kacchan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chap trước anh/em giờ đổi thành cậu ấy/em nhé! vì t thấy izuku chưa đồng ý tỏ tình nên dùng anh nó hơi thân mật quá

Summary:

Sau lời tỏ tình của Katsuki, Izuku có rất nhiều điều phải suy nghĩ.

~

Kacchan thật sự là một người rất tuyệt vời. Đối với Izuku, đó là một sự thật không thể chối cãi.

Mọi thứ đang dần trở nên tốt hơn. Ít nhất thì Izuku nghĩ là vậy. Sau cái ôm trong bếp, cảm giác ngượng ngùng nặng nề đã không còn xuất hiện giữa họ nữa, dù đôi khi Izuku vẫn lúng túng không biết nên nói gì với cậu ấy.

Lời tỏ tình của Kacchan thực sự khiến em bất ngờ. Em không bao giờ, ừm.. chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Không phải. Thật ra, đôi khi em vẫn không thực sự tin vào điều đó.

Kacchan... thích em á? Giống như kiểu hẹn hò ở công viên giải trí và cùng nhau ăn bánh crepe sao? Kỳ lạ quá đi!

Không phải em thấy Kacchan kỳ lạ vì điều đó! Chỉ là, nó hơi điên rồ khi cậu ấy lại có cảm giác như vậy với em trong số tất cả mọi người. Em thấy khó tin rằng có người lại có thể có cảm giác như vậy với mình.

Izuku không nói dối khi em bảo rằng mình chưa bao giờ nghĩ về họ theo cách đó. Thực sự, em chưa bao giờ nghĩ về ai theo cách đó cả. Em luôn bối rối khi các cô gái đến quá gần, đúng vậy, và em hâm mộ rất nhiều người, nhưng em chưa bao giờ nhìn vào một ai cụ thể và nghĩ rằng mình muốn hẹn hò với người đó.

Ở trường trung học, em đã nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ kết hôn, có con và tất cả những thứ đó. Nhưng đó là trước khi em nhận được quirk từ All Might. Sau đó, em cảm thấy thật vô trách nhiệm khi nghĩ về việc làm bất cứ điều gì khác ngoài công việc Anh hùng toàn thời gian. Cho đến giờ, em vẫn thấy như vậy, nhất là khi thế giới còn cần rất nhiều sự giúp đỡ để hàn gắn.

Em biết Kirishima và Ashido đang hẹn hò, và nhiều học sinh khác trong khoa Anh hùng cũng vậy. Em thấy mừng cho họ! Chỉ là nó không phù hợp với Izuku. Đó là điều em đã quyết định từ lâu rồi.

Thế nhưng, việc từ chối Kacchan lại khiến em cảm thấy rất sai trái.

Izuku không biết tại sao điều đó lại khiến em cảm thấy sai. Em không đáp lại tình cảm của Kacchan, nên đó là điều đúng đắn nên làm. Có lẽ vì em biết điều đó sẽ khiến Kacchan buồn? Khiến cậu ấy đau lòng?

Nhưng em đã từng cảm thấy sai lầm như vậy trước đây, khi Kacchan nói với em về việc cậu ấy cảm thấy có trách nhiệm với việc All Might nghỉ hưu, và sự sai lầm lần này thì lại... khác. Như thể, vì một lý do nào đó, việc nói "không" một cách dứt khoát lại đi ngược lại với mọi thứ trong con người em.

Mặc dù em không thích Kacchan theo cách đó. Như em đã nói, em thực sự chưa bao giờ nghĩ về điều đó.

Nếu em đang theo con đường giống như All Might, thì hôn nhân (với bất kỳ ai) thực sự không nằm trong kế hoạch. Trở thành một Anh hùng chuyên nghiệp đi kèm với quá nhiều rủi ro trong các mối quan hệ—không có thời gian dành cho bạn đời, có thể đẩy họ vào nguy hiểm nếu mối quan hệ của họ bị lộ, chết sớm và bỏ họ lại phía sau, v.v.

Dù sao đi nữa...

Kacchan đã chấp nhận lời từ chối của em một cách bình tĩnh. Hoặc ít nhất, cậu ấy đã che giấu nỗi đau khi ở bên Izuku sau lời tỏ tình. Họ vẫn ăn sáng cùng nhau vào mỗi buổi sáng, và tập luyện hoặc làm bài tập cùng nhau khi lịch trình của họ trùng khớp. Kacchan đã nói rằng cậu ấy muốn giữ mọi thứ bình thường, nhưng trái tim của Izuku lại nhói lên trong lồng ngực mỗi khi nhìn vào mắt cậu ấy. Bởi vì giờ đây em có thể thấy cách cậu ấy nhìn em, với sự quan tâm và dịu dàng đến cháy bỏng, và Izuku không biết phải làm gì với điều đó.

Em không thương hại Kacchan, chỉ là... Izuku không thể là người mà cậu ấy muốn. Vậy nên em cảm thấy như mình đang làm Kacchan thất vọng.

Nhưng có vẻ như nếu có điều gì mà cả hai đã thành thạo trong suốt những năm qua, thì đó chính là việc chôn giấu cảm xúc của mình đối với nhau.

Vậy nên họ không nói gì về điều đó.

(Nhưng Izuku lại rất muốn tìm hiểu. Em không thể chịu được việc có một phần lớn trong Kacchan mà em không biết. Em muốn biết tất cả, mọi thứ cuối cùng—tại sao cậu ấy thích em, cảm giác như thế nào—nhưng em không muốn làm tổn thương Kacchan khi hỏi. Em không đáp lại cảm xúc của cậu ấy nhưng em thực sự, thực sự muốn nghe về cảm xúc của Kacchan. Vì một lý do nào đó.)

(...Điều này không phải là duy nhất. Izuku muốn biết rất nhiều điều về mọi người!)

May mắn thay, họ vẫn là bạn thân của nhau. Không ai trong số họ sẵn sàng từ bỏ, và Izuku rất biết ơn vì điều đó. Em không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Kacchan đột nhiên rời khỏi cuộc sống của mình. Cậu ấy quá quan trọng với em.

Đôi khi, em bắt gặp Kacchan nhìn mình với một sự dịu dàng lạ lẫm trong ánh mắt. Thường là khi Izuku đang làm một việc gì đó rất đỗi bình thường, như nấu ăn vào buổi sáng, hoặc nói chuyện với bạn cùng lớp. Như thể em luôn luôn có sự chú ý của Kacchan, và em thậm chí còn không biết điều đó.

Thật kỳ lạ. Theo nghĩa tốt ư? Có lẽ vậy? Nhưng Izuku không để tâm quá nhiều về điều đó.

Em không đủ khả năng. Em quá bận rộn, và có quá nhiều việc cần làm để tập trung vào những thứ như... thế.

Em đặc biệt bận rộn khi bây giờ đã được phép làm việc trở lại. Em cần hồi phục sức mạnh thể chất sau quá trình hồi phục của trận chiến. Em cần phải ở trạng thái thể chất tốt nhất để có thể giúp đỡ nhiều nhất có thể.

Vậy nên em tập luyện rất nhiều. Điều đó giúp em tập trung vào kế hoạch, vào những gì em cần làm.

Em không nghĩ về việc em phải ý thức được rằng không nên sử dụng One for All bây giờ, vì nó đã trở thành bản năng. Em không nghĩ về điều đó chút nào. Nó không quan trọng. Em chỉ cần cải thiện thể chất tự nhiên của mình.

Em đang thực hiện các động tác chống đẩy thì cánh cửa phòng tập mở ra.

Kacchan bước vào với một chiếc áo ba lỗ. Điều đó hợp lý. Đang là giữa mùa hè. Kacchan không cần phải đổ mồ hôi nhiều bây giờ; cậu ấy có thể thư giãn.

Điều đó thật tốt.

Và có lẽ trái tim Izuku thắt lại một chút khi nhìn thấy những vết sẹo của cậu ấy lộ ra. Những vết sẹo hình ngôi sao do những đòn tấn công mà cậu ấy đáng ra không phải nhận, vĩnh viễn để lại trên da như những lời nhắc nhở rằng Izuku đã chậm một giây. Và em cảm thấy thật tồi tệ khi nhìn vào mép của một vết sẹo trên ngực cậu ấy, một lời nhắc nhở khủng khiếp về—

Izuku thoát khỏi những suy nghĩ đó khi Kacchan nhìn em. Izuku ngồi dậy, mỉm cười và vẫy tay chào cậu ấy, và Kacchan gật đầu chào em. Sau đó, cậu ấy đeo tai nghe và bắt đầu chạy bộ.

Izuku nhìn cậu ấy một lúc. Em nhìn cách cậu ấy bước đi, chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình, và sự vững chắc của chiếc đai đỡ cánh tay phải. Em chỉ muốn chắc chắn rằng Kacchan ổn. Đặc biệt là với cách em đã tìm thấy cậu ấy vào tối hôm trước, và biết rằng cậu ấy đang dùng loại thuốc mới cho trái tim mình.

Nhưng hiện tại, Kacchan trông rất yên bình. Trông cậu ấy rất đẹp, như hầu hết những lần khác. Nhưng Izuku không thích khi thấy Kacchan căng thẳng như cách cậu ấy đã thường xuyên như thế trong những năm qua.

Ngay cả với những vết sẹo làm biến dạng hầu hết cánh tay của cậu ấy, nhưng cách Kacchan thể hiện bản thân vẫn có điều gì đó thật đúng đắn. Giống như em có thể nhìn thấy một hình ảnh đầy đủ của Katsuki Bakugou bây giờ, trong khi trước đây em chỉ được nhìn thoáng qua. Lòng dũng cảm của Kacchan, mặc dù phần lớn là sự tự mãn nhưng cũng chứa đựng rất nhiều bất an. Nhưng giờ cậu ấy ở đây, cởi mở và chân thật, và tồn tại cùng Izuku. Chỉ đơn giản là làm những việc như tập luyện, ở bên nhau, hoặc chuẩn bị bữa sáng...

Izuku cảm thấy mình thật may mắn.

Vậy tại sao em lại không cảm thấy vui vẻ?

Izuku lắc đầu với câu hỏi không mong muốn đó, xua tan nó đi. Em hạnh phúc và—chỉ là, vì một lý do nào đó, não em dường như chưa nhận ra điều đó, có vẻ như vậy. Em đang làm những gì mình cần làm, em đang ở U.A, và thế giới đang dần hồi phục.

Vậy nên em nên cảm thấy hạnh phúc.

"Tối nay mày bận gì không?" Kacchan hỏi, đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh em.

"Wah-chan! Cậu xuất hiện bất ngờ thế." Izuku không nhận ra cậu ấy đã tiến lại gần; có lẽ tâm trí của em đã lạc đi đâu đó một lúc. "Ừm, tối nay à? Sau giờ làm, tớ không có kế hoạch gì cả."

Kacchan gật đầu, rồi uống một ngụm nước từ chai nước của mình. Yết hầu của cậu ấy nhấp nhô thành một đường cong dài và làm em mất tập trung.

Huh?

"Muốn xem phim All Might tối nay không? khi mày về?"

Izuku lập tức nở nụ cười và cảm thấy sự phấn khích như tràn vào trong huyết quản.

"Ồ, nghe tuyệt quá! Cậu định xem phim nào thế? Internet vẫn chưa hoạt động lại, nhưng tớ có một số đĩa DVD mà tớ mua trước đây khá lâu rồi! Tớ siêu thích những bộ phim về Golden Age, vì đó là những đĩa chúng ta đã xem trên TV khi còn nhỏ, nhưng cũng có một số bộ phim hay về Bronze Age nữa—!"

Em nghe thấy một tiếng cười khẽ, khiến em dừng lại. Kacchan nở một nụ cười nhẹ trên môi. Điều này vẫn còn mới mẻ với Izuku, khi nhìn thấy một điều gì đó tinh tế như vậy trên người cậu ấy.

"Tớ xin lỗi." Izuku nói, nhận ra mình đã vô tình nói lan man về All Might. Ôi trời. "Tớ hơi lạc đề."

"Không sao. Tao không phiền." Kacchan nói bằng một chất giọng nhẹ nhàng và chân thành.

Ồ. Izuku chưa từng nghe điều đó nhiều lần trong đời—đặc biệt là từ Kacchan. Em nghĩ rằng cậu ấy sẽ thấy em lẩm bẩm rất phiền phức. Nhưng hóa ra không phải vậy? Em nghĩ mình không nên ngạc nhiên, vì Kacchan đã nói rằng cậu ấy thích em, nhưng dù sao thì, Izuku biết đó là một thói quen mà nhiều người không thích, và em chưa bao giờ nghĩ rằng...

Khi Izuku đang suy nghĩ về phát hiện mới này, Kacchan tiếp tục, "Tao có tải một vài bộ phim trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ, nhưng mày có thể mang theo một đĩa mà mày thích. Golden Age cũng là đĩa tao thích nhất."

Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Izuku mỉm cười, biết rằng em sẽ phải ghi chú lại thông tin mới này vào sổ tay về Kacchan. Em biết Kacchan là một fan hâm mộ của All Might, nhưng họ chưa có cơ hội thực sự nào để bày tỏ niềm đam mê này. Không phải khi họ đã trở nên thoải mái với nhau như bây giờ.

"Chúng ta hãy xem phim mà cậu đã chọn đi." em quyết định. Dù sao thì đó cũng là yêu cầu của Kacchan khi rủ em cùng xem phim.

Và thế là xong. Izuku hoàn thành việc tập luyện trong phòng tập và chào tạm biệt Kacchan trước khi chuẩn bị cho ca làm việc. Khi em trở về ký túc xá sau khi làm việc, em tắm rửa và thay đồ ngủ sạch sẽ trước khi đi lên phòng của Kacchan.

Em mang theo chiếc chăn All Might của mình, chỉ để đảm bảo được thoải mái tối đa.

Kacchan mở cửa vài giây sau khi em gõ cửa, và nhếch mép cười khi thấy chiếc chăn.

"Đồ mọt sách." cậu ấy trêu.

Izuku lườm cậu ấy và thè lưỡi ra. "Cậu cũng vậy mà!"

Kacchan có vẻ không phản ứng lại, chỉ nhún vai và mở cửa rộng hơn để Izuku bước vào.

Izuku đã từng vào phòng Kacchan trước đây, nhưng lần nào cũng cảm thấy hào hứng. Được chào đón vào một nơi mà cậu ấy giữ kín như vậy—cảm giác thực sự rất đặc biệt. Kacchan hiếm khi cho ai vào đây.

Họ ngồi xuống giường, đắp chiếc chăn All Might che cả hai từ eo trở xuống, và Kacchan bắt đầu chuẩn bị phim.

Cảm giác như... trẻ con. Hai cậu con trai nằm cạnh nhau, vai kề vai, chỉ xem một bộ phim thời thơ ấu cũ kỹ với hình ảnh bị nhiễu hạt từ màn hình laptop. Họ đã cứu cả thế giới chỉ vài tuần trước. Izuku gần như không thể tin được. Họ được có những giây phút này, Izuku được có những giây phút này.

Izuku tự hỏi liệu Kacchan có cảm thấy giống như vậy không. Hay có phải một phần nào đó trong cậu ấy vẫn còn đau vì Izuku không thể đáp lại cảm xúc của cậu ấy.

Nếu em đáp lại, thì đây có lẽ sẽ là một buổi hẹn hò.

Điều đó thật kỳ lạ khi nghĩ đến. Vì trong đầu Izuku, những buổi hẹn hò thường phải là đi đâu đó, làm điều gì đó ngoài nhà. Thời gian rảnh rỗi thường không có, vì em cần phải nghỉ ngơi và chuẩn bị để làm công việc Anh hùng bất cứ lúc nào.

Mặc dù hiện tại, em chủ yếu chỉ là một thư ký được ca ngợi. Không có nhiều công việc thực địa mà em có thể làm do sự không chắc chắn về quirk của mình.

Nhưng không sao cả! Vì em vẫn đang giúp đỡ mọi người theo cách của mình.

Từ ngay bên cạnh, Kacchan hỏi, "Hôm nay ca làm việc của mày thế nào?"

Izuku chớp mắt. Ôi trời, em đã lơ đãng khi xem một bộ phim All Might sao?

"Khá ổn—mọi thứ tốt lắm! Endeavor đã để tớ tuần tra cùng Shoto một giờ, rồi quay lại cơ quan và sắp xếp lịch làm việc cho các anh hùng vào tuần sau."

"...Và mày thấy ổn với điều đó chứ?"

Thật là một câu hỏi kỳ lạ! Izuku vẫn được phép tuần tra và làm việc cùng với các anh hùng, nên em hoàn toàn ổn với việc đó.

(Thỉnh thoảng, em cảm thấy một cục nghẹn trong cổ họng khi nghĩ về những gì em có thể làm—những gì em đã có thể làm—nhưng không có lý do gì để nhắc lại nữa. Đó đã là chuyện của quá khứ, và Izuku phải làm việc với những gì mình có ở hiện tại.)

"Dĩ nhiên rồi! Tại sao tớ lại không ổn chứ?"

Kacchan nhìn em chằm chằm một lúc lâu. Izuku cũng nhìn lại cậu ấy, có chút bất an. Ánh mắt Kacchan khác với ánh mắt trìu mến thường ngày; lần này có gì đó sâu sắc hơn, như đang phân tích em.

Izuku tự hỏi, Kacchan nhìn thấy gì? Cậu ấy đang cố gắng tìm kiếm điều gì thế?

Có lẽ cậu ấy tìm thấy nó, hoặc từ bỏ tìm kiếm, vì sự chú ý của cậu ấy lại chuyển về phía màn hình.

"Có một lỗi sai trong cảnh này và luôn làm tao thấy khó chịu." Kacchan nói.

Izuku biết chính xác cảnh nào và chớp lấy cơ hội để nói về nó. "Tớ biết chính xác cảnh mà cậu nói! Đấy," màn hình hiển thị một hình ảnh tái hiện All Might trong tư thế chiến thắng, nhưng, "sao họ lại dùng sai tay chứ?"

"Bọn ngu ngốc đó không chịu nghiên cứu gì cả."

"Rõ ràng là không, nhưng tớ không hiểu sao họ lại mắc lỗi nghiêm trọng như vậy! Ai cũng biết All Might dùng cánh tay trái của mình và—"

Thật tuyệt khi lại được nói về All Might một lần nữa. Izuku có thể để tâm trí và miệng mình tự do kể lại những giai thoại, và Kacchan thỉnh thoảng cũng góp ý, nhưng cậu ấy để Izuku nói mãi không thôi.

Tâm trí em bình tĩnh trở lại. Kacchan không có vẻ gì khó chịu hay ngắt lời.

Và Izuku cảm thấy ổn.

~

Các lớp học đang dần cải thiện hơn. Có vẻ như khi xã hội tiếp tục hồi phục, trường học càng ngày càng trở về gần như trước cuộc chiến.

Điều đó thật tốt. Không hề buồn cười chút nào. Tại sao học sinh lại không có bài tập về nhà, đúng không? Điều đó chỉ chứng tỏ rằng các anh hùng đang làm rất tốt công việc của mình, đến mức các học sinh có thể tập trung vào việc học, ít nhất là trong một thời gian ngắn.

Vì vậy, điều đó thật tốt.

Izuku đang đắm chìm vào một bài luận tiếng Anh thì đột nhiên cánh cửa phòng em bị đẩy mạnh. Không có gì ngạc nhiên khi Kacchan đứng sau nó.

"Xin lỗi, cậu có muốn xem phim khác hay gì không? Tối nay thì không được rồi. Tớ về muộn và cần hoàn thành bài tập của thầy Present Mic, nhưng tớ đang gặp khó khăn vì một số cách chia động từ."

Kacchan không nói gì về điều đó. Cậu ấy chỉ nhìn từ giấy mà Izuku đang viết, rồi lại nhìn Izuku. Cậu ấy lại làm cái trò nhìn chằm chằm đó. Cậu ấy đang tìm kiếm điều gì vậy?

Sau đó Kacchan chuyển sự chú ý đến bàn để bài luận. Izuku theo dõi ngón tay cậu ấy khi cậu ấy kéo nó lên xuống góc tờ giấy.

Im lặng một lúc, cậu ấy hỏi, "Mày đã làm bài tập Aizawa giao chưa?"

Izuku hy vọng mình có thể ngăn cái nhăn nhó vô thức trước khi Kacchan nhìn thấy. Em biết chính xác bài tập mà cậu ấy đang nói đến.

Aizawa đã có một bài giảng về việc ông ấy tự hào rằng họ đã trở thành những anh hùng, nhưng giờ khi thế giới đang dần cải thiện, họ cần phải dành thời gian xem xét những điều khác nữa. Làm người cũng quan trọng không kém. Vì vậy, họ phải làm một danh sách các mục tiêu mà họ muốn đạt được trong 5 năm tới. Một mục tiêu phải là nghề nghiệp, nhưng những mục tiêu còn lại là mục tiêu cá nhân, và cả hai đều cần một danh sách 3 việc họ sẽ làm để đạt được chúng.

Izuku chưa thể viết được gì trên cả hai mặt giấy. Nhưng không sao—bài tập này hết hạn vào tuần sau.

"Ừm... chưa, chưa làm. Còn cậu?"

Thay vì trả lời, Kacchan đi đến giường của Izuku. Izuku xoay người trên ghế để theo dõi chuyển động của cậu ấy. Kacchan nằm xuống, nằm trên chăn như khi họ định xem một bộ phim hoặc gì đó.

Nhưng cậu ấy không nói gì cả. Và Izuku cũng không biết phải nói gì.

...Vì vậy, Izuku quay lại ghế và tiếp tục làm bài.

Có lẽ em đã viết được khoảng 5 câu trong một đoạn mới trước khi Kacchan nói tiếp.

"Tại sao mày chưa làm?"

Bàn tay mà Izuku đang luồn vào tóc mình, và cây bút chì mà em đang gõ vào má—cả hai đều là phản ứng cơ thể trước sự căng thẳng của các thì tiếng Anh—bỗng dừng lại. Em quay lại để nói chuyện với Kacchan rõ hơn. Ánh mắt cậu ấy có chút dữ dội, như mọi khi, và cậu ấy đang nằm nghiêng trên giường, nhìn Izuku theo cách đó một lần nữa.

"Tớ chưa làm gì cơ?"

"Làm bài tập đó."

À. Cậu ấy vẫn còn nói về chuyện đó.

Izuku nhìn xuống đùi mình, và chắp tay lại, xoay các ngón tay vào nhau.

"Ừm, tớ nghĩ tớ sẽ có 2 mục tiêu. Một là nếu tớ giữ được quirk của mình đủ lâu để trở thành một anh hùng, và hai là nếu... nếu tớ mất nó trước thời điểm đó. Nếu tớ mất nó, có thể tớ có thể tham gia một khóa học hỗ trợ và đi theo con đường đó? Tớ không biết nhiều về công nghệ, nhưng không có lý do gì để tớ không thể học. Hoặc có lẽ tớ có thể làm một việc gì đó không liên quan đến công nghệ. Lập kế hoạch, sắp xếp... các việc liên quan đến hậu cần, tớ đoán vậy."

Kacchan chỉ nhìn em.

Có điều gì đó sai sai, và Izuku không thể hiểu đó là gì.

"Kacchan, có chuyện gì vậy? Cậu đã... ừm, mất tập trung rồi."

Cái nhìn của Kacchan chuyển thành cái nhìn đầy giận dữ. Sau đó cậu ấy chỉ lăn người qua một bên, không còn nhìn về phía Izuku nữa, thay vào đó là quay mặt vào tường.

"Chỉ là mệt thôi." cậu ấy nói.

Không hiểu sao Izuku lại có cảm giác Kacchan đang giận mình.

"Kacchan, có chuyện gì vậy?"

Cậu ấy lầm bầm điều gì đó, nhưng Izuku không thể hiểu.

Izuku đứng dậy khỏi ghế và tiến gần hơn. Có điều gì đó làm Kacchan khó chịu, và em muốn giúp đỡ cậu ấy.

"Xin lỗi, tớ không nghe rõ."

"Tao bảo 'mọi thứ ổn.'"

"Như thể tớ tin điều đó vậy." Izuku nhẹ nhàng nói. Kacchan có vẻ khó chịu—cậu ấy có lẽ đang bĩu môi, nhưng Izuku không thể thấy khuôn mặt cậu ấy để xác nhận. Vì vậy, em ngồi lên giường, không đủ gần để chạm vào Kacchan, nhưng gần nhất có thể để đảm bảo Kacchan cần sự động viên. Em nhìn lên trần nhà, chờ cậu ấy chia sẻ khi cậu ấy sẵn sàng.

Nhưng sau đó, những lời tiếp theo phát ra khỏi miệng Kacchan là—

"Izuku, mày có hạnh phúc không?"

Huh?

Cái giường rung chuyển khi Kacchan lăn người trở lại, và Izuku cũng chuyển sang đối diện cậu ấy. Em rất bối rối.

"Dĩ nhiên là có rồi." Em nói. Vì sự thật là thế. Tại sao Kacchan lại hỏi—

"Mày nói dối."

Gì cơ—

"Không, tớ không nói dối." Izuku ghét cách mình căng thẳng, cách giọng điệu của mình trở nên phòng thủ trước lời buộc tội. "Tớ thực sự thấy hạnh phúc. Hơn nữa, đây không phải là nói về tớ. Rõ ràng có điều gì đó làm cậu khó chịu, Kacchan."

Lông mày của Kacchan giật giật. Chắc chắn là bực mình rồi.

Đột nhiên, cậu ấy ngồi dậy và bò qua chân giường, đứng lên với tay chống trên hông, và yêu cầu, "Đứng dậy. Chúng ta sẽ đến phòng tập thể dục. Hoặc Ground Beta, tùy ý mày."

"Làm gì thế?" Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Để tao có thế đấm mày."

"Tại sao?!" Izuku vội vã đứng dậy, hoàn toàn bối rối và khó hiểu trước diễn biến của cuộc trò chuyện. "Kacchan, tớ không biết tại sao cậu lại khó chịu. Nhưng tớ không muốn đánh nhau!"

Đột nhiên, Kacchan gào lên, "Mày không bao giờ muốn điều đó đúng không? Mày thà kìm nén mọi thứ và cảm thấy khổ sở sao? Đừng có mà mơ, tao không để mày làm thế đâu!"

"Tớ không kìm nén gì cả! Tớ ổn mà!"

"Mày nói dối trắng trợn luôn đấy, Izuku!"

Kacchan sai rồi. Cậu ấy sai rồi. Izuku vẫn ổn mà.

Dù có chuyện gì đang làm Kacchan khó chịu thì chắc chắn đó là lý do khiến cậu ấy nổi giận. Izuku nghĩ vậy. Chắc chắn là như thế. Vì vậy, cậu ấy đang cố gắng khiêu khích Izuku để thể hiện điều đó. Em không thể tin Kacchan nghĩ rằng bằng cách nào đó, đây là vấn đề của Izuku. Em phải sống với ước mơ của mình. Em đang hạnh phúc.

Vì vậy, em đi theo Kacchan chỉ để chứng minh điều đó, và tìm hiểu gốc rễ sự căng thẳng của cậu ấy.

Lần này họ không đi đến Ground Beta hay phòng tập thể dục. Thực ra, họ không đi quá xa khỏi ký túc xá. Có một khoảng đất trống giữa những tán cây chỉ cách khuôn viên trường vài phút đi bộ, và có vẻ đó là nơi Kacchan muốn giải quyết. Đã khá muộn và trời đã tối, vì vậy nơi này chỉ được chiếu sáng bởi ánh sáng của mặt trăng và các vì sao; âm thanh duy nhất ngoài tiếng bước chân của họ trên bãi cỏ là tiếng ếch và dế kêu.

Khi Kacchan dừng bước, mọi thứ giống như lần cuối họ đánh nhau như thế này vậy. Cậu ấy đứng cách Izuku vài bước chân. Giọng nói bình tĩnh, nhưng ánh mắt thì đầy căm phẫn, Kacchan nhìn qua vai và hỏi, "Hôm nay công việc của mày thế nào?"

Izuku nghiến răng. Tại sao lại lôi em ra đây chỉ để hỏi điều đó? Em không biết Kacchan muốn điều gì ở em nữa.

"Đều ổn cả." Em biết điều đó chắc chắn là không đủ để làm hài lòng những gì Kacchan muốn, nên em nói thêm, "Tớ đã chuyển thông tin cho các trợ lý khi họ đang đi tuần để phối hợp cứu hộ và một vài cuộc xung đột nhỏ. Tớ cũng đã giúp giải quyết những lo ngại của công chúng gửi đến cơ quan."

Kacchan gầm gừ, quay người lại để đối diện em. "Đừng nói những thông tin khô khan nữa, Deku. Đừng có nói như thể mày đang báo cáo nhiệm vụ. Hãy nói cho tao biết cảm giác của mày là gì."

Izuku cảm thấy lông mày mình nhíu lại. Kacchan đang nói gì vậy? Không phải em vừa mới làm thế sao? Và tại sao cậu ấy lại gọi em là Deku như một lời nguyền?

Năng lượng trong không khí đang dâng cao, ánh mắt Kacchan như rực lửa.

"Tớ vừa nói rồi mà, Kacchan. Cậu mới là người không hiểu vấn đề."

Kacchan tung ra một cú đấm.

Nó không giống như những gì Kacchan thường làm. Dĩ nhiên là không có vụ nổ nào phía sau, nhưng nó... mất cân bằng. Cánh tay bị bó của cậu ấy có lẽ làm thay đổi trọng lượng của cậu ấy, và các phản xạ của cậu ấy chưa tính đến điều đó. Izuku né tránh bằng một bước lướt sang bên, và Kacchan suýt nữa ngã nhào vì lực của chính cậu ấy—

Chờ đã, cái quái gì thế này? Họ không thể chiến đấu, Kacchan vẫn còn bị thương!

"Kacchan!" em cảm thấy một cảm giác rất quen thuộc khi giơ tay lên hòa giải, "Chúng ta thực sự không nên đánh nhau! Hãy nói chuyện đi—"

Kacchan giữ thăng bằng bằng đôi chân của mình, rồi xoay người và cố gắng tung thêm một cú đấm nữa. Lần này, Izuku cúi người xuống để tránh.

"Hah!" Tiếng cười đó nghe có vẻ không đúng. Giờ đây khi em biết Kacchan có thể dịu dàng thế nào, nên cảm giác nó quá khắc nghiệt. " 'Nói chuyện', sao? Mày đâu có biết cách!"

Cậu ấy lại nói vô nghĩa nữa rồi. Izuku tránh được một cú đấm nữa.

"Chúng ta đã nói chuyện bình thường trước khi cậu kéo chúng ta ra đây! Vấn đề của cậu là gì vậy?"

Kacchan chế giễu, "Vấn đề của tao? Mày nghĩ đây là vấn đề của tao à? Tình bạn là một con đường hai chiều, Deku, vậy tại sao tao là người duy nhất luôn phải chia sẻ những cảm xúc vớ vẩn thế?"

Đó là gợi ý đầu tiên mà cậu ấy đưa ra trong suốt buổi tối về mục đích của tất cả những việc này. Nếu cậu ấy đang nói về cảm xúc— Cậu ấy có phải đang xấu hổ vì sự suy sụp của mình vài ngày trước không? Hay là vì đã khóc trước mặt Izuku? Đó chắc chắn là lý do. Hoặc có thể, đây là sự thất vọng khi Izuku không đáp lại tình cảm của cậu ấy, và cơn giận của cậu ấy đã bùng nổ.

Dù sao thì, đó không phải là lỗi của Izuku. Cậu ấy không có quyền nhắm vào Izuku để nói rằng em không đóng góp gì trong tình bạn này. Tình bạn của họ có ý nghĩa rất lớn và quan trọng với Izuku, nó có ý nghĩa như cả thế giới với em, vậy mà sao cậu ấy dám buộc tội em về điều đó?

Izuku đang run rẩy. Em cảm thấy mình thật xấu tính, tức giận, và em không muốn như thế, em không muốn đánh nhau, nhưng Kacchan cứ liên tục chọc tức em.

Izuku. Đang. Rất ổn.

Em thì thầm với Kacchan, "Cậu chỉ muốn đánh nhau vì đó là cách duy nhất cậu biết để giải quyết vấn đề của mình."

Điều đó thật tồi tệ. Izuku không có ý làm như vậy, nhưng cậu ấy đang tức giận. Và em thậm chí còn tức giận hơn, vì một lý do nào đó, Kacchan không phản ứng gì với nhận xét thô lỗ đó. Cậu ấy không bị khiêu khích chút nào.

Thay vào đó, Kacchan đứng vững và mạnh mẽ. Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt Izuku, và bắt đầu nói, với sự bình tĩnh đến đáng sợ.

"Tao có một trái tim đã được vá đi vá lại nhiều lần," cậu ấy nói, và tâm trí cũng như trái tim của Izuku như gào thét lên, "nhưng mày  thì lại có một trái tim quá lớn, đến mức có vẻ như không vừa với chính mình. Vậy nên đây là cơ hội để mày chia sẻ nó. Hãy trút bỏ một phần gánh nặng đó và để tao giúp mày."

"Tớ không cần sự giúp đỡ!" Em hét vào mặt Kacchan. Cậu ấy không nghe—

Lần này, Izuku chụp được cú đấm mà Kacchan cố tung ra. Em giữ chặt bàn tay đang run rẩy đó và không để nó đánh vào ngực em như nó định làm.

Kacchan trông có vẻ tức giận. Lúc này cậu ấy nhìn vào bàn tay của họ, lơ lửng với sự bối rối, cả hai đều không chịu nhượng bộ lẫn nhau. Izuku có thể làm cậu ấy choáng váng, hoặc đá cậu ấy, hoặc đẩy cậu ấy ngã với một cú quét vào chân, nhưng em chọn không làm vậy, và Kacchan biết điều đó. Cậu ấy cười khẩy với Izuku.

"Quái gì thế, mày quên cách chiến đấu hay sao thế? Hay là mày đang coi thường tao?"

Làm sao cậu ấy dám? Izuku không thể tin là cậu ấy lại thử cái câu nói cũ rích đó.

"Tớ chưa bao giờ coi thường cậu, cậu biết điều đó mà! Và cậu chưa được phép—"

"Giờ thì mày nghĩ tao là loại yếu đuối đó à, Deku? Huh? Đó có phải là vấn đề không?"

Làm sao cậu ấy có thể nghĩ như vậy? Kacchan và yếu đuối không bao giờ có thể nằm trong một câu. Cậu ấy luôn  tài năng, mạnh mẽ và tuyệt vời.

"Cậu mạnh lắm đấy, Kacchan!" Em gào lên, "Cậu không biết  thế nào là yếu đuối đâu!"

"Vậy thì hãy NÓI CHO TAO BIẾT!" Lần này, Kacchan không đánh, cậu ấy chỉ đẩy, nhưng tiếng hét dường như vang vọng và xuyên qua tâm trí Izuku.

Izuku thở hổn hển, mặc dù em không hề đánh lại.

Cảm giác yếu đuối là như thế nào? Cậu ấy thực sự muốn biết sao? Sự thương hại trong ánh mắt và những lời động viên giả dối? Cách mà mọi người cứ nhìn em như vậy? Cách mà điều đó khiến em muốn gào thét, khóc lóc và nôn mửa? Họ biết em đã làm hết sức mình, họ biết em đã nỗ lực như thế nào để trở thành một anh hùng, nhưng mọi người cứ nói rằng—

"Không sao đâu, Midoriya." "Đừng cố quá, Deku." "Đừng lo lắng cho bọn tớ!"

Mọi thứ vẫn như vậy, vẫn như vậy, kể từ khi ở bệnh viện, kể từ khi em được thông báo rằng em sẽ—

Vô năng. Một lần nữa.

Và giờ thì cảm giác như mọi người đang vỗ đầu em, bắt em ngồi xuống và chỉ nhìn mà không làm gì, giống như hồi em còn học tiểu học và trung học, khi chỉ có thể giả vờ tham gia. Như thể họ đã từ bỏ em trước khi em kịp bắt đầu. Tất cả mọi người, ngay cả—

"Cậu muốn biết cảm giác đó thế nào không?! Được thôi, Kacchan!" Em gào thẳng vào mặt cậu ấy, lớn và rõ ràng, "Khi trận chiến kết thúc, khi tớ thực sự nghĩ về nó, ngực tớ cứ như sắp nổ tung vì— sao giấc mơ của tớ lại có thể bị cướp đi như vậy? Tớ đã làm việc rất chăm chỉ! Đó là quirk của tớ! Nhưng rồi tớ nghĩ, làm sao tớ dám nghĩ như vậy khi ít nhất tớ đã có cơ hội thực hiện giấc mơ của mình dù chỉ một chút—Tớ nên cảm thấy biết ơn! Và tớ cảm thấy như vậy thật! Nhưng giờ đây mọi người lại đối xử với tớ như một người cần được thương hại và điều đó khiến tớ tức điên!"

Em đẩy Kacchan ra, rồi chỉ tay buộc tội, "Ngay cả cậu! Những gì cậu đã nói ở bệnh viện! Tại sao tớ có thể tiếp tục cạnh tranh với cậu khi tớ có thể mất quirk chứ? Tớ sẽ lại trở nên vô dụng trong mắt cậu sao? Đó chính là cảm giác của tớ! Đó có phải là những gì cậu muốn nghe không, Dynamight?"

Và ngay trong hơi thở tiếp theo, cảm giác xấu hổ ập đến như một cú sốc.

Ôi trời, em nghĩ, bụng đầy lo sợ, mình vừa nói thế thật sao?

"Tớ—Tớ không có ý—"

"Vậy mà mày lại nói như thể việc trở thành anh hùng chuyên nghiệp bây giờ là điều không thể vậy."

Izuku mong đợi Kacchan sẽ nói gì sau cơn bùng nổ như vậy nhưng chắc chắn không phải là điều này.

Dù vậy Kacchan vẫn có vẻ tức giận. Và Izuku ngày càng mệt mỏi với cách mà em đang bị đùa giỡn. Với cách mà Kacchan vẫn không lắng nghe.

"Tớ chỉ đang thực tế thôi—"

"Và đó là điều—chết tiệt, Izuku," Kacchan ngắt lời, ép trán của cậu ấy vào trán của Izuku trong một cú húc đầu rồi đứng đó để gào vào mặt Izuku, trừng mắt nhìn thẳng vào mắt em. "Mày sẽ bảo tao rằng sau tất cả những nỗ lực của mày, sau khi cứu cả thế giới chết tiệt  này, mày sẽ bỏ cuộc sao? Mày sẽ cảm thấy hài lòng khi ngồi ngoài cuộc-làm công tác hậu cần và hỗ trợ sao?"

"ĐÚNG THẾ!" Izuku gào, vẫn không muốn đấm hay đá. Thay vào đó em túm lấy vải áo phía trước của Katsuki, và kéo, cố gắng làm cho cậu ấy hiểu, "Tớ sẽ làm vậy! Tớ đã may mắn và thực hiện được giấc mơ của mình rồi!"

"Mày vẫn có thể trở thành anh hùng!"

Đột nhiên, một cảm giác lạnh giá tràn ngập trong huyết quản của Izuku. Không, thậm chí còn hơn thế nữa. Cảm giác lạnh lẽo tràn ngập tâm hồn em.

Những lời đó, những lời mà All Might đã nói với em từ rất lâu trước đây, những lời đã từng mang lại cho em rất nhiều hy vọng, giờ đây không còn đáng tin nữa. Em muốn Kacchan ngừng nói. Em không muốn nghe nữa.

Đừng nói những lời đó nữa. Đừng nói dối như thế.

Nhưng Kacchan vẫn tiếp tục nói, và Izuku phải vật lộn để thở.

"Mày đã là một anh hùng đối với tao kể từ khi tao rơi xuống sông khi mới năm tuổi! Lúc đó mày có quirk không huh? Mày có quirk khi cứu tao khỏi con quái vật bùn không? Không, vậy nên hãy dừng cái trò đó lại đi! Mày có thể  trở thành anh hùng, mày là một anh hùng, dù có quirk hay là không! Hãy tức giận, hãy gào thét đi, nhưng đừng từ bỏ chính mình, Izuku!"

Có điều gì đó bên trong em vỡ vụn.

Izuku vật ngã Kacchan. Có tiếng gầm, và chắc hẳn đó là của em, vì cổ họng em đột nhiên cảm thấy như bị xé rách và đau rát. Khi họ ngã xuống mặt đất, Kacchan giật tóc em, Izuku kéo má của cậu ấy. Họ lăn và vật lộn suốt thời gian đó. Đó không phải là một cuộc chiến nhẹ nhàng. Izuku đang tức giận.

Bởi vì đó không phải  là những gì em đang làm. Đúng không? Em chỉ cần cân nhắc mọi chuyện. Và sự thật là em sẽ có khả năng trở về vô năng trước khi tốt nghiệp trung học.

Em không thể trở thành anh hùng nữa. Không khi mọi người đang quan tâm đến em. Không khi bạn bè không dựa vào em. Không khi em không còn sở hữu món quà quý giá của All Might nữa. Em không bỏ cuộc, chỉ là tình cảnh hiện tại quá vô vọng!

Họ không còn hơi sức để la hét vào nhau nữa. Chỉ còn lại những mảnh vụn của sức mạnh thể chất, một phiên bản cực kỳ kém cỏi so với những gì họ đã làm trước đây, nhưng vẫn đau đớn như cũ. Có lẽ còn tồi tệ hơn.

Có một cú đấm vào xương sườn của em, và sau đó khuỷu tay của Izuku chạm vào mặt của Kacchan. Kacchan rên rỉ khi bị va chạm, nhưng sau đó cậu ấy đá vào ống quần của Izuku. Điều đó khiến Izuku mất thăng bằng, và rồi họ lăn vào nhau như một vòng quay, bấu víu quần áo của nhau suốt chặng đường. Đầu gối va vào bụng, móng tay cào vào bất kỳ vùng da nào chúng có thể chạm tới, Kacchan trông như thể sẽ cắn em nếu có thể.

Một cái gì đó có màu đỏ, thật đỏ, không phải là sắc đỏ tức giận mà Izuku đang cảm thấy, thu hút sự chú ý của em.

Trong một vòng lăn cuối cùng, em đè tay xuống vai của Kacchan, và kẹp chặt chân của mình vào Kacchan. Giống hệt như khi họ chiến đấu ở Ground Beta, ngoại trừ lần này Izuku ở trên. Kacchan nhìn lên với một cái nhếch mép.

Môi của Kacchan bị rách. Nó đang chảy một giọt máu chậm rãi ngay chính giữa.

Izuku không chỉ tức giận. Em thực sự điên tiết.

"Tại sao cậu lại bắt tớ đánh nhau với cậu?" Em gầm gừ, giữ chặt khuôn mặt của Kacchan. "Tại sao cậu lại để tớ làm đau cậu chứ?"

Kacchan không nói gì. Cậu ấy chỉ nhìn chằm chằm em, thở hổn hển, với nắm tay siết chặt và ánh mắt chứa đựng tất cả cơn giận mà cậu ấy không thể giải phóng. Có bụi bẩn trên má của cậu ấy, và một giọt mồ hôi chảy từ thái dương xuống sau tai, và dòng máu đỏ đó tiếp tục lan rộng xuống môi dưới của Kacchan.

Giữa những cơn thở gấp giận dữ, tâm trí của Izuku đột nhiên nghĩ rằng—

Mình muốn hôn cậu ấy.

Mọi thứ ập đến với Izuku cùng một lúc.

Việc cậu đã để Kacchan chọc tức mình và đánh trả lại. Việc em đã làm Kacchan bị thương đến mức chảy máu. Sự thật Kacchan đã đúng khi nói rằng Izuku đang kìm nén mọi thứ. Sự thật là Kacchan biết rằng em hoàn toàn không ổn. Sự thật là Kacchan đang ở ngay đây, ở bên dưới người em, trông rất đẹp trai như khi cậu ấy tức giận.

Quá nhiều. Quá nhiều rồi.

Izuku ngồi dậy, và chạy khỏi đó.

~

Vài ngày trôi qua. Izuku cố gắng tránh mặt Kacchan nhiều nhất có thể. Em cảm thấy không thoải mái về điều đó.

Thực ra, em cảm thấy rất tệ. Đó là một cảm giác đau đớn sâu sắc mà em cảm nhận từng giây một.

Izuku biết mình cần phải xin lỗi, nhưng hiện tại em còn quá rối bối rối. Tâm trí em rối bời.

Và trái tim em thấy đau khi, trong giờ học, em nhìn thấy một vết bầm tím đang hình thành trên má của Kacchan. Izuku cũng có một vết bầm tương tự trên bụng.

Em cảm thấy rất tội lỗi.

Bởi vì Kacchan đã đúng. Izuku chưa cho phép mình nghĩ về những điều kinh khủng mà em đã trải qua, vì chúng thật đáng sợ, sai trái, và quá thực tế.

Nhưng việc đánh nhau với Kacchan đã khiến những cảm xúc đó trỗi dậy. Sự chân thật, cơn giận và sự bối rối đã khiến em không thể ngăn bản thân mình lại nữa và em đã thực sự nói ra cảm xúc của mình.

Izuku có đủ tất cả điều kiện để trở thành một anh hùng, được trao bởi một chút may mắn của số phận. Và nó đã chiếm lấy tâm trí em, cả ngày lẫn đêm, em đã chọn từ bỏ nó, và em không hề hối tiếc, đó là cách duy nhất để đánh bại Shigaraki, người mà em thực sự không thể cứu, nhưng—

Thật là tồi tệ. Khi biết rằng sức mạnh mà em có đang dần mất đi. Thật sự, rất tệ.

Đó là tất cả những gì em từng mong muốn. Nó đã ở ngay trong tay em, trong tầm tay em, và giờ thì... không còn nữa.

Em đã thực sự từ bỏ chính mình sao?

Có lẽ vậy.

...Nhưng có lẽ em không nên làm vậy.

Bởi vì em không muốn rời khỏi khoa Anh Hùng. Em không muốn bạn bè bỏ rơi mình. Em không muốn đứng ngoài cuộc. Izuku muốn trở thành một anh hùng. Và em muốn chiến đấu cùng với các bạn học và Kacchan, để tiếp tục phấn đấu vì một thế giới tốt đẹp hơn.

Kacchan đã nói...

Vậy thì có lẽ em thực sự có thể...

Có lẽ còn có một cách khác, một con đường khác để em vẫn có thể sống với ước mơ của mình.

Vì vậy, bây giờ em đang suy nghĩ về điều đó, và những ý nghĩa của nó. Kacchan đã đúng. Nếu em không bị đánh thức bởi cậu ấy, có lẽ em sẽ tiếp tục chôn vùi tất cả những cảm xúc đó cho đến khi em vỡ vụn, phát điên hoặc chết. Bất kể điều gì xảy ra trước.

Rồi có một điều khác mà em phải nghĩ đến.

...Hôn Kacchan.

Mỗi lần nghĩ về điều đó, trái tim em lại đập nhanh. Em nghĩ về nụ cười tự mãn của Kacchan khi cậu ấy làm tốt một điều gì đó, rồi tưởng tượng cảm giác khi đôi môi của cậu ấy chạm vào miệng mình. Liệu Kacchan có thô bạo khi hôn không nhỉ? Hay cậu ấy sẽ hôn nhẹ nhàng? Liệu cậu ấy có cắn, liếm và mỉm cười không—

Ừm.. có lẽ việc hôn Kacchan sẽ rất tuyệt. Nhưng liệu điều đó có giống như việc yêu—ừm, thích ai đó không? Giống như cảm giác của Kacchan về em? Izuku không chắc; điều này còn quá mới mẻ. Em chưa bao giờ phải nghĩ về những điều như vậy.

Em không biết mình có thể xử lý tất cả mọi thứ cùng lúc hay không, nhưng ít nhất thì em đang suy nghĩ về những điều đó bây giờ. Hoặc ít nhất là đang cố gắng.

Và có một điều đặc biệt nổi bật.

Em nhớ  Kacchan. Rất nhiều. Em nhớ bữa sáng với cậu ấy, những bộ phim xem cùng cậu ấy, và chỉ cần được ở bên cậu ấy. Em nhớ nụ cười, cái nhíu mày khi cậu ấy suy nghĩ—tất cả mọi thứ của Kacchan.

Nhưng em vẫn chưa tìm ra cách để tiếp cận cậu ấy lúc này, hoặc cách để xin lỗi. Em cảm thấy như mình cần phải sắp xếp ít nhất một phần của những thứ đang lộn xộn trong đầu mình trước, để có thể chứng minh cho Kacchan thấy rằng em thực sự đang cố gắng trở nên cởi mở hơn.

Thực tế là Izuku đã phạm sai lầm, và em vẫn cần phải tìm ra cách tốt nhất để làm lành với Kacchan.

Làm sao em có thể đơn giản là đến làm bữa sáng với cậu ấy khi mà em không thể hiểu nổi cảm xúc của mình? Điều đó không công bằng với Kacchan.

Tuy nhiên, việc tránh mặt cậu ấy có lẽ cũng không công bằng.

Ugh. Thật sự rất khó để xử lý cảm xúc của mình.

...Izuku vẫn chưa làm bài tập của Aizawa. Nó vẫn nằm trên bàn, thách thức em. Giống như trước trận đánh nhau của bọn họ.

Mục tiêu, mục tiêu, mục tiêu—nghề nghiệp và cá nhân. Tương lai. Kế hoạch. Mong muốn. Mục tiêu, mục tiêu, mục tiêu.

Em không ngủ được.

Đã vài đêm sau trận đấu đó, và mặc dù gần một giờ sáng, em vẫn không thể nhắm mắt.

Không phải vì tâm trí em đang chạy đua. Thực ra là ngược lại. Giống như là em cố gắng suy nghĩ về mọi thứ, nhưng rồi não em cứ đẩy em ra ngoài và đóng sầm cửa lại.

Em muốn suy nghĩ về mọi thứ, tiếp tục sắp xếp các suy nghĩ của mình, nhưng đầu óc em lại như đạp phanh ngay khi vừa bắt đầu. Trước đây, mọi thứ cứ tiếp tục, với những dấu vết của các đời OFA trước đưa ra ý kiến, lời khuyên và tất cả những thứ như thế. Nhưng giờ đây, mọi thứ hoàn toàn yên tĩnh và trống rỗng.

Thật bực bội. Nó làm em cảm thấy như mình cần phải làm việc gì đó khác ngoài việc nằm trên giường, không thể ngủ và không thể suy nghĩ.

Vì vậy, em đứng dậy với một tiếng thở dài mệt mỏi, và đi xuống bếp để lấy một cốc nước, hy vọng rằng điều này có thể mang lại cho em một chút giải tỏa khỏi sự tĩnh lặng của tâm trí và căn phòng.

Em gặp Kirishima, người đang cầm một ly nước và đang trên đường trở lại thang máy. "Ồ, chào cậu!" cậu ấy chào Izuku, nhưng nghe có vẻ không bình thường.

Đã quá muộn để ở ngoài phòng sinh hoạt chung, ngay cả với một cú đêm như em. Chắc chắn có điều gì đó không ổn.

"Chào, Kirishima. Cậu cũng cần uống nước à?" Em hỏi, chỉ tay vào ly nước.

Kirishima vuốt tóc mình trước khi giải thích, "Không phải cho tớ. Chỉ là, ừm, Mina bị khó ngủ."

"Ồ," rồi Izuku phải hỏi, "Tớ có thể giúp gì không?"

Sau vài giây suy nghĩ, Kirishima có vẻ đưa ra quyết định. "Có lẽ cô ấy sẽ muốn trò chuyện với cậu, nếu cậu đồng ý."

Tất nhiên là đồng ý rồi. Em muốn giúp đỡ, bằng mọi cách nào có thể.

Khi họ đến phòng của Kirishima, nhưng trước khi bước vào, Izuku nhìn qua phòng bên cạnh một chút. Em tự hỏi liệu Kacchan đã ngủ hay chưa, hoặc liệu cậu ấy có đang bị giày vò vào giờ này không.

Kirishima hé cửa phòng một chút, thông báo nhỏ nhẹ, "Này, tớ đưa một người bạn đến."

Izuku theo sau vào, và bất ngờ khi ngay lập tức nhận được một cái ôm.

"Midoriya!" Ashido kêu lên.

Izuku chỉ có thể ôm lại cô ấy. Phải mất vài giây để Ashido lùi lại, và cô ấy lau nước mắt và xin lỗi vì đã khóc và nhảy vào em đột ngột như vậy.

"Không cần phải lo đâu, tớ không phiền gì cả." Izuku trấn an cô ấy.

Họ ngồi xuống sàn, quỳ trên một chiếc gối. Có vẻ như Ashido cần sự đồng hành và trò chuyện vào lúc này.

"Điều cậu thích nhất khi học tiết của cô Midnight là gì?" Cô ấy hỏi em.

Izuku chớp mắt, hơi bất ngờ trước câu hỏi này. Em thường không cho phép mình nghĩ về cô ấy, nghĩ về việc cô ấy đã ra đi mãi mãi khiến bụng em quặn thắt. Nó cũng giống như khi nghĩ về Nighteye.

Ngược lại, Ashido rất tuyệt vời. Cô ấy thể hiện cảm xúc của mình rất rõ ràng, và Izuku ngưỡng mộ cô ấy vì điều đó. Đó là một thế mạnh mà em không có vào lúc này.

"Tớ... không nghĩ rằng mình có thể chỉ chọn một điều. Cô ấy rất đam mê với nghệ thuật, điều đó đã khiến chúng ta quan tâm đến mọi thứ, đúng không?"

Cô ấy cầm lấy một chiếc khăn giấy mà Kirishima đưa cho cô ấy, lau nước mắt khi nói, "Tớ hiểu ý cậu."

"Đúng vậy!" Kirishima phấn khích đồng ý, "Tớ chưa bao giờ thực sự quan tâm đến nghệ thuật, và tớ không hiểu nhiều về nó, nhưng cô ấy đã làm mọi thứ trở nên thú vị và dễ hiểu."

Họ trò chuyện một lúc về những điều khác liên quan đến cô ấy và các bài học của cô, khiến họ bật cười hoặc cảm thấy cuốn hút. Sau khi chia sẻ một vài điều, giọng nói của Ashido trở nên buồn bã và đầy hoài niệm.

"Tớ ước gì chúng ta có thể nói cho cô ấy tất cả những điều này." cô nói.

Bụng của Izuku đột ngột cảm thấy nặng nề. Thật khó chịu. Nhưng em muốn ở đây vì Ashido, vì vậy em cần phải tiếp tục.

Và có lẽ, em cũng cần điều này cho chính mình. Nghĩ về những gì Kacchan đã nói, có thể em đã chôn giấu những cảm xúc này ngoài nỗi đau về quirk của mình.

Nhưng điều đó không làm cho mọi chuyện dễ dàng hơn. Một thứ gì đó nghẹn lại trong phổi của em khi Ashido tiếp tục nói về nỗi buồn và sự mất mát, bởi vì em sẽ ổn thôi, em sẽ xoay xở được, miễn là cô ấy không nhắc đến—

Cô ấy nhìn vào tay mình khi giải thích, "Đôi khi, những người chúng ta yêu quý mất đi thực sự khiến tớ cảm thấy rất đau đớn, cậu biết không? Và rồi, có những lúc tớ nghĩ chúng ta đã suýt mất đi nhiều người khác nữa. Ý tớ là, ngay cả Bakugou cũng—"

Cô ấy tự ngắt lời mình, và Kirishima kéo cô ấy vào lòng khi cô ấy bắt đầu khóc lần nữa. Kirishima cũng khóc.

Đây cũng là điều mà Izuku không cho phép mình nghĩ đến. Tuyệt đối không. Bởi vì trong tất cả những điều mà em đã trải qua, tất cả những gì em đã chứng kiến, em không biết mình sẽ hồi phục như thế nào nếu nghĩ đến điều này, cụ thể.

Nhưng giờ em đang ở đây, và có người đã nói ra điều đó. Em không thể tránh né được nữa, họ không còn né tránh nữa, Izuku phải đối mặt với nó.

Đột nhiên em cảm thấy ruột gan mình như bị moi ra.

Đột nhiên, tất cả những điều "giả sử" ập đến trong tâm trí em. Giả sử Kacchan thật sự không qua khỏi ngày hôm đó thì sao? Giả sử Kacchan đã chết trên chiến trường và không bao giờ tỉnh dậy thì sao? Giả sử Kacchan đã ra đi, không thể nào chạm tới được suốt cõi đời này?

Em nghĩ về những gì mọi người sẽ phải trải qua nếu những "giả sử" đó là sự thật. Em nghĩ về dì Mitsuki khóc khi xem lại những cuốn sổ lưu niệm. Về việc dọn dẹp tất cả mọi thứ từ căn phòng kế bên phòng của Kirishima. Về chỗ ngồi trống phía trước em trong lớp, chỗ mà một ngày nào đó sẽ có một người khác ngồi vào. Về tương lai của em, cuộc đời của em, khi không có Kacchan bên cạnh.

Và Izuku run rẩy. Em gần như không thể thở nổi dưới sức nặng của suy nghĩ về sự trống rỗng ấy.

Ashido dường như đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của Kirishima, kiệt sức sau một đêm đầy cảm xúc, vì vậy đây là cơ hội để em rời đi. Em nở một nụ cười hy vọng rằng nó sẽ an ủi được Kirishima, và nhận lại một nụ cười tương tự kèm theo một dấu hiệu "ổn mà" từ Kirishima. Izuku coi đó là tín hiệu rằng em có thể đi được.

Khi rời khỏi phòng của Kirishima, em không đi xa được. Em không thể. Đôi chân dẫn em đến cánh cửa phòng kế bên và đứng yên ở đó.

Nó không trống rỗng. Không phải vậy. Kacchan vẫn ở đây, Kacchan vẫn đang chiến đấu, Kacchan vẫn còn sống.

Đúng không? Đúng không? Cậu ấy phải như vậy chứ. Cậu ấy còn sống.

Cậu ấy suýt nữa đã không còn.

Trước khi em có thể ngăn mình lại, tiếng ồn ào trong đầu đã chiếm lấy lý trí. Em gõ cửa.

Không có phản hồi ngay lập tức.

Đã nửa đêm rồi, em cố gắng tự nhủ, có lẽ Kacchan chỉ đang ngủ thôi.

Nhưng nếu không phải vậy thì sao? Nếu trái tim cậu ấy ngừng đập giữa đêm thì sao? Nếu cậu ấy đã chết trong suốt thời gian qua thì sao? Nếu cái cơ thể em nhìn thấy trên chiến trường, cái mà em không dám nghĩ tới, nếu nó đang nằm trên giường, lạnh lẽo, đầy máu, không còn sự sống—

Tiếng gõ cửa trở nên cuồng loạn, dữ dội và Izuku thở gấp, nghẹt thở trong khi lẽ ra em phải hít vào.

Rồi đột nhiên, cánh cửa mở ra.

"Cái gì?"

Ồ. Cậu ấy đây rồi.

Kacchan đã tỉnh dậy, và cậu ấy còn sống. Cậu ấy trông có vẻ khó chịu. Và rồi đôi mắt của cậu ấy mở to vì ngạc nhiên. Có lẽ là vì Izuku đã đánh thức cậu ấy. Và lồng ngực Kacchan phập phồng, vì vậy cậu ấy đang thở, cậu ấy đang đứng, vậy nên trái tim cậu ấy chắc chắn đang đập.

"Kacchan," Izuku khàn giọng nói, "cậu đã chết."

Và rồi, sau khi nói ra từ đáng sợ kinh khủng đó, em không thể giữ bình tĩnh được nữa.

Em khóc nức nở. Những tiếng khóc ngày một lớn, run rẩy làm toàn bộ cơ thể em chao đảo. Em cảm thấy như mình đang tan vỡ.

"Cậu đã chết, cậu chết rồi, tớ đã đến quá muộn, tớ không thể cứu cậu!"

Em cần nhiều hơn là chỉ nhìn thấy Kacchan, em cần bằng chứng chứng minh rằng cậu ấy vẫn còn sống, bởi vì nếu cậu ấy thực sự không ở đây thì sao, nếu tâm trí của em đang chơi khăm em vì Kacchan đã chết và—?

Một hơi ấm bao trùm em. Qua tiếng nức nở, em nhận ra rằng Kacchan đã kéo em lại gần, và Izuku đã bám chặt lấy cậu ấy. Bàn tay còn lại của Kacchan nắm lấy tay em và giữ chặt nó giữa hai người, ấn nó vào nơi trái tim đang đập.

"Tao ở đây. Tao còn sống." cậu ấy nói với Izuku, nhưng em vẫn lắc đầu.

"Nhưng suýt nữa thì cậu đã không còn!" Em thở gấp, nước mắt lại rơi nhiều hơn, "Kacchan, nếu tớ phải đến dự đám tang của cậu thì sao? Nếu cậu ra đi mãi mãi thì sao? Tớ không thể—"

"Này," Kacchan nắm chặt tay em hơn, không để em thoát ra dù chỉ một giây, và cậu ấy nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của Izuku, một lần nữa hứa hẹn, "chúng ta sẽ ở bên nhau suốt phần đời còn lại. Tao sẽ không bao giờ rời xa mày đâu, Izuku."

Và Izuku rất muốn tin cậu ấy. Giọng nói của cậu ấy nghe có vẻ rất chắc chắn, rất tự tin, nhưng em vẫn sợ rằng điều đó không đúng. Em không thể mất Kacchan, em không thể.

Kacchan để em khóc trên vai mình một lúc, giữ em ổn định và không để em tan vỡ. Cuối cùng, cậu ấy bắt đầu dẫn em lùi lại, đóng cửa bằng chân.

Kacchan đặt Izuku ngồi xuống giường, nhưng vẫn không buông ra. Có thể là vì chính cậu ấy cũng muốn giữ chặt, hoặc có thể vì em đang cần một cái ôm đến mức tuyệt vọng. Để duy trì sự tiếp xúc, Kacchan đặt một chân ở mỗi bên hông em, nửa quỳ, nửa ngồi trên đùi em, vẫn đối mặt với em.

Với đôi tay vững chắc nhưng nhẹ nhàng, cậu ấy hướng đầu Izuku xuống, và áp tai em lên ngực cậu ấy để em có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập đều đặn.

Thình thịch thình thịch thình thịch

Izuku cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Em vẫn thở dốc, và không muốn buông ra, nhưng đây là bằng chứng không thể chối cãi rằng cậu ấy vẫn còn sống. Em vòng tay ôm chặt lấy lưng Kacchan.

Kacchan, Kacchan, Kacchan, tâm trí em lặp đi lặp lại, lặp như tiếng đập mà em có thể nghe rõ ràng lúc này.

Họ ngồi đó và hít thở một lúc lâu. Cho đến khi tiếng khóc của Izuku lắng xuống, và cho đến khi đôi chân em tê cứng vì máu lưu thông kém. Em không muốn thay đổi gì cả, vì việc được ôm Kacchan như thế này, khi tâm trí em đã dần bình tĩnh lại, thực sự tuyệt vời. Cảm giác thật thoải mái. Đây chính xác là những gì em cần.

Em không thể tin rằng mình đã ngu ngốc đến mức tránh mặt Kacchan trong vài ngày qua. Không phải khi em cần cậu ấy như cần không khí.

Có phải Kacchan cũng cảm thấy như vậy không?

"Tớ xin lỗi," cuối cùng em thở gấp vào áo của Kacchan, "tớ xin lỗi vì đã nổi giận với cậu. Giờ tớ hiểu tại sao chúng ta cãi nhau rồi. Cậu nói đúng, tớ đã không nghĩ về cảm xúc thực sự của mình. Tớ đã tự lừa dối mình để thuyết phục bản thân rằng tớ ổn, nhưng thực tế là tớ không ổn chút nào. Tớ không cố ý làm cậu tổn thương, và tớ không kịp xin lỗi cậu trước khi đánh thức cậu dậy vào tối nay, nên—"

"Mày xin lỗi vì cái quái gì thế?" Lồng ngực của Kacchan rung lên với giọng nói khàn khàn của cậu ấy, mặc dù cậu ấy không hề tỏ ra tức giận chút nào. "Cứ nghĩ đến những lần tao nổi điên và trút hết cảm xúc lên người mày, thì chuyện này chẳng có gì to tát cả."

Izuku thật may mắn. Dĩ nhiên Kacchan hiểu.

Izuku hít một hơi thật sâu. Em cảm nhận Kacchan cũng làm như vậy. Bây giờ em cảm thấy ổn. Em rời tai khỏi nhịp tim của Kacchan, yên tâm rằng nó vẫn tiếp tục đập trong thời gian tới.

Em đảm bảo để Kacchan biết rằng, "Cậu không nợ tớ gì cả."

Kacchan nhân cơ hội nhẹ nhàng búng trán em. Izuku thậm chí còn không nhíu mày, em biết rằng hành động đó không có ý gì ác ý hay tổn thương. Nó chỉ mang tính đùa vui mà thôi.

"Cũng giống như việc mày không nợ gì tao về chuyện này vậy."

Hah, Izuku cười thầm, cả hai chúng ta đều thật cứng đầu.

Izuku có lẽ trông rất tệ. Em chắc chắn rằng đôi mắt của mình đỏ và sưng húp, và tóc có lẽ đã rối tung cả lên. Những vết sẹo trên mặt em có lẽ sẽ đỏ và đau sau khi cọ xát vào vải áo của Kacchan.

Nhưng Kacchan đang ngắm nhìn em như thể em là một điều tuyệt vời, như thể em là một thứ gì đó đáng được ngắm nhìn. Cậu ấy có ánh mắt dịu dàng, và đôi môi cong nhẹ.

Izuku quyết định rằng em thực sự, thực sự rất thích cách Kacchan nhìn mình.

"Kacchan," em nói, và nhìn vào mắt cậu ấy, hứa hẹn, "tớ sẽ trở thành anh hùng vĩ đại nhất thế giới. Bất kể thế nào đi nữa."

Nụ cười của Kacchan. Trời ơi. Izuku thích nó quá.

Lần này, khi em nghĩ mình muốn hôn cậu ấy, em không hề giật mình chút nào. Suy nghĩ đó không hề đáng sợ.

"Đó chính là Izuku mà tao biết." Kacchan nói, giọng đầy hài lòng và hạnh phúc. Cảm giác thật tuyệt khi có cậu ấy ở đây. Để được ôm và ômmm. Mỉm cười và mãn nguyện.

Em không thể không đáp lại rằng, "Và đó chính là Kacchan của tớ."

Em không kịp suy nghĩ khi vô tình nói ra điều đó. Những lời đó cứ thế tuôn ra khỏi miệng em, gần như vô tình, khi tâm trí em quá mệt mỏi để ngăn chúng lại. Nhưng phản ứng với câu nói đó ngay lập tức thu hút sự chú ý của Izuku.

Kacchan đỏ mặt và quay đi, như thể muốn che giấu khuôn mặt của mình, nhưng cậu ấy vẫn đang ôm chặt Izuku. Vì vậy, Kacchan quyết định buông em ra ngay lập tức, nằm ngửa xuống giường và cố gắng che giấu cặp má đỏ ửng của mình khỏi tầm nhìn của Izuku.

Izuku bị cuốn hút bởi một Kacchan ngượng ngùng và xấu hổ này.

Sau một lúc, Kacchan thở dài và đưa tay lên xoa mặt.

"Cách mày nói những điều như thế—nó, nó khiến tao cảm thấy như mày có thể—Như thể có khả năng rằng—" cậu ấy ngừng lại, thở dài một cách mệt mỏi, "thôi bỏ đi."

Izuku cảm thấy có chút tội lỗi. Nghe có vẻ hơn cả tình bạn, nhưng Izuku đã nhận ra rằng cảm xúc của em đối với Kacchan cũng không chỉ dừng lại ở đó.

Nhưng bây giờ chưa phải là lúc để nói ra điều đó. Ít nhất thì em cũng đủ nhận thức để thừa nhận điều đó.

Nếu em nói điều gì đó ngay bây giờ, em không chắc Kacchan sẽ hoàn toàn tin vào em. Sau những xáo trộn cảm xúc trong tối nay và những ngày trước, em nghi ngờ rằng cậu ấy sẽ không tin những gì em nói.

Hơn nữa, đã quá muộn rồi, và cả hai đều mệt mỏi. Izuku không biết liệu mình có thể tìm thấy các từ ngữ phù hợp vào tối nay hay không. Em cũng không chắc những từ ngữ đó là gì nữa.

Không. Nếu Izuku định tỏ tình, em cần phải hoàn toàn tự tin vào cảm xúc của mình và những gì em sẽ nói. Em cần Kacchan biết, không nghi ngờ gì nữa, rằng em cảm thấy thế nào về cậu ấy.

Vì vậy, không thể là đêm nay.

Nhưng—

"Kacchan," em gọi, thu hút sự chú ý của cậu ấy một lần nữa. Và với tất cả sự biết ơn mà em có thể tập hợp, em nói, "cảm ơn cậu. Vì tất cả mọi thứ!" Em cảm thấy vẫn còn ít nhất một điều nữa mà em muốn Kacchan biết vào tối nay, nên em mỉm cười và thêm vào, "Cậu là tuyệt nhất."

Kacchan đảo mắt trước những lời nói đó, nhưng nụ cười nhếch mép lại thể hiện sự hài lòng.

"Và đừng quên điều đó."

~

Sau vài ngày vừa qua, Izuku tự tin rằng mình thích Kacchan ở trên mức tình bạn. Mặc dù trước đây em chưa bao giờ cảm thấy như vậy với ai, nhưng bây giờ điều đó có vẻ rõ ràng đến mức lạ kỳ. Vì Izuku cứ bắt gặp bản thân mình nhìn chằm chằm vào miệng Kacchan khi cậu ấy nói chuyện, nghĩ về việc ôm cậu ấy khi nấu bữa sáng, mơ về việc ôm cậu ấy cho đến khi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ, hoặc muốn hôn vào ngực Kacchan—

Ahem.

Ừm. Vâng. Vậy nên chắc chắn là em thích Kacchan.

Nhưng dù thế nào, vẫn có quá nhiều thứ dường như đang cố gắng ngăn cản em. Những bất an cũ, những câu hỏi mới, và sự lo lắng thường trực. Rốt cuộc, từ khi có được One For All, em đã tự nhắc nhở mình rằng các mối quan hệ tình cảm sẽ luôn là điều cấm kỵ đối với em.

Em cần một lời khuyên. Và em biết chính xác người mà mình muốn trò chuyện về điều này.

Izuku cầm một tách trà trên tay và có rất nhiều thứ trong đầu. Sáng nay, em đã nhắn tin cho All Might, hỏi liệu chú ấy có thời gian để trò chuyện sau không, và câu trả lời là, "Tất nhiên rồi, chàng trai của ta! Cứ cho ta biết khi nào!"

Cảm giác như quay trở lại ngày xưa. Họ đang ở trong cùng một căn phòng của U.A nơi họ từng gặp nhau để thảo luận về One For All. Nhưng giờ đây, chủ đề mà Izuku muốn nói không hề liên quan đến điều đó. Nó là một thứ có vẻ trẻ con hơn nhiều, nhưng lại khiến em cảm thấy bồn chồn không kém như khi cố gắng tìm hiểu về quirk của mình.

Sau khi trao đổi những lời xã giao cơ bản, Izuku đặt ra câu hỏi đang khiến em trăn trở trong lòng.

"All Might, chú có hối tiếc điều gì không?"

Người đàn ông này có chút ngạc nhiên trước câu hỏi thẳng thắn như vậy, nhưng ông ấy không hề để lộ ra. Giọng All Might nhẹ nhàng nhưng đầy an ủi, như thường lệ trong những ngày này.

"Ừ, có chứ. Nhiều lắm. Đó là một phần của con người." Ông đặt tách trà của mình xuống và ngả sâu vào đệm ghế. "Sao cháu lại hỏi vậy, chàng trai của ta?"

Izuku suy nghĩ một lúc trước khi trả lời.

"Chú đã từng nói với cháu rằng điều khó khăn nhất của việc trở thành anh hùng là biết rằng mình không thể cứu được tất cả mọi người. Giờ thì cháu hoàn toàn hiểu được cảm giác đó."

Em thực sự hiểu. Nhưng cuộc trò chuyện này cần phải tránh xa điều đó, vì lần này, điều mà Izuku thực sự muốn biết lại khác.

"...Nhưng cháu muốn biết liệu chú có hối tiếc điều gì về ... chuyện cá nhân không? Ý cháu là, cháu đã theo dõi toàn bộ sự nghiệp của chú, cháu cảm giác như mình biết gần như mọi thứ về chú. Nhưng cháu vẫn chưa bao giờ nghe chú nói về những sở thích cá nhân, hay những thứ ngoài công việc anh hùng."Ôi trời, nhưng có lẽ là có lý do cho điều đó, đột nhiên em nhận ra. "Nhưng nếu câu hỏi này quá riêng tư, xin chú hãy bỏ qua nhé!"

All Might khẽ cười, và điều đó ngay lập tức làm dịu đi sự căng thẳng của Izuku khi nghĩ rằng mình có thể đã vượt quá giới hạn.

"À," ông thở dài, cân nhắc câu hỏi của Izuku. "Trong trường hợp đó, ta có một điều tiếc nuối đặc biệt. Và đó là một điều rất quan trọng."

Izuku nghiêng người về phía trước, tò mò muốn nghe.

"Trong hành trình trở thành biểu tượng, ta đã bỏ quên những thứ giá trị ngoài công việc anh hùng. Điều đó không hẳn là lành mạnh, như ta nhận ra bây giờ. Ta chưa từng nghĩ đến việc có một mối quan hệ, hay gia đình, hay điều gì sẽ xảy ra sau khi ta nghỉ hưu. Tất nhiên, không phải đó là quan niệm về hạnh phúc của mọi người! Nhưng đặc biệt là với Nighteye..."

Ngực Izuku thắt lại khi nghe tên đó, và giọng nói của All Might trở nên buồn bã. Ông dường như cần nghỉ một lúc trước khi tiếp tục nói.

"...Ta không biết liệu chúng ta có thể trở thành điều gì đó không, nhưng ta ước gì mình đã nghĩ đến cảm xúc của cậu ấy nhiều hơn. Có lẽ ta nên chậm lại một chút, như cậu ấy đã nói. Khi đó, có lẽ mọi người sẽ ở một nơi tốt đẹp hơn."

Izuku cảm thấy rất buồn. Đôi khi, em vẫn quên rằng người anh hùng của mình cũng là một con người, không phải là một sinh vật bất khả chiến bại miễn nhiễm với sự tiêu cực và buồn bã.

Em nói với ông, "Cháu không nghĩ chú Nighteye sẽ trách móc chú, All Might." Rốt cuộc, Sir Nighteye chỉ toàn nói những điều tốt về All Might.

All Might mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không thực sự hạnh phúc. "Ta cũng không nghĩ cậu ấy làm vậy. Nhưng dù sao thì, ta vẫn hối hận vì đã không dành thời gian để thực sự sắp xếp cảm xúc của mình về chuyện đó. Ta quá tập trung vào công việc anh hùng, và ta được biết từ sư phụ của mình rằng bất kỳ những người nào gắn bó với ta sẽ trở thành mục tiêu của All for One, vì vậy ta đã gạt bỏ ý tưởng ấy hoàn toàn. Nhưng nhóc Midoriya," ông đặt một bàn tay to lớn nhưng yếu ớt lên vai Izuku, "trong những năm gần đây, ta đã nhận ra rằng: Tình yêu luôn đáng giá. Dù đó là tình yêu từ một người cố vấn, một người bạn, một thành viên gia đình, hay từ một người bạn đời. Nếu nó xuất phát từ mong muốn chân thành của cả hai bên, thì nó thật sự rất đáng trân trọng."

Izuku để điều đó tràn ngập vào em một lúc. Đó là một suy nghĩ ấm áp, lạc quan. Một suy nghĩ mà chỉ vài tuần trước em còn không thể hiểu nổi, nhưng giờ đây, nó lại nghe có vẻ rất hợp lý. Em cảm giác như tâm trí mình đang dần thay đổi để chấp nhận ý tưởng ấy, giữ nó thật ấm áp và an toàn thay vì đẩy nó ra ngoài như em từng làm trước đây.

"Nhóc Midoriya," nụ cười của All Might giờ đây thật chân thành, có chút tinh nghịch, "xin lỗi nếu ta quá tò mò, nhưng liệu ta có thể hỏi, có phải cháu đang thích ai đó không?"

Izuku cảm thấy mặt mình đỏ lên khi em vội vàng phủ nhận, "Không không không không phải thế đâu! Hoặc có thể là vậy?" Em mất đà, buộc mình phải hít một hơi và bình tĩnh lại. "Cháu vẫn chưa biết, All Might. Cháu đang cố gắng tìm hiểu mọi chuyện."

All Might ừm một tiếng, dựa lưng vào ghế. Ông nâng tách trà lên, thổi nhẹ lên bề mặt để làm nguội bớt. Sau đó, ông nói với Izuku, "Cháu có một trái tim ấm áp và biết quan tâm, thật đáng ngưỡng mộ. Có lẽ việc mở lòng và chia sẻ tình cảm của mình cũng không tồi."

Kacchan đã nói điều gì đó tương tự trong cuộc chiến của họ. Izuku không thể kìm được nụ cười đang dần hiện ra trên khóe môi mình. Em cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết. Nếu...

"Còn một điều nữa..." Izuku bắt đầu. Vẫn còn một câu hỏi mà em đang rất muốn hỏi, nhưng lại sợ câu trả lời.

"Ừm?"

"Chú nghĩ... liệu cháu vẫn có thể trở thành anh hùng, ngay cả khi không có quirk không?"

Em gần như muốn cười vào bản thân mình khi nghe giọng mình run rẩy, giống như khi em hỏi All Might câu hỏi tương tự năm nào. Khi đó, All Might đã trả lời là không.

Nhưng lần này...

"Khi ta trả lời cháu lần đầu tiên, ta thực sự tin vào những gì mình nói. Ta đã bị che mờ bởi sự phán đoán kém cỏi của mình, nhưng rồi cháu đã truyền cảm hứng cho ta. Cháu đã lao ra để cứu bạn của mình. Cháu đã thúc đẩy ta hành động, tiếp tục chiến đấu, ngay cả khi cháu chưa có quirk. Ta đã thấy cháu trưởng thành và chín chắn trước mắt ta. Ta đã thấy trái tim, tâm hồn của cháu và sự tận tâm của cháu dành cho người khác. Nhóc Midoriya," lần này, người anh hùng của Izuku đặt cả hai tay lên vai em và nói với sự tự tin tuyệt đối, "Cháu vẫn có thể  trở thành anh hùng. Ta không nghi ngờ gì về điều đó, bất kể chuyện gì xảy ra."

Izuku không thể ngăn nước mắt trào ra. Nó lấp đầy một phần trong tâm hồn mà em đã rất sợ hãi đối diện, nhưng giờ em đã có được sự xác nhận từ hai người anh hùng quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Vậy nên bây giờ, em cảm thấy mình thực sự có thể tin vào điều đó.

Em khịt mũi và nghẹn ngào nói, "Cảm ơn chú vì tất cả, All Might."

"Ta luôn sẵn lòng bất cứ lúc nào cháu cần, chàng trai của ta." All Might dựa lưng vào đệm ghế lần nữa, và bầu không khí nghiêm túc, cảm động dần nhường chỗ cho một không gian bình dị, thoải mái hơn.

Một lúc sau, All Might hỏi, "Vậy, ai là người may mắn được cháu để ý thế?"

Khi Izuku nói ra cái tên đó, All Might phun hết ngụm trà vừa uống. Điều đó khiến Izuku cười lớn, một cách tự nhiên và chân thành, ngay cả khi All Might xin lỗi vì phản ứng thiếu chuyên nghiệp của mình.

Đúng thế, lúc đầu Izuku cũng ngạc nhiên không kém.

Nhưng giờ đây, em cảm thấy chắc chắn hơn từng giây. Thực ra, điều đó không có gì đáng ngạc nhiên cả, khi thực sự nghĩ về nó.

Không. Không có gì đáng ngạc nhiên cả. Nó hoàn toàn đúng.

~

Em rời khỏi cuộc trò chuyện với All Might trong trạng thái rất thoải mái, nhưng khi trở lại căn phòng của mình, em bỗng đối mặt với thực tại.

Thực tế có hai điều.

Thứ nhất: em cần phải xác định xem tình cảm của mình dành cho Kacchan đến mức nào và cách để tỏ tình.

Thứ hai: để giữ lời hứa với Kacchan và với chính mình, em phải tìm cách để em vẫn có thể trở thành một anh hùng.

Có một chiếc hộp dưới gầm giường mà mẹ em đã gửi khi em mới chuyển đến ký túc xá. Trong đó có tất cả các cuốn nhật ký mà Izuku đã viết kể từ khi bắt đầu biết viết. Em chắc chắn rằng em đã từng viết gì đó, một điều gì đó trong đó, dành cho chính mình với tư cách là một anh hùng tương lai. Có lẽ cũng có một điều gì đó trong đó nữa, nếu em không bao giờ có được quirk.

Em luôn muốn trở thành một anh hùng, bất kể thế nào. Em sẽ không từ bỏ giấc mơ đó.

Em biết rằng những cuốn sổ tay gần đây của mình chủ yếu chỉ ghi chú về các anh hùng mà em quan sát, với một số trang dành cho các bài tập thể dục và các thứ tương tự, vì vậy em xem lại những cuốn lâu nhất có thể.

Có một cuốn từ năm đầu tiên em học tiểu học.

"Hero stuf for the Futre!" Nó viết trên bìa, bằng bút chì màu sáng và với nhiều lỗi chính tả. Nó làm Izuku bật cười khi nghĩ về bản thân lúc nhỏ.

Ngay cả khi có lẽ không có gì thực sự hữu ích trong cuốn sổ này, em vẫn không thể không mở trang đầu tiên.

Trang đầu tiên của cuốn sổ là một hình vẽ của một thẻ All Might mà Izuku vẫn còn giữ cho đến nay. Và sau đó là rất nhiều phiên bản của "All Might thật tuyệt!" "Anh hùng vĩ đại nhất!" và tất cả mọi thứ về người anh hùng số 1. Có những nhãn dán hình ngôi sao rải rác khắp trang, hoàn toàn lộn xộn và không tổ chức.

Trang tiếp theo rõ ràng là do mẹ em viết, vì nét chữ không giống như là nét chữ gà bới mà—thay vào đó là những chữ cái được viết rõ ràng. Đây là một danh sách các tên anh hùng mà em đã từng nghĩ ra cho bản thân, tất cả đều bắt nguồn từ "All Might." Nó làm em cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cũng đem lại một sự ấm áp trong lồng ngực khi nhớ lại. Em luôn là một fanboy—một "thằng mọt sách chết tiệt" như Kacchan thường nói.

Em lật sang trang thứ ba, và ngay lập tức nhận ra rằng đây là một trang quan trọng.

Có những câu ngắn, gần như chưa hoàn chỉnh, được viết bởi Izuku 5 tuổi.

Hôm nay mình đã gặp Kacchan.

Cậu ấy rất ồn ào.

Mình nghĩ cậu ấy sẽ trở thành là một anh hùng tuyệt vời.

Cậu ấy cũng thích All Might!

Sau đó, có một bức vẽ với hai hình que. Một người có mái tóc nhọn, còn người kia có mái tóc xoăn và cả hai đều mặc áo choàng, nhưng trông giống như được vẽ bởi hai bàn tay khác nhau.

Có một mũi tên nhỏ bên cạnh, chỉ vào mô tả "Izuku và Kacchan" cũng có vẻ như được viết bởi hai người khác nhau.

Izuku nhận ra rằng, nếu nó ghi tên của họ, thì em và Kacchan chắc hẳn đã ký tên vào bản vẽ sau khi phác thảo bản thân trong tương lai của họ. Trái tim em tràn ngập niềm vui.Em tự hỏi không biết liệu Kacchan có còn nhớ điều này không, vì em thì không, nhưng em ước mình có thể nhớ được.

Trang thứ tư có một số câu về một ngày của em ở trường, rằng em thích giáo viên vì cô ấy tốt bụng và làm em nhớ đến mẹ của mình, và sau đó là thêm thông tin về Kacchan.

Mình và Kacchan đều muốn trở thành anh hùng!

Mình hy vọng chúng mình có thể là bạn mãi mãi

Trái tim em rộn ràng. Izuku ước gì mình có thể nói với bản thân trong quá khứ rằng mọi thứ sẽ trở thành sự thật một ngày nào đó, bất kể mọi thứ đôi khi có khó khăn đến nhường nào. Em cũng ước mình có thể ôm thật chặt cậu bé đó.

Lần này, bức vẽ là hai người que với bàn tay được "kết nối" với nhau, và trông có vẻ như là Izuku đã tự vẽ bức tranh này.

Ở cuối trang có ghi:

Bí mật... một ngày nào đó mình muốn cưới Kacchan

Izuku đóng sầm cuốn sổ lại ngay lập tức khi mặt em bắt đầu đỏ bừng. Em rên rỉ vào tay mình khi đưa chúng lên che miệng và xoa xoa mặt.

Izuku đột nhiên nhận ra mình ngốc nghếch đến mức nào. Mọi thứ giờ đây thật rõ ràng.

Tất nhiên là Kacchan luôn đặc biệt với em. Em đã yêu cậu ấy từ khi bọn họ mới năm tuổi!

Đó là lý do tại sao ngay cả khi Kacchan rất xấu tính với em, Izuku cũng không bao giờ muốn tránh xa cậu ấy. Đó là lý do tại sao em bắt đầu bắt chước Kacchan khi chiến đấu để giành lấy chiến thắng. Đó là lý do tại sao sự chú ý của em luôn bị thu hút bởi Kacchan, ngay cả trong đám đông. Đó là lý do tại sao Black whip bộc phát. Đó là lý do tại sao em đã lên cơn thịnh nộ khi Shigaraki làm cậu ấy bị thương.

Mọi thứ thật hợp lý!

Izuku đã yêu cậu ấy suốt thời gian qua!

Có lẽ em không nhận ra vì điều đó quá tự nhiên với em. Nó gần như là một phần trong DNA của em lúc này. Và sau khi em được thông báo là em không có quirk, Kacchan dường như trở nên quá xa vời, không thể với tới, vì vậy em không bao giờ dám mơ về cậu ấy theo cách lãng mạn. Em đã từ bỏ lâu đến mức không nhận ra được cảm xúc của chính mình.

Nhưng bây giờ, nó rõ ràng với Izuku đến mức, em muốn cậu ấy theo mọi cách có thể.

...Và Kacchan cũng muốn em.

Izuku có thể hoặc không thể hét vào gối của mình.

Một phần của tiếng hét là sự phấn khích, nhưng cũng có một chút hoảng loạn kiểu như trời ơi mình đã từ chối Kacchan mặc dù mình cũng yêu cậu ấy.

Em thật sự là một thằng ngốc khi nói đến cảm xúc của chính mình.

Với thông tin thay đổi cuộc đời này, Izuku quyết tâm làm mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn. Thực ra, em muốn càng sớm càng tốt. Em đột nhiên cảm thấy rất sốt ruột—em muốn họ ở bên nhau ngay bây giờ.

Em chỉ cần một kế hoạch.

Nếu em muốn nói với Kacchan về tình cảm của mình thì em phải tự tin. Kacchan đã xem đây là một cuộc chiến không thể thắng, điều đó rõ ràng từ những lời cậu ấy đã nói khi thổ lộ. Còn em, là một thằng ngốc khi đã từ chối cậu ấy vì không nhận ra rằng em đã yêu cậu ấy từ khi còn nhỏ.

Em cần phải nói với cậu ấy nhiều hơn chỉ là lời nói, em cần phải chứng minh cho cậu ấy thấy em muốn điều này nhiều đến mức nào. Em rất muốn cậu ấy. Kacchan là kiểu người thích hành động hơn là chỉ nói suông. Vì vậy, nếu Izuku có thể chứng minh tình cảm của mình qua hành động, thì có thể sẽ có nhiều khả năng thành công hơn.

Mắt em lướt qua tờ giấy trên bàn, và đột nhiên, em đã có một kế hoạch.

Em rút điện thoại ra khỏi túi, rồi tìm cuộc trò chuyện của em và Kacchan.

(Khi thấy tên Kacchan trên màn hình, em bị cám dỗ muốn chỉnh sửa tên và thêm một trái tim ngay tại đó, nhưng em bảo mình phải chậm lại cho đến khi thực sự nói với cậu ấy trước.)

Muốn đến phòng tớ không? Em gửi đi.

Sau đó, tiếp theo: ... Tớ cần cậu giúp tớ một số bài tập

Chưa đầy một phút sau, em nhận được phản hồi. Cảm ơn trời, vì Izuku sẽ phải nhìn vào màn hình không biết là bao lâu. (Em chỉ đơn giản là rất phấn khích, được chứ? Và lo lắng nữa! Nhưng chủ yếu là phấn khích.)

Kẻ thua cuộc

Và sau đó: Tao sẽ đến trong 10 phút nữa

Hoàn hảo.

Khi mười phút trôi qua và cánh cửa của Izuku bị đá mở ra, em đã chuẩn bị xong xuôi.

"Chào Kacchan!" em nói, hy vọng giọng của mình nghe có vẻ không lo lắng như em cảm thấy.

Kacchan hừ giọng chào (thật đáng yêu), và sau đó ngay lập tức vào vấn đề, "Mày cần giúp đỡ bài tập ngu ngốc nào thế?"

Izuku lấy những tờ giấy ra khỏi bàn, cầm chúng bằng tay (hơi run rẩy) của mình.

"Thực ra tớ đã hoàn thành bài tập rồi, nhưng tớ muốn xin ý kiến của cậu về câu trả lời của tớ."

Kacchan có vẻ cảm nhận được sự lo lắng của em lúc này, vì vậy cậu ấy nhìn Izuku một lúc lâu với đôi lông mày nhướn lên. Nhưng không đưa ra bình luận nào về điều đó.

Thay vào đó, cậu ấy ngồi xuống giường Izuku, và dành toàn bộ sự chú ý cho em.

"Được rồi. Nói đi."

"Ừm, tớ cuối cùng cũng đã hoàn thành bài tập của Aizawa. Trước đây tớ đã rất khó khăn, vì tớ đã thuyết phục bản thân mình rằng công việc anh hùng là quan trọng nhất, và tớ sẽ không thể làm được nữa. Tuy nhiên cậu đã giúp tớ thấy rằng điều đó không hề đúng. Vì vậy cuối cùng tớ đã hiểu ra." Izuku mỉm cười, mặc dù khá lo lắng.

Kacchan có lẽ thấy sự chân thành của nó, vì vậy môi cậu ấy cũng cong lên.

Với một hơi thở sâu, Izuku bắt đầu đọc.

"Mục tiêu nghề nghiệp của tôi là trở thành một anh hùng chuyên nghiệp. Hơn thế nữa, tôi muốn trở thành anh hùng vĩ đại nhất thế giới. Đây là cách tôi sẽ đạt được mục tiêu đó:

"Bước 1: Tôi sẽ nói chuyện với khoa hỗ trợ, cụ thể là Hatsume Mei, để xem liệu có tài liệu nào có thể tái tạo hoặc sao chép các quirk trước đây của tôi hay không. Theo cách đó, tôi có thể tận dụng những công việc trước đây của mình để áp dụng vào hoàn cảnh tương lai. Tôi muốn tập trung vào Air Force và Black Whip trước, vì chúng có vẻ như là những con đường khả thi có thể tái tạo ngay từ khi bắt đầu.

"Bước 2: Tiếp tục việc học và chế độ tập luyện của mình. Việc theo học tại U.A đã mang lại cho tôi rất nhiều cơ hội để học hỏi và trải nghiệm những điều sẽ giúp ích cho tôi trong hành trình trở thành một anh hùng chuyên nghiệp. Không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng tôi sẽ tiếp tục cố gắng hết sức mình. Còn về việc tập luyện, việc duy trì sức mạnh của mình là rất quan trọng, bất kể hoàn cảnh trong tương lai của tôi là gì, để mình không bị tụt lại phía sau."

Trước khi đọc tiếp, Izuku rời mắt khỏi bài của mình để xem phản ứng của Kacchan. Em muốn thấy biểu cảm của cậu ấy, bất kể là gì.

Và toàn thân em tràn ngập cảm giác thích thú khi làm vậy, khi thấy Kacchan trông rất tự hào. Nó cho em sự tự tin để đọc tiếp bước thứ ba.

"Và cuối cùng," em nói tiếp, "Bước 3: Hỏi Kacchan xem cậu ấy có muốn trở thành cộng sự anh hùng không. Kể từ khi chúng tôi còn nhỏ, cả hai chúng tôi đều muốn trở thành All Might, và chúng tôi đều muốn trở thành anh hùng. Tôi không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn để đạt được điều đó ngoài việc ở bên nhau. Chúng tôi sẽ có thể thách thức nhau và hỗ trợ lẫn nhau vượt qua mọi khó khăn mà chúng tôi phải đối mặt."

Khi Izuku nhìn lên lần này, Kacchan có vẻ khá bất ngờ. Nhưng khi nét mặt cậu ấy lắng xuống, cậu ấy trông thật sự, thật sự rất hài lòng.

"Danh sách này khá là tuyệt đấy." Cậu ấy nói, và sau đó, một cách lén lút và gần như ngượng ngùng, cậu ấy thêm vào, "Tao nghĩ cơ hội thành công ở bước ba là rất cao đấy."

Trái tim Izuku đập thình thịch. Em cảm thấy rất vui, và Kacchan cũng vậy, thậm chí họ vẫn chưa đến phần tuyệt nhất.

Izuku, ngay lúc này, khi nhìn vào cách Kacchan nhìn em, em cảm thấy mình như bất khả chiến bại.

"Thật sao? Vậy thì đây," em đưa bài tập cho Kacchan, "tớ nghĩ cậu sẽ thích mục tiêu cá nhân của tớ hơn."

Em để Kacchan tự đọc mục tiêu này. Trái tim Izuku đập mạnh đến nổi không thể đọc to cho cậu ấy nghe. Hơn nữa, cậu ấy biết chính xác nó nói gì.

"Mục tiêu cá nhân của tôi là có được hạnh phúc thực sự. Tôi đã từng nghĩ mình hạnh phúc một thời gian, và đôi khi tôi cảm thấy như vậy, nhưng cũng có những lúc tôi không cảm thấy như thế. Tôi muốn thành thật với bản thân mình và thực hiện các bước để đảm bảo hạnh phúc của tôi là ưu tiên. Sau đây là cách tôi dự định để đạt được mục tiêu này:

"Bước 1: Tìm đến và tâm sự với bạn bè khi tôi gặp khó khăn. Một người rất quan trọng trong cuộc đời tôi đã khiến tôi nhận ra rằng tôi có xu hướng giấu kín những cảm xúc phức tạp. Khi tôi làm vậy, tôi khó có thể vui vẻ hoặc cảm thấy hạnh phúc vì tôi lo lắng quá nhiều về những gì sẽ xảy ra khi tôi để cho bản thân mình cảm nhận chúng. Bạn bè của tôi là những người tuyệt vời nhất trên thế giới, và họ sẽ không bao giờ đánh giá tôi khi tôi bộc lộ cảm xúc thật của mình, vì vậy việc trò chuyện với họ sẽ giúp tôi giải quyết chúng mà không cảm thấy cô đơn.

"Bước 2: Bắt đầu viết nhật ký trở lại, để thư giãn tâm trí và giải tỏa căng thẳng. Gần đây tôi đã tìm lại được niềm đam mê cũ với việc ghi chép và vẽ phác thảo. Hầu hết các bản vẽ tôi đã làm đều là về các anh hùng, vì tôi thực sự rất thích phân tích các quirk và cách chúng được sử dụng. Tôi thấy rất vui khi được làm điều đó! Làm lại điều đó, cũng như viết nhật ký về những suy nghĩ của tôi từng ngày, sẽ giúp tôi sắp xếp suy nghĩ và cảm xúc của mình khi tôi tiếp tục theo đuổi hạnh phúc.

"Bước 3: ..."

Khi Kacchan đọc xong, cậu ấy vẫn giữ vẻ mặt tự hào đó, nhưng pha lẫn một chút bối rối.

"Đó là một mục tiêu tuyệt vời đấy, Izuku." cậu ấy nói, nghe như là cậu ấy thật sự có ý đó. Sau đó, cậu ấy hỏi, "Bước ba đâu? Đó là điều mày cần giúp đỡ à?"

Izuku mỉm cười và lắc đầu. Trong khi Kacchan đang đọc, em đã lấy một cuốn sổ nào đó từ bàn của mình.

Em đi về phía giường và ngồi sát bên Kacchan.

"Với cái này, nó nằm ở một vị trí hơi khác một chút." Izuku nhẹ nhàng giải thích, gần như thì thầm. "Nó nằm ở dưới cùng của trang tiếp theo, nhưng tớ muốn cậu đọc cái này trước."

Và rồi, em đưa cuốn nhật ký đầu tiên của mình cho Kacchan, mở ra trang ba để bắt đầu. Izuku quan sát khi mắt cậu ấy lúc đầu là ngạc nhiên, nhưng sau đó dừng lại trước nội dung trên trang giấy—những câu chữ mà Izuku bé nhỏ đã viết, những bức vẽ mà cả hai người đã thực hiện, và tên của họ mà họ đã ký.

"Chữ viết xấu quá." Kacchan thì thầm, nhưng ánh mắt cậu ấy sáng lên, và ngón tay của cậu ấy lướt qua cả hai cái tên như thể chúng là những báu vật.

Khi cậu ấy đã đọc xong trang đó và ngồi ngẫm nghĩ về những kỷ niệm tuổi thơ của họ trong một hoặc hai phút, Izuku lật sang trang tiếp theo.

Ánh mắt cậu ấy lướt qua trang giấy giống như đã làm lần trước. Izuku cố gắng quan sát, em nín thở, chờ đợi Kacchan nhìn thấy những từ ở cuối trang.

Bí mật... một ngày nào đó mình muốn cưới Kacchan

Izuku biết chính xác khoảnh khắc Kacchan đọc được điều đó, vì chàng trai bên cạnh em hít vào một hơi thật sâu, rồi bất động ngay lập tức.

Bước 3, Izuku tự nhủ, chứng minh cho Kacchan thấy rằng em cũng yêu cậu ấy.

Izuku chờ đợi, nín thở giống như Kacchan. Em không muốn làm phiền khi Kacchan đang xử lý ý nghĩa của điều đó.

Em có thể nghe thấy tiếng Kacchan nuốt nước bọt. Em cảm nhận được mồ hôi trên cánh tay nơi nó đang áp vào Izuku.

Kacchan có vẻ như không biết phải nói gì. Cậu ấy trông như đang vật lộn, như thể không tin vào cả mực trên giấy trước mặt mình. Cái duy nhất cậu ấy có thể nghĩ ra, trong một nỗ lực thất bại để đùa giỡn đó là, "Aizawa sẽ nôn khi đọc cái này, heh."

"Tớ yêu cậu, Kacchan." Izuku nói, dễ dàng như việc hít thở, vì em không thể chịu nổi thêm một giây nào nữa khi Kacchan nghĩ rằng tình cảm của cậu ấy không được đáp lại.

Kacchan không nói gì, nhưng cả cơ thể cậu ấy trở nên cứng đờ. Cậu ấy trông như không biết phải làm gì với bản thân mình, ánh mắt nhìn xuống cuốn sổ, nắm tay siết chặt rồi thả lỏng.

"Mày nói dối, Izuku."

Izuku lập tức trấn an, "Không, tớ thực sự nghiêm túc đấy."

Kacchan lắc đầu, lông mày nhíu lại khi cậu ấy vật lộn với cảm xúc của mình.

"Tao đã khiến mày phải cảm thấy như vậy." cậu ấy nói. " Trước đây mày không—"

"Cuốn sổ mà cậu đang cầm trên tay là bằng chứng cho thấy điều đó không phải là sự thật."

Điều đó làm Kacchan ngừng lại. Để thật sự xem xét bằng chứng, mặc dù rõ ràng điều đó đang làm lung lay mọi thứ mà cậu ấy nghĩ mình đã biết trước đó.

Izuku đã trình bày xong, giờ là lúc để nói rõ. Em cần Kacchan biết tất cả.

"Kacchan," em bắt đầu, gọi tên cậu ấy như cách em vẫn thường làm, "yêu cậu, điều đó đến với tớ thật dễ dàng, thật tự nhiên, đến nỗi tớ thậm chí còn không nhận ra. Nhưng khi tớ bắt đầu nghĩ về tương lai của mình, chẳng có gì lạ khi tớ muốn có cậu trong đó."

Kacchan bắt đầu khóc, và điều đó thật đau lòng theo cách đẹp đẽ nhất. Cậu ấy im lặng ngoại trừ một tiếng nấc nhỏ đi kèm với những giọt nước mắt đầu tiên chảy dài xuống má, và rơi xuống cuốn sổ vẫn còn mở trên đùi cậu ấy. Izuku không thể kìm được khi cổ họng mình thắt lại, và mắt em bắt đầu cay.

Khi em với tay để nắm tay Kacchan, cậu ấy không rút lại. Ngón tay cậu ấy run rẩy và do dự một chút trước khi đặt chúng vào giữa tay Izuku.

Izuku vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với cậu ấy.

"Kacchan, có một lý do mà tớ đã kể cho cậu nghe về One for All trước tiên. Có một lý do mà tại sao tớ biết tớ có thể làm được điều đó. Có một lý do tớ vẫn luôn đuổi theo cậu suốt thời gian qua. Có một lý do khiến tớ thực sự không thể nói không khi cậu tỏ tình với tớ. Kacchan," em cảm nhận đôi môi mình run rẩy, cổ họng nghẹn lại với quá nhiều cảm xúc, và nước mắt em trào ra, "tớ đã yêu cậu suốt thời gian qua."

Izuku quan sát khi đôi mắt Kacchan nhắm lại một lúc. Và sau đó Kacchan quay người lại, nhìn vào đôi mắt Izuku lần đầu tiên kể từ khi cậu ấy nhìn thấy những từ ở cuối trang thứ tư, có sự hỗn loạn sâu sắc trong đôi mắt đỏ đó.

Izuku nhận ra rằng Kacchan đang sợ hãi. Hoảng loạn.

"Tao—Tao không hoàn hảo, Izuku, mày biết mà. Vậy sao mày có thể...?"

Kacchan đang cố đẩy em ra. Cố thuyết phục rằng cậu ấy không thể, rằng họ không nên như vậy. Rằng cậu ấy không đủ tốt.

Điều đó sẽ không hiệu quả đâu. Izuku là người rất bướng bỉnh, và em sẽ không từ bỏ Kacchan.

"Tớ cũng không hề hoàn hảo. Tớ sợ tương lai. Tớ sợ mất đi quirk của mình và tớ sợ mất cậu. Tớ sẽ mắc lỗi, và cậu cũng sẽ vậy. Nhưng, nếu chúng ta cùng nhau—ở bên nhau, tớ nghĩ chúng ta sẽ có thể giải quyết những rắc rối đó." em hứa, "Tớ muốn cùng cậu giải quyết mọi chuyện, Kacchan."

Có vẻ như Kacchan đang dần thua trận chiến bên trong, cái trận chiến bảo cậu ấy rằng cậu ấy không thể có được Izuku, vì cậu ấy đang từ từ di chuyển và áp trán họ lại với nhau. Izuku xoa xoa trán cậu ấy từ bên này sang bên kia, giống như khi em tìm thấy Kacchan suy sụp ở phòng tập.

Kacchan nghẹn thở khi cố gắng đưa ra lý do cuối cùng. "Tao rất ích kỷ và tham lam. Tao muốn mày chọn tao thay vì thế giới."

Izuku yêu cậu ấy. Izuku ngưỡng mộ cậu ấy. Izuku sẽ chọn cậu ấy, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.

"Cậu có thể ích kỷ với tớ, miễn là tớ cũng có thể ích kỷ với cậu."

"Mày? Ích kỷ ư?" Kacchan cười khẩy như thể ý tưởng đó thật nực cười, "Thế mày muốn gì cơ?"

Izuku nói ra suy nghĩ của mình.

"Tớ muốn ôm cậu, hôn cậu và ở bên cậu. Tớ muốn cùng cậu, ăn sáng, tập luyện, cùng khóc và cùng xem phim All Might. Tớ muốn gọi cậu là của tớ và tớ cũng muốn cậu gọi tớ là của cậu. Tớ muốn trở thành cộng sự/bạn đời của cậu theo mọi cách có thể, trong suốt quãng đời còn lại của chúng ta. Tớ muốn—"

Kacchan cười khẽ, giọng vẫn còn ướt át, nhưng giọng nói của cậu ấy giờ đã bình thản hơn.

Cậu ấy lùi lại, điều đó khiến Izuku dừng lại. Họ vẫn đang chia sẻ hơi thở, nhưng Izuku có thể nhìn thấy khuôn mặt Kacchan một lần nữa. Và điều đó thật tuyệt vời, bởi vì em có thể thấy rằng, cuối cùng Kacchan đã thật sự tin tưởng em.

"Tao cũng vậy." Kacchan thì thầm. "Tao cũng muốn như thế."

Ánh mắt cậu ấy dường như lấp lánh, môi cậu ấy cong lên, như một lời mời, một thử thách. Đôi môi cậu ấy hồng và mềm mại, ngay trước mặt.

"Thử tao xem, Izuku." Kacchan yêu cầu.

Vì vậy, tất nhiên là Izuku nghe theo.

Và ôi, thật tuyệt khi đôi môi của họ cuối cùng cũng chạm vào nhau. Có một tia lửa, một sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể Izuku ngay lập tức. Kacchan chắc hẳn cũng cảm nhận được điều đó, vì cậu ấy rên rỉ trong nụ hôn, và choàng tay qua vai Izuku để giữ em ở đó, để tay mình luồn vào tóc Izuku và nắm lấy nó. Họ hít chung một bầu không khí nóng bỏng, tràn đầy năng lượng, hết lần này đến lần khác khi họ đẩy nhau ra, rồi lại kéo lại chỉ một chút, rồi lại hôn sâu thêm nữa.

Izuku rên rỉ vì khoái cảm của tất cả những điều đó, em dành một chút thời gian để nhẹ nhàng cắn vào môi dưới căng mọng của Kacchan và kéo nó, chỉ để nghe lại tiếng rên rỉ đó. Điều đó có tác dụng. Izuku phải buông ra vì em bắt đầu cười quá nhiều. Đáp lại, Kacchan cắn môi Izuku, cắn từng miếng nhỏ, di chuyển khắp nơi trên đó, rồi mút nó.                                                                (xin lỗi vì t cũng kh tưởng tượng ra cảnh nì =))))))))

Izuku chưa bao giờ làm thế này trước đây, nhưng em cảm thấy rất tham lam, em muốn nhiều hơn nữa, tất cả mọi thứ, tất cả về Kacchan. Em thè lưỡi ra, liếm vào miệng Kacchan, và ngay lập tức cảm nhận được vị mặn của những giọt nước mắt. Em không bao giờ muốn dừng lại, nhưng em cũng cực kỳ muốn nhìn thấy khuôn mặt của Kacchan.

Em tách ra, tận hưởng cảm giác đôi môi của họ dường như vẫn muốn dính lại với nhau trong giây phút tuyệt vời đó, và cố mở mắt, chớp mắt để xua tan sự mơ màng choáng váng nhanh nhất có thể, đủ để nhìn thấy—

Kacchan trông thật dịu dàng, đầy quyến rũ. Đôi môi cậu ấy bị cắn và sưng đỏ, hé mở như đang đòi hỏi thêm nụ hôn. Đôi mắt Kacchan nhắm nghiền, hai gò má ửng hồng và lấm tấm nước. Dù dịu dàng là thế, cậu ấy vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ, sắc bén, nắm chặt lấy Izuku và—

"Đẹp quá đi." Izuku không nhịn được thì thầm. Em ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt.

Kacchan mở mắt chỉ để nhìn chằm chằm vào em, và Izuku cảm thấy thật hạnh phúc, thật tuyệt vời, đến nỗi em không thể cưỡng lại việc hôn lên trán Kacchan. Kacchan lầm bầm dưới hơi thở về việc đó, nhưng môi cậu ấy lại cong lên thành một nụ cười phản bội.

Vậy nên Izuku hôn lên mũi Kacchan. Rồi đến má. Rồi đến hàm. Di chuyển dọc xuống cổ cậu ấy, em để lại những nụ hôn trân trọng lên từng phần da mà em có thể chạm vào. Kacchan để em làm vậy, nhẹ nhàng lướt nhẹ lên da đầu Izuku theo cách khiến em rùng mình vì sung sướng.

Cuối cùng, em hôn lên cổ Kacchan. Em cảm nhận được yết hầu Kacchan nhô lên khi nuốt nước bọt, và giữ ngón tay mình ngay dưới hàm Kacchan.

Thình thịch, thình thịch, trái tim Kacchan đập mạnh mẽ.

Izuku đột nhiên bị choáng ngợp, một lần nữa. Em nghẹn ngào vì những giọt nước mắt, chúng bắt đầu lăn dài xuống mặt em như thể chúng chưa bao giờ ngừng lại.

"Kacchan, tớ yêu cậu." em nói, ngẩng đầu lên để có thể nói trực tiếp.

Kacchan do dự trong một giây, trông như thể cậu ấy cũng không thể tin vào cảnh tượng trước mắt, nhưng sau đó cậu ấy hôn lên vết sẹo trên mặt Izuku, nơi từng có những đốm tàn nhang và giờ đây là những dấu vết của nước mắt.

"Tao yêu mày, Izuku." anh thì thầm. Giọng anh nghe có vẻ run rẩy, vừa đầy chắc chắn, và vỡ vụn nhưng lại tràn đầy tự do. Cả hai lại khóc thêm một chút nữa khi vẫn ôm chặt lấy nhau trong suốt khoảnh khắc đó.

Khi họ lùi lại một chút để nhìn thấy khuôn mặt của nhau lần nữa, ngực Kacchan bắt đầu rung lên với những tiếng cười đứt quãng, nghẹn ngào.

"Chúng ta thật thảm hại." Kacchan nói một cách run rẩy, khi cậu ấy đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên mặt Izuku. Izuku đưa tay lên để đáp lại, và biết chính xác những gì mình muốn nói.

"Nhưng ít nhất thì chúng ta cũng thảm hại cùng nhau."

Nếu Izuku có thể chọn một khoảnh khắc để đóng băng mãi mãi, để giữ an toàn trong túi của mình, thì đó sẽ là nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt Kacchan vào khoảnh khắc đó.

Ngay cả với những vệt nước mắt vẫn còn chảy dài trên má, cậu ấy vẫn tỏa sáng rực rỡ. Đường cong của miệng cậu ấy trông thật quyến rũ. Izuku không thể làm gì khác ngoài việc hôn lên đó.

Và thật tuyệt vời, không chút do dự, Kacchan hôn lại em.

~

(về lại anh/em)

Sáng hôm sau, Izuku thức dậy và ngay lập tức đi xuống ăn sáng. Năng lượng tràn đầy trong người em khiến em gần như nhảy cẫng lên trong thang máy suốt chuyến đi.

Khi em bước vào bếp, Kacchan đang ở đó, nấu ăn như anh vẫn làm mỗi sáng. Tóc vẫn bù xù như thường, vẫn vẻ mặt tập trung tuyệt vời. Vẫn là Kacchan đẹp trai mọi khi.

Chỉ khác là lần này, Izuku được phép chạm vào.

Em đi đến phía sau Kacchan, quàng tay quanh eo anh và vùi mặt vào lưng áo của anh.

"Chào buổi sáng!" em thở dài vào đó. Nơi đây thật ấm áp và mềm mại. Em nhớ Kacchan, dù họ chỉ mới gặp nhau vài giờ trước. Có lẽ tối nay Kacchan sẽ cho em ngủ lại phòng nếu em xin anh một cách nhẹ nhàng và hôn anh ấy thêm một lần nữa.

Izuku chợt thoát khỏi dòng suy nghĩ đó trong giây lát, bởi vì Kacchan dường như cứng đờ người khi được ôm, dù chỉ trong một giây.

"Tớ làm quá à?" Izuku hỏi, chuẩn bị buông tay ra.

Kacchan ngay lập tức quay lại đối diện em, lắc đầu trước khi hôn ngay lên môi em trong một động tác dài và chậm rãi. Anh không để Izuku rời khỏi cái ôm, thay vào đó, anh vòng tay quanh vai Izuku.

"Không phải. Chỉ là..." anh khẽ cười, và mặt anh đỏ lên nhanh chóng khi tránh ánh mắt Izuku, "mày không biết tao đã mong mỏi điều này bao lâu rồi đâu."

Lời thừa nhận đó khiến bên trong Izuku gào thét. Kacchan đáng yêu quá đii!

Họ hôn nhau lần nữa. Chỉ là một cái hôn nhẹ. Rồi thêm một cái nữa. Rồi một cái nữa. Cảm giác thật tự nhiên, thật đúng đắn.

Izuku thở dài mơ màng. "Nếu cậu muốn, tớ sẽ ôm cậu như thế này mỗi sáng đến hết cuộc đời luôn."

Kacchan nhẹ nhàng tát Izuku bằng cán thìa. Tuy nhiên anh không từ chối kế hoạch đó của Izuku, anh chỉ hôn lên má Izuku rồi quay lại nấu ăn. Cổ anh đỏ bừng vì ngượng ngùng, sắc đỏ lan đến chóp tai anh.

Izuku dựa vào lưng anh lần nữa, hít thở mùi hương của anh.

Mọi thứ đều không hoàn hảo. Chúng sẽ không bao giờ như vậy.

Cuộc sống thật hỗn loạn. Quá trình chữa lành thì đầy đau đớn. Izuku và Kacchan trông thật thảm hại.

Nhưng giờ đây Izuku đã biết hạnh phúc đích thực là như thế nào. Và em sẽ không bao giờ từ bỏ điều đó.

Bất kể tương lai sẽ mang đến những thử thách gì, bất kể những kẻ xấu nào sẽ xuất hiện, hay những con quái vật mà họ phải đối mặt, Izuku đều không lo lắng chút nào.

Rốt cuộc thì, họ là Izuku và Kacchan mà.

Họ có thể làm được tất cả mọi thứ cùng nhau.



END


riêng t, thì fic này thật sự rất sâu sắc và siêu ý nghĩa, và t cảm thấy t dịch chưa tới cũng như chưa sát nghĩa lắm. Mọi người có thể vào đọc fic gốc để cảm nhận rõ hơn nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro