Chap 23: Tôi biết em ở đâu rồi, lần này đừng mong chạy thoát.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang :

- ừ.....Tụi tao tìm được nơi cô ấy đang ở rồi! - thằng Hoàng vẫn ăn, rồi bung cái to lên húp 1 hơi sau đó đặt cái tô xuống khen:
- Ngon á! - trong khi đó tôi vẫn đang suy nghĩ rồi khóe môi tôi chợt cong lên, thằng

Hoàng thấy tôi không nói gì mà chỉ cười nhẹ nó thắc mắc:
- mày có kế sách gì hay hả ?!

- không!.....chỉ là..... thôi từ từ mày sẽ được biết. - tôi trả lời thằng Hoàng rồi sau đó đứng lên hưng phấn nói:
- 2 đứa mày vào thay quần áo nhanh đi rồi dẫn tao đến nơi Linh phụng đang ở.

- ừ ừ....

30' Sau chúng tôi nhanh chóng lên đường, lần này thì nhanh chỉ có 25' lái xe là chúng tôi đến nơi, nhìn ngôi nhà từ xa, thấp thoáng những cành hoa giấy 3 màu được phối xen kẽ nhau tạo nên 1 phong cảnh rất êm đềm cho ngôi nhà. Chiếc xe chầm chậm dừng lại, thằng Hoàng và thằng Hòa bước xuống xe trước còn tôi trong xe...Tôi hít 1 hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra, lấy lại nét bình tĩnh tôi mở cửa bước xuống xe, nhìn vào trong sân, tôi thấy vóng dáng của 1 cô gái nhỏ nhắn, cô ta ngồi ngồi trên 1 băng ghế đá khá cũ, mặc 1 bộ đồ màu tím, dáng người ngồi mà như nằm tay chống cằm, chân vắt vẻo sang 1 bên, tay cầm ly rượu, tóc xõa đầu cuối che cả khuôn mặt, nhìn thấy dáng người thân quen đó tôi nhận ra không ai khác chính là Linh Phụng, người mà tôi vẫn luôn tìm kiếm.

Lòng đầy xót xa tôi chạy thật nhanh đến, như nghe tiếng động gì đó làm phiền không gian yên tĩnh của mình Linh Phụng ngước mặt lên quan sát xung quanh...nhìn thấy tôi đang chạy về phía cô ấy, vành môi liền cong lên tạo thành 1 nụ cười thật đẹp nhưng nét mặt xơ xác lại làm cho nụ cười đó bị biến dạng xấu đi, nhưng đối với tôi nụ cười đó lại đẹp hơn bao giờ hết!!

Rồi bỗng dưng như nhớ ra điều gì đó nụ cười trên môi Linh Phụng chợt biến mất chỉ còn lại 1 nét mặt lạnh tanh không 1 giọt máu,....

khi nhìn thấy cô ấy tôi chỉ có sự vui mừng và đầy sung sướng thôi ngoài ra không còn cảm giác gì khác.... chẳng để ý đến cô ấy có đang cười với tôi hay không tôi chạy đến ôm chầm lấy cô ấy, cô ấy buông xuôi không ôm lại tôi....tôi càng xiết chặt cô ấy hơn như muốn giải tỏa hết những nỗi nhung nhớ của tôi trong thời gian qua... nước mắt tôi cũng vui mừng quá mà rơi khi nào tôi cũng không biết..... Thằng Hòa và thằng Hòa thấy cảnh "đoàn tụ" xúc động lòng người nên đã nháy mắt nhau cùng đi ra ngoài để lại không gian yên tĩnh của tôi và Linh Phụng..... Thấy 1 khoảng thời gian lâu như vậy mà cô ấy không phản ứng gì tôi cũng bất ngờ từ từ nới lỏng vòng tay ra nhìn trực diện cô ấy, cô ấy né tránh ánh mắt của tôi nên nghiêng đầu sang 1 bên, thấy tình hình cứ như vầy sẽ không ổn nên tôi lên tiếng:
- anh nhớ em nhiều lắm! - tôi vẫn nhìn Linh Phụng say đắm....cô ấy quay mặt sang nhìn tôi, tôi thấy ánh mắt cô ấy tràn đầy sự u buồn, có 1 tí trách móc, có 1 tí giận dỗi tôi, và còn tồn động ánh mắt rực lửa tràn đầy sự thù hận kia nữa..... nước mắt cô ấy từ khóe mi mà từ từ rơi xuống....

Tôi như nhìn thấu được tâm can của cô ấy nên nhẹ giọng khuyên bảo:
- Về với anh đi em, anh nhớ em nhiều lắm!! Cuộc sống của anh dần trở nên tẻ nhạt khi không có em, từ ngày em đi anh trở nên cáu gắt, chán chường với mọi thứ, anh trở nên căm ghét mọi thứ xung quanh anh, không còn 1 chút sinh lực để làm viêc gì cả, về với anh đi, vứt bỏ mọi thứ khi còn kịp, chúng ta sẽ làm lại từ đầu và sẽ có 1 cuộc sống mới, về với anh nha! - sau khi nói xong tay tôi nắm lấy tay của cô ấy, dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn cô ấy như mong muốn có thể xoay chuyển được tình hình nhưng kết quả khiến tôi có chút hụt hẫng....

Linh Phụng vùng tay tôi ra, và đứng lên bước đi về phía cánh cửa đang mở.... vừa giận vừa bực vì bị cô ấy vùng tay ra khỏi tay mình như 1 cách ngầm phản đối, nhưng sau đó rất nhanh tôi đã kịp trấn tĩnh mình và lớn tiếng nói khi cô ấy sắp đi đến cánh cửa:
- CHẲNG PHẢI EM NÓI LÀ EM YÊU ANH SAO ?! VẬY SAO EM KHÔNG VÌ TÌNH YÊU MÀ VỨT BỎ ĐI HẬN THÙ?! ANH CHƯA TỪNG NÓI ANH YÊU EM?! NHƯNG ĐẾN LÚC NÀY KHI ANH NHẬN RA ANH KHÔNG THỂ MẤT EM NHƯ MẤT CHỊ EM ĐƯỢC NỮA CHO NÊN ANH PHẢI LỰA CHỌN, 1 LÀ TÌNH YÊU 2 LÀ THÙ HẬN....VÀ ANH ĐÃ CHỌN YÊU EM MẶC DÙ TRƯỚC ĐÓ ANH KHÔNG NHẬN RA VÀ CŨNG CHƯA TỪNG NÓI.....VỀ VỚI ANH ĐI, 3 NGÀY NỮA BA MẸ EM SẼ VỀ VIỆT NAM THẰM EM, CÒN CHUYỆN CỦA TÊN MẠNH LONG CỨ ĐỂ ANH LO, HẮN NHẤT ĐỊNH SẼ PHẢI TRẢ GIÁ!! ANH CŨNG ĐÃ CÓ 1 SỐ BẰNG CHỨNG HẮN RỬA TIỀN TRÁI PHÉP RỒI....

-----------
Ở phía xa kia bên trong căn biệt thự nằm ẩn mình sâu trong 1 khu rừng nhỏ, ở giữa đại sảnh của ngôi biệt thự có 1 người mặc vest đen, chân vắt chéo khi nghe âm thanh truyền từ xa tới như là đang nghe lén khi nghe tới câu: "có bằng chứng rửa tiền trái phép" thì mặt hắn bỗng biến sắc, hàng lông mày chau lại thể hiện vẻ tức giận không hài lòng và hắn chính là Mạnh Long....tên thuộc hạ của hắn vào báo:
- thưa anh! Ông Châu và bà Ngọc đã trốn thoát rồi ạ... - hắn rụt rè giọng càng nhỏ dần.

- CÁI GÌ ???! - hắn tức giận đập bàn quát:

- LÀM SAO MÀ THOÁT ĐƯỢC CHẲNG PHẢI CÓ ANH EM CẨN THẬN CANH GIỮ HAY SAO ?!

- dạ....dạ....anh là có 1 nhóm người đến bắn thuốc tê vào đám đàn em rồi khống chế tụi nó trói lại..... - tên đàn em mặt mếu máo sợ hãi nói.

- thế 2 ông bà đó không phản ứng gì sao ?! - tên Mạnh Long trừng mắt nhìn tên đàn em của hắn hỏi.

- dạ.....dạ....thưa anh là 2 ông bà già đó không những không giúp mấy đứa đàn em đối phó mà còn phản lại giúp tụi kia trói mấy đứa em lại, sau đó.....trốn mất rồi ạ!!

- vậy có biết là 2 ông bà già đó đi đâu không??! - tên Mạnh Long hỏi.

- dạ....em đang cho người điều tra ạ!! chắc sẽ có tin tức sớm thôi ạ!! - tên đàn em đã bớt run sợ hơn, lâu lâu lại lén mắt nhìn tên Mạnh Long như 1 con chuột nhỏ bé.

Hắn lại quát lớn:
- TIN TỨC SỚM LÀ THẾ NÀO ?!!? MÀY LÀM ĂN NHƯ THẾ ĐÓ HẢ ??! CÓ MUỐN ĐI CHẦU DIÊM VƯƠNG KHÔNG?!

- dạ, dạ...anh......em..... không dám ạ!! em biết mình sai, xin anh cho em cơ hội chuộc tội ạ!! - tên đàn em nghe hắn lại quát lớn liền khép nép xin hắn lấy công chuộc tội....

Hắn cười đểu rồi sau đó thay đổi thái độ:
- thôi! được rồi! mày đứng lên đi, - hắn đứng dậy cài lại nút áo vest rồi bước đi:

- TẤT CẢ TỤI MÀY THEO TAO.......

  Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang :

Lập tức những tên đàn em đi theo sau hắn ra xe, di chuyển đi...như sắp có 1 cuộc hỗn chiến xảy ra rồi!!

-------------------
Sau khi cố gắng thuyết phục Linh Phụng thành công thì giờ đây tôi và cô ấy đang ngồi lại "thương lượng" với nhau, nhìn cô ấy ốm hơn lúc trước, khuôn mặt có tiều tụy hẳn đi cứ khiến cho lòng tôi không khỏi đau đớn, thấy tôi cứ nhìn chằm chằm mình nên Linh Phụng lên tiếng:
- anh!! - chỉ 1 chữ "anh" vỏn vẹn nhưng sao tôi nghe nó thổn thức quá, giật mình theo quán tính tôi trả lời:

- ừ..hả...ờ....??!

Linh Phụng nhìn thấy bộ dạng ngây người ngốc ngốc đó của tôi thì liền phì cười, khóe môi tôi cũng cong lên mà cười theo, rồi Linh Phụng hỏi tôi:
- anh định giải quyết như thế nào?! ba mẹ em bị hắn giam lỏng mà làm sao anh có thế....????!

- anh mà!! có gì mà không làm được....kể cả việc bắt em về, nếu em còn dám không chịu nghe theo, anh sẽ nhốt em lại trong nhà của anh không cho em ra ngoài cho đến khi em ngoan ngoãn nghe lời anh mới thôi! - tôi trả lời mà đầy tự đắc.

- anh đang đe dọa em đó hả ?! - Linh Phụng nhìn tôi với ánh mắt không sợ.

- sao anh dám chứ!! anh thương em không hết mà, nhưng anh đã nói thì cũng sẽ làm..... - tôi nhìn Linh Phụng nghiêm nghị.

- vậy anh giải quyết tốt việc này đi, em hứa sẽ ngoan, sẽ nghe lời anh!! sau này sẽ cố gắng làm 1 người vợ thật tốt, sẽ sinh cho anh 1 cô công chúa thật đẹp, nha anh!! - Linh Phụng dùng giọng điệu ngọt ngào nhất mà phát ra khiến tôi cũng mũm lòng, rồi còn thêm hành động dụi đầu vào lòng tôi như 1 con mèo nhỏ làm nũng, thật khiến tôi không làm theo không được mà, tuy nhiên lúc này tôi phải thật bình tỉnh để còn nói chuyện với cô ấy.

- anh đã nắm được bằng chứng ở trong tay chỉ là anh chưa giao nộp cho bên phía cảnh sát thôi,.....nào cho anh xem em có chứng cứ phạm tội gì của hắn....à nhắc mới nhớ, em nhiều tội lắm nha thấy anh ở trong bar Thầm sao không lại chào hỏi 1 tiếng hả ?! bỏ anh đi không 1 lời tự biệt nữa, rồi còn nhanh chân chạy xa hơn khi anh tìm ra nơi ở đầu tiên của em nữa, tội làm anh buồn, tội làm anh nhung nhớ, tội làm anh khóc nữa,.....còn nhiều tội khác nữa nha, sau này khi về nhà anh sẽ tính sổ với em từng tội từng tội một, lúc đó em đừng hòng mà đòi bỏ chạy nữa!

Biết tôi đang trách yêu cô ấy, Linh phụng chỉ mỉm cười và dụi đầu vào trong ngực tôi 2 tay vòng ra phía sau ôm lấy thân tôi, mùi hương nhè nhẹ dìu dịu từ cơ thể của cô ấy bốc ra khiến tôi 1' ngất ngây, thấy tôi im lặng không nói gì nên cô ấy mới nói:
- anh tưởng em muốn như vậy hả ?! em cũng nhớ anh nhiều lắm.... - vẫn là cái giọng ngọt ngào đó vang lên khiến tim tôi không khỏi nhảy 1 trận hoan hỉ.

- vậy thì đừng xa anh nữa!! bây giờ nói cho anh nghe, em có bằng chứng gì mà cái ngày hôm đó em vs hắn trao đổi vậy?! cả cái thứ em muốn ở hắn nữa là cái gì vậy ?!
- tôi buông Linh phụng ra nhìn cô ấy nghiêm túc....

- Nó là 1 cuốn sổ ghi lại những khoảnh khắc của gia đình em, cũng gần giống như là cuốn nhật ký của gia đình vậy đó, nhưng khi chị em mất....vì sợ cảnh sát phát giác mọi việc làm sai trái của hắn nên hắn đã đẩy ba mẹ em sang nước ngoài, em ở lại được là do em nắm 1 vài bằng chứng khi hắn giết chị em, em uy hiếp hắn nhưng cũng có nói là sẽ không truy cứu hắn nên hắn mới để em ở lại nhưng vẫn thường xuyên cho người theo dõi nên đôi lúc anh cảm thấy có người đi theo anh về nhà là vậy đó! - linh Phụng kể lại sự tình cho tôi nghe.

- sao lúc đó em không nói cho anh biết?! - tôi hỏi.

- vì em không muốn anh vướng vào chuyện này với lúc đó anh cũng đang lo lắng chuyện công ty đầu óc căng thẳng nên em không muốn phiền anh mà để anh yên ổn lo cho công ty. - Linh Phụng trả lời.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro