izuku

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Katsuki bị mê hoặc bởi hình ảnh của Izuku, chăm chú nhìn Izuku khi em ngửa đầu ra sau và mỉm cười.

Nụ cười đó cảm giác giống như là ánh sáng. Giống như hơi ấm mặt trời. Giống như một sự chữa lành thực sự.

Bên trong lồng ngực của Katsuki, mọi thứ như đang bùng cháy khi trái tim anh đập mạnh đến nỗi anh cảm thấy như nó đang cố thoát ra khỏi lồng ngực. Anh đặt tay lên nơi nó đang đập.

Bình tĩnh nào, anh cố gắng nhắc nhở bản thân, giống như các bác sĩ đã dặn. Mặc dù anh biết rằng đây đã là một trận chiến không thể thắng từ lâu rồi.

-----

Câu chuyện kể về hành trình chữa lành đầy khó khăn của Katsuki và Izuku sau cuộc chiến.

~

Izuku đã trở nên... rất khác kể từ sau cuộc chiến.

Katsuki không trách gì em. Anh hiểu mà. Anh cũng đã bị tổn thương, và hầu hết các bạn cùng lớp của họ cũng vậy—không dễ gì giữ vững tinh thần sau những gì họ đã trải qua và chứng kiến.

Nhưng dù sao đi nữa, vẫn thật...kỳ lạ  khi thấy Izuku không thể cười. Em trông như đang bị ám ảnh, giống hệt cái lúc em rời khỏi U.A, tránh xa mọi người và cố gắng tự mình gánh vác tất cả.

Giữa các tiết học, Katsuki không thể không dõi theo em. Anh thấy Shoto an ủi Izuku; Uraraka cũng làm vậy. Họ trêu chọc em về mái tóc mới, nhưng sự u ám trong đôi mắt Izuku không bao giờ dừng lại. Nó hoàn toàn sai lệch, và Katsuki căm ghét cảm giác bất lực khi không biết phải làm gì để thay đổi điều đó.

Katsuki muốn hét vào mặt em, hoặc đánh nhau với em, làm bất cứ điều gì để xóa đi cái vẻ mặt ngốc nghếch đó, nhưng anh phải "bình tĩnh lại", nếu không sẽ lại phải nằm trên cái giường bệnh chết tiệt đó. Anh đã chán ngấy thức ăn nhạt nhẽo trong bệnh viện và mùi thuốc khử trùng lắm rồi.

Và anh không muốn rời lớp của mình khi họ đang cùng nhau hồi phục. Anh chỉ đơn giản là không muốn vậy.

Vào cuối tiết học, Aizawa thông báo, "Sau khi kết thúc các tiết học hôm nay, thầy mong tất cả các em có mặt tại phòng sinh hoạt chung của Heights Alliance dành cho lớp 2-A. Có người muốn dành một bất ngờ cho các em."

Rất nhiều tiếng reo hò phấn khích vang lên—cảm giác giống như trước đây, khi mọi người đều háo hức vì những điều nhỏ nhặt ở trường. Aizawa rời khỏi phòng trước khi học sinh kịp bắt đầu một loạt câu hỏi.

"Tớ tự hỏi đó là gì nhỉ!"

"Bất ngờ quá! Tò mò ghê!"

"Shinso, cậu có biết đó là gì không?"

"Tớ không biết."

Đối với Katsuki, tất cả chỉ là những tiếng ồn. Người lẽ ra phải háo hức với chuyện này nhất lại hoàn toàn im lặng.

Katsuki quay lại.

Izuku trông có vẻ như đang mất tập trung. Như không tỉnh táo. Cách em nhìn vào đám đông phấn khích phía trước khiến anh cảm giác như em không thực sự thấy họ ở đó.

"Mày nghĩ sao?"

"Hả?" Izuku chớp mắt, và giật mình một chút như thể Katsuki vừa làm em bất ngờ. Chết tiệt, có lẽ đúng là như vậy. Trước đây Katsuki chưa bao giờ là người chủ động. Nhưng, ừm... mọi thứ thay đổi rồi. Và nếu cái vẻ ám ảnh đó không biến khỏi mặt Izuku sớm, Katsuki cảm giác như sàn nhà dưới chân anh sẽ sụp đổ.

"Bất ngờ hay gì đó ấy?"

"Ồ! Tớ không biết. Có lần là buổi ghé thăm của Pussycats, vậy nên có thể là thứ gì đó tương tự thế?"

Katsuki gật đầu, nhưng chưa quay lại ngay. Lông mày của Izuku vẫn còn nhíu lại và nó khiến Katsuki phát điên. Nhưng nếu anh hỏi về điều đó, chắc chắn Izuku sẽ giả vờ nở một nụ cười và nói "Tớ ổn." theo một cách mà thực sự không hề ổn chút nào.

Vớ vẩn thật.

Tuy nhiên, anh không có cơ hội để làm thêm điều gì khác vào lúc này, vì Present Mic bước vào để bắt đầu tiết học đầu tiên.

Tất cả học sinh cùng nhau trở về ký túc xá sau tiếng chuông cuối cùng, một số trong số họ vẫn còn đang suy đoán về điều bất ngờ có thể là gì. Katsuki bước theo một nhóm ở phía sau một chút (nhóm có Izuku ở phía trước), vì vậy anh thấy mỗi khi có ai đó cố gắng nói chuyện với em, Izuku sẽ quay sang họ một cách chậm chạp—vẫn không ổn lắm. Như thể việc phản ứng và đáp lại bạn bè là một điều gì đó chỉ làm cho có.

Nếu Izuku không chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ, thì cần phải có ai đó hoặc thứ gì đó kéo em ra khỏi tình trạng này.

Khi họ về đến ký túc xá, đèn đã tắt. Tất cả học sinh đều đang thì thầm với nhau, nhưng rồi đèn lại nhấp nháy, và Present Mic thông báo, "Chào các thính giả của lớp 2-A! Các em hãy chuẩn bị quẩy lên nào! Chào mừng đến với buổi hòa nhạc đầu tiên của Eri!"

Nhiều tiếng reo hò phấn khích vang lên từ các học sinh, và Katsuki nhìn sang Izuku để xem có gì thay đổi không. Miệng em hơi hé mở, như thể sự phấn khích đã khiến em ngạc nhiên, nhưng gánh nặng trên vai em dường như đã vơi đi ít nhất một chút.

Lemillion cũng có mặt ở đây. Anh ấy đang cầm một tấm rèm tạm bợ (một cái chăn) rồi thả xuống để lộ cô bé đang đứng phía sau, tay cầm micro và nở nụ cười nhẹ nhàng trên môi.

Mọi người đều chăm chú theo dõi khi cô bé hít một hơi, Present Mic bắt đầu phát nhạc trên điện thoại của ông ấy, và cô bé bắt đầu hát.

"Hero, too, I am a hero too~!"

Katsuki chưa bao giờ giỏi chơi với lũ con nít, nhưng Eri không phải là một đứa trẻ hư hỏng. Cô bé dễ gần, ít nhất là trong những lần anh gặp cô bé trước cuộc chiến. Và bây giờ, có điều gì đó thật đáng yêu khi cô bé tìm thấy sự tự tin và hát bằng cả tâm hồn bé nhỏ của mình.

Cô bé hát đến đoạn điệp khúc, và quên mất một từ, Jiro-người đang rưng rưng nước mắt đã nhẹ nhàng nhắc nhở cô bé, rồi cô bé nhỏ nhắn đó dồn cả trái tim và tâm huyết để hoàn thành bài hát của mình.

Khi cô bé kết thúc, mọi người đều hò reo, và ít nhất một nửa lớp đều đã khóc.

Đúng như Katsuki mong đợi, Izuku là một trong số đó. Điều này khiến Katsuki thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất thì Izuku cũng không kìm nén mọi cảm xúc.

Nụ cười của Eri rạng rỡ khi mọi người khen ngợi cô bé, và cô nhảy xuống khỏi "sân khấu" (cái ghế sofa) và chạy đến chỗ Izuku, người đang khom người xuống khi cô bé đến gần. Katsuki đứng cách đó chỉ vài bước chân.

"Anh Deku thấy sao ạ?" Cô bé hỏi, nắm lấy tay của Izuku.

(Chết tiệt, Katsuki không hề ghen tị khi có người có thể làm việc này dễ dàng như vậy đâu.)

"Anh thích nó lắm," Izuku nói trong tiếng nấc. Nhưng rồi mắt em lướt lên trán cô bé, và những hơi thở trở thành những tiếng nấc nghẹn. Izuku đưa tay lên như thể sắp chạm vào nó, nhưng cuối cùng lại không làm vậy, thay vào đó em xin lỗi bằng giọng nói buồn bã, "Eri, anh xin lỗi về cái sừng của em."

Eri trông có vẻ bối rối một lúc, như thể cô bé không chắc tại sao Izuku lại xin lỗi hay nhắc đến nó. Nhưng đây là lần đầu tiên Izuku gặp lại cô bé kể từ sau cuộc chiến, nên không có gì lạ khi cái bản năng anh hùng pha lẫn mặc cảm tội lỗi của em trỗi dậy khi thấy vết thương này ở cự ly gần. Ít nhất, điều đó không có gì lạ đối với Katsuki.

Tuy nhiên, nụ cười của Eri không hề mất đi. "Nó có giúp ích cho anh không?"

"Có!" Izuku khịt mũi, dùng tay còn lại vén tay áo lên lau nước mắt. Em chắc chắn rằng Eri cũng biết điều đó, rồi thêm vào, "Sừng của em đã cứu mạng anh. Em là anh hùng của anh."

Cô bé mỉm cười và vỗ nhẹ lên má không bị thương của Izuku, giúp em lau những giọt nước mắt. "Vậy thì không sao đâu, anh Deku! Em rất vui vì em đã giúp được anh."

Đúng là món quà quý giá. Mẹ kiếp thật.

Izuku lại nghẹn ngào vì nước mắt, nhưng nụ cười và tiếng cười chân thật xen lẫn vào đó. Đó là lần đầu tiên em thể hiện cảm xúc thực sự kể từ khi xuất viện, nếu Katsuki đủ quan tâm để để ý. (Và anh đã để ý. Chính xác là như vậy.)

Trong khi đó, Eri hướng sự chú ý về phía anh.

"Anh Kacchan, anh nghĩ sao về buổi hòa nhạc của em?"

Katsuki cười, và cúi xuống để lại gần cô bé hơn.

"Nhóc đã rất thể hiện xuất sắc, ngôi sao nhạc rock ạ!" anh nói, giơ tay ra để đập tay. Cô bé đập tay anh, và cả hai cùng tạo ra cái tiếng "boom!" ngớ ngẩn kèm theo. Điều mà họ đã nghĩ ra trong một lần cô bé chơi đùa quanh ký túc xá, bắt chước anh.

Ừ, cô bé đúng là đứa trẻ ngầu nhất trên hành tinh này.

Việc đó cũng khiến Izuku chú ý.

"Hai người có cái bắt tay riêng sao?"

"Dạ đúng thế!" Eri tươi cười, lại nắm tay Izuku, "Em sẽ dạy anh, Deku!"

Họ đập tay nhau và rồi làm cái tiếng boom ngớ ngẩn đó, điều mà Katsuki cảm thấy khá giống với tiếng boom mà trái tim anh đang phát ra khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

Bình tĩnh lại nào, anh tự nhủ.

"Bây giờ đến lượt anh Deku và anh Kacchan!" Eri nói, thế là đến lượt họ.

Cảm giác thật ngớ ngẩn và ngốc nghếch đối với hai người sắp trưởng thành, nhưng điều này khiến Izuku và Eri cười tươi, Katsuki thấy mình cũng mỉm cười theo. Hóa ra bây giờ anh dễ bị ảnh hưởng như vậy.

"Boom!" Cả hai cùng nói. Izuku bắt đầu cười, và có vẻ như có tiếng chuông gió vang lên cùng với đó. Lần đầu tiên em trông hạnh phúc như thế sau một thời gian dài.

Sau đó, Eri kéo Izuku lên "sân khấu" của mình, nơi hầu hết các bạn học đã tụ tập và bắt đầu một bữa tiệc karaoke ngẫu hứng. Eri đang cố gắng chỉ cho Izuku cách nhảy, và em bắt đầu nhẹ nhàng xoay cô bé. Cô bé cười và reo lên đầy vui sướng, Katsuki quan sát nụ cười của Izuku ngày càng tỏa sáng hơn, niềm vui của Izuku tràn ngập đến mức em ngả đầu ra sau và cười thật to, không thể nào ngừng lại được.

Katsuki bị cuốn hút bởi cảnh tượng đó. Nụ cười đó cảm giác giống như là ánh sáng. Giống như hơi ấm mặt trời. Giống như một sự chữa lành thực sự.

Bên trong lồng ngực của anh, mọi thứ như cháy bỏng khi trái tim anh đập mạnh đến nỗi như thể nó đang cố gắng thoát ra khỏi lồng ngực. Anh đặt tay lên chỗ trái tim đang đập.

Bình tĩnh nào, anh cố gắng nhắc nhở bản thân, giống như các bác sĩ đã dặn. Mặc dù anh biết rằng đây đã là một trận chiến không thể thắng từ lâu rồi.

~

Katsuki không ngốc. Anh biết chính xác lý do tại sao anh lại khóc khi nghe tin Izuku có thể lại trở thành người vô năng. Anh biết chính xác lý do tại sao trái tim anh dường như ngừng đập khi nhìn thấy Izuku cười. Anh biết chính xác lý do tại sao, đôi khi, anh mất ngủ vì anh đang nghĩ về những đốm tàn nhang và mái tóc xanh.

Chỉ là... nhiều quá rồi. Nhiều đến mức anh biết mình không thể nói ra.

Không phải là anh cảm thấy xấu hổ về điều đó. Anh chỉ cảm thấy xấu hổ khi tâm trí anh nghĩ ra những điều quá đỗi ngọt ngào, hoặc khi trái tim anh làm điều đó. Nhưng thực sự, anh bất ngờ khi có nhiều người không bị cuốn hút bởi một người tuyệt vời như Izuku.

Không. Đây là vấn đề. Izuku là một anh hùng, từ đầu đến cuối. Công chúng, thế giới, luôn luôn sẽ là ưu tiên hàng đầu đối với em.

Katsuki sẽ không mạo hiểm điều đó. Dù sao thì anh cũng không thể.

Và nếu anh thành thật, thì anh cũng không biết phải bắt đầu từ đâu nếu anh muốn làm vậy.

Katsuki chưa bao giờ cảm thấy như thế này với bất kỳ ai. Có một thời gian, anh nghĩ mình thực sự không bị thu hút bởi ai cả, hoặc anh quá tập trung vào việc trở thành một anh hùng đến nổi những thứ như tình yêu hay các mối quan hệ sẽ không bao giờ quan trọng đối với anh.

Anh chưa bao giờ hứng thú bất kỳ ai khi còn ở trung học. Ngay cả khi bạn bè của anh nói về các cô gái— "cô ấy thật xinh đẹp", "cậu có để ý không, cô ấy dạo này 'ngon' lắm"—những điều như thế luôn làm Katsuki cảm thấy buồn nôn. Nó chưa bao giờ khiến anh cảm thấy hứng thú chút nào. Sau đó là đến con trai. Những kẻ mà anh chơi cùng sẽ chọc ghẹo anh, "Nếu cậu không thích các cô gái thì cứ nói thẳng ra đi, chắc chắn sẽ có vài chàng trai thu hút sự chú ý của cậu mà!"

Nhưng Katsuki không thích bất kỳ ai theo cách đó, nên anh đã hét vào mặt họ cho đến khi họ ngừng đề cập đến chuyện đó.

Katsuki chỉ không thích loại tình yêu như vậy. Hoặc ít nhất là anh nghĩ vậy.

Izuku luôn đi ngược lại mọi mong đợi và mọi quy tắc mà Katsuki nghĩ là dành cho bản thân mình. Vì vậy, anh không nên quá ngạc nhiên khi cái tên mọt sách khốn kiếp ấy lọt vào những ngóc ngách sâu thẳm trong trái tim Katsuki và xây dựng một ngôi nhà ở đó.

Nói về mối quan hệ, ugh, tình yêu và tất cả những thứ vớ vẩn đó. Có vẻ như đó là chủ đề số một trong tâm trí của mọi người khi Kirishima và Ashido bước vào phòng sinh hoạt vài đêm sau đó, trong khi hầu hết các học sinh lớp 2-A đang xem phim.

Tất nhiên, Kaminari là người khởi xướng toàn bộ chuyện này, với một thông báo đầy kịch tính, "Ôi nhìn xem ai đang nắm tay nhau kìa!"

Hai nhân vật chính ngay lập tức đỏ mặt, nhưng họ không buông tay nhau.

Hagakure kêu lên, "Ôi trời. Chuyện này xảy ra khi nào vậy? Kể cho chúng tớ biết, kể cho chúng tớ biết đii!"

"Thôi nào, các cậu!" Kirishima cố gắng vẫy tay đuổi họ.

"Tớ sẽ không kể đâu." Ashido thêm vào với giọng hát vui vẻ, giả vờ kéo khóa môi.

Sau đó, Uraraka gia nhập nhóm.

"Các cậu lúc nào cũng cố gắng bắt chúng tớ nói về tình cảm của mình," cô nhắc Ashido bằng giọng trêu chọc, "giờ thì đến lượt chúng tớ rồi!"

Họ ngồi trên ghế sofa, và Katsuki không hiểu sự ồn ào mà các bạn học của mình đang tạo ra. Có lẽ họ chỉ đang nắm tay nhau, có đáng phải ồn ào như vậy không? Tại sao không để họ yên?

Sau đó Izuku nói, "Các cậu trông rất hạnh phúc."

Katsuki nhìn vào đôi tay của Izuku, và chợt tiếc nuối vì chúng đang trống rỗng và không được nắm lấy. Anh sẽ chấp nhận chúng ngay bây giờ. Trước đây anh là một thằng ngu ngốc. Một thằng khốn tự mãn không nhận ra tầm quan trọng của—

Được rồi, có lẽ anh không nên trách móc việc nắm tay khi mình đã suy nghĩ về điều tương tự suốt hơn một thập kỷ. Và anh cũng đồng ý với nhận xét của Izuku. Họ trông thật hạnh phúc, điều này thật sự là một thay đổi tích cực so với những cơn sóng u ám mà lớp 2-A thường xuyên trải qua gần đây.

Kirishima giải thích, "Cảm ơn! Tớ không biết trả lời như thế nào, mọi thứ chỉ diễn ra một cách tự nhiên. Cảm giác như cuối cùng chúng tớ cũng có chút thời gian rảnh, và chúng tớ có thể bắt đầu nghĩ đến những thứ như..." Cậu ta không hoàn thành câu nói đó, thay vào đó mỉm cười ngốc nghếch khi nhìn thấy hai bàn tay họ đan vào nhau.

Mọi người đều dõi theo ánh mắt của cậu ta, và một số người xuýt xoa về sự dễ thương của nó. Ashido đứng dậy và hôn nhẹ lên má Kirishima. Kirishima trông ngốc nghếch kinh khủng.

Trái tim Katsuki đập thình thịch. Không phải là ghen tị. Mà là, chết tiệt, có lẽ là một chút khao khát? Bởi vì anh bắt gặp ánh mắt Izuku khi em nhìn về phía họ, và chúng dường như sáng lên—không phải bằng nước mắt, mà bằng điều gì đó đầy hy vọng, hào hứng và tuyệt vời.

Liệu... liệu Izuku có thời gian nghĩ về những điều đó không?

Chết tiệt. Bỏ qua suy nghĩ đó và những suy nghĩ khác tiếp theo đi. Katsuki đã biết câu trả lời rồi. Tại sao anh lại nghĩ như vậy?

Trước khi mọi người có thể kịp hỏi thêm điều gì, Ashido quyết định thay đổi chủ đề.

"Bàn về chúng tớ đủ rồi, tớ mong chờ một tin tức thú vị nào mới từ các cậu hơn! Có mối quan hệ nào đang tiến triển không?"

Mọi người vội vã phủ nhận tất cả và cuộc trò chuyện chuyển sang chuyện tán gẫu về các mối quan hệ của các Pro Heroes. Mối quan hệ của Mt. Lady và Kamui Woods trở thành trung tâm của cuộc trò chuyện.

Katsuki chẳng quan tâm đến chủ đề này, nhưng anh vẫn lắng nghe, vì anh muốn—

... một điều gì đó. Một điều gì đó mà anh biết mình không thể có được, vì vậy anh tức giận khi để bản thân hy vọng vào điều đó. Bởi vì—

Izuku không nhìn anh lấy một lần nào.

Katsuki biết rõ, bởi vì anh đã dõi theo từng cử động của Izuku trong khi mọi người nói về tình yêu, rung động, và hy vọng như một thằng ngốc rằng Izuku sẽ nhìn về phía anh một lần. Có thể là cố ý, nhưng có thể vô thức, liên tưởng tới anh, Kacchan, với những thứ như thế.

Hãy hướng mắt về phía tao, Deku, anh vẫn mong vậy.

Nhưng điều đó đã không xảy ra.

Chắc chắn rồi. Izuku cứ tiếp tục trò chuyện với bạn bè, như thể cả thế giới của em không chỉ tập trung vào một người duy nhất đang ở ngay trong phòng—như thể Katsuki đang bị chôn vùi trong sự buồn bã của mình.

Katsuki cười khẩy với chính mình. Đó là một tiếng cười sắc nhọn, như thể một phần nhỏ của anh đã dám tin vào cơ hội, nín thở chờ đợi dấu hiệu rồi nhận ra rằng nó đã bị nghiền nát ngay từ đầu.

Great Explosion Murder God Dynamight  đã sa ngã rồi.

Anh đứng dậy, và đi ra ngoài. Có người nhận ra nhưng cũng không có ai nói gì về điều đó.

~

Đôi khi, cảm giác như tất cả mọi thứ đều diễn ra rất tự nhiên. Như thể Izuku luôn là trung tâm thế giới của anh, và những cảm xúc đó là điều giữ anh vững vàng và ổn định. Như cách anh luôn biết mình sẽ trở thành một anh hùng một ngày nào đó, và tin vào điều đó dễ dàng như anh có thể thở. Anh cảm thấy ổn. Đôi khi thế.

Những lúc khác, tâm trí anh quay cuồng, và từng thớ thịt trong cơ thể anh đều cảm thấy bồn chồn.

Có vẻ như đây là một trong những thời điểm như thế.

Dường như thời gian trôi qua thật chậm chạp và đau đớn sau cuộc chiến.

Katsuki không biết liệu nguyên nhân là do bản thân không còn làm được nhiều như trước, hay vì mọi thứ đã lắng xuống và trở nên tẻ nhạt. Có thể là do cả hai. Có lẽ sự yên tĩnh chỉ khiến anh có quá nhiều thời gian để suy nghĩ.

Katsuki chưa bao giờ là người chỉ ngồi yên một chỗ. Anh cần phải vận động.

Đặc biệt vào những đêm như thế này.

Anh đã dành hàng giờ liền để luyện tập, luôn phát triển, vận động, hoàn thiện, và giờ đây anh hầu như không thể làm bất kỳ điều gì trong số đó.

Và điều đó làm anh vô cùng tức giận.

Sau khi rời khỏi ký túc xá, anh đi đến Gym Gamma. Anh nghĩ mình sẽ chỉ chạy bộ nhẹ quanh sân và "giữ bình tĩnh" trong khi xả hết năng lượng.

Nhưng anh cảm thấy bị căng thẳng. Bồn chồn. Như thể mồ hôi của anh có thể bốc cháy mặc dù anh không được phép, và anh không ra lệnh cho nó.

Anh bắt đầu chạy chậm lại. Một vòng đầu nó khá ổn. Nhưng sau đó mọi thứ dường như trở nên tồi tệ.

Katsuki đã từng chạy nước rút khi tập luyện. Anh từng có thể tự thúc đẩy bản thân, và cảm nhận sự căng thẳng làm phổi mình rát bỏng. Nhưng giờ đây trái tim anh bị trói chặt bằng những sợi chỉ nhỏ xíu có thể đứt nếu anh thở mạnh hơn một chút.

Và chúa ơi, cánh tay mà Shigaraki làm bị thương cảm giác như một gánh nặng khủng khiếp, đồng thời vết sẹo trên đó như đang thiêu đốt anh từ khuỷu tay trở xuống.

Anh vẫn còn hơi lờ đờ vì các loại thuốc khi biết tình trạng cánh tay của mình. Lúc đó có vẻ hợp lý—vẫn còn hợp lý, anh hy vọng—để giữ nó, nhưng giờ đây anh cảm thấy mình như một tên ngốc hoàn toàn vì điều đó.

Anh cứ mong chờ nó hoạt động. Nổ tung. Làm điều gì đó, nhưng tất cả những gì nó làm chỉ là treo lủng lẳng vô dụng. Anh đã tháo bỏ dây đỡ vì nó làm đau cổ anh, nhưng không ngờ việc đó lại còn khiến tình hình tồi tệ hơn.

Anh cố gắng tỏ ra như thể điều đó không làm anh bận tâm. Anh cố gắng bình tĩnh lại.

Mặc dù thực hiện vật lý trị liệu có cảm giác như chẳng có tác dụng gì cả. Mặc dù anh vẫn không thể sử dụng Quirk của mình. Dù cho gần như hầu hết các bạn cùng lớp đã quay lại công việc anh hùng, và anh bị bỏ lại phía sau.

Làm sao anh có thể tiếp tục cạnh tranh với Izuku khi đây là tất cả những gì anh chỉ còn?

Suy nghĩ đó làm anh nghẹt thở. Anh không mong đợi gì thêm từ Izuku, không bao giờ, nhưng ít nhất anh muốn giữ những gì họ đang có hiện tại. Anh muốn ở bên cạnh em, hoặc đuổi theo sát gót chân em, nhưng giờ đây cảm giác như anh đã quay lại cuộc chiến đầu tiên ở U.A, nơi lần đầu Katsuki nhận ra khoảng cách giữa mình và Izuku xa đến mức nào.

Katsuki không thể với tới em nữa.

Anh dừng lại và lờ mờ nhận ra mình đang thở gấp quá nhiều so với bài tập luyện nhẹ như vậy, nhưng anh không thể tập trung được. Tầm nhìn của anh trở nên mờ mịt khi anh lê mình đến bức tường.

Khi đến nơi, anh đấm vào tường bằng bàn tay lành mạnh của mình và đấm mạnh hết sức có thể. Nó đau, điều đó có nghĩa là nó đang có tác dụng.

Anh nhìn chằm chằm vào cánh tay treo lủng lẳng của mình. Vào bàn tay đó. Vào các ngón tay trông sai sai từ mọi góc độ. Anh nghĩ, nổ tung, nổ tung, nổ tung.

Nó không xảy ra gì cả. Và đó rõ ràng là giọt nước tràn ly cuối cùng.

Katsuki gào thét. La hét và khóc. Gào thét với mọi thứ và không có gì cả. Rồi lại la hét—cho đến khi cổ họng anh cảm thấy đau rát, cho đến khi anh cảm nhận được vị máu trên đầu lưỡi của mình.

Anh đấm vào tường—"Đồ vô dụng!"—Lần nữa—"Cái quái gì thế!"—lần nữa—"Cái quái gì?!"—lại lần nữa—"Làm gì đi, đồ vô dụng—!!"

Đột nhiên có một áp lực đè lên lên vai Katsuki, và hơi thở dường như bị hút ra hết. Anh thậm chí không hề nhận thấy ai đó đang đến gần . Anh liếc mắt sang, và—

Tại sao lúc nào cũng là Izuku tìm thấy anh khi anh đang ở tình trạng như vậy?

Anh hoàn toàn gục ngã.

"Kacchan," Izuku nói, nghe rất dịu dàng, giống như một anh hùng, vẫn giữ được sự bình tĩnh ngay cả khi phải đỡ Katsuki và hạ anh xuống mặt đất để không bị ngã gục hoàn toàn. "Kacchan," em lại lên tiếng, nhìn vào mắt của Katsuki, "tớ có thể ôm cậu không?"

Katsuki biết mình đang khóc. Đầu anh đã đau nhói một lúc rồi, và mắt anh cay xè. Nhưng anh quên mất việc khóc lại đau đớn đến mức nào. Có thể anh đã gật đầu, hoặc có thể Izuku nhìn thấy nhu cầu trong ánh mắt của anh, và rồi Izuku ôm lấy anh.

Em xoa đầu họ vào nhau, nhẹ nhàng, mặc dù tiếng nức nở của Katsuki đang rung chuyển cả cơ thể em. Em thì thầm những lời an ủi nhỏ bé vào khoảng trống giữa họ.

"Kacchan, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tớ hứa đấy. Cậu sẽ ổn thôi. Cậu đã cố gắng rất nhiều nên là có những ngày tồi tệ cũng không sao cả."

Katsuki lẽ ra phải ở bên cạnh Izuku, đuổi theo em.

Izuku lẽ ra phải chiến đấu cùng anh, không chỉ đứng nhìn anh tan vỡ, không chỉ thu dọn những mảnh vỡ của những gì đã xảy ra. Không chỉ để Katsuki bấu víu vào áo của em như thể đó là thứ duy nhất giúp anh tỉnh táo.

Izuku đang trở thành một anh hùng, trong khi Katsuki đang suy sụp.

Qua những hơi thở hổn hển, anh hét lên, "Chẳng có gì đúng như dự định cả!"

"Tớ biết, tớ biết mà." Izuku di chuyển, và giờ em ôm chặt Katsuki. Những giọt nước mắt của Katsuki thấm vào cổ áo của em. "Thế giới vẫn đang hỗn loạn, nhưng chúng ta, các bạn cùng lớp của chúng ta, và các anh hùng khác—chúng ta sẽ cố gắng hết sức, và một ngày nào đó thế giới sẽ ổn thôi."

Mày không hiểu đâu, Katsuki muốn hét lên vào mặt Izuku, mày là thế giới của tao.

Nó sến súa và ghê tởm, nhưng lại quá ngốc nghếch thành thật với chính mình đến nỗi anh lại nghẹn ngào thêm một lần nữa. Izuku không hiểu. Đối với em, thế giới luôn là ưu tiên hàng đầu. Cứu mọi người là điều quan trọng nhất, và Katsuki không đặc biệt—không giống như Izuku đối với anh.

Một cách thảm hại, ích kỷ, và đáng thương, anh cho phép mình ôm Izuku chặt hơn. Ít nhất, anh có thể có được điều này. Khi anh tan vỡ, anh có thể có sự chú ý của Izuku dành riêng cho mình.

~

Khi Katsuki cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh ngồi lùi lại để Izuku không ôm nữa, cho em biết rằng điều tồi tệ nhất đã qua. Izuku hỏi anh có ổn không, và Katsuki gật đầu.

Tuy nhiên, anh chắc chắn là cả hai người họ đều không tin vào điều đó.

Katsuki lau mặt mình bằng áo ba lỗ, và lúc đó Izuku đã đứng dậy với một bàn tay chờ đợi để giúp anh đứng dậy.

Ừ, anh đã cầm lấy nó. Kệ đi. Trái tim anh không cần phải đập mạnh như vậy vì điều đó đâu. Chết tiệt.

Mệt mỏi và xấu hổ, Katsuki trở về phòng của mình. Izuku ở lại để tập luyện, đó là lý do em đến đó ngay từ đầu, và để Katsuki đi mà không phản đối. Em chắc hẳn đã cảm nhận được rằng Katsuki thực sự không muốn nói chuyện sau tất cả những gì đã xảy ra, điều mà Katsuki âm thầm biết ơn.

Sáng hôm sau, Katsuki dậy sớm và nấu ăn, anh thức dậy rất sớm vì cơn đau đầu kinh khủng đòi thuốc, anh nghe thấy tiếng dép lê chạm xuống sàn bếp phía sau mình.

"Chào buổi sáng, Kacchan." Izuku chào, một tay đút vào dưới áo phông có dòng chữ "sleep shirt" để gãi bụng, và tay còn lại che miệng khi em ngáp một hơi dài.

Cảnh tượng đó khiến bụng Katsuki đảo lộn. Anh bị cuốn hút đến mức vô lý bởi tất cả mọi thứ trong cảnh trước mắt. Nó là một điều bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng Katsuki cảm thấy nó phải là điều đặc biệt.

Được nhìn thấy Izuku như thế này. Thật đặc biệt.

"Chào buổi sáng." Sau một lúc anh mới nói được.

"Cậu, ừm.. cậu ổn không?"

Một cành, một nhánh cây, một lời đề nghị để nói chuyện. Đó là về tối qua.

Katsuki không né tránh câu hỏi, không giống như anh đã từng làm trong quá khứ, nhưng anh thực sự không muốn nói về điều đó bây giờ. Anh thực sự chỉ muốn phân tâm bởi cơ bụng của Izuku mà anh có thể nhìn thấy qua lớp áo bị kéo lên của em.

Anh hầu như quên đáp lại câu hỏi của Izuku, và anh chỉ gật đầu đơn giản. Hôm nay anh cảm thấy ổn hơn, mặc dù suy nghĩ của anh vẫn còn đang đi lang thang.

Izuku đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo, rồi bỏ qua, quyết định thay đổi chủ đề mà không hề hay biết gì về sự mất tập trung của Katsuki.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Katsuki phải quay lại với món ăn để giữ cho đầu óc tỉnh táo. Chết tiệt, anh thực sự đang trở nên thảm hại.

"Trứng ốp la. Mày muốn ăn không?"

Anh có thể nghe thấy nụ cười trong giọng nói của Izuku. "Có chứ! Nếu cậu không phiền."

"... Tao không phiền gì cả." Anh sẽ không bao giờ phiền. Bởi vì ngay lúc này, ánh mắt của Izuku đang hướng về phía anh. Anh có được sự chú ý của Izuku, và điều đó khiến Katsuki cảm thấy bình yên theo cách mà anh chưa bao giờ nhận ra mình cần đến mức nào.

Izuku đứng ngay bên cạnh anh, và nhìn Katsuki dùng đũa để khuấy trứng. Katsuki cố gắng thở bình thường, không để lộ bất cứ điều gì. Nhưng đôi mắt anh muốn nhìn, muốn nhìn thấy Izuku nhiều hơn chỉ là nhìn qua khóe mắt, nhưng Katsuki sẽ không thể che giấu sự lúng túng của mình nếu làm điều đó.

"Tớ có thể xem cậu nấu không?" Izuku hỏi, vừa quá gần vừa quá xa. "Tớ muốn nấu ăn ngon hơn."

Trở lại bình thường. Những chuyện thường ngày. Đùa giỡn, trêu chọc, chỉ đừng để mình bị cuốn vào giấc mơ.

"Tch, cái đồ con trai cưng của mẹ."

Sau khi câu đó thốt ra khỏi miệng, Katsuki hoảng hốt khi nghe thấy nó không hề châm chọc chút nào. Nghe có vẻ khá dễ thương. Anh phải quay lại, để xem Izuku có nhận ra không, và anh hy vọng là không, nhưng—

Izuku chỉ lè lưỡi một cách tinh nghịch. Một sự ấm áp đặc biệt lan tỏa trong lồng ngực Katsuki. Họ có thể trêu chọc nhau, họ vẫn có thể vui vẻ. Điều đó là bình thường.

Không sao rồi.

Izuku tiếp tục nói, và giọng nói của em khi mới thức dậy thật dễ chịu. "Thì sao chứ? Tớ luôn ăn đồ mà mẹ và Lunch Rush nấu cho, nên tớ chưa bao giờ phải học nấu ăn cả. Nhưng một ngày nào đó khi tớ có nhà riêng của mình, tớ không muốn chỉ sống dựa vào đồ ăn mang về."

Tao sẽ nấu cho mày ăn mỗi ngày, nếu mày cho phép. Chỉ cần chào buổi sáng với tao như mày đã làm.

Nhưng anh không thể nói điều đó. Chết tiệt, anh thậm chí không nên nghĩ như thế—có vẻ nó quá kịch tính cho một chàng trai mười bảy tuổi nhìn vào một quả trứng chưa chín.

Thay vào đó anh nói, "Nhìn mà học hỏi."

Mọi thứ trở nên yên lặng, chỉ còn lại tiếng xèo xèo của trứng trong chảo. Katsuki không nói gì, chỉ cố gắng thở bình thường khi anh cảm thấy ánh mắt của Izuku nhìn mình, như thể chúng nên như vậy, nhưng lúc này chúng như đang thiêu đốt anh. Anh muốn nó ngự trị trong anh.

Sẽ xấu hổ đến mức nào, thực sự, khi nắm lấy tay em và giữ thật chặt? Nhìn vào mắt em và giữ ánh nhìn ở đó, để em không quay đi, để không ai trong số họ tụt lại phía sau, để Katsuki luôn trong tầm mắt của em—

Nồi cơm điện kêu bíp.

"Lấy cho tao được không? Hai bát." Anh yêu cầu, chỉ tay về phía nồi cơm.

Izuku nhân cơ hội đi qua Katsuki để đến phía bên kia của anh. Một phần trong anh cảm thấy rùng mình vì nghĩ rằng mình đã rất gần em, và em gần như có thể chạm vào Katsuki, lướt các ngón tay dọc theo lưng dưới của anh, tới hông, tựa cằm lên vai của Katsuki và áp ngực em vào lưng Katsuki.

Trời ơi, anh thật sự khao khát điều này đến vậy sao? Đến mức này? Đúng là một thằng ngốc.

Anh để suy nghĩ đó trôi qua và hít một hơi thật sâu, rồi gấp món trứng ốp la đã hoàn thành, đặt lên trên bát cơm đầu tiên mà Izuku đưa cho anh.

"Wow, trông thật tuyệt!"

"Chỉ là trứng thôi." Đừng đỏ mặt thằng ngốc, anh tự nhủ. Nó thực sự chỉ là trứng thôi mà.

"Nhưng cậu gấp chúng thật hoàn hảo!"

"Im lặng và ăn đi."

Và đó là cách buổi sáng của họ trôi qua. Dễ chịu, vui vẻ, và tối qua dường như là một ký ức xa vời. Những tháng trước dường như rất xa. Cảm giác như họ không còn chiến đấu với bất kỳ ai hoặc bất cứ điều gì nữa, họ chỉ... tồn tại. Cùng nhau.

Izuku và Kacchan.

Thật sự rất tuyệt vời.

Ngay cả khi những người khác đi xuống cầu thang để ăn sáng, sự bình yên vẫn tiếp tục kéo dài. Trên thực tế, điểm rạn nứt đầu tiên không xuất hiện cho đến nhiều giờ sau, trong buổi đào tạo thực hành Quirk chiều hôm đó.

Cả anh và Izuku vẫn chưa được phép luyện tập với quirk của mình. Katsuki vì trái tim của anh, Izuku vì không chắc chắn về quirk của mình.

Aizawa đã nói rất rõ ràng rằng họ không cần phải tham gia, nhưng làm sao họ có thể không tham gia chứ? Họ có thể không hoạt động vào lúc này, nhưng họ vẫn là những người giỏi nhất.

Họ đi xem, và ngồi, không tham gia vào các hoạt động và ngồi cạnh nhau.

Đôi mắt của Izuku xoáy vào một điều gì đó—khác. Một thứ gì đó không vui. Một thứ gì đó không dễ chịu. Lông mày của em nhíu lại. Gần đây em thường xuyên như vậy nhưng em chưa bao giờ nói ra, và Katsuki cần phải kéo em ra khỏi tình trạng đó để xóa đi vẻ mặt đau lòng, ngu ngốc đó khỏi khuôn mặt em. (Nó quá buồn bã và không đúng chỗ nào đó.)

Vì vậy, Katsuki đẩy vai mình vào vai Izuku làm em giật mình, kéo em ra khỏi trạng thái trầm tư. Sự ngạc nhiên của em đi kèm theo một tiếng "Waugh!" mà bình thường sẽ khiến anh bật cười, nhưng Izuku trông khá khó chịu và anh cố giữ giọng điệu nghiêm túc.

"Thôi nào, mọt sách. Mày trông như bị táo bón vậy. Có chuyện quái gì thế?"

Izuku nhăn mặt. Trông em thật kỳ lạ và sai trái, em vặn vẹo ngón tay cái của mình. Và dường như cần một chút thời gian để đưa ra câu trả lời của mình; em trông như thể không muốn nói bất kỳ điều gì.

"Bắt đầu từ ngày mai, tớ sẽ quay lại chương trình đào tạo thực sự. Tớ sẽ làm việc dưới sự giám sát của Endeavor."

Katsuki thoáng cảm thấy như sàn nhà sụp đổ dưới chân mình và dạ dày cũng rơi xuống theo.

Izuku bắt đầu lẩm bẩm, "Các bác sĩ đã cho phép tớ. Tớ vẫn không được phép sử dụng quirk của mình, nhưng họ nói tớ có thể làm công việc tuần tra trở lại, hoặc làm những việc hậu cần như lúc chúng ta thực tập, điều này tốt hơn là không có gì, và tớ rất vui khi được bắt đầu làm công việc anh hùng thực sự một lần nữa."

Anh không ổn. Izuku cũng vậy.

Katsuki biết điều đó. Anh thấy rõ qua sự nhăn nhó trên khuôn mặt của Izuku, sự vui vẻ miễn cưỡng mà em thêm vào trong lời nói của mình. Cách em xoa tay lên phần tóc bị mất đi khi em để tâm trí mình lang thang quá lâu.

Em ấy không ổn.

Nhưng ít nhất thì em vẫn tốt hơn Katsuki, ít nhất thì em đã được bác sĩ cho phép.

Và điều đó... tốt.

Katsuki thực sự vui mừng cho em. Chỉ là cũng thật sự khó chịu khi giờ đây lại có thêm bằng chứng cho thấy rằng anh đang bị tụt lại phía sau. Nhưng anh không còn ích kỷ như trước nữa.

Và điều quan trọng là Izuku biết điều đó. Vì lợi ích của cả hai.

Katsuki mân mê nắp chai nước của mình một lúc, nghĩ xem nên nói gì. Anh cảm nhận được ánh mắt của Izuku đang dõi theo mình, có lẽ đang chờ đợi anh bùng nổ vì giận dữ và thất vọng như đêm qua. Em luôn lo lắng cho người khác, và không bao giờ quan tâm đến bản thân mình.

Nhưng lần này Katsuki sẽ không nổi cáu. Anh không cần phải làm vậy. Anh không muốn làm vậy. Anh chỉ muốn Izuku biết rằng—

"Mày thật tuyệt vời," anh thì thầm, "tao hy vọng mày biết điều đó."

Những lời này nghe có vẻ hơi lạ lẫm trên đầu lưỡi của anh, nhưng anh thật sự có ý đó.

Izuku xua tay, đỏ mặt nói, "Điều đó nghe chẳng giống cậu chút nào!"

Hơi đau một chút, chỉ một chút thôi, nó như nhắc nhở anh về cách anh đã từng như thế nào. Nhưng anh cũng biết cách né tránh khi nhìn thấy điều như vậy. Izuku đang xấu hổ.

Anh đẩy vai vào Izuku đủ mạnh để làm em ngã.

"Mày nên nghỉ ngơi thêm đi. Đừng có ngu ngốc làm việc quá sức vào ngày đầu tiên trở lại, mọt sách. Tao sẽ giết mày và cả ông già đó nếu mày dám làm thế."

Điều đó khiến Izuku bật cười, và má em ửng đỏ. Em trông vui vẻ hơn. Điều đó thật tuyệt.

"Cảm ơn vì đã quan tâm đến tớ, Kacchan."

Katsuki đảo mắt, rồi đẩy khuôn mặt ngốc nghếch (đẹp trai, đáng yêu) của Izuku ra.

Thằng ngốc đó. Nó chẳng biết gì cả.

~

Sáng hôm sau, khi Katsuki xuống bếp để bắt đầu nấu ăn, Izuku đã ở đó rồi.

"Chào buổi sáng, Kacchan." em nói, và điều đó khiến bụng Katsuki lại cảm thấy rộn ràng như trước. Tóc của Izuku rối bù và xô lệch (Katsuki muốn luồn tay vào đó), áo của em nhàu nhĩ (Katsuki muốn luồn tay vào trong), giọng em có vẻ vẫn còn ngái ngủ (Katsuki muốn nghe nó mãi), và chết tiệt, mọi thứ đều hoàn hảo.

Ngoại trừ những quầng thâm dưới mắt Izuku.

"Mày có ngủ được chút nào không?" Anh hỏi với vẻ khinh thường, để thể hiện sự không hài lòng của mình.

Khuôn mặt của Izuku có chút mờ mịt vì mệt mỏi. Em gật đầu, rồi quay lại loay hoay với món gì đó trong chảo.

"Tớ có ngủ, tớ thề đó. Tớ chỉ cảm thấy sốt ruột khi chờ đợi để bắt đầu làm việc ngày hôm nay, tớ đã dậy sớm và không thể ngủ lại được. Tớ nghĩ tớ sẽ làm bữa sáng cho cậu," em quay lại cười để Katsuki có thể nhìn thấy mặt mình, "để đền đáp cho cậu vì hôm qua!"

Trời ạ. Nụ cười đó có thể khiến cả một đội quân phải cúi đầu. Thật sự, nó sắp làm Katsuki ngất xỉu rồi. Lần này có một chút rung động trong trái tim anh, bởi vì—

Dành cho anh. Chỉ dành cho anh sao?

Izuku thực sự đang nấu ăn chỉ cho mình anh?

...Katsuki cảm thấy... bị cám dỗ. Anh luôn bị cám dỗ, nhưng giờ đây có một sự thúc đẩy. Nó bảo anh thử. Liều một chút. Tập hợp dũng khí và hy vọng Izuku đáp lại cảm xúc của mình. Hoặc vươn tay ra và đi xa hơn một chút so với chỉ chạm tay nhẹ nhàng. Nắm lấy tay em và giữ chặt lâu nhất có thể.

Bởi vì có lẽ, có lẽ, có một cơ hội  thực sự—

"Tớ muốn làm cho tất cả mọi người ở đây trước khi đi làm, nên tớ muốn cậu thử trước."

...Phải rồi.

Một anh hùng của mọi người.

Katsuki ghét cảm giác thất vọng này dù chỉ một chút. (Anh cũng là một anh hùng, chứ đùa, đáng lẽ phải tận tụy cứu càng nhiều người càng tốt, vậy mà anh lại muốn mình trở thành ưu tiên?) Nhưng, thật khó để cảm thấy quá tồi tệ khi đây là một trong những điều anh rất ngưỡng mộ ở Izuku. Đó là lý do mà Katsuki luôn muốn ở bên cạnh em, để Izuku biết rằng em có một anh hùng để dựa vào.

Vì vậy, anh để cảm giác đó qua đi. Không sao cả.

Nên vậy thôi. Anh vẫn khá vui khi ở đây và chứng kiến Izuku vào sáng sớm.

"Ngon đấy." anh nói, khi nếm thử món omelet đã hoàn thành.

"Không quá mặn chứ? Tiêu? Tớ có nên thêm—"

"Ổn rồi, Izuku. Không có điểm nào cần góp ý."

"Thật không?" Izuku thở ra, như thể em đang thở phào nhẹ nhõm.

"Thật." Katsuki mỉm cười, rồi thêm vào, "Mày đã làm đúng những gì được dạy rồi đó."

Izuku dường như dễ dàng hiểu được câu trả lời của anh.

"Ồ, Kacchan tuyệt vời quá!"

Khuôn mặt của Izuku thật đáng yêu, với đôi má phồng lên đầy tự hào và vui vẻ, Katsuki không thể không vỗ nhẹ vào trán em. Cảnh tượng đó và những lời đó kết hợp làm bụng anh cảm thấy quặn lại. Anh cảm thấy vết sẹo trên mặt mình giãn ra khi anh mỉm cười.

"Và đừng quên điều đó nhé!"

~

Katsuki cảm thấy tim mình đập nhanh, và nó không dừng lại. Chiếc đồng hồ theo dõi cho biết nhịp tim của anh đã vượt quá 180 suốt gần ba giờ.

Bây giờ là nửa đêm. Anh đang ở một mình.

Anh không muốn đánh thức bất kỳ ai, nhưng cũng không muốn chết. Và cảm giác này... thật tồi tệ.

Vậy nên, anh nghĩ về người mà mình có thể gọi, người có thể lái xe, người đang ở đây và—

All Might đón anh ở lối vào ký túc xá, không còn nụ cười rạng rỡ thương hiệu nữa, nhưng đôi mắt lại tràn đầy sự an ủi dịu dàng.

"Đi thôi, nhóc Bakugou. Sẽ ổn thôi." ông nói, đặt một bàn tay lên vai anh, điều đáng lẽ sẽ mang lại sự an ủi.

Katsuki không nói gì, chỉ leo lên ghế sau của xe và nhìn chằm chằm vào con đường phía trước mặt. Anh đang cố gắng không nôn mửa. Anh sợ hãi, điều đó thật kỳ lạ khi thừa nhận. Vì nếu mọi thứ không ổn thì sao? Những sợi dây đã đứt rồi sao? Anh đã quá sức vào đêm kia à? Cơ thể anh toát đầy mồ hôi, run rẩy, và chiếc đồng hồ vẫn liên tục trêu chọc anh với những con số quá cao. Anh cảm thấy trái tim mình như đang trên bờ vực phát nổ lần nữa, và đó sẽ là kết thúc của tất cả—

Supraventricular tachycardia. Đó là chẩn đoán mà các bác sĩ nói với anh sau vài giờ chờ đợi đầy tra tấn. Họ nói rằng việc anh đến đây là điều tốt, rằng có thuốc để chữa, rằng anh sẽ ổn thôi. (Supraventricular tachycardia (SVT) là một tình trạng khiến tim đập nhanh hơn bình thường.)

Katsuki cảm thấy như mình là thằng ngốc nhất trên hành tinh. Hóa ra đây còn chẳng phải là một tình huống khẩn cấp.

All Might lái xe đưa họ trở về U.A trong im lặng. Không có nhạc phát. Katsuki cảm thấy căng thẳng như muốn xé toạc anh ra khỏi chính mình.

"Xin lỗi vì đã kéo ông ra đây chẳng vì lý do gì cả."Cuối cùng, anh nói ra, lời xin lỗi như axit, bởi vì nó vẫn còn mắc nghẹn trong cổ họng, nhất là khi anh cảm thấy tội lỗi. Khi anh đánh thức All Might dậy, mặt trăng vẫn còn đang treo lơ lửng giữa bầu trời, nhưng giờ đây, sắc hồng của bình minh đã bắt đầu hiện ra. All Might có thể đã có một giấc ngủ ngon, nhưng rồi Katsuki đã phá hỏng nó.

"Nhóc Bakugou, cháu không cần phải xin lỗi. Ta mừng vì cháu đã đến gặp ta và chúng ta đã giải quyết được chuyện này."

Điều đó lẽ ra sẽ giúp anh bình tâm lại. Nhưng thực tế, nó không hề. Katsuki có thể đã giải quyết chuyện này vào một thời điểm hợp lý hơn trong ngày.

Khi All Might đỗ xe, Katsuki cố gắng ra khỏi xe ngay lập tức. Anh muốn chạy lên phòng mình và tự dằn vặt bản thân một lúc—anh cần bình tĩnh lại. Anh cần ngủ. Anh cảm thấy như một sợi dây điện sống mà không có nơi nào để xả ra.

Nhưng All Might đã ngăn anh lại bằng một bàn tay ấm áp đặt lên vai anh.

"Tin ta đi, ta đã học được điều này qua nhiều khó khăn. Nhưng việc tìm kiếm sự giúp đỡ khi cháu cần sẽ không bao giờ  trông yếu đuối cả. Hãy gọi ta bất cứ lúc nào,dù ngày hay là đêm. Ta luôn ở đây, vì cháu."

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Katsuki khi hoài niệm ùa về. Câu nói cũ thực sự giúp anh bình tĩnh lại đôi chút—giọng điệu an ủi đó đánh vào tận xương tủy anh, giống như khi anh mới năm tuổi và không biết gì ngoài biểu tượng hòa bình.

Họ vẫn ở đây. Có thể hơi vỡ vụn ở một vài chỗ, nhưng họ vẫn ở đây.

Katsuki gật đầu, và nở một nụ cười nhẹ như lời cảm ơn. All Might đáp lại bằng nụ cười tươi gấp mười lần.

Khi họ bước vào ký túc xá, Izuku ngay lập tức xuất hiện khi đi từ bếp ra.

"Kacc—All Might? Sao chú ở đây sớm vậy? Có chuyện gì không ổn sao?"

All Might, dù trước đây diễn xuất rất giỏi trước ống kính và khi sử dụng OFA, giờ đây dường như không thể giữ bí mật được nữa. Ông ấy bắt đầu lắp bắp, "à thì, ờm—" với hàng tá cách khác nhau, không có cách nào nghe có vẻ bình thường nếu ông cố không để lộ về chuyến đi nhỏ của họ.

Katsuki quyết định tha cho ông.

"Bình tĩnh, Izuku. Ông ấy ở cùng tao."

Đôi mắt xanh lục liếc nhìn anh. "Vậy cậu đã đi đâu? Tớ biết chúng ta chưa chính thức nói về việc này, nhưng tớ tưởng bữa sáng là kiểu, sở thích của chúng ta rồi? Hmm, một thói quen. Và khi cậu không xuất hiện, tớ đã nhìn vào điện thoại của mình, nhưng..."

"Xin lỗi, đáng lẽ tao phải nhắn tin." Chết tiệt, đúng ra anh nên làm vậy, khi đến giờ Izuku thức dậy. Rồi anh có thể nói rằng anh đang ngủ hoặc gì đó, nhưng bây giờ anh đang phải đối mặt với Izuku, và Katsuki không thể tìm thấy lý do để nói dối. "Tao phải đi bệnh viện để... kiểm tra một chút."

"Bệnh... bệnh viện? Để làm gì?"

Em trông có vẻ lo lắng, rõ ràng rồi. Chết tiệt thật.

Katsuki nhún vai, cố gắng giữ mọi thứ bình thường. "Chỉ là trái tim tao làm quá lên thôi."

Có vẻ như Katsuki không nên đùa về chuyện đó, vì đột nhiên Izuku rưng rưng nước mắt, và mặc dù có sự lo lắng trong đó, nhưng trông em cũng có vẻ hơi... tức giận.

"Kacchan, cậu đáng lẽ phải nói với tớ! Tớ có thể đi cùng cậu mà!"

Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau, đừng cãi nhau. Katsuki biết chính xác lý do tại sao anh không nhắn tin cho Izuku.(Xin đừng đánh nhau, đừng cãi nhau, đừng đừng xé áo nhau=)))) xl mng nha ☺️)

"Tao không muốn làm phiền mày." anh lẩm bẩm. Anh không muốn cãi nhau.

"Không làm phiền đâu mà!" Izuku hét lên. Và tất nhiên em sẽ nghĩ như vậy. Em luôn nghĩ như thế, với bất kỳ ai và mọi người. Em là một anh hùng, từ trong ra ngoài.

"Lúc đó là nửa đêm," Katsuki nghiến răng, cố gắng giữ bình tĩnh để mọi chuyện nhẹ nhàng, và thất bại với từng từ mới thốt ra. "và mày cần phải ngủ!"

Mặt Izuku đỏ bừng và trông tức giận khi em đáp lại.

"Nửa đêm thì sao chứ? Tớ quan tâm cậu mà, Kacchan, lúc nào cũng thế!"

"Ừ, nhưng mày cũng quan tâm đến cả thế giới chết tiệt này mà, và mày cần ngủ để làm điều đó, đồ ngốc!"

Katsuki nhận ra, chỉ là quá muộn, rằng điều đó nghe có vẻ khắc nghiệt như thế nào. Mẹ kiếp. Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Anh rời mắt khỏi chàng trai đang run rẩy trước mặt, thay vào đó chuyển ánh nhìn xuống sàn nhà.

"Kacchan," giọng Izuku nghe có vẻ buồn, và bối rối, nhưng rồi em nói, "cậu luôn là ưu tiên hàng đầu đối với tớ."

Điều đó đánh thẳng vào Katsuki như một bức tường gạch. Giờ thì anh biết chính xác cuộc trò chuyện này sẽ đi đến đâu. Bởi vì, bằng cách nào đó, Izuku thực sự không biết rằng Katsuki hiểu điều đó không phải là sự thật.

Katsuki nghe thấy tiếng All Might rời đi khỏi hai người họ. Thật buồn cười, ông ấy vụng về như thế nào, không tinh tế ra sao khi rời đi, trừ việc khiến cả căn phòng cảm thấy nặng nề hơn, không có chỗ cho bất kỳ tiếng cười nào. Ngay cả phổi của Katsuki cũng cảm thấy áp lực. Hơi thở của Izuku vẫn nặng nề, tức giận, và em trông có vẻ tổn thương.

Katsuki tự trấn an mình, nhắm mắt lại và hít vào một hơi run rẩy. Anh nghĩ rằng điều này sẽ sớm xuất hiện thôi, dù sao thì tốt hơn là làm nó ngay bây giờ, khi anh đã cảm thấy trần trụi, hỗn độn và bị xé toạc ra.

"Mày không có ý đó đâu," anh nhẹ nhàng nói với Izuku. "không giống như tao."

Thật là đau đớn, cách mà Izuku nghiêng đầu một cách ngọt ngào và cố gắng hiểu. Katsuki cảm thấy như bị đấm vào bụng.

"Ý cậu là sao, Kacchan?" Izuku bối rối hỏi.

"Tao..." Trời ơi. Chết tiệt. Katsuki không muốn làm thế này. Anh không muốn làm hỏng mọi thứ. Nhưng anh cảm thấy việc kéo dài thêm sẽ giống như lừa dối, nói dối Izuku bằng cách im lặng. Và Izuku thì bướng bỉnh, em sẽ không chấp nhận một câu trả lời nửa vời. Em xứng đáng được biết.

Dù sao Katsuki cũng đã bắt đầu tất cả chuyện này rồi, và anh nghĩ rằng, vào thời điểm này, mỗi ngày trôi qua chỉ càng tạo thêm áp lực dồn lên con đập yếu ớt bên trong anh, cố gắng kìm nén mọi khao khát của anh.

Những cảm xúc ngu ngốc, tồi tệ. Anh không biết cách diễn tả chúng sao cho nhẹ nhàng hơn, để không làm tổn thương Izuku thêm nữa.

"Tao... tao muốn ở bên mày mãi mãi. Suốt phần đời còn lại của chúng ta."

Đôi mắt của Izuku vẫn còn bối rối, nhưng chúng lóe lên khi nghe những lời đó. "Chúng ta đã ở bên nhau rồi, Kacchan. Tớ vẫn luôn muốn như vậy. Không có gì thay đổi kể từ khi ở bệnh viện."

"Không, không phải... thế đâu. Izuku. Mày... đối với tao— Nó... còn hơn cả một đối thủ." Anh ghét cảm giác bất ổn của mình. Cảm giác chống đỡ lời từ chối ngay cả trước khi nó xảy ra. Cảm giác không thể nói ra từ ngữ thực sự, vì khi đó những gì anh mất đi sẽ trở nên quá thực tế.

"Chúng ta là bạn thân à?" Izuku thử, cố gắng lấp đầy những khoảng trống mà Katsuki không thể.

Cánh tay chết của Katsuki đau nhức. Cánh tay còn lại của anh đưa lên nắm lấy nó, và giữ chặt. Để giữ mình bình tĩnh.

"Hơn cả như thế nữa."

Izuku đang tìm kiếm. Em bắt đầu lẩm bẩm một vài suy nghĩ, cố gắng ghép nối tất cả lại. Mọi thứ đều như một trò chơi chờ đợi, và Katsuki bị treo lơ lửng trong thời gian, chờ đợi sự sụp đổ không thể tránh khỏi.

"Tớ chỉ nghĩ đến tình yêu thôi, Kacchan." Izuku nói một cách tự nhiên, vài phút sau, em nghĩ rằng mình đã lạc đề.

Thật là ngốc, Katsuki nghĩ, nhưng anh không biết rõ mình đang ám chỉ về ai trong khoảnh khắc đó.

"Ừ thì," một hơi thở run rẩy, và rồi, "cảm giác của tao dành cho mày là ở mức đó đấy."

Một cú sốc.

Thời gian như dừng lại, và đôi mắt của Izuku mở to. Em ngừng thở. Em không cử động. Đôi mắt đó lấp lánh, cố gắng hấp thụ thông tin mới.

Katsuki thầm nguyền rủa chính mình vì anh vẫn nghĩ đến từ "đẹp" trong lúc hỗn loạn thế này.

"Tình yêu giống như—những chuyện hẹn hò á?" Izuku nghẹn lời, cố gắng hiểu khi khuôn mặt em đỏ bừng. "Lãng mạn? Hẹn hò và hôn nhau á?" Em nhìn như muốn vươn tay ra, nhưng có một bức tường vô hình giữa họ, một sợi dây trói buộc em lại. Đã lâu lắm rồi Izuku không ngần ngại với anh. "Kacchan, tớ không biết gì cả."

Làm ơn. Làm ơn đừng nói quá nhiều. Làm ơn đừng gục ngã. Làm ơn hãy bình tĩnh.

Katsuki loay hoay, cảm thấy thật tồi tệ, bàn tay lành lặn của anh xoa dọc cánh tay còn lại khi anh nhìn xa xăm, tránh giao tiếp mắt với Izuku. "Ừ, tao nghĩ vậy. Dù sao thì tao cũng không muốn mày biết."

Izuku nghe có vẻ bị tổn thương khi hỏi một cách lặng lẽ và bối rối, "Tại sao không?"

"Ờ, cái này à?" Anh vung tay giữa hai người, chỉ vào tình huống hiện tại. "Mày không cảm thấy giống vậy, nên tao không muốn..." Không muốn đối mặt với điều đó; không muốn điều này làm tổn thương mày nữa.

Phải mất vài giây đau đớn để Izuku mới có thể làm được gì đó ngoài việc thở hổn hển.

"Tớ...Tớ chưa bao giờ nghĩ về điều đó." Nó nhỏ bé, chân thành và yên lặng, trong khi bên trong Katsuki đang gào thét trong sự tuyệt vọng.

"Không sao." và anh nói một cách thật lòng, nên giọng anh không hề dao động, "Tao không mong mày sẽ... đáp lại."

Khi anh nhìn lên lần nữa, Izuku trông có vẻ đau khổ. Katsuki cũng cảm thấy như vậy.

Bằng cách nào đó, tình yêu của Katsuki đã làm tan nát trái tim của cả hai người, và điều đó thật kinh khủng đối với một người như anh. Anh biết rằng nó sẽ không được đáp lại, và trong khi điều đó làm anh đau đớn, chắc chắn, gặm nhấm lồng ngực và xé nát anh, điều đó đau hơn khi biết rằng anh phải chịu trách nhiệm cho biểu cảm đó trên gương mặt của Izuku. Một lần nữa. Giống như anh đã từng.

Anh chưa bao giờ ngừng làm tổn thương Izuku.

Katsuki xem xét việc xin lỗi vì tất cả chuyện này, nhưng anh nghĩ rằng điều đó chỉ làm cho mọi thứ tồi tệ hơn, khiến lông mày của Izuku nhíu lại nhiều hơn, làm cho đôi môi của em rung rinh hơn. Vì vậy, anh không làm gì cả.

Thay vào đó, anh đi qua Izuku, hướng về cầu thang, và nói, "Tao sẽ đi ngủ một chút."

Không có âm thanh phản đối nào từ Izuku. Em chắc hẳn đã đứng đó một lúc sau đó. Katsuki không biết. Anh chỉ cần rời khỏi đó.

Anh cảm thấy như có điện từ đầu đến chân khi anh tìm đường trở về giường. Tâm trí anh đang chạy đua, nhưng anh không thể kéo bất kỳ suy nghĩ nào ra để tách biệt chúng. Mọi thứ đang gào thét, mình lại làm hỏng nữa rồi, mình đã làm hỏng mọi thứ, tất nhiên là hỏng rồi, và mình đã làm tổn thương em rồi, đã làm em ấy tổn thương.

Anh trở lại bình thường khi điện thoại của anh rung lên với một tin nhắn.

Trái tim cậu bây giờ đã ổn chưa?

Katsuki cười khẩy vì sự trớ trêu. Rồi một tiếng cười chế giễu, tàn nhẫn thoát ra từ cổ họng anh—chế giễu chính mình, và tình huống mà anh đã tự rơi vào, cách anh đã ngã xuống một cách thảm hại. Khóe mắt anh cay xè vì những giọt nước mắt tuôn rơi khi Izuku hỏi về trái tim thực sự của anh trong khi trái tim ẩn dụ của anh đang vỡ vụn thành bụi.

Nhưng anh biết người kia không thể không hỏi—em luôn quan tâm đến mọi người. Không có sự vụng về nào có thể đánh bại sự quan tâm của em.

Tầm nhìn của anh mờ đi, nhưng anh vẫn cố gắng.

Giờ tao ổn rồi. Thuốc sẽ có tác dụng thôi.

Izuku đang gõ...

...

...

Rồi chỉ gửi một biểu tượng thumbs up.

Đôi môi Katsuki cong lên thành một nụ cười, và nụ cười đó cũng khiến những giọt nước mắt bắt đầu rơi. Một anh hùng bất bại cũng có thể bị hạ gục bởi sự yếu đuối, ha.

Nếu Katsuki khóc đến khi ngủ thiếp đi thì cũng không cần ai phải biết.

~

Họ không gặp nhau trong phần còn lại của ngày hôm đó. All Might đã xin phép Katsuki vắng mặt ở trường sáng hôm đó vì vụ việc ở bệnh viện, và Katsuki không có can đảm (ha) để tranh cãi.

Phần lớn anh ngủ suốt cả ngày. Anh xuống bếp để làm chút đồ ăn vào lúc nào đó của buổi chiều, nhưng đó là trước khi các lớp học kết thúc, nên không ai nhìn thấy sắc hồng trong mắt anh.

Tuy nhiên họ vẫn gặp nhau vào sáng hôm sau.

Katsuki cảm thấy có điều gì đó thúc đẩy anh xuống cầu thang vào thời điểm thường lệ mà anh và Izuku thường chuẩn bị bữa sáng. Có thể đó là trực giác của anh để xem liệu anh có thực sự làm hỏng mọi thứ và Izuku không xuất hiện hay không, hoặc có thể một phần của anh cũng muốn kiểm tra Izuku, để đảm bảo em vẫn ổn.

Với một tiếng thở dài, anh để cho cảm giác đó kéo mình xuống.

Mái tóc xanh rối xù chào đón anh. Izuku quay lưng về phía Katsuki, nhưng anh biết em đã nghe thấy tiếng bước chân của mình.

Izuku lúc đầu khá căng thẳng, nhưng sau đó em quay lại, và cái nhìn em dành cho Katsuki—nó quá khác biệt, quá ngạc nhiên, nó giống như sự thương hại. Katsuki cố gắng không phản kháng, và không bỏ chạy.

Anh đi về phía bếp, cố gắng hết sức để tỏ ra bình thường và thờ ơ nhất có thể, mặc dù trái tim anh đang tan nát theo nhiều cách khác nhau. Anh cúi xuống để lấy thêm một cái chảo để bắt đầu nấu ăn ở phía của mình. Khi nó kêu leng keng trên bếp, Izuku bắt đầu nói.

"Tớ... tưởng là cậu không đến." Giọng em nghe có vẻ nhỏ bé. Hoàn toàn không giống như Izuku.

Katsuki hừ nhẹ, cố gắng để tỏ ra thoải mái và vui vẻ. "Tao không định bỏ rơi mày nữa đâu. Tao đã làm vậy sáng hôm qua rồi, và xem điều đó đưa chúng ta đến đâu nào."

Izuku nhăn mặt, nhưng dường như không có phản ứng gì hơn ngoài điều đó. Katsuki đi đến tủ lạnh để lấy trứng, nhận thức rõ ràng về sự im lặng giữa họ.

Thật ngượng ngùng và đau đớn. Nhưng Katsuki một cách tuyệt vọng, ích kỷ nghĩ rằng, nếu họ có thể chịu đựng điều này, phần đau đớn này đối với Izuku sẽ biến mất sớm thôi. Chuyện đã qua rồi. Và rồi họ sẽ trở lại như trước. Họ phải như vậy. Cuộc sống bình thường của họ quá tuyệt vời để từ bỏ chỉ vì một chuyện như thế này, phải không?

Sau vài phút, Izuku phá vỡ sự im lặng.

"Tớ... tớ thật sự chưa bao giờ nghĩ về— điều đó— ừm, chúng ta, theo cách đó trước đây."

"Chúng ta không cần phải nói về điều này, Izuku." Katsuki nói, hy vọng rằng điều đó đủ để bỏ qua chuyện này.

"Tớ chỉ— tớ không muốn tỏ ra thiếu tôn trọng. Tớ chưa bao giờ mong đợi..."

"Để tao nói lại nhé, làm ơn đừng bắt tao phải nói về điều này."

Nhưng có một sự dao động trong đôi mắt và đôi môi của Izuku cho thấy rằng em thật sự không thể buông bỏ điều này. Katsuki cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng anh chuẩn bị chống lại nó với một hơi thở sâu, và nhắm mắt lại một lúc để chuẩn bị.

Anh phải nói về điều này, nếu không Izuku sẽ để nó nhấn chìm em.

"Nghe này," anh bắt đầu, quay mặt về phía Izuku, "không cần phải thay đổi gì cả. Chẳng phải những cảm xúc đó đã có từ lâu, nên chúng ta có thể tiếp tục làm..." bạn bè? Đối thủ? "...như trước đây, trước khi tao mở miệng nói ra những lời tồi tệ này."

Có vẻ như điều đó vẫn chưa đủ, vì Izuku vẫn đan chặt tay vào nhau, và đôi mắt em như cầu xin. "Tớ rất cảm kích vì cậu đã nói cho tớ biết, dù sao thì đó hẳn là một bí mật khó giữ. Cậu đã... có cảm giác này bao lâu rồi?"

Katsuki bắt đầu trả lời trước khi Izuku có thể nói hết, để ngăn em nói từ đó.

"Tao.. nhận ra điều đó khi lần đầu tiên tao bị Shigaraki đâm, tao đoán vậy. Nó đã khiến tao bị sốc khi dùng thuốc, tao cố gắng hiểu tại sao mình lại làm vậy. Và sau đó tao thực sự suy nghĩ về nó, và tao nghĩ rằng đã có điều gì đó kể từ khi mày cứu tao khỏi con quái vật bùn. Lúc đó tao quá tức giận để thực sự hiểu được điều đó. Tao đã quá tập trung vào việc trở thành một kẻ khốn nạn."

"Kacchan," Izuku nghe như đang nghẹn ngào vì nước mắt, "điều đó có nghĩa là đã nhiều năm rồi—"

"Izuku." Anh thở dài, cố gắng giữ bình tĩnh, đặt cảm xúc sang một bên để giúp người kia không bị vỡ vụn vì anh. Anh đặt tay lên vai Izuku và nhìn thẳng vào mắt em, khẳng định bằng giọng nói vững vàng, "Tao ổn. Không sao đâu. Đôi khi, mọi thứ chỉ không diễn ra như mong muốn của tao, và không sao cả. Tao không trách mày, và mày không cần phải..."

Anh phải tìm ra từ ngữ đó, nhưng khi tìm ra, anh biết đó là từ chính xác.

"Mày không cần phải 'cứu' tao khỏi chuyện này. Tao chỉ muốn mày được hạnh phúc."

"Tớ cũng muốn cậu được hạnh phúc."

"Tao hạnh phúc mà," anh hứa, "chỉ cần ở bên mày, là đủ rồi."

Izuku bắt đầu nghẹn ngào, và nước mắt trào ra. Em lau mặt bằng tay áo, và trái tim Katsuki thắt lại khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Ngay cả trong tình trạng này, em vẫn rất đẹp. Ngay cả khi từng lời từ chối mà em nói làm cho Katsuki đau đớn, Katsuki vẫn không thể không ngưỡng mộ em. Em quan tâm nhiều đến mức nào, em muốn sửa chữa mọi thứ nhiều thế nào, dù em không cần phải làm vậy.

Lúc này lời nói thôi là không đủ. Izuku cần một cái gì đó nhiều hơn thế.

(Và có lẽ Katsuki cũng vậy.)

"Được rồi," Katsuki nói, giơ cánh tay lành lặn của mình ra, "lại đây nào, đồ mít ướt."

Izuku nhìn lên anh, và có một khoảnh khắc mà thời gian dường như ngừng lại, và Katsuki cảm thấy có chút ngốc nghếch, nhưng rồi Izuku đập vào ngực anh. Katsuki không thể ngăn từ "oof" thoát ra khỏi mình dưới áp lực trên ngực, mặc dù cánh tay trong nẹp đã giúp đỡ một chút.

Nhưng nó không đau. Ít nhất, không phải về mặt thể xác.

Hai tay Izuku quấn quanh lưng anh, nắm chặt vào vải áo của anh khi em khóc vào đó. Khóc, những tiếng nấc nhỏ, khi em thấy thương Katsuki.

Katsuki đưa cánh tay lên, và quấn nó quanh vai Izuku, giữ em ở đó. Để em bộc lộ hết sự rối ren và sự đồng cảm. Anh cảm thấy mình run rẩy. Cái ôm này, sự ấm áp mà anh mời gọi chia sẻ này thật dễ chịu và tuyệt vời, đến mức mọi thứ mà Katsuki không biết là mình cần giờ đây đều hiện rõ—

Cảm giác giống như thừa nhận thất bại vậy. Giống như anh biết rằng mình không thể có cơ hội chạm vào nữa. Như thể đây là tất cả những gì anh có được.

Katsuki cúi đầu, và nắm chặt áo của Izuku. Anh cảm thấy hàm của mình đang run rẩy, mặc dù anh tuyệt vọng muốn dừng lại.

Đôi mắt anh bỏng rát, nhưng anh không thể cho Izuku thấy anh thực sự cảm thấy tan nát như thế nào, bởi vì điều đó chỉ làm tổn thương người kia thêm. Katsuki đã làm tổn thương em đủ nhiều rồi.

Một giọt nước mắt chảy dài từ khóe mắt anh, rồi chảy xuống, ẩn sâu vào nơi an toàn là cổ của Izuku, và đó là tất cả những gì anh sẽ để nó tuôn ra.

Đủ rồi. Đành vậy thôi.






gồm 2 chap nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro