Chương 10: Bụi bẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: "Dust"

"Dream," George nói, "anh có thể nói chuyện với em không?"

Nhịp tim của Dream giảm mạnh. Anh có thể cảm thấy những dây thần kinh mà anh đang cố gắng làm dịu lại tiếp tục nứt vỡ ra nơi cổ họng. Những cái cây trên màn hình lắc lư theo một loại chuyển động khiến anh buồn nôn.

Anh không hề nghĩ sẽ đau đến thế khi nghe tên mình rơi khỏi đầu lưỡi George. Tất cả những khoảnh khắc nó được gọi lên với sự tử tế, khó chịu, kiên nhẫn hoặc thất vọng đều được anh điểm lại trong một hồi ức thoáng qua.

Anh đã mơ về điều này. Anh khao khát điều này.

Anh hé môi để cố gắng gắn kết lại cái rào cản to lớn đang bị đè nát bởi sự im lặng, nơi giọng nói của George vang lên một cách lơ đãng.

"Chào." Dream buộc phải nói ra.

Câu nói ấy yếu ớt và nông cạn - George không lãng phí thời gian mà trả lời, "Ngay bây giờ, làm ơn."

George ngắt kết nối khỏi cuộc gọi nhóm. Đôi mắt Dream nhắm nghiền khi những người nghe khác nhìn chằm chằm vào những câu hỏi bối rối trong khung chat và bật ra những tràng cười ngượng nghịu. Tiếng ồn lấp đầy tai nghe và anh gần như đã đưa tay lên để vặn chúng ra khỏi tai mình; cố gắng tránh né những câu chuyện phiếm giờ đã trở nên ngượng nghịu.

Một thông báo từ Callahan xuất hiện trong chat: ooooh, cậu gặp rắc rối rồi.

"Ôi trời, Dream," Tommy giễu cợt giữa những tràng cười ngặt nghẽo, "cảm giác như kiểu anh vừa bị gọi đến uống trà với hiệu trưởng ấy. Anh đã làm cái quái gì vậy hả?"

"Tommy- im ngay," Wilbur nói nhanh, giọng nói xen lẫn giữa lời cảnh báo tinh vi và cả sự trách mắng có chút đùa cợt, "Cậu vẫn muốn nghe mẹ mắng hay gì à?"

"Bà ấy đã không làm điều đó nhiều năm rồi, đồ ngốc ạ."

Họ lao vào những cuộc cãi vã không mục đích, dồn sự chú ý sang một chủ đề khác mà Wilbur kiên quyết từ chối việc dứt khỏi đó.

Dream tê dại. Nhân vật của anh đứng bất động hoàn toàn.

Bạn thì thầm với WilburSoot: cảm ơn.

Anh nhìn vào cửa sổ Discord trên màn hình thứ hai, danh sách tên, kênh thoại bị khóa nơi biểu tượng của George kiên nhẫn lấp ló.

Rắc rối. Nguy hiểm. Mình đã làm gì thế này?

Sapnap khiến anh bắn mình ra khỏi những suy nghĩ mông lung khi anh ta nói, "Nói chuyện với cậu sau, Dream."

Lồng ngực Dream thắt lại.

Anh thoát ra khỏi trò chơi, và lẩm bẩm, "Mẹ kiếp."

Bạn bè anh nói vài lời tạm biệt ngắn gọn và hơi lắp bắp, và anh không thể đáp lại bất kỳ từ nào trước khi các giọng nói trùng lặp bị cắt đứt vì anh đã ngắt kết nối.

Con trỏ của anh trôi nổi trên tên George.

Anh biết anh không thể tránh được điều này. Sự tất yếu quay trở lại ngay lập tức khiến anh vừa hoảng sợ vừa bình tĩnh, anh hướng các ngón tay xuống lớp nhựa trơn của con chuột để chọn kênh bằng một cú click nhẹ.

Dream đi vào cuộc gọi.

Anh được chào đón bằng sự im lặng, và lo lắng xoay xoay những sợi dây áo hoodie của mình. Chỉ riêng sự hiện diện của George là lại rất chói tai.

"Anh về rồi." Dream cuối cùng cũng nói, không chắc nên bắt đầu từ đâu trước.

George trả lời một cách trống rỗng, "Đúng vậy."

"Anh về nhà lúc nào-"

"Hai giờ sau khi điện thoại anh kết nối lại." George ngắt lời.

Nhịp tim Dream tăng đột biến vì sự sắc bén trong giọng điệu của anh ấy.

"Em không hề bắt máy. Anh phải tham gia cuộc gọi đó để em không thể không trả lời anh."

Dream buộc rồi tháo dây rút mũ áo của mình thành những nút thắt rối mù. Anh cảm thấy kiệt sức - nước mắt đã khô, may mắn đã cạn, thời gian đã hết. Từ ngữ cứ liên tục lụi tàn trước khi anh có thể xoay sở để nối chúng thành những câu cú hoàn chỉnh.

"Anh cần em giải thích," George nói, và Dream từ từ len lỏi vào phần vải trên ngực anh, "về cái thứ quái quỷ ở trên điện thoại của anh sáng hôm nay."

Tay Dream siết chặt hơn khi cơn đau như kim đâm vào xương ức. Nó đang xảy ra. Nó đang xảy ra.

"Tất cả- tất cả đều ở đó rồi, George ạ." anh nói nhẹ nhàng, "Em cần phải giải thích cái gì nữa đây?"

"Cần- cần cái gì," George lặp lại với vẻ thất vọng chói tai, "Ôi trời ạ."

Sau khi cẩn thận dừng lại, giọng của Dream trầm xuống và căng thẳng, "Em thực sự rất nhớ anh."

Anh nghe thấy George thở ra một hơi đầy bất ổn. "Dream à. Dream. Anh đang rất cố gắng- để làm được điều này, nên đừng làm nó trở nên khó xử hơn. Làm ơn, hãy giải thích chuyện này đi. Anh không có điên đâu. Hãy giải thích nó."

Đôi mắt anh nhắm lại.

"Em... em có thể lắng nghe giọng nói của anh, một lát được không?" Dream hỏi, cơn tuyệt vọng xen lẫn sốc của anh truyền qua đường dây điện thoại, "Làm ơn. Hãy kể cho em về chuyến đi của anh, và sau đó chúng ta sẽ nói về chuyện này. Có được không?" Anh đưa các đốt ngón tay và cả những sợi vải về phía miệng. "George?"

Tiếng thở ra của anh phả lên những ngón tay, khi anh chờ đợi George trả lời với sự kiên nhẫn đến mỏi mòn. Cả ngày lẫn đêm anh đều dằn vặt vì điều này, nhưng không phải theo cách này, theo cái cách mà nỗi thống khổ của anh bị dày vò chế nhạo.

Làm ơn đi, nội tâm anh gào thét, làm ơn.

"Không." George nói.

Dream mở mắt ra. "K-không ư?"

"Anh không thể tin em được," anh ấy lẩm bẩm, "Anh thực sự, thực sự không thể tin em được. Chúng ta không nói chuyện cả tuần, rồi lần thứ hai anh trở lại, em vả vào mặt anh với cái- cái này - nó là lời thú nhận? Là một bức thư thù ghét? Anh thậm chí không biết."

Bức thư thù ghét.

"Khoan-" Dream cố gắng, nhưng lời nói nhanh chóng của George đã ngăn anh lại.

"Không, không, em thậm chí có thể nghĩ ra lý do cho việc anh sẽ kể về chuyến đi của anh ư? Em nghĩ rằng am xứng đáng với điều đó ư?" George đặt câu hỏi với sự tức giận, khinh bỉ, "Anh không hiểu nổi em luôn ấy." 'Có lẽ em nên làm mọi thứ trở nên hỗn độn', "Mẹ kiếp. Mẹ kiếp."

Giọng anh ấy thật tệ.

Dream cảm thấy bản thân mình đang úa tàn. "Em chỉ muốn nói chuyện với anh."

"Em đang muốn anh phân tâm. Anh sẽ không làm theo những gì em muốn đâu."

"Em không có." Dream thốt lên, nhưng nó giống như một lời nói dối vậy. "Em biết bây giờ anh đang không hài lòng với em nhưng-"

"Tất nhiên," George cắt ngang một cách gay gắt, "tất nhiên là anh đang không vui rồi, Dream. Em đã viết cho anh một tin nhắn đầy hận ý và sau đó phớt lờ tất cả các cuộc gọi của anh. Em còn mong đợi anh cảm thấy thế nào nữa?"

"George-"

"Chắc chắn là em đã nghĩ về anh, đúng không? Về cảm giác của anh, sau khi đọc nó và phải tự mình thử hiểu ý nghĩa của nó." George bùng nổ, "Em cần phải xem anh cảm thấy thế nào. Anh đã cảm thấy thế nào." Giọng anh ấy đột nhiên mất đi sự cuồng nộ, "Em... em thực sự biết anh đã cảm thấy thế nào. Em biết anh đã nói gì với cậu ấy. Vậy... tại sao?"

Những góc khuất lạnh lẽo của sự ích kỷ và tội lỗi đã hằn sâu vào khung xương sườn của Dream. Anh nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào nếu anh không để cho sự hủy diệt của mình đạt được kết quả tốt nhất - trao đổi những phần thời gian nhỏ trong tuần của họ, bắt chuyện, gần gũi, chia sẻ tiếng cười.

Cách nói chuyện của George với anh lúc này cũng đủ khiến anh tự hỏi liệu họ còn có thể quay lại lúc đó không.

"Em..." Dream vuốt ve những nếp nhăn trên ngực, "Đầu óc em đã rối bù lên sau khi cậu ấy nói với em điều đó. Em không biết nữa. Em đã bắt đầu viết ghi chú cho bản thân rằng em không cố ý gửi nó cho anh - và nó là một tai nạn." Đại loại thế. "Em xin lỗi."

"Nó trông không giống như em đang viết thư gửi cho chính mình."

"Em biết." Dream lặp lại, "Em xin lỗi."

"Làm ơn nói cái khác đi."

"George à, em-" Anh thở ra một cách bực bội, đẩy người ra khỏi bàn máy tính. "Em đang cực kỳ hoảng loạn, ngay lúc này. Em thậm chí còn không biết phải bắt đầu từ đâu."

"Cứ chọn bừa đi." George cáu kỉnh.

Dream ngồi thẳng dậy. "Nó không dễ như thế đâu."

"Không dễ như thế á? Vậy tại sao em lại gửi nó-"

"Đó là một tai nạn."

"Ồ, một tai nạn," George nói, nhỏ giọng mỉa mai, "Ừ. Được rồi. Điều ít nhất em có thể làm là tự làm chủ bản thân."

Cay đắng, Dream gầm gừ, "Em làm được. Hãy tin em."

George im lặng.

Dream ghét cái cách nó hằn sâu vào lồng ngực anh, sự hối hận đã ngấm vào huyết quản như thể mỗi lời nói rơi ra từ môi anh lại đẩy họ xa nhau hơn.

Giọng nói sắc bén của George thường xuyên xuất hiện trong các cuộc trò chuyện của họ cùng với Sapnap, nhưng Dream mới chỉ nghe thấy những mảnh đạn bạc ấy hướng vào anh một lần, cách đây đã nhiều năm.

Cả ba người họ đã cắm đầu vào một cuộc chơi game cạnh tranh online kéo dài hàng giờ đồng hồ, tung ra những lời lẽ độc hại và những lời lăng mạ trống rỗng cùng những lời thề nguyền.

Quyết tâm tìm ra một điểm nhấn sau khi bị dày vò suốt đêm, Sapnap đã đưa ra một loạt bình luận liên quan đến những mối quan hệ yêu đương và tình cảm cũng như lối sống độc thân của George mà không hề báo trước.

George đã nổi giận.

Sapnap tiếp tục thúc đẩy và Dream làm theo, vui mừng bởi việc phát hiện ra một phản ứng mà họ hiếm khi bắt gặp. Sau một ngày tồi tệ, Dream rơi vào niềm vui sướng của việc hợp sức chống lại George cho đến khi lưỡi của anh trượt đi và cắt đứt khoảng không giữa họ.

Dream đã nói ra một chuỗi từ thô thiển mà anh không thể nhớ lại - chúng rời khỏi miệng anh nhanh hơn anh có thể giật chúng lại - và George đã bị tổn thương.

Anh ấy đã bật lại Dream ngay lập tức, với sự phán xét gay gắt; một sự tổn thương bất ngờ. Anh ấy làm cuộc gọi trở nên ngộp thở với một chủ đề tràn đầy cảm xúc, tràn đầy căng thẳng về việc quan điểm của Dream đối với anh ấy là quan trọng như thế nào, về việc những gì anh nói ra quan trọng như thế nào, tất cả những điều được nói ra bóp nghẹt cổ họng anh ấy và tạm dừng trò chơi của họ ngay lập tức.

Dream đã đẩy George ra khỏi cuộc gọi chung, và ngồi riêng tư trong bốn mươi phút để rút lại lời bình luận gay gắt của anh và nói lời xin lỗi. Kể từ đó, Dream đã khắc ghi trong thâm tâm rằng phải giữ giọng điệu của mình luôn nhẹ nhàng, vô cảm và trêu chọc - để không bao giờ phải nghe giọng nói đó của George nữa.

Tuy nhiên, giờ đây, anh đang đứng trong phòng của mình, cảm nhận ​​sự căng thẳng trong bàn tay siết chặt của mình và chứng kiến cơn tức giận của George để lộ điểm tử monh manh bên dưới khi anh ấy lặng lẽ thốt lên, 'Cứ nói là em ghét anh đi."

Đầu của Dream mạnh mẽ giật lên. "Em không có." Lồng ngực anh thắt lại sau khoảng dừng trống rỗng sau đó. "George. Anh không hề tin điều đó."

"Anh còn có thể tin vào điều gì nữa đây? Tại sao em lại viết những câu nói đầy tức giận như vậy cho anh chứ?"

Sự yếu đuối trong cơn tức giận của George nhấn chìm Dream bằng nỗi buồn sâu sắc. Tâm trí anh buồn bã lướt qua những từ ngữ rất có tính sát thương, rất ám ảnh mà anh đã ghi ra trong những mẩu ghi chú đó.

Em nên làm mọi thứ trở nên hỗn độn. Anh đã làm em tổn thương, phải không? Là có chủ đích, phải không? Anh thấy đau đớn vì đã viết chúng; nó khiến George giải nghĩa chúng theo một cách hoàn toàn khác. George nghĩ rằng anh ấy đã bị ghét.

Những đêm mất ngủ và những cơn sốt nhẹ trong cô độc làm mất đi sự căng thẳng ở quai hàm anh, giúp thư giãn nơi các khớp xương tiếp xúc với má. Miệng anh chùng xuống.

"Bởi vì," anh nói, "em đã không thể ngừng nghĩ về anh, và em thậm chí còn không thể nhớ lần cuối cùng em cảm thấy như vậy, với bất kỳ ai."

Trái tim anh trĩu nặng. Anh từ từ rướn người về phía trước để ấn lòng bàn tay xuống mặt bàn.

"Cảm thấy," George nói, "như thế nào."

"George," Dream thở không ra hơi, "một phần nào đó trong em cần anh."

Đầu anh lơ lửng giữa đôi vai mình như thể được treo lên bằng dây. Ánh sáng từ bàn phím và màn hình phủ trên đôi bàn tay đang ép xuống của anh. Bề mặt tối bên dưới chúng bị xây xát và mòn đi sau nhiều năm sử dụng.

"Nhưng..." Lời của George đứt quãng khi anh ấy nói, "Anh đã ám ảnh em. Và làm em tổn thương."

Dream tự hỏi mình đã thu được bao nhiêu bóng ma trong đời; bao nhiêu cái anh đã tạo ra từ bụi bẩn và những bức thư chưa được gửi.

Anh muốn từ chối. Anh muốn bản thân phải hối hận để có thể khiến mọi chuyện trở lại như xưa. "Đúng."

Cơn đau chảy xuống thấp hơn, sâu hơn. "Làm sao mà em lại có thể muốn một ai đó làm như vậy với em?"

"Anh xứng đáng với điều đó," Dream nói, "mỗi giây đều xứng đáng. Anh luôn sống trong em, George."

Anh nghe thấy hơi thở của George nghẹn lại trong cổ họng.

Trong khoảnh khắc, anh gần như có thể nhìn thấy nó, hình bóng dao động đối diện với trường lửa đã được dựng lên tại khoảng cách giữa họ. Ảo ảnh đó gần như khiến anh khuỵu xuống. Ngọn lửa ấy bốc lên cao hơn.

Anh đưa tay ra khỏi bàn để lau phần hõm trên má. Đôi chân của anh vô thức hướng anh ra khỏi màn hình máy tính.

"Khi chúng ta mới gặp nhau," George nói với sự thận trọng bất ngờ, và cũng rất dịu dàng, "Anh đã rất say mê em."

Dream im lặng, đôi tất của anh lặng lẽ rơi trên tấm thảm mềm mại. Bắp chân, bụng và vai anh căng thẳng.

"Tất cả những gì em đã nói." George tiếp tục, "Tất cả những thứ em đã làm, mỗi khi em nói chuyện với anh hoặc gọi tên anh nhiều lần. Anh muốn làm em bật cười. Anh muốn ở bên em, mỗi giây, mỗi ngày."

Hơi ấm tỏa ra từ má Dream xuống cổ khiến anh rùng mình, và nó đọng lại trong lồng ngực anh với một cảm giác sống động. Đôi môi anh hé mở đầy bất lực.

Sự dao động nhỏ trong giọng nói của George ngày càng lớn, "và em đã nhìn thấu anh."

Mắt anh mở to.

George hắng giọng và trở lại với giọng đều đều, "Vì vậy anh đã mở lòng. Và chúng ta trở nên thân thiết. Và anh cũng biết em rất là- ngu ngốc và liều lĩnh, cực kỳ yêu đời, còn khá là điên nữa." Anh ấy dừng lại. "Nhưng anh đã vượt qua điều đó."

Nỗi kinh hoàng, nỗi sợ hãi và sự bối rối đọng lại trong bụng Dream. Anh mù quáng nắm lấy lưng ghế phía sau, ngón tay dùng lực bóp chặt chỗ nhựa dẻo và dây lưới.

"Sau đó, chúng ta... chúng ta bắt đầu thay đổi." George nói, "Anh đã giữ em trong tầm tay mình, nhưng sau đó em đã học cách xoay anh vòng vòng. Nó rất vui, rất thú vị, và một phần nào đó trong anh nhận ra rằng anh vẫn..." anh ấy dừng lại, rồi nói tiếp với cảm xúc mãnh liệt, "Anh phải làm gì với điều này bây giờ, Dream? Tại sao bây giờ em lại làm điều này với anh?"

Giọng anh ấy thấm đẫm sự thất vọng và đau đớn, như cơn mưa lạnh lẽo, như chiếc giường trống rỗng. Sự yếu đuối bị gió cuốn khỏi cơ thể Dream.

"George." Dream đấu tranh, "Em không..."

"Em mong đợi gì ở anh đây? Để- để đưa bản thân anh quay trở lại quãng thời gian đó?"

Dream nghe thấy tiếng George sụt sịt, và miếng nhựa trong tay anh bắt đầu rung lên.

"Lần này thì khác." Dream nài nỉ.

"Là như thế nào?"

Sự tổn thương thể hiện rõ trong chất giọng anh. "Bởi vì bây giờ em đã gặp được anh, và em muốn điều này."

"Lại còn vậy nữa ư?" George giận dữ nhấn mạnh, "Vậy 'điều này' thực sự là cái gì, Clay?"

Một nghìn lẻ một nhu cầu và mong muốn ùa về trong tâm trí anh với sự sung sướng tưng bừng. Đó là những buổi sáng sớm, những đêm khuya, những cái chạm nhẹ và những cuộc trò chuyện êm ái. Ánh sáng, tiếng cười, bóng tối và chiều sâu, "Nó- nó-"

"Không thể trở thành 'bạn đời', đúng không?" George hỏi, giọng nói run run cắt đôi dòng suy nghĩ của Dream, "Không thể là như vậy, phải không?"

Hơi thở lạnh ngắt xé toạc phổi của Dream.

Một người bạn đời.

Không, những ký ức thơ dại của anh tràn về với sự đau khổ sâu sắc, đó không hẳn là chuyện mà tớ hay nghĩ tới.

"Ừ," George châm chọc, "đúng vậy. Anh đã nghe về điều đó. Đó là khi anh bắt đầu cảm thấy tốt hơn một chút, không còn đau bụng nữa. Anh không thể biết liệu điều này có nghiêm trọng với em không, hay nó chỉ một- một trò tiêu khiển vì em quá rảnh rỗi."

George đã nghĩ rằng những mẩu ghi chú ấy là một lời tạm biệt với một nửa là thú nhận tội lỗi, nửa là ghét cay ghét đắng - và bây giờ, anh ấy nghĩ Dream muốn buông thả một vài lần, tự cho mình là trung tâm. Sự hiện thực hóa đó đẩy Dream chìm sâu hơn vào quên lãng.

Thế giới của anh nghiêng ngả với sự xấu hổ và nỗi hoảng sợ "Em đã nói dối." anh cầu xin, "Em đã nói dối."

Anh đẩy chiếc ghế khỏi đôi tay thô ráp của mình và bước những bước loạng choạng.

"Em... làm sao?"

"Em sợ hãi về việc em muốn nó đến mức nào," anh thú nhận, chuyển mình sang góc đối diện cuối phòng khi làn khí lạnh trườn qua người anh, "nó đánh gục em, George ạ, và em đã nói dối. Em chỉ đang cố gắng tránh xa nó bởi vì em đã thấy nó có thể kết thúc như thế nào. Em đã nhìn thấy cái kết của nó với cha mẹ em." Chuyển động của anh chậm đi khi anh để cho trọng lượng cơ thể bám chặt vào mặt đất. "Nhưng... anh. Cho dù là theo cách nào đi chăng nữa, em cũng muốn anh."

Trong sự yên tĩnh vang lên tiếng gọi, lồng ngực của Dream rạo rực nhô lên rồi nhanh chóng hạ xuống. Cơ bắp của anh căng ra và thả lỏng. Việc giải phóng áp lực sẽ khâu các vết thương lại với nhau.

"Em không nói đùa?" George chậm rãi hỏi.

Đôi mắt anh rung lên khi cơn giận đang tan dần khỏi những lời nói của George.

"Chúa ơi, không đâu," Dream thở phào, "Thật sự- thật sự là không."

"Đã... đã bao lâu rồi em không nói đùa?"

Dream nhìn chằm chằm vào chiếc gương treo phía trên tủ quần áo của mình. Khuôn mặt anh đỏ bừng, mái tóc xù lên bởi chiếc tai nghe cồng kềnh che kín tai, logo ngọn lửa trên chiếc áo hoodie nằm chính giữa trái tim anh.

"Mới gần đây thôi, mà em không hề nhận ra điều đó." anh nói, "Nhưng em bắt đầu thả mình vào đó ở stream chơi cờ."

"...Ồ."

Bất cứ cơ hội nào có được, anh nghĩ. "Có phải em đã đánh mất anh rồi không?"

George thở dài. "Nó không dễ dàng như vậy, Dream." Sau một nhịp, anh ấy lẩm bẩm, "Anh sẽ giết Sapnap."

Dream cười khan. "Nếu cậu ấy không giết chúng ta trước thôi."

George phát ra một tiếng nhỏ để chấp thuận, và lồng ngực của Dream cuộn lên một dòng khao khát. Anh muốn nắm lấy cơ hội ấy, mang nó theo, dùng nó để kéo họ ra khỏi con đường này và ẩn mình trong bụi cây yên tĩnh của những câu chuyện cười và sự yên bình nhẹ nhàng.

Tuy nhiên, sự phân tâm sẽ chỉ khiến họ chậm trễ hơn mà thôi, và bảy ngày sống trong hồi hộp vừa qua đã là quá đủ đối với Dream rồi.

"Anh đã rất mong được nói chuyện với em vào giây phút anh quay lại, em biết mà," George nói khẽ, "suốt cả tuần. Mọi thứ anh thấy đều đẹp mà nghĩ về điều đó thật buồn cười, anh rất muốn kể cho em nghe."

Kể với em đi, Dream muốn nói, hãy đưa chúng ta ra khỏi đây. "Em xin lỗi."

Những câu từ của George cẩn thận rơi ra khỏi miệng như thể chúng được thêu dệt từ những bí mật, "Trời đã mưa khi anh ở đó, Dream ạ. Anh... ngủ không ngon lắm, và cơn mưa khiến anh tỉnh hẳn. Bãi cỏ phủ đẫm sương sớm. Anh đã nằm lên đó, một chút."

Dream nhớ lại cái cách anh hấp thụ nước từ bãi cỏ sân nhà mình trong cái nóng ngột ngạt, trống rỗng như thế nào sau nhiều ngày không có George. Có phải việc anh ấy tìm đến một khoảng đất mát rượi là vì một lý do tương tự?

Anh tưởng tượng ra George đang mặc bộ đồ ngủ ấm áp, để lại những dấu chân sẫm màu trên mặt cỏ khi đi lang thang dưới cơn mưa. Anh có thể thấy cách anh ấy thả mình xuống, nhẹ nhàng nằm trên phần đất nâu và xanh lá cây.

Anh ước anh có thể nhìn thấy những giọt nước đọng trên má George. Anh ước mình có thể nằm bên cạnh anh ấy, dưới bầu trời u ám sương mù của nước Anh thay vì mặt trời chói lọi nơi Florida. Anh có thể ấn lòng bàn tay mình vào lớp vải lốm đốm nước trên ngực George, hoặc phủi đi lớp sương mờ trên làn da anh ấy.

"Trời vẫn cứ mưa," George nói, "và anh vẫn cứ nhớ em. Anh cảm thấy an toàn khi nhớ về em. Và rồi..." sự dịu dàng của anh ấy chuyển thành cơn mưa băng giá, "và sau đó lúc sáu giờ sáng, em gửi cho anh một thứ gì đó thật nguy hiểm. Thường thì em biết khi nào nên dừng lại nhưng cái này- cái này là thế nào?"

Dream cố gắng để không nghĩ đến hình ảnh George cầm điện thoại trong lòng bàn tay đang mở, đôi mắt rưng rưng nhìn những dòng chữ rực sáng như thể chính tác giả của nó đang đọc nó lên trước mặt anh.

"Anh nghĩ rằng em đủ quan tâm," George kết thúc với một chút thất vọng trong giọng nói, "hơn là làm một cái gì đó như thế này."

Những ngón tay run rẩy của Dream đặt lên sống mũi. "Làm ơn để em giải thích." anh nói, "Em rất quan tâm đến vấn đề là điều đó đang dần giết chết em. Khi em nói rằng em chưa bao giờ cảm thấy như thế này trước khi có ý định đó - em không thể ăn ngủ hay thậm chí suy nghĩ đúng đắn khi điều đó liên quan đến anh." Những ngón tay anh trườn qua mắt để miết hai bên thái dương, tầm nhìn của anh chìm trong sương mờ. "Giống như là em cần phải cảm nhận được anh nếu không đầu óc em sẽ chẳng hoạt động nổi. Em bị ám ảnh bởi anh. Vậy nên... vậy nên khi cậu ấy nói với em rằng có thể em đã lỡ mất những xúc cảm của anh, dù nó thực sự rất gần rồi, em chỉ muốn..."

Anh thở ra với vẻ khó chịu trước những cục u hình thành trong cổ họng.

George im lặng, mặc anh tiếp tục quằn quại.

"Em ghét việc em làm anh tổn thương." Dream nói, "Em rất ghét điều đó. Em biết là em đã cảm nhận được điều đó ngay cả khi ấy — em ước gì mình có thể giữ được chút ý thức và không trở thành một tên ngốc. Em đúng là một thằng ngốc, George ạ." Anh nghe thấy tiếng George thở khẽ. "Em xin lỗi vì chuyện này lại xuất phát từ một nơi tối tăm như vậy, em... em ước gì anh không cần phải nghiệm ra mọi thứ như thế này." Sự nghiền ngẫm của anh biến thành một lời thì thầm trang trọng, "Em sẽ cố gắng làm mọi việc khác đi."

Sự mệt mỏi trong giọng điệu anh khiến cả hai đều đau khổ.

George do dự trước khi hỏi, "Em định làm chuyện này khác đi như thế nào?"

"Đáng lẽ em có thể gửi cho anh một bức thư thú vị." Dream nói, nhẹ nhàng, "Quỷ thần ơi, em thậm chí có thể sẽ viết tay một thứ gì đó nếu em biết rằng- rằng cái này..."

"Cái gì- cái gì sẽ ở trong bức thư?" George nói với vẻ rụt rè, rồi dừng lại, sau đó nói thêm, "Đấy là nếu anh đọc được chữ viết tay của em."

Sự thay đổi nhẹ nhàng truyền qua tai nghe của Dream để phát ra ánh sáng giữa chúng. Trái tim anh nhận ra những tiếng động nhẹ rời rạc.

"Nhật ký hàng ngày về mọi việc mà Patches làm," anh đưa ra một cách tế nhị," và George ậm ừ, "hoặc là số lần em tự đốt cháy miệng mình vì thức ăn, bởi vì em biết điều đó đã làm anh hạnh phúc bởi một lý do nào đó."

"Chỉ cần đợi nó nguội là được mà," George nói một cách nhẹ nhàng, "em thật là thiếu kiên nhẫn."

Dream cười toe toét và nói, "Em đã viết về việc em muốn nghe anh cười như thế nào, chỉ như vậy thôi." Anh dừng lại, giọng dịu đi một cách trìu mến, "Và nói với anh rằng em nhớ việc được nhìn ngắm nó đến nhường nào. Rằng- rằng... em muốn hôn anh trong mơ như thế nào."

Mắt anh hướng lên trần nhà trắng bệch và chiếc quạt đang quay vòng. Thật là tuyệt khi được nói về điều đó.

"Em mơ thấy điều đó?" George thở ra.

Dream áp bàn tay vào má. "Mọi lúc."

Bức tường lửa trước mặt họ bùng lên không rõ lý do và cũng không thể đoán trước được ý đồ.

Anh nghe thấy tiếng George thở dài, và làn gió nhẹ lướt qua những tia lửa trên mặt anh.

"Chúng ta phải làm gì đây, Dream," George hỏi với sự run rẩy của nỗi sợ hãi xa xăm, "ở khoảng cách địa lý này, và cuộc sống khác biệt của chúng ta?"

Tay anh rơi xuống để đan vào tay kia trong một cái ôm lo lắng. "Em không biết." anh nói.

Anh nghĩ về tình bạn của họ, về những đêm dài hàng giờ đồng hồ nói điện thoại, những trò đùa gần gũi và những cuộc cãi vã nhanh chóng. Cách giải quyết vụng về từ múi giờ, đến lịch trình, và cả cách tiêu tốn chất xám cá nhân. Những khoảnh khắc tình cờ khi bản ngã quá tham vọng của Dream đẩy George vào im lặng, vào quên lãng.

Anh lại nghĩ về bao nhiêu lần anh đã lao đi, lao quá xa, quá nhanh đến mức táo bạo.

Với những lời nói của mình, Dream cúi đầu hối hận trước ngai vàng phủ màu hoàng kim. "Còn anh?"

Anh biết không còn khoảng trống cho một lời xin lỗi nữa. Thứ vũ khí kề ngay sau gáy anh đã bị anh nắm giữ quá lâu, giờ đây nó rơi vào tay George, và chỉ nằm trong tay anh ấy thôi.

"Anh..." George vùng chiếc rìu vào đáy hộp sọ của Dream. Một cú vung chí mạng, Sapnap có lẽ đã đúng - sự hủy diệt của anh là một sự lặp lại. Công lý mới là thứ sẽ quyết định tất cả.

Giọng thì thầm của George thay đổi, "Anh nghĩ chuyện này là quá nhiều." Giọng anh ấy đứt quãng, "Anh nghĩ chuyện này có lẽ là quá mức."

Lưỡi dao cắt đến tận xương.

Đầu Dream rơi xuống.

Bị cắt đứt, bị tổn thương; anh cảm thấy máu mình dồn lên tai.

"Ý anh là gì." Anh nói, nhìn chằm chằm vào tấm thảm với đôi mắt chết chóc, "Điều đó có nghĩa là gì."

"Dream à, anh..."

"Anh- anh có còn thích em không? Có phải thế không, và chúng ta thậm chí sẽ không thể thử, anh- anh đang gọi nó như thế sao?"

"Không," George sốt sắng khẳng định, không. Chỉ là anh không... không muốn nói dối em. Anh biết sự thật thà quan trọng đến thế nào đối với em."

Cõi lòng Dream dịu đi chỉ trong vài giây, và ngay lập tức lại cuộn trào. Cổ họng thắt lại, anh gắng sức thốt lên, "Vậy hãy nói cho em biết đi."

"Anh đang bị rối trí," George nói, "với những thứ anh dành cho em. Anh không thể giải thích nổi. Nó kiểu- kiểu to lớn hơn khả năng của anh, và anh đang tìm cách để đối đầu với nó. Anh vẫn còn ổn, và vẫn đang cố gắng."

Dream hạ mình xuống sàn nhà, suy yếu bởi những dòng cảm xúc đang cuốn lấy cơ thể đầy mệt mỏi của anh. Khuỷu tay chạm vào đầu gối khi anh ấn các đốt ngón tay vào miệng.

"Mọi chuyện diễn ra quá nhanh," George run rẩy tiếp tục, "em cũng đã nói về điều đó, rằng em đang tức giận và... và đang lặp lại một điều tồi tệ. Bởi vì anh." Dream nhận ra những giọt nước mắt căng tràn trong giọng nói mỏng manh của anh ấy. "Anh không nghĩ rằng anh đã sẵn sàng cho điều đó. Cho em."

Những lời nói tràn ngập hộp sọ của anh với một sức mạnh vô cùng tàn nhẫn, và khiến anh dễ bị tổn thương. Khuôn mặt của Dream úp vào bàn tay anh.

George thì thầm, "Anh vẫn chưa sẵn sàng cho em."

Trong sự im lặng lạnh lẽo phủ lên thế giới đang chìm đắm của anh, mạch máu Dream đập mạnh vào tai anh. Màu đen của lòng bàn tay làm bật lại hơi thở ấm áp của anh, phả nó vào mũi và miệng.

Antigone, đầu anh vang lên với một nỗi buồn rối rắm, hãy chôn ta đi.

Anh muốn trượt ngược dòng thời gian, cho đến thời điểm khi anh thu mình dưới ánh trăng lưỡi liềm trên bờ biển tối tăm. Nếu anh đi chậm hơn vào làn nước, và đưa George đến làn nước màu tím ngập đến thắt lưng, có lẽ họ đã có thể bao bọc bản thân trong sự yên ả thay vì cơn cuồng nộ.

Tại sao mình lại cứ phải phá hủy tất cả cơ chứ?

"...Em còn ở đó không?" George hỏi.

Tay của Dream trượt xuống khỏi mặt. "Cho... cho em một giây."

"Được thôi." Anh ấy hắng giọng, rồi do dự.

Chưa sẵn sàng cho em. Chưa sẵn sàng cho em. Chưa sẵn sàng cho em.

"Vậy là anh vẫn còn tình cảm với em." Dream cuối cùng cũng nói.

Giọng của George trống rỗng. "Tất nhiên rồi."

Một tiếng hừ đứt quãng lướt qua môi Dream. "Nhưng anh không nghĩ đó sẽ là một ý kiến ​​hay khi... khi..."

"Trở thành bất cứ điều gì lớn hơn là bạn bè." George kết thúc với sự căng thẳng có thể nghe được.

Trái tim Dream rỉ máu. Những giọt nước mắt trào ra trên mắt anh, và anh cố gắng làm nó tan đi, nhưng những giọt nước mắt đó lại ấm áp bám vào hàng mi của anh. Một tia nước mắt khô khan xuyên thẳng qua anh, "Chết tiệt."

"Anh xin lỗi." George nghẹn ngào khi anh ấy lặp lại, "Anh rất xin lỗi."

"Anh đang xin lỗi ư?" Dream hỏi một cách hoài nghi, và George phát ra một âm thanh đáng thương để xác nhận. "Đừng, George à. Đừng nói lời xin lỗi. Tất cả đều là do em."

"Không phải đâu, anh nên nói điều gì đó sớm hơn hoặc- hoặc là trở nên thành thật hơn với em, anh-"

"Không không không, anh không cần phải làm thế." Những vệt nóng lặng lẽ lăn dài trên đôi má của Dream, và những cái nấc bắt đầu dâng lên một cách bất ổn. "Anh đã làm đúng mọi thứ. Anh... anh vẫn đúng." Anh nhìn thấy những đốm sáng nhỏ rơi xuống tấm thảm khô, trái tim chợt loạn nhịp vì hình ảnh trong giấc mơ, vì nỗi ám ảnh, vì sự liều lĩnh của anh. "Em không nghĩ về việc bất kỳ điều gì trong số những sự kiện đó đã khiến anh cảm thấy như thế nào. Em bị cuốn vào mọi thứ đến mức em- em đánh mất tâm trí mình. Em đánh mất cả liên kết giữa chúng ta."

George khịt mũi. Lời nói của anh ấy thô lỗ, nhưng lại hạ xuống cực kỳ mềm mại, "Anh thực sự, rất thích em."

Dream nhắm nghiền đôi mắt ẩm ướt. "Có lẽ- có lẽ đừng nên nói ra những thứ như thế."

"Xin lỗi." Dư âm đằng sau lời thì thầm của George làm nước mắt rơi vào lồng ngực Dream, "chỉ là anh không biết khi nào anh mới có cơ hội để trở lại, sau khi chuyện này qua đi."

"Ồ." Dream nói, "Ồ."

Khi họ dừng đường dây điện thoại đang kết nối lại và anh gỡ bỏ tai nghe, thì hai người sẽ ra sao? Anh sẽ tự nhìn mình cắm đầu vào hố sâu xa lạ của những đêm vắng cuộc gọi và vài cuộc trò chuyện có sẵn - kéo rèm lại, gọi điện cho mẹ mình và buộc bản thân không được mơ thấy George.

Vậy những lời nói của anh sẽ đi về đâu?

"Chà, nếu chúng ta... làm điều này bây giờ thì sao?" Dream gợi ý một cách yếu ớt, hy vọng dấu vết của sự sợ hãi không đè nặng lên lời cầu xin của anh. "Lấy hết suy nghĩ ra, không cần quan tâm chuyện gì xảy ra khi đã nói xong."

Sau một khoảng lặng ngắn, George hỏi, "T- thật sao?"

Dream gần như mỉm cười với niềm hy vọng yếu ớt trong giọng nói. "Có lẽ nó sẽ giúp ích cho chúng ta. Em không chắc."

"Được thôi.: George nói, "Được thôi."

Dream thở phào, "Được rồi." Anh xóa đi những vết ố trong tầm nhìn của mình. "Em muốn nói thế lắm, anh thậm chí còn không biết."

George hậm hực. "Viết cho anh một ghi chú khác đi."

"Này. Như vậy rất, rất là kỳ quái đấy."

"Viết cho anh một chút đi, đồ ngố* này." George lầm bầm, rồi dừng lại. "Anh... có thể hỏi về điều đó không?"

*asrehole, chắc là giống với asshole

"Chắc rồi." Mơ lau mặt bằng cẳng tay. "Cái đó sẽ khiến em lo lắng vcl - nhưng chắc chắn rồi."

"Có phải... những giấc mơ của em thực sự sẽ trở thành ác mộng khi anh ở đó không?" George hỏi. Sự yên tĩnh lướt qua anh ấy. "Lúc trước điều em nói là ngược lại."

"Em không biết," Dream thừa nhận, kéo tay áo vượt qua ngón tay cái. "Chúng không giống những cơn ác mộng khác của em một chút nào, nhưng em ghét cái cảm giác thức dậy mà không có anh ở bên đến nỗi chúng cũng bắt đầu trở nên như vậy."

Anh nhớ như in giọng nói nhỏ nhẹ của George, "Ầu."

Dream lo lắng đan hai tay vào nhau. "Anh có chắc là muốn nói về điều này không đấy?"

"Có," George nói, rồi nhàn nhạt nói thêm, "làm ơn đấy."

Dream đóng băng vì sự khó thở gợi anh nhớ đến những đường dây điện rơi vãi và những ngọn nến cháy lung linh. "...Được rồi. Anh còn muốn biết gì nữa không?"

"Em còn có giấc mơ nào khác không?"

Dream quặn thắt ruột gan trước sự thân thiết kỳ lạ mà câu hỏi ấy mang lại. Anh ước anh biết tại sao mà họ chắc chắn lại phải giao tiếp theo cách này - trong một lĩnh vực thô sơ nào đó, một lĩnh vực nơi những suy nghĩ vô thức không bị giới hạn và trái tim không truyền đạt lời nói.

"Anh lại đang ở Florida," anh bắt đầu, "ngoại trừ một việc, lần này là ở nhà em. Trong phòng ngủ đối diện với hành lang." Răng anh lún sâu vào môi trong giây lát, và nó có vị như muối biển. "Anh có một chiếc vali, một đôi giày nâu và một con dao săn. Lúc đầu... lúc đầu em không hề nhận ra nó không phải là thật."

Anh chấp nhận những giờ anh nằm dài trên giường dành cho khách, điện thoại nằm trên phần nệm trống, dây tai nghe cuộn tròn trong không gian nơi George đã ở.

"Em đã tự thuyết phục rằng sẽ rất tệ nếu điều đó là thật," anh thì thầm, "và một khi em bắt đầu hôn anh, em không thể dừng lại nữa. Hoặc đó là những gì em đã nghĩ, cho đến khi em dừng lại và... ôm anh thật chặt."

"Nghe nó rất, rất hay." George nói nhẹ nhàng.

"Thành thật mà nói, nó làm em sợ hãi." Dream loay hoay với tay áo của mình. "Em... em đã nhận ra những thứ mà em dành cho anh sâu sắc như thế nào. Hơn cả việc chỉ- chỉ-"

"Muốn làm anh tan chảy?" George tiếp tục nói, giọng nghe như thể anh vừa cắn vào má.

Bàn tay Dream giãn ra.

"Đúng vậy," anh nói, "chính xác là vậy. Khi em thức dậy, em muốn được nói chuyện với anh. Hơn bất cứ điều gì khác. Em phải với lấy anh bằng một cách nào đó."

"Để với lấy anh," George nói với giọng mà Dream không nhận ra, "em đã lặp lại điều đó vài lần rồi. Tại sao lại thế?"

"Anh đã nói điều gì đó giống như thế trong giấc mơ," anh lặng lẽ tiết lộ, "rằng lý do anh tiếp tục xuất hiện là vì em đã với lấy anh."

"Anh không nghĩ rằng với lấy là từ thích hợp." George trầm ngâm.

Dream ngửa đầu ra sau một cách tinh nghịch, và đánh hơi thấy vị mặn chát từ mũi. "Ồ đúng rồi? Anh có cái nào hay hơn không?"

"Em đang làm cho mình nghe có vẻ dịu nhẹ hơn so với thực tế đấy."

"Có lẽ anh mới chỉ thấy điều tồi tệ nhất ở em." Dream nói. Một nụ cười nở trên khóe miệng khi cuộc gọi trở nên im lặng.

Lời nói của George nặng nề với sự thất vọng rõ rệt. "Điều đó không vui đâu."

"Nó là sự thật."

"Nó không phải." George nói thẳng ra như thể họ đã trò chuyện này hàng trăm lần trước đó.

Dream mong đợi được nghe sự hào phóng mờ ảo của George, hoặc là những lời ngợi khen.

"Em rất ngọt ngào," George nói, "nhưng em cũng rất thích gây chiến. Rất nhiều luôn. Anh nhìn thấy điều đó khi tâm trạng em vụt lên và quên mất rằng em luôn cố gắng dỗ dành anh." Môi Dream hé mở phản bác vì sốc, nhưng George nhanh chóng kết thúc, "Đó là lý do tại sao nó không phải là với lấy, khi em làm những điều tồi tệ như thế này. Nó giống như ... vồ lấy. Hoặc là đoạt lấy."

"Chính anh khiến em trở thành như vầy," Dream nói, sửng sốt trước sự kiên trì của anh ấy, "anh thậm chí khiến em nghĩ về những vết bầm tím và cả những thứ khác."

George khịt mũi. "Em là người bắt đầu nó."

"Và anh sợ em luôn." anh nhấn mạnh.

"Anh không có."

Trái tim Dream đập loạn xạ vì những cảm xúc rối bời. "Vậy tại sao anh lại lùi lại?"

"Bởi vì anh đang thực sự sử dụng bộ não của mình," George nói, "và càng không muốn mọi thứ đi quá xa."

Anh nhớ lại cảm giác của mình khi đứng trong phòng tắm không đèn, điện thoại trong tay và ý định nguy hiểm trong đầu. Anh sẽ làm bất cứ điều gì cho George.

Có lẽ đó là vấn đề.

Dream lẩm bẩm, "Anh và tật xấu của anh có thể khiến em tự luồn dây vào cổ đấy."

"Thật nực cười." George nói, nhưng Dream có thể nghe thấy những mảng vụn dí dỏm. "Em thì có thói quen xấu là liên tục cố gắng chiếm đoạt mọi thứ, mọi lúc mọi nơi luôn. Giống như kiểu em là một anh hùng Hy Lạp gì gì đó vậy."

Một nụ cười toe toét tràn ngập trên khuôn mặt của Dream với sự hài lòng nóng rực, và anh thì thầm, "Không thể lấy đi thứ không phải của mình."

"Dream." George cảnh báo.

"Em biết." anh nói nhẹ nhàng và quay mình vào.

Sự yên lặng nhẹ nhàng xoa dịu họ, để trái tim họ cẩn thận điều chỉnh nhịp đập. Dream rất biết ơn khi có đã được những gì anh hằng mong ước, nhất là từ khi sự tiếp nhận thất bại của George khiến cuộc trò chuyện của họ bị dừng lại.

Anh biết chia tay tại đây có thể là một lời tạm biệt đầy đau đớn. Anh ngập lội trong thứ vàng kim kỳ lạ mà họ đã tạo ra, đắm mình trong thứ có thể là hương vị cuối cùng của thiên đường sau một thời gian dài.

Giọng của George qua tai nghe có vẻ đầy ngạc nhiên, từ ngữ ấm áp và ngập ngừng khi anh ấy nói, "Có lẽ là chưa."

"Chưa ư?" Dream nhắc lại, lông mày chầm chậm chụm vào nhau.

George chấp nhận sự bối rối của mình và hướng dẫn anh, rất kiên nhẫn, hướng dẫn anh đến với những điều mới mẻ. "Mặc dù bây giờ nó không phải là của em, nhưng điều đó không có nghĩa là nó sẽ không bao giờ là của em."

Hy vọng và nỗi đau hòa quyện vào nhau trong nhịp thở gấp gáp, nửa vời của một trái tim đang loạn nhịp. Họ bây giờ như là hai thể xác một linh hồn - được tạo nên từ cùng một hạt bụi, từ cùng một tình yêu.

"Không phải là 'không', Dream à," George tiếp tục, "mà là 'chưa'."


-To be continued-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro