Chương 9: Ngai vàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: "Throne"

Ánh sáng trắng tràn qua các giác quan cảm nhận sự kinh hoàng của Dream chỉ trong nháy mắt. Ngón tay anh cuộn lại, mắt anh nhấp nháy, các cơ trong cổ họng và quai hàm gào thét vì căng thẳng.

Tin nhắn đã được gửi đi.

Em đã có một giấc mơ khác, nơi em được gặp anh, nó bắt đầu, và Dream để cho trải nghiệm kinh dị vừa rồi xuyên qua huyết quản và làm dây thần kinh của anh đau đớn với sự xấu hổ lẫn bất lực.

Nó là một tai nạn. Anh đã thay đổi suy nghĩ của mình. Anh không hề cố ý.

Tầm nhìn của anh trở nên xám xịt khi lời thú nhận đầy khích lệ từ những giờ phút đen tối nhất của anh rung lên từ thứ anh đang nắm trong bàn tay run rẩy liên tục. Hơi thở của anh vừa nhanh, vừa nông và cũng rất khó nhọc.

Tại sao mình lại làm như vậy?

Đôi tay căng cứng của anh tắt điện thoại đi bằng một cú click nhẹ nhàng nhưng đầy chế giễu.

Anh thu người lại, ngón tay thọc sâu vào phần da trên vai, đầu gối kéo về phía ngực. Các gân ở cẳng tay và các khớp ngón tay của anh cứng lại vì những dòng adrenaline thô ráp và việc bị sốc.

Đôi mắt mở to của anh chìm vào bóng tối.

Bề mặt phẳng của điện thoại không chịu uốn cong khi nó ép vào đường cong của các cơ bắp, cho dù anh có cố gắng làm nó vỡ ra đến đâu. Những vết lõm nhỏ hằn sâu nơi móng tay cuộn vào da.

Thông báo vẫn im lặng. Màn hình vẫn đen. Vài giây trôi qua, và tiếp tục trôi qua, và không khí biến mất gần như hoàn toàn khỏi phổi anh.

Nhịp đập của trái tim anh nổi trống không hề có khoảng dừng.

Anh nhớ mình đã ôm chặt em gái vào ngực mình, giống như thế này, tất cả những năm trước đây, khi cô bé nhận ra rằng họ sẽ không bao giờ quay lại để chạm tay vào bãi cát sẫm màu đó nữa - vòng tay anh ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, khóa chặt cô trong sự âu yếm của một người anh trai, anh để nước mắt nóng hổi của cô làm bỏng cánh tay gầy guộc của chính mình.

Anh cảm thấy mình trẻ lại. Suy nghĩ ấy cào cấu cổ họng anh, lùng sục bên trong ấy. Tay anh lạnh cóng như thể anh vừa mất đi một người nào đó lần thứ hai.

Đây có thể là lý do.

Ngôn ngữ của anh, sự giận dữ của anh, sự ăn vạ rất ghê tởm của anh đều được đổ vào tay George mà không hề báo trước.

Đây có thể là lý do.

Một cách mù quáng, anh giật điện thoại ra khỏi vai và bấm một số điện thoại.

Cuộc gọi đổ chuông rồi đổ chuông, sau đó ngắt kết nối.

Một tiếng động nghẹn ngào thoát ra từ cổ họng anh.

Anh gọi lại.

"Hừm, xin chào?" Âm thanh lướt qua đường dây điện thoại với vẻ lơ mơ nửa tỉnh nửa mê.

Sự nhẹ nhõm và nỗi kinh hoàng cùng lúc tràn ngập trong anh.

"Giúp," Dream khàn khàn nói, "giúp tớ."

Giọng nói của Sapnap trở nên cảnh giác trong vài giây. "Dream?"

"Tớ làm mọi thứ trở nên hỗn loạn rồi." anh nói.

Những cơn ác mộng. Anh đang ám ảnh em. Sự vươn xa. Khuôn mặt xinh xắn, ngốc nghếch. Anh có nói dối không? Anh có nói dối không?

"Cái- trời ạ, mấy giờ rồi..."

"Tớ chẳng biết nên làm gì nữa." anh vội vàng nói, "Tớ không thể biết mình sẽ phải làm gì nữa. Tớ không thể- tớ không thể-"

"Cậu đang ở đâu?" Sapnap mạnh mẽ ngắt lời, "Cậu có an toàn không?"

Tiếng thở gấp gáp của Dream gom thành từng đám mây đau đớn trong lồng ngực, tiếng Sapnap nói dồn dập khiến anh quay trở lại bãi bên thuốc lá, chiếc xe hơi nóng rực và đường chân trời mịt mù.

"Trả lời tớ đi." Sapnap nói.

"Giường." Dream buộc chặt ra ngoài, hai mắt nhắm nghiền, "Tớ đang ở trên giường."

"Được, tốt. Tốt rồi."

"Tớ sẽ làm gì đây? Tớ có thể làm gì đây?" Giọng anh hòa cùng không khí thô ráp, "tớ có thể làm gì- tại sao tớ không thể-"

Anh ta nghe thấy giọng Sapnap thay đổi ở đầu dây bên kia. "Cậu đã làm gì-"

"Đó chỉ là sơ suất thôi và tớ không hề cố ý- và tớ cũng không- tại sao nó lại gửi đi cơ chứ-"

"Dream," Sapnap yêu cầu, "cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra."

"Tớ đã định nhắn cho anh ấy một tin nhắn rất ngu ngốc," Dream giải thích "và sau đó anh ấy đột nhiên xuất hiện. Tớ đã cố xóa những gì tớ định nói nhưng tin nhắn chết tiệt đó đã gửi đi, và bây giờ tớ đã làm rối tung tất cả và tớ-" lời nói của anh bị cắt ngang khi anh cảm thấy một dòng chất lỏng đang chảy dọc má mình.

Những ngón tay run rẩy của anh buông cánh tay ra và nhẹ nhàng chấm vào những giọt nước mắt mà anh chưa hề nhận ra. Nó ấm áp, và ngắt quãng. Trong bóng tối, anh có thể lờ mờ nhận ra ánh lấp lánh của chúng trên đầu ngón tay của mình.

"...Tin nhắn đó là gì?" Sapnap hỏi, sử dụng một giọng điệu nhẹ nhàng Dream không bao giờ nghe thấy ngoài những khoảnh khắc đẫm nước mắt và những lời thú nhận đầy đau đớn của họ.

"Là tất cả mọi thứ." Giọng Dream rỗng tuếch, "Tớ đã viết chúng cho chính bản thân mình, kiểu như một cuốn nhật ký ấy, trong cả tuần qua, và dán nó vào khung chat trong giây phút tớ đang hoảng loạn và ôi chúa ơi, anh ấy chắc chắn sẽ ghét tớ sau khi đọc nó."

"Chờ đã, cái gì? Cậu ấy không phải vẫn ở nhà ông bà ngoại sao? Tớ tưởng..."

"Tớ không biết." Dream nói qua cơn run rẩy, "Tớ thực sự không biết! Có thể anh ấy đã về nhà, hoặc- hoặc là một tin nhắn cũ đã được gửi đi bằng một cách nào đó - tớ không biết."

Sapnap giờ đã tỉnh táo hoàn toàn. "Được rồi, được rồi, nó có thể chỉ là một trục trặc thôi. Hãy để tớ nhắn tin cho cậu ấy và xem nó có hoạt động không. Được chứ?"

Dream bật ra. "Một trục trặc á?"

"Cứ thử đi." Sự im lặng rơi xuống trong khi Sapnap soạn tin. "Tớ sẽ hỏi cậu ấy... khi nào cậu ấy quay lại. Phải rồi." Anh ta dừng lại, "Uây."

Dream bật dậy. "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Ờm, chắc chắn là nó đã được gửi đi, và cậu ấy - đã đọc nó," Sapnap giải thích một cách vụng về, "và ứng dụng nó nói rằng cậu ấy chỉ đọc nó thôi."

Anh từ chối hạ điện thoại khỏi mặt để kiểm tra thứ tương tự. "Đệch mợ."

"Thế là giờ cậu ấy đã có cơ sở để phát rồ rồi, tớ đoán vậy," Sapnap nói, rồi lẩm bẩm, "anh chàng dễ bị châm chích đó."

"Tớ chết đây." Dream nói.

"Nó có lẽ không tệ như cậu nghĩ đâu."

"Ôi trời, hẳn là vậy." bàn tay anh tìm kiếm lọn tóc của mình trong những cụm suy nghĩ lo lắng, "Sap à, hoàn toàn là như vậy."

"Có thể là gửi cho cậu ta một tin nhắn khác? Giải thích rằng cậu không cố ý?"

"Cậu điên à?" Dream rùng mình, "anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy tớ như thế này, tệ như thế này. Nó thật- thật là nhục nhã. Tớ không thể tin rằng điều này đang thực sự xảy ra. Tớ thật quá ngu ngốc."

Sapnap nói một cách sắc bén, "Này nhá. Ngậm mồm vào, được không?"

Cơ chế tự phòng thủ đùng đùng dâng lên đôi má ửng hồng của anh. "Xin lỗi?"

"Đừng tiếp tục hành hạ bản thân vì những lo lắng đó nữa, Dream," Sapnap nói với vẻ dịu dàng và nghiêm khắc, "điều đó không hay ho đâu."

Sự ngạc nhiên và thoải mái không thể kiềm chế ập đến khiến Dream chìm vào im lặng. Nó làm dịu cơn đau trên xương sườn anh và dẫn lối trái tim anh đi xuống từ một cuộc leo núi khó khăn. Bộ khăn trải giường và tấm chăn nằm dưới chân anh bỗng trở nên mềm mại và hấp dẫn.

Anh hít vào một hơi gấp gáp, tỉnh táo trở lại - và nhớ về cái lúc họ mười sáu và mười lăm tuổi, ngồi co ro trong tầng hầm của mẹ anh lúc hai giờ sáng, chống khuỷu tay và kìm nén những tiếng kêu ca rồi để cho ánh sáng nhập nhòe từ trò Brawlhalla* làm đôi mắt họ khô rát.

*Brawlhalla là một trò chơi chiến đấu platformer 2D miễn phí được phát triển bởi Blue Mammoth Games và Ubisoft cho Nintendo Switch, Xbox Series X | S, Xbox One, PS5, PS4, Steam, iOS và Android, với đầy đủ tính năng chơi chéo trên tất cả nền tảng.(cre: Wikipedia)

Những tiếng la hét của Livid vọng qua sàn nhà trên cao. Giọng nói của mẹ anh và người bạn trai mà họ không bao giờ thích bị bóp nghẹt thành âm thanh của một con rồng có vảy sắc nhọn, và bằng một cách đáng xấu hổ nào đấy, nó đã làm tan biến cái cảm giác an toàn đang nở rộ của Dream.

"Xin lỗi," Dream lầm bầm, "chuyện này đã xảy ra rồi, mới đây thôi."

"Không sao." Sapnap cộc lốc khẳng định.

Điều khiển từ xa của họ vẫn nằm trong tay, hình đại diện trên màn hình chuyển động nhịp nhàng không theo bất cứ nguyên mẫu nào. Ba mạng sống và những lá thư đáng sợ được treo trên thanh máu và một bộ đếm thời gian vô nghĩa bằng vòng tròn.

Tiếng bước chân giận dữ khiến Dream nhăn mặt, và Sapnap nhanh chóng nhìn lên trần nhà.

"Thật là tệ." Dream thú nhận bằng một lời thì thầm, khi mắt anh lần theo tấm thảm màu nâu nhạt và vết nước ngọt đổ chan chứa.

"Ồ." Sapnap nói.

Sự im lặng của họ thật căng thẳng và khó xử, cho đến khi một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng Dream.

"Tớ ước gì tớ có thể hiểu được," Sapnap chậm rãi lẩm bẩm, "chuyện này thật khó khăn. Nhưng cậu là... cậu. Và tớ thì hiểu cậu. Và tớ đang ở đây." Anh ta cẩn thận vuốt ngón tay cái qua chiếc áo phông 'Johnny Rotten' của Dream. "Như thế này đã đủ chưa?"

Dream đã mỉm cười, và nhìn sự chân thành trong mắt Sapnap với lòng biết ơn ấm áp.

"Tất nhiên." Anh nhấn vào các nút màu bằng nhựa để tiếp tục trận đấu của họ. "Như vậy luôn là đủ."

Dream biết tình bạn giữa họ được xây dựng dựa trên những khoảnh khắc va chạm có tính xác định, nó hoạt động bằng sự đồng cảm và tình yêu thương bền chặt. Những câu cãi vã bướng bỉnh tan thành những lời lầm bầm xin lỗi ngay ngày hôm sau, ngân hàng ký ức của Sapnap mà anh ta chọn để ghi nhớ tất cả để có thể cho đi khi Dream mong đợi điều đó nhất, mà họ đã tạo ra một khoảng cách nhất định và tôn trọng dõi theo cuộc sống của nhau theo năm tháng.

Khi trọng lực dịch chuyển họ lại gần nhau, Dream nhớ lại lý do tại sao anh chọn cuộc sống này - tại sao anh chọn con người này.

"Lúc nào cậu cũng khắc nghiệt với chính mình hết," Sapnap lặng lẽ tiếp tục qua điện thoại. "Thật khó để có thể tự lắng nghe bản thân ha."

Dream hít hà, kéo tấm khăn trải giường lên trên mắt cá chân. "Tớ xin lỗi, tớ... đã không nghĩ về điều đó. Tớ đã rất..." anh run rẩy thở dài. "Thật không dễ dàng để thoát ra khỏi nó."

"Tớ biết."

Những giọt nước mắt trên khuôn mặt anh trở nên lạnh lẽo. Anh tự hỏi liệu Sapnap có còn nhớ cái tầng hầm lạnh lẽo và những câu nói vui vẻ ấm áp như anh không.

Anh tự hỏi liệu anh có bao giờ kể về quá khứ cho George, vào đêm khuya khi họ nói về những biến cố cũ của gia đình mình và sự chữa lành của hiện tại.

George.

Hơi thở của anh có vẻ như đã gấp gáp trở lại.

"Thế là," Sapnap lên tiếng, "cậu đã gây ra một tai họa."

"Đúng rồi đấy." Dream thì thầm nói, sự chấp nhận nó run rẩy và đáng sợ.

"Và cậu nói rằng cậu không cảm thấy sẵn sàng để nói chuyện với George về nó?"

Tay áo của Dream làm khô má, và quệt qua hàm. Chỉ nghĩ đến việc nhìn lướt qua tin nhắn mà anh đã gửi thôi cũng có thể khiến đôi mắt đang hồi phục của anh lại chảy nước mắt nhiều hơn vì lo lắng. "Chúa ơi, không nhé."

"Vậy thì hãy bình tĩnh một chút," Sapnap nói, "ngay lúc này, và trong năm giây tới, cậu có thể làm gì?"

Dream nuốt nước bọt, làm dịu đi sự căng thẳng đang siết chặt đầu lưỡi. Giọng anh nhẹ nhàng, "không- không gì cả."

"Không sao đâu," Sapnap đảm bảo, "không gì cả cũng chẳng sao cả."

"Không gì cả cũng chẳng sao." Dream lặp lại.

"Đúng."

"Thực sự," một tiếng cười khúc khích đầy hoài nghi và mệt mỏi trỗi dậy từ lồng ngực anh, "không có gì ổn cả."

Sapnap hừ hừ. "Đúng."

"Và tớ là một thằng ngốc." Dream nói.

"Và cậu là một tên ngốc." Sapnap khẳng định, nhưng Dream có thể nghe thấy anh ta mỉm cười.

Tiếng cười yếu ớt lấp đầy không gian tiếng gọi của họ, kiệt sức và chân thực. Dream muốn xin lỗi vì đã đánh thức Sapnap, xin lỗi vì tất cả mọi thứ - nhưng sự hài lòng bất ngờ, thất thường của họ sau cuộc trò chuyện khiến anh vô thức quăng điều đó ra sau đầu.

Các ngón tay của anh xoa nắn gáy khi cơn bùng phát trong người dịu đi.

"Tớ thực sự đã nói với anh ấy tất cả mọi thứ." Dream nói khẽ, và cảm giác nhẹ nhõm bắt đầu dâng lên trong anh. "Có- có tồi tệ không khi tớ lại cùng một lúc cảm thấy... nhẹ nhõm hơn và nặng lòng hơn?"

"Tớ chịu." Sapnap nói, "Tớ đoán cậu cần phải đối mặt bản thân ở đâu đó, phải không?"

"Đúng." Dream ngả lưng vào gối, thở ra nặng nhọc. "Mẹ tớ nói rằng cậu đã gọi."

"Cậu nói chuyện với bà ấy rồi à?" Giọng Sapnap cất lên đầy hy vọng.

Lòng Dream dịu lại.

"Đúng rồi," anh kể lại, "thật tuyệt khi được nghe giọng nói của bà ấy, bây giờ... bà ấy đã biết về George." Tay anh đặt lên cái đầu gối đang chống lên. "Và bà ấy không ngạc nhiên. Tuy nhiên, bà ấy nói rằng tớ đã đối xử tệ với bà." Anh gần như đã cười toe toét. "Mà bà ấy cũng không nói nhiều lắm."

"Đúng vậy, bà ấy có thể đã hiểu một số thứ rồi." Sapnap nói đùa, nhưng bật ra một tiếng huýt sáo khó chịu. "Tớ chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Xin lỗi nếu cậu có cảm giác như thể tớ đang theo dõi cậu hay gì đó. Tớ- tớ thực sự đã cố gắng không gọi cho bà ấy."

"Không sao đâu." Dream nói với vẻ chân thành, "Tớ mừng vì cậu đã làm như vậy. Ngay cả khi... ngay cả khi tớ không thể trả lời, thì tớ cũng rất vui khi biết cậu vẫn ở đó, nếu điều đó có ý nghĩa." Anh dừng lại, nhìn ra màn đêm yên tĩnh bên ngoài cửa sổ. "Nick... tớ rất vui vì cậu đã làm bạn với tớ."

"Ồ. Tớ cũng rất vui vì cậu đã làm bạn với tớ."

Khuôn mặt của Dream nở một nụ cười nhỏ. "Thật không đây?"

"Điều đó có nghĩa là gì đấy hả?" Sapnap hỏi.

Dream cười thích thú. "Không có gì, chỉ là - tớ có thể biết khi nào cậu sẵn sàng giúp tớ giải quyết một số chuyện, thế thôi."

"Đúng vậy," Sapnap nói nhanh, "tránh xa nó ra đi. Khi cậu bơ tớ trong những ngày như thế này, điều đó sẽ khiến cậu dễ đâm đầu vào rắc rối lắm."

Có hiệu lực. "Tớ sẽ tránh làm vậy, anh bạn, tớ hứa."

"Tốt."

Cảm giác tội lỗi băng giá bóp chặt trái tim lo lắng của anh từ sự căng thẳng tiềm ẩn trong giọng điệu của Sapnap - gần như mờ nhạt, gần như không có.

Đầu của Dream quay cuồng. Có phải mình đã làm tổn thương người mình yêu nhiều hơn cả làm tổn thương chính mình?

"Tớ không cố gắng bơ cậu." anh nói nhẹ nhàng.

Sapnap thở dài. "Đó là lý do tại sao tớ liên tục nhắn tin."

Sự im lặng len vào đường dây điện thoại của họ. Dream từ từ duỗi thẳng các bắp cơ săn chắc của mình, nương theo sức kéo để nhấc mình ra khỏi chăn và đi đến gờ cửa sổ.

Anh mở tấm kính và nói, "Tớ đã không xuống đây trong một thời gian dài."

Không khí ẩm chảy qua màn kính. Orlando luôn có mùi xanh của rừng cây nhiệt đới, với mùi rác và thuốc lá vùng ngoại ô.

"Tớ có thể nói thế này," Sapnap nói, và giọng nói anh ta chậm lại, "cậu biết đấy, có thể chỉ là vì bộ não của tớ bây giờ vẫn đang khởi động lại, nhưng... đây là cách cậu luôn làm, tớ nghĩ vậy. Giữ tất cả mọi thứ bên trong." Anh dừng lại, để những dòng chữ chìm nghỉm giữa họ. "Nó chỉ làm cậu khổ sở thêm thôi."

Dream quan sát ánh sáng màu da cam từ đèn đường mờ. Anh rụt rè hỏi, "Cậu nghĩ tớ nên làm gì?"

Sapnap chìm trong yên lặng trong những gì Dream giả định là một sự trầm ngâm kèm thêm choáng váng. Sau một lúc, anh ta lầm bầm, "Ừm... thế cậu nghĩ mình nên làm gì?"

Dream gần như khiến tầm nhìn của anh hướng về con phố vắng vẻ, nhưng thứ anh để ý không phải là con đường. Anh nhìn thấy một con mèo đen, đi lạc đang lang thang giữa những chiếc xe đậu trên đường. Một vật thể đen mờ treo lủng lẳng trên miệng của nó rơi xuống, từ từ trôi trên mặt đường nhựa.

"Tất cả những gì tớ biết là tớ sẽ không thể quay lại sau vụ này." Dream thì thầm lặng lẽ. Những sợi lông vũ bắt đầu rơi lơ lửng dọc theo mặt đất khi con mèo dầm chìm vào màn đêm. "Đây có thể là lý do."

"Cậu có... sợ không?" Sapnap hỏi.

"Ồ, luôn luôn," anh nói, sau đó ổn định tinh thần rồi cẩn thận chuyển qua những suy nghĩ quanh co của mình, "nhưng tớ nghĩ tớ bắt đầu cảm thấy... điều này là không thể tránh khỏi. Tớ không biết nữa. Giống như bất kể tớ đã nghĩ gì, đã nói gì, hoặc đã làm gì trong vài tuần qua - điều đó sẽ luôn đưa tớ đến nơi này." Giọng anh dịu lại, "ngay cả khi tớ gặp anh ấy lần đầu tiên, tớ đã biết mình chỉ nên đi đến đây thôi, mặc dù tớ đã không hề nhận thức được điều đó trong một thời gian dài."

"Chà," Sapnap lẩm bẩm, "lý tưởng lớn đấy."

Dream nhẹ nhàng đóng cửa sổ. "Ừ. Đôi khi, nó có vẻ đã trở nên hơi quá to lớn. Cậu biết không?"

"Tớ hiểu," Sapnap nói, "có lẽ nó bắt đầu quá tải với cậu."

"Vậy nếu là cậu thì cậu sẽ làm gì với điều đó?" Dream hỏi, giật mạnh sợi dây để hạ rèm. Anh lầm bầm, "Tớ thực sự nên đi mua vài tấm rèm cửa."

"Có lẽ là hãy kiên nhẫn," Sapnap sau đó nói thêm, "cậu mà mua thêm rèm cửa thì mọi thứ sẽ tệ hơn cho mà xem."

Dream nhíu mày. "Tại sao?"

"Cậu cần ánh sáng mặt trời, cái đồ ma cà rồng."

"Tớ thậm chí còn nhận nhiều ánh mặt trời hơn cậu." Dream trả lời.

"Sao cũng được," Sapnap nói, "chỉ cần đừng cố ngăn cản nó."

Anh ngồi trên mép giường, một câu trả lời cáu kỉnh đã được chuẩn bị sẵn trên đầu lưỡi, nhưng rồi lại ấp úng.

Vậy thì, chúng ta hãy nghĩ về một cái gì đó khác mà anh có thể mong đợi, một cái gì đó vui tươi hơn.

Giống như em á?

"Nếu vậy tớ phải làm thế nào?" Dream hỏi.

"Sao cơ?"

Dream nằm ngửa ra, những chiếc lò xo dưới tấm nệm khiến làn tóc bồng bềnh của anh nhẹ tung lên. "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ấy đã quá bất lực, rồi anh ấy sẽ nói ra một điều gì đó, và tớ chắc chắn sẽ phải vứt bỏ tất cả những cảm xúc này?"

"Ầu- cậu đang nói về cái- thôi được rồi. Có một điều cậu cần làm đấy, Dream. Đó là để nó trôi qua đi."

Đôi khi, thua cuộc cũng chẳng sao đâu.

Giọng của Dream nhỏ đến khó tin, "Tớ không muốn."

"Thật không?" Sapnap hỏi lại.

Tim Dream đập nhanh hơn. "Sao chứ?"

Giọng nói của anh ta đè lên mê cung mạch máu trong trái tim Dream, "Không phải là một phần trong cậu muốn điều đó à?"

"Tớ không biết cậu đang nói về cái gì." Dream nói.

Nếu tất cả chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả - anh nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng xóa của mình. Những ngày tháng cô đơn của anh trôi qua thật nặng nề - thì có lẽ em nên nói với anh mọi thứ.

"Tớ không cố gắng làm mọi thứ trở nên điên rồ với cậu đâu, nhưng tớ có thể... nói cho cậu biết những gì tớ đang nghĩ được không?" Sapnap đợi cho đến khi Dream phát ra âm thanh ồn ào cho thấy anh cho phép. "Cậu nên cho bản thân một cơ hội, Dream."

"Một cơ hội." Anh thẳng thừng lặp lại.

"Đúng vậy." Sapnap nói, "Tớ biết cậu không cố ý làm điều đó, hoặc bất cứ điều gì khác, nhưng một phần nào đó trong cậu biết rằng gửi tin nhắn đó đi có nghĩa là tất cả có thể kết thúc. Phải không?"

Dream nghiến răng. Nó đã được dán ở đó trước khi anh kịp làm mình bình tĩnh lại, điều đó là đúng.

Có lẽ em nên làm mọi thứ trở nên hỗn độn.

"Đó là cái gì ấy nhở - câu nói mà cậu thích, câu nói ngu ngốc của người Hy Lạp ấy?" Sapnap hỏi, và những ký ức về một mùa hè tử tế đột nhiên sống lại trước mặt họ.

Sau hàng giờ tìm hiểu về văn học cổ điển, ghé thăm cả núi hiệu sách, lướt qua các diễn đàn cổ — Dream đã say đắm luôn những vị anh hùng với số phận siêu cấp bi thảm mà không biết tại sao. Anh sẽ không còn bắt những cuộc gọi để nghe câu hỏi lờ mờ, "Dream đâu rồi?" và câu trả lời bằng giọng nói ấm áp của George, "Có lẽ là đang đọc lại Odyssey*." hoặc là của Sapnap, "đóng mấy cái tab chết tiệt đi cậu ơi, đây là lần thứ ba trong ngày hôm nay rồi."

*Odyssey là một trong hai thiên sử thi Hy Lạp cổ đại được cho là sáng tác bởi Homer. Đây là một trong những tác phẩm văn học lâu đời nhất còn tồn tại và vẫn phổ biến đối với độc giả đương đại. (cre: Wikipedia)

Cuối cùng, niềm đam mê ấy đã rời bỏ anh, cũng giống như mọi thứ khác.

Lông mày anh nhíu lại khi con tim bắt đầu chùng xuống vị sự ngộ nhận. "Cái mà tớ gửi cậu, ờm, hai năm trước?"

"Nó đấy," Sapnap nói, "là về một vị vua, và cô gái đã chôn cất chàng trai đó."

Đôi mắt anh nhắm nghiền.

"Ngươi..." Giọng Dream từ từ dịu lại khi anh trích dẫn, "ngươi đã lao đi quá xa, quá nhanh đến tận cuối ranh giới của sự táo bạo. Và ở đó, Antigone à, ngươi sẽ đối mặt với Ngai vàng của Công lý*."

*Gốc: "You've rushed too far, too fast to the edge of daring. And there, Antigone, you hit upon the Throne of justice." câu quở trách của vua Creon dành cho nàng Antigone. Lời thoại trích từ "Antigone", vở kịch của tác gia Hy Lạp vĩ đại Sophocles viết năm 443 trước Công nguyên. Câu trên là mình tự dịch.

"Cái đó," Sapnap nói, "nó phản ánh chính cậu đấy."

Đôi mắt anh mở ra. Anh có thể nhìn ra cánh quạt dài của chiếc quạt trần trong ánh sáng mờ ảo đang tỏa ra. Các đốm sáng màu đỏ nhỏ từ màn hình điện thoại của anh nhấp nháy vào không gian tối đen.

Dream lẩm bẩm, "được rồi mà, Sapnap." Trái tim anh trĩu nặng. Với sự ngập ngừng sâu sắc, lời nói của anh trầm xuống khi an hỏi, "vậy Ngai vàng của Công lý là gì?"

"Cũng là cậu đấy, đồ ngốc."

Sự im lặng bao quanh người anh.

"Nếu nó thực sự to lớn như vậy," Sapnap nói một cách cẩn thận, "việc cậu cố gắng phá hủy nó cũng có lý do."

Câu nói của anh ta kết thúc bằng một ngụ ý đè nặng lên sợi dây liên kết giữa họ: trước khi nó hủy diệt cậu.

-

Sau khi quyết định thức khuya dậy sớm vì tiếng nói của cả hai đã trở nên mệt mỏi, anh đã vô thức thoát khỏi những giấc mơ. Anh đi dọc theo bãi biển, không nhìn thấy một linh hồn nào khác, anh chỉ đơn giản là thiếp đi trong khoảng không gian đang mang đến cho anh một sự bình tĩnh tuyệt vời khi mặt trời bắt đầu lên cao, báo hiệu cho một ngày mới trong lành.

Anh thức dậy với một ý định. Để không chú ý vào cái điện thoại, để dọn dẹp đống đồ giặt và rác rưởi mà anh đã cố tình phớt lờ, và cố gắng nhặt nhạnh lại những mảnh vụn tinh thần của bản thân mà anh đã để vương vãi từ các hành lang trống không đến những căn phòng trần cao chót vót.

Anh cẩn thận cạo đi những vết càu bám trên quai hàm góc cạnh của mình, những lưỡi dao quét qua phần xương cứng cáp và để lại làn da mềm mại. Anh nghiêng đầu nhìn mình trong gương, từ từ học cách nhận ra những gì đôi mắt anh nhìn thấy. Ngón tay cái anh vuốt qua phần bọng dưới mắt và hình dạng, màu sắc tối của lông mày.

Hướng ánh mắt về căn phòng ngủ trống rỗng với điểm nhấn là màn hình máy tính đen đặc của anh.

Anh đã quá mệt mỏi để tiến vào nơi đó.

Anh trầm ngâm lượn lờ trước khung cửa, các đốt ngón tay gõ nhẹ vào tấm gỗ sơn trắng, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bàn làm việc. Tông màu tươi mát ngự trị trên hoạt ảnh bảo vệ của màn hình máy, chúng kết hợp với nhau rồi lại tách rời nhau theo một nhịp điệu vô thanh.

Dream cẩn thận đi qua tấm thảm sạch và hạ mình xuống ghế. Mặc dù anh đã phải sa lầy vào vũng bùn của nỗi sợ hãi và sự xấu hổ sau sự cố nhắn tin kia, nhưng bây giờ anh đã cảm thấy mọi chuyện đang dễ dàng hơn. Lồng ngực anh đã có thể hít thở sâu hơn. Đôi tay anh đã không còn run rẩy nữa.

Những góc cạnh nhúng đầy mật ngọt của sự thật vang lên, xoa dịu trái tim rách nát của anh.

Anh đã kết nối được với chính mình, bằng một cách nào đó, giữa màn đêm của sự thẳng thắn cùng những lời khuyên nhủ của Sapnap. Anh để cho dòng nước ngọt ngào của sự trung thực chảy xuống tận gốc rễ và trào ra khỏi mắt anh, cuộn chảy quanh anh, thay vì cố chống lại nó.

Anh không thể hoàn tác nó lại. Anh không thể sửa chữa nó nữa. Anh phải bình tĩnh lại và tự điều chỉnh bản thân mình.

Dream bật máy tính lên và thấy một lời mời vui tươi đang chờ anh trên Discord.

Anh lướt qua vô số cái tên từ dưới lên trong danh sách. Vào bất kỳ thời điểm nào trong những ngày trước đó, anh có thể sẽ kiệt sức để xem xét việc nghe thấy một tràng cười tan chảy, những lời lăng mạ gay gắt và những lời chào đón.

Tuy nhiên, giờ đây, anh cần việc hàn gắn lại hơn, cần hòa nhập lại với thế giới mà anh đã tự tách mình ra một cách đầy đau đớn - và George thì đang không online.

Dream tham gia cuộc gọi.

Những lời chào nồng nhiệt làm khóe miệng anh nhếch lên, và anh bắt đầu trò chơi với sự phấn khích đang nhỏ giọt. Hình ảnh những khối cỏ sẫm màu và những con đường bằng gỗ sồi trở lại màn hình của anh làm nở ra một cảm giác bất ngờ, bình dị trong lồng ngực anh. Bất chấp khoảng cách về địa lý của anh, cộng đồng ảo đầy yêu thương mà anh vẫn luôn xây dựng đã giải phóng anh khỏi sự cô đơn với một vòng tay rộng mở.

Nó giống như hy vọng. Nó giống như gia đình.

Patches vào phòng với sự tò mò khi nghe thấy tiếng cười của Dream, và ngồi gần anh trong một khoảng thời gian dài.

Họ đi xây nhà trên SMP trong vài giờ, bật nhạc và làm phiền các khán giả trên live của Tommy với bất kỳ cơ hội nào họ có được; trong đó bao gồm việc bắt nạt cậu ta không ngừng vì vô tình sử dụng cụm từ "đi ngồi bô*" trước mặt một số người đàn ông trưởng thành.

*potty break

Karl và Wilbur đã mở rộng hai ngôi nhà trên cây, rộng hơn so với ký ức hôm mất điện của Dream, giờ nó đã thành một ngôi làng nhỏ trên tán cây. Nó có ròng rọc, đòn bẩy, một đường trượt nước trông không hợp lý lắm và một chuồng chim được đặt tên là: Những Người Bạn Duy Nhất Của Sapnap.

"Không không không, đó là một cái tên thật ngu ngốc, đổi ngay đi." Sapnap phàn nàn trong khi Dream chạy qua khu rừng có hàng rào bên trong chuồng chim.

"Tớ thấy hợp mà." Dream nói.

Sapnap chế giễu. "Nếu có gì thì nó là nói về Dream. Không phải tớ."

"Được rồi, được rồi, thế tớ sẽ viết là 'Niềm vui tội lỗi của Dream'." Karl nói, phá vỡ tấm biển trên cánh cửa đôi.

Dream mở từng cái rương để xác định vị trí hạt giống trái cây. "Điều đó làm cho nó nghe có vẻ kỳ lạ."

"Thế tớ lầm rồi hả?" Karl hỏi với một tiếng cười khúc khích. Nhân vật của cậu cúi xuống gần Dream, thay đổi liên tục.

Dream nhào vào cậu ta.

"Này," Sapnap nói, "đừng có đánh cậu ấy."

"Thế cậu có thực sự thích chim không, Dream?" Wilbur tò mò hỏi.

Dream bỏ lại Karl và Sapnap khi anh ra khỏi cánh cửa gỗ, đi ngang qua nhân vật đang AFK của Tommy. "Có. Tớ đoán vậy."

Wilbur lên tiếng tán thành. "Cậu có thể cho chúng tớ một sự thật thú vị mà cậu biết không?"

Dream bắt đầu nhảy nhót trên những ngọn cây xanh, cảm giác e thẹn đến không ngờ xuất hiện. "Chắc chắn rồi. Ờm... cậu muốn điều gì?"

"Điều gì cũng được." Wilbur khuyến khích.

Dream đập vài khối lá cây một cách vu vơ. "Ừm, loài vẹt đã tiến hóa từ khoảng năm mươi chín triệu năm trước," anh chỉ ra, "hoặc đó là điều mà những bằng chứng sớm nhất cho ta thấy."

"Thật là tuyệt vời." Giọng nói chân thành của Wilbur kéo khóe miệng Dream lên với vẻ biết ơn nhẹ.

Một âm thanh yếu ớt thông báo rằng ai đó đã tham gia kênh.

Cậu ấy(Tommy) đã trở lại sau thời gian đi ngồi bô chưa, Callahan nhắn trong phần chat.

"Ý tớ là, về mặt kỹ thuật, họ đã tìm thấy một hóa thạch cổ hơn khiến chúng rơi vào khoảng 70 triệu năm tuổi," Dream tiếp tục, hắng giọng, "nhưng đó chỉ là một con khủng long bình thường với chiếc mỏ giống chim." Anh rà soát tầng rừng rậm để tìm những quả dưa hấu ẩn mình trong đám dây leo uốn lượn. "Có một sự khác biệt rõ ràng về cấu trúc xương của những con vẹt với những hóa thạch đó".

"Thế cậu có thấy tớ phải chịu đựng những gì không." Sapnap nói.

Karl cười. "Tuyệt thật đấy, Dream. Cuối cùng thì cậu cũng không chỉ là một tên mọt sách."

Wilbur xuất hiện từ bên trái của Dream và quăng ra một số hạt màu nâu mà anh ta thu thập được. "Vậy là, cậu đã có sẵn những điều này, được ghi nhớ trong bộ não khổng lồ của cậu?"

Dream mỉm cười, chọn hạt chim trên thanh đồ của mình để nhấp vào một con vẹt gần đó. "Chà, tớ-"

"Xin chào." một giọng nói mới cắt ngang.

Tay của Dream trượt khỏi bàn phím, đưa ra khỏi bàn làm việc, và nặng nề đặt xuống lòng anh.

"George!" Karl vui vẻ chào.

George.

"Này anh bạn," Wilbur nói, "chào mừng trở lại!"

George.

Đôi mắt của Dream nhìn chằm chằm không chớp vào quần thể sinh vật xanh da trời và xanh lá cây khủng khiếp bị mắc kẹt trên màn hình đầy bụi bặm của anh. Con vẹt chưa được thuần hóa bay vào sâu trong rừng rậm.

"Cảm ơn." George đáp lại, giọng điệu thân thiện và đề phòng. Dream có thể nhận ra vẻ lịch sự này từ cách xa nửa vòng trái đất. "Mọi người thế nào rồi, đang làm gì vậy?"

"Khỏe lắm, chúng tớ đang xây dựng vài thứ trong những ngôi nhà trên cây thêm một lần nữa. Tớ nghĩ cậu sẽ thích những gì chúng tớ đã làm với nơi này." Karl nói.

"Thật á? Nghe hay đấy."

Dream có thể nghe thấy sự không quan tâm - sự kiên nhẫn đầy lạnh lùng, đầy tính toán.

Wilbur ậm ừ. "Ừ, lúc nãy tớ đã chuyển rương của cậu lên tầng hai. Mong cậu không phiền."

"Điều đó ổn mà,." George bác bỏ, "Hiện tại tớ có nhiều việc lớn hơn phải giải quyết."

Một tiếng ping vang lên.

"Mọi người này," Tommy nói, "GeorgeNotFound đang ở trên stream của tớ à?"

"Đi lấy thêm một cái bô nữa đi bạn." Karl nhanh chóng ra lệnh.

Tiếng cười lớn của Wilbur vang lên trong tai nghe của Dream.

"Sao cậu cứ nói về điều đó vậy, thôi kệ," Tommy càu nhàu, rồi hỏi, "George, George, anh có định tham gia cùng tụi này không, anh bạn?"

"Không," George nói, "anh không ở đây vì điều đó."

Một khoảng dừng đáng lo ngại xảy ra giữa những tiếng nói đùa nhanh chóng đã trôi từ giọng nói này sang giọng nói khác trong nhiều giờ liền. Sự im lặng kéo những móng vuốt đau đớn của nó trên phần da ngực của Dream. Anh gần như có thể cảm thấy những giọt máu đặc quánh chảy vào phổi của mình.

Sapnap không nói gì.

Dream không nói gì.

"Dream," George nói thẳng, giọng anh ấy trở nên khó hiểu, "anh có thể nói chuyện với em không?"

-To be continued-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro