Chap 12: Mộng ma (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Gió

Hắn nhìn thấy chính mình co ro ở góc tường, cơ thể 4, 5 tuổi gầy bé cuộn tròn lại như quả bóng nhỏ.

Hắn quá đói bụng, không biết đã bao lâu không ăn uống gì, đói đến một chút sức lực cũng không có, mí mắt cũng không nhấc lên nổi.

Hơi thở càng ngày càng yếu, ý thức dần dần mơ hồ, hắn cảm thấy mình sẽ chết. Cũng tốt, cứ như vậy chết đi cũng không quá đau khổ, dạ dày vẫn luôn run rẩy của hắn đã không còn cảm giác...

Hắn như bị thôi miên, bốn phía tối sầm lại. Bỗng có một mùi hương truyền tới, một thanh âm rõ ràng lại mông lung: "Con ơi, con ơi", "Con có sao không? Có đói không?", "Ở đây có chút thức ăn, mau ăn đi."

Hắn chậm rãi mở to mắt, nhìn một hồi lâu mới thấy đó là một người phụ nữ mặt điểm mấy nếp nhăn.

Nàng lại cầm chén đũa đưa về phía trước.

Đôi mắt hắn chậm rãi dịch xuống, vừa thấy rõ đó là cái gì, đột nhiên hắn lại có sức lực nhào qua đoạt cái chén, cả đũa cũng không cần, trực tiếp dùng tay điên cuồng khua vào miệng.

Cơ thể lâu lắm không ăn cơm không chịu nổi kích thích như vậy, hắn liên tục ho khan, hơi thở hỗn loạn, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ thiếu chút nữa thì ngất đi.

Người phụ nữ vội vàng vỗ nhẹ lưng hắn, trấn an: "Không vội, từ từ ăn, không vội."

Hắn ho xong một trận mới dần dần hoãn lại. Rõ ràng đã suy yếu đến sắp mất hết sức lực vẫn gắt gao ôm lấy cái chén. Người phụ nữ đưa chiếc đũa cho hắn: "Con à, cứ từ từ ăn."

Nhưng hắn cầm đôi đũa trên tay nửa ngày vẫn kẹp không nổi miếng thức ăn nào. Hắn thẹn thùng mà cười một cái, đưa chiếc đũa trở về, vẫn là dùng tay gạt thức ăn vào miệng, nhưng đã chậm hơn rất nhiều.

Người phụ nữ nhìn hắn ăn, dịu dàng nói: "Con cứ ăn đi nhé, ta phải đi trước đây."

Gương mặt hắn chợt hiện lên vẻ lo lắng, nàng lại nói: "Không đi sẽ bị lão gia trách tội."

Nàng sờ sờ mặt hắn, lúc này hắn mới chú ý thấy tay của nàng vừa nhăn lại trắng bệch, đó là kết quả của việc giặt giũ hết năm này qua tháng nọ.

Hắn ngậm nước mắt, vì sụt sịt nên ăn rất chậm.

Bỗng nhiên có mấy thiếu niên từ đâu chạy tới, quần áo cũng cũ nát nhưng lại hừng hực khí thế. Lạc Băng Hà vội giấu cái chén ra sau lưng, hắn nhận ra bọn họ. Cũng lưu lạc đầu đường xó chợ, lại bởi nắm đấm đủ mạnh mẽ nên thường xuyên cướp được cơm ăn nên cuộc sống của họ so với Lạc Băng Hà cũng được coi là tốt.

Tuy hắn giấu rất lẹ, nhưng mấy hạt cơm dính trên khóe miệng làm lộ tất thảy.

Đứa cao nhất trong nhóm tiến tới: "Ê, ăn cái gì đấy? Từ xa đến đã ngửi thấy mùi thơm, kiếm được đồ tốt gì rồi?"

Lạc Băng Hà cúi đầu không nói, mặt người kia dần tối sầm lại, dùng sức đạp hắn một cái: "To gan nhỉ, lão tử đang nói với ngươi đấy!"

Lại một người đi tới, gương mặt xấu xí mang theo ác ý cười cười: "Nói mấy lời vô nghĩa làm gì, trực tiếp lấy đi là được". Sau đó liền quay về hướng mấy đồng bạn ra hiệu, mấy người cùng nhau xông tới.

Kỳ thật bọn họ cũng không để ý cơm của Lạc Băng Hà, chỉ muốn ức hiếp hắn vì Lạc Băng Hà xinh đẹp đến quá chói mắt. Dù quần áo rách nát, mặt đầy tro bụi vẫn không che lấp được ngũ quan tinh xảo. Bởi vì xinh đẹp đáng yêu, thường được người qua đường thông cảm, yêu mến, cũng nhận được nhiều đồ tốt hơn, làm bọn họ không khỏi đố kị.

Mấy tên nhóc dồn Lạc Băng Hà vào góc tường, bắt hắn giao ra đồ ăn, nhưng hắn nhất quyết không hé răng. Trước kia đều có thể giao ra, nhưng chén cơm này thì không được!

Bọn chúng thấy thế, cũng không nói nhiều, cười lạnh một tiếng liền hung hăng đá đánh. Lạc Băng Hà cuộn ở góc tường, hắn rõ ràng ở thế yếu, không có biện pháp nào để phản kích hay chạy thoát, chỉ có thể gắt gao ôm chén cơm, nhịn đau chịu đánh.

Tên cao kều như là thấy trêu đùa đủ rồi, ngăn cản động tác của mấy đồng bạn, đi tới nhấc bổng Lạc Băng Hà lên. Không kịp trở tay, chén cơm rơi xuống mặt đất, chỗ thức ăn Lạc Băng Hà còn chưa kịp ăn vương vãi khắp nơi.

Lạc Băng Hà ngẩn người, nước mắt chợt trào ra. Cao Kều cười ha ha, Lạc Băng Hà tức giận đến cả người phát run, một chân đá thẳng vào bụng hắn. Cao Kều kêu thảm thiết một tiếng, trực tiếp ném Lạc Băng Hà ra ngoài.

Lạc Băng Hà ngã trên mặt đất, xương cốt cả người đau như tan thành từng mảnh, lại quật cường mà không hề kêu rên một tiếng.

Một người nhặt cái chén bị quăng đổ, nói: "Cái chén này cũng khá đẹp đấy, thu". Mấy người cười cợt một trận, lại đi đến trước mặt Lạc Băng Hà, di chân qua lại trên người hắn: "Ha, đây là kết cục của việc không biết thức thời!"

Nói xong lại nhíu mày: "Trừng cái gì mà trừng? Còn trừng? Tiểu tạp chủng, ta cho ngươi trừng!" Một quyền đánh thẳng vào gương mặt xinh đẹp của Lạc Băng Hà, mặt hắn cơ hồ như lập tức sưng lên.

Rốt cuộc bọn chúng cũng rời đi, chỉ còn lại Lạc Băng Hà nho nhỏ nằm trên mặt đất, gắt gao nắm chặt nắm tay.

Đầu hắn đau như muốn nứt toạc ra, gân xanh hiển hiện trên huyệt Thái Dương, hắn đau khổ ôm đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm ảo cảnh phía trước.

Bốn thiếu niên vây quanh đứa trẻ trên mặt đất, tay đấm chân đá, đứa trẻ ấy hai tay ôm đầu, cuộn tròn trên mặt đất, suy yếu mà vẫn không nhúc nhích.

"Ha, tên tiểu tạp chủng có mắt như mù này dám đến địa bàn của huynh đệ chúng ta đoạt cơm!"

"Chán sống rồi!"

"Dẫm chết hắn. Đáng thương không này? Không phải đói bụng không có cơm ăn sao, đánh chết rồi thì không cần lo không có cơm ăn!"

Hắn nhìn mấy gương mặt dữ tợn, miệng chúng cười to như thể một bể máu, phẫn nộ ngày càng bùng cháy trong lồng ngực hắn.

Lạc Băng Hà nhìn đứa trẻ trên mắt đất, đó là hắn khi còn nhỏ. Sinh ra bị cha mẹ vứt bỏ, từ nhỏ đã chịu bao khổ sở biệt li! Lửa giận hừng hực quay cuồng không thôi, như thể sắp phá tan cổ họng hắn mà trào ra!

Tiểu Lạc Băng Hà đột nhiên ngẩng đầu lên, đầu tóc bù xù, khuôn mặt dính đầy máu, đôi mắt lấp lánh như sao tựa hai thanh kiếm phóng tới, bắn thẳng vào mắt hắn. Lạc Băng Hà căn bản không thể rời mắt đi, tựa như bị ma nhập.

Hắn cảm giác bản thân như bị kéo vào biển sâu không thấy đáy, càng lúc càng sâu, mơ hồ nghe tiếng ai đó gọi to: "Định thần, đây là ảo cảnh!"

Không, đây không phải ảo cảnh, sao có thể là ảo cảnh! Bọn họ khinh nhục ta! Bọn họ giẫm đạp ta! Bọn họ đáng chết!

Nước biển lạnh băng bao bọc lấy hắn, vừa khó thở lại vừa thống khoái, đáy lòng lại nảy sinh cảm xúc vặn vẹo mà điên cuồng!

Ta muốn xé nát bọn họ!

Lạc Băng Hà đột ngột ngắm về phía trước, nắm tay mang theo linh lực nện thật mạnh về những ảo ảnh phía trước. Nhưng nắm tay chỉ hư hư đánh xuyên qua thân thể bọn họ, ảo giác không bị đánh tan, quyền cước vẫn như mưa rơi mà rơi xuống thân thể nho nhỏ kia.

Thẩm Thanh Thu chặn đứng nắm tay của Lạc Băng Hà, giữ vai hắn, ngữ khí thì bình tĩnh nhưng ánh mắt lại nôn nóng: "Thấy không? Ngươi không chạm vào họ được, đây chỉ là bẫy của Mộng Ma thôi."

Mộng Ma am hiểu nhất chính là lợi dụng lòng người, gợi lên nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất, hoặc là phẫn nộ, thống khổ của họ, hòng đánh tan phòng tuyến tâm lý. Trăm năm nay cũng không ai thoát được.

Điều đáng sợ nhất của mộng cảnh thứ nhất chính là tâm lý của chủ nhân mộng cảnh càng kích động, tổn thương thần trí phải chịu lại càng lớn. Như Lạc Băng Hà bây giờ cực không ổn định, nguyên thần của hắn chắc chắn đã chịu thương tổn lớn.

Thứ hai, tuyệt đối không thể công kích "nhân vật" trong mộng cảnh. "Người" ở đây đều được tạo thành nhờ ký ức cùng tâm thần ký chủ, một khi công kích bọn họ, thật chẳng khác nào tự công kích đại não của chính mình. Có rất nhiều người không ý thức được điểm này, không khống chế được cảm xúc, ra tay công kích với cảnh trong mơ, thương tổn chính mình, từ đó lâm vào hôn mê.

Lạc Băng Hà bị ngăn lại, lại nghe thấy giọng sư tôn, bèn thoáng quay đầu lại.

Bỗng nhiên, con hẻm nhỏ nơi hai người đang đứng nổi lên một trận biến hóa.

Thẩm Thanh Thu trong lòng "lộp bộp" một tiếng.

Đây là một căn phòng nhỏ rách nát, trong phòng chỉ có một chiếc giường, một cái bàn nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo cùng một chiếc ghế nhỏ.

Một người phụ nữ già tiều tụy nằm trên giường, nỗ lực chống tay đỡ thân mình ngồi dậy nhưng đều không được. Từ ngoài cửa vọt vào một thân ảnh nho nhỏ, chỉ chừng mười tuổi, Lạc Băng Hà gương mặt vẫn còn non nớt đỡ bà, trên cổ còn đeo cái ngọc bội, vội la lên: "Mẫu thân, sao người lại ngồi dậy, không phải đã nói người phải nghỉ ngơi thật tốt sao?"

Bà ho khan nói: "Nằm mãi cũng không khỏe hơn, chi bằng dậy giặt y phục."

Tiểu Lạc Băng Hà nói: "Con đã giúp người làm hết rồi, người nằm chờ con sắc thuốc. Uống thuốc cho khỏe lại rồi tiếp tục làm việc."

Thẩm Thanh Thu vẫn nắm thật chặt bả vai Lạc Băng Hà.

Người phụ nữ sắc mặt xám tro, bệnh tình sớm đã nguy kịch, chẳng còn sống được bao lâu. Bà nhẹ nhàng xoa đầu Lạc Băng Hà: "Băng Hà thật ngoan."

Tiểu Lạc Băng Hà ngẩng mặt lên, cười nói: "Mẫu thân có muốn ăn gì không?"

Người phụ nữ nói: "Dạo này càng ngày càng không có khẩu vị. Nhưng thật ra cũng muốn nếm thử cháo trắng nhà thiếu gia lần trước bỏ đi, cũng không biết trong bếp có còn thừa hay không."

Tiểu Lạc Băng Hà dùng sức gật đầu: "Con đi hỏi cho mẫu thân!"

Người phụ nữ vội nói: "Hỏi một chút là được. Nếu không có thì tùy tiện lấy chút súp loãng với nước là được."

Tiểu Lạc Băng Hà phóng đi như cơn gió. Mẫu thân hắn nằm một lát, lại lấy kim chỉ từ dưới gối ra rồi bắt đầu khâu vá y phục.

Ngọn đèn dầu trong phòng ngày càng tối tăm, việc may vá của bà cũng càng khó khăn hơn. Bàn tay tái nhợt bị bọt nước ngày ngày làm cho nhăn nheo run rẩy.

Lạc Băng Hà bất lực nhìn ánh sáng trong mắt mẫu thân dần tắt. Ánh mắt hắn vừa bất lực lại tuyệt vọng, vươn tay như cố nắm lấy cái gì. Thẩm Thanh Thu túm chặt nắm tay hắn, nghiêm khắc nói: "Lạc Băng Hà! Nhìn cho kĩ, đây không phải mẫu thân của ngươi, ngươi cũng không còn là đứa bé bị khinh nhục cũng vô lực phản kháng nữa!"

Lạc Băng Hà nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, hắn dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Xét thần trí của Lạc Băng Hà lúc này, quá nguy hiểm, rất có thể sẽ lâm vào hôn mê. Thẩm Thanh Thu nhíu mày thật sâu.

Tựa hồ như cố tình đối nghịch hắn, cảnh sắc bốn phía lại biến ảo. Bỗng nhiên biến thành tiểu Lạc Băng Hà cầu xin tiểu công tử quần áo đẹp đẽ quý giá cho mẫu thân hắn một chén cháo. Lại bỗng biến thành lúc mới vào Thanh Tĩnh Phong, các sư huynh xa lánh, khi dễ hắn, thân ảnh nho nhỏ cố sức vung cây rìu rỉ sét, khiêng thùng nước băng qua cầu thang thật dài, càng bước càng chậm; ngọc bội bảo bối duy nhất bị cướp đi, tìm mãi cũng không thấy...

Từng màn thác loạn liên tiếp không ngừng chồng chất lên nhau. Lạc Băng Hà giờ phút này trừ những hình ảnh rải rác đó, cái gì cũng đều không thấy không nghe, chỉ còn những uất hận, tuyệt vọng, bất lực, cuồng nộ nổ tung trong đầu hắn. Thống khổ ngập trời đốt cháy hết thảy!

Hơi thở hắn rối loạn, hai mắt đỏ lên, xương ngón tay bị siết đến kêu lên răng rắc, linh lực đang "xèo xèo" chảy khắp cơ thể.

Hắn biết sư tôn đang lạnh giọng ngăn cản hắn, mặc dù đánh bọn họ cũng là đánh chính mình, nhưng hắn không quản được nhiều như vậy, hắn không quan tâm! hắn muốn tất cả bọn họ phải trả giá!

Tay phải vừa nhấc, một đạo bạo kích sắc bén từ trong tay hắn bắn ra, tốc độ nhanh đến nỗi chỉ nhìn thấy tàn ảnh, thẳng tắp hướng về phía ảo giác mấy người đang tùy ý cười cợt.

Đột nhiên một đạo thanh y xẹt nhanh qua khóe mắt hắn, trong đầu hắn như thể đang có một cái chuông khổng lồ đập mạnh, hắn cả người rùng mình.

Ảo giác bốn phía nhất thời như pha lê vỡ vụn, thành muôn vàn mảnh nhỏ rơi xuống, ảo cảnh mà họ đang đứng biến thành một mảnh rừng núi hoang vu hẻo lánh, trên đầu họ là vầng trăng bạc cô liêu cùng màn trời xanh thẫm.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro