Chương 2 Tổng tài: Nếu muốn chiếc nhẫn này, hãy ở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Thần xua tay, bảng thuộc tính biến mất, đợi thời gian và không gian trở lại bình thường, Tô Thần đi tới chỗ chú Dương, lấy chiếc nhẫn từ trong tay ông ấy.

Tô Thần liên tục thở dài: “Nếu anh không muốn mua, vậy tôi chỉ có thể bán nó cho người khác thôi.”

Nói xong, Tô Thần nhấc chân chuẩn bị rời đi, ai ngờ vừa đi ngang qua Tần Húc liền bị hắn lấy đi chiếc nhẫn, Tần Húc lạnh lùng nhìn Tô Thần: "Cậu và bậc thầy thiết kế trang sức Kevin có quan hệ như thế nào?"

Tô Thần nhất thời bối rối: "Không phải vừa rồi tôi đã nói cái này là của cha tôi cho tôi, tôi không muốn bán đi, nhưng thật sự là không thể tiếp tục sống như vậy được nữa."

Tô Thần muốn lấy lại chiếc nhẫn nhưng Tần Húc lại vung tay, làm cho Tô Thần sửng sốt ngã nhào về phía trước.

Tô Thần khó hiểu nhìn hắn: "Tần tổng, anh không thể chơi xấu như vậy, dùng vũ lực cướp đồ người khác là sai đó."

"Một tháng sau sẽ tổ chức cuộc thi thiết kế trang sức, nếu thành công giành được vị trí thứ nhất, cậu sẽ có cơ hội trở thành nhân viên của tập đoàn Tần Thị."

Tô Thần hai mắt sáng rỡ: "Thật sao? Tốt quá. Tần tổng, anh chính là cứu tinh của tôi."

Tô Thần nói xong liền hôn Tần Húc một cái.

Lần này Tần tổng thực sự đã tức giận, dùng lực đẩy Tô Thần ngã xuống đất, Tô Thần lợi dụng tình thế này mà bất tỉnh, trong lòng vui sướng không nguôi.

Hệ thống 1096: [Ký chủ, tốt lắm, kỹ năng diễn xuất của người đã tiến bộ rồi.]

Gió chiều thổi qua, Tô Thần đang ngồi thưởng thức một ngụm rượu nhỏ, không thể không nói, thiên phú thiết kế của nhân vật phản diện này rất tốt, thiết kế những trang sức thông thường đối với cậu thì không có gì là khó khăn.

Bim bim, tiếng còi xe vang lên, Tô Thần lập tức đứng dậy, kéo bệ cửa sổ nhìn xuống: "Bà nội nó, cái tên Tần Húc này biến đi đâu mất nửa tháng, ta còn tưởng rằng hắn rơi xuống cái hầm cầu nào rồi chứ."

Hệ thống 1096: [Ký chủ, xin hãy cẩn thận lời nói của mình.]

Tô Thần chạy xuống lầu, hơn nửa tháng, cậu mỗi ngày làm thiết kế đều bị chú Dương giám sát, căn bản là không hề có tự do cá nhân.

Tô Thần vẻ mặt oán hận lập tức mỉm cười khi nhìn thấy Tần Húc đi vào, dưới ánh mắt có chút lạnh lùng của Tần Húc, cậu cầm lấy áo khoác của hắn rồi mỉm cười lau dọn ghế sofa, giống như một người hầu mà ngoan ngoãn làm việc.

Tần Húc ngồi trên sofa liếc nhìn Tô Thần, hắn giống như một vị vua kiêu ngạo: "Nói đi, có việc gì?"

Tô Thần nuốt nước miếng: "Tần tổng anh xem, tôi bị nhốt ở đây cũng hai mươi ngày rồi, có thể cho tôi ra ngoài hít thở không khí một chút hay không?"

"Cậu muốn đi sao?"

Tô Thần cho là mình nghe nhầm, cảm thấy thanh âm Tần Húc có chút mệt mỏi, cậu gật đầu: "Phải."

"Biết lái xe không?"

"Biết."

Tần Húc đứng dậy, nhanh chóng kéo Tô Thần ra ngoài, nhét Tô Thần vào ghế lái: "Chúng ta đi một chuyến đi."

Tô Thần chặc lưỡi: [1096, nam chính bị làm sao vậy?]

Hệ thống 1096: [Thái tử cuối cùng cũng đánh không lại Hoàng đế, nên bị Chủ tịch Tần mắng.]

Tô Thần sửng sốt: "Tần Húc lợi hại như vậy, làm sao mà có thể bị mắng chứ?"

Hệ thống 1096: [Không biết nói sao nữa, người tự hỏi hắn đi.]

Tô Thần hừ mũi hai tiếng: [Được rồi, coi như ta không hỏi, ngươi đúng là cái đồ vô dụng.]

Kiểm tra định vị xong, Tô Thần dẫn Tần Húc đến vùng ngoại ô, nơi này không quá đông đúc, xe chạy không quá nhanh nhưng cũng đủ để đi một vòng.

"Dừng xe."

Tô Thần kinh ngạc lập tức dừng xe, nhìn thấy Tần Húc xuống xe đi tới một sân bóng rổ ngoài trời, nơi có mấy thanh niên đang chơi bóng rổ.

Tô Thần đỗ xe vào bãi rồi đi ra ngoài, nhìn thấy đám thanh niên hưng phấn cầm tiền rời đi, Tô Thần thầm mắng Tần Húc là người hoang phí, vừa đi đến liền nhìn thấy Tần Húc đang di chuyển bóng, sau đó thì nhảy lên thả bóng, một cú úp rổ hoàn hảo.

"Cậu biết chơi bóng rổ không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro