Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin chào tiền bối, tôi là Mạc Tư Truy, mặc dù chỉ đang trong quá trình thực tập nhưng tôi là một con người rất có chừng mực, trách nhiệm trong công việc, một lòng vì bệnh nhân, tạm thời nói đến "Truy" chính là truy đuổi đam mê nghề nghiệp. Khoa tâm thần học này phải nói đối với nữ nhân thì có chút là đáng sợ nhưng mà tôi hứa ở tôi sẽ không, hàng đầu vẫn là bệnh nhân đặt nặng. Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn, tôi cam đoan sẽ hoàn thành thật tốt và hứa hẹn nhiều ở bản thân mình."

Mạc Tư Truy cúi người vô cùng cứng nhắc lại rất cân nhắc, tim đập thình thịch căng thẳng, quả là tâm trạng muốn lấy lòng tiền bối một chút có khác, so với quân sự động tác cũng không kém bao nhiêu cương trực nghiêm nghị, mà cái người đối diện thường phục sạch sẽ thẳng thớm này một lời chẳng thèm động đậy. Như một pho tượng cao lãnh, nghiêm nghị đứng nhìn ở trên trời phía xa trầm tư, đàn thước trên kia bay lượn, người trước mắt này thoạt như cũng vậy, hơi thở nhẹ hững như tơ, chỉ muốn một bước bay mất, làn da trắng ngần gần như trong suốt, trái tim cô vô thức siết chặt.

Không phải quá lâu cho một cái chào hỏi? Mất lịch sự quá mức. Mạc Tư Truy nắm chặt chiếc túi trong tay đến đỏ ửng lên chờ đợi, đến máu cũng dồn lên não khiến cô có chút hoa mắt, đưa tay lên dụi mắt liên tục, mà người đàn ông trước mặt này vẫn không buồn trả lời lấy một tiếng. Cô từ xa đến gần duy chỉ nhìn thấy bóng lưng anh ta, không cần nhìn đến khuôn mặt cũng biết là tuấn phàm hơn người. Cô đứng ở khoảng cách gần, còn nghe được một chút mùi hương thảo, chợt có chút trầm mê nhưng mà mệt mỏi ở lưng khiến cô nhíu mày thầm không kiên nhẫn ngước nhìn lên, không phải anh ta đang khinh thường cô? Hay cô phiền anh ta nên đáng ghét không thèm quan tâm? Uổng công cô một ngày suy nghĩ lựa chọn giữa thiên ngôn vạn ngữ thầm chuẩn bị thực tốt. "Xuỳ" tốt rồi, hiện tại cái kia không khác đá chìm xuống đáy biển, bản thân lại nhặt ô đội trời, cái quái...

Cái phiền muộn bóng lưng ưu tịch, nhìn chằm chằm ở đằng chân trời dần tối kia, đàn vũ thước rốt cuộc cũng biến mất, tâm tư anh dường như cũng trôi theo vũ thước về phương nào rồi, có thể cảm nhận được, trước mặt Mạc Tư Truy chỉ là thân ảnh rỗng xác trống rỗng, lồng ngực có chút đập nhanh, không phải thuộc về xúc cảm tình yêu trai gái mà chính là cảm động, ấn tượng bởi cảm khái của cảm động, cô không hiểu anh ta vì sao nhưng mà lại cho người ta cảm giác ưu buồn vô tận, không hiểu chuyện nhưng hốc mắt vẫn đỏ một cỗ thương tiếc mà chính bản thân họ cũng ngờ. Mùi hương bạc hà từ tóc anh ta thật khiến người ta dễ chịu.

Có chút muốn đưa tay lay đi, phá toạc cái yên tĩnh làm Mạc Tư Truy quá khó chịu thì chợt tay cô dừng ở trong khoảng vô định, muốn rút không được mà tiến không xong, một giọng điệu trầm đến mức u ám vang vọng từ Quỷ Môn Quan, hoặc 18 tầng địa ngục trì ám làm cô thoáng có chút sửng sốt "Cô đang nói chuyện với tên tâm thần."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro