Chương 11: Đồ nhi, tới tu tiên(11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Đồ nhi, tới tu tiên(11)

------------------

Lăng Thanh Huyền ngồi nghiêm chỉnh, nhìn xuống, đây đều là một bọn nhóc trẻ tuổi, tương lai không thể hạn lượng, nhìn bọn chúng thử nghiệm, nàng thấy một thiếu niên trên người tản ra ánh sáng nhạt đang khẩn trương trong đám người, từ tướng mạo nhìn xem, hắn cả đời này phú quý, danh lợi có cả.

[ Ký chủ, đây là nam chủ Mộ Lâm. ]

Không hổ là nam chủ, tươi sáng đối lập hoàn toàn với đám người xung quanh, thời điểm Lăng Thanh Huyền thu hồi ánh mắt, thoáng thấy thiếu niên cúi đầu, có chút quen mắt.

Vai ác Phong Giác, hắn cũng tới.

[ Hệ thống sẽ ưu tiên lựa chọn báo cáo vị trí của nam chủ, cho nên tin tức vai ác Phong Giác đến đây không có kịp thời báo cho kí chủ. ]

Trong nguyên tác, Phong Giác tới Càn Khôn Môn bái sư, bởi vì tư chất kém, bị từ chối, từ đây ghi hận chính đạo và môn phái tu chân, lúc sau trải qua một ít trắc trở, lựa chọn rơi vào ma đạo.

[ Ký chủ, đây là một bước mấu chốt dẫn đường hắn không vào ma đạo, hãy để vai ác đi cửa sau a! ]

Ngươi xem bổn tọa giống người có cửa sau?

Hình như không có...

Phong Giác như không nhận thấy được trên đài cao có người đang nhìn mình, rốt cuộc thân phận hắn thấp hèn, tạm thời không dám nhìn những người địa vị cao đó, hắn phải cố gắng nỗ lực, không thể uổng công Lăng cô nương khai linh khiếu.

Trước đó Mộ Lâm đi lên chạm vào linh thạch, khi bàn tay mới vừa đặt lên, nghiệm linh thạch kia liền tản mát ra ánh sáng lóa mắt, khiến mọi người kinh ngạc cảm thán, vậy mà được trời ưu ái Thiên Linh Căn, tư chất cao, nhận thêm chỉ giáo, ngày sau nhất định thành tỏa sáng.

Trưởng lão hai bên Lăng Thanh Huyền kích động đứng lên, Càn Khôn Môn đã nhiều năm không có hạt giống tốt như vậy, lần cuối nghiệm linh thạch phát ra ánh sáng như thế là khi Tề Viện tới.

Tề Viện bái vào Tề Cần Tử môn, trưởng lão này đứng lên, đoán chừng đã nhìn trúng Mộ Lâm, muốn nhận hắn làm đồ đệ, hai vị trưởng lão sôi nổi liếc mắt nhìn Lăng Thanh Huyền một cái, giống như là sợ nàng tới đoạt, dù sao nếu nàng mở miệng muốn, bọn họ hai người nam nhân không tiện mở miệng đoạt người.

Tề Viện duy trì trật tự cũng bị ánh sáng kia hấp dẫn, nàng ta qua xem, vừa lúc thấy ngọc bội bên hông Mộ Lâm, trong khoảnh khắc mày nhăn lại, nàng ta vội vàng cho một đệ tử bên người giúp nàng ta đi tra.

Con trai minh chủ không phải nam tử kia sao, tại sao nửa tháng không thấy, liền thay đổi người, chẳng lẽ nàng ta lầm?

Tin tức phủ Minh Chủ bị diệt tộc nàng ta cũng biết, nhưng để lại một người sống là Mộ Lâm, sau khi hắn trở về chung quy cũng có thể ra lệnh.

Trong lúc Tề Viện chờ đợi tin tức, Mộ Lâm được mọi người chúc mừng, Phong Giác chính lúc này tiến lên đi chạm vào nghiệm linh thạch.

Ánh sáng năm màu rất là mỏng manh, thậm chí có xu thế tắt, không nhìn kỹ, thật không thể nhìn ra nghiệm linh thạch đang sáng lên.

Môn chủ và trưởng lão đồng thời lắc đầu, quá kém, Càn Khôn Môn bọn họ nhận đệ tử này mà nói, chỉ sợ rất khó chỉ đạo.

Phong Giác nhìn ánh sáng mỏng manh kia, tâm cũng trầm xuống, tiên môn hắn cũng không thể bước vào sao?

"Huynh đài không cần nản lòng, ngươi có căn cốt, Càn Khôn Môn sẽ nhận lấy ngươi." Bả vai bị người vỗ nhẹ, Phong Giác nghiêng đầu thấy Mộ Lâm tươi cười, có chút chói mắt, hắn trầm mặc nhìn về nơi khác.

Dù có Lăng cô nương trợ giúp, tư chất trời sinh của hắn cũng rất kém cỏi, hắn cảm thấy rất có lỗi với Lăng Thanh Huyền.

[ Hảo cảm của vai ác Phong Giác +5. ]

Lăng Thanh Huyền: ??

[ Hảo cảm của vai ác Phong Giác hiện là 50, tiến độ đã được một nửa, chúc mừng kí chủ a. ]

Lăng Thanh Huyền đỡ đầu, nhìn thiếu niên không hợp đàn kia.

Không phải ai cũng có khả năng là thiên chi kiêu tử, thiên tư chỉ là một giá trị cơ sở, nếu lúc sau không chịu nỗ lực, điểm mạnh cũng sẽ biến thành điểm yếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro