Phần 10: Băng ca, Băng muội, Sư tôn (vi H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sư tôn!"

"Sư tôn, người sao rồi??"

"Sư tôn người cảm thấy đau ở đâu, kinh mạch cảm thấy thế nào"

Bọn họ hoảng đến điên rồi, vừa mới Sư tôn chỉ là đứt ngón tay thôi đã khiến bọn họ xót xa không thôi rồi, lần này lại còn bị thương nặng như vậy. Cả 2 đều không dám chạm vào Sư tôn, sợ khiến vết thương nghiêm trọng hơn, chỉ dám hỏi xem bị thương ở nơi nào đề điều trị, phải biết kinh mạch đang hỗn loạn mà cường ngạnh thăm dò sẽ làm tổn thương nguyên khí.

"Ta...nóng quá...ưm"

"Sư tôn, đây là...muốn???"

"Sư tôn, người..."

"Ta...không phải...không phải như các ngươi nghĩ...ư...ta...đau...ư...ừm...
khó chịu chút thôi..." Hắn xấu hổ chết mất, trúng chiêu của đồ đệ nhưng lại thành ra cái dạng này, có khác gì trai bao thụ đâu, thật là mất mặt. Có chết hắn cũng không thể thừa nhận.

"..." Còn nói không phải?? Đau mà rên như vậy ư??? Sư tôn, người khẩu thị tâm phi nha. Cơ mà ta thích.

"..." Đau thế này là đau ở đâu? Sao bộ dạng Sư tôn đau lại khiến hắn nóng máu như vậy, không lẽ hắn giống như Sư tôn nói, biến thành kẻ cuồng ngược đãi??

Thấy sự im lặng của 2 đồ đệ hắn cũng biết lời mình nói có bao nhiêu khó tin nhưng cơ thể hắn không thể đợi được nữa, chưa bao giờ hắn thấy khao khát như vậy. Chết tiệt, hắn vẫn chưa biết đâu là Lạc Băng Hà của hắn để muốn...

"Nóng quá...Băng Hà, ta muốn...ta...hảo...khó chịu...mau...mau lên...giúp ta..." May mắn là Thẩm Thanh Thu không nhìn thấy mình hiện tại, nếu không hắn chắc chắn muốn đâm đầu vào cột chết đi. Đường đường là một phong chủ thế nhưng lại xiêm y không chỉnh, nửa kín nửa hở còn lôi kéo y phục của bản thân, lộ ngực lộ nhũ chưa nói, đến phần hạ thân cũng đỉnh thành một cái lều cao cao, nhọn nhọn. Làn da lộ ra ngoài biến thành hồng phấn, trải qua Thẩm Thanh Thu dày vò, không ngừng cọ qua lại trở nên đỏ rực, dưới ánh nắng càng thêm ngon mắt. Đôi mắt mơ màng không ngừng chớp, môi xinh mấp máy qua lại như đòi được hôn.

"Băng Hà, ngươi...không muốn ta sao? Ta muốn ngươi...muốn của ngươi nơi đó...ở bên trong...khuấy đảo...muốn...a" Thẩm Thanh Thu gần như mất lý trí, mỗi giây trôi qua thì ham muốn nhân lên gấp bội.

"Hảo, Sư tôn" Sư tôn thật mê người, ta cũng muốn Sư tôn.

"Hảo, Sư tôn" Ta muốn người, người thật sự xinh đẹp, ta cũng không nhịn được nữa a Sư tôn.

"Ngươi..."

"Ngươi dám?!"

"Sao ta lại không dám?"

"Sư tôn là của ta, ngươi nghĩ cũng đừng lại nghĩ, vô ích thôi."

"Của ngươi?? Lại còn nghĩ cũng đừng nghĩ??? Ngươi quá mức ngông cuồng rồi, Sư tôn trước là của ta, giờ là của ta, tương lai cũng vĩnh viễn là của một mình ta. Người đã đáp ứng ta như vậy đấy."

"Thật trùng hợp. Sư tôn cũng hứa như vậy với ta. Ha"

"Ầm vang...ầm vang"

Cả 2 đều không báo trước mà cùng ra tay, nhưng vốn là cùng 1 kiểu suy nghĩ nên ra chiêu cũng giống hệt nhau. Hơn nữa, cùng là kiểu kết giới nên cả 2 đều bị đính chặt vào 2 mặt tường, khiến mặt tường 2 bên cũng lõm vào 1 khoảng lớn, nếu không phải là tường được làm từ trúc trên Thiên Sơn, lại dùng thuật pháp gia cố nhiều lần thì có lẽ đã sớm sập xuống. Bây giờ khả năng tổn hại lớn nhất mà bọn họ có thể gây ra cho đối phương chỉ là tạo ra cấm chế, đem đối phương nhốt lại trong 1 khoảng thời gian.

"Ngươi..."

"Cứ ngươi ngươi ta ta như vậy ngươi không chán sao? Cũng không có gì bất ngờ, ta với ngươi cùng chung 1 kiểu suy nghĩ không phải sao? Mau thả ta ra."

"Sao ta phải thả ngươi?"

"Ta cũng sẽ đem ngươi thả ra."

"Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi ư?"

"Cũng phải, là ta ta cũng không tin."

"Nói như thể mình đáng tin lắm vậ.."

"A...ưm"

Còn chưa nói hết câu thì tiếng rên của Thẩm Thanh Thu đã vang lên khiến câu nói của Băng Hà bị nghẹn lại trong cổ họng.

"Băng Hà, mau lên...ngươi còn meo meo...a...chít chít... cái gì vậy, còn không tới... ưm... thì đừng hòng lại bò...ư... lên giường ta...ừm"

"Sư tôn, đừng mà...là tên kia...hắn đem ta ghim lên tường..."

"Sư tôn, không phải, là hắn đem ta ghim lên tường."

Thẩm Thanh Thu lúc này đã không còn chút lý trí gì đáng nói, quần áo càng ngày càng bại lộ. Lớp nội y bên trong đã trượt xuống vai, đai lưng đã bị bản thân tháo đứt từ lúc nào không hay. Giày trên chân bị đạp lăn lóc, tất cũng là mỗi nơi 1 chiếc. Từng ngón chân phấn hồng no đủ trà sát lên nền cẩm thạch những muốn chủ nhân của nó mát hơn đôi chút nhưng từ dáng vẻ không ngừng thoát y phục lại luôn miệng kêu nóng thì có thể thấy rằng cách này không có bao nhiêu tác dụng.

"A...ân...a...a...ân...Băng Hà...ta...thật khó chịu...nóng quá...còn rất muốn...a...ưm...ta...không chịu nổi nữa rồi...a...ân..."

Thẩm Thanh Thu áp mặt về lên sàn cẩm thạch, nhìn về phía 2 Lạc Băng Hà. 2 tên Lạc Băng Hà vừa hay ghim người còn lại lên 2 bức tường cạnh nhau, mà vị trí của Thẩm Thanh Thu vừa hay có thể nhìn thấy cả 2 người họ, cũng để bọn họ thấy được rõ ràng hành động của bản thân.

"Sư tôn, người định làm gì?" Không phải như hắn nghĩ chứ.

"Sư tôn, người đem kết giới của ta huỷ bỏ, ta liền giúp người. Được không??"

"Tên kia, ngươi đừng có thừa nước đục thả câu. Sư tôn là của ta, là của ta, ngươi nghe rõ chưa?"

"Im nào...thật ầm ĩ...a...ân ta...không có sức...cảm giác như bị đốt cháy...a...thành than...ưm"

Thẩm Thanh Thu cứ như vậy nhìn cả 2 người họ, đưa tay lôi kéo quần áo rồi không ngừng tự vuốt ve cơ thể mình tìm kiếm thư giải.

"Băng Hà, ta ra thích ngươi sờ ngực ta...a...chính là nơi này...ưm... ngươi bắt ta gọi nó là đầu vú...ngươi xoa nó như thế này...ân...a...rồi khảy nhẹ...ngươi sẽ hít nó 1 hơi thật sâu...cà chóp mũi lên nó...ưm...ngươi khen nó...xinh đẹp...rồi ngươi ngậm lấy nó...ngươi dùng đầu lưỡi rê qua lại....ân...sau đó...ân...sau đó...ngươi nút nhẹ...rồi mạnh dần...ta kêu...a...đau...nhưng thật sự...rất sướng...Ngươi rất xấu...toàn quên một bên...khiến nó...uỷ khuất, cô đơn...a...hư không...ngươi không thể như vậy đâu..."

Thẩm Thanh Thu lúc này đã hoàn toàn bị dục vọng chế ngự, thậm chí nói ra những điều bản thân không bao giờ dám nói và không bao giờ muốn nói. 2 tên Lạc Băng Hà kia thì càng không cần nói, 2 cặp mắt đã đỏ quạch, cháy bỏng dục vọng như muốn ăn sống nuốt tươi Thẩm Thanh Thu.

"Sư tôn, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi đầu vú xinh đẹp, đáng yêu của người nữa, người tìm cách thả ta ra được không? Kêu kiếm linh của người cũng được, chút thương tích không là gì." Sư tôn hảo dâm đãng, hảo quyến rũ, thật muốn cùng người đại chiến 300 hiệp, đem người thao đến không xuống được giường.

Muốn dùng kiếm linh đầy chính khí phá kết giới do ma khí cường đại gây ra thì Ma bị vây khốn bên trong chắc chắn sẽ bị tổn thương ít nhiều, hơn nữa cũng không đơn giản như hắn vừa nói, nếu là bình thường hắn sẽ tuyệt đối không dùng, nhưng giờ hắn quá khao khát Sư tôn, muốn thao người bằng thật nhiều tư thế.

"Sư tôn, ta sẽ chăm sóc cả tiểu sư thúc, sẽ khiến mọi chỗ trên người Sư tôn run lên vì vui sướng, người mau giải cấm chế cho ta. Sư tôn, cầu xin người, rất muốn ăn đầu vú của Sư tôn, nhay nó, khiến nó tràn đầy nước miếng của ta, lại liếm, lại hút cho đến khi ra sữa, đem đầu vú của Sư tôn ăn đến đại, mặc áo vào cũng gồ lên, để ta có thể nhìn thấy nó mọi lúc."
———— Em là đường phân cách tuyến xấu xa —————

P/s: Phải cắt tại đây vì viết thịt dài lắm, mọi người húp tạm nước thịt nha. Chương sau đảm bảo thịt ngập răng. Cầu ngôi sao, cầu yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro