o

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"thế nhưng,
tôi dường như đã luôn dựa vào một thứ ngoại cảnh để tồn tại nhỉ?

những tác phẩm tôi tạo nên,
những đường nét ấy,
rốt cuộc chỉ là cách để tôi tránh đi và lấp đầy những khoảng trống trong tâm hồn mình.

và anh cũng cho tôi nguồn sống ấy.

nhưng sau tất cả,
thứ gì mới giúp tôi tồn tại được?
- chẳng có gì cả.

tâm hồn tôi là một cỗ quan tài hoen gỉ, chỉ đợi ngày được lấp xuống mồ chôn,
tâm hồn tôi là tâm hồn đã chết,
là một nơi chứa đựng sầu nhân gian.

tôi yêu nghệ thuật, nhưng cuộc đời không yêu tôi,
cuộc đời không cứu rỗi tôi khỏi vực đen tăm tối,
không cứu tôi khỏi nỗi cô đơn khoét sâu da thịt,
không cứu tôi khỏi những mất mát thương đau,

tôi đã gần hai mươi tuổi,
nhưng chỉ sống lại mới một năm ròng,
nhiều lúc tự hỏi trong lòng,
rằng vì gì mà khổ đau đến vậy,
nhưng câu trả lời như toàn lau và sậy,
lả lướt trong nỗi cô đơn mênh mang đôi bờ.

lá thư viết cho đời,
lá thư viết cho người,
viết cho cả tôi và những tháng này tăm tối.

hẹn một ngày đời sẽ yêu lại tôi."

tôi vội lau đi những giọt nước mắt nóng hổi đã rơi trên gò má,

tôi bất lực nhìn những tác phẩm em để lại cho đời,

tôi bất lực khi không nhận ra sớm hơn thông điệp trong mọi tác phẩm của em đều là "trying to avoid emptiness".

tôi bất lực vì cứ để em như thế mà rời đi.

nhưng tôi không đau lòng, vì tôi biết em đã lựa chọn được cho mình một cách giải thoát cuối cùng.

khi em hoá thành cát bụi,
em sẽ toả ngát hương cho đời,
bởi tâm hồn em hệt như một vườn hoa tươi sắc, luôn nở rộ và rộn ràng tiếng chim,
dù cho em có đồng nhất mình với nỗi đau xương tuỷ,
em vẫn là một nghệ thuật sống quý giá nhất mà tôi từng có.

mong rằng dù đi đâu, về đâu,
tâm hồn em vẫn cứ mãi như thế,
bởi "còn tâm hồn là còn nghệ thuật".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro