắn mới nâng cây côn thịt gân guốc dữ tợn dưới háng lên, hung hăng thọc nhập vào hoa huyệt mềm mại khiến mật dịch phun trào giàn giụa. Côn thịt dữ tợn thẳng cứng liên tục thọc cắm, rời khỏi, lại thọc cắm... Từng cú nắc kịch liệt làm mật đạo chật khít căng ra hết mức.

Cây hàng nóng của thống soái đại nhân quá mức thô to, giống như dương vật của lừa trên cổ địa cầu, vừa thô vừa dài, gân xanh quay quanh, đối với thiếu nữ mới hiểu sự đời mà nói đặc biệt khủng bố, hormone giống cái kịch liệt dao động, Lạc Anh tuy đau đớn, nhưng toàn thân lại lan tràn khoái cảm mãnh liệt.

"A... A a... Tiểu huyệt thật ngứa... Cắm mạnh hơn đi... Nắc thủng tử cung tôi luôn... A a a... Thật thoải mái... Tử cung muốn ăn côn thịt..." Hai tay cánh Lạc Anh vị cột vào tay ghế, chỉ có thể lắc mông để phát tiết tính dục đầy người.

Dạ Sùng Thiên một bên dùng dương vật khổng lồ điên cuồng thọc cắm trong cơ thể nàng, một bên xoay đầu Lạc Anh lại, hôn lên cái miệng nhỏ, dùng cái lưỡi vừa rồi vừa liếm cúc huyệt bên trong khoang miệng nàng quấy đảo, đồng thời dùng tay phải vòng qua dưới nách Lạc Anh lăng ngược bóp vú, rất nhiều lần nhéo lên núm vú làm nàng phát ra tiếng thét sung sướng đến mất hồn chói tai. Hắn minh bạch đó là điểm mẫn cảm nhất của Lạc Anh, liền gia tăng lực đạo cùng thời gian, kích thích điện lưu trong cơ thể nàng, mục đích khiến nàng vì hắn mà điên cuồng.

Hắn muốn để Lạc Anh sung sướng vô hạn, để nàng hiểu rõ, hắn là người nàng không thể thiếu.

"Kêu ta... Kêu ta là lão công..." Hắn nhớ tới cái cách xưng hô thần bí và tri kỷ kia trong lịch sử hai ngàn năm bị gián đoạn của nhân loại.

"Lão công!"

"Ân... Lại kêu nữa!"

"A! Lão công, lão công! Em sướng quá"

"Ân ân!"

Dạ Sùng Thiên buông bầu vú nàng ra, nhẹ nhàng trêu chọc cúc huyệt, ngón tay tho dài cắm vào tràng đạo, cách một tầng lá mỏng hội hợp cùng côn thịt của mình. Khó có thể miêu tả khoái cảm tê dại trải rộng toàn thân, hắn nửa híp mắt, cổ họng phát ra âm thanh rên rĩ mất hồn. Thì ra chịch huyệt nữ nhân là cảm giác như vậy, chịch đến sung sướng quên hết mọi thứ, nắc đến thiên hoang địa lão cũng không chê dài.

Hắn đang cùng một nữ nhân giao cấu, đang chịch cái dâm huyệt thần bí của nàng, hắn là người duy nhất hai ngàn năm qua chịch huyệt nữ nhân.

Dạ Sùng Thiên vừa kích động lại vừa phấn khởi, đong đưa vòng eo, đem cây hàng nóng còn lộ một khúc ở bên ngoài khe mông, toàn lực đẩy mạnh vào bên trong hoa tâm, đổi lấy Lạc Anh thét lên một trận chói tai kịch liệt, dưới động tác chịch nắc cuồng dã của hắn, Lạc Anh thở hồng hộc, ngẫu nhiên quay về phía sau nhìn lại con ngươi thủy quang liễm diễm, mỹ lệ vô biên.

Dạ Sùng Thiên trong đầu hiện lên bộ phim hoạt hình vừa mới xem qua, hai nam nhân kẹp một nữ nhân vào giữa, một tên nắc âm huyệt, một tên chịch lỗ đít.

Đoạn hình ảnh kia, hiện tại nhớ tới quả thật quá kích thích!

Ngày mai đem Đoan Mộc gọi tới cùng nhau thử xem. Tốt nhất lại tìm thêm một tên tới chơi cái miệng nhỏ của nàng, ba cây côn thịt cùng thọc ba cái động, không biết sẽ kích thích cỡ nào.

Dạ Sùng Thiên khát khao.

"Bắn cho tôi... Cầu xin anh... Cho tôi tinh dịch..." Lạc Anh nhớ tới lúc ở trong ngục giam, hắn cùng Đoan Mộc bắn tinh mang cho nàng cảm thụ cực sướng, nếu so với nam nhân địa cầu mà nói, đàn ông của thời đại tinh tế có thể bắn ra khoảng 1 chén tinh, vừa dính vừa đặc, chất lỏng nóng hầm hập phun mạnh vào tử cung, làm toàn thân ấm áp, giống như ăn được đồ thập toàn đại bổ. Hơn nữa nàng cảm thấy đống tinh dịch kia so với xuân dược còn công hiệu hơn, nàng kiếp trước ăn qua xuân dược, hiểu được cái loại cảm giác này.

"Cho tôi tinh dịch của anh... Cầu xin anh... Tôi muốn tinh dịch... Mau bắn cho tôi..." Nàng lại kêu lên.

Dưới tình huống như thế, Dạ Sùng Thiên dù cho còn có thể kéo dài, cũng chịu không nổi mà bắn.

Trán Dạ Sùng Thiên gân xanh bạo khởi, hô lớn: "Cho em tinh dịch!"

Đại lượng chất lỏng nóng rực từ niệu đạo phun ra ào ào, toàn bộ rót vào miệng tử cung nho nhỏ. Hắn bắn rất nhiều, thời gian cũng dài, cơ hồ có hơn nửa phút đồng hồ, thời điểm rút ra dương vật, tinh dịch trên mã mắt còn tích táp chảy xuống.

Khi Lạc Anh đón nhận những luồng tinh khí nóng bỏng đó phun trào trong cơ thể, nháy mắt cao trào, cái mông co giật run lên dữ dội, tứ chi căng cứng, đã lâu mới xụi lơ trở lại.

Lúc bị Dạ Sùng Thiên từ trên ghế cởi xuống dây trói, nàng thìu thào nói: "Tử cung căng quá, mang tôi đi WC, tôi muốn bài tiết!"

Ánh mắt Dạ Sùng Thiên sáng lên, có thể nhìn thấy nàng đi tiểu. Xem nữ nhân đi tiểu, trong thời đại tinh tế này hắn hẳn là người đầu tiên đi!

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#np#nuton