Chương 3 Tổng tài: Bóng rổ lãng mạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Thần lắc đầu.

"Là một đứa con trai lại không biết chơi bóng rổ, chẳng ra thể thống gì hết, qua đây, tôi dạy cậu."

Sau đó, trên khắp sân bóng đều vang lên thanh âm tức giận của Tần Húc: "Di chuyển bóng... ...thả tay ra, mở chân ra, nhảy lên... ...ba bước nhồi bóng có biết không... ...ném bóng vào rổ, cầm bóng ném trực tiếp vào rổ đi biết không! !"

Tô Thần kiệt sức thở dốc, ngồi xuống, thật sự không còn sức lực để chạy.

Tần Húc đầy hận ý nhìn cậu một cái, cuối cùng đành chịu thua Tô Thần, tự mình ném bóng vào rổ.

Nghỉ ngơi khoảng mười phút, Tô Thần mới chạy đến. Trời ạ, thể chất của cái tên Tần Húc này thật không phải dạng vừa, chơi bóng lâu như vậy, đến một cái hít thở sâu cũng không có.

Tần Húc quay đầu nhìn Tô Thần, ngây ra một lúc: "Không tệ, sắc mặt hồng hào lên rồi."

Tô Thần xấu hổ cười: "Tần tổng, tôi nghỉ ngơi xong rồi."

"Bây giờ chúng ta sẽ thi đấu, cậu dùng sức ngăn tôi lại."

Tô Thần chưa kịp phản ứng, Tần Húc đã ra tay trước.

"Cậu thắng được tôi một điểm, tôi thay cậu trả một ngàn tệ."

Tô Thần như được tiếp thêm máu, nóng lòng muốn được thử sức.

Tần Húc ghi bàn, Tô Thần thua một điểm.

Lại ghi bàn, lại thua một điểm.

Liên tục bị mất hơn 20 điểm, Tô Thần dần dần nắm được một ít kĩ năng, ngay lúc Tần Húc chuẩn bị phát bóng, Tô Thần nhắm mắt lại không nói tiếng nào liền ôm chặt lấy hắn, hôn hắn một cái.

Bang bang bang, quả bóng rổ văng ra khỏi tay Tần Húc, nảy lên vài cái rồi lăn ra xa.

Tần Húc còn chưa kịp phản ứng, Tô Thần lập tức chạy đi, hưng phấn hét lên: "Thắng được một điểm rồi."

Tần Húc liền mặt lạnh nói: "Bởi vì tiền mà bất cứ việc gì cậu cũng dám làm?"

Tô Thần biết hắn tức giận, vội vàng dập lửa: "Tần tổng, có lẽ đối với anh mấy trăm vạn chỉ là một con số nhỏ, nhưng đối với tôi mà nói, nó đủ cho cái mạng nhỏ này của tôi, để có thể tiếp tục sống, tôi chỉ đành liều mạng như vậy mà thôi."

Tần Húc nhìn chằm chằm Tô Thần, dưới ánh sáng mờ ảo, Tô Thần nhìn không ra ý tứ trong mắt của Tần Húc.

Bùm~~

Một quả pháo hoa đột nhiên nở rộ trên bầu trời gần đó, tiếp theo là nhiều tiếng nổ nữa, rồi lại thêm nhiều quả pháo hoa nở rộ ra, ánh sáng trong đêm tối khiến người xem vô cùng chói mắt.

Cách đó không xa xuất hiện nhiều tiếng hò reo phấn khích, dường như có người vừa cầu hôn thành công.

"Được, vậy tối nay cậu hãy cố gắng, thắng được một điểm, được một ngàn tệ."

Tô Thần chặc lưỡi: [1096, nam chính dễ nói chuyện như vậy sao?]

Hệ thống 1096: [Ký chủ, cố lên, với khởi đầu tốt như vậy thì mọi việc sẽ rất dễ dàng.]

Tô Thần liền sáng mắt mà nói: "Tần tổng, đây là anh nói đó, không được phép hối hận."

Bắt đầu từ lúc đó, trong nửa giờ kế tiếp Tô Thần đã làm hết tất cả những gì có thể, khiến Tần Húc cũng mệt đi khi phải đối phó với những chiêu trò của Tô Thần.

Hai người qua lại, một người ôm, một người trốn, một người hôn, một người chạy, một người kéo quần áo, người kia cởi quần áo và ném bóng.

Cuối cùng Tần Húc cũng mồ hôi đầm đìa mệt lả đi mà nằm trên sân, còn Tô Thần thì mệt sắp chết, tay chân cũng không muốn động đậy.

Hai người cùng nhìn lên bầu trời, mặc dù trên bầu trời không có một ngôi sao nào cả.

Tần Húc không nói chuyện, Tô Thần cũng không dám lên tiếng, bầu không khí có chút ngượng ngùng, kết quả Tô Thần mệt đến ngủ thiếp đi.

Tần Húc nghỉ ngơi đủ rồi, quay người lại thấy Tô Thần đang ngủ ngon lành, khóe môi hơi nhếch lên, hắn đưa tay chạm vào má Tô Thần, nhưng Tô Thần trong mơ tựa hồ như đói bụng, liền cắn lấy ngón tay hắn.

Tần Húc hơi sửng sốt một chút, sau đó đứng dậy, bế Tô Thần cẩn thận đặt vào trong xe.

Chú Dương nghe thấy tiếng xe vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy Tần Húc đang ôm lấy Tô Thần ngủ say trong lòng, ông hoảng hốt, sau đó ngơ ngác nhìn Tần Húc bế Tô Thần vào phòng ngủ trên tầng hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro