Chương 23: Liệu có thể làm lại? (22)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Nhã bất ngờ đến nơi mà Nghiêm Chính đang làm việc.

Một màn ra mắt với đồng nghiệp, cấp dưới của Nghiêm Chính có hơi kỳ lạ.

Mấy người cấp dưới của hắn có chút phức tạp đối với Nghiêm Nhã.

Vừa rồi, khi cô vẫn còn chưa lộ mặt thì họ tỏ ra có chút không muốn lại gần, đã vậy còn bày ra vẻ mặt kỳ quái nhìn cô. Giờ thấy cô xinh đẹp, thì họ càng không dám tiến đến gần.

Bởi vì bọn họ đã được nghe Trần Minh Nghị kể lại câu chuyện của cậu ta. Chỉ vì nhìn vợ chưa cưới của sếp lâu hơn một chút mà đã suýt bị cái khí thế đáng sợ kia đè cho bẹp rồi, họ chịu không nổi đâu.

Có chút không tự nhiên mà qua lại với Nghiêm Nhã, bọn họ vừa nói chuyện với cô vừa âm thầm nhìn qua Nghiêm Chính.

Trông thấy sắc mắt đen xì của sếp thì họ không tự chủ được mà nuốt nước bọt.

Nghiêm Nhã tất nhiên nhìn rõ những việc đang xảy ra, và cô cũng biết mọi người có hơi khó xử khi cô đột ngột đến như vậy.

Để hoá giải bầu không khí đầy ngượng ngùng này, cô lấy mấy thứ mà bản thân đã chuẩn bị trước đó ra.

"Giờ này chắc mọi người vẫn chưa dùng cơm trưa nhỉ? Đây là tôi đã cố tình chuẩn bị cho mọi người." Đưa hai hộp cơm trưa kiểu Nhật được xếp chồng lên nhau cao đến bốn tầng cho mấy người cấp dưới.

Bọn họ e dè nhìn qua Nghiêm Chính chờ hắn gật đầu thì mới dám vươn tay nhận đồ.

Nhìn thái độ lẫn cách cư xử của họ, Nghiêm Nhã lúc này trong lòng hơi rõ ràng được điều gì đó.

Cô nhìn qua Nghiêm Chính khẽ nhéo vào bên eo hắn một cái. Cô nhỏ giọng thì thầm với hắn:

"Anh nhìn cấp dưới của anh kìa, anh đừng bắt nạt bọn họ quá chứ."

"Anh không có, oan quá! Đều là do bọn họ lười nhác nên anh mới hay nổi nóng..." Nghiêm Chính bất đắc dĩ nhìn vợ mình, không chút màn đến hình tượng mà xụ mặt nói.

Bật cười khúc khích, cô đưa tay xoa mặt hắn rồi đáp:

"Được rồi, em tin anh mà, sau này đừng có hay nổi nóng như vậy, không tốt đâu."

"Anh đã biết!" Nghiêm Chính vô thức cọ vào lòng bàn tay Nghiêm Nhã như một chú mèo.

Tận mắt chứng kiến những thứ này, mấy người khác trợn mắt kinh hãi liếc nhìn nhau rồi âm thầm lui đi, chừa lại không gian cho hai người.

Những người khác tự phân chia thức ăn mà Nghiêm Nhã đã làm rồi ai nấy về bàn làm việc riêng mà dùng bữa, bọn họ còn không quên cứ một lúc lại nhìn qua bên này.

Quá doạ người rồi! Đây mà là sếp Nghiêm ác ma sao? Ác ma băng sơn đâu rồi?

Cảm nhận được ánh mắt của mấy tên cấp dưới, Nghiêm Chính cau mày trừng mắt cảnh cáo với bọn họ.

Bị doạ đến rụt cả cổ, khi này mọi người không dám nhìn trộm hai người họ nữa mà lo dùng bữa trưa của mình.

Dắt tay Nghiêm Nhã vào phòng làm việc, đóng cửa phòng lại.

Nghiêm Chính khi này mới thả lỏng thân thể, khoé môi hơi giương lên nhìn người con gái trước mắt.

"Bọn họ đều có bữa trưa, vậy còn anh?" Nghiêm Chính không vui nói.

"Của bọn họ là em tiện tay làm, còn của anh tất nhiên là đặc biệt hơn rồi." Cô vừa lấy trong túi đồ ra một hộp cơm nhìn có phần đơn giản rồi đưa ra trước mặt Nghiêm Chính, cô vừa mỉm cười nhìn hắn đầy trìu mến.

Nhận lấy đồ trong tay Nghiêm Nhã, mở hộp cơm ra, Nghiêm Chính bị mấy món ăn bên trong làm cho loá mắt.

Nhìn nó quá mức phong phú và ngon miệng đi.

Không chờ được nữa, Nghiêm Chính bắt đầu dùng bữa, còn cô thì chỉ im lặng ngồi kế bên chống cằm nhìn hắn ăn từng đũa một.

Dáng vẻ ăn ngon miệng của Nghiêm Chính như thể khắc sâu vào tâm khiến cô không thể nào mà kiềm được khoé môi đang dần nâng lên.

Chờ Nghiêm Chính dùng bữa xong, cô bắt đầu giúp hắn thu dọn lại hộp cơm cùng thìa đũa.

Thu dọn xong, nhìn đồng hồ trên tường cũng sắp vào lại giờ làm việc.

Nghiêm Nhã và Nghiêm Chính cùng nhau bước ra khỏi văn phòng.

Những người khác cũng đã dùng bữa xong, họ cũng rất biết điều mà đã dọn dẹp ngăn nắp để trả hộp cơm lại cho cô.

Lúc này, Nghiêm Nhã có hơi chú ý đến thái độ của họ.

Thái độ của họ hoàn toàn thay đổi đối với Nghiêm Nhã, thay vì như ban đầu là e dè không muốn đến gần, thì bây giờ họ có vẻ gần gũi hơn nhiều.

Một người tiến lên trả lại đồ cho cô, còn nhìn cô cười nói:

"Cảm ơn đã tiếp đãi, cô Nghiêm."

"Không có gì đâu, món ăn hợp khẩu vị của mọi người chứ?" Nghiêm Nhã tiếp nhận vật trong tay đối phương, hơi mỉm cười hỏi.

Lại thêm một người khác chen vào nói:

"Rất ngon! Cô Nghiêm, cô nấu ăn ngon thật đó!"

"Vậy sao, vậy thì tôi yên tâm rồi, tôi cứ lo là không hợp khẩu vị của mọi người."

Nhận ra người con gái của sếp vậy mà lại trái ngược với sếp hoàn toàn, cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn dễ gần, thân thiện.

Vì những điểm này, tự khắc những người khác cũng trở nên sôi nổi, mỗi người một câu mà trò chuyện với Nghiêm Nhã.

Nhìn khung cảnh náo nhiệt này, thấy cấp dưới có vẻ khá quý mến Nghiêm Nhã nên Nghiêm Chính cũng cảm thấy yên lòng.

Nói chuyện được thêm một lúc, cô khi này như nhớ ra gì đó mà lấy từ trong túi xách ra một mớ thiệp đỏ.

Cô với Nghiêm Chính đã bàn bạc kỹ càng, họ sẽ tổ chức lại lễ kết hôn đã bị hoãn trước đó vào tuần tới.

Đưa ra thiệp đỏ, cô dựa theo tên mà tìm đến đúng người mà đưa tận tay.

Mấy người này nhận được thiệp mà có hơi kinh ngạc, cô rõ ràng là lần đầu vừa gặp họ, vì sao cô lại biết tên của bọn họ?

Nghi hoặc nhìn sếp nhà mình, Nghiêm Chính cũng cảm nhận được ánh mắt của họ mà liếc nhìn sang.

Có lẽ, là thường do hắn quá mức nghiêm khắc, nên khi này chỉ cần hắn nhìn sang thì bọn họ lại theo phản xạ mà né tránh dời mắt đi nơi khác.

"Tôi có giữ hồ sơ của mọi người, tôi đưa cô ấy xem ảnh của mọi người." Nghiêm Chính nhàn nhạt nói.

Cuối cùng cũng đã sáng tỏ vì sao Nghiêm Nhã lại biết chính xác tên và dáng vẻ của người đó dù chưa từng gặp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro