Chương 1 Tổng tài: Xin chào nam chính, tôi là Tô Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hệ thống 1096: [Khoảng cách mục tiêu 500m...400m...300m.]

Âm thanh của hệ thống vang lên bên tai, Tô Thần ôm chặt lấy chiếc hộp cỡ lòng bàn tay, nhắm mắt lại, đứng trước khu biệt thự im lặng cầu nguyện nhưng trong lòng lại thầm nguyền rủa hệ thống, nó vừa xuất hiện liền làm ra cái việc này, đáng hận, đáng chết.

Hệ thống 1096: [Khoảng cách mục tiêu 10m...5m, ký chủ, xung kích!]

Tô Thần nghiến răng nghiến lợi, mở mắt ra, nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz màu đen liền lao tới.

Xoạt ~ ầm ~

Tô Thần lăn ra khỏi mui xe, rầm một tiếng rơi xuống đất, đồ đạc trong hộp văng ra ngoài.

Tô Thần mắng: "1096 đáng chết, đau chết ta rồi, ta mà chết, ngươi có chịu trách nhiệm hay không?"

Hệ thống 1096: [Ký chủ, người không thể chết, cùng lắm thì bị rút mất linh hồn, hơn nữa ở thế giới trước người vừa mới tới liền giết chết nam chính, lần này người phải chịu trách nhiệm.]

Tô Thần trong lòng thầm chửi rủa rồi ngất đi, hắn thề rằng thật sự chỉ chạm nhẹ vào nam chính, ai ngờ nam chính lại yếu đuối như vậy, vừa đụng một cái liền vỡ vụn ra luôn. Nhưng trước khi Tô Thần ngất đi, hắn tựa hồ nhìn thấy một người đàn ông lạnh lùng đang cúi đầu nhìn mình.

Tít tít tít, tiếng tít tít của máy móc vang lên bên tai có chút ồn ào, Tô Thần xoa xoa đầu miễn cưỡng tỉnh lại.

“Cậu tỉnh rồi.”

Tô Thần ngẩng đầu nhìn thấy một ông chú trung niên, trong tay ông ta còn đang cầm thứ mà cậu đã đặt vào trong hộp trước đó.

“Ông là ai? Chờ đã, tôi đang ở đâu?” Tô Thần nhìn một vòng trong phòng, phát hiện đây không phải là bệnh viện.

“Chiếc nhẫn này của cậu ở đâu mà có được?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Tô Thần quay người lại, nhìn thấy một người từ ban công đi vào, trong ánh sáng tựa như là thần tiên giáng thế. Tô Thần nhìn đến ngơ ngác, đến nỗi cậu không phát hiện ra nam chính Tần Húc từ lúc nào đã đứng trước mặt mình.

“Đừng bắt tôi phải nhắc lại lần thứ hai.” Giọng Tần Húc lạnh lùng.

Tô Thần lập tức thu hồi tâm trí, cậu có chút rụt rè nói: “Là, là của bố tôi đưa cho tôi.”

“Tại sao lại chặn xe của tôi?”

Tô Thần cười lạnh: “Tôi thiếu tiền, muốn bán chiếc nhẫn.”

“Nói sự thật.”

Tô Thần bất lực khịt mũi: “Nghe nói Tần tổng thích nam nhân nên tôi muốn thử một chút vận may.”

Quản gia Dương thúc bên cạnh nhịn cười muốn nội thương, Tần Húc hừ lạnh một tiếng: “Chú Dương, đem cậu ta ném ra ngoài, nhớ dọn dẹp lại toàn bộ căn phòng .”

Sau đó Tần Húc xoay người đi về phía cửa, Tô Thần do dự một chút nhảy xuống giường, ôm chặt đùi Tần Húc, nước mắt nước mũi tèm lem: “Tần tổng, xin anh hãy thương xót cho tôi, tôi sắp đói chết rồi.”

Tần Húc đá Tô Thần ra, nhìn hắn: “Tô Thần, một nhà thiết kế trang sức, bởi vì làm mất một lô hàng nên mắc nợ nước ngoài rất nhiều.

Tô Thần nhất thời bế tắc: [Đệch, 1096, cái tên này không tệ nha, nhanh như vậy mà đã tra ra thân phận phản diện của mình rồi sao? Giới thiệu cốt truyện, mình không thể không biết chút gì về nam chính được.]

Hệ thống 1096: [Giới thiệu cốt truyện.]

Thời gian và không gian dừng lại, một bảng thuộc tính xuất hiện.

Mục tiêu chiến lược: Tần Húc, 25 tuổi, chủ tịch tập đoàn Tần Thị, lạnh lùng, tàn nhẫn và nham hiểm, đã có người trong lòng.

Kẻ tấn công: Tô Thần, 23 tuổi, một nhân vật phản diện ở thế giới này, ngoại hình giống con gái.

Tóm tắt cốt truyện: Nhân vật phản diện Tô Thần là một nhà thiết kế, vì làm mất một lô hàng và mắc nợ rất nhiều, sau đó đã tấn công nữ chính và bị nam chính tra tấn. Mẹ Tần Húc là kẻ thứ ba vô danh, sau này khi biết được bản thân là tiểu tam, trầm cảm mà chết, Tần Húc bị đưa về Tần gia, không được Tần gia đối xử tốt.

Tô Thần chặc lưỡi: “Cốt truyện ít như vậy, không đủ xem, cái người Bạch Nguyệt Quang kia là ai?”

Hệ thống 1096: [Nữ chính.]

Tô Thần mỉm cười, nheo mắt lại: “Nói cách khác, lần này ta muốn cướp được vai của nữ chính là điều không dễ dàng gì.”

Hệ thống 1096: [Người vốn dĩ đã cướp đi vai nữ chính, chiếc nhẫn này chính là bằng chứng.]

Tô Thần mắng chửi hệ thống như điên: “Có thể nói sớm một chút được không, chiếc nhẫn này dường như rất quan trọng đối với Tần Húc, hiện tại hắn dường như chỉ muốn lột da ta!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro