Chương 8: Liệu có thể làm lại? (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Ngươi ổn chứ? Ta không ngờ ngươi lại là một kẻ sướt mướt như thế đấy!]

Quạ đen vẫn còn đứng trên đầu gương ở bàn trang điểm mà nhìn người con gái ngồi bệt dưới nền đang không ngừng được những cơn run rẩy.

Tự biết bản thân không phải kẻ tốt đẹp gì cho cam, nhưng Nghiêm Nhã chưa bao giờ nghĩ đến chính mình lại là một kẻ không ra gì và độc ác như thế trong mắt người khác.

Nghiêm Nhã hai tay bưng lấy gương mặt ướt đẫm nước mắt.

Không có câu trả lời từ Nghiêm Nhã, con quạ đen lúc này vỗ cánh rời khỏi chỗ cũ mà bay đến bên cạnh Nghiêm Nhã rồi nhẹ nhàng đáp lên vai cô.

Nó đưa cánh lên rồi nhẹ vỗ vỗ lên mái tóc của cô.

[Ta biết chuyện này rất khó để tiếp nhận, nhưng mà ngươi vẫn nên là tập làm quen đi thôi.]

Lại không đáp lời nó, Nghiêm Nhã chợt hơi ngẩng đầu, cô đưa tay gạt bỏ mấy giọt nước mắt còn đọng lại trên khoé mắt.

Lảo đảo chống đỡ thân thể đứng dậy, Nghiêm Nhã nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào nhà vệ sinh.

Chống tay trên bệ rửa mặt, dòng nước mau chóng từ trong vòi được xả ra.

Hứng một lượng nước vừa đủ vào hai lòng bàn tay, Nghiêm Nhã khi này tạt thẳng nước lên mặt khiến cho bản thân trở nên tỉnh táo hơn.

Những giọt nước đọng trên tóc không ngừng tí tách nhỏ giọt xuống.

Ngẩng mặt ngước nhìn bản thân trong gương.

Khuôn mặt tinh xảo, sắc nét không kém phần xinh đẹp, nhưng nếu đem so với Lê Yên Nhã thì có lẽ trong mắt của người khác vẫn là không bằng.

Có thể nói, nét đẹp của Lê Yên Nhã là nét đẹp hiền tuệ, nhu hoà khiến người khác nhìn vào liền muốn chở che, bảo hộ. Thì nét đẹp của Nghiêm Nhã chính là quá mức sắc sảo, có chút tà, nhất là ở đôi mắt.

Đôi mắt hồ ly hơi xếch lên đầy mị hoặc chẳng khác gì một yêu phi, điều đó mang lại cho kẻ khác một cảm giác si mê, ngược lại cũng khiến cho họ có một xúc cảm không tự chủ được mà muốn đề phòng cô, như thể cô có thể làm hại họ bất cứ lúc nào.

Thất thần một hồi lâu, nước cũng xả ra không ngừng và sắp tràn ra bên ngoài.

Nghiêm Nhã lúc này bất chợt nói chuyện:

"Ngươi tên gì?"

[Ngươi đang hỏi ta ư?]

Quạ đen kinh ngạc vỗ vỗ cánh rồi nghiêng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của cô gái trong gương.

"Ừ!"

Một tiếng đáp lại của cô làm cho con quạ điên bỗng nhiên há cái mỏ dài ra kêu lên từng tiếng "caw, caw" chói tai, sau đó nhanh chóng im bặt.

[Ngươi là kẻ đầu tiên hỏi tên ta trong hàng vạn kẻ từng ký khế ước với ta đấy.]

"Vậy sao?"

[Đúng vậy, ta khá bất ngờ đấy! Nếu ngươi đã có tâm hỏi thì ta cũng chẳng ngại cho ngươi biết. Ngươi có thể gọi ta là Ô Nha.]

"Ô Nha... quạ đen? Chẳng phải là cùng một nghĩa sao?"

Con quạ đen lại kêu lên, nó vỗ cánh bay đến trước mặt Nghiêm Nhã.

[Ta không có tên, ngươi là kẻ đầu tiên hỏi đến tên ta. Trong nhất thời không biết lấy tên gì, vậy nên ta mới chọn cái tên Ô Nha.]

Nghiêm Nhã nghe Ô Nha nói thế nên lại rơi vào trầm tư một lúc.

Một lát sau, môi cô lại mấp máy mà thì thào trả lời:

"Kẻ đầu tiên sao? Ô Nha, cái tên cũng hay đấy..."

Nhìn dáng vẻ quá mức âm u, tiêu cực của Nghiêm Nhã làm cho Ô Nha hơi ngoài ý muốn, nó lại lượn vài vòng xung quanh cô mà kêu lên.

[Ta đã giúp ngươi quay về, chẳng phải đây là lúc ngươi có thể làm lại từ đầu ư? Cớ sao lại cứ như thế này?]

Hai bàn tay của Nghiêm Nhã sau khi nghe mấy lời của quạ đen mà vô thức siết chặt lấy thành bồn rửa mặt.

Cô lúc ấy cười lên cay đắng mà đáp lời:

"Ngươi nói đúng, ta bây giờ có thể làm lại từ đầu nhưng chẳng qua là những thứ trước đó vẫn là sự thật, và nó mãi mãi không thể thay đổi được."

[Thế ngươi muốn như thế nào? Giết chết nữ chính thế giới để đoạt lấy nam chính? Đây chính là thời cơ thích hợp cho ngươi đó. Hay là ngươi hận kẻ đã giết chính mình là Nghiêm Chính hơn? Bây giờ hắn vẫn chưa lớn mạnh, ngươi có thể hạ hắn nha.]

"Muốn như thế nào ư? Giết Lê Yên Nhã? Trả thù Nghiêm Chính? Vô nghĩa!"

[Này, con người kia, ngươi khó hiểu quá đấy! Cái này không muốn, cái kia cũng không chịu. Nếu mọi thứ đối với ngươi vô nghĩa, thì ngay từ đầu ngươi chấp nhận ký khế ước với ta làm cái gì? Chả phải chính là vì muốn quay lại để bắt đầu lại ư?]

"Ta ban đầu đúng là muốn quay lại để trả thù và làm lại một lần. Nhưng ngàn vạn lần ta không ngờ mọi thứ lại như này, ta thật không ngờ ta chính là tự làm tự chịu. Ta bây giờ cảm thấy rất trống rỗng. Ô Nha, ngươi là quản lý của hệ thống không gian cơ mà, hay là ngươi nói cho ta biết đi. Ta phải làm gì đây?" Nghiêm Nhã nói với chất giọng yểu xìu đầy bất lực, đôi mắt lại không tự chủ được mà lại đỏ lên.

[Ta không hiểu cảm xúc của con người nên ta không thể cho ngươi lời khuyên. Nhưng ta nghĩ ngươi nên làm những thứ mà bản thân cảm thấy hối tiếc nhất.]

"Thứ ta hối tiếc nhất?"

Thứ mà Nghiêm Nhã hối tiếc nhất? Thứ mà cô luôn cảm thấy khát khao và hối tiếc nhất chẳng phải là một cuộc sống bình thường đầy yên bình ư?

Cô đã từng muốn yên lặng ở bên cạnh Nghiêm Chính đến hết một đời nhưng chưa bao giờ làm được.

Hoàn cảnh luôn ép buộc cô phải sống một cuộc sống đầy sóng gió và biến cố.

Lại cúi đầu yên lặng, Nghiêm Nhã chăm chú nhìn xuống đôi bàn tay vẫn còn siết chặt lấy thành bồn rửa mặt của bản thân.

Một cuộc sống yên bình? Phải, chính là một cuộc sống yên bình! Lần này cô sẽ sống vì bản thân, vì cảm xúc của bản thân, vì khao khát của bản thân. Cô sẽ dành cuộc đời thứ hai này làm những thứ mà ở đời trước luôn luyến tiếc và khát khao.

Nghĩ đến đó, từ dưới đáy mắt vốn dĩ đã tĩnh lặng bỗng xuất hiện vài gợn sóng nhỏ lăn tăn.

Cô muốn một lần nữa ở bên cạnh Nghiêm Chính, cô muốn yên lặng ở cạnh hắn chứ không phải ồn ào, náo loạn nữa.

Cho dù hắn là kẻ từng giết chết cô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro