Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Bò sữa ăn tinh dịch (khẩu giao nuốt tinh, tắc đồ ăn vào trong huyệt)



Ngày hôm sau khi Khương Thanh rời giường thì tia nắng mặt trời ấm áp đã xuyên thấu qua cửa kính và chiếu lên trên giường. Đôi mắt buồn ngủ mông lung của hắn mở ra và vốn định ngủ nướng thêm một chút nữa.

Nhưng ý thức lại mơ hồ nhớ tới còn có người bị trừng phạt một đêm, xuất phát từ sợ bản thân ngủ tiếp thì sẽ qua đi hai giờ nữa, bởi vậy Khương Thanh vẫn là ngồi dậy mang dép lê lên.

"Cái này thật đúng là thê thảm."

Phạn Dương bị che đôi mắt và lỗ tai lại căn bản không ý thức được Khương Thanh đã đến, y thê thảm vô cùng mà bị trói ở trên mặt đất.

Miệng mũi khóe mắt đều có chất chất lỏng chảy ra, giống như là đã khóc một đêm và trên mặt đất nơi nơi đều là nước mắt khô cạn.

Miệng bị lấp kín lại không thể ức chế mà chảy nước miếng, sàn nhà trước mặt đã tụ lại thành một vũng nước lớn.

Cho dù là Phạn Dương có dáng người cao lớn mạnh mẽ và thể chất rất tốt nhưng sau khi trải qua một đêm bị tình dục tra tấn cũng hư nhược không ít, Khương Thanh nhìn thấy bờ môi của y cũng bắt đầu trở nên trắng bệch.

Nhưng thân thể đỏ tươi của y lại tỏ rõ y vui sướng.

Ly tự sướng ở phía trước dự trữ không ít chất lỏng màu trắng, hậu huyệt thấm ướt của y cho dù không bị cắm vào bất cứ thứ gì, thì cũng điên cuồng cảm thấy hư không và ngứa đến mức khiến nó chảy ra không ít nước.

Cho dù là vào giờ phút này, hậu huyệt của Phạn Dương vẫn giống như một hồ nước không biết mệt mỏi, tích tích nhỏ nước.

Khương Thanh hiếm khi cảm thấy có một tia áy náy, hắn ngồi xổm xuống lấy ra quả cầu bị nhét vào cái miệng đã suốt một đêm không thể khép lại.

Bịt tai cũng bị tháo xuống.

Cho đến khi trong tai yên tĩnh suốt một đêm truyền âm thanh của không khí, Phạn Dương mới ý thức được trừng phạt đã kết thúc. Chủ nhân tới giải phóng y.

Đôi mắt vốn dĩ đã khô cạn không còn chảy ra nước mắt lại lần nữa sống lại mà chảy ra nước mắt.

Y kích động run rẩy thân thể, dương vật run lên và lại bắn một phát vào trong ly tự sướng.

Khương Thanh chậm rãi cởi bỏ bịt mắt của y, cũng trước tiên dùng tay chặn ánh sáng chói mắt, chờ đợi y thích ứng ánh sáng sau đó mới buông tay ra.

Nhận thấy được chủ nhân tri kỷ, Phạn Dương vui sướng mà kêu: "Chủ nhân......" Đôi mắt của y sau khi mở ra thì chăm chú nhìn thẳng vào gương mặt của Khương Thanh, giống như là đang xác nhận xem có phải là người thật không.

...

Còn tiếp.

Vui lòng đọc đầy đủ tại https://cungtinhvu.wordpress.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro