Chương 52: Cô vợ thế thân của Cố tổng! (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay về đến biệt thự cũng đã đêm muộn.

Rõ ràng nói với Trình Nhã là khoảng 30 phút sẽ về đến nhưng bây giờ lại muộn mất 20 phút.

Cố Cảnh Thần xuống xe, hắn thầm nghĩ có lẽ bây giờ cô và cả con trai đã đi ngủ rồi.

Đóng cửa xe, hắn vừa bước đến cửa thì giật bắn mình trước cảnh tượng trước mắt.

Gương mặt của người con gái bị gió đêm làm cho tái nhợt vì lạnh, nhìn cô ngồi trên xích đu khoác thêm cái áo mỏng hờ bên ngoài rồi gục đầu ngủ quên mất.

Cố Cảnh Thần chậm rãi đi đến mà trong lòng có hơi đắn đo, hắn không biết có nên đánh thức cô hay không? Nhưng cuối cùng vẫn là không, hắn lúc này bế người con gái lên. Nhìn cô nằm gói gọn trong lòng thì cái cảm giác kỳ quái lại nổi lên, hình như trong lòng hắn có chút thỏa mãn.

Bế người đi vào trong nhà, chợt cảm nhận được người trong tay khẽ cựa quậy, Cố Cảnh Thần liếc mắt nhìn xuống thì bắt gặp đôi mắt mông lung vẫn còn chút mê man nhìn hắn.

Bàn tay thon dài, nhỏ nhắn đưa lên vuốt nhẹ mặt hắn, âm giọng nhẹ bẫng cất lên:

"Cảnh Thần? Là anh sao? Anh về rồi ư? Em có chuẩn bị... canh nóng... cho anh."

Nói đến đó, cô lại ngáp dài rồi gục đi trong lòng hắn.

Nếu là ngày trước, có thể hắn sẽ cảm thấy sự tình lúc này rất phiền phúc và hắn sẵn sàng vứt cô ngủ ở ngoài cho đến sáng, mặc kệ cô bị cóng đến chết. Nhưng chả hiểu sao, bây giờ hắn nhìn cô như thế thì lại có chút không nỡ.

Nhìn người con gái ngủ ngon trong vòng tay mình, Cố Cảnh Thần dâng lên một mảnh tâm tình khó nói. Hắn nhíu mày nghĩ ngợi nhìn cô một hồi lâu mới khôi phục lại trạng thái.

Ôm Trình Nhã lên phòng, trước khi rời khỏi còn không quên đắp chăn cho cô.

Ngoáy đầu nhìn lại người trên giường một lần nữa, Cố Cảnh Thần lúc này mới dứt khoát rời đi.

Hắn về phòng tắm rửa rồi thay ra bộ quần áo thoải mái hơn, khi ấy hắn mới từ từ thong thả đi xuống phòng ăn.

Nhìn trên bàn có một phần ăn vẫn còn hơi ấm, có vẻ như là cô trước khi đi ra ngoài chờ hắn đã hâm lại thêm một vài lần.

Ngồi xuống bàn, chậm rãi dùng bữa khuya, hương vị quen thuộc mà hắn mong nhớ bấy lâu nay bùng nổ bên trong khoang miệng khiến cho tâm tình tốt hơn hẳn.

Ăn xong bát cơm và bát canh nóng, Cố Cảnh Thần nhìn hai bát rỗng mà vẫn còn cảm thấy tiếc nuối.

Bỗng lúc này, hắn chợt nghĩ đến viễn cảnh tương lai khi mà hắn và cô vợ 'hờ' này cùng con trai Lập Thành, cả nhà ba người cứ bình bình an an bên cạnh nhau như vậy đến cuối đời cũng không tệ.

Vừa nghĩ đến đó, hắn bất giác giật bắn mình khi gương mặt của Bạch Di Nguyệt hiện lên. Chết thật! Chỉ một chút nữa là hắn đã quên đi mục tiêu ban đầu của bản thân rồi!

Tự thức tỉnh bản thân và nhắc nhở chính mình đừng quên mục đích vốn có ban đầu.

Cân nhắc lại thời hạn của thỏa thuận, chỉ còn 4 tháng nữa là thỏa thuận giữa hắn và Trình Nhã sẽ kết thúc.

Lại nghĩ đến lúc hắn được sống bên cạnh người hắn thực sự yêu là Bạch Di Nguyệt thì cảm thấy có chút vui vẻ, nhưng rồi lại nghĩ đến việc Trình Nhã sau đó sẽ rời khỏi đây thì tâm trạng của Cố Cảnh Thần bất chợt có chút không nỡ.

Cố vùng vẫy thoát khỏi cảm giác kỳ quái có phần không đúng đó, hắn cảm thấy bản thân như gặp phải ảo giác, hắn có hơi lúng túng trước phản ứng của bản thân. Thật chẳng hiểu sao hắn lại có những cảm xúc đó, Cố Cảnh Thần tự mình đưa tay đặt lên ngực mà tự hỏi.

Vì sao lòng ngực hắn có hơi khó chịu như vậy. Lẽ nào, là do hắn cảm thấy vẫn còn quá lâu sao? Lẽ nào, thứ cảm giác này sinh ra là vì hắn bắt đầu nôn nóng sao?

Quay về phòng, trước khi về hẳn phòng mình, Cố Cảnh Thần dừng lại ở phòng con trai.

Nhìn Cố Lập Thành ngủ ngon, hắn không nhịn được mà đưa tay kéo má của thằng bé một cái, rồi lại hôn xuống mái tóc của nó.

Xong việc, hắn rời âm thầm rời khỏi phòng ngủ của con trai.

Lại dừng bước trước cánh cửa phòng của ai đó. Cố Cảnh Thần đẩy cửa hé mở, nhìn xuyên qua bóng tối nương vào ánh sáng leo lắt từ ngoài sảnh hắt vào trong, hắn âm thầm nhìn người con gái đang ngủ say trên giường,

Ngắm nhìn người nọ ngủ, cái tâm tình vốn đã được dỗ yên lại bất chợt nổi lên vài gợn sóng lăn tăn.

Siết chặt lòng bàn tay thành quyền như biểu thị cho sự quyết tâm, cho dù là gì đi chăng nữa thì hắn vẫn nên đi theo mọi việc đã định sẵn ban đầu.

Nghĩ đến đó, hắn khép cửa lại rồi dứt khoát quay lưng rời đi.

Người vừa rời khỏi, người bên trong phòng đã có động tĩnh.

Nghiêm Nhã khẽ cựa quậy rồi đôi mắt dần mở ra nhìn thẳng lên trần nhà.

Cô chưa từng ngủ, tất cả đều là giả vờ, từng nhất cử nhất động của Cố Cảnh Thần cô đều nắm được. Thậm chí, cả việc hắn đã dao động, cô cũng nhận ra được.

Vốn dĩ, việc cô giả vờ ngủ bên ngoài chờ hắn là muốn thăm dò hắn vừa muốn lấy lòng hắn, nhưng nhìn hắn hiện tại có lẽ cô cũng đã rõ phần nào rồi...

--------------

P.S: Vốn dĩ là tui định end tgioi này rồi đăng 1 lượt, nhưng tui suy nghĩ lại rồi, tui sẽ đăng dần lên, viết đến đâu thì đăng đến đấy nhá! Cảm ơn mn vẫn luôn ủng hộ bộ truyện này của tui ^3^~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro