4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cái chết của một tên tội phạm vũ khí đối với cảnh sát giống như một chiến công.

nhưng đối với jaeyun, đó là một nỗi đau, đau đến không thở được.

tổ chức bị phá, sau một đêm, tổ cảnh sát hình sự được tuyên dương khắp mọi mặt báo. cảnh sát chìm là sim jaeyun được cục cảnh sát thăng chức và tuyên dương bởi vì có công đầu.

ông trùm bị bắt, mọi giao dịch mua bán của ông ta đều rơi vào tay cảnh sát, đóng băng toàn bộ. ma tuý, vũ khí bị tịch thu và cả đường dây mua bán người xuyên quốc gia bị triệt phá.

con gái của ông trùm cũng nhanh chóng bị bắt giữ để phối hợp điều tra, giây phút cô ta nhìn thấy jaeyun, không thể đoán được cô ta có bao nhiêu thù hận.

"mày lừa tao!!! là mày phá hoại cuộc sống của tao!!! thằng chó!!!"

jaeyun không cảm xúc nhìn cô ta bị cảnh sát đưa đi. thực ra ban đầu công việc của cậu chỉ có tham gia vào tổ chức rồi từ từ đi lên từng bước để lấy lòng tin của ông trùm mà thôi.

nhưng vì sự xuất hiện của cô ta, bởi vì cô ta tự dưng si mê cậu, cho nên jaeyun mới nhân cơ hội này rút gọn lại kế hoạch cho mình.

kế hoạch này lại kéo thêm một heeseung vào nữa.

heeseung qua đời, bởi vì là tội phạm cho nên thi thể sẽ được cảnh sát xử lý, tuy nhiên jaeyun đã dùng hết sức mình để xin lên cục cho phép cậu được nhận tro cốt của heeseung.

trên cục vốn không đồng ý, nhưng rồi xét thấy heeseung qua đời vì bảo vệ cảnh sát, jaeyun lại lập công đầu thế nên cũng thông qua.

jaeyun bí mật về lại nhà của heeseung. mọi thứ chưa từng thay đổi, điều này lại khiến cho lòng cậu chùng thêm xuống.

cậu mở cửa sổ, cho căn nhà thoáng đãng hơn chút và rồi đi vào trong phòng.

nhà của heeseung chỉ có một phòng, từ ngày cậu đến, anh nhường cậu chiếc giường duy nhất, kê một tấm nệm ngủ ở dưới đất. tấm nệm đó từ ngày cậu rời đi vẫn được đặt trong góc phòng, có lẽ không dùng đến.

jaeyun soạn một vài bộ quần áo của heeseung, định mang đi đốt.

căn bếp từ ngày cậu đi chắc chắn là lạnh lẽo. jaeyun còn phát hiện ra những ngày cuối cùng, heeseung lại chỉ toàn ăn thức ăn đặt ngoài.

có lẽ trong cuộc đời của anh, những bữa ăn ngon nhất có lẽ là những bữa ăn lúc sống cùng cậu.

jaeyun cố ngăn mình không khóc khi tầm mắt cậu dần nhoè đi. cậu ngồi trên sofa, nhìn chiếc gạt tàn thuốc còn mấy cái đầu lọc. cả chiếc áo anh vẫn còn đang phơi ở ngoài ban công.

căn nhà vẫn như thể chủ nhân nó chỉ đi vắng, nhưng lần vắng mặt này anh sẽ không bao giờ trở lại.

jaeyun lôi từ trong túi áo ra mảnh giấy mà heeseung nhét vào tay cậu trước lúc anh chết. đó là lá thư cậu để lại trong bao gối cho anh.

trong lá thư đó, cậu không nói mình là cảnh sát, cậu chỉ nói rằng cậu có một thứ tình cảm đặc biệt với anh, và cậu mong rằng cuộc sống sau này của cả hai không còn nhau nữa nhưng vẫn sẽ nhớ về nhau.

cậu yêu anh.

đây là điều không nằm trong kế hoạch.

bởi vì yêu anh cho nên cậu mới bí mật gửi cho anh tin nhắn dặn anh không được đến tiệc cưới bởi vì đó là cái bẫy.

jaeyun tính toán cho mình xác suất thành công là 50:50. nếu như cậu thắng, tổ chức tan rã, anh sẽ thuận lợi trốn thoát được, cậu sẽ giúp anh làm lại cuộc đời như anh muốn. nếu như cậu thua, cậu mong anh không trông thấy mình ngã xuống đầy thảm hại.

nhưng không ngờ được, anh lại chết trong vòng tay cậu, dùng mạng mình đổi lại mạng của cậu.

jaeyun cảm thấy cậu đúng là cái đồ dự liệu ngu ngốc, không đâu ra đâu. kế hoạch của cậu thành công, nhưng mọi dự liệu lại thành công cốc. cậu hại anh chết vì cậu, cậu là đứa tồi tệ.

làm cảnh sát vì nhân dân, cậu lập công lớn với đất nước nhưng rồi cậu lại không thể nào bảo vệ được người mà cậu muốn.

jaeyun đương nhiên biết nếu như cậu đồng loã cho tội phạm, cậu vẫn là kẻ có tội. nhưng bởi vì heeseung thiện lương, nhưng bởi vì cậu cũng chẳng còn gì để mất, cậu mới muốn cuộc sống sau này của anh sẽ được như anh muốn.

nhưng rồi cậu vẫn là người vì chính nghĩa, anh vẫn là tội phạm, một tên tội phạm chết đi trong niềm vui sướng của nhân dân, là viên đá kê chân cho vinh quang của cậu.

khó chịu, tệ hại vô cùng.

jaeyun tìm thấy một phong thư lúc đang ngồi ở sofa gấp gọn lại mấy bộ quần áo của heeseung. cậu mở ra xem và rồi lại chết sững.

"nếu như bức thư này đến được tay em có nghĩa là anh đã thành công rồi đấy!

anh biết lễ cưới đó không an toàn, anh biết em sẽ làm gì đó trong lễ cưới, anh cũng biết em là người gửi tin nhắn anh đừng đến. nhưng anh vẫn sẽ đến bởi vì anh có thứ mình muốn bảo vệ. mong em đừng giận anh nhé!

jaeyun! thực ra em diễn rất tệ! anh sớm biết em là cớm! cũng sớm biết em là người gây khó khăn cho anh nhưng anh vẫn chọn không nói ra. anh nghĩ mình bị điên rồi khi anh yêu em, một tên tội phạm yêu lấy một cảnh sát. anh đã chọn giấu đi cái suy nghĩ này bởi vì sợ rằng em nghĩ anh kệch cỡm, nhưng rồi khi anh đọc được lá thư em nói em yêu anh, nói anh phải sống vì tương lai, lúc này anh mới vỡ lẽ.

tương lai của anh, anh không xác định được, nhưng từ lúc có em, anh dần mặc định tương lai của mình là em. chuyện sống chết của anh khó nói lắm, nhưng em, em hãy sống nhé bởi vì em là ước mơ cả một đời của anh.

jaeyun, anh rất muốn cho em biết rằng anh yêu em nhiều đến mức nào nhưng suy cho cùng tình yêu này cũng không thắng nổi sự thật anh là một kẻ sống trong bùn dơ, không thể nào chạm được tới em cả. anh chọn em làm tín ngưỡng đời mình, anh có sống cũng sẽ bị xem là phản bội tổ chức, chi bằng mạng sống này của anh, nếu như có thể bảo vệ em và chính nghĩa của em, anh mong rằng mình có ích. em đừng nghĩ anh không lo lắng cho tương lai của mình, anh không hối tiếc với điều này đâu, thật sự. đừng cố bảo vệ anh, một người cảnh sát, tốt nhất đừng liên quan đến tội phạm, em biết không?

nếu may mắn, anh sẽ nói với em tấm lòng của anh. nếu không may mắn, mong em nhận được lá thứ này mà không buồn phiền, vương vấn.

một kẻ như anh, kiếp này không xứng với em. chi bằng hẹn em ở kiếp sau, anh nhất định sẽ là một người trong sạch, lần nữa yêu em, em nhé!

heeseung."

jaeyun nắm lấy góc bức thư đến mức gần như là vò nát, cậu cúi đầu, ngăn không được nước mắt mình rơi xuống và rồi bật khóc lớn như một đứa trẻ.

cậu nói heeseung là kẻ chẳng lo nghĩ cho tương lai, nhưng chính anh mới là người đang làm chu toàn mọi thứ. anh viết lá thư để lại trong chiếc áo thường mặc chính là đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi.

jaeyun ở lại đến chiều tối. cậu dọn dẹp căn nhà sạch sẽ, mang theo rất nhiều đồ đạc rồi mới rời đi.

cậu đốt quần áo của heeseung, đốt cả hai bức thư của anh và cậu theo thi thể của anh rồi nhận lại tro cốt từ cục cảnh sát. cậu mang bình tro cốt về nhà mình, đặt nó lên một nơi long trọng rồi bắt đầu một số công việc đã được lên kế hoạch dang dở.

một buổi sáng, cục cảnh sát nhận được một bức thư gửi theo đường bưu điện, trong phong thư là lá đơn xin từ chức của jaeyun kèm theo huân chương của cục. mọi người trong đồn cảnh sát bắt đầu lo lắng nhưng cố gắng liên lạc với cậu đều không được.

hơn một tuần sau đó, thi thể sim jaeyun được xác nhận tìm thấy ở nhà riêng thông qua một viên cảnh sát đồng nghiệp muốn đến nhà để tìm kiếm cậu. lý do qua đời được xác định là tự sát bằng cách cắt cổ tay.

jaeyun để lại một lá thư bày tỏ mình đã làm tròn nghĩa vụ bảo vệ an ninh đất nước, bây giờ cậu muốn vì mình. cậu còn để lại di nguyện cuối cùng, cầu xin hãy mang tro cốt của cậu và heeseung hoà làm một, rải nó xuống biển. đồng nghiệp của cậu tuy rằng tiếc thương nhưng cũng cố gắng hoàn thành.

cuộc đời có những đứa trẻ được sinh ra như nhau nhưng cuộc đời lại rẽ cho chúng nó những con đường khác nhau. sim jaeyun và lee heeseung đều là trẻ mồ côi, một người được cô nhi viện nuôi lớn trở thành một cảnh sát, một người sống vất vưởng từ nhỏ, lăn lóc ngoài xã hội rồi lớn lên trong cái giới xã hội đen. ấy vậy cuộc đời lại cho hai số phận đấy gặp nhau để rồi nảy nở ra thứ tình cảm không nên có để rồi làm khổ nhau.

trên một bờ biển vắng, một chàng trai đứng cạnh một cô gái đang ôm lấy một chiếc bình gốm tinh xảo. cô nhìn về phía ngoài khơi xa một lúc thật lâu rồi mở nắp bình gốm, đổ hết tro trong bình ra.

gió nổi, tro cốt bay đi rồi hoà vào biển cả.

"anh nghĩ jaeyun có hạnh phúc không?"

"bây giờ hẳn là đang hạnh phúc lắm."

"em rất tiếc cho một đồng nghiệp tốt như cậu ấy."

"nếu sống, cậu ấy cũng sẽ day dứt đến hết đời. chi bằng để cho hai cậu ấy ở cạnh nhau, như vậy sẽ tốt hơn."

hai người nán lại một lúc rồi cũng rời đi. sóng biển đập vào bờ đá từng đợt ồn ã. lee heeseung và sim jaeyun đã hoà vào nhau nằm lại chốn biển cả.

về sau không còn súng nổ, không còn ánh sáng và bóng tối, cũng chẳng có lằn ranh chia cắt hai người. ở đâu đó, hai linh hồn rồi sẽ tìm thấy nhau, bên cạnh là tiếng sóng vỗ rì rào.

-HOÀN-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro