Chương 178

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: Lesillny

Dọc đường tới Tiền Thính, Lãnh Thần Duyệt suy nghĩ. Hắn đã 40 tuổi vẫn nên có thêm nhi tử để nối dõi.

Quyết định như vậy tâm tình của hắn tốt hơn hẳn, nhưng tâm trạng này không kéo dài được bao lâu.

Cho tới khi gặp được Công công tổng quản , Lãnh Thần Duyệt hai tay chắp lại hành lễ sơ qua.

" Không biết hôm nay công công, tới thăm vương phủ sớm như vậy? phải chăng Hoàng Thượng có đại sự quan trọng gì?"

Nghe được lời nói của Lãnh Thần Duyệt, công công mỉm cười. Ánh mắt dò xét xung quanh, lâu sau mới vào chính sự.

" Cũng không phải là đại sự gì, chỉ là Hoàng Thượng nghe được tin. Vương Gia và Thế Tử Phi hình như có quan hệ không thỏa đáng."

" Sợ tiếng đồn lan xa, ảnh hưởng đến danh tiếng của Vương Gia lẫn Hoàng Thất. Bởi vậy Hoàng Thượng muốn giải trừ hôn ước cho Thế Tử Phi."

" Cũng sẽ định ra mối hôn dự khác, để bù đắp cho Thế Tử Phi."

" Bộp. "

" Là ai ăn nói hàm hồ, đã là lời đồn thì chắc chắn không có thật. Hà cớ gì Hoàng Thượng phải tin vào lời đồn nhảm nhí."

Lãnh Thần Duyệt tức giận đập bàn, gân xanh trên trán nổi đầy . Sắc mặt tối lại dọa cho vị công công nhảy dựng lên.

" Vương Gia khoan hãy phát hỏa, Hoàng Thượng chỉ sai lão nô tới nhắc nhở Vương Gia."

" Nếu như Vương Gia nói, chuyện đã không có thật. Thì Lão nô cũng yên tâm về bẩm báo cho Hoàng Thượng."

" Rất nhanh, thánh chỉ sẽ ban xuống. Trả lại cuộc sống tự tại cho Thái Tử Phi."

" Không còn sớm, lão nô xin cáo từ."

Dứt lời hắn xoay phắt người quay ra khỏi vương phủ. Không để cho Lãnh Thần Duyệt mở miệng , ánh mắt lúc nhìn qua Lãnh Thần Duyệt, hiện lên tia giảo hoạt.

Đợi cho công Công tổng quản khuất dạng, lúc này Lãnh Thần Duyệt âm trầm mở miệng ra lệnh. Từng câu từng chữ rít qua kẽ răng. Cơ hồ lúc này hắn đang rất giận giữ.

" Thập Ngũ, tra cho ta. Là kẻ nào bẩm báo cho Hoàng Thượng."

Bóng đen từ cửa sổ bay vào, quỳ xuống hai tay cung kính lên tiếng :" Rõ thưa Vương Gia. "

Thoáng chốc bóng đen liền Biến mất. Lãnh Thần Duyệt không tin, hắn lại không thể bảo vệ nổi nữ nhân mà mình yêu thương.

Cho tới khi trời tối, hắn trở lại Hỷ Lai Viện. Hai người ân ái thâu hoan quên trời quên đất, hắn cũng bỏ quên luôn việc hồi sáng ra sau đầu.

Hàng ngày hắn đều cùng Huyên Huyên hoan ái, thay đổi rất nhiều tư thế. Khắp Hỷ Lai Viện mơ hồ đều phát ra âm thanh rên rỉ, xuân mị

Khiến nô tài trên dưới xấu hổ không thôi. Lãnh Thần Duyệt lại không biết rằng, lời đồn hắn loạn luân hoang dâm cùng Thế Tử Phi đã truyền khắp trong cung, lẫn văn võ bá quan.

Ban đầu hắn còn tức giận, sau đó thì mặc kệ cho người đời mỉa mai. Hắn càng không tin Hoàng Thượng làm gì được hắn.

Lời đồn đãi Lãnh Thần Duyệt trâu già gặm cỏ non, có quan hệ bất chính với thê tử của nhi tử mình. Đã lan ra rộng rãi, tới mức Hoàng Thượng không thể nào kiềm chế được.

Ở ngoài kia tất cả văn võ bá quan quỳ lạy, muốn Hoàng Thượng ngăn xử phạt mối quan hệ đại cấm kị này. Nhưng Lãnh Thần Duyệt là đại thần, hơn nữa còn là thúc thúc của hắn.

Bảo hắn làm sao xử lý đây? hơn nữa nhi tử của Lãnh Thần Duyệt vì nước diệt thân. Chính hắn là Hoàng Đế còn nợ vị thúc thúc này rất nhiều.

Nghĩ như vậy, Hoàng Thượng chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt vào trong một bụng tức. Ở ngoài kia, bá quan một mực đòi hắn xử Lãnh Thần Duyệt . Mặc kệ cho Hoàng Thượng dọa chém, nhất quyết không đứng lên.

Trở lại Vương Phủ, Lãnh Thần Duyệt làm như Không biết chuyện . Mặc kệ lời đồn đãi dị nghị. Nhưng Huyên Huyên thì khác, mặc dù cô không ra khỏi vương phủ nhưng lại nghe được tiếng gió từ các nô tài trong phủ.

Huyên Huyên có chút lo lắng không thôi. Lỡ như tên Hoàng Thượng kia ngứa tay đem cô hoặc Lãnh Thần Duyệt đi chém thì phải làm sao? cô còn chưa thực hiện nguyện vọng của hắn.

Không khí trong phòn ngột ngạt, Huyên Huyên thở dài nhìn qua màn đêm. Quyết định đi vào hoa viên dạo, không biết trời xui đất khiến như thế nào. Tiểu Xuân muốn đi theo, nhưng Huyên Huyên một mực khước từ.

Chỉ mới đi dạo vài bước chân ở hoa viên, Huyên Huyên liền gặp thích khách trong truyền thuyết. Toàn thân hắc y, gương mặt được che bởi mảnh vãi màu đen, chỉ lộ ra cặp mắt sắc lạnh.

Ban đầu Huyên Huyên có hơi kinh ngạc lo sợ, nhưng rất nhanh cảm giác hưng phấn ùa tới. Nhanh chóng thủ sẵn tư thế so chiêu.

" Thế Tử Phi, hôm nay là ngày chết của ngươi..." Ngữ điệu của thích khách, khàn khàn âm trầm vang lên.

" Ừ."

" Đúng là ngày chết, nhưng không phải của ta. Mà chính là ngày chết của ngươi."

Huyên Huyên gật gật đầu, hai tay nắm lại thành quyền. Cô thật sự háo hức , tò mò. Không biết võ thuật hiện đại giỏi hơn hay thích khách mạnh hơn?

" Hừ! Cuồng ngôn..."

Thích khách hết lên, sau đó rút kiếm từ hông ra. Lao thẳng tới Huyên Huyên mà đâm tới, mỗi chiêu thức đều rất nhanh và rứt khoát.

Lúc này Huyên Huyên tỉnh táo hơn bao giờ hết, cô xoay người tránh né dùng tay không đỡ lấy mũi kiếm. Cơ hồ võ công của hai người ngang bằng nhau, khó mà phân biệt cao thấp.

Nữa khắc trôi qua, hai thân ảnh di chuyển trong đêm tối. Một người ra tay tàn nhẫn như muốn đòi mạng, người kia chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy như tìm hiểu chiêu thức kia.

Thích khách ra thêm 50 chiêu thức nữa thì đã thấm mệt. Hắn đứng yên đút kiếm lại vào hông. Miệng thở ra nói.

" Không đánh nữa, thì ra Thế Tử Phi cũng là một cao thủ võ lâm. Không biết chiêu thức kia người học từ đâu?"

Nghe được thích khách nói, Huyên Huyên chống tay vào hông. Quả thật còn đánh tiếp, thì cô không còn sức mà chống đỡ.......

" Khụ ! Ngươi muốn học?"

Đáy mắt Huyên Huyên nổi lên tinh quang . Hướng thích khách nhàn nhã nói, hệt như bằng hữu.

Thích khách gật đầu, rồi lại lắc đầu liên tục.

" Ai phái ngươi tới giết ta? nói đi ta với ngươi cùng nhau hợp tác. " Huyên Huyên lãnh đạm nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro