Chương 12: Tháng Bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: "July"

Khi ngày tháng bắt đầu trôi qua, Dream chuyển mình sang tháng Bảy. Nó chào đón anh với ánh hoàng hôn màu hồng, những bữa ăn nóng hổi và tiếng lách cách của đá lạnh nhẹ gõ vào thành cốc. Những đêm ẩm thấp kéo anh ra khỏi màn hình máy tính và căn phòng ngột ngạt, và dẫn anh đến sân sau của nhà mẹ mình để trò chuyện tại trong bữa tối.

Cuộc gọi của anh với Sapnap và George đã kết thúc sau khi mắt họ trở nên nặng trĩu và chia tay nhau bằng những lời tạm biệt có chút rụt rè. Sự xa cách đó tạo cảm giác lạ lùng, thứ gì đó ở giữa thiếu thốn và đầy đủ bay bổng trong không gian. Anh đã quá kiệt sức để có thể khóc, có quá nhiều thông tin để tiếp tục suy ngẫm. Anh cảm thấy sự thôi thúc rằng phải nhắn tin cho George khi anh đã ngã vào chỗ chăn bông và ga trải giường của mình, nhưng ngay lập tức, anh biết họ thực sự không còn gì để nói nữa.

Anh ngủ một giấc. Và tỉnh dậy một cách dễ dàng.

Những ngày - yên tĩnh, khiến anh đau thương, rồi lại chữa lành anh - trôi qua. Anh dành hàng giờ để mở những lá thư từ hộp thư P.O của mình, trong im lặng. Những giọt nước mắt của anh rơi trên các trang của một bức thư khi tâm trí của anh không thể nhấc các câu từ ấy ra khỏi trang giấy và sắp xếp chúng lại theo một logic nhất định. Anh hít thở, nắm lấy điện thoại cố định gần đó trong lòng bàn tay và gọi ba cuộc điện thoại.

Đầu tiên, với bác sĩ trị liệu mà anh đã không gặp từ khi còn nhỏ, sống ở một góc phố nhỏ và không mấy khi tiếp xúc với xã hội.

Tiếp theo, là với mẹ anh.

Cuối cùng, là tới quán rượu địa phương để thưởng thức burrito bít tết xuất cực lớn.

Tháng Bảy đặt đôi bàn tay nhuốm ánh nắng mặt trời lên vai anh khi anh trượt điện thoại trở lại ống nghe. Ngực anh bỗng đau nhức, và mắt anh lại bỏng rát.

Anh để mình tiến về phía trước.

Trong những bữa ăn chiều muộn tại nhà của gia đình anh cách đó hai giờ đi ô tô, thì một tiếng vo ve truyền lên từ dưới con lạch lầy lội nằm sâu trong góc cũng ở sân sau. Những con bọ bay lượn trên mặt đầm lầy ẩm ướt, và thỉnh thoảng lượn lờ tìm kiếm thức ăn qua ánh sáng hắt xuống phía chân trời dày đặc.

Ngồi vào chiếc bàn kính, Dream dùng một lòng bàn tay gạt mấy con bọ là lạ ra khỏi đĩa của mình, trong khi lòng bàn tay kia dang ra và đặt trên khăn ăn. Em gái ngồi xem xét kỹ lưỡng các ngón tay của anh.

Cô bé đang sơn móng tay trái của anh thành màu tím, để phù hợp với mái tóc sáng màu xõa trước mặt, trước khi vội vàng vén nó ra sau tai.

"Mẹ thực sự vui mừng khi nghe điều đó, Clay ạ." mẹ anh nói từ phía đầu bàn, ngả người trên ghế với một nụ cười dịu dàng. "Con đã lên lịch hẹn chưa?"

Dream nhai phần còn lại của chiếc bánh mì kẹp thịt, dùng tay còn lại che miệng khi gật đầu.

"Khi nào vậy?" Em gái anh tò mò hỏi.

Anh nuốt nước bọt rồi lấy khăn ăn lau vết dầu mỡ trên mặt. "Chủ nhật tuần tới."

"Con có thể bỏ lỡ bữa tiệc BBQ đấy." mẹ anh chỉ ra.

Dream nhún vai với vẻ hờ hững. "Con sẽ thử tự mình tổ chức."

Em gái anh cẩn thận gạt đi một giọt sơn móng tay trên bàn. "Nhưng anh đâu hay làm thế vào ngày thứ Ba?"

Anh cau mày với vẻ hoài nghi, nhìn cô vặn nắp chai màu tím và lấy ra một lớp keo trong. "Làm sao mà em lại nhớ mấy cái đấy?"

Anh đã bị buộc phải tham gia các buổi điều trị hàng tuần với bác sĩ Lauren vài năm trước, khi hành vi nổi loạn đáng ngờ của anh đã làm dấy lên quá nhiều lo lắng cho gia đình và cả chính quyền địa phương. Ban đầu anh ghét mấy chuyện đấy, nhưng sau rất nhiều thời gian để trải nghiệm, phần nào đó trong anh đã phát triển mạnh để tìm ra cách thể hiện cảm xúc và tự điều hướng bản thân.

Còn quá trẻ để thừa nhận đó là thứ mình cần, anh đã từ chối lời đề nghị tiếp tục làm bệnh nhân, nhưng lại được thông báo rằng "cánh cửa sẽ luôn rộng mở."

Anh và mẹ anh đã không chia sẻ nhiều về những tháng ngày khủng khiếp đó với anh chị em của mình, nhưng em gái anh lại mỉm cười với anh một cách sắc bén.

"Vì em thông minh." cô ấy nói.

Anh hừ một cái. "Rồi, rồi. Khó tin lắm luôn đấy."

Cô ấy tạm dừng việc thoa lớp sơn bóng mỏng trên cùng. "Anh định đập phá cảm xúc của em đấy à."

"Anh không có."

"Các con có thể muốn rời đi sớm." mẹ anh cắt ngang cuộc trao đổi, "Trời đã gần đủ tối để buổi biểu diễn bắt đầu."

"Về cơ bản là con ăn xong rồi." em gái anh đảm bảo, đậy nắp chai sơn bóng. "Chỉ cần đừng làm nhòe nó trước khi nó khô, được chứ?"

Dream nâng khăn ăn lên và bắt đầu xếp đồ dùng lên đĩa, chú ý đến bàn tay có sơn của mình. "Họ thực sự vẫn làm thế sao? Con nghĩ rằng một lệnh cấm tạm thời là nguyên nhân dẫn đến việc cái lán bốc cháy vào năm ngoái."

Mẹ anh đưa chiếc đĩa của mình về phía anh, và anh thêm nó vào đống trong tay mình. "Mẹ nghĩ Roy và gia đình anh ấy vẫn là bạn tốt của cảnh sát trưởng," cô nói, "vì vậy họ vẫn đang tiến hành."

"Huh." Dream rời khỏi chỗ ngồi với những món ăn cuối cùng, và mang chúng đến chỗ màn hình ti vi một cách ngẫu hứng. "Được rồi, nếu mẹ muốn ở ngoài đợi, thì con sẽ ở đó trong 5 phút nữa."

Anh ấn lưng vào cánh cửa để đẩy nó ra, lò xo kim loại căng ra thấy rõ do trọng lực khi anh bước vào trong.

"Năm phút á?" Anh nhìn thấy em gái mình đặt ly xuống và đưa tay lau cằm. "Chậm thế cơ à."

Anh đảo mắt. "Em biết em có thể giúp còn gì."

Họ nhìn chằm chằm vào nhau qua tấm màn mỏng khi cánh cửa đóng hờ, cho đến khi em gái anh nhìn chằm chằm vào bát đĩa, và nhìn sang hướng khác.

Anh cười toe toét.

Khi rửa những chiếc đĩa sứ, và ném những chiếc khăn ăn màu trắng và xanh đỏ vào thùng rác, anh đã bảo vệ bàn tay trái của mình khỏi nước và lau chùi một cách cẩn thận.

Anh xem xét những chiếc áo khoác mịn màng với niềm yêu thích ngày càng tăng khi sau đó anh lượn lờ tại vài dãy nhà xuống phố, nơi các bậc cha mẹ hàng xóm đã tổ chức một lễ kỷ niệm nhỏ trên ngã tư ngoại ô. Khi em gái nở nụ cười đáp lại anh, anh quyết định yêu màu tím hơn một chút.

Anh nhìn những chiếc trụ và tấm ván sẫm màu nằm trên mặt đường nhựa, và hai người nhìn nhau đầy phấn khích.

"Đừng đến quá gần." anh nói, và cô đảo mắt. Họ đứng trên bãi cỏ mới cắt của bãi cỏ nhà hàng xóm, bóng tối bao trùm xung quanh họ trong khi những đứa trẻ địa phương và cha mẹ chúng tạo thành một đám đông nhỏ.

Một phụ nữ trẻ từ hai cánh cửa đi ngang qua họ, vui lòng mở rộng những lá cờ cầm tay và dây chuyền cườm nhỏ. Họ thì thầm 'cảm ơn' và vui vẻ giật mạnh món đồ trang sức bằng nhựa trên đầu.

Dream xoay lá cờ rẻ tiền trên tay, nhìn những cậu bé hàng xóm lớn tuổi hơn tiến lại gần đống pháo hoa đang ngủ yên với sự giám sát tận tình của người lớn. Anh nhớ lại lần đầu tiên anh châm ngòi cho chiếc cầu chì khi anh còn là một đứa trẻ, cầm chiếc bật lửa dài trong tay cầm nhỏ và trách nhiệm mãnh liệt trong tâm trí anh. Ngay cả khi đó, anh vừa phấn khích vừa sợ bị bỏng.

Bấc đèn sáng, và các cậu trai chạy tán loạn.

Dream và em gái chờ đợi.

Chiếc hộp kêu vang, sau đó rít lên, và cái tên lửa đầu tiên bắn vào bầu không khí đen tối. Đôi mắt của họ hướng lên để nhìn theo khi nó đi qua một tia sáng lấp lánh.

Nó bay lên và bay lên, cho đến khi cuối cùng bùng nổ trong một dàn hoa lấp lánh màu đỏ và trắng trên nền trời tuyệt đẹp. Nhịp tim đầu tiên nổi lên, nhịp thứ hai bùng cháy, sau đó là nhịp thứ ba, và màn đêm ngập tràn màu sắc tươi sáng và tiếng ồn phấn khích khiến lồng ngực của Dream trở nên ấm áp.

Ngọn lửa trên không đó rất đẹp.

Theo bản năng, anh với lấy túi sau của chiếc quần jean, rút ​​điện thoại ra với một nụ cười.

Một vụ nổ khác tạo ánh lấp lánh trong làn khói tích tụ phía trên họ.

Anh do dự.

Màu xanh lam và xanh lá cây lóe lên trên mái tóc của anh, trong khi màu trắng nhẹ nhàng từ thiết bị mở của anh ấy thấm qua cằm và mũi. Anh muốn nói cho George biết "kỳ nghỉ nho nhỏ ở Mỹ" của họ tuyệt vời như thế nào - nhưng có lẽ không nên như thế.

Đau thật.

Quả pháo tiếp theo khiến đám đông đang xếp hàng ồ lên trùng khớp nhịp tim đập thình thịch của anh. Em gái anh nhận thấy sự im lặng đột ngột của anh và hỏi, "Anh có muốn quay video cho mẹ xem không?"

Nó đau lắm, anh nghĩ, nhưng không sao.

Anh lắc đầu. "Không, anh chắc rằng bà ấy có thể nhìn thấy nó từ trong nhà." Anh tắt màn hình phát sáng của mình và yên lặng thu hết những suy nghĩ vào túi. "Dù sao thì cũng vui hơn khi xem trực tiếp."

Ánh vàng rực rỡ cùng những tiếng hò reo và tiếng hoan hô từ phía đám đông đang ngây ngất. Pháo hoa mua ở cửa hàng rực rỡ tỏa ra khắp nơi và bao phủ bầu trời nhỏ bé của họ bằng sự táo bạo và cuồng nhiệt.

Em gái anh ngả đầu mình vào vai anh.

"Nó trông như ma thuật vậy." Cô nói giữa những tiếng nổ lớn.

Anh vòng một cánh tay quanh lưng lên vai cô và thì thầm, "Đúng vậy."

Khi anh lại liếc nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, đang ngửa đầu nhìn bầu trời mưa tro, đôi mắt cô chứa đầy màu sắc.

Anh tự hỏi, trong một khoảnh khắc, nếu anh có thể bay lên lơ lửng trong không trung và uốn lượn giữa các vì sao, trái tim đang vỗ trống của anh sẽ đọng lại cảm xúc gì.

-

Mặt trời đập vào cổ Dream một cách tàn nhẫn khi anh loạng choạng bước xuống cầu thang, lướt qua bãi đậu xe vắng vẻ. Lòng bàn tay anh ấm áp chạm vào với tay cầm xe, và anh nâng cánh cửa lái xe mở ra để sập vào chỗ ngồi ngột ngạt - với một tiếng chốt lớn như phàn nàn về sự vội vàng của anh.

Anh nhét chìa khóa vào ổ, đặt tay lên bức tượng nhỏ bằng kim loại và đốm trắng treo trên chiếc nhẫn, các đốt ngón tay ấn vào bảng điều khiển khi anh không thể xoay nắm đấm của mình.

Anh đã làm được. Anh thực sự đã quay trở lại với những bức tường sơn màu be và đi văng màu đỏ sậm và tấm bằng Tiến sĩ được đặt trên giá gần đồng hồ. Một chiếc đồng hồ màu đen, nơi mà một chiếc đồng hồ bằng thiếc thường được treo, đếm được một giờ rưỡi kể từ khi anh ngồi lì trong căng thẳng khi bị thẩm vấn trước một người từng quen biết anh.

Anh muốn tay mình di chuyển, để nổ máy, nhưng cơ thể anh lại từ chối.

Những ngón tay anh trượt khỏi phím chờ, và anh ngồi phịch xuống chỗ ngồi của mình. Không khí tù đọng quanh anh lắng đọng dưới mũi anh, mang theo mùi của một chiếc máy làm sạch ô tô bị lãng quên mà anh đã giấu trong một khoang trống ở đâu đó.

Anh lướt một bàn tay run rẩy qua mái tóc mềm mại của mình.

Kính chắn gió lớn trước mặt anh phản chiếu hình lá cọ, tòa cao ốc màu cam, những đường đỗ xe màu trắng. Bên trên những tảng đá nhiều hình khối và những tán cây đung đưa theo gió, cả bầu trời trải dài một màu xanh biếc.

"Không sao đâu," anh nói những lời đó với vẻ run rẩy đến nghẹt thở. Ngực anh như thắt lại. "không sao mà."

Bây giờ, tiếng khóc của anh đến một cách từ từ; bắt đầu với một cơn đau dữ dội trong cổ họng, khiến má anh đỏ bừng lên, đôi mắt chớp nhanh cho đến khi mũi tắc lại, đầu nặng trĩu, và nước mắt nóng hổi bắt đầu lăn dài trên mặt.

Phổi của anh đau nhức liên tục vì sức nặng của những tiếng nức nở; tay anh tìm cách nắm chặt bánh xe bằng da. Khi anh siết chặt từng khớp nối trong những ngón tay vặn vẹo của mình, xương sườn của anh bắt đầu nhẹ đi.

Thứ nước mặn chát chảy từ mặt xuống ngực anh. Một tiếng nấc đau đớn bỗng trở thành chìa khóa cho sự giải thoát, rồi một tiếng nấc khác, và một nụ cười chợt nở trên nét mặt anh.

"Chúa ơi." anh thở phì phò.

Anh lau đi những vệt ướt trên quai hàm của mình trong khi nước mắt vẫn nhỏ giọt và rơi ra từ mắt anh.

Anh mở điện thoại và nhắn tin cho George: Chào anh.

Một lúc sau, George trả lời: Chào em.

Dream hít hà, lau má lại lần nữa.

Buổi trị liệu đầu tiên của em diễn ra thực sự rất tốt, anh nhắn.

Nó hầu như không có nhiều chuyện xảy ra — tóm tắt ở cấp độ bề mặt, kể lại những năm Dream không gặp ông ấy, giải thích cẩn thận về lý do tại sao bây giờ, sau ngần ấy thời gian, anh lại trở lại vào giữa mùa hè và có vẻ là đã thành công.

Nó hầu như không là gì cả, nhưng với Dream, nó là tất cả. Anh đã thả lỏng dây quai hàm của mình đủ để mở lòng ra theo cách anh muốn, với sự sợ hãi và kĩ năng xác định tình huống vẫn chưa đâu vào đâu mấy. Giữa những ngón tay cái đang loay hoay và những cái nhìn khiến trái tim anh đập dồn dập và anh bắt đầu kể lại.

Anh nhìn bong bóng soạn tin của George trong một phút, trước khi tin nhắn của anh ấy được gửi đi.

Sao nghe nó gợi đòn vậy.

Một tiếng cười ngạc nhiên thốt ra từ miệng Dream. Anh lướt mắt qua dòng chữ, trong khi lại cười tiếp, và để bản thân cảm nhận được sự hài hước và hy vọng bằng những tiếng cười nhẹ nhàng.

Anh hạ thấp điện thoại của mình xuống để đặt trong tủ đựng.

Với một nụ cười toe toét, anh thở dài, và khởi động xe của mình.

George đã đúng.

Luồng khí nóng từ lỗ thông hơi phun vào mặt anh.

Tóm lại thì chỉ có thế.

Họ đã nhắn tin hàng ngày, nhưng đều là về những chủ đề nhẹ nhàng, không thường xuyên - được phát triển đến mức vượt qua tình bạn và hiện diện còn nhiều hơn cả những thứ bình thường nhất. Đó là một sự điều chỉnh kỳ lạ đối với cuộc sống của anh. Những cuộc gọi mà anh có thể thực hiện để nói chuyện với George, cảm nhận sự hiện diện nhẹ nhàng của anh; chứng kiến niềm vui của người khác cũng tuyệt vời như những lúc họ bực bội với nhau. Dream đã trung thực với lời mình muốn nói hơn, xóa đi những câu nhận xét có thể khiến họ đi nhầm đường và nhận lỗi khi anh thấy rằng không khí đang đặc lại. Thật là mệt mỏi, và một số đêm anh từ chối lời mời tham gia các cuộc gọi nhóm vì nó đè nặng lên xương sống của anh khi anh ít mong đợi nhất. Tuy nhiên, ngay cả khi bị nhấn chìm trong bóng tối, chính hồi ức về giọng nói thân thiện của George đã giúp anh bình tĩnh lại.

Bây giờ sở hữu, còn tốt hơn là mất vĩnh viễn. Chưa thể có được, còn tốt hơn là không bao giờ.

Một tuần sau cuộc trị liệu đầu tiên của anh, cảm giác muốn gõ cụm 'Em nhớ anh' tràn lan và mất hàng giờ liên tục để ép nó xuống. Anh cố gắng tìm cách biện minh cho chuyện đó, tranh luận với chính mình cho đến khi kiệt sức.

Anh chụp ảnh Patches trong bộ trang phục dễ thương mà một người hâm mộ đã gửi qua đường bưu điện và gửi ảnh đó để thay thế.

Những đêm sau đó, anh ngâm nga theo điệu nhạc và sắp xếp các tập tin trong ổ cứng khi điện thoại của anh kêu lục cục trên bàn. Mặc dù bây giờ là bốn giờ sáng ở Anh, và George đã nói trong Teamspeak là sẽ đi ngủ gần hai giờ trước đó, anh ấy đã gửi cho Dream một bức ảnh.

Đó là hình ảnh con mèo con của anh ấy, đôi mắt to trong nhìn vào máy ảnh với ánh sáng lấp lánh đầy ngọt ngào trên nền lông tơ màu xám.

Niềm yêu mến nở rộ trong lồng ngực Dream khi anh phản ứng với tin nhắn ấy bằng cả trái tim.

Bằng một cách mơ hồ, không thành lời, anh biết hình ảnh đó là một cách để George nói: Anh cũng nhớ em.

-

"Đó là điều khó chịu nhất cho đến bây giờ đấy." Sapnap phàn nàn qua tiếng kẹt kẹt yếu ớt của tai nghe Dream.

Dream thu nhỏ ghi âm, và cười khẽ trên màn hình. "Tại sao vậy?"

Một thông báo bật lên trong cuộc trò chuyện trên máy chủ: Badboyhalo đã rời khỏi trò chơi.

Tốt, anh nghĩ, cậu ấy cần ngủ một chút.

Đó không phải là cuộc manhunt dài nhất của họ, nhưng những giờ họ ngồi, vật lộn trên bàn phím và địa hình kỹ thuật số ngày càng trở nên căng thẳng khi họ khám phá nhiều hơn. Bad đã ngáp ngắn ngáp dài giữa gần như tất cả các câu nói trước khi ngắt kết nối hoàn toàn với cuộc gọi, vài phút trước đó.

Cơ bắp săn chắc lại vì ngồi trong suốt thời gian dài của trận chiến ở the End, Dream kết các ngón tay lại với nhau và duỗi thẳng cánh tay về phía trước, trong giây lát chặn màn hình đang phát sáng khỏi tầm nhìn. Anh đã dành nhiều ngày để chuẩn bị kế hoạch diệt sạch cơ hội đánh bại anh của bạn bè, và điều đó đã được đền đáp. Giữa những pha di chuyển đầy may rủi và những pha giết đối thủ rất thông minh, anh đã giết chết con rồng, và giành cho mình một chiến thắng rất xứng đáng.

Giọng Sapnap trầm hẳn xuống, "Cậu biết tại sao mà."

Không một chút thiện cảm, George hỏi, "Aw, cậu vẫn còn giận con chó của cậu hả?"

"Tớ đã có một mối quan hệ đặc biệt với cậu ấy." Sapnap buồn bã nói.

"Thứ lỗi cho tớ." Dream giả vờ, cố gắng mỉm cười trước ký ức tươi mới về con sói của Sapnap bị đang chuyển sang XP ngay trước mắt anh ta.

"Tớ không thể tha thứ cho một kẻ thích bạo lực được."

"Các cậu chỉ cần trở nên tốt bụng hơn là được lắm rồi." anh ta nói một cách giận dữ và đăng xuất khỏi máy chủ.

"Không," George nói, "cậu chỉ cần ngừng may mắn thôi."

Lần này, Dream cười một cách dễ dàng. "Ồ, em thì lại khó có thể coi mình như vậy."

"Im đi," Sapnap nói, "đó là một trò đùa nhảm nhí."

"Hoặc là- hãy xem xét điều này nhé - tớ giỏi những gì tớ có thể làm."

George chế giễu, và vang lên, "Im đi."

Dream chuyển mình trên ghế, nhìn màn hình khởi động của những khối màu xanh lá cây và những cây sồi xoay một cách mờ ảo trước mặt anh. Trước đây anh đã rất lo lắng - nhưng với những dấu vết của cảm giác tội lỗi và lo lắng khác với bình thường. Đó là nỗ lực đầu tiên của anh và George để dễ dàng tham gia vào các video có cả hai người, điều này đã được chứng minh là vẫn liền mạch.

Tuy nhiên, trong một vài khoảnh khắc, anh đã đuổi theo nhân vật của George với nụ cười toe toét, gọi đi gọi lại tên anh ấy bằng những tiếng hét chói tai, và nhớ lại lúc ban đầu nó đã như thế nào. Hai người họ, liên tục trong nhiều ngày, vừa ghi âm, vừa gọi điện vừa học cách biến mọi khoảnh khắc nhỏ thành tiếng cười quý giá.

"Cậu sẽ cần xem lại phần đó đấy." Sapnap ngáp. "Hãy để tớ đây đi làm video phân tích về nó."

"Không." Dream nói.

"Thôi nào, tớ còn phải xem tớ suýt giết được cậu bao nhiêu lần chứ."

"Thực sự là không nhé." anh giải thích rõ ràng, nhớ lại một cách ngắn gọn về nửa trái tim và thanh kiếm sắt đã lóe lên trên màn hình của anh. "George có lẽ là người thân cận nhất. Tớ sẽ phải gửi đoạn clip đó khi có thể," Anh nhấp một ngụm từ chai nước của mình, và lầm bầm chống lại điều ấy, "nó khá là kinh khủng."

"Thật tuyệt khi nói ra điều đó đấy, Dream." George nói ngay lập tức. Anh ấy có vẻ tự mãn.

Dream xoáy nước trong chai nhựa. "Anh vẫn thua em đó."

"Anh đây chẳng bao giờ thua."

Anh mỉm cười và xem xét tab ghi âm thu nhỏ trên màn hình thứ hai của mình. "Em có thể đưa ra bằng chứng ngay bây giờ về việc anh đã chết cho những người xem xác định."

Sapnap nói, "Sút vào mông cậu ta đi."

"Thế chia sẻ tất cả những lần em giết Sapnap thì sao?"

Sapnap nhanh chóng bảo vệ, "Đừng kéo tớ vào."

"'Đừng kéo tớ vào'." George bắt chước, giọng nói vui vẻ. "Sao chứ, cậu không muốn bị mất mặt hả?"

"Tớ đá cậu ra khỏi phòng nhá."

Dream mệt mỏi dụi mắt. "Bình tĩnh nào, các cậu."

George phớt lờ anh. "Ôi, cậu đúng là vĩ đại nhưng lại quá nhạy cảm, phải không nào?"

"George à." Dream cố gắng.

"Tớ có thể dễ dàng lấn áp cậu, George ạ."

Dream quay sang. "Sapnap-"

"Tớ đã làm gì với cậu chứ?"

"Ôi, bạn tôi ơi." Sapnap nói, "Cậu có muốn một danh sách luôn không?"

"Làm ơn đi." Dream xen vào với một lời than vãn, "Hôm nay hai người tồi tệ quá đấy. Tớ không thể giải quyết thêm một phút nào nữa về mấy chuyện này đâu."

George khẽ cười khúc khích khi Sapnap lẩm bẩm, "Xin lỗi Bố nhé."

Sau một lúc, George nói, "Cậu ta bắt đầu nó mà."

Đôi tay của Dream giãn ra giữa khoảng không như một cử chỉ của sự không tin tưởng.

"Cậu biết gì không, George?" Sapnap nhanh chóng trả đũa, "Ngay khi chúng ta gặp mặt trực tiếp lần thứ hai, tớ sẽ giết cậu. Tớ vừa quyết định thế đấy. Thấy sao?"

"Ôi không," George mỉa mai, "có lẽ sau cùng thì tớ sẽ không đến Florida nữa ha."

Đôi mắt của Dream nhìn chằm chằm vào cửa sổ Discord đang mở khi anh dứt khoát nói, "Này!"

Họ ngay lập tức im lặng hoàn toàn.

Bất kỳ lời châm biếm hoặc câu nói dí dỏm nào cũng chết sạch trên đầu lưỡi họ, giờ đây không gì có thể thay thế được sự căng thẳng đang hiện diện trong cuộc gọi của họ.

Dream lắc đầu, và ngồi dậy. Anh nên gột rửa đầu óc mình một chút trước khi cảm giác tổn thương kia lại đeo bám vào bất cứ điều gì có thể khiến nó mạnh hơn.

"Em nghĩ em sẽ thoát đây." anh cuối cùng cũng nói ra. Anh bắt đầu đóng các tab. "Cảm ơn vì đã chơi với em hôm nay và em sẽ hỏi anh biết nếu em có thắc mắc khi đang edit."

"Dream." George bắt đầu, "Ý anh không phải-"

"Đừng lo lắng về điều đó, George." Nếu nó không thuộc về em để được thấu hiểu, thì tại sao lại cố níu kéo nó chứ. "Tạm biệt."

"Không không không, đừng." Sapnap vội vàng, "Nghiêm túc đấy, đợi chút-"

"Sap à, cậu không cần phải-" Anh bắt đầu trả lời với vẻ cáu kỉnh cho đến khi giọng của George cắt ngang lời anh.

"Anh sẽ đi." George nói một cách chắc chắn, "Anh sẽ đến thăm em."

Những lời nói của anh ấy vang vọng giữa hai tai Dream. Trong khoảnh khắc choáng váng sau đó, Dream nhìn chằm chằm vào máy tính của mình.

Cái gì?

"Hoặc là anh- anh muốn thế." George tiếp tục, chậm hơn, "Anh đã suy nghĩ về nó và nói chuyện với Sapnap về nó rất nhiều, và anh muốn đi. Anh sẽ đi - nếu bạn vẫn..."

Dream cảm thấy ngực mình bắt đầu đau nhói, và anh thấy mình đang tự nắn bóp nét mặt của mình, trong lòng anh trộn lẫn giữa bối rối và cẩn trọng. Anh cố gắng kiềm chế bất kỳ dấu vết nào của việc anh đang vui lên quá nhanh.

Cái quái gì vậy?

"Anh... có chắc không?" Dream hỏi. "Lần cuối chúng ta nói về chuyện này cũng chưa qua lâu đâu."

Dưới một tháng một chút, hoặc lâu hơn.

"Anh biết." George trả lời.

Như thế đã thực sự đủ thời gian chưa?

Trái tim của Dream bắt đầu ngân nga. Niềm hy vọng, nó nhảy vọt lên và tỏa ánh vàng kim trong anh.

"Đó là hai tuần đấy, George." anh nhấn mạnh. "Không giống như một cuộc gọi mà chúng ta có thể rời đi. Anh sẽ ở lại đây, một thời gian."

"Anh biết điều đó rồi," George nói, "anh thề đấy."

"Chúng tớ đã đánh giá thứ này từ mọi góc độ, Dream ạ," Sapnap nói thêm. "Khá khó chịu, thực sự đấy."

Anh cảm thấy một thoáng tình cảm ở đó, hình dung họ hàng giờ đắm chìm trong những cuộc gọi bí mật của họ, tranh luận đến mức kiệt sức. Anh hiểu George, Dream cũng sẽ không ngạc nhiên nếu tự nhiên có một tài liệu "ưu và nhược điểm" có liên quan đến chuyện này.

"Đây là những gì anh muốn," George đảm bảo, "nếu em vẫn muốn anh gặp em."

Dream giật mình. "Tất nhiên là em muốn."

Nhịp đập thất thường bên dưới lớp vải mỏng nhẹ của chiếc áo phông. Tất nhiên là em muốn, tất nhiên là em muốn, tất nhiên là em muốn.

"Vậy thì tốt rồi." George nói.

Dream mím môi, rồi tự cho mình mỉm cười, rồi không thể dừng lại nữa. Tâm trí anh tràn ngập sự phấn khích, từng khả năng có thể xảy ra, tấm vé máy bay và những cuộc trò chuyện dưới mưa từ nhiều tuần trước.

Anh là không thể ngăn lại nụ cười của mình. "Tốt."

"Tuyệt lắm." Sapnap reo lên.

"Tuyệt lắm." George lặp lại và Dream có thể nghe thấy một sự thích thú rằng tất cả họ đều đang ở trong khu vực của những tiếng cười hạnh phúc.

Sapnap là người phá vỡ đầu tiên, tiếng cười khúc khích nhẹ của anh ta truyền qua micro như tiếng bọt trắng dạt vào bờ cát - rồi vài giây sau, sóng biển ập vào với tiếng cười quen thuộc của Dream và giọng của George.

"Chuyện này chả thú vị chút nào." anh ta nói, nhưng rõ ràng là anh ta cũng thích thú với nó, điều này chỉ khiến họ đi sâu hơn vào những thứ vô nghĩa.

Dream không thể chờ đợi để được tận mắt chứng kiến ​​tất cả - nụ cười toe toét của Sapnap, cái đảo mắt của George, niềm vui chung của họ cũng như những bực bội và ồn ào. Tuy nhiên, anh bắt gặp một nhịp thở gấp gáp đầy tinh tế trong hơi thở của George khi thời gian phấn khích của họ giảm xuống, và anh phải hắng giọng. Đó sẽ không phải là ánh nắng thuần khiết. Anh biết điều đó, anh đang học lấy điều đó.

Sau khi họ đã đủ bình tĩnh, Dream quay trở lại với sự kiên nhẫn nghiêm túc. "Em thực sự rất vui về điều này, nhưng... anh vẫn còn một chút thời gian để suy nghĩ về nó. Không việc gì phải vội vàng cả."

"Cảm ơn em." George nói đơn giản.

Dream lại nở nụ cười.

"Chà," Sapnap trầm ngâm, "cậu có năm tuần đấy."

Dream nhíu mày. "Năm?"

"Ừa."

George ậm ừ có vẻ không quan tâm đến tình cảnh hiện tại.

"Sao nghe nó sai sai vậy." Dream nói.

Sapnap ngồi lê trên ghế ở cuối micrô. "Không, không phải."

"Chính nó đấy." Dream nheo mắt nhìn máy tính, kéo lên một tờ lịch mini. "Là sáu tuần."

Với vẻ khó chịu, George lẩm bẩm, "Năm, sáu, không có gì khác-"

"Không, không phải đâu, Dream," Sapnap xen vào, phớt lờ những lời phàn nàn của George, "chúng tớ sẽ bay vào tuần đầu tiên của tháng 9, tức là năm tuần kể từ bây giờ-"

"Tuần thứ hai." Dream cắt ngang, rồi ngồi thẳng dậy với đôi mắt mở to. "Chờ đã, Sapnap-"

"Điều đó không quan trọng vì tớ sẽ đi cả hai đường." George nói một cách nghiêm khắc. "Mấy người im đi được không?"

Dream chớp chớp trong khoảng lặng ngắn sau đó.

"Chờ đã, chờ đã George." anh cất giọng chậm rãi, cầu nguyện rằng anh đã sai. "Sapnap, lấy vé của cậu ra."

"Ựa, tớ không muốn. Quá nhiều việc phải-"

"Cậu," Dream ngắt lời với âm thanh căng thẳng, "làm đi. Ngay bây giờ luôn."

"Được rồi, chậc." Anh nghe thấy tiếng Sapnap bấm xung quanh bàn phím trong vài giây căng thẳng. "Tại sao?"

Dream nghiến chặt quai hàm. "Ngày trên đó- là tuần thứ mấy?"

"Tuần đầu tiên và tuần thứ hai của tháng 9," Sapnap đọc lên. "giống như tớ đã nói trước đó."

Một khoảng lặng ngắn của sự hoài nghi cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, cho đến khi George nói, "Ôi trời ơi."

Dream đồng tình ngay lập tức. "Ôi trời ơi."

"Sao đấy?" Sapnap hỏi, rõ ràng anh ta đã bị mất nhịp.

"George ơi." Dream nói trong bất lực.

"Các cậu, chuyện gì xảy ra vậy?"

George thở ra một cách kinh hoàng. "Cậu đã mua vé sớm một tuần, tệ đấy. Chúng tớ đã nói là tuần thứ hai và thứ ba. Không phải thứ nhất và thứ hai."

Dream bắt đầu trượt xuống ghế trong thất vọng.

"Không, cậu đã không nói," Sapnap phản bác, "cậu đang nói dối." Họ không thể tập hợp sức mạnh để bác bỏ những tuyên bố đầy lo lắng của anh ta. "Các cậu?"

"Chúng tớ đã gửi cậu link rồi đấy." Dream nói, gần như than thở.

"Cậu gửi cho tớ, gần một trăm cái. Và cậu đã khiến tớ mua nó quá nhanh, tớ đã..."

"Không sao đâu, Sapnap." Dream lau mặt cho bớt căng thẳng. "Hãy để tớ trả tiền cho nó, và cậu có thể mua cái mới trong những tuần phù hợp khác."

Anh không nghe thấy phản hồi nào.

Anh cau mày. "Sapnap?"

"Ừm," Sapnap nói, giọng anh ta lúng túng, "không được?"

George thốt lên thẳng thừng, "Cái gì cơ."

Sapnap thở ra. "Tớ phải về nhà trước ngày mười lăm. Tớ không thể ở lại lâu hơn thế được."

"Sapnap-" Dream bắt đầu, nhưng nhanh chóng bị cắt đứt bởi sự bất ngờ.

"Không, bạn của tớ," Sapnap nói, "không được. Tớ hiểu rằng chuyện này thật... kỳ cục và nhiều thứ nữa, nhưng tớ đã nói với cậu là tớ đã có kế hoạch từ trước và tớ không thể tiếp tục trông hai người như trẻ con được."

Đầu của Dream nghiêng sang một bên, tai nghe va vào vai anh trong sự thất vọng sâu sắc - vì cách anh đối xử với những người bạn thân nhất của mình và vì sự đấu tranh không hiệu quả của Sapnap trong việc tuân theo các chỉ dẫn.

"Cậu không thể lên lịch lại." Dream cuối cùng cũng nói ra.

Sapnap giọng chắc nịch, "Tớ không thể. Tớ thực sự không thể."

Dream nhận ra giọng điệu, cách các cụm từ của anh ta dùng để kết thúc bằng một dấu chấm nhỏ với ý nghĩa là: Đừng thúc ép, đừng dò hỏi. Không còn nữa đâu.

Anh chửi thầm.

"Vậy thì tớ sẽ chỉ gặp được cậu trong một tuần." George nói với Sapnap, và sự ngập ngừng trong lời nói của anh ấy đủ để đẩy một ý tưởng khác vào ngực Dream.

Sapnap không phản hồi. Sự hoảng sợ tinh tế của họ tích tụ khi vài giây trôi qua.

Dream vươn người lên. "Được rồi, ừm, George, anh có nghĩ rằng anh có thể đổi vé của mình không?"

"Để đến đó sớm hơn á?"

Anh gần như có thể hình dung ra từ giọng nói của George, cái cau mày trầm ngâm đọng lại trên các nét mặt của anh ấy. "Em biết anh không thể mà, Dream. Chúng ta đã xem xét vấn đề này khi chúng ta mua vé rồi."

Qua kẽ răng, anh nói, "Nhắc lại cho em đi."

"Sinh... sinh nhật mẹ anh là vào tuần đó." George giải thích cẩn thận, như thể lời nói của anh ấy có thể cứa dao vào người Dream. "Và nhà ông bà anh sẽ đến thị trấn. Nhớ không?"

Trái tim anh như thắt lại, trong ruột quặn lên, trong khi anh cố gắng nắm lấy những sợi chỉ sờn cũ trước khi chuyến đi được mở ra trước mắt. George không thể đến sớm hơn; Sapnap không thể đến muộn hơn. Anh đã bị kẹt, trong ba tuần này, trong chính cuộc hẹn tháng 9 mà anh đã tạo ra.

"Mẹ cậu là Xử Nữ hả?"

"... Cái quái gì vậy, Sapnap?"

Dream bỏ qua điều đó. "Vậy..." anh bắt đầu chậm rãi, "đó sẽ là một tuần của em và Sapnap. Sau đó..."

"Một tuần có cả ba chúng ta..." Sapnap hỗ trợ.

"Và một tuần chỉ có em và anh." George lặng lẽ kết thúc.

Đôi mắt của Dream nhìn xuống bàn làm việc tối tăm của chính anh với vẻ sợ hãi. Họ đã đạt được tiến bộ và nó đang hoạt động tốt - cho đến khi chúng bắt đầu không hợp lý thêm một lần nữa.

"Không sao đâu, George." Dream thất vọng nói, "Em hiểu mà. Nó không phải là thứ anh đã mong chờ. Chúng ta có thể hủy nó và em sẽ hoàn lại tiền cho anh, anh không cần phải..."

Sapnap nhanh chóng cắt lời anh, "Không, không, thôi nào, chỉ một tuần thì sẽ không..."

"Cậu cần phải ngừng nói chuyện-"

"Dừng lại, cả hai người." George ra lệnh, và được đáp lại bằng sự im lặng như mong muốn. "Đó đã là một ngày thực sự, thực sự dài. Và điều này... điều này không giúp được gì cho chuyện đó." Anh ấy hừ một cái. "Nhưng anh không thể nói là anh không ngạc nhiên được."

Dream nhìn chằm chằm vào những ngày được đánh dấu ":))))))" trên tờ lịch ảo của mình - và cau mày.

"Hiện tại," George nói, "anh vẫn muốn đi. Đó là điều mà giọng nói trong anh đang nói với anh, và anh đã cố gắng lắng nghe nó nhiều hơn, dạo gần đây thì thế. Điều cuối cùng anh muốn làm là chấp nhận một điều gì đó và kết thúc làm các cậu thất vọng, vì vậy... cảm giác của anh về điều này có thể thay đổi. " Anh cẩn thận dừng lại. "Như vậy có ổn không?"

Hơi ấm bất ngờ ùa về đầy lồng ngực Dream. Ngay cả cơ hội nhỏ nhất được nhìn thấy George cũng làm dịu đi nỗi đau của anh một cách cẩn thận. Anh thở ra, "Vâng."

"Điều đó hoàn toàn ổn với tớ," Sapnap nói, giọng lặng đi, "và tớ cũng xin lỗi."

"Điều đó," George lẩm bẩm, "ổn mà, Sapnap."

"Tớ không cố ý đâu." Anh ta đảm bảo.

Dream thở dài, "Chúng tớ biết."

Sau một lúc, anh ta hỏi, "Tớ có cần căn cứ không?"

George cười lớn, "Tớ ghét cậu ghê." Dream nói với một nụ cười, bởi vì không bao giờ có thể có một mặt phẳng tồn tại thứ mà nó sẽ là sự thật.

"Không có CS:GO* trong một tháng." George nói đùa với người có thẩm quyền giả.

*Counter-Strike: Global Offensive (viết tắt là CS:GO) là một thuộc thể loại , chiến thuật nhiều người chơi được phát triển bởi .

Sapnap hừ hừ, "Chả sao. Dễ ý mà."

"Hai tháng nha." Dream sửa.

"Tớ đâu có chơi nhiều như vậy." Sapnap nói.

"Chúng tớ biết thừa," George nhanh chóng xen vào, "đó là lý do tại sao cậu lại hâm hâm như thế."

"Chơi với tớ một trận luôn đê, xem ai thắng." Sapnap thách thức, và lời nói bóng gió ngay lập tức khiến Dream đau đầu.

"Chúng tôi có thể vui lòng không gây gổ nữa được không." Anh hỏi một cách yếu ớt.

Trước sự ngạc nhiên của mình, George ậm ừ. "Thực ra, điều đó nghe có vẻ thú vị."

Một nụ cười ngờ vực lướt qua trên mặt anh, được báo trước bởi sự quan tâm mà anh mới nhận ra. "Gì chứ?"

"Chỉ một chút thôi." George giải thích nhẹ nhàng.

"Đặt cược đê nào." Sapnap nói, đã nhấp chuột liên tục, những gì mà Dream giả định là đang khởi động trò chơi.

"Cái đó đến từ đâu vậy?" Dream hỏi, không thành công trong việc dập tắt niềm vui thích của mình khi khám phá ra một khía cạnh mới của George.

George cười, "Anh chịu. Có lẽ anh vẫn còn cay vì bị thua trước đó."

"À," Dream nói, "cũng giống như việc em đang mệt mỏi vì thắng quá nhiều."

"Tuyệt đấy." Tiếng gõ của Sapnap ầm ầm trong cuộc gọi. "Chúng ta sẽ xem xét điều đó luôn."

Dream tiến gần đến bàn của anh một cách phòng thủ. "Tớ sẽ không chơi."

"Cũng được." George nói một cách dễ dàng.

"Thôi mà." Sapnap khuyến khích, "Đi bắt nạt trẻ em với bọn này đi."

Dream tham gia cùng họ một cách miễn cưỡng. Họ chìm đắm trong các trò chơi và chuyển những từ không có ý nghĩa gì ngoài những câu châm biếm ở cấp độ nhẹ và những tiếng la hét ngắn. Lạc vào khu vực thoải mái riêng của họ, Dream giữ đầu óc để cực kỳ chú ý đến những gì sẽ rơi ra từ đôi môi mình và cách anh vượt qua sự căng thẳng che giấu vẫn còn ẩn mình giữa ba người họ. Trong những khoảnh khắc Sapnap và George cãi nhau, những lời chế giễu nhẹ dẫn đến tiếng cười như xé toạc phổi của Dream - anh đã thoáng thấy về tương lai của họ. Nó không đầy đủ, cũng không bị hủy hoại, mà cân bằng đâu đó ở giữa.

Dream biết mình đang bị tổn thương. Anh biết nó sẽ còn tồn tại, trong nhiều tuần và nhiều đêm nữa, cho đến khi anh học được cách thực sự thoải mái hoàn toàn với việc không có được thứ anh muốn nhất. Khi lắng nghe tiếng cười rạng rỡ và ngắm nhìn nụ cười của George - anh biết mình đã sẵn sàng để vượt qua tất cả một lần nữa.

Cả ba bắt đầu mệt mỏi và ngừng chơi game sau khi nhất trí rằng họ đã làm phiền nhau đủ nhiều cho ngày hôm nay rồi. Sapnap gửi cho họ những lời xin lỗi cuối cùng và lòng biết ơn chân thành, trước khi để Dream và George thư giãn trong không gian vắng giọng nói ồn ào của anh ta.

"Chúa ơi." George nói sau khi họ ở một mình trong cuộc gọi, "Nhiều chuyện xảy ra thật đấy."

Dream ngân nga trong sự đồng tình. "Đúng vậy." Anh im lặng, sàng lọc tất cả những từ ngữ anh muốn nói, và sẽ thở ra một câu nói có chút bốc đồng khỏi lưỡi của mình. "Chúc ngủ ngon, George.", nhưng thay vào đó anh thì thầm, "Em sẽ nói chuyện với anh nhiều hơn vào lúc nào đó. Được chứ?"

"Ừm." George nói, "Hẹn gặp lại em."

Dream kéo con trỏ của mình để di chuột qua nút kết thúc cuộc gọi, chuẩn bị cho bản thân đối với những xung đột cảm xúc thông thường xảy ra sau khi cuộc trò chuyện của họ kết thúc hoàn toàn.

"Chà, anh sẽ nói một điều nữa, và sau đó sẽ là lời tạm biệt." Giọng của George nhanh chóng ngăn anh ngắt kết nối.

Ánh sáng từ màn hình của anh tỏa ra màu xanh dịu trong không gian tĩnh lặng. Những đường gân ở các khớp ngón tay của anh vẫn còn ép trên con chuột và bàn phím; anh có thể cảm thấy nơi cạnh bàn ép vào phần da cổ tay mình.

Họ đã không còn thường xuyên ở lại trong không gian chỉ có hai người, mà chỉ dành vài câu ở đây và ở đó, kể từ tháng Sáu đến giờ.

Dream rụt rè hỏi, "Đó là gì vậy?"

"Nếu anh đến thăm em," George nói, "thì điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ ở riêng một chút, sau khi Sapnap rời đi."

"Nó sẽ như thế." giọng điệu của Dream chậm rãi. Kiên nhẫn. Hi vọng.

George dừng lại, sau đó cố gắng hỏi, "Điều đó... điều đó có kỳ lạ không, ngay cả khi anh vẫn..."

"Chưa sẵn sàng?" Dream nhẹ nhàng kết thúc.

"Ừ."

Trái tim anh đau nhói, khi anh nghĩ đến hàng triệu từ ngữ có thể rơi ra khỏi môi anh và vỡ vụn ngay lúc này. Giọng của George nhẹ nhàng và gần gũi - nhưng nó không còn xé nát Dream như trước đây nữa.

"Sẽ không đâu." anh trả lời một cách chân thành, "Em sẽ không mong đợi điều gì đó quá lớn ở anh, hoặc làm bất cứ điều gì khiến anh khó chịu."

Có cơ hội được nhìn thấy anh ấy cười, tận mắt. Để được chiêm ngưỡng anh ấy từ xa. Để anh ấy nhìn thấy cuộc sống mà anh đã xây dựng ở Florida, nơi sàn gỗ mát mẻ mà anh ấy bước qua, nơi đại dương gợn sóng mà anh ấy khao khát. George có thể sống mãi mãi, ở đây, và Dream đang dần học những gì cần thiết để có thể giữ anh ấy lại.

"Em nghĩ rằng nó sẽ ổn chứ?" George thắc mắc thêm, sự lo lắng của anh hiện lên trong từng âm tiết cẩn thận.

Dream thu giữ thật nhiều sự thoải mái và chân thành nhất có thể trong hơi ấm ở cổ họng. "Vâng."

George thở ra một hơi ngắn.

Dream ngả người trên ghế, và ngửa đầu ra sau để ngắm nhìn những chuyển động lười biếng của chiếc quạt đang lướt trong không khí mà không gặp phải bất cứ sức cản nào. Anh chăm chú chờ đợi George tiếp cận mình lần nữa.

"Vậy thì anh nghĩ... anh nghĩ anh muốn gặp em và Sapnap." George nói, "Sẽ thật ngu ngốc nếu như anh không nắm lấy cơ hội này."

Dream hé môi, một làn hơi thở nhẹ nhàng thoát ra khỏi anh. Lời nói rõ ràng, dứt khoát của George củng cố niềm hy vọng được vun đắp cẩn thận trong anh. Anh sẽ xây dựng nó thành các thành phố cao lớn và cả một vương quốc phủ vàng để không bao giờ nghe Geeorge nói với sự ngập ngừng nữa.

Anh xoa dịu trái tim đang đánh trống của mình và nói, "Thật may là anh không có ngốc nghếch thế."

George cười, lặng lẽ. Cảm giác riêng tư, ngọt ngào, và cả sự tha thứ, nó đẹp giống như một mưa mùa hạ. "Anh đoán vậy."

Những thanh âm lặng yên của họ giống như tiếng nổ tí tách của than hồng bị vùi lấp trong lớp đất cằn cỗi, sau khi ngọn lửa lớn được dập tắt. Sự hoang tàn hiện rõ qua những mảnh than mà nó để lại. Nó châm chích, sôi sục, và tất cả những gì Dream có thể làm là đưa đôi mắt của mình qua những thanh gỗ treo lơ lửng trên đầu.

Tuy nhiên, những đóa hoa mực của sự tái sinh lặng lẽ nở ra. Một thứ gì đó làm bằng lông vũ khuấy động trong xương cốt, một loại hy vọng nào đó sẽ đến để cứu rỗi họ. Cuối cùng, George nói. "Anh sẽ gặp lại em sau sáu tuần nữa."

Dream đã sẵn sàng ngắt kết nối và nhẹ mỉm cười. "Em sẽ gặp anh sau."


-End part one-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro