Chap 11: Mộng ma (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Xoài

Thanh Tĩnh Phong thường ngày luôn luôn thanh lãnh, hôm nay lại tập nấp người đến người đi, phong chủ các phong đều dẫn theo đệ tử mang quà tặng đến thăm Thẩm Thanh Thu, thềm cửa Thanh Tĩnh Phong đều bị đạp hỏng.

Thẩm Thanh Thu vội, nhóm đệ tử càng vội hơn, vội vàng bưng trà rót nước, bận tối mặt tối mũi, Lạc Băng Hà càng là vội đến cơm cũng chưa kịp ăn, chỉ bớt chút thời gian làm chén cháo cho sư tôn, sư tôn ăn xong còn vừa cười vừa khen ngon, khiến Lạc Băng Hà vui đến nở hoa trong lòng.

Tuy rằng hôm nay không được thấy sư tôn, nhưng biết được độc trên người sư tôn đã giải được hoàn toàn cũng vô cùng vui vẻ, không hổ là sư tôn, tu vi Kim Đan Trung kỳ thật lợi hại! Hắn cũng phải nỗ lực tu hành, tranh thủ sớm ngày đứng bên sư tôn!

Bóng đen đã ngả, một ngày vội vàng tu luyện đến bây giờ, Lạc Băng Hà mệt đến đặt đầu liền ngủ.

Bỗng nhiên cảm thấy một trận đau đầu, mở to mắt liền phát hiện bản thân đang ở giữa một mảnh cánh đồng hoang vu. Cánh đồng hoang vu thê lương vô hạn, bốn phía hỗn độn hư vô.

Vẻ mặt Lạc Băng Hà mờ mịt, đây là nơi nào? Thanh Tĩnh Phong có chỗ như thế này sao? Nhưng rõ ràng hắn đang ngủ ở phòng chứa củi mà!

Nơi này tĩnh mịch không một bóng người, đường chân trời không dứt, cảnh sắc quỷ dị, một lúc lại vặn vẹo nứt thành mảnh nhỏ, rõ ràng đã bị kéo đến không gian khác, hắn có chút hoảng hốt, đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, cảm giác rét lạnh tràn từ đầu xuống lòng bàn chân.

Chẳng lẽ là Ma tộc làm? Bọn chúng muốn làm gì? Hắn phải chạy nhanh ra ngoài!

Hắn chạy thẳng một đường tìm kiếm lối ra, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, nhưng quang cảnh dọc theo đường đi vẫn biến ảo quỷ dị như cũ, cảm giác như nơi quỷ quái này không có điểm cuối! Sư tôn người đâu, nếu có sư tôn ở đây thì tốt rồi.

Trong lúc hoảng loạn, hắn bừng tỉnh liếc đến nơi xa thấy một thân ảnh mờ ảo, khoác trên người thanh y, bóng dáng thanh nhã, chẳng lẽ là.....

Lạc Băng Hà không dám tin tưởng, tức khắc trở nên vui sướng! Là sư tôn! Là sư tôn!

Hắn lộc cộc chạy tới, vừa chạy vừa kích động nói: "Sư tôn! Sư tôn! Sư tôn, sư tôn, sư tôn!"

Thẩm Thanh Thu ngoái đầu nhìn lại, nhàn nhạt nói: "Nghe thấy rồi, không cần gọi ta nhiều như vậy."

Gương mặt Lạc Băng Hà đỏ lên, cũng không sợ hãi, vội nói: "Vâng, sư tôn. Người tại sao cũng ở chỗ này? Người biết nơi này là đâu sao?"

Thẩm Thanh Thu nói: "Nơi này là mộng cảnh."

Lạc Băng Hà nghi hoặc nói: "Mộng cảnh.....Tại sao ta lại ở chỗ này?"

Thẩm Thanh Thu nhìn hắn, "Ai ở trong này cũng có thể thấy lạ, chỉ có ngươi ở chỗ này là đương nhiên. Đây là mộng cảnh của ngươi."

Lạc Băng Hà ngây ngẩn cả người: "Của ta......" Hắn lui một bước, cái gọi là tâm sinh cảnh, cảnh tượng trong mơ chính là do tâm tạo ra, hắn nhìn đất trời nhuốm màu thê lương vô hạn, lẩm bẩm nói, "Mộng cảnh của ta, hoá ra.....là như thế này sao?"

Thẩm Thanh Thu nhìn bộ dạng hắn, thở dài, nói: "Đây không phải mộng cảnh bình thường. Chỉ sợ ngươi bất tri bất giác bị người khác giở trò. Ở mộng cảnh linh lực dao động mãnh liệt bất ổn, vi sư trong lúc vô tình bị ngươi kéo vào trong."

Lạc Băng Hà mặt đầy hổ thẹn: "Đệ tử vô dụng, liên lụy tới sư tôn." Dừng một chút, ngưng thần nói, "Rốt cuộc là người phương nào giở trò với mộng cảnh của ta?"

Thẩm Thanh Thu phe phẩy cây quạt: "Không cần nghĩ nhiều. Mộng cảnh này ma khí tràn ngập, thủ đoạn cũng không tầm thường, chắc chắn là Ma tộc."

Thật sự là Ma tộc! Lạc Băng Hà cả giận nói: "Yêu nhân Ma giới hành sự quả nhiên ác độc."

Thẩm Thanh Thu lại cười đến ý vị thâm trường, nói: "Ác độc thì chưa chắc, nói không chừng, người ta còn có ý định ngược lại." Câu cuối phiêu diêu trong không gian, lại có thêm vài phần ngả ngớn.

Lạc Băng Hà còn đang nghi hoặc vì sao sư tôn lại dùng ngữ khí như vậy, Thẩm Thanh Thu đã nói tiếp: "Mộng cảnh này không đơn giản. Thuật bóng đè tầm thường không nhốt được ta, động chút tâm niệm là có thể thoát ra, nhưng mộng cảnh này được xây dựng thực sự tinh xảo. Chỉ sợ nếu không huỷ hoại ảo cảnh trung tâm, ai cũng không thể thoát ra ngoài."

"Tức là nói, sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở mộng cảnh?" Lạc Băng Hà áy náy nói: "Đều do đệ tử không tốt."

Thẩm Thanh Thu khẽ gõ cây quạt trong tay, "Chuyện tới nước này, nhiều lời cũng vô ích, vẫn là nhân lúc còn sớm hành động, mau chóng phá vỡ kết giới đi ra ngoài đi."

Lạc Băng Hà im lặng gật đầu, đi theo phía sau sư tôn, đi đến phía rìa mộng cảnh.

Hắn lén nhìn sư tôn suốt quãng đường, thấy sư tôn vẫn luôn thần sắc khó đoán, quan tâm nói: "Sư tôn, làm sao vậy?"

Thẩm Thanh Thu hoàn hồn, nói: "Không sao. Vi sư đang nghĩ, yêu vật thông thường trong mộng cảnh sẽ tấn công vào nơi yếu ớt nhất trong tâm trí người, ngươi cần chuẩn bị sẵn sàng."

Lạc Băng Hà gật đầu, kiên định nói: "Đệ tử tuyệt đối sẽ không liên luỵ sư tôn lần nữa!"

Hai người đi lên phía trước một hồi, quang cảnh bên đường biến ảo dị thường, các khối màu rối rắm đứng cạnh nhau, tạo cho người ta cảm giác bất an mãnh liệt.

Bỗng nhiên, trong tầng mây đen nghìn nghịt trước mắt, xuất hiện một tòa thành trì.

Hai người dừng lại, Lạc Băng Hà nhìn về phía sư tôn.

Thẩm Thanh Thu trầm ngâm nói: "Binh tới tướng chặn, nước đến đất ấp. Vào thôi."

Thành trì dần dần phóng đại rõ ràng, tầng tầng lớp gạch đất màu vàng xám chồng lên nhau, trên ngói cao nhất mơ hồ thấy được điêu khắc thú. Cổng thành xây bởi phiến gạch thổ màu đỏ thẫm che trước mặt hai người.

Lạc Băng Hà nhìn cổng thành, cảm thấy có chút quen thuộc, đây là....

Nơi hắn từng lưu lạc tới khi còn nhỏ!

Thẩm Thanh Thu nhìn nhìn hắn, ánh mắt hơi tối.

Dưới bầu trời vàng xám, trước cửa thành cũ kỹ không một bóng người, cổng thành to lớn lại tự mình chậm rãi mở ra.

Lạc Băng Hà theo sư tôn đi vào.

Mộng cảnh này quả thực rất đáng sợ, ngoài thành chính là khối sắt chồng chất vặn vẹo, mà trong thành lại chân thực không sai lệch chút nào so với trong trí nhớ, trong thành đường lớn, chợ, dân trạch, quán nhỏ, không có chỗ nào là không tinh xảo đến rợn người.

Đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi, nhìn từ xa trông cực kì náo nhiệt, nhưng đến gần nhìn một chút, tuy Lạc Băng Hà đã sớm chuẩn bị tinh thần đối mặt hết thảy, vẫn bị doạ sợ tới mức run lên, trong lòng rơi bộp một cái.

"Người" đang hoạt động ở nơi này, tất cả đều không có mặt!

Gương mặt của bọn họ chỉ là một đám lúc nhúc, không có ngũ quan cũng không phát ra âm thanh, căn bản không giống người sống, lại còn bận rộn đi qua đi lại. Cả toà thành tĩnh mịch, lại tạo ra cảnh tượng phồn hoa quỷ dị.

Lạc Băng Hà chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng này, tim đập càng lúc càng nhanh, nhịn không được xích lại gần Thẩm Thanh Thu, "Sư tôn......những thứ đó là gì vậy?"

"Đây là huyễn thành do Mộng Ma tạo ra. Những vật chết như phòng ốc, cây cối như vậy có thể chế tạo trong mộng, nhưng người sống sờ sờ thì không có cách nào tạo thành, giỏi lắm cũng chỉ có thể làm thành quái vật không có mặt cũng không nói được." Dừng một chút, ngữ khí ngưng trọng nói, "Nhưng mà, trong thời gian ngắn có thể lập tức chế tạo ra một toà thành quy mô như này, gần như thật giả lẫn lộn, chỉ sợ cũng chỉ có vị kia."

Lạc Băng Hà hỏi: "Là ai?"

"Mộng Ma."

Hắn còn muốn hỏi tiếp, đôi mắt trong lúc vô tình đảo qua trong đám người, bỗng ngây ngẩn cả người.

Thẩm Thanh Thu hỏi: "Làm sao vậy?"

"Sư tôn, không biết có phải ta nhìn nhầm không, vừa rồi ta hình như thấy được mặt người trong đám người đó."

Tay áo Thẩm Thanh Thu rung lên, "Đuổi theo."

Hai người theo sát mấy người không cùng phong cách với người xung quanh, rẽ bảy tám vòng trong thành, rốt cuộc cũng dừng lại trước một cái hẻm nhỏ.

Trước mặt là năm thiếu niên, mỗi người có một bộ mặt rõ ràng. Một thiếu niên nhỏ bé ngã trên mặt đất, bốn tên cao lớn còn lại vây quanh hắn, thanh âm chửi rủa không dứt bên tai, cái gì "Tiểu tạp chủng", "đồ khốn nạn" văng khắp nơi.

Lạc Băng Hà nói: "Bọn họ hình như không thấy chúng ta."

Sư tôn không phải nói Mộng Ma không có khả năng tạo ra ngũ quan người sao? Mấy người kia lại là chuyện gì?

Thẩm Thanh Thu liếc nhìn hắn một cái, thở dài nói: "Mộng Ma đúng là không thể lợi dụng bóng đè để tạo ra người, nhưng mấy người này không phải do hắn chế tạo. Lạc Băng Hà, ngươi nhìn bọn họ cho kỹ vào."

Lạc Băng Hà theo lời đem ánh mắt chuyển lên người bọn họ, nhìn một lúc, bỗng nhiên chấn động.

Tuy rằng sự việc đã xảy ra quá nhiều năm, nhưng hắn vẫn nhận ra những người này!

Sự việc hồi nhỏ tự nhiên hiện ra toàn bộ, việc này nối tiếp việc kia trôi trong đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro