Chương 7: Liệu có thể làm lại? (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp nhận hết tất cả cốt truyện.

Nghiêm Nhã ngồi dưới sàn với vẻ mặt cứng đờ không dám tin vào những tin tức vừa nhận được.

Sự tỉnh ngộ của cô ban đầu lại một lần nữa trở nên mờ ảo không rõ. Sự hối hận vì yêu Nghiêm Chính lại một lần nữa bị lung lay.

Gương mặt cứng nhắc dần dần được thả lỏng, thân thể của cô lúc này bất chợt run lên từng cơn.

Nghiêm Nhã không nhịn được mà tự ôm lấy bả vai của chính mình mà thở dốc một cách nặng nề.

Thì ra là vậy...

Hoá ra mọi chuyện là như thế...

Đến tận lúc này cô mới hiểu vì sao cô không được chào đón như vậy...

Hoá ra, Nghiêm Nhã cô chính là đến một nhân vật phụ cũng chẳng bằng. Nói đúng hơn, cô chính là nữ phụ phản diện của thế giới này.

Thật nực cười, hoá ra mọi thứ cô làm vì hắn trong mắt hắn vậy mà đến rác rưởi cũng chẳng bằng...

Cô vì hắn làm mọi thứ nhưng không thể ngờ trong mắt của hắn và người khác lại biến thành như thế.

Thì ra cô chính là xấu xa như vậy, tự phụ như vậy, tuỳ hứng như vậy, đáng ghét như vậy...

Chẳng trách Nghiêm Chính lại ghét cô đến thế. Nếu cô là hắn thì cô cũng sẽ chán ghét một kẻ giống vậy.

Haha, thật quá là nực cười, đây chính là câu chuyện buồn cười nhất từ trước đến giờ mà cô từng gặp.

Bản thân vốn dĩ tưởng rằng mọi thứ mà mình làm rất tốt cho đối phương, nhưng lại chẳng ngờ đến nó lại bị bóp méo và biến thành những việc xấu xa, độc ác đến vậy.

Nghiêm Nhã thừa nhận bản thân rất ghét Lê Yên Nhã và hai đứa con của cô ta, cô thừa nhận rằng bản thân rất thích bày trò trêu ghẹo bọn họ nhưng chưa từng có nghĩ sẽ làm hại đến tính mạng của họ. Cô biết bản thân quá đáng, nhưng lại không biết nó lại quá đáng đến mức này.

Biết bản thân tính tốt thì không có nhiều, còn tính xấu lại đếm không xuể.

Tuy nhiên, mặc dù cô tuỳ hứng như thế, thích trêu chọc Nghiêm Chính như thế, nhưng thực ra Nghiêm Nhã rất để tâm đến cuộc sống của hắn.

Ngày ngày nhìn thấy sự thay đổi tích cực của Nghiêm Chính, thực tâm mà nói Nghiêm Nhã cũng rất vui. Nhìn hắn từ một kẻ lạnh lùng như băng, không có chút sức sống dần trở nên vui vẻ, và tràn đầy lẽ sống thì thành thực mà nói người vui nhất chính là Nghiêm Nhã.

Cô đã nhiều lần nghĩ đến việc sẽ lui về sau một bước và không muốn dính dáng đến cuộc sống hằng ngày của hắn nữa.

Bởi vì, Nghiêm Nhã rất rõ ràng, cô biết rõ người có thể mang lại hạnh phúc cho hắn không phải là cô, mà cô vĩnh viễn chỉ có thể mang lại buồn bực và khó chịu cho hắn mà thôi.

Mỗi lần nhìn thấy Nghiêm Chính vui vẻ cười nói với người con gái khác mà không phải mình thì Nghiêm Nhã lại cảm thấy rất trống rỗng, đầu óc của cô vào những lúc như thế hoàn toàn trống không.

Khi Nghiêm Nhã sau nhiều ngày tự thuyết phục bản thân rằng bày bấy nhiêu trò chỉ để đổi lại một sự chú ý, lưu tâm của Nghiêm Chính có lẽ chỉ nên đến đây thôi. Những thứ cô làm đã đủ rồi, tuy không nhiều nhưng có lẽ hắn sẽ mãi mãi không quên được cô.

Ít nhất, vào một lúc nào đó của cuối đời thì hắn vẫn còn nhớ đến một kẻ đáng ghét, đáng chết là Nghiêm Nhã cô đây đã từng làm những thứ khiến cho hắn chán ghét đến mức nào.

Mặc dù những thứ mà Nghiêm Chính có thể nhớ và nhìn nhận về Nghiêm Nhã vĩnh viễn đều là những thứ tồi tệ, nhưng Nghiêm Nhã hoàn toàn tình nguyện và cảm thấy thoả mãn, vì ít ra là cô vẫn còn được hắn nhớ đến.

Lần hợp tác ấy, vốn dĩ Nghiêm Nhã muốn sau khi hoàn thành sẽ rời khỏi thành phố này mà sang nước ngoài sinh sống và không bao giờ quay lại nữa.

Nhưng mà có ai hay biết được chữ ngờ...

Vốn dĩ đến phút cuối cùng của nhiệm vụ, đáng lẽ mọi thứ đều hoàn thành một cách hoàn hảo nhưng lại bị hai đứa ôn con của Lê Yên Nhã phá cho thành hỏng bét.

Không biết là vô tình hay cố ý, ở nơi nguy hiểm như này mà hai đứa nhóc lại có thể lẻn vào đây, đã vậy còn chạy lung tung khắp nơi rồi còn bị kẻ địch bắt lại.

Nếu không phải Nghiêm Nhã sớm xuất hiện thì có lẽ hai đứa nó chỉ còn lại cái xác khô.

Sau khi được cô cứu ra, bọn chúng không những không chịu yên phận mà còn phá nghịch lung tung suýt chút khiến cho nơi này phát nổ.

Nghiêm Nhã phải mất biết bao nhiêu công sức mới ngăn chặn được vụ nổ xảy ra. Cũng chính vào lúc đó, cô mới mơ hồ nhận ra hai đứa nhóc này nếu còn lưu lại về sau sẽ trở thành tai hoạ.

Bọn chúng chính là tai hoạ ngầm, một trái bom nổ chậm, hai kẻ thích gây phiền phức cho mọi người xung quanh. Chỉ cần dây vào chúng và mẹ của chúng thì tự phiền phức sẽ kiếm đến ngươi.

Vậy nên, lúc đó mới diễn ra một màn Nghiêm Nhã muốn đoạt mạng hai đứa trẻ con này.

Từng giọt nước mắt lách tách rơi xuống sàn nhà, tiếng nấc cũng không kìm được mà trầm thấp vang lên trong căn phòng tối.

[Ngươi ổn chứ? Ta không ngờ ngươi lại là một kẻ sướt mướt như thế đấy!]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro