Chương 177 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: Lesillny

Lãnh Thần Duyệt thích thú liếm mút lỗ nhỏ kia. Ngón tay hắn vân vê chọc chọc vào bên trong , tiểu huyệt sớm sưng đỏ nay lại bị hắn đùa bỡn, nóng rực ướt nhẹp tới lợi hại.

" A... chàng đừng.... ta... ta..... a... ư... m...."

Huyên Huyên tê dại một hồi, hai chân cô nhũn ra. Toàn bộ thân thể hoàn toàn đổ gục lên ngực rắn chắc của hắn. Tâm trí lẫn dây thần kinh đều bị tư vị sung sướng ngột nhạt kéo căng ra như cây đàn.

Lãnh Thần Duyệt nghe được nàng rên rỉ, nỉ non, hắn thích thú liếm mút chọc ngón tay vào đùa bỡn. Mỗi lần đâm thọc rút ra, cơ thể Huyên Thuyên run rẩy liên hồi.

Tiếp theo đó dâm dịch lẫn nước tiểu chảy ra theo ngón tay của hắn . Tiểu huyệt đỏ hồng, múp míp trơn bóng phát ra âm thanh "Ót~~ót " Khiến Huyên xấu hổ không thôi.

Lãnh Thần Duyệt đùa bỡn thêm chút nữa. Hắn đưa lưỡi chọc vào lỗ tiểu mà vân vê, hàm răng khẽ mở cắn nhẹ lên hoa đế.

Lúc này Huyên Huyên không thể nào thở ra hơi nữa, tiểu huyệt bị hắn liếm mút trở nên nhạy cảm hơn bình thường . Mỗi lần bị hắn đụng chạm cô đều muốn tiểu....

Cho tới khi Lãnh Thần Duyệt vẫn chăm chăm liếm mút, vân vê hoa đế. Huyên Huyên không thể nào nhịn nổi nữa, cô hét lên như mèo nhỏ xù lông.

" A.. a.. a. ta ra.... chàng.... a.. a.. phụ thân....nữ nhi ra.. a.....ưm.... ưm...."

Lỗ tiểu lẫn hoa đế được chăm sóc nhiệt tình. Khoái cảm như thủy triều dâng lên, chiếm lấy Huyên Huyên. Cô nhịn không được mà tiết ra dâm dịch bắn khắp mặt Lãnh Thần Duyệt.

Lãnh Thần Duyệt kinh ngạc, rất nhanh hắn trấn định lại. Bàn tay vuốt dâm dịch ra khỏi mặt. Mặc kệ Huyên Huyên rên lên vì sung sướng, hắn vẫn một mực chăm chỉ điên cuồng liếm mút.

Cho tới khi Huyên Huyên không còn đủ sức chịu đựng nữa. Hoa đế cứng lên như viên đá nhỏ. Một đợt cao trào khác dâng lên, lần này cô thực sự tiểu lên mặt hắn..

" Tí ~~Tách.... "

Lãnh Thần Duyệt như bị kích thích, hắn liếm sạch toàn bộ dâm dịch lẫn nước tiểu vào trong bụng. Lần đầu tiên hắn ăn qua dâm dịch của nữ nhân, tư vị cũng không có tệ.

Đầu hắn vẫn chăm chỉ liếm mút từng ngóc ngách bên trong. Mặc dù Huyên Huyên ngất đi nhưng tiểu huyệt theo bản năng thắt chặt lấy lưỡi nham nhám của hắn.

Một hồi sau Lãnh Thần Duyệt mới thực sự thỏa mãn, hắn tắm rửa qua cho Huyên Huyên . Sau đó giúp nàng mặc lại y phục, bế bổng nhẹ nhàng đặt lên giường.

Lúc này ở bên ngoài, Tiểu Xuân sốt ruột đi lại nhiều lần. Đã 2 canh giờ Vương Gia còn chưa trở ra? sợ rằng sẽ có tiếng đồn không hay tới tai Hoàng Thượng.

Ánh mắt Tiêu Xuân đảo nhìn bốn phía, dường như sợ có ai đó phát hiện ra.

Nhưng nàng ta không hề hay biết, một nô bộc đứng ở hậu viên đã sớm rời đi, ngay từ lúc Lãnh Thần Duyệt giúp Huyên Huyên tắm rửa.

Nửa canh giờ sau, Lãnh Thần Duyệt mặc y phục chỉnh chu bước ra.Thì lúc này Tiểu Xuân mới thực sự thở ra nhẹ nhõm.

" Người vào hầu hạ thế tử phi cho tốt, bổn vương mai lại tới."

" Nô tì tuân lệnh."

Giọng nói của Lãnh Thần Duyệt âm trầm, dặn dò Tiểu Xuân đôi câu. Sau đó hắn nâng vạt áo rời đi khỏi Hỷ Lai Viện.

Tiểu Xuân cung kính hành lễ ,sau đó vội vàng chạy vào bên trong xem tình hình của Huyên Huyên. Lúc này thấy cô an ổn ngủ, thì Tiểu Xuân yên tâm.

Sáng hôm sau, khi Huyên Huyên tỉnh dậy. Toàn thân cô sảng khoái không ít, nhìn xuống dưới thân thì đã được mặc y phục tử tế vào. Chỉ là giữa eo cô, liền có cánh tay vắt ngang qua.

Huyên Huyên không cần suy nghĩ cũng biết đó là cánh tay của ai rồi. Cô cau mày, không lẽ đêm qua Lãnh Thần Duyệt ngủ qua đêm ở đây?

Cô định đẩy cánh tay của hắn ra, thì bất ngờ ở cửa vang lên âm thanh của Tiểu Xuân. Cơ hồ còn nghe được, tia lo lắng bên trong lời nói.

" Thế Tử Phi, Vương Gia... Công công tổng quản đến nói cần gặp Vương Gia..."

Nghe tới đây, trong lòng Huyên Huyên nổi lên tia lo lắng. Cô khẽ lay lay Lãnh Thần Duyệt đang ngủ say như chết kia.

" Thần Duyệt, chàng mau dậy. Công công tổng quản muốn gặp chàng... mau dậy, đừng ngủ nữa.."

Lãnh Thần Duyệt bị Huyên Huyên lay tới tỉnh. Hắn mơ màng ôm chặt eo nhỏ,bàn tay hư hỏng luồn qua y phục tách yếm trắng ra.

Hắn theo bản năng xoa xoa hai vú mềm mại. Miệng lẩm bẩm :" Không gặp "

" Chàng còn không đi? mau dậy mau dậy. " Huyên Huyên bất mãn nhéo mạnh vào eo hắn.

Lãnh Thần Duyệt bị ăn đau mà mở mắt ,ánh mắt u ám nhìn Huyên Huyên, tay vẫn đặt lên ngực căng trướng kia.

" Hừ, ta bồi nàng. Nàng còn bất mãn?"

" Nhưng bên ngoài có người muốn gặp chàng, là công công bên người Hoàng Thượng. Chàng còn không đi, muốn Hoàng Thượng chém đầu cả Vương Phủ sao?"

" Hừ! Ta là Vương thúc của hắn, hắn dám chém.... hừ . " Lãnh Thần Duyệt không vui vẻ, mới sáng ra đã triệu hắn, chắc chắn là có chuyện quan trọng.

Lãnh Thần Duyệt suy nghĩ một hồi, hắn hơi nghiêng đầu ra sau ôm chặt lấy cô. Miệng mấp máy...

" Để cho hắn đợi một chút, ta đói không còn sức dậy nữa. Ta phải ăn no mới có sức đi gặp hắn nha."

Dứt lời hắn cúi đầu xuống, ngậm lấy núm vú của Huyên Huyên. Miệng hút chặt, tham lam nuốt dịch sữa ngọt ngào vào trong bụng.

" Ân.. ưm... ư....."

Huyên Huyên ưỡn ngực lên, cảm giác ẩn ẩn đau xen lẫn nhột nhạt hung hăng tra tấn lấy cô. Lúc này hình ảnh hai người vô cùng dâm dục.

Nam nhân quấn chặt lấy thân thể nữ nhân, trong y phục hờ hững. Lộ liễu ra hai vú trắng ngần. Miệng hung hăng liếm mút, âm thanh " Chóp chép vang ra tận cửa. "

Tiểu Xuân ở bên ngoài mặt đỏ bừng, không lẽ mới sáng ra Vương Gia đã muốn làm thêm.

Nhưng công công tổng quản đợi người tiền thính đã lâu.. ..chỉ sợ vương gia không ra gặp, thì họ xông tới đây mất.

Lãnh Thần Duyệt vẫn trấn định, hắn liếm mút liên hồi. Thân thể Huyên Huyên nóng như lò luyện đan, cổ họng phát ra âm thanh rên rĩ nhỏ xíu.

Hắn nhếch mép cười xảo quyệt, bàn tay lướt xuống cởi sợi lụa cố định ở eo nhỏ Huyên Huyên.Y phục từ từ tách mở ra, bàn tay lấn lướt mò xuống tiểu huyệt ấm nóng, sớm đã ướt đẫm dâm dịch.

" Nàng... mới sờ đã ướt, quả là yêu tinh câu dẫn người... hừ...."

Nói xong hắn lại cắn gặm núm vú Huyên Huyên, dịch sữa lẫn dâm dịch tiết ra lênh láng...

" Hừ... chàng đừng sờ loạn, mau.. ư... mau ra gặp công công... sau đó chàng muốn gì đều được.. ưmm.. a.."

Huyên Huyên bặm môi, chống người ngồi dậy đẩy hắn ra. Sắc mặt đỏ hồng, do nhịn khoái cảm tới khổ.

" Được! lát ta quay lại sẽ cắm chết nàng..."

Lãnh Thần Duyệt thỏa mãn đứng dậy, chỉnh lại y phục. Bước ra khỏi Hỷ Lai Viện. Thẳng một đường tới tiền thính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro