Phần 7: Trời sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Băng Hà tỉnh dậy, nhưng hắn không dám mở mắt, sợ rằng tất cả những gì đêm qua chỉ là giấc mơ hắn tự dệt cho mình. Hắn có điểm sợ hãi. Hắn cảm giác được trong lồng ngực trống rỗng, không có Sư tôn, không có gì hết. Hắn đã trở lại thế giới của hắn ư? Không cần. Không cần như vậy. Hắn không muốn như vậy chút nào.

Dường như ông trời cuối cùng cũng nghe thấy được sự cầu xin của hắn, một âm thanh vừa xa lạ lại vừa quen thuộc vang lên bên tai:
"Băng Hà, mau tỉnh. Hôm qua ngươi lăn lộn ta như vậy, mệt rồi đúng không? Đáng đời. Ta mặc kệ. Còn không mau hầu hạ bổn Sư tôn ."

Những người dám dùng giọng điệu như vậy với hắn, đã không còn là người nữa rồi. Vốn nên cảm thấy tức giận nhưng hắn lại cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết. Vui vẻ bế Thẩm Thanh Thu từ trên ghế quý phi lên giường, lại nhét vào tay y 1 cái ấm lô, rồi phủ lên người y 1 lớp chăn mỏng. Hắn làm 1 cái thanh khiết thuật đem chăn gối trên giường giặt sạch sẽ sau đó liền tất tả xuống bếp vì Sư tôn rửa tay hầm canh. Hắn muốn nấu cho Sư tôn bữa ăn siêu cấp ngon nhất tam giới. Đang nấu ăn, hắn đặt cái muôi trong tay xuống rồi chạy qua chỗ Sư tôn:

"Sư tôn, người vừa gọi đồ nhi là gì?"

"Băng Hà, làm sao vậy?"

"Hôm qua không phải nói tốt rồi sao, người nên gọi ta là A Lạc, nếu không ta sẽ sinh khí đó."

"Sao tự nhiên lại muốn đổi cách gọi vậy? Ta đều gọi ngươi là Băng Hà từ nhỏ nha. Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, cảm giác gọi A Lạc nghe càng thân mật thôi." Hắn cụp mắt, che đi tối tăm và bạo ngược bên trong. "Sư tôn, cơm sắp được rồi, người lại đợi 1 chút"

Đi vào trong bếp, hắn làm cơm nhưng trong đầu có chút hỗn loạn. Ngày hôm qua chưa kịp nghĩ kĩ, hắn không biết làm sao mình lại ở đây, tên Lạc Băng Hà kia giờ đang ở đâu. Sự mơ hồ này khiến hắn cảm thấy rất bất an. Hắn đã quen với việc nắm mọi thứ trong tay rồi, những thứ hắn không thể kiểm soát dù là việc nhỏ nhất đều khiến hắn cảm thấy là nguy cơ tiềm ẩn chứ đừng nói là việc liên quan đến Sư tôn, nói là quan trọng hơn mệnh của hắn cũng không phải là nói quá. Cảm giác có thể mất đi mọi thứ như hiện tại khiến hắn rất nôn nóng, cũng rất bất an, cảm giác như chỉ giây tiếp theo là mọi thứ trước mắt vỡ tan thành bọt nước.

"A Lạc thế nào, cơm nấu xong sao? Ta ngửi thấy thật thơm nha...hương vị khác khác, ngươi là làm món mới gì vậy"

"Đậu hũ ma bà, phật khiêu tường, màn thầu, gà cung bảo, sữa trứng mịn, hoa mai cao, hoa đào tô"

"Oa, phong phú như vậy"

Sư tôn quá nhạy cảm, đến mùi hương của món ăn mà cũng khiến người nghi ngờ. Nếu không phải do hắn cẩn thận, thúc dục máu Thiên Ma làm ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của Sư tôn thì hẳn người đã sớm nhận ra rồi.

"Sư tôn, người mau lại đây ăn"

"Hảo" Thẩm Thanh Thu đến bên bàn, ngồi xuống đối diện Lạc Băng Hà. Y cứ cảm giác Lạc Băng Hà có gì đó quái quái nhưng lại không nghĩ tiếp được là lạ ở chỗ nào.

"Sư tôn, ăn nhiều một chút a, đều là làm cho người hết."

"Băng Hà...à, A Lạc tốt nhất" Đứa bé ngoan là cần phải khen a.

"Sư tôn, người ăn cái này. Món này phải nấu thật lâu đó" Hắn lấy đũa gắp cho Sư tôn 1 đũa gà cung bảo.

"Ưm, ăn ngon. Tay nghề của ngươi lại tiến bộ nha. Làm Sư tôn như ta thật có phúc" mới là lạ.

Nhìn Sư tôn ăn ngon miệng như thế khiến trong lòng hắn trào lên một cảm giác phi thường thoả mãn. Chỉ ước gì giây phút này có thể dừng lại.

"Thật vậy sao, Sư tôn? Vậy sau này ta chỉ nấu cho người ăn."

" Không phải ngươi chỉ luôn nấu cho ta ăn sao?"

" Không phải, lần này là ta chính thức nói." Sẽ không có hồng nhan tri kỉ nào nữa đâu, Sư tôn.

" Ngươi nha, miệng ngọt như vậy là ăn đường sao?!"

"Không, ta chỉ ăn Sư tôn"

"..." Có biết xấu hổ không vậy?!!

Nhìn Sư tôn đỏ mặt, vài lọn tóc rủ xuống, vài lọn rơi trên vai, có vẻ nửa che nửa hở lại có điểm biếng nhác mà gợi cảm, hắn nhịn không được mà nuốt xuống một ngụm nước miếng.

"A Lạc, người cũng muốn ăn sao?"

Gật gật. Sư tôn đang nói gì vậy, cái miệng mấp máy, thật đáng yêu. Hắn nghĩ Sư tôn muốn cái gì hắn cũng sẽ không từ chối.

Đến lúc đũa của Sư tôn đưa đến miệng, hắn mới nhận ra nhưng là Sư tôn đút cho nên hắn cũng không có từ chối. Phải biết hắn cực ghét cái trò đút mớm như này, ở thế giới kia, kể cả mỹ nữ tuyệt đỉnh đút thì hắn cũng sẽ không nể mặt dù chỉ một chút.

"A...khụ...khụ...hít...khụ...khụ...". Cái vị quỷ gì vậy!!! Hắn thế mà nhầm muối thành đường...

"Ngươi là muốn Sư tôn ta ăn món ăn như vậy cả đời sao?"
Nhìn A Lạc đáng yêu quá, ây cái vẻ quẫn bách kia vẫn làm lòng người vui sướng như vậy.

"Khụ...a...khụ...khụ, Sư tôn...ta không phải...khụ...khụ...có ý này"
Đáng chết, đáng chết, hắn nấu ăn như vậy còn dám nói năng hùng hồn với Sư tôn, người sẽ nghĩ như thế nào đây, sẽ chán ghét hắn sao. Hắn không dám nghĩ tiếp nữa.

"A Lạc, ngươi nói, có chuyện gì vậy, làm gì mà thất thần đến nỗi nhầm muối thành đường. Có chuyện gì thì ngươi cứ nói với ta, ta là Sư tôn của ngươi, là đạo lữ của ngươi. Ta biết ngươi sợ ta lo lắng nhưng ngươi không nói ta lại càng lo lắng. Đạo lữ, 2 chữ này là đồng hành, là cho nhau an ủi cũng là mối quan hệ chí thân trong giới tu tiên này. Ta hi vọng ngươi có thể chia sẻ với ta, biết đâu lại nghĩ ra cách giải quyết, được không ?"

"Không có gì. Sư tôn, chỉ là ta nhớ đến dáng vẻ kiều diễm nhiệt tình của người tối qua, nghĩ đến tâm thần nhộn nhạo không yên." Ta cũng rất muốn nói hết tất cả cho người, nhưng nói rồi người sẽ không đuổi ta đi, sẽ không hận ta đến chết, sẽ không đi tìm rồi đem tên Lạc Băng Hà kia ôm vào lòng ư? Không có khả năng. Việc này nếu có thể sẽ trở thành đại bí mật, có chết ta cũng sẽ không nói nửa chữ cho Sư tôn. Sư tôn chỉ có thể là của riêng ta.

"Cái tên tiểu tử này, ngươi là 1 tay ta nuôi lớn, ngươi nghĩ gì ta còn không biết sao? Muốn dẻo mồm rời đi sự chú ý của ta? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Haizz, nếu ngươi không muốn nói thì ta cũng không ép. Nhưng ngươi có thể nói với ta bất kì lúc nào."

"Ân, Sư tôn"

"Sư tôn, ta thật muốn hôn người."

"Đồ háo sắc, ta còn chưa ăn xong bữa sáng đây. Làm sai mà còn muốn được thưởng?"

"Ta sai rồi, Sư tôn" Hắn mím chặt môi, cúi đầu không nói. Rất giống một đứa trẻ phạm lỗi bị cha mẹ trách mắng.

"Xem ở thái độ ăn năn của ngươi,hmm, lại đây" Không nỡ từ chối a, A Lạc nhà ta thật đáng yêu.

Vèo. Chỉ thấy 1 trận gió lướt qua, Thẩm Thanh Thu đã ngã vào lòng đồ nhi nhà mình. Vừa mở miệng ra định nói gì đó, còn chưa phát ra được âm thanh nào thì đã bị Lạc Băng Hà ngậm lấy, gặm cắn, thật giống người đói nhìn thấy bánh bao, người đói gặp được ốc đảo, như cá gặp nước, quấn quýt say mê không rời.

Một tay hắn đỡ gáy Sư tôn, một tay đỡ lấy eo người, nhè nhẹ vuốt ve. Chóp mũi là mùi hương trên người Sư tôn, thật khiến người ta cảm thấy nghiện. Hắn muốn tiến thêm 1 bước thì trong đầu xuất hiện một cơn đau đầu kịch liệt, buộc hắn phải dừng lại.

Đây là đường phân cách tuyến hết chương. Cầu ngôi sao, cầu yêu thương. Sẽ cố gắng chương sau viết H cho mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro