Chương 56 + 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phiên ngoại ma cà rồng

Chương 56

Phiên ngoại 1: Mai Sơ Viễn

Sắc trời u ám, mây đen đổ dồn, hợp thành một tầng nặng trịch như có thể đè nghiến xuống bất cứ lúc nào. Sóng lớn cồn lên, dùng thế nước cuồn cuộn nuốt chửng lấy toàn bộ âm thanh trong trời đất.

Khu vịnh Vidor ban ngày xán lạn đẹp đẽ, khi màn đêm buông xuống lại như con thú lớn ẩn nấp đã lâu nay đã thức tỉnh rồi.

Móng vuốt to lớn đẩy sóng biển dâng lên, tiếng thét gào vang vọng trong tiếng sóng, khi đôi mắt thú mở ra, ánh điện trắng bạc nhoáng lên từng khoảng lớn.

Trên nền gỗ nối ra cửa biển, một hàng người hầu trẻ tuổi đang đứng, họ đều có vóc người cao gầy khỏe mạnh, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng phía sau lưng lại có đôi cánh quạ màu đen, đôi cánh xé rách bộ âu phục, mở rộng ra ngoài.

Khi thủy triều lúc lên lúc xuống, nước biển bắn lên quần áo, lên mặt, lên tóc của họ, nhưng chẳng có một ma cà rồng nào để tâm.

Họ chính là tử đệ của gia tộc Claude.

Còn trên con đường nhỏ phía sau họ có một chiếc xe ngựa, rèm xe vén lên một góc, lộ ra khuôn mặt của công tước Claude. Vị công tước này tuổi tác không còn trẻ, khóe mắt là những nếp nhăn như vân gỗ, đôi mắt đỏ máu sâu thẳm và tinh ranh, không khác gì một tay thợ săn bình thản nhất.

"Chủ nhân, đã đợi ba tiếng rồi." Quản gia bên cạnh hỏi, "Có nên quay về không ạ?"

"Không cần vội." Công tước Claude cầm một tẩu thuốc màu vàng, thong thả đáp, "Kiên nhẫn một chút."

Quản gia nhíu mày bất mãn.

Công tước Claude lại cười: "Lợi ích ở đây, không phải chỉ dùng ba tiếng đồng hồ là có thể đổi lấy được."

Vừa dứt lời, sắc mặt công tước Claude cứng đờ.

Nơi giao nhau giữa mây đen nặng trĩu và sóng biển cuộn trào, sét giật nổ tung, tiếng sấm vang rền, tầng mây bắt đầu xoay tròn, dần tạo thành một con đường màu đen.

Thị lực của công tước Claude rất tốt, giữa khoảnh trời đen kịt, lão nhìn thấy sự biến hóa rất rõ ràng. Đầu tiên là góc áo trắng tuyết, sau đó là ngón tay thanh mảnh, cuối cùng, một người mặc bộ đồ trắng lưng thẳng tựa trúc bước ra trên sóng biển.

Giữa đất trời tựa như dựng lên một cây cầu nối vô hình, thiếu niên kia quay lưng về phía sấm vang chớp giật, bước lên thủy triều cuộn trào hung dữ, thong thả đi về phía huyết tộc.

Chỉ riêng điểm này thôi, đã có thể nhìn ra sự bất phàm của vị sứ giả dị tộc này rồi.

Công tước Claude híp mắt, màu máu trong con ngươi tụ lại thành vòng sáng, lão cầm tẩu thuốc gõ vào cửa sổ xe, giọng đè cực thấp: "Xem ra, muốn lấy được lợi ích thì phải cần thêm chút thủ đoạn rồi."

Quản gia gật đầu, rướn đến bên tai công tước Claude: "Chủ nhân, đã sắp xếp ổn thỏa rồi."

Công tước Claude gật đầu.

Sóng biển vỗ vào tảng đá, thiếu niên bước trên làn sóng đặt chân lên tấm ván gỗ.

Bên hông thiếu niên này mang một thanh trường kiếm sáng như tuyết, rìa áo bào và tóc dính nước. Sau đó, y ngẩng đầu lên, mắt mày dài mảnh, đôi con ngươi xanh bích trong veo, ánh mắt rơi xuống tử đệ gia tộc Claude đang đứng thành hàng, y để lộ nụ cười mềm mại và nhã nhặn.

Giọng thiếu niên rất trong, nói ra ngôn ngữ của huyết tộc: "Ta đến từ đầu bên kia đường hầm không gian, đại diện tông môn đến ký hiệp ước."

Nói năng rõ ràng, ba chữ cuối lại là ngôn ngữ của quê hương cậu thiếu niên: "Ta tên Mai Sơ Viễn."

Không có ai đáp lại y, chỉ cần công tước Claude chưa mở miệng, tử đệ gia tộc Claude sẽ không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng, sau khi thiếu niên dị tộc này đặt chân lên tấm ván gỗ, tất cả ma cà rồng đều lộ vẻ thèm thuồng.

Trước khi y đến, bọn họ đã biết rõ, máu của dị tộc vô cùng thơm ngọt, gần như có thể kích thích tâm trí của tất cả huyết tộc.

Nhưng, chỉ khi thiếu niên này thực sự đứng trước mặt họ rồi, họ mới biết được, máu của dị tộc mang sức hấp dẫn lớn đến mức nào.

Gần như không khống chế được mà nghĩ, xé rách áo quần, cắn ngập làn da, máu chảy theo răng nhọn, tràn ra trên đầu lưỡi, cuối cùng trôi xuống cổ họng sẽ là cảm giác tuyệt vời đến mức nào...

Trong bóng đêm, những đôi con ngươi đỏ sáng lên, nhìn chằm chằm vào dị tộc ở giữa.

Tựa hồ Mai Sơ Viễn chẳng hề phát hiện ra, y lịch sự hỏi: "Xin hỏi, ai là... công tước Claude?"

Đoạn giữa có dừng lại vài giây, như không nhớ ra được tên người.

Lần này, bên trong xe ngựa vọng ra tiếng cười già nua, công tước Claude có vẻ đang rất thoải mái, lão cười, nheo mắt nói: "Sứ giả dị tộc, rất hân hạnh được ngài ghé thăm."

Công tước Claude mời sứ giả dị tộc lên xe ngựa, theo tiếng ngựa hí lên, bánh xe lăn trên con đường trải đá ẩm ướt, chầm chậm rời khỏi vịnh Vidor.

Còn huyết tộc trẻ tuổi mở rộng đôi cánh màu đen, chầm chậm theo sau.

Công tước Claude mua một khu trang viên trong thành trấn này, xe ngựa chầm chậm tiến về phía trước, chẳng bao lâu sau đã đi vào trang viên.

Huyết tộc không cần ánh sáng, toàn bộ trang viên không có bất cứ thứ dùng để chiếu sáng nào, chìm đắm hoàn toàn trong bóng tối, trông rất lạnh lẽo quỷ dị, không chút hơi người.

Nhưng sứ giả dị tộc là một con người, con người thì thích những thứ ấm áp và tỏa hương.

Công tước Claude vô cùng hiếu khách và giỏi nói chuyện, từ sau khi Mai Sơ Viễn lên xe ngựa, lão như một cụ già hòa ái dễ gần, cho dù sứ giả dị tộc nghe có hiểu hay không, miệng lão vẫn không hề dừng lại, liên tục giới thiệu phong cảnh địa phương.

Nhưng có vẻ lão đã quên mất sự thật rằng sứ giả dị tộc là con người, lão cảm thấy tất cả bài trí đều cực kỳ hợp lý.

Mai Sơ Viễn cứ lặng lẽ đi theo bên cạnh lão, y vừa lắng nghe tiếng lão vừa cong khóe miệng, nụ cười luôn vô cùng ôn hòa.

Công tước Claude dặn tử đệ trong gia tộc dẫn sứ giả đi làm quen nhà, còn mình thì đứng trên bậc thang nhìn theo sứ giả rời đi, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất, biến thành vẻ lạnh lẽo của ma cà rồng.

"Ngươi cảm thấy vị sứ giả này thế nào?" Công tước Claude hỏi quản gia của mình.

"Ngọt." Lời vừa ra khỏi miệng, quản gia lập tức biết mình lỡ lời.

Công tước Claude cười, cũng không trách mắng gì, chỉ nhắc: "Nhịn đi, chúng ta đến để giao dịch, không có y thì phiền lắm đấy, các ngươi đừng làm hỏng chuyện."

"Vâng." Quản gia cúi mình, "Tôi sẽ nhắc mọi người."

Quản gia ngần ngừ một lát rồi nói tiếp: "Tôi không nhìn thấu được vị sứ giả kia."

Trông thì dễ ức hiếp, nhưng từ đầu đến cuối không hề lộ ra một chút vẻ sợ hãi nào, cũng không biết rốt cuộc là ngây thơ thuần túy hay là thong dong có chừng mực.

"Tìm hiểu từ từ vậy." Công tước Claude lại không để tâm lắm, "Dù gì cũng đại diện cả dị tộc, có thế nào cũng sẽ không để ta thất vọng đâu. Chờ mọi thứ ổn thỏa rồi, chúng ta sẽ thương lượng chuyện giao dịch với y."

.

Công tước Claude sắp xếp cho Mai Sơ Viễn một căn phòng rất tốt, huyết tộc chắc chắn sẽ vô cùng hài lòng, nhưng, kẻ hài lòng chỉ có thể là "ma cà rồng", chứ không phải con người.

Chưa nói cái khác vội, chỉ riêng một chuyện đã đủ khiến con người bực mình rồi. Căn phòng này không có giường, chỉ có một cỗ quan tài vô cùng xa hoa rộng rãi.

Sau khi tử đệ của gia tộc Claude đi rồi, Mai Sơ Viễn đi một vòng, tìm được một vị trí rồi khoanh chân ngồi thiền.

Bóng đêm dần sâu, cửa phòng vang lên ba tiếng gõ. Tiếng quản gia vọng từ bên ngoài vào, "Sứ giả, mời dùng bữa sáng."

Lúc này là thời gian huyết tộc ăn sáng, nếu là con người, nhiều nhất chỉ có thể tính là ăn đêm.

Mai Sơ Viễn cất bước ra mở cửa, mây đen bên ngoài vẫn không nhạt bớt mà còn tích đầy hơi nước, có thể đổ mưa bất cứ lúc nào.

Khi y trông thấy quản gia đang đứng chờ ngoài cửa, y mỉm cười, vô cùng thân thiện.

Đi hết con đường tối mịt, cuối cùng cũng đến phòng khách.

Đại sảnh thắp sáng bằng nến, ánh lửa của nến chập chờn trong gió lúc tỏ lúc mờ. Công tước Claude ngồi ngay ngắn trên ghế, có vẻ đã chờ y khá lâu rồi.

Bàn ăn có hình bầu dục, dài chừng ba mét, vị trí ngồi của Mai Sơ Viễn cách công tước Claude khá xa.

Công tước Claude nhiệt tình chào y, cười tít mắt mà nói, lão đã chuẩn bị rất nhiều "thức ăn", hi vọng y sẽ thích.

Người hầu bưng bộ dao nĩa lên, rót cho sứ giả dị tộc một ly đầy chất lỏng đỏ máu.

Mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, Mai Sơ Viễn vô thức cau mày.

Chất lỏng đó là máu người, thứ gọi là "thức ăn" là thịt sống của động vật, có lẽ vì sợ kích thích quá mức nên công tước Claude không mang thịt người lên.

Công tước Claude tao nhã cầm dao dĩa lên, cắt nhỏ miếng thịt sống một cách thành thạo, rồi ngậm miếng thịt còn đầy máu thong thả nhai, thấy Mai Sơ Viễn bất động, lão cười hỏi: "Có phải là không hợp khẩu vị không? Ta bảo bọn họ làm lại."

Quản gia đi lên định dọn chỗ đồ ăn, một bàn tay trắng muốt lại ngăn hắn lại.

"Không cần đâu." Mai Sơ Viễn nghiêng đầu, giọng rất nhẹ nhàng.

Khi quản gia đối diện với vị sứ giả dị tộc, hắn liếm khóe miệng, giữ vững chút phong độ cuối cùng rồi lùi ra sau.

Mai Sơ Viễn cầm dao nĩa lên, y học theo cách của công tước Claude, cầm dao nĩa, ánh mắt rơi trên đĩa thức ăn, tựa như đang suy nghĩ nên bắt đầu như thế nào.

Dao nĩa phản quang, trên miếng thịt bò sống đầm đìa máu, chỗ máu người trong ly chân cao khẽ lay động.

Mai Sơ Viễn hạ mắt, rèm tóc mái rủ xuống đầu mày, giọng y vẫn nhẹ nhàng như trước đó: "Khi ta đến, có nghe nói huyết tộc coi máu người là thức ăn."

Đầu dĩa cố định miếng thịt bò, ngón tay trắng muốt cầm chặt con dao ăn, chuẩn bị cắt. Mai Sơ Viễn khẽ cảm thán: "Hóa ra là thật à."

Con dao không hề sắc bén cắt xuống, không cắt được miếng thịt bò, mà lại đâm vào bàn tay còn lại đang cầm dĩa.

Y ra tay không hề nặng, lưỡi dao cứa thành một vết thương nông trên da, máu trào ra theo lưỡi dao, chầm chậm chảy từ trên mu bàn tay xuống, tựa như cánh hoa móng rồng chầm chậm nở bung.

Mùi máu tanh không hề nồng lan ra, trở thành sự mê hoặc chí mạng đối với huyết tộc, tựa hoa anh túc, không thể chống cự nổi.

Ánh mắt của huyết tộc đứng hầu bên cạnh tập trung hết vào thứ màu đỏ đó, ban nãy họ còn phong độ đầy mình như con người, lúc này lại lộ răng nanh như dã thú.

Họ thèm thuồng nhìn chằm chằm vào thiếu niên con người, sắc mặt dữ tợn, trong đôi con ngươi đỏ như máu đầy ắp sự lạnh lẽo.

Một ý nghĩ đang không ngừng gào thét điên cuồng trong lòng.

Muốn hè nhau xông lên, nuốt chửng y vào bụng!

Đừng nói là họ, đến quản gia cũng vặn vẹo cơ mặt, dường như đang cố gắng khống chế bản thân.

Chỉ có công tước Claude là vẫn ngồi yên, chỉ có đồng tử là biến thành màu đỏ máu.

Lão hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng quét qua tất cả đám huyết tộc, giọng chứa đựng vẻ uy nghiêm và cảnh cáo: "Cút hết ra ngoài cho ta."

Công tước Claude vừa là tộc trưởng, vừa là "chủ nhân", tử đệ của gia tộc Claude tất nhiên phải nghe theo mệnh lệnh của lão.

Mọi người lần lượt rụt vuốt lại, thu răng nanh sắc nhọn, cứng nhắc rời khỏi đó, lưu luyến không thôi.

Mai Sơ Viễn ngước mắt, bắt gặp đôi mắt đỏ tươi của công tước Claude, y cười: "Công tước Claude thực sự rất nghiêm khắc."

Ngón tay khẽ động đậy, con dao nhỏ tự trượt xuống, cắt rách làn da, cứa vào máu thịt, để lại một vết thương trông mà giật mình.

Mùi máu tanh lập tức tràn ra nồng nặc.

Công tước Claude biến sắc, mặt vặn vẹo, lão bóp vỡ góc bàn, vụn gỗ rơi lả tả.

Số huyết tộc còn chưa bước ra khỏi đại sảnh đã bị máu làm mất lý trí hoàn toàn, hóa thành thú dữ đang săn mồi, bọn họ để lộ hàm răng sắc nhọn, mặc kệ tất cả mà lao về phía "thức ăn" trong mắt mình.

Nến bị gió tạo nên khi họ lướt qua thổi tắt vài cây, những chiếc bóng chập chờn rọi lên mặt tường mang bích họa.

Chẳng khác nào yêu ma quỷ quái đương nổi điệu múa cuồng điên.

Còn cậu thiếu niên đứng giữa đám quỷ ma lại vẫn giữ vẻ mặt trong sáng ôn hòa.

Bàn tay chảy máu cầm dao nĩa, theo tia phản xạ ánh bạc, trên cổ tên ma cà rồng nhào lên đầu tiên xuất hiện một vết đỏ.

Mai Sơ Viễn dùng con dao ăn cắt thịt bò, cắt động mạch cổ của ma cà rồng một cách chuẩn xác.

Nhưng, sau mấy tiếng kêu, đám huyết tộc đã bị cắt cổ vẫn hè nhau xông lên.

"Huyết tộc đã bị cắt cổ rồi mà vẫn không chết à?"Y rút thanh trường kiếm bên hông ra, dáng người thẳng tắp, ánh kiếm sáng chói rọi vào đôi con ngươi màu xanh, chẳng khác nào vầng trăng lạnh lung linh giữa đầm nước xanh đêm lặng.

Ngay sau đó, vô số đầu người rơi xuống đất.

Công tước Claude biến sắc, vẻ lạnh lẽo lấp lóe trong mắt.

Toàn bộ trang viên trở thành bể máu tanh, tiếng kêu rên và giết chóc trở thành sắc điểm tô duy nhất.

Công tước Claude bị hất văng lên tường rồi lại ngã mạnh xuống nền cỏ, trên mái tóc được chải chuốt gọn gàng, bộ vest vừa khít dáng người dính đầy máu và bụi bặm, lão ngẩng lên nhìn về hướng đại sảnh, khóe môi run rẩy không ngừng.

Đến lúc này, lão mới biết được đám dị tộc kia mạnh đến mức nào.

Ở cửa lớn, Mai Sơ Viễn cầm một thanh trường kiếm bước xuống bậc cầu thang.

Trên trường kiếm là máu nhỏ tí tách, rỏ thành đường trên mặt đất.

Công tước Claude đứng thẳng người dậy, nghiến răng nghiến lợi: "Cho dù ta sắp xếp không ổn thỏa, nhưng sứ giả làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không."

Mai Sơ Viễn chẳng hề đổi sắc mặt, bước chân y vẫn không hề dừng lại.

Lúc này, công tước Claude bỗng hiểu ra một chuyện, tất cả những áp lực, tất cả những dự định của lão đều không có ý nghĩa gì.

"Ngươi đến đây vốn không phải vì ký hiệp ước đúng không?"

Mai Sơ Viễn nhẹ nhấc tay, ánh kiếm sắc lạnh.

Công tước Claude mở đôi cánh dơi, bay lên bờ tường, bỏ chạy về phía sắc trời nặng trĩu.

Ánh kiếm cuối cùng chặt đứt một bên cánh dơi của công tước Claude, khi máu tươi đang tí tách rỏ, một bóng đen khác bay lên túm áo công tước Claude.

Huyết tộc cứu công tước Claude quay lại liếc nhìn rồi lao về giữa không trung.

Hai người bị đuổi giết suốt một đường, chạy trốn qua ba thành trấn mới có thể thoát khỏi kẻ truy sát.

Ánh nắng buổi sớm hiện lên đằng chân trời, một bóng đen dừng lại dưới tán đa cổ thụ, lá cây chạm phải dính ướt máu.

Vị huyết tộc kia phủi lá cây trên người: "Coi như thoát khỏi mối phiền phức kia rồi."

Sau đó, hắn vừa cười vừa nhìn công tước Claude: "Cắn phải cục xương cứng rồi phải không."

"Y không phải đến để ký kết hiệp ước đâu." Công tước Claude siết chặt mảnh vải, "Y đến để giết ta."

"Thôi đi." Vị huyết tộc kia lại không tin, "Chúng ta chiến đấu với nhau bao lâu, tính ngươi như nào chắc ta lại không biết đấy, thấy người ta dễ bắt nạt nên muốn giở trò phải không."

"Với cả, ta ngửi thấy mùi máu trên người tay dị tộc kia rồi, ngươi làm y bị thương hay là tấn công y luôn rồi?"

Công tước Claude tỏ ra dữ tợn lạ thường, lão đấm mạnh một cú lên thân cây đa.

Thân cây rung lên, công tước Claude nghiến răng: "Ngươi tin hay không thì tùy!"

.

Vị sứ giả dị tộc truy giết họ quá nửa buổi đêm đã lặng lẽ đổi hướng giữa đường, lúc này đã bước lên quảng trường Ánh Sáng, cách đó không xa là đại thánh đường.

Nơi này là địa bàn của thợ săn ma cà rồng, cũng là nơi thần quan ở.

Y vừa bước lên quảng trường Ánh Sáng, thợ săn tuần tra lập tức nhìn chằm chằm vào y.

Vì trên người cậu thiếu niên này dính rất nhiều máu, lại còn là máu của ma cà rồng, hoàn toàn không giống người bình thường qua lại chốn này.

Y tìm một chiếc ghế dài rồi ngồi xuống, người dân đến thánh đường cầu nguyện phát hiện ra y, thấy y hạ mắt ngoan ngoãn ngồi đó lại không hề cảm thấy sợ hãi.

Có người tốt bụng còn hỏi y có phải gặp phải chuyện gì rồi không.

Mai Sơ Viễn ngẩng đầu, dịu dàng mỉm cười, người đi đường càng cảm thấy y là người bị hại.

Thấy đám đông càng lúc càng nhiều, các thợ săn cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, đi ra hỏi.

Y ban nãy còn đang từ chối sự quan tâm của mọi người, lúc này lại đứng dậy, ánh mắt ôn hòa: "Thợ săn ma cà rồng?"

Tay thợ săn ngụy trang làm người bình thường không khỏi cau mày.

Mai Sơ Viễn cong mắt: "Ta chờ các ngươi rất lâu rồi."

Chương 57

Phiên ngoại 2: Nữ ma cà rồng

"Cô ấy ở bên trong." Nữ thợ săn vóc người cao gầy, giắt khẩu súng săn bên hông đứng trước mặt Ranzon, trầm giọng nói: "Nhưng hiện giờ cô ấy không muốn gặp anh."

Ranzon hạ mắt, lặng im một lúc rồi mới khẽ khàng đáp: "Tôi hiểu rồi."

Nữ thợ săn gật đầu, ôm chỗ giấy tờ trong lòng quay lưng đi.

Mới đi được mấy bước, cô lại nghe thấy tiếng Ranzon, rất chậm và rất khẽ. Hắn nói: "Làm phiền chuyển lời hộ tôi."

Nữ thợ săn khẽ cau mày như có phần bất lực, lại như bị làm phiền đến phát sợ rồi: "Ranzon, anh đừng tăng lượng công việc cho tôi nữa được không?"

"Chỉ một câu thôi." Giọng Ranzon chắc nịch.

Nữ thợ săn không khỏi ngẩng lên liếc nhìn hắn, chàng thanh niên trước mắt có mái tóc gợn xoăn, khuôn mặt tuấn tú, nhưng bọng mắt lại thâm đen, sắc mặt uể oải, chỉ có ánh mắt là sáng ngời lạ thường, kiên trì đến mức khiến người ta phải thay đổi vẻ mặt.

"...Anh nói đi." Nữ thợ săn cho cơ hội.

"Nói với cô ấy, cho dù cô ấy lựa chọn như thế nào, tôi đều sẽ ủng hộ cô ấy."

"..."

"..."

Ranzon im lặng, nữ thợ săn cũng im lặng theo, rồi cuối cùng là nữ thợ săn bực mình trước: "Hết rồi á?"

"Ừ." Ranzon gật đầu, cúi mình trước nữ thợ săn, thành khẩn nói: "Nhờ cô cả."

"Được." Nữ thợ săn lơ ngơ gật đầu.

Ranzon xoay lưng đi, tấm lưng thẳng tắp, ánh tà dương rọi vào trong đại thánh đường, tiếng hát vui vẻ thánh khiết vọng đến từ mọi hướng, chỉ riêng mình bóng hắn đơn côi.

Nữ thợ săn đột nhiên nghĩ, có lẽ mình đã bị hai chữ "con lai" ảnh hưởng đến suy nghĩ rồi, khi nói chuyện với Ranzon, cô đã thiếu mất một phần kiên nhẫn.

Thực ra, nếu phải nói hẳn hoi ra thì người thợ săn con lai xuất sắc của đại thánh đường này, mới mất chị gái chưa lâu, vị hôn thê đã biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ.

Nữ thợ săn đa sầu đa cảm thở dài, sau đó đẩy cánh cửa sắt ra, sau một hành lang dài, cô nghe thấy tiếng la hét đau đớn.

Thứ âm thanh khác với tiếng thánh ca bên ngoài, đau đớn đến lạc giọng, như một con dã thú đã mất hết lý trí.

Nữ thợ săn đi vào, dặn: "Tiêm cho cô ấy một mũi an thần."

Trợ thủ đang động viên bên trong nghe tiếng, lập tức chấp hành.

Một lúc sau, tiếng la hét của dã thú biến thành tiếng kêu của mèo con, cuối cùng, trở về yên tĩnh.

Nữ thợ săn đưa tài liệu trong tay cho trợ thủ rồi dặn họ đi nghỉ ngơi, để cô trông coi nơi này.

Sau khi cánh cửa sắt khóa lại, nữ thợ săn nhấc một cái ghế sang ngồi ở đầu giường, cúi đầu nhìn thiếu nữ đang nằm trên giường sắt.

Vì sợ cô vùng thoát, trên cổ tay và cổ chân mảnh dẻ quấn chặt xiềng xích nặng trịch, xích chặt cô vào giường, trông vô cùng đáng thương.

Cô thiếu nữ có khuôn mặt thanh tú, mái tóc màu đay xõa ngổn ngang trên giường, có vài sợi phủ rợp trên mặt.

Khuôn mặt không hề đẹp, càng không thể coi là đẹp đến say lòng, nhưng cô thiếu nữ con người này lại thành người bị một tay công tước ma cà rồng "ép buộc cưỡng chiếm".

Nữ thợ săn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cảm thấy, phép thuật của ái tình thực sự không thể tin nổi.

Nữ thợ săn tốt bụng định gạt tóc phủ trên mặt cô thiếu nữ ra thì cô cau mày, chầm chậm mở mắt, con ngươi đỏ sậm như máu tươi chảy mãi, đến khi cô thiếu nữ chớp mắt, màu đỏ ấy mới biến mất.

"Làm phiền chị rồi, Kelly." Anral lên tiếng, giọng khàn đến đáng sợ.

Nữ thợ săn chính là Kelly, cô gật đầu: "Đây là trách nhiệm của tôi."

Cô ngừng lại rồi nói thực: "Hơn nữa, cô là vật thí nghiệm hiếm có của chúng tôi."

Người bình thường mà nghe thấy câu này, nếu không nghĩ đối phương đang đùa thì chắc đã hả họng ra chửi rồi.

Nhưng, Anral không nghĩ Kelly đang đùa, cũng không có sức mà chửi, chỉ có thể gật đầu.

Kelly hạ mắt: "Ranzon nãy có ghé qua."

Câu này vừa được thốt ra, Anral mới mang chút ý cười trên mặt bỗng mím môi, chầm chậm giơ tay lên che mặt.

Theo hành động của cô, tiếng sợi xích va chạm vang lên.

"Tôi biết cô không muốn gặp anh ta nên không cho anh ta vào." Kelly nói tiếp.

"...Cảm ơn."

Sau đó, Anral không nói gì tiếp nữa, chỉ có sự im lặng chết chóc.

Kelly ngần ngừ một lúc rồi nói tiếp: "Anh ta nhờ tôi chuyển lời."

"..."

"Nói sẽ ủng hộ tất cả lựa chọn của cô."

"..."

Bên kia lặng im không một tiếng động như đã mất giọng nói, chẳng thể thốt thành lời.

Kelly nghĩ rồi dịu giọng đi, không còn cứng rắn như vừa rồi: "Cô có ba lựa chọn, một là thanh tẩy bằng nước thánh, rồi nhận sự cầu phúc của giáo hoàng bệ hạ, để cô quay trở lại làm người, nhưng tương ứng với đó là cô sẽ mất tất cả ký ức, như một đứa bé sơ sinh."

"Tôi từ chối."

"..." Kelly bật cười, "chỉ riêng chuyện này là cô đặc biệt cương quyết."

Cô ngập ngừng rồi lại nói: "Ranzon vẫn có tình cảm với cô, chỉ cần cô quay trở lại làm con người, tôi tin anh ta sẽ luôn ở bên cô, chăm sóc cô cả đời."

"Không, không thể nào." Giọng Anral run rẩy.

"Ranzon có ý này đấy."

"Tôi không thể tha thứ cho chính mình được." Giọng Anral kiềm nén, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, "Là tôi hại chết Alice, tôi đã hại chết chị gái của anh ấy, dựa vào cái gì mà tôi có thể bắt anh ấy chăm sóc cho tôi cả đời được."

"Quên hết đi là được." Kelly khuyên, "Quên hết đi, cô có thể sống tốt mà."

"Nhưng mà... Ranzon sẽ đau khổ và tự trách bản thân mình lắm."

"Bây giờ anh ta cũng có dễ chịu đâu." Kelly rút một quyển sách dày cộp ra, bên trong dày đặc chữ, "Tôi từng tra thông tin về Ranzon, anh ta và cô lớn lên bên nhau, cô không chỉ là vợ chưa cưới của anh ta mà còn là người thân nữa. Cho dù không xét chuyện tình cảm, cô cũng là em gái của anh ta, anh ta không chăm sóc tốt cho em gái, để cô biến thành như bây giờ, anh ta cũng tự trách rất nhiều."

"Hơn nữa, Ranzon từ nhỏ đã bị huyết tộc ức hiếp, bị huyết tộc truy sát vô số lần, là cô cứu anh ta... So với huyết tộc, Ranzon thân với loài người hơn, coi mình là con người."

"Tôi..."

Anral im lặng một lúc lâu: "Kelly, thế chị có biết quá khứ của tôi không?"

Kelly ngẩn ra.

Anral chỉ là một đứa trẻ mồ côi bình thường, trẻ mồ côi như vậy có ngàn cả vạn, không có gì đáng nhắc, căn bản không đáng để lưu vào tài liệu, tất nhiên là Kelly không biết quá khứ của Anral.

"Cha mẹ tôi chết trong tay huyết tộc, khi đó tôi đã tận mắt nhìn thấy, tôi rất hận rất hận, cũng rất sợ đám quái vật đó."

"Ý cô là?"

"...Tôi không thể ở bên huyết tộc đã giết hại người thân của tôi, Kelly à." Thế nên, ngay từ đầu sự đeo đuổi của Cifer đã vô cùng nực cười.

"..."

"Tôi không thể chấp nhận được, tôi càng không muốn ích kỷ để khiến Ranzon phải áy náy."

"Bây giờ anh ta cũng áy náy."

"Thế nên, tôi chọn một cách khác."

Kelly ngẩn ra như không thể hiểu được, nhưng cô vẫn hỏi: "Cô muốn trở thành huyết tộc hoàn toàn hay là vẫn tiếp tục sử dụng thuốc để kéo dài thời gian, rồi dần dần trở thành dạng như con lai?"

"Nói thật, tôi không khuyến khích cô lựa chọn hai cách này, trở thành huyết tộc tức là thành kẻ địch của chúng tôi, cô không thể sống mà rời khỏi đây. Còn về cách cuối cùng, quá đau đớn, không thể chịu đựng được đâu."

"...Thế thì cái cuối cùng."

"Cô nói gì cơ?"

"Tôi muốn trở thành người như Ranzon, tôi muốn trở thành một thợ săn xuất sắc."

Anral buông bàn tay đang che mặt xuống, hận thù tụ lại trong đôi mắt cô thiếu nữ yếu đuối: "Tôi muốn đưa đám huyết tộc kia xuống địa ngục, tôi muốn tự tay giết chết Cifer."

Câu nói cuối cùng, đôi con ngươi đỏ rực.

Kelly đứng dậy, tìm kiếm thuốc an thần: "Cô bình tĩnh đi."

Cô mếu máo, nước mắt rơi như mưa: "Xin chị, giúp tôi với."

Kelly dừng lại, đột nhiên rất muốn thở dài: "Được, tôi biết rồi."

...

Ranzon tạm biệt Kelly xong bèn đi thẳng đến gặp giáo hoàng bệ hạ, người thông minh nhân từ nhất trong cả đại thánh đường.

Cụ già mặc áo bào màu trắng, nếu không phải tay ông đang nắm một cây quyền trượng vàng, người bên cạnh sẽ chỉ tưởng ông là một cụ già hiền từ.

Ông cụ còn đặc biệt thích cười, khi đối diện với Ranzon, nụ cười của ông khiến tâm trạng người ta thoải mái hẳn.

Ranzon cẩn thận hành lễ.

Khi được giáo hoàng đỡ dậy, hắn ngẩng lên nghiêm túc hỏi: "Giáo hoàng bệ hạ, con muốn biết, cái ngày mà vị sứ giả dị tộc đó vào đại thánh đường, y đã nói những gì với ngài?"

Bàn tay khô vàng của giáo hoàng vuốt ve mái tóc của Ranzon, dịu dàng hỏi: "Con à, vì sao con lại muốn biết?"

Giáo hoàng thực sự rất già, khuôn mặt già, cơ thể già, nhưng cùng với tuổi tác lớn dần theo năm tháng, ông lại càng khiến người ta tôn kính.

Mặt Ranzon lộ vẻ đau thương.

"Y đã mang thi thể của chị con đi, con muốn biết chút gì đó về y."

Giáo hoàng bỗng hiểu được nỗi phiền lòng của đứa trẻ này.

Đây vốn là bí mật, không nên để đứa trẻ này biết, nhưng giáo hoàng nghĩ, nói ra cũng chẳng làm sao.

Ông cười, xoa dịu tâm trạng Ranzon: "Vị sứ giả dị tộc đó không nói gì cả."

"Không ạ?" Ranzon ngước lên.

"Ừ." Giáo hoàng gật đầu, bộ râu trắng muốt lạ thường, "Y giúp chúng ta một trận, chúng ta giúp y một lần, chỉ thế mà thôi."

"..."

"Nếu thực sự phải nhắc tới yêu cầu, sau đó y có truyền tin đến cho ta, yêu cầu không được động vào gia tộc Ellen, và ngày hôm đó không được để trận chiến lan đến gia tộc Doria."

"Nhưng hôm đó..." Ranzon ngước mắt.

"Hôm đó đã xảy ra bất ngờ, mối thù giữa chúng ta và ma cà rồng sâu tựa biển khơi, trong số những đứa trẻ hành động hôm đó, có người mất cả gia đình trong tay gia tộc Doria."

"..."'

"Đây là bất ngờ mà chẳng ai ngờ được."

"Có điều, y có từng nói trong thư, y thích một cô gái huyết tộc, nghĩ là ta lớn tuổi chắc là có kinh nghiệm, hỏi ta nên làm thế nào." Nói đến đây, giáo hoàng bật cười, "Nhưng ta không thể trả lời câu hỏi khó như thế."

Ông cười xong rồi lại nói tiếp: "Tuy là sứ giả dị tộc, tuy thông minh và điềm tĩnh, nhưng, suy cho cùng thì y vẫn là một... đứa trẻ nít?"

"Chắc đó là lần đầu tiên y thích một ai đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hệ