Chương 8: Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: "You"

Đôi vai của Dream đau nhức.

Anh chìm vào bãi cỏ sân sau của mình dưới ánh nắng giữa trưa. Nó ẩm ướt, sáng sủa và không ồn ào. Mặc dù đất có mùi như phân vậy.

Cơ bắp đau nhức của anh giãn ra tạo thành cái nôi của những lưỡi kiếm màu xanh và phần đất mềm, chúng làm da anh đau nhói. Những mớ rễ cây và cỏ dại vụn lổm ngổm dưới những ngón tay dường như tê liệt của anh.

Anh nhìn chằm chằm vào những đám mây trắng đang dần băng qua bầu trời xanh.

Người thợ sửa chữa đã đến thăm hai ngày rưỡi trước, và kể từ khi luồng không khí mát lạnh trở lại cắn vào chân và da gà nổi trên cổ, anh bỗng cảm thấy trống rỗng. Anh thấy mình lang thang trong chăn và áo hoodie, hoặc ngồi trong làn hơi nước tắm, bám vào hơi nóng thoát ra khỏi người anh.

Anh đã trở nên mệt mỏi khi cố đuổi theo thứ đã tiêu diệt anh cho đến khi anh bị bỏ lại trong sự tĩnh lặng, bị thiêu đốt đến tận xương tủy.

Anh thở dài trong ánh nắng.

Chỉ có những giấc mơ của anh mới có thể khiến anh thoát khỏi sự cô độc đang dần ăn mòn anh. Anh bị nuốt chửng bởi những hình ảnh về làn nước đỏ rực, sâu đến mắt cá chân và những cú vung rìu của anh ta. Anh thức dậy với nỗi sợ về đôi tay bầm tím cho đến khi bật đèn cạnh giường ngủ, và thấy các khớp ngón tay trần của mình run lên.

Anh đã chiến thắng. Một lần, một lần, lại một lần.

Sáng nay anh thức dậy trong bếp, má áp vào sàn gạch và một hộp sữa ở gần ngực. Anh không nhớ mình đã ngủ ở đó. Anh không muốn nhớ về việc ngủ.

Em đưa tay ra cho anh, George đã nói giữa tấm trải giường êm mềm và những cái chạm nhẹ nhàng.

Tweet và ảnh chụp màn hình tràn ngập cuộc sống của anh. Những câu hỏi về nơi anh đã đi, hàng giờ liên tục của câu nói "Tôi nhớ Dream", hàng trăm người hâm mộ tự hỏi tại sao trong nhiều ngày, Spotify của anh lại mắc kẹt với một bài hát lặp đi lặp lại. Tại sao anh lại ngồi trong căn phòng tối của mình, trên chiếc ghế dài trống trải, hay phòng ngủ trống rỗng của mình, nghe đi nghe lại bài ca heat waves heat waves heat waves.

Mình đang cố chạm tới đó, Dream đã trút hết vào bộ sưu tập ghi chú khủng khiếp của anh vào một đêm anh đã quá mệt để đi ăn, mình không thể ngừng muốn chạm tới đó.

Điện thoại của anh kêu rừ rừ trong túi. Anh phủi bớt bụi đi.

Được rồi, Dream, anh đọc tin nhắn từ Sapnap với điện thoại giơ cao để chặn ánh sáng chói chang sau những đám mây, hãy quay lại nói chuyện với tớ khi cậu có thể.

Bây giờ anh tê dại vì cảm giác tội lỗi. Sự quan tâm không ngừng của Sapnap đã bị anh phớt lờ hoàn toàn khi thời gian dần trôi qua.

Anh kéo lên và thấy những tin nhắn ngày xưa mà anh đã gửi qua với cam kết xem xét kỹ lưỡng. Lúc đầu, cứ sau mười phút, anh lại tuân theo sự lôi kéo rất lợm giọng để đọc lại việc hoàn tác của George, sau đó cứ sau ba mươi phút, rồi một giờ một lần.

Việc đó diễn ra như thể anh đang mong đợi các từ ngữ sẽ thay đổi, bằng cách nào đó, để các chữ cái tan khỏi màn hình và tiết lộ những bí mật mới mà anh đã bỏ lỡ. Mọi thứ đã tự phủ lên một lớp sương mù quá nhanh, khiến anh không thể nắm bắt kịp lúc.

Cậu có muốn nói với tớ hay không thì cũng tùy cậu thôi, Dream đã nhắn như thế.

Bong bóng màu trắng của Sapnap hiện lên chữ: được rồi.

Tớ không muốn mọi thứ trở nên lộn xộn, anh ta viết tiếp, nhưng có vẻ như lúc này cậu đang bị tổn thương nên đây là tất cả những gì tớ có. Đêm trước khi chúng ta đi chơi cờ thì tớ đã gọi cho George, và chúng tớ đã nói đùa với nhau về điều gì đó mà cậu đã nói về facecam của cậu ấy vào đầu ngày hôm đó. Cậu ấy đã nhận xét rằng cậu ấy "rất vui vì mọi thứ không còn làm phiền em ấy nữa" và khi tớ hỏi cậu ấy điều đó có nghĩa là gì, cậu ấy nói rằng cậu ấy đã từng có tình cảm với cậu khi hai người lần đầu tiên trở thành bạn bè. Cậu ấy nói  rất rõ ràng với tớ rằng đó là một điều ngắn ngủi đã hoàn toàn qua đi, nhưng cậu ấy vẫn rất vui vì điều đó đã xảy ra.

Chúng tớ đã không nói về chuyện đó kể hôm ấy. Vài ngày sau, cậu nói với tớ những điều đang diễn ra ở Miami và tớ thực sự không biết mình phải làm gì. Tớ nghĩ có thể cậu muốn biết. Tớ xin lỗi nếu điều này là một điều tồi tệ và tớ đã chỉ làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn.

Dream đã cảm thấy phổi của mình xẹp xuống. Dấu vết của hy vọng và kinh hoàng vẫn còn đọng lại.

Cậu ổn không đấy? Sapnap đã gửi sau một vài phút im lặng.

Dream? Có phải tớ đã gây rắc rối rồi không?

Dream mất bốn giờ liền để trả lời: được thôi.

Được thôi??

Điện thoại cố định của anh bắt đầu đổ chuông sau mười hai giờ. Anh có thể nghe thấy nó qua các bức tường, đôi khi, các thư thoại chồng lên nhau thành từng nhóm nhấp nháy màu đỏ. Anh thấy có chút tổn thương khi không trả lời, nhưng mỗi khi ngón tay cái anh lướt qua phím điện thoại để đáp lại, nỗi sợ hãi sẽ bao trùm lên và kéo anh đi.

Chào anh bạn. Tôi xin lỗi vì đã tiếp tục gửi tin nhắn thoại nhưng bạn đang làm tôi lo lắng đấy. Gọi lại cho tôi đi.

Chuyện này không hay đâu. Nghiêm túc đấy. Nhấc máy đi.

Anh chỉ có thể viết về George, người hiện đang ở một nơi mà không ai có thể tìm thấy anh ấy, tạo ra một sợi dây không điểm cắt của sự nghi ngờ, tội lỗi và những khát vọng đầy đau đớn.

Anh đã có cảm tình với em, an nhớ mình đã viết note vào đêm khuya sau khi anh tìm kiếm từng chi tiết còn thiếu trong văn bản của Sapnap, và giờ thì hết rồi. Đêm mà em mơ thấy anh, anh đã nói với cậu ấy rằng những xúc cảm đó đã biến mất rồi. Có phải hai việc đó xảy ra cùng lúc không, George? Anh có cảm thấy lúc nó xảy ra không? Dream không thể bình tĩnh được nữa, những giọt nước mắt uất ức làm tan nát khuôn mặt khắc khổ của anh. Bất cứ cơ hội nào có được, em đều để lỡ mất. Em đánh mất nó rồi. Em đánh mất nó rồi.

Em đánh mất anh rồi, phải không?

Anh tắt điện thoại đi. Những con chip xử lý trong hộp sọ anh đều đã kiệt quệ vì những làn sóng cảm xúc đã quấn lấy anh quá lâu trong những cơn lốc vừa dài vừa vô cảm xuất những ngày gần đây.

Một khi cú sốc ban đầu lắng xuống, anh tràn ngập niềm kiêu hãnh ngạo mạn vì những lời nói đùa và tán tỉnh bình thường của anh đã từng khiến George cảm thấy như thế nào. Ngay cả khi anh ấy không biết, tại sao anh ấy lại nói ra những gì anh ấy đã làm. Ngay cả khi nó đến và lại đi - Dream vẫn cảm thấy những gì mình nghĩ đã được chứng minh là đúng, và điều đó chảy xuống cổ họng anh như vinh quang.

Sau đó, vị đắng của lòng tham vượt cả thời gian đã đưa anh vào vực sâu của sự tò mò. Chính xác thì điều mà George từng mong muốn ở anh là gì?

Là đan những ngón tay ấm áp của họ vào nhau, là để áp đôi môi anh ấy vào quai hàm của Dream, hay mở khóa thứ kim loại lạnh và trượt thắt lưng da khỏi móc thắt lưng của anh? Sự tuyệt vọng ập đến với Dream cùng một cơn thịnh nộ hắc ám, gợi nhớ về thời điểm anh đã khao khát điều mà George đã mơ về rất lâu trước đây.

Sân bay vắng tanh, chiếc mặt nạ gốm sứ, George nói ra những câu nói đủ cô đọng và hàm xúc để khiến Dream kinh ngạc. Miệng anh tiếp xúc với trán của George - nhưng có thể có khả năng rằng nụ hôn của anh sẽ kéo dài, trượt xuống, khẽ chạm vào môi George và làm hơi thở của anh ấy đình trệ trong vài giây?

Tuy nhiên, đó là trước- trước cơn ác mộng, trước những ván cờ, trước những cuộc gọi điện khuya và cả cơn mưa rú rít bên ngoài. Cách nhau vài ngày, vài giờ, vài phút, George nói với Sapnap rằng anh ấy không còn cảm thấy gì nữa trong khi Dream bắt đầu cảm nhận được mọi thứ.

George cũng đã nói dối phải không? Hay là nhẹ nhàng nói rằng được, nói rằng hãy ghim anh xuống, nói rằng hãy biến anh thành của em.

Hơi ẩm từ mặt đất ấm áp thấm vào lưng áo phông của Dream. Anh nhìn vào vết bẩn bên dưới móng tay của mình.

George là người xây dựng cẩn thận các ranh giới, tạo ra vũ khí từ trí tưởng tượng, tạo ra lá chắn mà chẳng cần lời nói nào. Những trò tán tỉnh của anh luôn được đề phòng; đâu đó giữa rất ít và xa cách. Những lời bóng gió của Dream trở lại và anh đã học được qua vô số thử nghiệm và cả những sai lầm, điều gì có thể vượt qua, và điều gì không. Anh đẩy anh ấy ra, và George phản kháng lại - liên tục như vậy.

Anh không thể tự thuyết phục bản thân tin rằng đó không phải là sự thật.

Mồ hôi nhẹ thấm trên da anh.

Anh cảm thấy mệt mỏi khi đánh mất chính mình trong những suy nghĩ đệ quy* này, kể từ khi George loạng choạng bước ra khỏi khu rừng và tiến thẳng vào trái tim anh.

*recursive :|

Họ tiếp tục cố gắng hỏi anh về giấc mơ của em, anh nhớ lại giọng nói của George với một cách rất rõ ràng và cũng rất đau đớn.

Lời nói dối trắng trợn, rỗng tuếch, hình ảnh đôi mắt mệt mỏi của anh quanh quẩn trong lồng ngực: Không có nhiều sự kiện gì đâu. Thật sự không có chuyện gì xảy ra đâu.

Giá như anh mạnh mẽ hơn, anh đã có thể kéo George trở lại.

Giá như anh khôn ngoan hơn, anh đã có thể tự mình rút lui.

Mặt trời làm biến dạng tầm nhìn của anh. Những chiếc lá cọ thì vẫn đung đưa phía xa.

Giá mà anh có thể quay lại, và quan sát lại tất cả - để xác định xem anh có thực sự bỏ lỡ nó hay không.

-

"Tớ có thể thấy cậu toàn lượn lờ khắp bàn cờ bằng con tượng ấy, sử dụng mấy con tốt đi chứ. Dream, giúp coi!"

Âm thanh tuyệt vọng của Sapnap vang lên điên cuồng từ loa trên màn hình của Dream. Ánh sáng bật ra khỏi bức tường tối của anh.

Gốm sứ nóng bỏng rát vào lòng bàn tay khi anh ấy đặt bát mì ramen gần ngực, xoay chiếc nĩa của mình vào nước dùng đang bốc khói. Anh đưa sợi mì lên miệng và để chúng đốt cháy lưỡi.

"Thế tớ nên làm gì nào?" Anh nghe thấy giọng nói của chính mình nói.

"Đánh lạc hướng George đi, tớ chịu! Làm gì đó đi, xin đấy!"

Phần cổ bằng kim loại của đồ vật của anh vẫn dựa vào thành bát.

Trên màn hình, khuôn mặt của George rạng rỡ. "Điều đó sẽ không hiệu quả-"

Dream mũi hếch lên khi nghe lời thú nhận khủng khiếp và anh tự giễu cợt bản thân mình, "Em đã có một giấc mơ về anh."

Anh chăm chú quan sát, sự ngạc nhiên khiến George nhướn mày và hất hàm khỏi màn hình. Đôi mắt đen của anh ấy ánh lên vẻ khó hiểu. Sự bối rối tương tự mà Dream đã cảm thấy trong khoảnh khắc đó lại giằng xé ruột gan anh, cho đến khi anh hiểu ra điều mà trước đây anh không nhận ra.

Anh đã nhìn thấy nó, đã nhận ra nó. Cái cách mà George nín thở.

Ngực anh đau nhói.

"Đúng rồi! Tuyệt vời! Cậu đã đặt nó ở đấy! Không được chối đâu nhá!"

Đoạn clip mờ dần đi.

Anh ghét việc anh đã tự đưa mình đến đây, xem tự động phát của Youtube một cách vô tâm, để cho mùi hương âm ấm của muối và dầu tràn ngập căn phòng đóng kín của mình. Anh đã quan sát màu cam đỏ của hoàng hôn lặng lẽ rời khỏi bầu trời qua ô cửa sổ và ngả mình vào trong. Anh nhớ giọng nói của George. Bộ sưu tập video trên kênh của anh ấy  là mỏ vàng để có thể nghe anh ấy cười, la hét, trêu chọc và phàn nàn — cứ mỗi năm trôi qua thì đều có thêm những câu chuyện cười đáng nhớ và những khoảnh khắc nhẹ nhàng để xác định chúng.

Lúc đầu, làm những việc như này thật sự rất nhẹ nhõm, cho đến khi Dream bắt đầu tiếp thu những khuôn mẫu cũ trong những lời anh sẽ nói ra và những quãng dừng kỳ lạ trong cuộc trò chuyện của họ mà anh chưa bao giờ thực sự hiểu thấu. Những lời khen ngợi nhanh chóng rải rác ở đây ở đó, những lần mất kiểm soát thiếu đi sự bào chữa đầy đủ, những lời thì thầm cho thấy còn một thứ gì đó mà anh chưa thể nhận ra.

Trong giây lát, anh bị thuyết phục rằng mình có thể nghe thấy nó: sự yêu thích có chút riêng tư trong giọng điệu của George khi anh ấy gọi tên anh.

Sau đó, Dream lại chuyển trạng thái vô thần, và các đoạn phim tiếp tục chạy cho đến khi anh đi đến cuối danh sách phát DNF gần đây, thứ mà anh đã quá kiệt sức để tìm hiểu các chi tiết hay.

Anh nhìn lướt qua tiêu đề của video tiếp theo đang phát - George và Dream giận nhau, sau đó là một loạt dấu chấm hỏi - đột nhiên thấy căng thẳng, anh vội vàng ngồi thẳng dậy và nhấn tạm dừng.

Tô ramen được đặt lên bàn của anh một cách thận trọng. Anh trộn chút nước đọng ở mặt ngoài chiếc bát lên chỗ mồ hôi trên bàn tay mình.

Mình có thể đối mặt với điều này không, anh nhẹ nhàng tự hỏi bản thân mình. Hình ảnh George đông cứng, trong chiếc áo hoodie sẫm màu, ngả lưng vào ghế, kiên nhẫn chờ đợi trước mặt anh.

Anh không chắc liệu hồi tưởng lại nó có phải là một ý tưởng tuyệt vời hay không. Các vết bỏng vẫn chưa thành sẹo. Anh cắn lưỡi.

"Đừng có dây dưa với anh." giọng điệu run rẩy của George đập vào tai nghe của Dream ngay khi anh bấm phát.

Dream nheo mắt lại. Mẹ kiếp.

"Em luôn luôn như thế." Anh nhìn thấy nỗi sợ hãi khó chịu trong cái nhìn của George, và say đắm nuốt trọn nó. "Dream... ...Ôi chúa ơi- Dream."

Trái tim đập mạnh. Anh nhướn người đến gần màn hình hơn.

"Anh cúp máy đây." George lẩm bẩm.

Ngón tay cái của George di đến nút kết thúc cuộc gọi, quai hàm căng cứng và Dream thấy thích thú ở cái khoảnh khắc ngọn lửa từ chính lời nói của anh len lỏi vào tai George và thắp sáng thứ gì đó trong tâm hồn anh ấy.

Điện thoại rơi khỏi tay George, môi anh ấy hé mở, ngực anh ấy nhô lên - và Dream tạm dừng video.

Anh siết chặt bàn tay mình. Sau một lúc, anh đấm thẳng nó xuống bàn.

"Chết tiệt." anh thở ra.

Anh tức giận mở note của mình.

Em đã nhìn thấy nó, anh tuân ra, trên khuôn mặt xinh đẹp ngốc nghếch của anh, em đã nhìn thấy điều đó trong một khoảnh khắc, anh muốn điều đó trở thành sự thật. Anh muốn đó là em, muốn em hôn anh. Đúng không?

Anh nhìn lên hình ảnh người đang hoàn toàn bị sốc và mở to đôi mắt trên màn hình của mình, lồng ngực lên xuống nhanh chóng. Đôi mắt anh lướt qua biểu cảm của George.

...Đúng không? Đầu anh từ từ hạ xuống. Hay... em lại đang làm điều này, một lần nữa? Anh chưa bao giờ nghiêm túc về việc muốn em. Ngay cả khi em hỏi. Ngay cả khi anh nói dối.

Trái tim anh như chìm xuống.

Anh có nói dối em không, George?

Anh nhìn chằm chằm vào sợi mì nổi trong nước dùng màu nâu nhạt. Sự thèm ăn của anh đã biến mất.

Anh kéo màn hình xuống để thoát khỏi khuôn mặt phức tạp của George, và chạm vào hàng rào bình luận bên dưới clip. Một loạt trong số chúng là sự nhầm lẫn kỳ lạ, câu chữ viết hoa một cách tán loạn, kèm theo nhiều tiếng đập bàn phím và những quan sát đáng lo ngại.

Một người dùng đã viết: tôi không biết nữa, George dường như rất khó chịu nhưng sau đó hoàn toàn lại chìm xuống... giống kiểu, tôi cảm thấy những tấm vé chỉ là mồi nhử để làm chúng ta phân tâm hay sao đó. Cả ba người họ đều đã siêu yên lặng còn gì.

Dream nhíu mày. Cả ba?

Anh lo lắng cắn môi dưới của mình. Sapnap gánh chịu sức nặng của cả hành vi rắc rối của Dream và lời thú nhận dễ bị tổn thương của George. Thật không dễ dàng gì khi anh ta được gọi từ Miami - bị tê liệt bởi lòng trung thành và sự mất mát tràn ngập trong một tình huống mà anh ta không biết cách giải quyết, sau đó lại được yêu cầu sẽ đi xa sau hai tháng.

Một phản hồi bên dưới có nội dung: không, tôi nghĩ bạn đang nghiêm trọng hóa nó đấy. Dù rằng chuyện này có vẻ kỳ lạ nhưng chuyến đi đến Florida chắc chắn sẽ xảy ra.

Con trỏ của Dream di chuột qua nút đóng tab trước khi mắt anh nhanh chóng bắt gặp một tuyên bố đã đăng khiến anh hóa đá.

Tôi có phải là người duy nhất nghĩ rằng George đang... bạn biết không, người đó viết, anh ấy trông như thể đang tan chảy vậy.

Dream nhớ về buổi tối hôm mất điện. Anh gần như có thể ngửi thấy mùi sáp nến đang cháy.

Vậy là, anh chỉ muốn xem, tâm trí của anh vang vọng những ký ức—

"Dừng lại," anh thở dài cầu xin bản thân.

Là nó à? Cổ họng anh đau nhói. Là giọng của em?

Anh nghĩ em, "Ôi trời ạ." sẽ để lại vết bầm tím đấy.

Anh úp mặt vào hai bàn tay.

Điều đó sẽ thật tuyệt, phải không?

Những hình ảnh sụp đổ trong tâm trí anh; làn da trần, bàn tay thon gọn, đôi môi mềm mại. Những lời thì thầm thú tội, sự run rẩy thấp thoáng qua đường dây điện thoại; những âm thanh ngọt, ngọt ngào.

Nó lại biến thành một nỗi đau khác mà anh đang dần quen thuộc, ngoài việc mong muốn niếm thử những hương vị cấm và những cái động chạm theo mệnh lệnh. Nếu anh có thể tái hiện lại những khoảnh khắc nhẹ nhàng trong giấc mơ của mình, với lồng ngực của George dội nhịp đập vào của anh. Nếu anh có thể có cơ hội làm cho George mỉm cười. Làm cho anh ấy cảm nhận được tình yêu của anh.

Những ngón tay của Dream quấn vào tóc anh.

Anh cảm thấy thật thảm hại khi đây là tất cả những gì anh có.

-

Nước ấm trườn trên cổ tay, rửa sạch vết bẩn, chảy xuống cống và làm dịu vết chai trên lòng bàn tay anh. Tay áo màu đen của cái hoodie đã được xắn đến khuỷu tay. Anh tắt vòi nước, chống cẳng tay vào bồn rửa trong bếp.

Những sợi mì cuối cùng của anh bị nghiền nát một cách ồn ào bởi máy xử lý rác.

Anh nhàn rỗi đặt bát đĩa của mình lên giá phơi, lắc những giọt nước từ tay mình, thì điện thoại cố định bắt đầu đổ chuông.

Anh nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đen đặt trên quầy với các số trên mặt bàn phím phát sáng màu xanh lục. Sự hối tiếc sôi sục trong lồng ngực anh khi anh mặc kệ tiếng chuông của nó vang qua căn bếp trống trải, vọng lại từ trần nhà cao, và cuối cùng biến mất thành một tin nhắn thoại nhấp nháy khác.

Anh tiến lại gần ống nghe hơn.

Sapnap nói rằng anh ta sẽ ngừng gọi. Tiếng chuông đêm khuya này có thực sự là dành cho trường hợp khẩn cấp không?

Dream xoa xoa quai hàm, và lo lắng nhấn nút để nghe thư thoại đến.

"-con yêu, Nick đã để lại cho mẹ một tin nhắn thắc mắc rằng liệu mẹ có nghe thấy gì từ con không và cậu ấy có vẻ khá căng thẳng. Mẹ chỉ muốn kiểm tra và đảm bảo rằng mọi thứ đều ổn. Mẹ biết hai con đều đã từng có vấn đề với chính bản thân trong quá khứ và chỉ muốn nhắc nhở con rằng những thứ này đều có cách để tự giải quyết-"

Dream nhấc máy theo phản xạ, "xin- xin chào? Mẹ?"

"Ồ! Clay, thật là một bất ngờ thú vị." Bà ấy nói, "Mẹ cứ nghĩ rằng mẹ lại để lỡ mất con chứ."

Căn phòng trở nên lạnh hơn.

"Mẹ ơi." anh lặng lẽ lặp lại.

Giọng bà dịu lại. "Chuyện gì vậy?"

"Con- ừm..." lời nói của anh nghẹn lại trong cổ họng, và hồ nước mắt tuyệt vọng lại tràn ngập trong anh mà không hề báo trước. Nó nổi lên một cách đầy đe dọa đến gần khóe mắt, cho đến khi anh nắm chặt quầy lạnh băng và nhớ ra mình đang nói chuyện với ai.

"Con xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng," anh nói, "mẹ không cần phải gọi đâu."

"Còn con thì không cần phải nhấc máy." bà nói.

Anh nhăn mặt.

"Coi nào." Bà ấy nói, "Mẹ hiểu rằng con có thể tự chăm sóc bản thân. Con không cần phải tiếp tục chứng minh điều đó với mẹ." Giọng điệu của bà ấy bắt đầu chậm lại đầy thận trọng. "Nhưng khi lần trước cậu ấy gọi cho mẹ và nói như vậy, thì có vẻ con đã tự chăm sóc mình không tốt lắm. Mà sau đó thì con lại không hề nhờ mẹ giúp đỡ."

"Con không cần sự giúp đỡ của mẹ đâu." anh đảm bảo. Anh không thích nghĩ về những rắc rối thời niên thiếu của mình những năm về trước.

"Còn bây giờ thì sao?" Câu hỏi của bà được đáp lại bằng sự im lặng. "Đừng tự làm khổ mình bằng cách nói dối nữa, Clay."

"Con không có ý xa cách với họ đâu," anh lẩm bẩm, "nó chỉ tự nhiên xảy ra thôi. Con cảm thấy thật tệ khi cứ thúc ép Sap quá nhiều. Chuyện đó xảy ra quá thường xuyên với cậu ấy."

"Cậu ấy chỉ có vẻ lo lắng thôi," cô nói, "thằng bé không mệt mỏi vì con."

Dream nghiến chặt quai hàm. "Chúng con không có đánh nhau."

"Được rồi. Vậy chuyện gì đã xảy ra?"

Anh căng thẳng bóp chặt thái dương khi cố tìm kiếm điểm chính xác - sự khởi đầu đúng đắn.

"Con đã trở lại Matheson." anh thì thầm, đôi mở to mắt khi từ ngữ bắt đầu tràn ra từ miệng, "Con bắt đầu lái xe vào lúc nửa đêm và không thể dừng lại, con đã ngủ trên cát và con- con hầu như không có đủ xăng để về nhà nhưng rồi con chỉ... con chỉ..." Giọng anh chết đi.

Sau một lúc, mẹ anh nói, "tại sao con lại làm như vậy?"

Trái tim anh đập mạnh. "Mẹ có yêu ông ấy không, mẹ?"

"Con yêu, con..." anh nghe thấy tiếng thở dài của bà. "Tất nhiên là có."

"Chuyện đó có còn khiến mẹ đau khổ không?" Anh hỏi, giọng cứng lại. "Mẹ có còn nhớ ông ấy không?"

"Oh," bà thì thầm, "...cứ thỉnh thoảng lại như vậy. Nhưng... mẹ đã để nỗi đau đó qua đi, và bây giờ mẹ đã hạnh phúc hơn. Và chuyện ấy đã là từ rất lâu rồi, con biết đấy." Có một khoảng lặng kéo dài giữa họ. Một cách cẩn thận, bà ấy hỏi, "chuyện này đến từ đâu?"

Anh bóp chặt miếng nhựa mềm nhỏ trong tay cầm, và nhắm mắt lại. Anh nghĩ về bãi biển, về nụ cười của George, không khí nóng nực, về tiếng cười của George, cơn mưa ngắn ngủi, về giọng nói của George.

Dream hé môi và kể cho bà nghe mọi chuyện.

Bà ấy chấp nhận nó với sự trịnh trọng dịu dàng.

Anh ngồi vào bàn bếp khi họ nói chuyện hàng giờ đồng hồ về những kỷ niệm đầy nắng và những bức ảnh ngày xưa cũng như nỗi đau hiện tại. Bà cho anh biết rằng bà đã vô tình gọi thêm bữa ăn yêu thích của anh từ một nhà hàng địa phương khi họ đặt bữa tối trước đó vài đêm. Anh cho bà ấy biết rằng Patches liên tục mang mấy thứ đồ chơi nhiều lông vào một góc cụ thể trong phòng bất chấp sự phản đối của anh. Hình như em gái anh đã nghĩ đến việc nhuộm tóc. Rõ ràng, cô bé cũng đang lo lắng cho anh.

"Nói với con bé rằng con nhớ con bé," Dream nói, "được chứ ạ?"

"Mẹ hứa, con bé sẽ biết." Một khoảng dừng ngập ngừng trôi qua trước khi mẹ anh từ từ nói, "đôi khi, con luôn giữ mọi người chặt hơn một chút so với những gì con cần phải làm. Mẹ biết chuyện này thật khó khăn. Nhưng sẽ không sao nếu con... con..."

"Thua," anh lẩm bẩm, "nếu con thua. Con vẫn... đang học cách làm điều đó."

"Con vẫn còn thời gian mà."

"Vâng." anh nói, "Con sẽ làm vậy. Yêu mẹ."

Màn đêm đè nặng lên giọng điệu của bà ấy sau khi họ đã thảo luận xong về việc lần sau anh sẽ đến thăm, và anh để bà kết thúc cuộc trò chuyện của họ.

Anh lui vào sự im lặng trong căn phòng hoang vắng của mình, và trở lại với những nốt nhạc đang ngày càng dài ra.

Em đã nói với mẹ em về anh, anh viết. Một nụ cười nhỏ nở trên khuôn mặt anh. Anh biết không, bà ấy vẫn muốn anh đến ăn tối.

Chiếc giường kêu lên một tiếng dài bên dưới anh khi anh dựa lưng vào đầu giường, với cái điện thoại treo trên cổ tay mềm nhũn của anh.

Anh gần như có thể nắm được những sợi chỉ vàng đang lủng lẳng trong vòm tâm trí của mình. Nếu anh đi theo họ ra khỏi nơi lòng đất tối tăm, sẽ có một tương lai đầy hy vọng với ánh mặt trời và hơi ấm đang chờ đợi ngay trên bề mặt. George đang ôm Patches trong tay, anh ấy trả lời hàng loạt câu hỏi tò mò của em gái anh, lịch sự khen món bít tết nướng của mẹ anh. Chuyền khăn ăn, rót nước, hỏi công thức nấu ăn.

Chà đôi tất bông của họ vào nhau dưới gầm bàn, quấn lấy bàn chân và bóp nhẹ vào đùi nhau. Những nụ cười chóng vánh, những tiếng cười ngọt ngào, đôi môi anh nhẹ nhàng áp vào má George.

Một cái gì đó thân thuộc. Một cái gì đó yêu thương.

Nó gặm nhấm những cơ bắp căng cứng bên dưới lồng ngực của anh một cách khủng khiếp.

Đôi lúc, anh soạn, trong đầu em toàn những suy nghĩ về anh.

Khuôn mặt anh chùng xuống với nỗi sợ hãi đầy cay đắng. Nếu George thực sự hạnh phúc hơn vì những cảm giác anh ấy từng cảm thấy đã biến mất, thì điều đó sẽ không thành vấn đề gì cả. Anh sẽ không ôm chặt lấy người ấy vào những buổi tối ngày nghỉ, hay thức khuya để tìm hiểu những câu chuyện thời trẻ của nhau, hay là tựa đầu vào nhau khi đang đứng nhìn trời mưa.

Anh sử dụng bàn phím trên điện thoại của mình với sự đau khổ tột cùng.

Tại sao anh lại gửi bài hát đó cho em, George? Đùa sao? Em không thể lôi nó ra khỏi đầu mình. Hơi thở của anh cạn dần. Tất cả chỉ là một trò đùa thôi sao? Anh có biết rằng nó sẽ phá hủy em không? Anh đang cố gắng làm em tổn thương ư?

Anh đọc lại dấu vết của các từ mà những ngón tay di chuyển điên cuồng của anh đã tạo ra, và thở hắt ra trong một nỗi buồn mệt mỏi.

Điều đó không công bằng, em biết chứ, anh thú nhận, em chỉ tức giận, lúc nào cũng thế, vì em - anh do dự - đã đến gần với anh hơn em từng nghĩ. Và nó khiến em kinh hãi. Nó vẫn khiến em kinh hoàng, nhưng... anh không còn ở đây nữa. Anh không có ở đây, và em không thể tiếp tục suy nghĩ, và em cũng không thể tiếp tục làm điều này nữa.

Anh muốn được biện minh cho sự căm ghét của mình về việc George phải ra đi, nhưng không thể khiến tình cảm đó ở lại. Mọi chuyện sẽ như thế nào, khi anh ấy quay lại?

Dream nhanh chóng gạt đi. Trong tất cả những năm họ quen biết nhau, bất kỳ trường hợp nào mà anh tuyên thệ sẽ giữ bí mật với George đều trở nên lung lay chỉ trong vài phút.

Liệu anh có thể nghe thấy giọng nói của anh ấy, biết được những gì anh ấy biết, mà thần trí không hề vụn vỡ? Để được nhìn ngắm đôi mắt anh ấy trong thời gian hai tháng, và nằm lòng từng thớ thịt của anh ấy, từng cái trượt lưỡi của anh ấy, không một chút sai lầm?

Sự bất khả thi ấy khiến anh trở nên yếu ớt.

Nếu tất cả chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả, ngón tay của anh ấy rung lên trên màn hình, thì có lẽ em nên nói với anh mọi thứ. Có lẽ em nên làm mọi thứ  trở nên hỗn độn.

Anh di chuyển ngón tay mình trên mặt kính, chọn từng đoạn văn bản mà anh đã tích lũy được trong những ngày điên cuồng vừa qua.

Anh sao chép nó.

Anh mở tin nhắn của họ.

Anh dán nó lên.

Mình có còn gì để mất nữa không?

Anh nhìn chằm chằm vào khung tin nhắn đang chờ, và đợi thêm một lúc nữa, trước khi adrenaline và sự thực phũ phàng nhanh chóng đóng chặt trong ruột anh.

"Mình đang làm cái quái gì thế này." anh rít lên, đưa tay vuốt tóc. Anh không thể, không phải lúc này, không bao giờ cả - trái tim anh đang quay cuồng trong những lời nói đó, tâm hồn anh  bị quấn giữa các đường kẻ và rỉ máu trên từng nguyên âm nứt nẻ.

Anh vội vàng đánh rơi điện thoại. Anh không thể. Anh cần phải kéo mình trở lại. Anh cần phải bình tĩnh.

Sự yên tĩnh trong căn phòng của anh bị phá vỡ bởi một tiếng ding nhỏ.

Anh nhìn xuống chuỗi của mình với George, và phía trên đống ghi chú đang chờ, một tin nhắn mới đã xuất hiện.

Dream mở to mắt.

Một tin nhắn mới từ George.

Xin chào, nó viết.

Sự bối rối và phấn khích dâng lên khiến đôi má Dream ấm áp. Bộ não của anh cố gắng viết lại những ngày đã trôi qua sau lưng anh — từ khi anh ở một mình, và đắm chìm vào giấc mơ, và cô đơn, rồi phát stream, rồi lại cô đơn.

Đã một tuần trôi qua rồi phải không?

Anh nhấc điện thoại lên, đôi tay run rẩy di chuyển vội vàng để xóa những dòng chữ đã dán, và chùn bước trước âm thanh của một tiếng huỵch nhẹ.

Thảm họa phát sáng tràn qua màn hình của anh.

Anh đã bấm nhầm.

Anh vô tình nhấn gửi.

Tin nhắn đã được gửi đi.

-To be continued-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro