Chương 10: Đồ nhi, tới tu tiên(10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Đồ nhi, tới tu tiên(10)

------------------

Ở Càn Khôn Môn nửa tháng, ZZ phát hiện, ký chủ nhà mình là trạch nữ, nàng vậy mà có thể lười ra khỏi cửa đến cái mức độ này!

Mà nửa tháng này, Tề Viện thật ra lung lạc không ít lòng người, hơn nữa lần trước lãnh phạt bị hủy bỏ, trên dưới tông môn càng thêm cho rằng Lăng Thanh Huyền giở trò quỷ.

[ Ký chủ, hôm nay cô cần phải đi ra ngoài, Mộ Lâm muốn tới Càn Khôn Môn tuyển chọn. ]

Mộ Lâm, ai vậy?

[ Con trai võ lâm minh chủ, nam chủ a! ]

Lăng Thanh Huyền xuống võng, vuốt kiếm, không đúng, nam chủ hình như chưa làm qua chuyện xấu gì với nguyên chủ nhân thân thể này.

ZZ phát sầu, kiểu người gặp ai cũng muốn chém như ký chủ bản hệ thống chưa gặp bao giờ.

Tuyển chọn mỗi năm một lần và đại hội bái sư mười năm một lần diễn ra cùng ngày, Càn Khôn Môn dựng đài, đặt mấy cái ghế dựa tinh xảo bên trên, cái cao cấp nhất dành cho môn chủ Tề Cần Tử ngồi.

"Hôm nay Lăng Thanh Huyền lại không tới."

Càn Khôn Môn ngoại trừ môn chủ Tề Cần Tử, còn có năm vị trưởng lão, phân biệt phụ trách năm ngọn núi, danh hào của bọn họ cũng có quan hệ với Thiên Địa Huyền Hoàng*, vừa mới mở miệng nói chuyện, đó là Hoàng trưởng lão, hắn nhìn thoáng qua chỗ ngồi không người kia, mãn nhãn khinh thường.

*cái tên này ta đi xin của người quen chứ ta thấy nghĩa nó sao sao, không biết chỉnh sửa sao á.

Nhân tiện nhắc tới, Lăng Thanh Huyền là người mạnh nhất trong năm vị trưởng lão, bị nam nhân áp một đầu thì không nói, đằng này bị nữ nhân đè cổ, Hoàng trưởng lão liền chướng mắt.

Nữ tử nên phụ chồng nuôi con, tu tiên cái gì!

"Ghế dựa này để trống cũng không tốt, cất đi đi." Huyền trưởng lão theo Hoàng trưởng lão nói tiếp, Tề Cần Tử đang muốn mở miệng, một thân bạch y phiêu phiêu thanh lãnh tư thái tuyệt đẹp mà hạ xuống, ổn trọng ngồi vào chỗ.

"Huyền trưởng lão tuổi tác đã lớn, đôi mắt cũng không còn rõ, nơi nào còn chỗ trống?" Lăng Thanh Huyền xuất hiện, khiến cho đệ tử trên dưới dưới đài kinh ngạc, trong đó có cả những đệ tử cũ, mười mấy năm chưa gặp qua Lăng Thanh Huyền, mà nhóm đệ tử mới bởi nghe danh thực lực của Lăng Thanh Huyền mới đặc biệt tìm tới.

"Đó chính là nữ trưởng lão lợi hại nhất Càn Khôn Môn, Lăng Thanh Huyền, hôm nay đến đây được tận mắt trông thấy, dù trượt ta cũng cảm thấy nhân sinh đáng giá."

"Băng sơn mỹ nhân, năng lực vô đối, tại sao lại có người hoàn mỹ như thế trên đời."

"A, sợ là các ngươi chưa nghe chuyện Lăng Trưởng Lão ức hiếp đệ tử gần đây, đừng khen ngợi người ta quá."

Mấy tân đệ tử vừa mới rèn luyện trở về, tự nhiên không biết chuyện lúc trước, sau khi nghe nói, cũng bắt đầu bán tín bán nghi.

Mà người đủ tuổi tới tham gia tuyển chọn, đều đứng ở bên kia.

Phong Giác trên người mặc xiêm y bình thường sạch sẽ, hắn bán ngọc bội giả kia làm lộ phí, suốt đêm lên đường đến đây, nếu muộn mà nói, rất có khả năng bị những tên sát thủ đó lần nữa tìm tới đuổi giết.

Bọn họ chỉ có mười mấy người, dù sao người có được căn cốt trong thiên hạ cũng cực nhỏ, Phong Giác đứng bên cạnh, tận lực rời xa những người đang nói chuyện với nhau, dư quang chợt lóe, ngọc bội quen thuộc kia xuất hiện trong tầm mắt, Phong Giác hơi hơi nhấp môi, hướng về phía trước liền thấy nam tử ôn văn nho nhã đang cùng người khác nói chuyện, cử chỉ của nam tử kia rất khéo léo, trên mặt cười nhạt, đáy mắt lại mang theo ửng đỏ.

Tin tức phủ Minh Chủ bị diệt đã truyền ra ngoài, Mộ Lâm nghe theo phụ thân lựa chọn nơi này, chính là vì tương lai báo thù.

Phong Giác nhìn người được ánh mặt trời chiếu rọi, rồi nhìn lại chính mình, trong lòng một trận mất mát, cho dù là bởi vì hắn, mình mới chịu cái kết cục lúc trước, nhưng hắn xác thật rất được người ưa thích, căn bản không có ai chán ghét.

"Đại hội tuyển chọn bắt đầu!" Theo tiếng trống gõ vang, mọi người đều ngừng nói chuyện, thân thể đứng thẳng, ánh mắt sáng ngời nhìn hướng tảng đá kia.

Những người báo danh đều phải trải qua khảo nghiệm linh thạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro