Chương 10: Vong Hư Xuất Giả quỷ tân lang rước dâu. (hạ - 21+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không. Thánh giả tha mạng. Tha mạng cho ta..."

Cái giọng nữ nhân ré lên xé toạc cơn mơ của Tư Úy, cậu nặng nề mở mắt chống đỡ cơn buồn ngủ đánh úp trong đầu. Cậu rời giường theo cái giọng lảnh lót kia tìm đến bên tẩm điện chứa quan tài thạch cẩm. Đập vào mắt cậu là hình ảnh một nam nhân cười hoang dại đứng trước mặt một giá y tân nương y phục kiêu sa, mặt nàng ta xinh đẹp phảng phất nỗi sợ hãi kinh hoàng. Tư Úy nép sát vào một góc khuất, cậu rùng mình tự nhủ, pháp luật hiện đại thực rất tốt.

"Ồn ào quá, câm miệng." hắn gầm lên. Tân nương chưa kịp phản ứng lại đã bị một lực đá mạnh mẽ truyền từ chân đến mũi khiến sống mũi bể vụn ra thành từng mảnh xương lộn xộn dưới lớp da thâm tím nhuốm màu máu thẫm đỏ. Đoạn sống mũi tẳng tắp nay gồ ghề không lấy một chỗ định hình, toàn bộ hai bên cánh mũi như nước mà vô hình bất định dạng, nàng đau đơn gào rú lớn một tiếng ôm lấy gương mặt thảm hại lấm lem máu cùng chất dịch nhầy vàng khè bẩn thỉu, căm phẫn ấm ức gào thét oanh tạc bầu không khí.

Vong Hư Xuất Giả cúi thấp mình xuống nhìn tân nương dưới đất, y cười khan, "Tiểu tân nương, nàng là tân nương cuối cùng của bản toạ, nàng nên biết ơn vì điều đó đi."

Mồ hôi lạnh túa ra thấm ướt cả vạt áo hỷ phục đỏ thẫm, nàng kinh sợ lùi lại từng bước. Hắn bắt lấy cằm nàng, siết chặt đến mức gương mặt nàng trắng bệch vì đau đớn. Trong tẩm điện lạnh lẽo ảm đạm vang lên tiếng xương gãy vụn thanh thúy, hắn xoa bóp cằm kia, từng mảnh xương lồi lõm đâm xuyên da thịt trồi ra ngoài. Máu thịt lẫn lộn tuồn cả vào khoang miệng nho nhỏ của nàng, nàng chỉ còn phát ra được những tiếng kêu a a vô nghĩa. Gương mặt đau đớn méo mó của nàng tràn ngập vẻ kinh hoàng, đôi mắt trắng dã hằn lên từng vạch máu đỏ rực khiến hắn thích thú.

Hắn duỗi tay ra đâm vào mắt người đối diện, hốc mắt sâu hoắm kia như có lực hút nuốt trọn ngón tay một cách tinh tế. Một chút lại một chút, ngoan cố tiến đến sâu hơn, cảm giác nhớp nháp cùng sự vướng víu của hàng chục tơ máu, dây thần kinh chằng chịt giữ chặt lấy đầu ngón tay không khỏi khiến hắn rùng mình một cơn. Hắn cảm nhận rõ ràng từng mạch máu đang đứt đoạn khiến ánh nhìn trở nên điên cuồng, dưới tác động độ cong hoàn chỉnh, chậm rãi kéo ra nhãn cầu xinh đẹp cùng tơ máu bám dính vào đem ra ngoài. Hắn vui vẻ đặt nó lên quan tài thạch cẩm, một bên lẩm bẩm:

"Ca ca, ta sắp được thấy ngươi một lần nữa rồi. Ca ca..."

Tân nương kia ôm đầu nằm co quắp cúm rúm trên sàn nhà, đau đớn khiến đầu óc nàng như bùng nổ. Chậm rãi và nhẹ nhàng, hắn moi quả tim nho nhỏ đỏ hỏn hơi tim tím ra ngoài, nó còn đập thình thịch, thình thịch chậm rãi từng nhịp. Hắn treo cái xác lên giá gỗ, chặt đứt lìa đầu nàng. Cái đầu như trái banh da lăn lông lốc sang một bên, hốc mắt đen thui sâu hoắm của người đã khuất còn trừng lớn một cách đáng sợ. Hắn thu cả vài xô máu rồi mang đến bên tế đàng, "tất cả đã là một sự chuẩn bị hoàn hảo."

Vong Hư Xuất Giả mang mấy tấm phù màu vàng ra, hắn phủ lên nắp quan tài, quả tim kia bị con dao lạnh lẽo đâm vào, đôi mắt được hắn ngậm vào miệng. Tư Úy giật mình, bàng hoàng nhìn kẻ trước mặt. Hắn phát điên rồi?! Cậu bất giác lùi về sau một chút liền đụng vào thân mình cao to lành lạnh, cánh tay rắn chắc kéo cậu vào lòng ôm chặt lấy cậu. Hương trà nhàn nhạt kia tản ra khiến cậu an lòng, cậu nhào vào lòng y như một đứa bé, "Sư tôn."

"Ừ." Khưu Kinh Vị xoa đầu y, đôi mắt vẫn quan sát Vong Hư Xuất Giả kia. Hắn đang bài bố Tế hồn huyết giả trận, cải tử hoàn sinh một kẻ đã chết. Tế hồn huyết giả trận cần ba nghìn quả tim của thiếu nữ đồng trinh, đến cuối cùng tu vi của kẻ bày trận sẽ tiêu hao suy kiệt, tuổi thọ giảm bách niên, sau khi chết hồn phách sẽ tan biến. Tư Úy hiển nhiên không quá kinh ngạc, trận pháp này đã được tác giả nhắc qua ở "Khi sư diệt tổ" đáng tiếc Vong Hư chết quá sớm, không thực hiện được.

Luồng ánh sáng xanh toả ra xung quanh vòng tròn bát quái, thất tinh tú trên vòng nhỏ ở xung quanh di chuyển tạo ra những ánh sáng kỳ dị. Mái tóc của Vong Hư dần bạc trắng, linh lực và nguyên thần hao tổn trầm trọng. Suốt ba canh giờ, hắn liên tục tiêu hao năng lượng, cuối cùng trận pháp đại thành. "Thứ" trong quan tài bật nắp chui ra, "thứ ấy" là một nam nhân y phục một màu đỏ thẫm, gương mặt y cương nghị, thần thái lạnh lùng, bạc nhược. Vong Hư vui mừng tiến đến trước mặt y, âm thanh vụn vỡ:

"Ca ca... Là ngươi?"

Đôi mắt thánh giả* vô hồn nhìn tròng trọc hắn, tay y nhanh như chớp hướng thẳng tim Vong Hư moi ra, ngấu nghiến gặm nhấm. Vong Hư cả kinh, hắn quỳ rạp xuống đất, mái tóc trắng dán chặt vào mặt, đôi môi khô khốc cười xán lạn từng tiếng rồi tắt lịm, "Ca ca... Ca ca quên Vong Hư rồi...". Hắn hiển nhiên đã chết.

Động tác của huyết y nam nhân kia khựng lại, y bàng hoàng nhìn kẻ đã chết trước mắt. Tiểu Vong của y, bé con y nhặt hôm trời tuyết của y. Đứa bé mỗi ngày đều ôm gối sang ngủ với y, đứa bé giúp y tìm kiếm tân nương mỗi đêm, đứa bé ngây ngô cười bảo:

"Ca ca, Vong Hư muốn ở bên cạnh ca ca."

Ký ức ùa về khiến đầu y đau muốn nứt ra, y là kẻ cải tử hoàn sinh. Tiểu Vong của y đã đổi mạng cho y, còn ngây ngốc mặc y giết hắn. Y nhớ ra rồi, y là Xuất Chiếu quỷ tân lang. Là kẻ bị Hí Cảnh giết chết. Xuất Chiếu điên dại quỳ thụp xuống bên cái xác bất động của Vong Hư, y gắt gao ôm lấy xác hắn, nước mắt nước mũi tèm hem dính đầy mặt như một đứa trẻ con.

"Tiểu Vong, ca ca sai rồi. Ca ca không nên tìm nữ nhân khác. Ca ca yêu ngươi, ca ca muốn ở bên ngươi. Tiểu Vong của ca ca
...

"Ca ca, Vong Hư muốn ở bên cạnh ca ca." thiếu niên cười đến xán lạn ôm lấy eo nam nhân huyết y kia. Huyết y nam nhân xoa đầu hắn, "Tiểu Vong, ca ca muốn nhìn thấy ngươi cưới tân nương, sinh con, vui vẻ cùng nương tử của ngươi mỗi ngày."

"Ca ca..."
...

Tháng đông năm ấy, đoá bỉ ngạn hoa thẫm đỏ màu máu diễm lệ nở rộ, một nghìn năm nở, một nghìn năm tàn. Thân xác của Vong Hư lạnh lẽo nằm trong lòng Xuất Chiếu, y ôm chặt lấy Vong Hư, tham luyến cái mùi hương của hắn, nụ hôn như mưa rơi trên gương mặt nhợt nhạt của hắn. Hồn phách của Vong Hư tan vào hư ảo, mãi mãi không được siêu thoát chịu đau khổ đoạ đày suốt trăm nghìn kiếp. Xuất Chiếu nâng thân xác hắn vào trong quan tài thạch cẩm, dùng linh lực và tu vi cả đời phong ấn y cùng hắn trong hòm lạnh lẽo...

Tư Úy vùi mặt mình vào ngực Khưu Kinh Vị, một cỗ đau sót trong lòng đè nén đến tê liệt tri giác. Y ôm cậu ra ngoài, men theo dòng nước trở về bên trấn nho nhỏ. Hân Nghi mê man tỉnh dậy cũng theo họ rời đi, ả ngồi thở hổn hển bên bờ. Hiện tại điều ả cần là lòng tin và tình cảm của Tử Diên, phải. Nhất định là vậy.
________
* đôi mắt thánh giả: đôi mắt của kẻ hoàn dương phải dùng máu và linh hồn của người sống để nuôi nguyên thần. Có thể hình dung là đôi mắt thánh giả màu trắng, vạch một đường mảnh màu đỏ được xem như đồng tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro