Chương 1 : Oan gia lúc nhỏ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Đây vốn là chuyện trẻ con, cũng chẳng đáng gì, thế nhưng đây là lần đầu tiên Viễn Hinh bị đá văng như thế, lại còn bị cô la nữa. Trước kia có bao giờ cậu bị cô la mắng đâu. Rõ ràng cô bé mới vô là một kẻ đáng ghét, cho nên Viễn Hinh kiên quyết không chịu xin lỗi.

 Trong một phòng khách được bài trí rất đẹp và sang trọng. Một người phụ nữ còn rất trẻ - mặc một chiếc váy đơn giản nhưng vẫn làm bật vẻ thanh cao - ngồi thẳng lưng, mặt hầm hầm, khoanh tay nhìn đứa bé trai đang bí xị trước mặt mình.

- Tự cao ngạo mạn giống y như ba con vậy đó. Mẹ phạt con đứng úp mặt vào tường đến khi nào ăn năn thì mới tha.

Người phụ nữ nói xong, chỉ tay về hướng bức tường lạnh lẽo, liếc mắt nhìn Viễn Hinh. Viễn Hinh biết là mình hôm nay không thoát khỏi chịu phạt, nhà này ai mà chẳng chiều ý cậu, thế nhưng chỉ có mình mẹ cậu nhóc là trị được cậu mà thôi, cho nên lẳng lặng nghe lời mẹ đi đến tường úp mặt vào trong. Mẹ cậu thấy vậy mới đứng lên đi xuống bếp chuẩn bị bữa cơm chiều. Viễn Hinh đứng chịu phạt, không giây nào là không cầu mong ba mình trở về giải cứu.

 Một lát sau, một người đàn ông còn khá trẻ, chưa đến ba mươi tuổi, bận một bộ vest sang trọng, phải nói là đầy phong độ, thong dong bước vào nhà. Nhìn thấy Viễn Hinh đang đứng úp mặt vào tường, ông khẽ chau mày tiến lại gần hỏi :

- Bé Hinh, con lại chọc giận gì mẹ nữa thế ?

- Ba ! - Viễn Hinh mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy ba mình, sau đó thỏ thẻ - Ba ơi, mẹ vừa mắng ba đó. Mẹ mắng ba tự cao ngạo mạn.

- Cái gì ? - Ba Viễn Hinh kêu lên, lập tức nắm tay con trai đi xuống bếp để " hỏi tội " vợ.

 Mẹ cậu nhóc đang nấu cơm dưới bếp, ba Viễn Hinh đi xuống nhìn thấy khẽ gọi tên, giọng nói dịu dàng đầy yêu thương chẳng hề có chút ý giận dữ trách phạt gì cả.

- Hiểu Đồng. Có phải em nói anh tự cao ngạo mạn trước mặt con phải không ?

 Hiểu Đồng tắt bếp rồi quay sang nhìn chồng khẽ mỉm cười, một nụ cười khiến người cam tâm tình nguyện chết trong nụ cười đó :

- Vĩnh Phong, em nói sai sao ?

 Vĩnh Phong thấy nụ cười như có như không của vợ thì khẽ ho vài tiếng, cúi người nói với con trai :

- Viễn Hinh, mẹ con nói đúng rồi. Đàn ông phải có chút tự cao ngạo mạn con à.

 Chỉ là muốn gỡ gạc chút danh dự với con trai thôi, nào ngờ Vĩnh Phong lại nghe con trai nói thẳng :

- Ba à, ba thật  là làm mất mặt đàn ông quá. Sao có thể dễ dàng gục ngã như thế.

 Vĩnh Phong cốc đầu con mắng :

- Con thì biết cái gì. Ba là bị thu phục bởi sắc đẹp của mẹ con.

 Vĩnh Phong nói rồi bước đến ôm Hiểu Đồng, khẽ hôn lên môi cô một cái khiến Hiểu Đồng đỏ mặt, đánh anh một cái, mắng :

- Có con ở đây mà.

- Nhóc con, mau lên lầu tự lấy quần áo tắm nhanh đi ! -  Vĩnh Phong nháy mắt với con.

 Viễn Hinh nhanh chóng hiểu ý ba mình, cậu nhóc vội vàng chạy lên lầu tránh khỏi hình phạt của mẹ. Trong lúc Vĩnh Phong cười vui vẻ ôm lấy vợ yêu âu yếm.

 Lâu sau, bữa cơm của gia đình họ tràn ngập hạnh phúc và tiếng cười. Thế nhưng Viễn Hinh trong lòng ghi nhớ rõ hai chữ " Heo Mập".

 Sáng sớm, không chờ điện thoại reo báo thức Hiểu Đồng đã thức dậy sớm nhất nhà. Cô nhanh nhẹn làm vệ sinh cá nhân rồi chỉnh tề xuống bếp nấu ăn.

 Tay Hiểu Đồng khuấy đều nồi súp trên bếp, nêm thêm tí gia vị vào nồi, cô hài lòng nhìn màu sắc đẹp mắt và hương vị thơm lừng. Hiểu Đồng khẽ cười hài lòng.

 Hiện tại cô đang là Giám đốc chi nhánh của một công ty, công việc mỗi ngày đều bận rộn, nhưng cô vẫn thích tự tay mình nấu bữa sáng và bữa tối cho chồng cùng con trai. Đối với cô, được chăm sóc họ là điều hạnh phúc nhất.

 Hiểu Đồng tắt bếp, cô đi lên trên phòng khẽ lay Vĩnh Phong vẫn còn ngủ say dậy :

- Vĩnh Phong, mau thức dậy đi anh, tới giờ rồi.

 Vĩnh Phong vẫn nằm im bất động, Hiểu Đồng thở dài nhìn thân xác to lớn trên giường. Cả ba, cả con, cứ hễ buổi sáng là khiến cô đau khổ vì phải đi đánh thức.

- Vĩnh Phong, mau thức dậy đi ! -  Hiểu Đồng lần nữa lay anh.

 Thế nhưng Vĩnh Phong vẫn như tảng đá không nhúc nhích. Hiểu Đồng thở dài, cô xoay người khẽ bảo :

- Anh không dậy thì em và con đi trước đó nha.

 Cô bước thật mạnh chân về trước, hướng cửa tủ quần áo mà dừng lại lẩm bẩm nói :

- Hôm nay mình nên mặc bộ nào nhỉ...

- Bộ này ... hay là bộ này...

 Chợt Hiểu Đồng reo lên : 

- Đúng rồi, bộ hôm sinh nhật Đình Ân mua tặng mình vẫn chưa mặc lần nào. Hôm nay thử mặc nó vậy.

Hiểu Đồng vừa nói vừa với tay lấy chiếc váy ướm lên người thử thì Vĩnh Phong từ phía sau ôm lấy eo cô kéo vào lòng ngực mình, tay kia cầm lấy cái áo quăng không một chút thương tiếc xuống đất thật xa, anh hơi nghiêng đầu hôn một cái lên má Hiểu Đồng, khẽ nói :

- Bà xã à, anh thấy bộ váy đó không hợp với em đâu ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro