Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Bò sữa tham ăn (điện thoại dạy dỗ, bài xuất dăm bông, tự ngược đánh đầu vú)


Tiếng chuông điện thoại chờ mong vang lên, Phạn Dương kích động căng thẳng ngồi ở trên giường. Tuy rằng chỉ có một mình y ở trong phòng nhưng lại giống như một người hoc sinh tùy lúc sẽ bị giáo viên chủ nhiệm kiểm tra, quy quy củ củ mà ngồi ngay ngắn.

Đối với dáng người cao lớn như y thì trông có vẻ rất kỳ quái.

Không biết chủ nhân ngủ rồi chưa, bởi vì công tác trễ như vậy nên chủ nhân không có gọi điện thoại được, chủ nhân có phải đang tức giận không...... Phạn Dương suy nghĩ lung tung, ngón tay không tự giác nắm chặt quần áo và gương mặt rất đỏ.

Nhưng Khương Thanh cuối cùng vẫn nhận cuộc gọi.

"Trễ như vậy mới làm xong, rất vất vả đó, đại minh tinh."

Giọng nói ôn hòa không nóng không lạnh, làm Phạn Dương nghe không ra đối phương có phải đang tức giận hay không?

Tuy rằng là video trò chuyện nhưng Khương Thanh giống như đã tắt màn hình, Phạn Dương chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đen nhánh.

Y co quắp lo lắng: "Chủ, chủ nhân......"

"Được rồi." Khương Thanh đánh gãy y, "Cởi quần áo ra đi, bây giờ còn mặc quần áo làm cái gì."

Lần đầu tiên nhìn không thấy được bất kỳ biểu cảm hay bộ phận phía dưới của Khương Thanh mà làm loại sự tình này, cho dù là bị thôi miên qua thì Phạn Dương cũng như cũ cảm thấy ngượng ngùng giống như bản thân là một kỹ nữ không biết xấu hổ vậy.

Loại cảm giác này giống như chờ đợi khách hàng nghiệm hàng, làm y cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa hưng phấn đến mức không thể kiềm chế được.

Phạn Dương không tự giác thở hổn hển mà cởi quần áo của mình ra, động tác vừa vụng về vừa thô lỗ suýt chút nữa là xé rách quần áo.

Quần áo bị cởi bỏ từng cái từng cái một, có thể rõ ràng nhìn thấy thân thể đỏ bừng giống như tôm luộc của Phạn Dương.

Ở Khương Thanh ra mệnh lệnh, Phạn Dương ở trên giường mở đùi của mình ra đối với điện thoại đang đặt ở trên giá đỡ.

Y bóp chặt háng của mình rất mạnh, hầu như muốn véo hệ rễ thịt non thành màu xanh tím.

Giăm bông đỏ tươi còn lộ một chút xíu ở bên ngoài huyệt, bị thịt ruột hút từng chút một.

Cái mông của Phạn Dương hầu như phải bị dâm thủy của bản thân chảy ra làm cho ướt nhẹp. Vệt nước theo thân thể đi xuống làm ướt nhẹp ga giường.

"Ừ, cả ngày đều ngoan ngoãn hàm chứa đâu, rất ngoan."

Nghe được lời nói khích lệ, Phạn Dương mới đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thật tốt quá, chủ nhân không có tức giận.

Cơ ngực cường tráng trước ngực theo hô hấp trên dưới mà phập phồng, vô cùng gợi cảm. Một tia mồ hôi mỏng treo ở trên đó, làm người khác rất muốn liếm đi giúp y.

...

Còn tiếp.

Vui lòng đọc đầy đủ tại https://cungtinhvu.wordpress.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro