Chương 11: Đàm phán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: "Negotiations"

"Không phải là 'không', Dream à," George nói, "mà là 'chưa'."

Trái tim của Dream điều hòa lượng máu ổn định qua các ngã rẽ trong lồng ngực, bụng anh khó chịu, bàn tay bao lại, đầu gối thì uốn cong. Ngồi trên tấm thảm trong căn phòng yên tĩnh của mình, anh có thể nhìn thấy bụi bay lơ lửng trong ánh sáng phía trên trần nhà, nó cuộn xoáy trên chiếc bàn làm việc và lại lắng xuống bên dưới khung giường của anh.

Chưa. Dream chưa bao giờ nghe thấy từ nào lại thắp lên trong anh ngọn lửa của niềm hi vọng nửa đắng nửa ngọt như từ chưa.

"Điều anh đang nói đến là gì?" Anh hỏi George. "Em không muốn hiểu sai."

"Thành thật mà nói," George nói, "anh không chắc lắm."

Vừa đắng, Dream nghĩ.

"Anh chỉ biết rằng anh không muốn chuyện này kết thúc." George nói thêm.

-vừa ngọt. Tất nhiên anh đã ngã nhào trong thâm tâm vì bí ẩn trong câu nói của anh ấy.

"Và anh chắc chắn rằng anh không muốn... thử?" Dream rón rén ép mình lại, một nỗ lực cuối cùng của nỗi khao khát bị trói buộc.

"Anh không thể," George nói, "không phải bây giờ."

Dream khó có thể tưởng tượng được những gì họ đang cố gắng xây dựng có thể cho ra kết quả, với tình bạn thuần khiết giữa họ và sự bị động đáng lo ngại của anh. Nó gần như càng đau đớn hơn, khi biết rằng bản thân mình có thể có được George, nhưng cuối cùng vẫn không thể. Nó đau đớn hơn cả sự bối rối và mất mát của anh từ những tuần trước.

Sự căng thẳng sẽ đè nặng lên tình bạn của họ nếu họ cứ tiếp tục quấn lấy nó bằng thứ tình cảm bị ngáng đường bởi khoảng cách địa lý ấy và cũng chính sự cố chấp không hồi kết đó sẽ đẩy Dream xuống vòng tròn thứ chín của địa ngục*.

*Chi tiết giống trong "Địa ngục" phần đầu tiên trong tác phẩm "Thần Khúc" của Dante, ở đó địa ngục được mô tả theo dạng phễu với tổng cộng chín vòng tròn. Vòng tròn thứ chín là Phản bội.

Những mảnh ghi chú bị lãng quên giờ đang tự lôi mình ra khỏi đất trong tâm trí anh, và trỗi dậy với một nỗi nhớ mông lung. Anh đang ngồi trên sàn bếp, chớp chớp mắt vì mất ngủ. Ngón tay cái của anh khua lên bàn phím khi viết tin nhắn cho George. Điện thoại cố định vẫn nằm trên quầy, không có suy nghĩ gì đến việc cần phải gạt bỏ thứ vướng mắc trong lời cầu nguyện âm thầm kia.

Sapnap tiếp tục cố gắng để giúp em, anh viết, rất áp lực, nhưng anh biết em, anh hiểu em, làm ơn hãy giúp để em cũng có thể hiểu được chính mình.

Lời nói của anh mờ đi vì nền gạch lạnh, hộp sữa ruỗng tuếch, cả những chuyển động nhỏ nhất cũng khiến cơn buồn ngủ của anh lớn hơn. Em muốn hiểu thấu bản thân. Việc mà em nghĩ rằng em không thể.

Điện thoại tuột khỏi tay, những chữ cái cuối cùng trượt khỏi tầm mắt anh, tiếng lạch cạch vang lên trên mặt đất, cả không gian chìm trong bóng đen và những hồi ức về bãi biển.

Làm thế nào để anh có thể hiểu được em?

Như hiện tại, những ngày sau đó, anh nhẹ nhàng điều chỉnh tai nghe của mình cho kín hết tai trong khi sự im lặng trong cuộc gọi của họ khiến anh bước chân ra nước ngoài.

"Em sẽ chẳng còn thời gian để suy nghĩ lại về những gì mình sắp nói," Dream chầm chậm tiến bước, mắt nhìn vu vơ vào những tấm xốp trên tường, "nhưng... em cũng không nghĩ là mình có thể thử."

Em chỉ mới bắt đầu, anh nghĩ, để thực sự hiểu bản thân mình.

"Đó," George nói, trong giọng anh phảng phất xúc động, "không phải là những gì anh đang mong đợi."

"Ừ, em... rõ ràng là cần phải giải quyết một số chuyện." Dream tiếp tục.

Anh chợt nghĩ đến việc mình đã từng xây những kim tự tháp màu trắng trên bãi cát cùng cha, khi còn nhỏ.

Tiếng nói của anh trở thành một lời thì thầm, "Một điều gì đó để mở lòng mình ra."

Đôi lông mày sẫm màu nhướng lên khi những suy nghĩ đang du hành trên khuôn mặt anh từ từ hòa vào nhau trong sự trầm ngâm. Anh đã trở nên mệt mỏi với thanh âm của chính giọng mình, nó dễ dàng tẩy sạch mọi thứ anh có được đối với George. Thật đáng sợ khi mở lòng ra - để được đọc, để được nhìn thấy, để được biết đến.

"Anh cũng vậy," George nói, "Anh cảm thấy như... anh thực sự không có từ nào thích hợp để giải thích điều đó, nhưng việc nhìn thấy ông bà đã cho anh rất nhiều suy nghĩ."

Dream thay đổi nơi anh ngồi trên tấm thảm không hút chân không khi anh xem xét lại cách tiếp cận khoảng trống đã mở ra trước mặt họ.

Giữa ánh sáng tím nhạt tại trang trại và cơn mưa ngắn vào buổi chiều, George có cảm thấy sợ hãi không?

Anh cảm thấy an toàn khi nhớ đến em.

Dream nhẹ nhàng hỏi, "Họ có khỏe không?"

"Họ đang hạnh phúc," George kể lại một cách nhẹ nhàng, "họ có vẻ thực sự rất hạnh phúc, và - đã sẵn sàng. Họ luôn ở bên nhau, vì vậy bây giờ họ không thực sự để tâm đến nhiều thứ khác nữa."

Giọng anh ấy chuyển sang lơ đãng, "Em có thể tưởng tượng nổi không, Dream? Một tình yêu giống như thế?"

Ngồi dưới phần mái hiên bằng gỗ, đung đưa chân trên những chiếc ghế bằng gỗ sồi sẫm màu, hiên ngang, mãn nguyện và lặng lẽ xem xét về thứ gọi là tình đoàn kết. Mở rộng một bàn tay già nua để nắm lấy những ngón tay của bạn đời, chia sẻ sự ấm áp trong bầu không khí lạnh giá - cảm giác như đó là tất cả những gì anh muốn, là nơi anh nhất định phải ở.

Đôi mắt của Dream trở nên hơi cảnh giác, và anh không thể trả lời.

George thở ra.

"Em chỉ... chỉ đang tự hỏi liệu việc nắm giữ khả năng dù thấp nhất có phải là điều tốt hay không." Dream nói. Anh biết rõ ràng là bám vào điều đó có nghĩa là sẽ phải rời bỏ anh ấy.

"Ừ." George lẩm bẩm, "Anh cũng đang thắc mắc về điều đó."

Dream duỗi chân ra, thúc vào mép giường. "Tuy nhiên, chúng ta có thể nói chuyện với nhau mà. Hãy tìm hiểu về nó."

"Được rồi." George nói một cách cứng rắn. Anh ấy hắng giọng. "Anh không nghĩ rằng anh đã từng có một cuộc trò chuyện như thế này trước đây."

Dream ậm ừ. "Em cũng không."

Họ nói về những điều tích cực hơn; họ không muốn chuyện này trở nên tồi tệ hơn nữa.

"Vậy chúng ta có thể giải quyết vấn đề này, như kiểu.. một- một lần thỏa hiệp, nếu đó là một từ đúng để miêu tả nó." George bắt đầu nhanh với vẻ lo lắng.

Dream gật đầu một cái, tựa lưng vào cánh tay đang vòng ra sau. Chưa. "Có nghĩa là...?"

"Là quay trở lại như trước đây." George đề nghị, giọng chậm lại, "Hãy tìm hiểu nó sau khi chúng ta đã có thể bước tiếp, hoặc cho đến khi thời điểm đã đúng thì hãy xem xét lại về nó."

Một hơi thở buốt nhói tràn vào phổi của Dream, ăn mòn nó với sự bắt buộc phải chấp nhận. "Sao cơ, giả bộ như chuyện này chưa từng xảy ra?"

"Không nhất thiết phải thế. Nó đã xảy ra rồi, và anh không cố gắng để giấu nó đi đâu."

"Được rồi." Dream nói. Anh thở ra một hơi đều đặn. "Một thỏa hiệp."

"Ừ. Hiện tại đó là ý tưởng thay thế duy nhất mà anh có." George lẩm bẩm.

Dream nhíu mày. "Cách... cách kia là gì vậy?" Anh được đáp lại bằng sự im lặng. "George?"

"Chúng ta sẽ dừng lại," George nói nhỏ, "sẽ thực sự, thực sự dừng lại."

Những ngón tay của Dream cuộn vào tấm thảm lông xù, móng tay cào trên nền nhà.

Gần như không nghe được, George nói thêm, "Anh biết anh không thể vượt qua em được nếu chúng ta cứ tiếp tục nói chuyện mỗi ngày. Nó sẽ là quá mức chịu đựng."

"Không," anh lo lắng, "không phải thế." Ngực anh đau nhói khi nỗi sợ hãi lan tràn trong người anh; Làm ơn đi. "Làm ơn, không phải như vậy."

Anh muốn nói rằng, em không hề muốn anh phải vượt qua em.

Anh muốn nói, "Em sẵn sàng đánh mất bất cứ thứ gì lúc này, nhưng em không thể mất anh."

Đôi mắt anh mở to khi lời nói rời khỏi môi anh.

Sợi dây tương đồng giữa đau thương và khốn khổ đè nặng trên vai Dream: anh không thể khiến George hạnh phúc hơn, không phải trong thời điểm này. Điều anh mong muốn hơn bất cứ điều gì là được trở thành một người phù hợp với anh ấy, là nơi an ủi và tin tưởng mà cả hai đều có thể dựa vào - nhưng anh ấy lại chưa thể ở đó.

"Anh không hề muốn đi đâu cả." Giọng của George rơi xuống để thì thầm, "Anh hứa."

"Vậy thì đừng." Dream cầu xin.

Anh nghe thấy George giải tỏa căng thẳng trong cổ họng. "Có lẽ. Có lẽ nó sẽ ổn thôi, anh muốn nó như thế. Nhưng anh cần phải- chúng ta cần phải..."

Dream nhắm mắt. Anh nói một cách nhẹ nhàng, "Anh có thời gian mà."

"Em... có phải là..." Nỗi sợ hãi trong lời nói của George đẩy anh đến sự im ắng nửa vời.

Dream biết những gì anh ấy đang cố gắng hỏi.

Anh hít một hơi thật sâu, lồng ngực nở ra, không khí tràn vào từng xentimet khoảng trống bên dưới xương sườn đang nhô lên của anh. Khí oxy trong trẻo và tinh khiết, làm thông suất mạch máu, nhẹ nhàng quét sạch đám tro tàn còn sót lại trong bộ não đã cháy đen của anh.

Anh hít thở trong niềm hy vọng quý giá mà anh được trao cho. Anh thở phào trong sự mãn nguyện khi biết rằng George vẫn đang chờ đợi, bên kia đại dương tĩnh lặng, với một sự kiên nhẫn mà anh khó có thể xứng đáng với. George có thể luôn chờ đợi, và Dream biết rằng dù thế nào đi nữa, anh ấy cũng sẽ đợi anh.

"Em nghĩ," cuối cùng anh nói, "em ổn với điều đó."

"...Thật ư?" George hỏi với vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Thứ ấm áp trong lồng ngực của Dream như đang sôi lên, anh có thể nghe thấy nó, ngay bây giờ; rằng anh hiểu tại sao nó ở đó.

"Đúng vậy," anh trả lời với một tông giọng lịch thiệp mà anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể tạo được, "sẽ không dễ dàng gì đâu. Em biết quá rõ điều đó." Anh thở ra từ từ. "Em kéo nó lên vai quá nhanh, và em lại cũng nhận thức được."

"Anh không đặt quá nhiều kỳ vọng lên em đâu." George nói một cách ấm áp.

Dream mỉm cười. "Nó nghe gần giống như kiểu anh đang tán tỉnh em ấy."

"Em muốn anh làm thế à?" George trêu chọc.

"Ôi trời ạ." Dream bật cười. "Em chắc chắn sẽ làm thế luôn."

Nụ cười khúc khích rời khỏi môi của George, vô tư và đầy phấn chấn, và khiến Dream càng cảm thấy thoải mái. Thật ngạc nhiên khi anh nhận ra mình dễ dàng vui lên khi ở gần anh ấy như thế nào.

"Chúng ta thật thảm hại mà." George nói.

Dream đáp lại bằng một tiếng thở dài. "Chỉ một chút thôi." Sau một lúc, anh kéo đầu gối của mình về phía ngực, và chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất. "Anh biết đấy, em... em có ý định đó khi em nói rằng em sẽ ở đây vì anh, George ạ. Điều đó có nghĩa là em sẽ ở lại. Ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc em phải- cần phải..." Lưng anh nhói lên khi anh dựng thẳng sống lưng, đôi mắt bắt gặp những tia nắng vàng hắt ra từ cửa sổ. "...buông tay."

Anh nhớ lại lần đầu tiên anh mang Patches về nhà và dành hàng giờ để giải thích cho gia đình về kế hoạch tỉ mỉ mà anh dành ra để chăm sóc cho cô ấy. Anh đã vô cùng lăn tăn về những nhãn hiệu đồ ăn, về giờ ăn, về cách huấn luyện và sự tăng động của những chú mèo con đã làm lộn xộn lịch sử truy cập trình duyệt của anh trong nhiều tháng trước khi nhận nuôi.

Đôi tay ấm áp của anh đã khẽ run lên khi lần đầu tiên anh ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn, mơn mởn của cô vào ngực mình.

"Clay à," mẹ anh ân cần nói, "mẹ biết con có thể làm việc này. Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Con biết phải làm những gì, nhưng nếu cô ấy lại..." Anh liếc xuống đôi mắt đang đưa đảo khắp nơi của Patches. "không vui, hoặc là con làm gì đó sai, hoặc cô ấy lại không thích ở đây và bỏ chạy-"

"Đừng căng thẳng như vậy," chị gái anh khẽ nhắc, nhìn vào nhúm lông trên tay anh với vẻ tò mò. "Cô ấy sẽ không bỏ trốn đâu. Mà nếu cô ấy làm vậy, em chỉ cần đợi cô ấy quay lại." Cô gãi nhẹ lên đỉnh đầu của Patches. "Vì nếu em yêu cô ấy đủ nhiều, cô ấy sẽ luôn biết nhà ở đâu."

Khi đó anh đã đảo mắt và chế giễu, lúc đó anh đang phải chịu gánh nặng của sự thiếu tin tưởng và thiếu cả sự kiên nhẫn cần thiết để nuôi dưỡng nên một mối quan hệ khăng khít như vậy.

Dream hy vọng chiếc mic trên tai nghe của anh sẽ thu được tất cả sự chân thành của anh, rồi nói, "Em có thể để nó qua đi."

"Em chắc chứ?" George ngập ngừng đáp lại, "Anh không muốn em chỉ nói điều đó vì lợi ích của anh."

Anh di chuyển để từ từ đẩy chiếc ghế máy tính của mình trở lại bàn làm việc. "Em đã nói dối anh đủ rồi." Cảm giác thật kỳ lạ khi phải dấn thân vào một tương lai đầy thủy tinh sắc nhọn, nhưng lại đồng thời được giải thoát khỏi quá khứ. "Em chắc chắn đấy."

"Được rồi." George thở phào, và sự biết ơn trong giọng nói của anh ấy đủ để đảm bảo với Dream rằng anh đã chọn đúng đường. Đi qua lửa cháy và dung nham sôi sục, anh đã tìm được đúng con người ấy, người mà trái tim anh hướng về.

Anh hy vọng trời sẽ sớm mưa. "Vậy điều vừa nãy có nghĩa là gì, tiến lên phía trước ý là gì?" Dream hỏi, lơ đãng đi về phía cửa phòng ngủ của mình.

"Anh vẫn đang làm điều đó."

Dream với lấy tay cầm, do dự khi lòng bàn tay áp trên kim loại mát lạnh. "Anh không cần phải một mình tìm ra nó." anh nói và mở nó ra. "Dạo gần đây em không phải là một người tốt tính và em biết mình không có cơ hội sửa chữa điều đó... nhưng em muốn anh biết rằng em sẽ luôn nghe anh và ở bên anh." Anh di chuyển qua ngưỡng cửa, tiến vào phòng khách. "Bất cứ điều gì anh muốn, em sẽ làm. Có được không?"

"Cảm ơn em, Dream." George nói nhỏ. "Ấn tượng lắm Dream ạ, trái tim thật em to lớn."

Đôi mắt của Dream lướt qua lối vào phòng ngủ dành cho khách đối diện với anh. Anh thì thầm, "Đó không phải là vấn đề quan trọng sao?"

Trong sự im lặng của George, Dream lặng lẽ kéo mạnh cửa cho đến khi chốt kim loại trượt vào đúng vị trí.

"Tất cả những điều này vẫn còn rất mới mẻ đối với anh," George nói chậm rãi, "tất cả những gì anh biết, ngay bây giờ, là anh sẽ cần một khoảng thời gian. Để giải quyết vấn đề này. Anh có rất nhiều việc phải làm lúc này và- và em biết anh rồi mà. Anh cần phải-"

"Hãycân nhắc lại những kỳ vọng của anh, đúng như vậy." Dream dựa tay vào cửa, rồi đưa tay ra sau. "Chính xác thì việc dành ra một khoảng thời gian có ý nghĩa gì với anh?"

George lại chìm vào im lặng.

Trái tim của Dream đập mạnh. Anh giữ giọng trầm để che giấu bất kỳ tia căng thẳng nào, "Anh có muốn em ngừng nói chuyện với anh không?"

Sau một hồi căng thẳng đến mức gần như khuỵu gối của Dream, George nói, "Không."

"Cảm ơn Chúa." Dream thở phào.

"Nhưng," George nhanh chóng thêm vào để nắm lại những cảm xúc đang chạy lang thang của Dream, "chúng ta không nên tiếp tục nói như chúng ta đã từng nữa. Điều đó sẽ không đến đâu cả."

Dream tặc lưỡi một cái. "Là như thế nào?"

"Giống như các cuộc gọi. Và snapchat," Sau một lúc, George nói thêm, "và cả cái miệng ngu ngốc của em."

"Anh thì có ấy." Dream lầm bầm.

"Dừng lại." Dream tựa lưng vào cửa, để sự muốn mỉm cười lướt qua anh khi anh tính toán trọng lượng trong các quyết định của họ. "Được rồi, vậy chúng ta- chúng ta- em có thể nói chuyện này một chút được không?"

"Tất nhiên." George nói với sự kiên nhẫn thường thấy của mình, ngoại trừ lúc này, niềm yêu thích đó đã thể hiện rõ ràng hơn những lúc Dream đã từng chứng kiến.

Anh cảm thấy má mình đỏ bừng. "Đúng vậy. Vì vậy, các cuộc gọi và mấy thứ khác phải dừng lại, nhưng chúng ta vẫn có thể ở trong các kênh nhóm chứ?"

George ậm ừ tán thành.

"Vậy em vẫn có thể nói chuyện với anh hàng ngày, nhưng có lẽ không- không-" Anh ta tìm đúng từ. "tiến quá mức về phía trước."

"Em sẽ phải thực hiện đúng những gì em nói ra." George đồng ý.

"Còn những gì anh nói ra?" Dream hỏi. "Và cả những gì anh chụp màn hình lại nữa?"

"Được rồi, được rồi, được rồi," George vội vàng với vẻ xấu hổ, "cái đó đúng đấy. Anh sẽ để ý," Giọng anh ấy trở nên cáu kỉnh một cách yếu ớt, "có lẽ em nên tránh xa stream của anh thì hơn, cho đến khi em biết em đã bình thường lại."

Dream nháy mắt. "Em hiểu rồi." Sau khi ngừng lại vì xấu hổ, nó đang từ từ biến thành sự thần kinh không thể kiểm soát. "Tuy nhiên, về việc phát stream nói chung thì sao? Người xem sẽ biết điều gì đó đã thay đổi nếu chúng ta bắt đầu hành động khác đi. Và đối với các video tải lên trên Youtube, những sự kiện trên SMP và cả nội dung trên Twitter-"

"Này," George nhẹ nhàng ngắt lời, "chỉ là tạm thời thôi, được không? Nếu họ bắt đầu thắc mắc quá nhiều, thì chúng ta sẽ... chúng ta sẽ tự giải quyết, cùng nhau."

Sự bình tĩnh mãnh liệt bao trùm lấy anh. "Chúng ta sẽ vượt qua nó khi chúng ta phải đối mặt nó." anh lặp lại, cúi người bước ra khỏi cửa. Đôi tất của anh lặng lẽ dẫn anh đi xuống hành lang.

"Chúng ta sẽ làm."

"Được chứ." Dream từ từ tiến về phía cầu thang đi xuống, nhìn lên giếng trời khi đi qua bên dưới. "Mặc dù vậy, họ cũng để ý đến mọi thứ. Anh không muốn biết Twitter đã thành thế nào kể từ khi anh rời đi đâu."

Anh hầu như không theo kịp các hashtag và gián tiếp tự hại mình, biết rằng nó sẽ chỉ đưa anh đến chính nơi mà anh đang cố gắng né tránh.

"Anh đáng ra nên trở lại sớm hơn," George nói, "anh không nghĩ rằng sự vắng mặt của anh lại trở thành một vấn đề lớn đến vậy. Em có biết là nhiều người trong số họ tin rằng em đã bỏ trốn đi với anh?"

Dream bắt đầu đi xuống từ đầu cầu thang, từng nhịp bước xuống. "Điều đó-" thật sự rất tuyệt, "thật ngốc nghếch."

Nếu anh là một nhân vật chính nào đó, anh sẽ mua một tấm vé máy bay và lái xe bên trái đường suốt cả đêm để đến gặp George. Để được nhảy múa và chạy ngang qua trang trại nơi đồng ruộng ẩm ướt, hét lên với anh ấy khi đi xuống cầu thang, và gặp anh ấy ở hiên nhà với đôi tay kết vào nhau, hai cánh mũi cọ vào nhau và những lời cầu xin đầy nồng nhiệt, hãy bỏ trốn với em, hãy bỏ trốn với em, hãy bỏ trốn với em.

Tuy nhiên, anh lại một mình trong ngôi nhà trống đầy tang tóc của mình cả tháng Sáu, chất đầy tai những lời từ chối từ người bạn thân nhất mà anh đã nói chuyện hàng ngày trong nhiều năm. Họ sẽ gặp nhau vào một ngày nào đó, tại một khu lấy hành lý đông đúc hoặc khi đi chung xe taxi - và Dream biết rằng anh không phải là anh hùng. Anh chỉ là con người mà thôi.

Bất chợt nhận ra, nỗi sợ hãi chợt ập đến trong anh, và anh dừng lại ở đầu cầu thang. "George."

"Ơi?"

Anh lo lắng vươn một bàn tay lên ôm lấy cổ. "...Chuyến viếng thăm của anh thì sao?"

Việc im lặng khi đang gọi điện thoại là một khoảnh khắc để ta có thể xem xét và than thở. Dream mơ màng nhìn cánh cửa trượt mà anh đã đặt lòng bàn tay vào, phảng phất chút thương tiếc cho sự phấn khích mà anh đã cảm thấy khi George nói rằng anh ấy muốn tự mình chứng kiến ​​một cơn bão nhiệt đới.

Dream muốn hy vọng và cầu xin George hãy giữ bản thân được thông suất, để đặt chân lên chiếc máy bay đó; và về nhà.

"Em thực sự muốn gặp anh, em đã muốn thế từ lâu rồi," Dream nói, "nhưng nếu nó đến quá sớm... thì anh không nhất thiết phải đến đâu." Anh cảm thấy bụng mình đang quặn lên khi cố tự lừa dối bản thân, lông mày anh nhíu chặt vào nhau trong sự tổn thương sâu sắc. "Florida sẽ luôn đón chờ khi anh sẵn sàng."

"Thật sự... thật sự kinh khủng khi nghĩ về điều đó." George thừa nhận. "Anh biết anh thật tồi tệ khi anh cứ nói rằng anh không biết, rằng anh cần thêm thời gian - nhưng đó là lại tất cả những gì anh có thể làm, Clay ạ."

Mắt Dream nhắm lại trong thoáng chốc.

"Chúa ơi, anh chỉ..." George hít vào thật mạnh, "anh chỉ cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, và anh lại không- không hề cố ý làm điều này trở nên tồi tệ hơn đối với em, anh có thể thấy rằng nó vốn dĩ đã rất khó khăn và em chưa bao giờ viết bất cứ điều gì như vậy trước đây." Giọng anh ấy cất lên gấp gáp khi anh ấy tiếp tục, "Anh chưa bao giờ muốn trở thành như thế, vì em. Em biết không? Anh chưa bao giờ muốn trở thành con người- con người kia, thứ đã khiến em đau đớn, một kiểu bóng ma-"

"George à."

"Anh muốn đi, anh thực sự muốn." anh ấy nói với vẻ căng thẳng, "Anh biết rằng anh của trước đây sẽ tự vả mặt mình nếu anh từ chối đi, và Sapnap cũng sẽ ở đó, giống như bình thường vậy. Nhưng anh cũng rất bối rối, anh đã vô cùng bối rối và giờ anh-"

"Không sao đâu." Dream cam đoan một cách tuyệt vọng, bước chân xuống cầu thang. "Em cũng bối rối mà. Em đã nói đến chuyến đi chỉ để xem chúng ta đang ở đâu - nhưng em nghĩ có lẽ là còn quá sớm để nói về nó. Vì vậy, hãy chậm lại, hít thở sâu vào. Không sao đâu."

Anh đợi khi George bắt đầu thở nhịp nhàng. Sau một lần thở ra run rẩy, George hỏi, "Có ổn không khi mà trước giờ chúng ta chưa đưa ra quyết định lớn nào?"

"Em... có thể học cách thích nghi với điều đó." Dream đi về phía phòng khách của mình, cơ thể bỗng như bất động. "Chúa ơi, Sapnap tội nghiệp, chúng ta sẽ làm gì với cậu ấy đây?"

"Anh không biết liệu cậu ấy có muốn đứng giữa chuyện này thêm nữa hay không." George lầm bầm.

"Em đã nói chuyện với cậu ấy đêm qua, khoảng một lúc," Dream nói và cau mày nhìn dưới chân. "Mẹ kiếp, em thực sự cần phải hút bụi ở đây. Xin lỗi vì đã cắt ngang- chỉ là, em đang suy nghĩ lung tung."

"Không sao." George gần như cảm thấy nhẹ nhõm khi chuyển chủ đề. "Hút bụi ở đâu vậy?"

"Phòng khách nhà em." Dream nhìn nhúm lông mèo trên thảm, khinh thường bước về phía ghế sa lông bọc da. "Patches còn khá nhỏ. Em không biết tại sao cô ấy lại rụng nhiều lông thế."

George ậm ừ. "Em có chải lông cho cô ấy không?"

"Tất nhiên là có rồi," Dream nói một cách phòng thủ, "anh nghĩ em là một con sen kém cỏi hả?"

"Anh thực sự không thể hình dung cái lúc em đang cầm một chiếc lược chải lông mèo hay chí ít là một chiếc lược để chải tóc."

Dream rũ người, ngồi phịch xuống chiếc đệm nâu. "Xúc phạm quá đấy."

"Xin lỗi mà." George nói, nhưng anh ấy không có vẻ hối lỗi gì cả. "Đôi khi thật khó để tin rằng em có thật, và tất cả những thứ quanh em."

Dream nhàn nhạt vỗ mồ hôi để tìm kiếm điện thoại của mình. "Cái gì chứ, em có cần gửi hình ảnh làm bằng chứng không?"

"Ừm."

Dream ngồi bật dậy. "Chờ đã. Em không cố ý- nó không phải-"

"Ồ. Cái đó-" George lắp bắp, "ổn, anh cũng thế. Quên chuyện đó đi."

"Vâng."

Họ rơi vào một khoảng lặng ngắn ngủi.

"Vậy," George nói, "về Sapnap. Có lẽ chúng ta nên nói chuyện với cậu ấy một chút. Anh không thể tưởng tượng rằng cậu ấy đang cảm thấy tuyệt vời như thế nào lúc này."

Dream tự hỏi, một cách mơ hồ, Sapnap đang trông như thế nào - nhìn chằm chằm vào kênh thoại bị khóa với tên của anh và George bên trong một cách sợ hãi từ nãy đến giờ. "Đó có thể là một ý kiến ​​hay. Cậu ấy có lẽ cũng lo lắng về chuyến đi."

Nó siết chặt lồng ngực khi anh cho rằng những ngày vui vẻ ồn ào, năng động mà ba người họ có lẽ sẽ không còn được trải nghiệm nữa. Anh gần như cảm thấy mình thật ích kỷ vì đã tước đi cơ hội gặp nhau của George và Sapnap, dù biết rằng họ đã mong chờ nó trong nhiều năm giống như anh vậy.

"Anh thực sự muốn gặp em." George nói một cách bất ngờ, giọng anh ấy thật nhẹ nhàng.

Trái tim của Dream trật nhịp. "Em rất muốn được gặp hai người."

Anh lại đổ người vào ghế sofa một cách lặng lẽ.

"Anh đã nghĩ về lúc em mô tả cơn mưa cho anh, rất nhiều lần." George nói, rồi im lặng. Dream để anh ấy tạm dừng, trước khi anh ấy nói thêm, "Và anh thực sự thích được nói chuyện với em lúc đêm muộn."

"Em nghĩ em thích nó hơi quá rồi." Dream nói, hóm hỉnh.

George cười nhẹ nhàng. "Có thể."

Dream cúi đầu, khẽ liếc xuống cười. Khi khoảnh khắc tan dần, anh nghiên cứu những giọt mồ hôi của mình, và nhặt những mảnh xơ vải thu được trong đống chỉ xám.

"George," anh chậm rãi bắt đầu, "anh... đã bao giờ cảm thấy mình không phải là người mà anh đáng ra phải trở thành chưa?" Anh lơ đễnh lăn quả bóng bằng vải thưa giữa ngón cái và ngón trỏ. "Như thể anh sắp tới được đó," anh nói, "anh có thể nhìn thấy nó, nhưng lại không thể trở thành nó."

"Thật là bực bội," George thì thầm đồng ý, "bởi vì em cảm thấy rằng nếu em có đủ khao khát, nó phải ở đây ngay bây giờ."

Đầu của Dream từ từ nâng lên. "Vâng."

"Ừm."

Chiếc tivi lớn gắn trên tường trước mặt anh treo lơ lửng và xám xịt, nhưng bên dưới tấm màn phủ đầy bụi là một thế giới đầy tiềm năng, đầy màu sắc. Với một chiếc điều khiển hoạt động tốt, một ý định chân thực, kết hợp hình ảnh, âm nhạc và anh có thể tạo ra thế giới mà anh muốn."

"Em nghĩ," Dream nói, "chúng ta chưa phù hợp cho điều này."

"Không phù hợp." George lặp lại, kiểm tra các từ một cách nhẹ nhàng.

"Chưa thôi."

Anh nhớ mình đã ngồi đây sau khi bộ phim tài liệu ngắn biến mất màn hình, buộc bản thân phải chấp nhận những mảnh sự thật đầu tiên đã làm thay đổi trái tim anh theo hướng tốt đẹp hơn. Trong một khoảng thời gian ngắn kể từ đó, anh vừa cảm thấy mình đã già đi rất nhiều, lại vừa cảm thấy mình không già đi chút nào.

"Anh là người tốt nhất mà em từng có trong đời," Dream thú nhận, "nhưng anh đã thay đổi em."

George ngập ngừng và hỏi một cách trầm ngâm, "Điều đó là tốt hay xấu?"

"Không hẳn. Là cả hai." Giọng của Dream trầm xuống khi anh thì thầm, "Em cần phải thay đổi, đó là tất cả những gì em biết."

"Anh nghĩ không có câu trả lời cũng không sao đâu." George thì thầm.

Đôi mắt anh nhắm nghiền. Em sẽ nhớ điều này, rất rất nhiều.

"Điều này sẽ gây ra tổn thương." Dream thừa nhận.

George nhẹ nhàng nói, "Nhưng nó đã xảy ra rồi."

Dream thấy mọi thứ đều nhức nhối - trái tim anh, đầu óc anh, linh hồn anh. Anh muốn khóc thêm một lần nữa, nhưng không thể để những giọt nước mắt của mình làm gián đoạn khoảnh khắc anh đang cùng George trải qua.

Như thể cảm nhận được tâm hồn đang héo mòn của Dream, George thì thầm, "Anh xin lỗi vì đã làm thế này với em."

Dream hít vào và thở ra. "Em biết. Em cũng xin lỗi."

Học cách biết ơn rằng đây là nơi họ chọn để kết thúc sẽ rất khó khăn, anh biết chứ. Nhưng đó là tất cả những gì họ sẽ làm. Sự kiên nhẫn, anh nghĩ, đang dần trở nên tồi tệ.

Bản tính đầy tham vọng của anh cực kỳ coi thường việc có làm mà không có phần thưởng, nhưng anh đã vật lộn với con quỷ mồm đầy răng nanh ấy. Anh cho nó ký ức về sự kiên nhẫn, về những lời nói tử tế, về cuộc điện thoại của mẹ anh và cả sự hiện diện đầy an ủi của George.

Cuộc trò chuyện của họ chuyển sang tông màu nhẹ nhàng hơn, tranh luận về chuyến đi ngắm cảnh của George về vùng nông thôn và những ngày của anh ấy trong một ngôi nhà nhỏ yên tĩnh. Anh ấy kể cho Dream về một đêm thất vọng, nơi anh ấy đã dành hàng giờ đồng hồ bên bàn bếp, xem xét kỹ lưỡng các mảnh ghép trong khi cha mẹ anh thích thú với cuộc chiến tranh với màu sắc của anh.

Dream cười khúc khích, và hỏi cái bức ảnh chưa hoàn thành, vỡ vụn đó vẽ gì ở trên.

George nói bằng một giọng nhẹ nhàng, "Những con chim. Đó là một bức tranh về các loài chim."

Sự kết nối bằng lời nói của họ tăng lên lúc gần cuối khi kể lại những ngày trước đây, trong khi những điệu nhảy không lời của họ trong tâm trí Dream với nỗi tò mò và sự thôi thúc lo lắng. Anh muốn bật bài hát ấy lên, nhưng lại không. Lời nói của George vấp váp khi anh ấy đề cập đến giờ đi ngủ và những giấc mơ, như thể anh ấy có một lời thú nhận muốn nói ra, nhưng rồi lại lùi bước.

Cuối cùng thì Dream cũng lững thững trở về phòng, cánh cửa đóng sập và cửa sổ thoang thoảng những làn gió ấm áp bên ngoài. Anh nói với George rằng máy điều hòa không khí của anh đã được sửa và lơ đãng nói về lời nguyền thời tiết với những người sống ở Florida.

"Em chắc chắn sẽ không sống ở đây mãi mãi." Dream nói, nhanh chóng thay thế bộ sạc trong tai nghe của mình kịp thời để nghe phản hồi của George.

"-Vậy em muốn đi đâu?"

Anh đặt bộ pin cũ trên tủ đầu giường của mình. "Có thể là một nơi nào đó ở phía bắc. Em cũng không chắc mình sẽ đối phó với cái lạnh như thế nào."

George cười. "Thế Sapnap sẽ không có những mùa đông tồi tệ nữa sao?"

"Có lẽ thế," Dream nói, "cậu ấy phàn nàn về quá nhiều điều khiến tất cả mọi thứ chuyển thành một mớ hỗn độn trong đầu em."

Họ ngâm mình với sự giải trí so với mặt bằng chung mà họ chia sẻ, và điều đó gần như là bình thường. Gần như, cho đến khi giọng điệu của George đột nhiên chuyển sang rụt rè một lần nữa.

"Có lẽ," anh ấy đột ngột nói, "có lẽ chúng ta nên đưa Sapnap vào đây, lúc này. Chỉ để xem xét thôi."

Dream bật dậy khỏi giường, cau mày bối rối. "Để xem xét về chuyến đi?"

"Đại loại thế." George hắng giọng. "Anh nên hỏi cậu ấy một vài điều."

Dream đáp lại một cách táo tợn. "Được rồi." Anh thả mình vào ghế chơi game, lắc lư con chuột cho đến khi màn hình đang tối sáng trở lại với Discord vẫn ở chế độ xem. "Em không chắc liệu có ai đang phát stream nữa hay không, nhưng có vẻ như họ vẫn đang gọi."

"Hừm." Tiếng bàn phím của George văng vẳng bên tai.

Vài giây sau, một thông báo nhỏ màu đỏ xuất hiện trong tin nhắn trực tiếp của Dream. Anh mở nó ra.

Sapnap gửi: George vừa bảo tớ tham gia cuộc gọi nhưng tớ không thể làm điều đó được.

"Anh không muốn mở khóa kênh quá lâu đâu." George lẩm bẩm.

Dream đảo mắt và gõ lại: quan trọng đấy. Đừng trở thành một tên ngốc. "Cậu ấy đang vào rồi."

"Tuyệt." George nói, giọng anh ấy trở nên phẳng lặng một cách bất ngờ.

Sau một lúc nữa, Dream nhắn Sapnap: Thôi nào.

Một tiếng ping nhỏ phát ra trong cuộc gọi. Với sự rụt rè cực độ, Sapnap chào,

"Hey các cậu."

"Nick." George nói ngay lập tức.

"Ôi trời." Sapnap thở ra.

"Dream, em có thể tắt tiếng trong vài giây không?"

Đôi mày của Dream nhướng lên trước sự sắc bén trong lời nói của George. "Ừm, chắc chắn rồi." Anh kéo con trỏ qua để tắt âm thanh của cuộc gọi.

Một giây trước khi nhấp vào, anh nghe thấy giọng của George bùng nổ, "Tớ đã đặc biệt cảnh báo cậu không được nói-"

Nó cắt ngang, và Dream không thể không mỉm cười. Anh dành thời gian im lặng để ngả lưng vào ghế và lật lại những diễn biến của cuộc trò chuyện dài đằng đẵng trong tâm trí anh. Con lắc của những cảm xúc mà anh đã trải qua đung đưa, nó lắc qua lắc lại, nó an ủi anh bao nhiêu thì nó cũng đã xé nát anh bấy nhiêu.

Anh biết mình đã mắc sai lầm. Anh biết anh ấy đã xin lỗi. Tất cả những gì còn lại anh phải làm là chờ đợi, học hỏi và hy vọng. Anh tự hỏi làm thế nào để có thể trở thành một người tốt hơn, trong bước ra đi từ đống đổ nát của anh. Anh có thể nói năng nhẹ nhàng hơn, lắng nghe kỹ lưỡng hơn - anh có thể tìm kiếm lời khuyên từ một người có thể giải thích sự gắn bó của anh với quá khứ, bãi biển, và nhận thức của anh về tình yêu.

Anh quét qua bàn của mình để tìm một mảnh giấy và cây bút, sau đó viết vội xuống một lời nhắc nhở cho chính mình. Gọi cho bác sĩ Lauren.

Sự tò mò tuyệt đối dâng lên trong anh khi mắt anh đảo qua cuộc gọi chỗ mà anh không thể nghe thấy. Anh nhìn sang chỗ khác với vẻ ngây thơ và nhấn nút mở tiếng một cách mù quáng để nghe.

"-Tóm lại là cậu muốn nói gì? Giống như điều mà chúng ta đã nói khi cậu ấy-"

"Ồ đúng rồi," Sapnap nói, "điều đó có lý - chờ đã. Có phải cậu ấy-"

Cùng một lúc, cả Sapnap và George gào lên, "Không phải bây giờ, Dream!"

Anh nhanh chóng làm tắt tiếng một lần trong khi cố nhịn cười.

Một tin nhắn mới từ George xuất hiện trên máy tính vài phút sau đó. Anh nhấp vào nó.

Ok, BÂY GIỜ em có thể quay lại.

Anh hít một hơi thật sâu, kìm nén sự thích thú và căng thẳng khi kết nối lại và bật tiếng.

Ngay lập tức, Sapnap hét lên, "Cậu nói với cậu ta những gì tớ đã nói với cậu rồi à?!"

"Im miệng đi." George bực tức nói.

"Cậu còn mong đợi tớ làm gì với đống thông tin đó?" Dream nhanh chóng dựng rào phòng thủ.

Sapnap tạo ra một tiếng ồn khó chịu. "Tớ không biết, giữ cho riêng mình? Cậu có mất trí không đấy?"

"Bạn à, cậu nghĩ gì về tin nhắn đó?" Anh đặt câu hỏi, sự cáu kỉnh xen lẫn với một nụ cười. "Được rồi, không phải do cậu bắt đầu trở nên quỷ quyệt, vì một..."

"Sapnap. Chúng ta vừa nói về cái gì chứ." George nói một cách mệt mỏi.

Dream chống lại sự thôi thúc muốn cười trước cách tiếp cận hài hước của họ đối với một chủ đề nhạy cảm, riêng tư đến nỗi anh đã khóc và hoảng sợ suốt đêm hôm trước. Anh tự nhắc nhở một cách trìu mến về sự thiếu kinh nghiệm của họ - về thời niên thiếu của họ.

"Được rồi," Sapnap càu nhàu, "sao cũng được. Các người chỉ đẩy tớ vào một nơi thực sự kỳ lạ, rồi lùi về phía sau. Và ý tớ ở đây là một nơi thực sự, thực sự kỳ lạ." Anh ta dừng hẳn lại. "Không phải tớ không muốn các cậu tắt tiếng tớ hoặc không nói chuyện với tớ, vì điều đó tệ vl, nhưng vì chúa. Xin đừng làm thế nữa."

Dream nhăn mặt với cảm giác tội lỗi tràn ngập trong anh. "Đó... thực sự là những gì chúng ta nên nói về," anh nói, "chuyến đi và tất cả."

"Chết tiệt. Chính nó."

"Chúng ta không làm điều này chỉ để đạt được bất kỳ thay đổi lớn nào," Dream chậm rãi giải thích, "chỉ là tóm lại chúng ta phải đối đầu với điều này như thế nào, ngay bây giờ."

George ngâm nga trầm ngâm. "Cậu có ổn khi thảo luận về nó không?"

"Đương nhiên rồi, Georgie," Sapnap nói, lịch sự quá mức, "cảm ơn vì đã hỏi."

Dream cắn lưỡi, tự xem xét lời nói của mình bởi anh biết khi nào thái độ cáu kỉnh của bạn mình xuất phát từ chỗ căng thẳng và lo lắng.

"Cậu vẫn đi chứ?" Sapnap hỏi, giọng nhẹ nhàng hơn.

"Tớ không biết." George trả lời, đồng thời Dream lẩm bẩm, "Anh ấy không biết."

Một sự im lặng khó xử ập vào cuộc gọi của họ.

"Ồ," Sapnap nói, rồi sau một lúc anh ta nói thêm, ". Úi chà.

Nghiêm túc hả?" Anh ta hắng giọng. "Ừm, tớ thì vẫn đi," Sự im lặng căng thẳng tiếp tục, cho đến khi anh ta trầm ngâm, "và tớ không biết cậu thế nào, Dream, nhưng tớ thực sự muốn gặp George trực tiếp nên-"

Dream rên rỉ. "Hãy coi trọng việc này."

"Tớ có, có mà." anh ta nhẹ nhàng đảm bảo. "Tớ biết... Tớ biết điều này có ý nghĩa rất lớn đối với hai cậu. Nó cũng có ý nghĩa rất lớn đối với tớ. Gặp mặt trực tiếp rất quan trọng, tớ hiểu điều đó." Anh ta dừng lại. "Nhưng nó không giống như chúng ta sẽ ngay lập tức gặp nhau vào ngày mai. Chúng ta có thời gian mà."

"Đó là sự thật." George nói nhỏ.

Mạch của Dream bắt đầu nhanh hơn dưới xương sườn. Đôi mắt anh lướt qua trần nhà một cách vội vã.

Sapnap thở dài. "Tớ muốn đi chơi bên ngoài, cả ba chúng ta luôn. Nếu điều đó không thể thực hiện được, thì không sao - nhưng tớ sẽ thất vọng lắm."

Dream hé môi để đáp lại, nhưng George đã nhanh hơn anh và để lại một sự ngạc nhiên.

"Cậu vẫn muốn đến thăm?" Anh ấy hỏi.

Câu trả lời của Sapnap rất nhanh, "Tất nhiên. Tại thời điểm này, không có lý do gì để từ chối cả."

Một cách cẩn thận, George tiếp tục, "... Dream?"

Anh làm ổn định nhịp đập lo lắng của trái tim mình. Anh xoa tay lên ngực, cố gắng làm nó dịu đi, nhẹ nhàng nói, "Đương nhiên."

Mắt anh bắt gặp một tin nhắn trực tiếp khác từ Sapnap.

Chứng kiến George la hét đáng sợ lắm đấy, tớ ghét cậu, nó viết.

Dream mỉm cười. Chỉ riêng sự hiện diện của Sapnap đã quấn một tấm chăn ấm áp quanh vai họ, mang lại sự thoải mái và minh mẫn mà tất cả họ đều thiếu trong những tuần gần đây. Bình thường, bản thân anh là người giữ hòa khí, giữ cho không gian được thông thoáng. Tuy nhiên, trái tim nhân hậu và sự kiên nhẫn của Sapnap rót mật vào những vết nứt trên nền móng mà họ dựng lên, với lời thề vĩnh hằng.

Có một số thứ cần được đề cập đến, anh nghĩ, nhất là về những cách khác nhau mà người Hy Lạp cổ đại tìm được tình yêu.

"Em nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi, George," Dream thì thầm khi anh bắt đầu nhắn lại. "Như em đã nói, em sẽ học được cách để giữ vững tâm hồn mình."

Anh gửi cho Sapnap, Kể với tớ đi.

Anh cảm thấy nhẹ nhõm bất ngờ rằng từ đây trở đi, anh sẽ không phải ẩn mình nữa - và có thể đặt đủ năng lượng để được trở thành con người mà anh nên trở thành; trở thành người bạn mà George cần. Anh có thể hình dung ra cảnh cả ba người đang nằm dài trong phòng khách để xem phim marathon vào đêm khuya, hoặc đi dạo qua các trung tâm mua sắm rộng lớn ở Orlando với những túi đồ mua sắm trông rất lố bịch. Lái xe qua Everglades với cửa sổ hạ thấp, gọi đồ ăn dở ẹc từ những nhà hàng thậm chí còn tồi tệ hơn, và cười bất chấp âm nhạc quá to và cái nóng ngột ngạt.

Tất cả những gì họ muốn, trong nhiều năm, là dành thời gian ở một nơi mà họ có thể thực sự hành động như một gia đình.

Dream biết rằng ngay cả khi George không nhìn thấy khả năng đó bây giờ, thì cuối cùng anh ấy cũng sẽ đến thăm Florida - khi các ngôi sao chuyển dịch và những tháng ngày bỏ ra để liên kết ba cuộc đời riêng lẻ của họ cuối cùng cũng đã thành hình.

"Được rồi," cuối cùng George nói, "anh sẽ suy nghĩ về nó."


-To be continued-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro