8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng cũng đến thứ sáu, ngày diễn ra buổi tiệc ngủ. Heeseung đã đề nghị hai đứa tổ chức vào thứ Bảy, nhưng Sunoo cứ nhất quyết chọn thứ Sáu; bất cứ cái gì liên quan đến nhóc thì người lớn hơn có vẻ khá mềm lòng, vậy nên sau đó Heeseung cũng đồng ý một cách dễ dàng. Heeseung đã rất hào hứng kể từ ngày mẹ Sunoo mời hắn, nhưng bây giờ khi ngày đó đã đến, hắn lại cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết.

Chỉ là một buổi tiệc ngủ thôi mà, hắn tự nhủ, nhưng điều đó dường như không thể ngăn được sự hồi hộp không thôi trong lòng hắn. Heeseung đã chuẩn bị sẵn ba lô từ tối hôm trước, nhưng sáng hôm đó trước khi đi học hắn lại kiểm tra thêm lần nữa để đảm bảo rằng hắn không quên thứ gì.

Ngày dường như trôi qua chậm hơn bình thường — những tiết học 50 phút như thể biến thành hàng giờ đồng hồ liền. Nhưng sau khi vẽ hàng trăm hình vẽ nguệch ngoạc trong sổ tay và kiểm tra đồng hồ thêm hàng ngàn lần, lớp học cuối cùng cũng kết thúc và hắn sẽ gặp Sunoo để cùng về nhà với em ấy.

Hai đứa dành phần còn lại của ngày như thường lệ, ngoại trừ việc không ai trong số họ cân nhắc đến ý tưởng mở sách giáo khoa ra học vào lần này; cả hai hoàn toàn tập trung vào mấy trò chơi điện tử, phim ảnh, đồ ăn vặt và niềm vui họ có được với nhau.

Vào buổi tối, sau khi cả hai đã tắm rửa và đánh răng xong, họ nằm thao thức trong phòng ngủ của Sunoo để nói về những gì họ đã làm ngày hôm đó và bất kỳ điều gì ngẫu nhiên xuất hiện trong đầu họ. Heeseung ngồi trên tấm nệm trên sàn trong khi người nhỏ hơn thì nằm trên giường của mình, cứ 5 phút lại thay đổi tư thế một lần, nhóc không thể nằm yên một chỗ. 

"Anh ơi, chúng ta phải thức đến 4 giờ sáng," Sunoo nói đầy phấn khích.

"Tại sao?" Heeseung thắc mắc. 

"Đây là một buổi tiệc ngủ đó! Toàn bộ mục đích của tiệc ngủ là phải thức càng lâu càng tốt."

"Được rồi, nhưng cụ thể tại sao lại là 4 giờ sáng?"

"Bởi vì..." Sunoo ngập ngừng và quay mặt đi chỗ khác. "Rồi anh sẽ thấy," nhóc nói với một nụ cười tinh nghịch.

Heeseung tò mò về ý của nhóc, nhưng hắn không hỏi thêm nữa, và họ nhanh chóng quay lại với những cuộc trò chuyện ngẫu nhiên.

Thời gian dường như luôn trôi qua nhanh chóng khi họ ở bên nhau. Heeseung đã biết điều đó, nhưng cảm giác đó đặc biệt đúng khi hắn nhìn lên trần nhà phòng ngủ của Sunoo, nghĩ về mọi thứ họ đã làm ngày hôm đó. Họ sẽ dành cả ngày tiếp theo cùng nhau, nhưng hắn vẫn chưa muốn đêm đó kết thúc quá sớm.

Vì vậy hắn tiếp tục nói. Nói càng lâu càng tốt, về bao nhiêu chủ đề mà hắn có thể nghĩ ra, hắn tiếp tục nói chuyện để cố gắng giữ Sunoo thức cùng hắn càng lâu càng tốt.

Heeseung kiểm tra điện thoại — đã hơn 2 giờ sáng rồi. Cả hai đều buồn ngủ, những câu trả lời càng lúc càng chậm và ngắn dần theo từng phút, nhưng dường như không một ai muốn kết thúc câu chuyện.

Heeseung chớp mắt chậm rãi, khó khăn mở mắt mình ra, và hắn biết mình không thể chịu đựng lâu hơn nữa, dù hắn rất muốn và ước mình đừng ngủ quên thế nào đi nữa.

"Sunoo..." Heeseung gọi khẽ.

"Vâng?" Nhóc trả lời.

"Anh không nghĩ mình có thể thức đến 4 giờ sáng."

"Không sao đâu, anh hãy ngủ một lát đi. Khi nào đến giờ em sẽ đánh thức anh."

Heeseung khẽ bật cười khúc khích. Nếu cả hai nhắm mắt lại lúc đó, họ sẽ chỉ có thể thức dậy trở lại trong vòng ít nhất 6 tiếng sau đấy, nhưng thật dễ thương khi Sunoo vẫn hy vọng hai đứa có thể tỉnh táo để làm bất cứ điều gì mà em đã lên kế hoạch vào lúc 4 giờ sáng.

Người lớn hơn nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ. Hắn không quen ngủ ở nhà người khác, nhưng ở bên Sunoo mang lại cho hắn cảm giác bình tĩnh và dễ chịu hơn cả; đó là một kiểu an toàn và bình yên đến kỳ lạ.

Hắn thức dậy với cảm giác Sunoo đang quỳ ở bên cạnh, nhẹ nhàng lay người hắn.

"Anh, dậy đi. Anh ơi!" Nhóc thì thầm.

Heeseung chớp mắt vài lần, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. "Hửm?"

"4 giờ sáng rồi, đi thôi anh," Sunoo giải thích ngắn gọn như thể thế là đủ rồi, nhóc đứng dậy và xỏ dép vào.

"Đi đâu cơ?" Heeseung ngồi trên giường, dụi dụi mắt.

"Chúng ta cần phải nhanh lên, đi thôi!" Người nhỏ hơn đứng dậy và kéo tay hắn.

Heeseung quá buồn ngủ để hỏi thêm và, mặc dù chỉ muốn quay trở lại và ngủ tiếp, hắn vẫn rất vui mừng khi được thức dậy cùng Sunoo lần nữa.

Người nhỏ hơn kéo theo chiếc chăn màu xanh nhạt của mình và dẫn đường ra khỏi phòng.

Phòng ngủ của Sunoo ở tầng hai; đó là căn phòng đầu tiên trong hành lang, tiếp theo là phòng tắm và phòng ngủ của bố mẹ em.

Họ đi dọc hành lang, lặng lẽ đi qua hai cánh cửa đã đóng kín và cuối cùng đến được chỗ cửa sổ ở cuối hành lang.

Sunoo đưa chăn cho Heeseung và nhẹ nhàng mở khóa cửa sổ, nhóc cố gắng trượt mở nó một cách nhanh chóng, gần như không gây ra tiếng động nào; dường như nhóc đã làm điều này rất nhiều lần trước đó rồi.

Người nhỏ hơn nhìn hắn và Heeseung có thể thấy được ánh nhìn tinh nghịch đó trong mắt nhóc một lần nữa.

"Đi thôi." Nhóc lẩm bẩm nói khẽ khi trèo lên cửa sổ, gần như khiến người lớn hơn phải trải qua một cơn đau tim trong giây lát.

Nhưng sau đó Heeseung nhận ra cửa sổ dẫn đến một phần của mái nhà và hắn cảm thấy nhẹ nhõm vì Sunoo không thực sự định ném mình khỏi tầng hai.

Khi Sunoo đã sang được phía bên kia thành công, Heeseung đưa cho nhóc chiếc chăn và bắt đầu lặp lại các bước đi của nhóc. Nhóc đã đi ngang qua cửa sổ rất nhanh, nhóc làm ra vẻ như việc đó thật dễ dàng, nhưng ngay khi Heeseung thử làm điều đó, đầu óc hắn lại trở nên hơi choáng váng.

Đột nhiên, hắn nhớ lại mình sợ độ cao như thế nào; mặc dù chỉ ở tầng hai nhưng điều đó cũng đủ để gợi lên những điều tồi tệ nhất có thể xảy ra trong trí tưởng tượng của hắn. Nếu vài giây trước hắn vẫn còn buồn ngủ thì giờ đây hắn đã hoàn toàn tỉnh táo.

"Sunoo, anh không thể làm được," hắn thì thầm, mỗi chân của hắn treo lơ lửng ở mỗi bên của cửa sổ.

"Anh có thể mà, anh ơi," Sunoo thì thầm đáp lại.

Sunoo luôn rất dũng cảm, hắn ước mình có thể dũng cảm như em hơn một chút.

"Nhỡ anh ngã thì sao?"

"Em ở đây, em sẽ không để anh ngã." Nhóc nắm lấy tay hắn và Heeseung nắm chặt lấy nó. "Không sao đâu, cứ đi chậm thôi."

Một phần trong Heeseung muốn chạy trốn và quay trở về phòng, nhưng phần còn lại thì muốn hắn dũng cảm như em ấy; phải dũng cảm vì em ấy.

Cuối cùng, Heeseung cũng đã vượt qua được cửa sổ và Sunoo dẫn họ đến một phần mái nhà ít dốc hơn, nó gần như phẳng lì. Họ ngồi xuống, tựa lưng vào tường, và người nhỏ hơn buông tay hắn ra một lúc - chỉ đủ lâu để quấn chăn quanh người họ. Một giây sau, những ngón tay của họ lại đan chặt vào nhau, đặt yên vị trên đùi Sunoo. Heeseung đã cảm thấy an toàn hơn nhưng hắn không nói gì; hắn sợ nhóc sẽ ngừng nắm tay hắn nếu nhóc nghĩ Heeseung không còn sợ hãi nữa.

Nhà của Sunoo nằm trên một ngọn đồi. Từ nơi họ đứng, họ có thể nhìn thấy mái nhà của những ngôi nhà khác xung quanh khu phố và ánh đèn thành phố phía bên dưới từ xa.

"Em có thường lên đây không?" Heeseung hỏi, phá vỡ sự im lặng.

"Đôi khi," Sunoo trả lời. "Em từng lên đây nhiều, nhưng mẹ em bắt được một lần, nên em phải cẩn thận hơn. Giờ em chỉ lên khi thực sự cần thôi."

Heeseung muốn la mắng nhóc vì đã làm điều một điều nguy hiểm như trèo lên mái nhà thế này, đặc biệt là một thân một mình như vậy, nhưng hắn có thể hiểu tại sao nhóc làm điều đó. Ở trên này khiến cho Heeseung có cảm giác hưng phấn. Không phải loại cảm giác hắn có khi đi tàu lượn siêu tốc hay xem phim hành động — thay vào đó, đó là một cảm giác hưng phấn lặng lẽ hơn, nhưng nó vẫn làm tim hắn đập nhanh hơn rất nhiều. Cảm giác như đang làm điều gì đó sai trái nhưng vẫn cảm thấy rất đúng đắn; như phá vỡ một quy tắc chỉ tồn tại ở trong đầu hắn. Hắn thích cảm giác đó, nhưng điều gì đó mách bảo hắn rằng ở nơi này sẽ không thể thú vị bằng nếu không có Sunoo ở đó.

"Tại sao hôm nay em cần phải lên đây?" Heeseung hỏi.

"Em đã đọc được rằng sẽ có một cơn mưa sao băng vào khoảng thời gian này và em muốn xem nó cùng với anh," giọng Sunoo dường như trở nên mềm mại hơn khi nhóc nói những từ cuối cùng.

Heeseung đã sững sờ trong giây lát. Vậy ra đó là lý do Sunoo nhất quyết rằng họ phải tổ chức tiệc ngủ vào thứ Sáu thay vì thứ Bảy? Heeseung biết mưa sao băng rất đặc biệt với một số người và, mặc dù hắn không chắc liệu điều đó có đúng với Sunoo hay không, nhưng ý nghĩ rằng nhóc muốn xem nó cùng hắn làm hắn cảm thấy ấm áp lạ thường.

"Nhắm mắt lại đi," Sunoo nói.

"Tại sao?" Heeseung thắc mắc, nhưng ngay lập tức làm theo.

"Họ nói rằng bạn có thể nhìn thấy sao băng rõ hơn nếu mắt bạn quen với bóng tối."

"Được rồi."

Sau vài giây, Heeseung mở một mắt và nhìn Sunoo. Nhóc nhắm chặt cả hai mắt, như thể việc nhấn mạnh mi mắt có thể làm thị lực của nhóc tối hơn. Heeseung Không hề nhận ra, hắn đã mỉm cười với chính mình một lúc, nhưng nó chỉ tồn tại trong thời gian rất ngắn ngủi, vì ngay lúc đó Sunoo cũng mở một mắt và bắt gặp hắn đang nhìn chằm chằm nhóc.

"Anh!" Sunoo phàn nàn, cố gắng lớn tiếng nhất có thể để không đánh thức bất cứ ai. "Anh cần phải nhắm mắt lại, không được nhìn trộm!"

"Xin lỗi!" Heeseung ngay lập tức nhắm mắt lại. "Nhưng em cũng mở mắt mà!"

"Vì em cần kiểm tra xem mắt anh có nhắm không," nhóc cãi lại. "Và em đã đúng khi làm vậy."

"Được rồi," Heeseung không thể nhịn được nở nụ cười trên môi.

Họ im lặng vài phút. Sunoo đã nói 'không được nhìn trộm' và Heeseung đã cố gắng tuân theo hướng dẫn của nhóc, nhưng cuối cùng hắn cũng không thể cưỡng lại được. Hắn mở một mắt để nhìn Sunoo và nhanh chóng nhắm lại, đề phòng nhóc cố gắng kiểm tra hắn thêm lần nữa. Hắn làm thế hai lần nữa và từ bỏ, Heeseung đã mở to cả hai mắt để nhìn Sunoo. Hắn không quan tâm nếu thị lực của mình không đủ quen với bóng tối để xem được sao băng hay không — Sunoo chắc chắn xinh đẹp hơn bất kỳ ngôi sao băng nào.

Heeseung nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào môi của em và nhịp tim hắn dường như đập nhanh hơn. Có một ý nghĩ ẩn sâu trong tâm trí hắn mà hắn cố gắng phớt lờ và bỏ qua, nhưng nó chỉ trở nên lớn hơn theo từng giây.

Cảm giác hôn Sunoo sẽ như thế nào?

Heeseung mới có 14 tuổi. Hắn chưa từng hôn ai, nhưng biết đủ những gì cần biết về nó. Hắn biết Beomgyu và hầu hết các bạn cùng lớp của hắn đều đã từng hôn trước đó và họ nói rằng chuyện đó được xem là bình thường đối với những người ở độ tuổi của họ. Beomgyu thậm chí đã đề nghị giúp hắn vài lần, nó nói rằng nó có thể tìm ai đó để làm nụ hôn đầu tiên của Heeseung, nếu hắn muốn. Nhưng Heeseung chưa bao giờ quan tâm đủ đến chủ đề này và ý tưởng chạm môi với một đứa con gái ngẫu nhiên nào đó thật quá xấu hổ để hắn thực sự muốn làm điều đó.

Hắn có muốn hôn Sunoo không? Vì lý do nào đó, điều đó có vẻ không phải là một ý tưởng tồi. Sunoo rất dễ thương và môi em ấy trông mềm mại và xinh xắn — chắc hẳn đôi môi ấy cũng sẽ rất tuyệt khi được chạm vào phải không? Suy nghĩ đó khiến hắn cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng theo một chiều hướng tốt; hắn có thể cảm nhận được tai mình đang ấm lên và trái tim hắn đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Hắn có nên xin Sunoo một nụ hôn không? Điều tồi tệ nhất em có thể làm là nói 'không', nhưng nghĩ tới việc Sunoo nói 'không' thôi cũng đủ để khiến hắn cảm thấy đau nhói trong tim. Nếu điều đó có xảy ra, Heeseung sẽ không bao giờ có thể nhìn em một lần nào nữa.

Hắn vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Sunoo, đang mải bị mắc kẹt trong cuộc xung đột nội tâm của chính mình, thì nhóc đột nhiên nói lại.

"Được rồi, bây giờ anh có thể mở mắt!" Sunoo nói, đồng thời cũng làm theo yêu cầu vừa rồi của chính mình.

Heeseung chớp mắt vài lần, giả bộ như thể hắn chỉ vừa mới mở mắt, nhưng Sunoo dường như còn không mảy may nghi ngờ rằng hắn đã mở mắt suốt từ nãy đến giờ.

Hai đứa tiếp tục nói chuyện trong khi chờ đợi những ngôi sao băng, và Heeseung quyết định rằng đêm nay quá đẹp để có thể bị phá hỏng bởi một câu hỏi mà hắn còn không thể dự đoán trước được câu trả lời.

Đêm càng lúc càng lạnh hơn, và vào một lúc nào đó, dường như chỉ một chiếc chăn thôi đã không còn đủ nữa; Sunoo lại gần hơn và tựa đầu lên vai Heeseung. Người lớn hơn không chắc liệu đó chỉ là hơi ấm của Sunoo hay không, nhưng cơ thể hắn dường như ấm lên ngay lập tức khi được ở gần. 

Sau cùng, trận mưa sao băng đã không bao giờ xuất hiện — ít nhất là đằng nào hai đứa cũng không thể nhìn thấy chúng —, và cả hai đã thức và nói chuyện cho đến khi họ quá buồn ngủ để suy nghĩ thêm điều gì. Sunoo cảm thấy thất vọng, nhưng với Heeseung, dù có sao băng hay không, cuộc phiêu lưu đêm khuya nho nhỏ đó là một trong những khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời hắn.

Khi họ quay lại phòng ngủ thì đã là hơn 5 giờ sáng. Heeseung giúp Sunoo xếp gọn chăn lên giường và họ nằm trở lại trên tấm nệm riêng của mình. Tuy nhiên, vài giây sau khi họ nằm xuống và ngay trước khi Heeseung có thể chìm vào giấc ngủ, Sunoo lại nói.

"Anh," Nhóc nhẹ nhàng gọi.

"Hửm?"

"Giường của em lạnh quá," nhóc dừng lại một chút. "Em có thể ngủ với anh không?"

Heeseung nuốt nước bọt, cảm thấy hơi lo lắng với câu hỏi bất ngờ này. "Ừ," hắn thở ra.

Nhóc lặng lẽ rời giường và nằm xuống tấm nệm trên sàn trong khi Heeseung nhấc chăn lên. Sunoo lại gần hơn, đưa tay vòng qua eo hắn, và người lớn hơn để thả bàn tay đang cầm chăn rơi xuống quấn quanh người nhóc. Khi họ nằm đó và đối diện nhau, tim Heeseung đập nhanh hơn bao giờ hết; hắn tự hỏi liệu Sunoo có thể nghe thấy không.

"Chúc ngủ ngon, anh," nhóc thì thầm.

"Chúc ngủ ngon, Sunoo."

Có em ấy thật gần gũi với hắn và cảm giác như có hàng ngàn con bướm đang bay lượn trong bụng như thế này, Heeseung đã nghĩ rằng hắn sẽ thức lâu thật lâu, nhưng ở bên em ấy thật thoải mái đến mức giấc ngủ đã đến với Heeseung nhanh hơn hắn có thể nhận ra.

˙⋆。 ゚☾⋆˙。⁀⋆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro