Phiên ngoại: Vong Hư - Xuất Chiếu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông năm ấy, tuyết tinh khôi rơi lả tả rợp trời, cái lạnh thấu da cắt thịt khiến con người ta tê tái. Thiếu niên gầy gò, làn da vì lạnh mà tím tái đi nằm bên đống tuyết lạnh lẽo thở từng hơi yếu ớt, y tuyệt vọng nhắm mắt lại. Bông tuyết xinh đẹp bám đầy lên chiếc áo choàng đen của huyết y nam tử, hắn cúi xuống nhìn đứa bé dưới đống tuyết, dùng áo choàng bọc lấy y ôm về địa cung ở nhánh sông Cửu Giang Lộ bên trấn Bách Tuyền.

Đứa bé kia mê man một ngày đêm, khi tỉnh lại liền níu lấy vạt áo của hắn. Hắn ôn nhu ôm đứa trẻ tội nghiệp ấy vào lòng, dùng linh lực toàn thân sưởi ấm cho y. Hắn cười, "tiểu hài tử, ngươi tên gì? Ta là Xuất Chiếu."

Y vùi mặt trong lồng ngực ấm áp của hắn, "Ta là Vong Hư. Ca ca, ta đã mười lăm tuổi rồi, ca ca đừng gọi ta như vậy...". Vong Hư ngại ngùng ôm lấy vòng eo tinh xảo của hắn, tham lam hít lấy cái mùi đặc trưng nhàn nhạt của hắn. Xuất Chiếu khẽ ừ một tiếng rồi đặt nó xuống bên giường, dịu dàng hôn lên trán y, "Tiểu Vong, sau này đây là nhà của ngươi. Ca ca sống cùng ngươi. Giờ thì ngủ đi."

Vong Hư nặng nề chìm vào giấc ngủ, y mơ thấy những ngày cơ cực và bần hàn trước kia. Mỗi ngày y đều mặc y phục rách rưới hôi hám, bò lết ở một khu lùm sụp rách nát, luôn phải cúi đầu xuống nhìn mặt đất, làm những trò mua vui của lũ động vật thường làm. Vì đói và nghèo, Vong Hư như rũ bỏ cả cái nhân cách của một con người, rồi một bà lão nghèo nghèo trong thị trấn dẫn y về nuôi. Bà lão nhà nghèo ngày ngày đi giặt đồ thuê cho người ta nhưng tháng ngày sống cùng bà lão thật ấm áp. Ngày kia, có thôn dân trong trấn hớt ha hớt hải chạy đến tìm Vong Hư báo tin bà lão vì trượt chân bên bờ sông mà bị chết đuối. Y đau đớn đem tất cả gia tài trong nhà cùng mấy xu lẻ mình có trong người cố lo cho bà một cái tang sự nho nhỏ. Trong cái không khí tang tóc bi lụy, có người hỏi y:

"Tiểu tử, nãi nãi của ngươi mất rồi, ngươi còn đổ dồn hết tiền cho bả làm gì? Hiếu thảo cũng phải lo cho mình."

Vong Hư cười không đáp, trong cái trấn này luôn khinh bỉ những kẻ ăn mày như y, chỉ có bà lão nghèo đối tốt với y, cho y cái ấm áp của tình thương gia đình. Y chưa làm được việc gì cho bà lão thì bà đã qua đời. Gia tài của bà lão không nhiều, thêm mấy xu lẻ của y cũng miễn cưỡng lo được cái tang lễ nhỏ cho bà. Sau đó Vong Hư lại lang thang trên phố, ngày xin ăn đêm tu luyện.

Mỗi ngày Vong Hư ở cùng Xuất Chiếu đều rất vui vẻ, ấm áp. Xuất Chiếu đối xử với y rất tốt, cho y chỗ ngủ, cho y đồ ăn, dạy y tu luyện. Vong Hư dần dà nhận ra dục vọng của mình đối với Xuất Chiếu, y hổ thẹn với Xuất Chiếu. Mỗi đêm y đều ôm gối đến giường hắn, nhỏ giọng;

"Ca ca, ta ngủ với ca ca."

Một năm rồi hai năm, vài năm sau này, y ngủ không ngon nữa. Mỗi đêm Xuất Chiếu đều dẫn một tân nương tử về hoan ái, hắn mỗi lần cao trào đều xoa nắn cằm của Vong Hư đến bầm tím. Vong Hư mở trừng mắt nhìn hắn và mấy ả tiện nhân kia thở hồng hộc đắm chìm trong dục vọng, kể từ đêm đó y đều giúp Xuất Chiếu "an bài tốt" cho mấy ả. Xuất Chiếu đưa tiền cho Vong Hư nhờ Vong Hư lo liệu thu vén cho mấy ả tiện nhân ấy, y ngoan ngoãn nhận lấy rồi đi làm. Khác với những điều Xuất Chiếu dặn, y khi thì chặt xác cho chó ăn, khi thì thiêu sống, khi thì xé rách cơ thể của những ả tiện nhân ấy. Số tiền Xuất Chiếu đưa y dùng để mua Điềm đan tăng tu vi và mấy thang thuốc sổ cho con chó tên Tiểu Hoàng giúp y ăn thịt mấy ả tiện nhân ấy.

Những ngày tháng đè nén dục vọng qua đi, Vong Hư đã hai mươi tư tuổi, đủ lớn rồi. Xuất Chiếu so với y thua một cái đầu, bộ dáng hoa hoa công tử của hắn làm Vong Hư muốn phát điên. Mùa xuân năm sau, Vong Hư cũng thêm một tuổi, tu vi đã lên đến Ly Thức kỳ*. Y ôm lấy thắt lưng tinh xảo đẹp đẽ của Xuất Chiếu, giọng khàn khàn dụ dỗ y:

"Ca ca, ta muốn ở bên cạnh ngươi."

Xuất Chiếu trầm mặc nửa ngày rồi xoa đầu y, hắn cười xán lạn với Vong Hư:

"Tiểu Vong, ca ca muốn nhìn thấy ngươi cưới tân nương, sinh con, vui vẻ cùng nương tử của ngươi mỗi ngày."

Tiểu Vong, ca ca xin lỗi ngươi. Ca ca không thể chấp nhận ngươi, đoạn tụ sẽ bị thiên hạ chê cười. Ca ca không muốn Tiểu Vong của ca ca phải bị ghẻ lạnh, thực tại tàn nhẫn và lạnh lùng biết bao. Ca ca cùng nữ nhân khác hoan ái nhưng trong đầu của ca ca đều là hình bóng của ngươi. Tiểu Vong của ta...

Vòng tay ấm áp siết lấy eo Xuất Chiếu thoáng chốc cứng đờ, Vong Hư cười bi thống, "ca ca..."

Đêm hôm ấy, Dụ Tông xuất môn bắt gặp Xuất Chiếu đang uống rượu ở một góc phố. Ma tu là thứ ghê tởm tà ác với chánh phái, trưởng lão Hí Cảnh của Dụ Tông đến gần hắn. Hí Cảnh và Xuất Chiếu đấu với nhau suốt ba canh giờ, cuối cùng Xuất Chiếu bại trận, đan điền bị hủy, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, trái tim vỡ nát.

Vong Hư tất tả tìm Xuất Chiếu khắp phố, đáy mắt y cuồn cuộn sóng ngầm khi nhìn thấy Xuất Chiếu nằm giữa đường máu me bê bết. Y kinh sợ ôm lấy thân thể Xuất Chiếu, gào thét tuyệt vọng, nước mắt nóng hổi xô nhau chảy dài trên gương mặt y. Ca ca của y, ca ca của y đã bỏ lại y. Ôm lấy xác hắn, Vong Hư thất thểu bước đi như một cái bóng đến toà phường thị y dùng tiền của hắn mua. Ngoài hiên mưa cứ rơi tí tách, nỗi đau của y như giọt nước, đau ngàn vạn lần. Vong Hư cẩn thận đặt Xuất Chiếu lên giường, ém chăn cho hắn, dịu dàng hôn lên trán hắn như hắn đã từng hôn y.

Y phất ống tay áo ra ngoài, trở lại nơi tìm thấy Xuất Chiếu, y hiển nhiên nhặt được bài lệnh của Dụ Tông. Trong lúc đang thất thần đứng ở một góc, thân mình cao lớn của Hí Cảnh bổ nhào đến trước mặt y, Quyết Tụ đao trên tay gã rực đỏ nóng bỏng chém lên mặt trái của Vong Hư. Da thịt bị đốt cháy như ngàn con kiến đang cắn khiến y thanh tỉnh, y đánh về phía Hí Cảnh, hai người sống chết đấu đến cả hai đều bị trọng thương. Hí Cảnh trúng một độc chiêu đành rời đi trước, Vong Hư phun một ngụm máu tanh tưởi rồi trở về phường thị.

Y điên cuồng tìm kiếm tân nương tử đồng trinh để tế cho Tế hồn huyết giả trận cải tử hoàn sinh Xuất Chiếu. Rồi một ngày y bắt gặp hôn lễ của Tư Úy và Khưu Kinh Vị, y trong lòng có chút vui mừng. Vong Hư không giết Tư Úy, y để Tư Úy sống có lẽ một phần vì thấu hiểu và thông cảm cho cậu. Đoạn tụ luôn bị khinh rẻ mà cậu và nam nhân kia cư nhiên làm hỷ sự như vậy.

Tân nương cuối cùng được bắt đến, ả cũng như những ả trước ghê tởm Vong Hư, luôn mồm gọi y "thánh giả". Một tia trào phúng loé lên trong mắt Vong Hư, nếu y là "thánh" thì mấy ả tiện nhân này đã không chết. Tế hồn huyết giả trận mở ra, linh lực và tu vi của Vong Hư tiêu hao nhanh chóng, bách niên tuổi thọ đều bị bòn rút dần. Trận pháp đại thành, ca ca của y sống lại.

Vong Hư kinh hỷ, "ca ca, là ngươi?". Vui mừng chẳng bao lâu thì Xuất Chiếu động thủ moi tim y ra ngấu nghiến ăn. Vong Hư quỳ rạp xuống đất, y thấy Xuất Chiếu đói bụng như vậy liền rất đỗi vui vẻ, Vong Hư dùng chút hơi tàn của mình cười xán lạn, "ca ca... Ca ca quên Vong Hư rồi?!". Linh hồn y trôi ra khỏi xác, y vừa cười vui vẻ lại khóc đau thương, dùng tất cả những mê luyến cả đời y nhìn Xuất Chiếu rồi tan biến vào hư ảo.

Vong Hư đã chết, Xuất Chiếu lúc này dường như tỉnh từ trong cơn mơ. Hắn thống khổ quỳ sụp xuống bên xác Vong Hư, ôm chặt lấy thân xác y khóc lóc như một đứa trẻ:

"Tiểu Vong, ca ca sai rồi. Ca ca không nên tìm nữ nhân khác. Ca ca yêu ngươi, ca ca muốn ở bên ngươi. Tiểu Vong của ca ca"

Tiểu Vong của hắn, Tiểu Vong luôn tỏ ra kiên cường mạnh mẽ của hắn, Tiểu Vong luôn làm mọi chuyện vì hắn, người này giờ đã không còn rồi. Xuất Chiếu suy sụp ôm thân xác Vong Hư vào quan tài thạch cẩm, hắn dùng linh lực cả đời mình phong ấn quan tài để hắn và Tiểu Vong của hắn có thể bên nhau.

Năm ấy, là hắn đi sai một nước nên thua cả ván cờ.

--------------
Phiên ngoại này tôi viết cho Vong Hư và Xuất Chiếu, nói thực thì tôi định để Vong Hư làm big boss và nhiều dự định khác xoay quanh nhân vật này. Hình tượng tôi xây dựng cho Vong Hư cũng rất đẹp mắt, đáng tiếc lại vô tình viết kết SE cho couple này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro