Phần 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở Nhật Bản tôi thành công lấy được danh hiệu tiến sĩ loại giỏi, khiến gia đình tự hào nở mày nở mặt mà mở tiệc chiêu đãi tất cả bà con làng xóm. Họ tự hào khoe tôi là đứa cháu đích tôn danh giá của cả dòng họ, thậm chí ngay cả mẹ và em gái tôi kể từ ngày tôi đi du học cũng đã dần được ba tôi chấp nhận. Trông dáng vẻ hiện tại của họ dường như rất vui vẻ hạnh phúc nhỉ?điều này khiến tôi sinh lòng hối hận vì những lần tự tử dại dột trước đây bản thân đã làm, tôi c*hết thì họ phải sống làm sao bây giờ? mẹ và em gái tôi đã khổ nhiều lắm rồi, tôi không muốn họ vì tôi mà chịu đựng thêm nữa.

Kết thúc bữa tiệc hoàng tráng linh đình đó đã là lúc xế chiều,tôi đạp chiếc xe martin mới của nhà vòng quanh đường phố Hà Nội,cảnh vật và mọi thứ xung quanh vừa lạ lẫm lại quen thuộc khiến tôi quay đầu nhìn rất nhiều lần,tới sân trường tới những địa điểm quen thuộc nơi tôi và người ấy đã từng đi qua.Nhưng quán cháo năm xưa kia hiện tại đã không còn bán nữa,nghe đâu là bà chủ được con trai trong Nam đón vào đó ở.

Vốn dĩ chỉ định đi dạo và trở về nhà, nhưng khi đi ngang qua công viên thì tôi lại trong thấy thân ảnh quen thuộc,của người hằng đêm tôi thường mong nhớ và mơ thấy suốt sáu năm qua. Ở dưới tán cây cao xanh rợp bóng mát rượi đó tôi nhìn thấy Phạm Đức Tuấn, người đã từng là mối tình đầu và được tôi gọi với cái tên thân mật <ông Xã>.

Anh ấy dường như có đôi chút thay đổi,không còn là chàng giáo viên đôi mươi khi xưa nữa,đã chững chạc và đầy hương vị đàn ông hơn rất nhiều.Nhưng dù có thay đổi ra sao thì tôi vẫn cảm thấy anh ấy rất đẹp trai và nổi bật,mái tóc được cắt ngắn và chải keo gọn gàng ra sau đầu,vẫn cứ tỉ mỉ không có rơi xuống một sợi tóc thừa.Làm nổi mặt ra sườn mặt góc cạnh và ngũ quan vô cùng điển trai của anh,bao năm thời thế đổi thay nhưng anh ấy vẫn trung thành với mốt sơmi trắng và sơvin quần tây ngày nào.Ngồi bên cạnh ấy là một cô nàng với mái tóc ngắn ngang vai,cô ấy mặc cho mình chiếc váy hoa bó eo trẻ trung xinh đẹp, nhìn qua đặc biệt xứng đôi với một người đàn ông thành đạt chững trạc như anh ấy.Điều khiến tôi đặc biệt chú ý nhất là đứa bé gái nhỏ ước chừng hai tuổi đang được cô ấy ôm trong lòng.

Bé có vẻ ngoài rất dễ thương,xinh đẹp trắng trẽo đôi mắt to tròn giống như búp bê vậy,hai bím tóc đan bé xíu nhỏ nhắn thắt nơ đỏ rực.Đứa bé có vẻ ngoài rất giống anh ấy đặc biệt là nụ cười toả nắng kia,sau này lớn lên chắc hẳn sẽ được nhiều người theo đuổi lắm đây.Bé giơ cánh tay đô đô thịt ôm bình sữa không ngừng mút,đôi con ngươi linh động đó không ngừng thích thú vui vẻ nhìn về phía anh ấy.Rồi anh ấy cong mắt cười dịu dàng,giơ tay ôn nhu xoa đầu bé mấp máy miệng nói cái gì đó.

Khoảng cách qúa xa tôi không nghe rõ,nhưng ngay sau đó đã thấy cô nàng kia che miệng cười rồi hai người ngẫng đầu nhìn lấy nhau,chợt anh ấy kéo cổ cô lại gần và hôn lên đôi môi nhỏ mềm mại ấy,gia đình ba người trò chuyện vui vẻ bên nhau.

Tôi đến cuối cùng cũng không có làm phiền họ, chỉ là đôi chân cứng nhắc khó khăn đạp xe trở về,một mình cô đơn ngồi dưới gốc phượng vĩ đang nở hoa đỏ rực kia,từng hình ảnh qúa khứ ngọt ngào xen lẫn đau khổ kia lại lần nữa ùa về chiếm cứ suy nghĩ tôi,nhớ những buổi chiều khi tan học cùng nhau đạp xe trên phố.Nhớ những cái ôm ấm áp và đặc biệt là buổi chiều mưa tỏ tình kia.Nhớ chén sữa đậu nành ấm nóng vị gừng mà anh ấy mua cho tôi....nhưng hết thảy đã là qúa khứ dĩ vãng xưa cũ rồi,năm xưa là do chính bản thân tôi bất lực lựa chọn buông xuôi, thì hiện tại lấy tư cách gì để hồi tưởng hối hận chứ?"Nếu...nếu em là con gái thì tốt rồi...có thể cùng anh ở bên nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro