Chương 1 : Oan gia lúc nhỏ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Cô giáo dẫn một bạn nữa tròn tròn, mập mạp trắng trẻo, có đôi má bầu bĩnh, mái tóc hơi xoăn được cột hai chùm trông đáng yêu vô cùng vào trong lớp và giới thiệu :

- Các em, đây là bạn mới. Bạn ấy sẽ chuyển vào lớp chúng ta. Các em có vui không nào ?

Cả lớp đều vỗ tay hoan hô và đồng thanh đáp :

- Dạ vui ạ.

Cô giáo vui vẻ nhìn bạn nhỏ kia, nhẹ nhàng bảo :

- Giờ em nói cho các bạn nghe em tên gì đi nào ?

Không biết cô bé nói tên mình là gì, Viễn Hinh chẳng chú tâm nghe cho lắm, cậu nhóc đang bận tâm đếm bi. Cậu có rất nhiều bi, bi đủ màu, bi to, bi nhỏ, đa phần số bi của cậu là do ông bà nội, ông cố, các chú các cậu đi nước ngoài về mua cho cậu làm quà. Cho nên, các kiểu bi của Viễn Hinh thường khác lạ hơn so với bạn bè, vì thế khiến các bạn trong lớp rất ngưỡng mộ, hễ giờ ra chơi là lập tức chạy đến bên cậu xin chơi cùng.

Cô giáo cũng đặc biệt ưu ái cậu, cho cậu giữ hộp bi trong người. Mà Viễn Hinh cũng thấy thật là lạ, cô giáo dường như rất thương mình, thương nhiều hơn so với các bạn khác trong lớp. Này nhá : biết cậu chẳng thích ăn thịt mỡ, cô lúc nào cũng cho cậu phần nạc nhiều; biết cậu ghét ăn tôm, cho nên dù khẩu phần ăn của các bạn đều là bắt buộc phải ăn, cũng không ép Viễn Hinh...
Nói chung là Viễn Hinh tự cho rằng mình là ông hoàng của lớp mầm non này. Mỗi khi nhàm chán, Viễn Hinh đều đem bi ra đếm, mặc dù đếm đi đếm lại vẫn chỉ có bấy nhiêu bi. Thế nhưng cậu nhóc lại cảm thấy cực kì thỏa mãn.

- Viễn Hinh nè.

Cô giáo gọi giật khiến Viễn Hinh giật mình, suýt chút nữa là làm rơi số bi đang đựng trong hộp của cậu.

- Từ hôm nay, bạn ấy sẽ ngồi chung bàn với em. Không được ăn hiếp bạn nghe chưa ?

Viễn Hinh chun mũi, cậu đâu có ăn hiếp bạn bè đâu. Chỉ là thỉnh thoảng cũng giành đồ chơi với bạn nam, thỉnh thoảng cũng chọc phá bạn gái. Thế nhưng đâu có ức hiếp đâu. Mà mấy cái này, vốn là chuyện trẻ con, ba bảo trẻ con đứa nào chẳng như thế.

- Woaaaaaa, bạn có nhiều bi quá nhỉ.

Cái cô bạn mập mạp vừa nhìn thấy hộp bi của Viễn Ninh liền reo lên đầy thích thú. Viễn Hinh nghe cô bé kêu lên như thế thì rất khoái chí, cả cái trường này, chẳng ai có bi đẹp như cậu. Cậu nhóc có chút tự hào, hơi ưỡn ngực tự kiêu một tí.

Bạn Lan ngồi ở trước mặt Viễn Hinh liền quay xuống bảo :

- Viễn Hinh còn nhiều nhiều lắm.

- Thế nhưng chẳng có bi nào đẹp bằng bi của mình cả ! - Cô bé kia nhìn một lượt rồi bóc lên một viên bi ngắm nghía và nói.

Câu nói vừa rồi chẳng khác nào một gáo nước nóng tạt thẳng vào mặt Viễn Hinh, cậu nhóc tức giận đỏ mặt nhìn về phía cô bé mà kêu lên :

- Bi của bạn đâu, đưa ra đây xem.

Cô bé lập tức mở chiếc túi nhỏ trước người mình rồi xòe ra một viên bi màu trắng trong suốt. Thật ra bi của cô bé cũng chỉ là một viên bi trắng tròn mà thôi, thế nhưng bi bình thường sẽ có hình khía màu sắc hoặc trong suốt. Có một số bi ở nước ngoài được cẩn vào trong nhiều kiểu mẫu khá bắt mắt, tất nhiên là đắt tiền gấp mấy lần bi của cô bé nữa. Thế nhưng chẳng có viên bi nào lại có hình con thỏ trắng như viên bi của cô bé cả.

Viên bi trong suốt lại có hình con thỏ trắng, mắt hồng trông sống động vô cùng. Các bạn trong lớp nhìn thấy viên bi thì đều ồ lên thích thú. Cả Viễn Hinh cũng phải thừa nhận là cậu nhóc vừa nhìn đã thích viên bi rồi.

- Đẹp quá...

- Mua ở đâu vậy ?

Tất cả bạn bè trong lớp phút chốc đều nghiêng về viên bi của cô bé kia khiến Viễn Hinh thấy khó chịu, đỉnh điểm là câu nói của một bạn nào đó.

- Ồ, ăn đứt số bi của Viễn Hinh rồi.

Cô bé kia vô tư không nhìn thấy vẻ mặt tức tối của Viễn Hinh, bèn bảo :

- Tụi mình ngồi chung bàn, sau này có thể chơi bi chung với nhau rồi.

- Ai thèm chơi bi chung với cái đồ Heo Mập như bạn ! - Viễn Hinh hét lên thật lớn.

Viễn Hinh không biết lời mình nói là xấu, thế nhưng cậu nhóc không hiểu vì sao mình lại thốt ra như thế. Đã nói rồi thì không thể thu lại được nữa, lại còn hét lớn tiếng nữa. Nhưng thôi kệ, dù sao thì cô cũng sẽ không phạt cậu đâu, từ trước đến giờ cô rất cưng cậu cơ mà.

Cô bé không ngờ bị Viễn Hinh hét vào mặt thật to, lại còn bị kêu là "đồ Heo Mập" nữa cho nên mếu máo bật khóc :

- Ba nói là mình đâu có mập, trông mình dễ thương lắm kia mà.

Viễn Hinh hét lớn như thế, lại còn làm bạn mới khóc lên sợ hãi, nên cô giáo không thể không lên tiếng :

- Viễn Hinh, sao em lại quát bạn như thế chứ ? Còn nữa, sao lại dám gọi bạn là Heo Mập, em làm bạn buồn rồi kìa, mau xin lỗi bạn đi.

( Mỗi ngày Múm chỉ đang 1 chương thôi nha mấy bạn, 1 chương hơn 1000 chữ, vote và bình luận ủng hộ cho Múm nha. Chương sau là có cảnh ngọt ngào nha mấy bạn ^^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro