Chương 2: Nam chính chịu ngược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiếp trước của Thẩm Thanh Thu gia cảnh giàu có, ít nhiều cũng xem là một phú nhị đại nhỏ, trên có hai anh trai, tương lai nhất định phải kế thừa gia nghiệp, dưới có một em gái, là để yêu thương. Tình cảm giữa các thành viên trong gia đình cũng rất tốt.

Y đã sớm biết, cho dù mình cả đời ăn không ngồi rồi cũng không thiếu miếng ăn. Có lẽ bởi vì từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh dư dả thư thái, thiếu áp lực cạnh tranh, y luôn luôn cảm thấy chỉ cần là cạnh tranh thì nhân số sẽ lớn hơn 10, trong vòng 10 người đều là thành tích tốt.

Bởi vậy, y vẫn không hiểu tâm lý lúc tìm đường chết của loại nhân vật phản diện cặn bã Thẩm Thanh Thu này rốt cuộc là như thế nào.

Thẩm Thanh Thu nguyên tác, tu vi có, lai lịch cũng có, làm bộ biết tiết chế, cũng có. Địa vị thanh danh không thiếu thứ gì, được đại phái đệ nhất thiên hạ nuôi không lo không có tiền tiêu, tại sao đến một chút tiên phong đạo cốt cũng không có, giống như bà vợ bé mang nỗi hận trong lòng không có việc gì làm nên đi gây chuyện trong xã hội cũ, cả ngày gây khó dễ cho một ngọn cỏ như nhân vật chính, trong đầu suốt ngày toàn là tính toán đánh đập mắng chửi nhân vật chính, với cả căn dặn người khác đánh đập mắng chửi nhân vật chính.

Cho dù Lạc Băng Hà hắn thiên tư hơn người, nhận thức tuyệt hảo, một người lợi hại khủng khiếp... Nhưng cũng không tới nỗi đố kị đến như vậy chứ?

Có điều cũng không thể trách hắn, muốn trách thì trách tác giả. Trong truyện nhân vật phản diện nhiều như cá diếc qua sông, chỗ nào cũng có, chỉ có điều hắn xem như là được miêu tả quá mức đặc biệt, đặc biệt vô liêm sỉ.

Có thể thế nào đây? BOSS lớn nhất của quyển truyện này chính là bản thân nhân vật chính. Ánh sáng đom đóm, sao dám tranh nhau phát sáng với nhật nguyệt?

Hắn được Tu Chân Giới tôn làm "Tu Nhã Kiếm", tướng mạo khí chất đương nhiên không coi là quá kém.

So với hiện tại, Thẩm Thanh Thu nhìn trái nhìn phải, cho dù là đối diện với gương đồng phẳng như hồ dán trộn cháo, cũng cơ bản hài lòng.

Người này diện mạo đoan chính, mắt và lông mày đen nhánh, môi mỏng tinh tế, sinh ra dáng vẻ như một cuốn sách. Thêm đôi chân dài, ít nhiều có thể coi là mỹ nam tử. Tuy rằng tuổi tác thật sự không ổn, nhưng đây là tiểu thuyết tu chân, Thẩm Thanh Thu có tu vi Kim Đan trung kỳ, vẫn hoàn mỹ duy trì bề ngoài thanh niên. So với lúc y não bổ khi đọc truyện, đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.

Tuy rằng không có cách nào so với Lạc Băng Hà.

Vừa nghĩ tới Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu lập tức đau đầu vô cùng.

Y muốn đi xem Lạc Băng Hà bây giờ đang bị giam ở phòng chứa củi, nhưng vừa mới bước ra một bước, trong đầu lại vang lên âm thanh cảnh báo chói tai.

【Cảnh báo! Cảnh báo OOC! 'Thẩm Thanh Thu' sẽ không chủ động thăm Lạc Băng Hà.】

Thẩm Thanh Thu phẫn nộ nói: "Được rồi. Ta đây phái người gọi hắn đến là được chứ gì."

Y suy nghĩ một chút, gọi một tiếng: "Minh Phàm!"

Một thiếu niên khoảng chừng mười sáu tuổi, cao cao gầy gầy, từ ngoài cửa tiến vào, đáp: "Đồ nhi ở đây. Sư phụ có gì căn dặn?"

Thẩm Thanh Thu không khỏi nhìn nhiều một chút, thấy hắn lớn lên coi như là có mặt mũi, chỉ là có chút xấu xí, trong lòng chậc chậc than thở: Quả nhiên là bản mặt của pháo hôi.

Đây, chính là đại đệ tử của Thẩm Thanh Thu nguyên tác, sư huynh của Lạc Băng Hà, Minh Phàm.

Đây, chính là pháo hôi cấp thấp nhất trong truyền thuyết.

Khỏi cần nói, cái gì mà đêm khuya nhốt Lạc Băng Hà ở phòng ngoài, cố ý cho bí tịch nhập môn bậy bạ, những việc này, đều không thể thiếu sự tham dự và hiến kế của hắn. Lúc nào Thẩm Thanh Thu tâm huyết dâng trào muốn giày vò Lạc Băng Hà, hắn chắc chắn là trợ thủ đắc lực nhất và là người hưởng ứng tích cực nhất.

Xét thấy kết cục của người này trong nguyên tác so với y không khá hơn bao nhiêu, vẻ mặt nhìn đứa nhỏ này của Thẩm Thanh Thu không khỏi mang vài phần đồng bệnh tương liên: "Đi đưa Băng Hà tới đây."

Minh Phàm trong lòng lẩm bẩm: Trước kia sư phụ gọi Lạc Băng Hà, đều gọi là "tiểu súc sinh kia", "nghiệp chướng", "thằng nhãi này", "đầy tớ", ngay cả tên cũng không gọi nghiêm chỉnh mấy lần, sao bỗng nhiên lại gọi thân mật như vậy?

Nhưng chỉ thị của sư phụ, hắn tất nhiên không dám hỏi nhiều, lập tức chạy bước nhỏ đến phòng chứa củi, đá cửa hai cái: "Đi ra! Sư tôn gọi ngươi!"

Thẩm Thanh Thu ở trong phòng bước đi thong thả, trong đầu nghiên cứu hệ thống nghiên cứu đến mức hừng hực khí thế.

【Điểm ngầu, cũng chính là độ làm màu. Điểm ngầu càng cao, chứng tỏ càng cao sang, cấp bậc thượng thừa.】

Vậy, cần phải thế nào để tăng điểm ngầu lên vậy?

【1, thay đổi tình tiết thiểu năng, làm tăng chỉ số thông minh của nhân vật phản diện với nhân vật phụ; 2, tránh đi lôi điểm; 3, bảo đảm độ sướng của nhân vật chính; 4, bổ sung tình tiết chưa được giải đáp.】

Thẩm Thanh Thu lần lượt phân tích kỹ càng.

Có nghĩa là, y không những phải chỉnh đốn cục diện hỗn loạn cho Thẩm Thanh Thu hàng nguyên bản đã có một đống kẻ thù, còn phải cứu vớt những nhân vật khác không gây ra cục diện hỗn loạn;

Chính cái mạng già của y còn không biết có giữ được không, còn phải bảo đảm nhân vật chính sóng êm gió dịu lại còn không thể thiếu các muội tử.

Những bí ẩn chưa giải này tác giả chẳng những không lấp, còn phải để y tự mình khiêng cái xẻng hì hục hì hục lấp đầy.

Ha ha.

Đại thần Đâm Máy Bay Lên Trời nói, mục tiêu của quyển truyện 《Cuồng Ngạo Tiên Ma Đồ》 này rất rõ ràng, mỗi một chữ viết ra, đều là vì một mục đích, đó chính là sướng.

Nhất là đoạn nam chính lợi hại kinh khủng sau khi hắc hóa làm bộ như vô tội, giả heo ăn thịt hổ, ngược đãi lại tiện nhân, quả thật sướng ngất trời. Cho nên nó vinh quang tột đỉnh, càng viết càng dài, dài hơn cả vải bó chân.

Thẩm Thanh Thu tỏ vẻ, riêng nhiệm vụ hạng nhất phải nhớ đại khái tình tiết, y liền có áp lực rất lớn. Lôi điểm khắp nơi đều có, y cũng không thể bảo đảm có thể tránh hết!

Thẩm Thanh Thu: "Tình tiết dạng gì mới gọi là không thiểu năng?"

【Không có tiêu chuẩn cụ thể, nó định ra theo cảm nhận chủ quan của độc giả.】

"Vậy rốt cuộc phải tích lũy điểm đến lúc nào, mới có thể thông báo nhiệm vụ giai đoạn sơ cấp?"

【Định ra theo tình huống cụ thể. Khi đạt tới yêu cầu, sẽ tự động phát thông báo của hệ thống.】

Vấn đề cụ thể, phân tích cụ thể, thật đúng là vạn năng. Thẩm Thanh Thu cười lạnh một tiếng, nghe cánh cửa có tiếng động, ngoảnh đầu lại, đã nhìn thấy một thiếu niên chậm rãi từ cửa bước vào.

Tuy rằng người không ổn, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng, âm thanh cung kính gọi: "Sư tôn."

Ba phần cười vừa mới ngưng bên miệng của Thẩm Thanh Thu liền cứng đờ.

Muốn chết à! Đánh khuôn mặt của nam chính có thể gọi là Mary Sue chuyển giới, sau này sẽ mê hoặc từ bà lão tám mươi cho tới bé gái sơ sinh thành như vậy, đúng là chết chắc rồi!

Nhưng mà, cho dù là một khuôn mặt chịu hết tra tấn, vết thương chồng chất, nhân vật chính, vẫn không hổ là nhân vật chính!

Đôi mắt kia của Lạc Băng Hà, vẫn sáng tựa sao sớm như cũ, đúng là một tiểu soái ca mầm non tươi mới.

Vẻ mặt dứt khoát mà khiêm tốn, cho thấy rõ tình cảm cao khiết bất khuất của hắn.

Thắt lưng và dáng người thẳng tắp kia, là ngạo cốt thà bị gãy chứ không chịu cong của hắn!

Trong phút chốc, đáy lòng Thẩm Thanh Thu tuôn ra hàng loạt câu văn có vần xếp thành đoạn, cùng các loại biện pháp tu từ lẫn lộn nối đuôi nhau hình thành vô số từ ngữ khen ngợi, suýt nữa buột miệng thốt ra!

Cũng may Thẩm Thanh Thu dừng cương trước vực, lòng kêu nguy hiểm thật nguy hiểm thật, hào quang nhân vật chính mạnh thật đấy, thiếu chút nữa không khống chế được!

Mắt thấy Lạc Băng Hà tập tà tập tễnh từ cửa bước vào, chật vật muốn quỳ xuống. Khóe miệng Thẩm Thanh Thu giật giật, lòng kêu lão phu thật không nhận nổi một lạy này của ngài, hôm nay ngài lạy ta một lạy, không chừng sau này xương bánh chè của ta liền bị ngươi chặt mất! Lập tức ngăn cản nói: "Không cần đâu."

Y vung tay lên, ném ra một cái bình nhỏ: "Đây là thuốc." Cuối cùng, lại dùng khẩu khí châm chọc nói: "Chớ để cho người ngoài nhìn thấy, còn tưởng rằng Thanh Tĩnh Phong ta ngược đãi đệ tử."

Thẩm Thanh Thu nhập vai vô cùng nhanh, y đánh bạo làm ra hành động đưa thuốc, lại chọn thái độ tương đối ác liệt, coi như là phù hợp diện mạo vốn có của ngụy quân tử làm chuyện xấu lại sợ bị người ta phát hiện của Thẩm Thanh Thu nguyên bản.

Quả nhiên, hệ thống không phát ra nhắc nhở OOC, Thẩm Thanh Thu thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Băng Hà vốn tưởng rằng sư tôn gọi hắn tới là muốn tiếp tục "dạy dỗ" hắn, tuyệt đối không ngờ lại là ban thuốc, đầu tiên là sửng sốt, sau đó hai tay kính cẩn lễ phép nhận lấy bình nhỏ, thành tâm cảm tạ nói: "Tạ ơn sư tôn ban thuốc."

Khuôn mặt của Lạc Băng Hà lúc này rất ngây thơ, nụ cười chân thành ấm áp, giống như nắng ấm mới lên. Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm một lát, ngoảnh mặt đi.

Tính cách của nam chính giai đoạn trước khi hắc hóa, tuyệt đối là một mầm thiếu niên tốt, cho chút ánh sáng mặt trời liền sáng lạn, là loại ngươi cho hắn một phần hắn báo đáp ngươi mười phần, nói là chú cừu nhỏ cũng không quá.

Lạc Băng Hà lại vui vẻ nói tiếp: "Đệ tử sau này nhất định cố gắng gấp bội, không để cho sư tôn thất vọng."

Ờ, không phải, nếu ngươi cố gắng gấp bội, đoán chừng sư tôn nguyên bản kia của ngươi mới là thật sự thất vọng...

Nếu Thẩm Thanh Thu chưa từng đọc 《Cuồng Ngạo Tiên Ma Đồ》, tình cảnh này, y nhất định xót xa không dứt, vì Lạc Băng Hà rơi một giọt lệ đồng cảm.

Nhưng mà, y dưới góc nhìn Thượng Đế đã lĩnh giáo từ đầu tới cuối chuyển động tâm lý phong phú đa dạng của Lạc Băng Hà sau khi hắc hóa. Theo y tổng kết, hiện tại Lạc Băng Hà có bao nhiêu đáng thương, sau này khi đạp chân lên đầu người khác, liền cười thỏa mãn dữ tợn bấy nhiêu. Trên mặt ôn hòa như quân tử khiêm tốn, trong lòng toàn suy nghĩ làm sao rút gân bẻ xương lột da phơi khô.

【Lạc Băng Hà mỉm cười nói: "Chuyện nhục nhã khi xưa đệ tử chịu, hôm nay đặc biệt tới hoàn trả gấp trăm lần. Kẻ làm tay chân ta bị thương, ta nhất định chặt đứt tứ chi, nghiền xương thành tro."】

↑ Trích đoạn chọn lọc thứ hai trong 《Cuồng Ngạo Tiên Ma Đồ》

Sau đó hắn thật sự đem Thẩm Thanh Thu tước thành nhân côn.

Thẩm Thanh Thu ngồi xuống ghế Tử Đàn, chọn loại giọng điệu không quá gần gũi, nói: "Băng Hà, luyện tâm pháp nhập môn thế nào rồi?"

Một tiếng "Băng Hà" kia hãi đến mức chính y cũng sởn gai ốc. Rõ ràng là sống lưng Lạc Băng Hà cũng run lên, có điều, hắn vẫn lộ ra một nụ cười hơi ngượng ngùng: "Đệ tử ngu dốt, vẫn là... Không lĩnh hội được."

Cái này. Hắn là nam chính da thịt dày béo cầm một quyển tâm pháp giả, không tẩu hỏa nhập ma cũng là may mắn lắm rồi, có thể lĩnh hội được mới lạ đấy. Trong lòng Thẩm Thanh Thu gào thét: Thiếu niên ngươi theo ta đi! Vi sư sẽ cho ngươi tâm pháp chính xác!

Tiếng cảnh báo như yêu ma kia không ngừng vang điên cuồng. Thẩm Thanh Thu nói với hệ thống: "Ta chỉ suy nghĩ một chút. Tất nhiên ta biết đây là sai quy tắc!"

Tiếp theo, y thuận miệng nói: "Vi sư hôm nay trách phạt ngươi, cũng là xuất phát từ nóng vội, thời gian sẽ không chờ đợi chúng ta. Nghĩ đến thời gian ngươi vào môn hạ của ta cũng không ngắn, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Lạc Băng Hà ngoan ngoãn nói: "Đệ tử năm nay mười bốn."

Ờ. Mười bốn.

Thẩm Thanh Thu đỡ trán.

Nói cách khác, thời điểm này sư đồ Thẩm Thanh Thu Lạc Băng Hà, đã trải qua sự kiện phạt quỳ ở sơn môn, sự kiện đồng môn Thanh Tĩnh Phong ẩu đả tập thể, sự kiện "chống đối" sư tôn bị treo lên đánh, sự kiện phá hỏng Pháp Khí bị phạt lao dịch... Vân vân thành tích vinh quang [tay vẫy bye bye].

Thẩm Thanh Thu nâng trán xua tay với hắn: "... Ta muốn yên tĩnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro