Bài kiểm tra chuông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sakura lại đến muộn lần nữa. Vào ngày cuối cùng, cô chưa từng muốn đi muộn. Hôm nay là ngày cô chính thức trở thành ninja.

Không thể nào khác được. Cô phải làm xong một mẻ thuốc mỡ lớn và bán cho hiệu thuốc trong làng. Cô đã hy vọng mình có thể làm được việc đó vào sáng nay nhưng cô đã hết muộn, thay vào đó cô nhét những chiếc lọ vào chiếc ba lô rách nát để giải quyết trong giờ nghỉ.

Cô dừng lại trước lớp học, lắng nghe giọng nói của Iruka-sensei truyền qua cửa. Không có cách nào để lẻn vào được. Lấy lại tinh thần, cô đẩy cửa và bước vào.

"-hôm nay tất cả các bạn đều là ninja-" Iruka bị cắt ngang bởi âm thanh mở cửa "Em lại đến muộn rồi Sakura" Anh thở dài.

"Chà, các cậu biết gì không, lời nguyền biết đi thực sự đã tốt nghiệp" Giọng nói cáu kỉnh của Watanabe Ami vang lên từ giữa lớp. Một làn sóng cười nhỏ nổ ra, chủ yếu là từ lũ tay sai của Ami. Sakura lờ cô đi.

"Em xin lỗi, sensei." Cô ấy nói và cúi chào trước khi ngồi xuống phía trước.

"Phải. Như thầy đã nói, để đến được đây các em đã phải đối mặt với những thử thách và gian khổ khó khăn nhưng điều đó chẳng là gì cả. Những gì xảy ra tiếp theo sẽ khó khăn hơn nhiều. Bây giờ các em chỉ là Genin, ninja cấp một. Tất cả các Genin sẽ được lập nhóm thành một đội ba người. Mỗi đội sẽ được dẫn dắt bởi một Jounin, một ninja ưu tú."

Một làn sóng xì xào lan khắp lớp. Đây là lần đầu tiên họ nghe nói về việc sắp xếp đội hình.

"Chà, chắc phải có ai đó ở trong nhóm của Sasuke-kun. Tớ tự hỏi người đó sẽ là ai" Cô nghe thấy Ino nói từ chỗ của mình cách đó vài hàng ghế, giữa Sasuke trông buồn chán và Uzumaki Naruto khá bầm tím.

"Coi chừng đó là tôi đấy, đồ khốn! Shannaro!" Cô nghe thấy giọng nói của chính mình vang vọng trong tâm trí cô. Một cô khác, biểu hiện từ mọi sự giận dữ, trẻ con bị kìm nén, nghĩ rằng cô không thể có được.

"Sẽ không thành vấn đề nếu được như vậy. Hiện tại tôi không đủ khả năng để có người yêu hay bạn trai" Tất nhiên, cảm xúc không bao giờ có thể được điều khiển bởi tâm trí. Giống như Ino và hầu hết các cô gái khác trong lớp, cô đã phải lòng Sasuke từ khi lên năm.

"Chúng ta muốn mỗi đội có sự cân bằng về sức mạnh và khả năng, vì vậy đó là cách chúng ta phân chia mỗi đội. Bây giờ thầy sẽ công bố các đội ..."

Sakura đứng yên. Miễn là cô ấy không ở cùng đội với Ami hoặc bất kỳ người bạn thân nào của cô ta thì cô sẽ ổn thôi...thực ra, nghĩ lại, có lẽ cũng không tốt lắm nếu ở cùng đội với Ino. Mọi chuyện giữa họ vẫn còn khó xử kể từ ngày cô đưa ra lựa chọn kết thúc tình bạn của họ. Cô cũng thấy Naruto vô cùng bực bội. Vậy có lẽ cậu ấy cũng không phải vậy.

"Đội 7: Uzumaki Naruto, Haruno Sakura và Uchiha Sasuke."

" Reo hò đi con lợn! Chúng ta thực sự đã được xếp chung đội với Sasuke-kun!"

"Ừ nhưng chúng ta cũng bị mắc kẹt với Naruto."

"Vì thế? Chỉ cần đánh cậu ấy nếu cậu ấy khó chịu."

"Chúng ta là một đội."

"Và các thành viên trong đội không được đánh nhau nếu họ tỏ ra khó chịu?"

Sakura thở dài. Bây giờ không phải là lúc để đấu tranh với chính mình.

Iruka tiếp tục đọc các đội mới thành lập. Đội 8: Hyuga Hinata, Inuzuka Kiba và Aburame Shino...Đội 10: Yamanaka Ino, Nara Shikamaru, Akimichi Chouji. Sakura mơ hồ nghe thấy Ino và Shikamaru bắt đầu tranh cãi.

"Iruka-Sensei, tại sao một ninja vĩ đại như em lại phải ở cùng nhóm với một con sên như Sasuke?!" Naruto lớn tiếng yêu cầu, khiến Sakura thở dài.

"Hừm. Sasuke có điểm số cao nhất trong số tất cả học sinh tốt nghiệp. Naruto, em có điểm kém nhất!" Iruka khiển trách, khiến cả lớp phá lên cười "Để tạo ra một nhóm cân bằng, các giáo viên xếp học sinh giỏi nhất với học sinh kém nhất."

Sakura lơ đãng tự hỏi điều đó có ý nghĩa gì với cô.

"Chỉ cần đảm bảo rằng cậu không cản đường tôi. Kẻ thất bại" Giọng nói lạnh lùng của Sasuke khiến cô thoát khỏi dòng suy nghĩ.

"Grr...Cậu vừa nói gì thế!"

"Khó nghe rõ lắm sao?"

Sakura co giật và thở dài lần nữa.

"Ừm" Iruka gọi cả lớp lại chú ý "Sau bữa trưa, các em sẽ gặp các giáo viên Jounin mới của mình. Bây giờ cả lớp giải tán"

Sakura chộp lấy túi xách của mình và nhanh chóng lao ra khỏi phòng. Cô ấy không có nhiều thời gian.

"Sakura- chan!" Naruto đã đuổi kịp cô "Muốn ăn trưa cùng nhau để hiểu nhau hơn không? Vì bây giờ chúng ta là một đội?"

"Tiếc quá. Bây giờ tớ không thể. Tớ đang bận"

Cô phóng đi để lại Naruto đang thất vọng phía sau.

"Mình cá là câụ ấy sẽ không bận đến thế nếu là tên khốn đó hỏi" Một ý tưởng điên rồ chợt nảy ra trong Naruto và cậu đột ngột đi tìm Sasuke. Anh cần đảm bảo rằng tên khốn đó sẽ không xuất hiện và phá hỏng mọi thứ khi anh cố hỏi lại cô nhưng lần này sử dụng khuôn mặt của Sasuke. Thật không may cho Naruto, khi cậu đang thực hiện kế hoạch khéo léo của mình thì không thấy Sakura ở đâu cả.

"Ikehara-san?" Sakura gọi, bước vào cửa hàng nhỏ. Cô phải về trước khi bữa trưa kết thúc nên cần bán gấp món này.

"Cháu quay trở lại rồi. Thật nhanh chóng." Giọng nói cộc cằn của người chủ cửa hàng lớn tuổi vang lên. Anh lẻn ra khỏi phòng sau để gặp cô ở quầy.

"12 hũ thuốc mỡ bôi ngoài da kháng khuẩn và làm dịu da! Tốt cho vết bầm tím, vết cắt nhỏ và vết bỏng" Cô ấy nói với nụ cười rạng rỡ, đặt những chiếc lọ gỗ ​​được chạm khắc thô sơ lên ​​quầy. Người đàn ông thở dài.

"Này nhóc, ta vẫn còn một ít lô hàng cuối cùng của cháu mà tôi chưa bán. Ta không cần nhiều thế này. Ta sẽ lấy một nửa."

Sakura cắn môi. Một nửa sẽ không trả đủ. Cô nhìn quanh, cố gắng suy nghĩ và bắt gặp ánh sáng lấp lánh của haiate trên cửa sổ. Cô quay lại nhìn anh với vẻ quyết tâm.

"Ba phần tư."

"Cái gì?"

"Hãy mua ba phần tư. Bây giờ cháu đã là một ninja chính thức. Cháu sẽ đi thực hiện nhiệm vụ cùng nhóm của mình và sẽ không có thời gian để thực hiện những việc này nhiều. Hãy tích trữ ngay bây giờ. Ít nhất hãy mua ba phần tư" Ikehara quan sát cô ấy. Anh chưa bao giờ thừa nhận điều đó nhưng anh rất thích đứa trẻ này. Cô ấy thông minh, chăm chỉ và quyết đoán. Anh thực sự tôn trọng cô và coi cô như một đứa cháu gái mà anh muốn trông chừng.

"Vậy là cháu đã tốt nghiệp rồi phải không?"

"Vâng thưa ngài"

Người đàn ông ngẫm nghĩ về những chiếc lọ trên quầy một lúc trước khi buông ra một tiếng thở dài.

"Cháu đã thuyết phục ta rất hay đấy, nhóc. Ta sẽ lấy tất cả"

"Ngài sẽ?" Đôi mắt xanh mùa xuân của cô mở to đầy phấn khích và ngạc nhiên.

"Hãy gọi nó là một món quà tốt nghiệp" Anh nói rồi đưa cho Sakura một xấp tiền, đem những chiếc lọ đi rồi biến mất sau căn phòng phía sau có rèm che.

Sakura đếm nhanh số tiền, chắc chắn rằng vẫn còn đủ. Khi nhìn lên, cô nhận thấy có bốn cái lọ còn sót lại trên quầy.

"Ikehara-san, ngài có muốn cháu đặt những thứ này lên kệ giúp không?"

"Đó là của nhóc" Anh ấy bước ra từ phía sau tấm màn.

"Huh?"

"Dành cho nhóc và nhóm của mình. Ta biết, có lẽ cháu đã không tiết kiệm được chút nào cho riêng mình."

Phải mất một giây Sakura mới tìm được lời nói của mình "Cảm ơn. Rất nhiều."

"Ta ủng hộ con, nhóc. Thỉnh thoảng đừng quên ghé qua nhé"

Sakura cười rạng rỡ với anh và gật đầu. Cô nhét bốn chiếc lọ vào chiếc túi cũ kỹ của mình và vẫy tay chào tạm biệt một cách vui vẻ.

Cô ấy đã quay lại sau 10 phút rảnh rỗi. Cô không muốn vào lớp sớm và nghe Ami mắng mỏ mình trước mặt các đồng đội mới, nên cô ngồi xuống một chiếc ghế dài bên ngoài và lấy cuốn sổ nhỏ mà cô dùng để lập ngân sách.

Ikehara-san đã trả cho cô ấy 300 ryo tiền thuốc mỡ. Cô cần dành ra 80 để trả tiền thuê nhà (dù sao thì cũng sắp đến ngày đầu tiên của tháng), vậy là cô còn lại 220 trong tháng và 40 ryo để mua thực phẩm cho một tuần sẽ là 160 ryo, vậy nên cô chỉ còn lại 60 ryo dư thừa. Cô vẫn phải mua một ít nguyên liệu cho thuốc của mẹ mình và cô ấy cần một số kunai mới...60 sẽ không đủ...tất nhiên nếu bây giờ cô bắt đầu nhận các nhiệm vụ sẽ được trả tiền nhưng cô không thể tính đến tỷ lệ hoặc số tiền và cô không muốn đặt cược vào một sự cố nào đó. Vì căn bệnh của mẹ cô đã chuyển biến nặng nề nên Sakura trở thành trụ cột duy nhất của họ. Cha cô đã chết trong một nhiệm vụ khi cô lên bốn, để lại Sakura và người mẹ thường dân của cô một mình trong một ngôi làng được xây dựng và điều hành cho shinobi. Haruno Mebuki là một thế lực đáng được tkính trọng. Cô ấy đã làm hai công việc trong nhiều năm để duy trì hoạt động và gửi Sakura đến học viện. Khi Sakura lên 8 tuổi, mẹ cô bị bệnh. Lúc đầu, cô tiếp tục cố gắng vượt qua nhưng tình hình trở nên tồi tệ hơn và cô phải dừng một trong những công việc của mình. Họ đã đến bệnh viện nhưng chỉ Shinobi mới được tiếp cận dịch vụ chăm sóc sức khỏe miễn phí và họ không thể đủ khả năng chi trả nếu không kéo Sakura khỏi học viện, điều mà Mebuki từ chối làm. Vậy là Sakura đã bắt đầu học. Cô đọc càng nhiều càng tốt về cơ thể con người, bệnh tật và thuốc men. Khi Sakura lên 10, Mebuki quá ốm để có thể tiếp tục làm việc. Sakura đã cố gắng hết sức để điều trị các triệu chứng của mẹ cô, tự tạo ra các loại thuốc và phương pháp điều trị dựa trên những gì cô đã nghiên cứu, đồng thời làm nhiều công việc lặt vặt khác nhau, công việc phụ (chẳng hạn như chế và bán thuốc mỡ) và thỉnh thoảng ăn trộm đồ trong cửa hàng trong những dịp thực sự tuyệt vọng để sống qua ngày. Thuốc của cô dường như đã giúp giảm các triệu chứng và ngăn Mebuki trở nên tồi tệ hơn. Nhưng cô biết nó sẽ chỉ giúp ích được lâu. Mẹ cô cần một bác sĩ thực sự để chẩn đoán và điều trị thực sự cho cô.

Nói tóm lại, Sakura cần hơn 60 ryo.

"Tôi còn sót lại một vài hộp đựng thuốc mỡ mà tôi đã đóng, có lẽ tôi có thể bán chúng...Tuy nhiên, chúng không hẳn là hình ảnh thu nhỏ của nghề thủ công."

"Cậu có thấy tên khốn đó không, Naruto?"

"Sasuke-kun!" Tay cô lập tức đóng cuốn sổ lại, má cô ửng hồng. Ánh mắt Sasuke dừng lại ở cuốn sách vài giây trước khi quay lại nhìn cô.

"Naruto. Cậu có nhìn thấy cậu ta không?" Anh lặp lại một cách gay gắt.

"Naruto? Tại sao cậu..." Sakura thông minh. Cô chỉ cần liếc nhanh vào thái độ giận dữ của anh là có thể hiểu được hai điều đó với nhau "Cậu ấy lại gây rắc rối à?" Sakura cảm thấy có gì đó trong tích tắc. Những suy nghĩ mà cô thường chôn giấu đột nhiên nổi lên không thể kiểm soát "Ờ. Cậu ấy đã được nuôi dạy một cách tồi tệ, chưa bao giờ có cha mẹ. Không có ai để trả lời và điều đó khiến cậu ấy hoàn toàn ích kỷ. Naruto chưa bao giờ được giao một chút trách nhiệm nào - vì cậu ấy hoàn toàn đơn độc nên cậu ấy có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Tôi không bao giờ có thể làm điều đó! Những đứa trẻ không có gia đình luôn lớn lên ích kỷ."

"Điều đó và sự cô đơn." Giọng điệu của Sasuke sắc bén đến chết người, khiến cô thoát ra khỏi không gian tâm trí đã cho phép miệng cô nói ra một cách thoải mái.

"Cái gì?"

"Bị bố mẹ mắng cũng không bằng!"

"...cái...đột nhiên cậu có chuyện gì vậy?"

Gió lay động mái tóc và chiếc áo sơ mi của anh, không hiểu sao càng khiến anh trông đáng sợ hơn.

"Cậu làm tôi phát ốm!" Anh ta nhổ nước bọt, lao đi.

"Tôi... làm anh ấy phát ốm?" cô nghĩ, gục xuống băng ghế. Đau. Đau lắm. Dù cô có tự nhủ rằng mình không có thời gian để yêu, điều đó cũng không ngăn được trái tim cô đập nhanh mỗi khi nhìn thấy anh, hay má cô ửng hồng mỗi khi anh nhìn cô, hay cô cần được nghe anh ấy thừa nhận cô ấy. Cô có thể không lãng phí thời gian theo Sasuke và tìm hiểu mọi thứ về anh theo cách mà Ino và những người khác có thể làm nhưng cảm xúc vẫn còn đó.

" Tôi đang nói cái quái gì vậy? Tôi có thể đánh đổi tự do hàng ngàn lần vì mẹ...Tôi không có quyền phàn nàn! Và tôi cần phải tử tế hơn với Naruto...Dù sao thì giờ chúng ta cũng là đồng đội mà."

Tiếng chuông reo lên, kéo cô ra khỏi những suy nghĩ. Đã đến lúc gặp Jounin sensei mới của cô.

Đội 7 ngồi một mình trong căn phòng học trống vắng. Naruto liên tục nhảy khắp nơi và tìm kiếm người thầy mới của mình.

"Nghiêm túc mà nói thì có chuyện gì với anh chàng này vậy? Anh ấy đến muộn hơn chúng ta! Shannaro!"

"Naruto, ngồi xuống đi! Nhìn xung quanh như thế cũng không khiến thầy ấy xuất hiện nhanh hơn đâu" cô nói.

"Tớ không muốn! Tại sao chỉ có giáo viên của chúng ta đến muộn? Các nhóm khác đã gặp giáo viên mới của họ và bắt đầu một cuộc phiêu lưu mới hay gì đó và Iruka-sensei cũng đi rồi!"

"Tớ biết" Cô ngước lên khi nghe thấy tiếng lạch cạch thì thấy Naruto đang ngồi trên ghế đẩu ở ngưỡng cửa, đặt một cái lau bảng đen kẹp giữa thanh trượt và bức tường "Cậu đang làm gì thế?"

"Đó là những gì thầy ấy nhận được vì đến muộn! Một bất ngờ!" Naruto reo lên khi nhảy khỏi ghế.

"Cậu đang chuốc lấy rắc rối đấy! Cậu biết rằng mình không nên làm điều đó!" Cô ấy nói, tay chống hông.

"Điều này có vẻ thú vị!"

"Nó hoàn toàn trẻ con!"

"Chúng ta là trẻ con"

"Giáo viên của chúng ta là một Jounin ưu tú. Cậu thực sự nghĩ rằng thầy ấy sẽ dính bẫy?" Đôi mắt chán nản của Sasuke quan sát trò đùa ngu ngốc này.

"Ừ! Sasuke nói đúng! Cậu là-" Cô bị cắt ngang bởi một bàn tay đẩy cửa mở để lộ ra một chàng trai trẻ hấp dẫn với mái tóc trắng nhọn sang một bên, chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt và mái tóc dài che một bên mắt, người cứng đờ vì sốc khi cái lau bảng rơi trúng đầu anh ta.

"Thầy ấy đã dính bẫy!" Naruto bật cười. Sasuke trông hoàn toàn không có ấn tượng gì.

"Em xin lỗi Sensei, em đã bảo cậu ấy đừng làm thế mà!" Sakura bật khóc, ngay lập tức cố gắng tách mình ra khỏi trò đùa trẻ con đó.

"Tâm thần! Đúng vậy!"

Người đàn ông cúi xuống nhặt cục tẩy "Hmm, tôi nên đặt cái này thế nào đây" Anh lẩm bẩm suy nghĩ "Ấn tượng đầu tiên của tôi về nhóm này: Tất cả các bạn đều là những kẻ ngốc."

"Được rồi, sao các em không giới thiệu bản thân đi" Thầy giáo mới của họ lè nhè, dựa lưng vào lan can mái trường.

"Thầy muốn bọn em phải nói gì?" Sakura hỏi, ôm đầu gối vào ngực.

"Những điều các em thích, những điều ghét, những ước mơ về tương lai, những sở thích. Những thứ như thế."

"Sao thầy không đi giới thiệu trước tiên sensei, để cho chúng em thấy nó hoạt động như thế nào!" Naruto nhấn mạnh.

"Được rồi. Tôi là Hatake Kakashi. Những điều tôi thích và những điều tôi ghét...Tôi không muốn nói với em điều đó. Ước mơ của tôi cho tương lai...chưa bao giờ thực sự nghĩ đến nó. Về sở thích của tôi, tôi có rất nhiều sở thích."

"Ồ, điều đó hoàn toàn vô dụng. Tất cả những gì thấy ấy thực sự nói với chúng ta là tên của thầy ấy"

"Được rồi, tới lượt em, người ở bên phải. Em trước"

"Được rồi! Hãy bắt đầu nào! Tôi là Uzumaki Naruto! Tôi thích Ramen ăn liền đựng trong cốc và tôi thực sự thích món Ramen mà Iruka-sensei mua cho tôi từ Ichiraku! Nhưng tôi ghét việc phải đợi ba phút sau khi đổ nước vào cốc ramen. Sở thích của tôi là ăn các loại ramen khác nhau và so sánh chúng! Và ước mơ của tôi là trở thành Hokage vĩ đại nhất! Khi đó cả làng sẽ phải thôi không tôn trọng tôi nữa và bắt đầu đối xử với tôi như thể tôi là một ai đó! Ai đó quan trọng!"

Kakashi tiếp tục có vẻ chán nản "Được rồi. Kế tiếp."

"Tớ là Haruno Sakura. Tớ thích đọc sách, khiêu vũ và tiền bạc. Tôi ghét ngày đầu tháng, thuế và những kẻ bắt nạt. Sở thích của tớ là khiêu vũ, học tập và đọc sách. Ước mơ tương lai của tớ là kiếm được nhiều tiền"

Kakashi có chút kinh ngạc. Đó không hẳn là câu trả lời mà anh mong đợi từ một cô gái ở độ tuổi của cô bé. Dựa vào cách cô bé đỏ mặt khi đứng cạnh người đồng đội tóc đen của mình và cách những cô gái còn lại trong lớp hành động như thế nào, anh hẳn đã mong đợi một câu trả lời tập trung vào Sasuke hơn. Và anh chắc chắn không ngờ một đứa trẻ 12 tuổi lại có ý kiến ​​gì về thuế.

"Ngày đầu tháng có chuyện gì vậy? Có phải đó là kỳ kinh nguyệt của cậu hay gì không?" Naruto bối rối hỏi.

Cơn giận truyền thẳng vào nắm tay của cô và trước khi cô xử lý được việc mình đang làm, các đốt ngón tay của cô đã chạm vào má anh "Cậu không thể hỏi một cô gái xem đó có phải là thời điểm trong tháng của cô ấy không, đồ ngốc!"

Ngay khi điều đó xảy ra, cô quay lại, hơi xấu hổ vì đã mất kiểm soát.

"Tôi không thể tin được là mình vừa làm điều đó."

"Shannaro! Đáng đời!

Mọi ánh mắt của người đàn ông đều đổ dồn vào cô với vẻ bối rối và ngạc nhiên-trong học viện, cô luôn có vẻ lạnh lùng hơn là nóng nảy.

Cô hít một hơi run rẩy và nhìn vào nơi cô đã khiến cô gái tóc vàng ngã nhào "X-xin lỗi Naruto...Nếu cậu không biết ngày đầu tháng có chuyện gì thì cậu thật may mắn đấy"

Kakashi nghiên cứu cô thêm một giây nữa trước khi hắng giọng. Sự tập trung của anh chuyển sang Sasuke "Người cuối cùng"

"Tên tôi là Uchiha Sasuke. Tôi ghét rất nhiều thứ và tôi không đặc biệt thích thứ gì cả. Những gì tôi có không phải là một giấc mơ, bởi vì tôi sẽ biến nó thành hiện thực. Tôi sẽ khôi phục lại gia tộc của mình và sẽ tiêu diệt một ai đó."

Cô lại thấy mình đỏ mặt, cậu ấy thật tuyệt vời. Phải mất một giây cô mới thực sự xử lý được câu trả lời của anh.

"Đợi đã...khôi phục gia tộc của cậu ấy? Chuyện gì đã xảy ra với-" Tâm trí cô nhớ lại việc anh đã nổi điên như thế nào trước đó khi cô phàn nàn về sự giáo dục tồi tệ của Naruto. Cô ấy rất thông minh. Không mất nhiều thời gian để đặt hai và hai lại với nhau "Ồ...thảo nào cậu ấy ghét tôi..."

"Tốt" Kakashi nói, phá vỡ sự im lặng mà cô không nhận ra là có ở đó "Mỗi người các em là duy nhất và có những ý tưởng của riêng mình. Ngày mai chúng ta sẽ có nhiệm vụ đầu tiên"

Naruto hét lên đầy phấn khích "Nhiệm vụ gì cơ?"

"Một bài tập sinh tồn"

"Em tưởng đây phải là một nhiệm vụ thực sự chứ không phải luyện tập thêm. Chúng em đã thực hiện kiểu đào tạo này ở học viện, đó là lý do chúng em đến được đây" Cô cố gắng đè nén sự khó chịu của mình. Cô đã hy vọng được bắt đầu nhiệm vụ ngay lập tức để có thể được trả tiền sớm hơn.

"Điều này sẽ không giống như khóa đào tạo trước đây của em"

"Vậy thì đó là loại hình đào tạo gì?" Naruto hỏi.

Kakashi bắt đầu cười lớn và Sakura đột nhiên cảm thấy muốn đá vào người đàn ông đó. Naruto bị cười nhạo và chế giễu rất nhiều và thường xuyên vì cậu ấy hay nói điều gì đó ngu ngốc nhưng đây không phải là một trong những lần đó. Cậu ấy không đáng bị giáo viên mới đuổi học như cách các bạn cùng lớp đã làm. Chắc chắn, cậu ấy rất hoang dã và vô kỷ luật vì cậu ấy chưa bao giờ có ai nuôi dạy và dạy dỗ mình nhưng điều đó có nghĩa là những người lớn trong cuộc đời cậu ấy nên đứng ra giúp đỡ cậu ấy chứ không phải hạ thấp cậu ấy nhiều hơn!

"Tại sao thầy lại cười?" Cô ấy yêu cầu "Đó là một câu hỏi rất hay!" Naruto ngạc nhiên nhìn cô. Trước đây chưa từng có ai bảo vệ anh như vậy.

"Chà, chỉ là các em sẽ không thích câu trả lời của tôi thôi. Trong số 27 sinh viên tốt nghiệp đến đây, chỉ có 9 người thực sự được chấp nhận làm Genin. 18 người còn lại sẽ bị loại bỏ và gửi trở lại học viện. Nói cách khác, đây là một bài kiểm tra thành công hoặc thất bại và khả năng các em thất bại ít nhất là 66%."

"CÁI GÌ?" Naruto gầm lên "Bọn em đã học và luyện tập rất chăm chỉ để được tốt nghiệp ! Vậy bài kiểm tra tốt nghiệp đó có mục đích gì vậy?"

"À cái đấy? Để lựa chọn những ứng viên có thể trở thành Genin hay không. Chuyện là vậy đó. Tôi quyết định em sẽ đậu hay trượt. Có mặt tại địa điểm tập luyện được chỉ định lúc 5 giờ sáng. Và mang theo trang bị Ninja của mình"

"Tôi không thể thất bại, tôi phải vượt qua bài kiểm tra này. Nếu tôi không làm vậy, tất cả số tiền học phí và sự hy sinh của mẹ sẽ hoàn toàn lãng phí! Chưa kể tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác...Tôi đã bỏ hết trứng vào giỏ này rồi, bây giờ tôi không thể bỏ nó được."

"Ừm, thế thôi. Các em có thể giải tán. Ồ và tốt nhất ngày mai các em không nên ăn sáng. Nếu không sẽ ói đấy"

"Con về rồi mẹ ơi!" Cô nói và nó khá không cần thiết. Cánh cửa căn hộ mở vào căn phòng chính, nơi Mebuki đang ngồi trên tấm futon của mình. Thậm chí không có đủ diện tích cho hai giường. Sakura thường ngủ trên sàn nhà cạnh mẹ hoặc tựa lưng vào cửa sổ bếp. Chỉ mất hai bước từ phòng chính, đi lên và băng qua gờ đá nhỏ mà họ gọi là hành lang, để đến căn bếp nhỏ có cửa sổ duy nhất trong căn hộ. Ở bên trái nhà bếp trong "hành lang" của họ là gian phòng tắm...ít nhất thì nước nóng cũng có tác dụng

Mebuki luôn dạy Sakura nên thông báo khi cô về nhà, mặc dù căn hộ của họ chỉ rộng bằng một hộp giày "Mẹ dậy rồi! Mẹ cảm thấy thế nào?" Cô hỏi, quỳ trước mặt mẹ và đặt tay lên trán để đo nhiệt độ cho mẹ. Mebuki hất tay cô ấy ra.

"Điều đó bây giờ không quan trọng! Ngày đầu tiên của con thế nào?" Cô ấy hỏi một cách hào hứng. Dù bị bệnh nặng nhưng cô chưa bao giờ hành động như vậy.

"Con được xếp vào Đội 7, cùng với Sasuke và Uzumaki Naruto. Ngày mai chúng con sẽ có nhiệm vụ đầu tiên!" Cô nói một cách rạng rỡ. Không đời nào cô lại nói với mẹ mình, người đã từ bỏ mọi thứ để cô có thể trở thành ninja, rằng "nhiệm vụ" của cô thực sự là một bài kiểm tra sinh tồn với khả năng thất bại cao hơn là vượt qua.

"Uchiha và Uzumaki hả? Những chàng trai tội nghiệp đó đã phải chịu đựng rất nhiều khó khăn. Con hãy đối xử tốt với cả hai nhé, hiểu không? Bây giờ các chàng trai ấy là đội của con. Cha con luôn nói rằng đội của ông ấy là một phần của gia đình ông ấy và có Chúa mới biết hai người đó có thể cần đến gia đình nào đó."

Điều đó càng khẳng định sự nghi ngờ của cô về Sasuke "Con biết Naruto luôn cô đơn nhưng chuyện gì đã xảy ra với Sasuke-kun?"

"Toàn bộ gia tộc của thằng bé đã bị sát hại. Mẹ nghĩ lúc đó con khoảng 8 tuổi."

"Ồ...Con không biết" Cô nhìn xuống tay mình, cảm giác tội lỗi dâng trào trong lồng ngực. Cậu ất có mọi quyền để ghét cô sau những gì cô đã nói. Nó thật vô cảm. Đối với Naruto cũng vậy. Cô sợ mẹ mình sẽ chết, cô làm mọi cách trong khả năng ít ỏi của mình để ngăn chặn điều đó. Làm sao cô có thể nghĩ dù chỉ một giây rằng sự tự do trẻ con của anh đáng giá khi ở một mình, khi bản thân điều đó là một trong những nỗi sợ hãi lớn nhất của cô. Sasuke đã đúng...tất nhiên là cô làm cậu ấy phát ốm, cô làm chính mình phát ốm.

Nó đã giải thích sự khác biệt trong trí nhớ của cô ấy. Cô nhớ đã thấy Sasuke cười và thậm chí cười vài lần khi họ còn nhỏ. Đột nhiên cậu ấy dường như dừng lại và trở nên lạnh lùng. Chắc chắn là do vụ thảm sát. Nếu cậu ấy 8 tuổi vào thời điểm gia đình mình bị giết, thì đó cũng là năm mẹ cô lâm bệnh... 8 là một năm tồi tệ đối với cả hai.

Mebuki quan sát khuôn mặt buồn bã và tội lỗi của con gái. Con gái cô đã lấy được trí thông minh từ đâu đó. Mebuki rất thông minh và không mất nhiều thời gian để cô nhận ra Sakura có lẽ đã nói điều gì đó vô cùng thiếu tế nhị. Con cô đã tự trách mình về căn bệnh của mẹ một cách không chính đáng. Con bé quá tập trung vào việc cố gắng chữa lành vết thương đến nỗi con bé hành động già hơn nhiều so với tuổi của mình và dường như thường xuyên quên rằng mình là một đứa trẻ. Và trẻ em thỉnh thoảng được phép gây rối, ích kỷ và thiếu tinh tế.

"Chờ một chút, Sasuke-kun? Sasuke-kun? Sasuke có phải là Sasuke-kun? Người mà con đã không im lặng khi nói về cậu bé kể từ khi lên 5?"

Mái tóc hồng của Sakura giật lên vì ngạc nhiên, má cô ấy hợp với mái tóc và đôi mắt to tròn.

"N-này đ-đó là-"

"Đó chắc chắn là duyên phận!" Mẹ cô trêu chọc, một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

"Mẹ!" Sakura rên rỉ. Bà rất thích khi con gái mình được như thế này, lần nào con bé cũng hành động giống tuổi của mình. Mebuki bật cười. Đáng tiếc không khí vui tươi không kéo dài được lâu. Tiếng cười của Mebuki chuyển thành một cơn ho kéo dài. Thái độ bối rối của Sakura ngay lập tức trở nên nghiêm túc, chạy vào bếp rồi quay lại với một cốc nước đầy trong nháy mắt. Cô giúp mẹ uống nước và cơn ho dần dịu đi. Sakura xoa lưng cô theo vòng tròn nhẹ nhàng.

"Mẹ đừng lo lắng. Bây giờ con đã là một ninja. Con sẽ kiếm được rất nhiều tiền và cuối cùng chúng ta cũng có thể giúp mẹ tìm được một bác sĩ thực sự để chữa trị" Mẹ cô thở dài buồn bã "Này, sẽ ổn thôi! Con hứa. Bây giờ con có thể lo liệu mọi việc. Cuối cùng chúng ta sẽ có thu nhập ổn định trở lại. Con sẽ giúp mẹ điều trị tốt nhất có thể, con thề!" Cô nói và mỉm cười trấn an mẹ khi đứng dậy và đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Mebuki lắc đầu. Đó không phải là lời hứa mà một đứa trẻ phải hứa với cha mẹ mình.

"Sakura...Con có nhớ tại sao mình muốn trở thành ninja không?"

"Kiếm tiền. Đó là con đường sự nghiệp đáng tin cậy duy nhất ở một nơi như thế này"

Mebuki lại lắc đầu. Hoặc là con gái không nhớ ra nguyên nhân ban đầu của mình hoặc là con bé chỉ đang đè nén nó. Sakura quay lại mang khay đựng bữa tối ít ỏi của họ. Ngay lập tức người phụ nữ lớn tuổi nhận ra rằng Sakura đã chia cho mình một phần nhỏ hơn.

"Đừng làm vậy nữa!" Bà cáu kỉnh cáu kỉnh, múc một ít cơm của mình vào bát con gái "Bây giờ con đã là ninja và con sẽ cần sức mạnh của mình"

"Mẹ" Sakura nói thẳng thừng "Mẹ cần phải duy trì năng lượng của mình. Hơn nữa, hồi con còn nhỏ mẹ cũng từng làm việc này với con"

"Đúng. Vì mẹ là mẹ con và con là con của mẹ nên mẹ có quyền. Còn con thì không được"

Sakura muốn tranh luận nhưng quyết định rằng đây không phải là việc cần thiết . Mẹ cô cứng đầu quá. Và mẹ đã đúng. Sakura đã bỏ cả bữa trưa và bữa sáng và nếu cô phải bỏ bữa sáng cho bài kiểm tra ngày mai thì cô cần đảm bảo rằng mình phải ăn ngay bây giờ. Ngoài ra, một khi đã trở thành một Genin chính thức, cô sẽ kiếm đủ tiền để ít nhất có được những phần ăn bằng nhau. Hy vọng là vậy.

"Ngày mai mấy giờ con phải gặp nhóm của mình?"

"5 giờ sáng"

"Còn sớm mà...Ồ. Dù sao thì con cũng thường thức dậy giờ này mà"

Sakura hơi nhăn mặt "Mẹ biết ư?"

"Ta là mẹ của con. Mẹ biết tất cả mọi thứ. Mẹ sẽ giảng cho con về việc con là một cô gái đang lớn và cần ngủ 8 tiếng nhưng mẹ biết con sẽ không nghe. Giữa mẹ, hoàn cảnh của chúng ta và con đường sự nghiệp của con, dù sao thì con cũng khó có thể ngủ được nhiều như vậy. Bây giờ cũng có thể quen với nó rồi"

Sắc mặt Sakura dịu lại "Cảm ơn mẹ"

Khi Sakura đến sân tập được chỉ định, Naruto và Sasuke đã ở đó. Cô lại đến muộn, mặc dù không quá muộn cho lắm.

"Chào buổi sáng Sakura-chan!" Naruto chào đón rạng rỡ dù có chút mệt mỏi.

"Chào buổi sáng Naruto. Sasuke-kun" Cô ấy nói và nở một nụ cười rạng rỡ.

"Tại sao cậu luôn đến muộn?" Đó không phải là một câu hỏi mà là một sự đòi hỏi phải có câu trả lời. Cô cố gắng hết sức để không đỏ mặt khi nghĩ đến việc Sasuke quan tâm đến cô.

"Tớ có vài thứ cần xử lý" Đôi mắt Sasuke nheo lại. Mặc dù đó là sự thật nhưng nó rất mơ hồ và không biết chi tiết về hoàn cảnh của Sakura, thật khó để tin rằng hàng ngày, một cô bé mười hai tuổi phải đảm nhận nhiều nhiệm vụ không tên khác nhau. Đặc biệt là vào sớm thế này.

"Vào lúc 5 giờ sáng?"

"Ừm" Cô gật đầu nhưng không nói chi tiết. Mẹ cô đã bảo cô phải đối xử tốt với đội của mình. Họ đã có đủ đồ để mang theo, cô cũng không cần phải mang theo hành lý của mình nữa. Hơn nữa, sẽ là vô cảm nếu phàn nàn khi cô vẫn còn mẹ và giờ cô biết rằng cả hai đều không có ai.

"Ôi thôi đi! Có vẻ như Kakashi-sensei vẫn chưa đến đây." Naruto la lối. Cậu ấy có lý. Người hướng dẫn Jounin của họ không thấy đâu cả. Trên thực tế, phải mất thêm năm giờ nữa thầy ấy mới quyết định xuất hiện.

"Chào buổi sáng các em. Các em đã sẵn sàng cho ngày đầu tiên chưa?"

"Này! Thầy đến muộn!" Naruto hét lên, chỉ ngón tay buộc tội vào Kakashi. Sự khó chịu của Sakura dâng lên đến mức cô gần như tham gia cùng Naruto.

"Chà. Một con mèo đen băng qua đường nên thầy phải đi một đoạn đường dài."

"Cái lý do vớ vẩn gì vậy?!" Cô nghe thấy giọng nói của chính mình đang rít lên trong lòng.

"Được rồi, hãy bắt đầu thôi" Kakashi kéo dài một cách uể oải, đánh lạc hướng họ khỏi cơn giận dữ. Anh đặt một chiếc đồng hồ báo thức trên một gốc cây "Được rồi, thời gian là đến giờ cơm trưa. Nhiệm vụ của các em rất đơn giản. Từ giờ đến lúc ăn trưa hãy lấy được hai chiếc chuông này khỏi chỗ thâỳ. Ai không làm được sẽ không được ăn trưa và sẽ bị trói vào khúc gỗ đằng kia trong khi những người còn lại sẽ ăn bữa trưa trước mặt"

"Vậy ra đó là lý do tại sao thầy ấy muốn chúng ta bỏ bữa sáng"

"Đùa với thầy ấy à! Chúng ta đã quen với việc này rồi! Chúng ta có thể làm việc mà không cần ăn trong ít nhất 36 giờ! Shannaro!"

"Đó không phải là điều đáng tự hào...đợi đã..."

"Kakashi-sensei, sao chỉ có hai cái chuông thôi?" Cô ấy hỏi.

"Vậy là sẽ có người bị trói vào khúc gỗ mà không ăn trưa" Anh ta mỉm cười nói sau chiếc mặt nạ. "Người đó sẽ bị loại vì thất bại trong nhiệm vụ và sẽ quay trở lại học viện. Đó có thể là một trong số các em hoặc có thể là cả ba em. Các em có thể sử dụng shuriken của mình. Các em sẽ không thể lấy chuông từ thâỳ nếu  không đến với thâỳ với ý định giết chóc"

"Thầy chắc chắn muốn làm điều đó chứ? Thầy thậm chí còn không thể tránh được một cục tẩy bảng đen!" Naruto hét lên đầy ngạo mạn.

"Trong thế giới này, những người không đủ kỹ năng thường phàn nàn nhiều hơn. Chà, cứ lờ đi kẻ thua cuộc..."

Naruto gầm gừ. Sakura không thể trách được. Bị Sasuke, một người bạn cùng lớp gọi là kẻ thua cuộc là một chuyện, nghe điều đó từ một người lớn đáng lẽ phải dạy dỗ họ lại là một chuyện khác.

"Bắt đầu theo tín hiệu 'sẵn sàng' của ta"

Rõ ràng lời nhận xét 'kẻ thua cuộc' không phù hợp với Naruto như cô nghĩ ban đầu. Naruto lấy ra một thanh kunai và ngay lập tức tấn công sensei của họ. Sakura thậm chí còn không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra. Nhanh hơn mức mà cô có thể hiểu được bằng mắt, Kakashi đã túm tóc Naruto, giữ kunai của anh chàng tóc vàng sau gáy "Đừng vội thế. Thâỳ còn chưa nói 'bắt đầu' mà" Anh thả Naruto ra, người đang loạng choạng tránh xa anh.

"Ừ, không sao đâu. Ít nhất em đã đến với ta với ý định giết ta...ta có thể nói điều này như thế nào? Ta cảm thấy như ta bắt đầu thích các em rồi. Được rồi. Sẵn sàng? Bắt đầu"

Lập tức cả ba người đều nhảy ra chỗ ẩn nấp. Vâng, ngoại trừ một.

"Được rồi! Hãy đối mặt một cách công bằng và thẳng thắn!" Miệng lớn hét lên.

"Ồ? Em biết không, so với hai người kia thì em hơi kỳ lạ đấy."

"Điều kỳ lạ duy nhất ở đây là kiểu tóc của thầy!" Naruto hét lên, tấn công Jounin một lần nữa.

"Được rồi. Kỹ năng chiến đấu số 1 của Shinobi: Taijutsu" Anh nói, thò tay vào túi vũ khí của mình. Ngoại trừ việc đó không phải là vũ khí anh ta rút ra. Đó là một cuốn sách nhỏ màu cam-Icha Icha Paradise.

"Cái gì?! Có chuyện gì với cuốn sách thế?"

"Chà, ta tò mò về chuyện gì xảy ra tiếp theo. Đừng lo lắng. Với các em là đối thủ, việc ta có đọc hay không cũng chẳng có gì khác biệt cả."

Điều đó chỉ khiến Naruto tức giận hơn. Naruto lao tới lần nữa, định đấm và đá Jounin nhưng liên tục bị chặn bởi một tay. Chàng trai tóc vàng cố gắng đấm Kakashi một lần nữa nhưng nắm đấm của Naruto chỉ gặp không khí.

"Em không nên để kẻ thù mình ở phía sau dễ dàng như vậy"

Sakura nhận ra vị trí bàn tay của Kakashi. Đó là ký hiệu tay của một nhẫn thuật, thứ có thể dễ dàng giết chết Naruto! Về mặt chiến thuật, việc tiết lộ vị trí của mình là không khôn ngoan nhưng miệng cô cử động trước khi cô có thể ngăn mình lại.

"Naruto! Hãy ra khỏi đó nhanh lên! Thầy ấy sẽ giết cậu!"

"Quá muộn. Thể thuật tối thượng bí mật của Làng Lá! Một ngàn năm đau đớ!" Kakashi tung một cú đâm mạnh vào mông Naruto, Naruto ngay lập tức nhảy lên không trung, hú lên và rơi xuống sông.

"Ồ...Đó không phải là nhẫn thuật" Cô nghĩ một cách thẳng thắn "Mặc dù vậy...chúng tôi là Genin. Làm sao chúng ta có thể chống lại sức mạnh của một Jounin?"

Naruto bò ra khỏi nước trông thật thảm hại.

"Nào nào, em sẽ không thể ăn trưa nếu không nhận được chuông vào buổi trưa"

"Em biết điều đó!"

"Em không có đủ năng lượng cho một người tuyên bố rằng họ sẽ vượt qua Hokage" Kakashi thản nhiên nói. Bụng Naruto chọn đúng lúc đó để kêu lên một tiếng ầm ĩ.

"Chết tiệt! Chết tiệt! Em vẫn có thể chiến đấu ngay cả khi em đói!

Lời nói của Naruto nhanh chóng khiến cô chú ý đến cái bụng trống rỗng của mình nhưng cô không tập trung vào nó. Từ lâu, cô đã quen với cơn đói và hoạt động với rất ít hoặc không có thức ăn. Cô ấy có lẽ là người duy nhất trong đội không bị cơn đói cản trở.

"Chết tiệt! Đói hay không, dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ trở thành ninja!" Naruto lớn tiếng tuyên bố khi một số Naruto đột nhiên nhảy lên khỏi mặt nước "Bây giờ là phần yêu thích của tôi! Đa trọng ảnh phân thân chi thuật!"

"Cái gì...Bảy Naruto? Và chúng cũng không chỉ là hình ảnh. Tất cả chúng không thể là hàng thật được sao?!"

Kakashi có vẻ không hề bối rối cho đến khi một Naruto không biết từ đâu nhảy ra và tóm lấy anh từ phía sau.

"Thầy không nên để kẻ thù thấy phía sau dễ dàng như vậy đâu Sensei! Em đã gửi bản sao của mình ra để đánh lạc hướng bạn trong khi em trốn dưới nước để tấn công thầy từ phía sau!

"Một chiến thuật nghi binh...không tệ đâu Naruto!"

Tuy nhiên, thế thượng phong của Naruto không tồn tại được lâu. Kakashi sử dụng một thuật thay thế, đổi chỗ cho một trong các bản sao và gây ra biến động lớn trong quân đội Naruto, dẫn đến việc chàng trai tóc vàng tự đấm mình một cách vô nghĩa, trước khi cuối cùng hóa giải thuật đó.

"Điều đó...thật đáng xấu hổ khi xem...Đã đến lúc tập trung. Trong ba người chúng tôi, người mạnh nhất chắc chắn là Sasuke-kun. Vì vậy, nếu tôi bám sát cậu ấy, cơ hội nhận được chuông của tôi sẽ tăng ít nhất 33% "

Cô quan sát Naruto rơi vào một cái bẫy cực kỳ rõ ràng và Kakashi bắt đầu mắng mỏ cậu ấy.

"Một ninja phải nhìn thấu sự lừa dối"

"Tôi biết điều đó! Hãy tin điều đó!"

"Em biết đấy, ta nói với em vì em không hiểu. Nghe này! Chuyển động của em thật lãng phí-" Phần còn lại của bài giảng của Kakashi bị cắt ngang bởi một loạt shuriken. Cuối cùng Kakashi đã mất cảnh giác và Sasuke đã tận dụng được điều đó hoặc có vẻ như vậy. Cơ thể của Kakashi biến mất theo một làn khói, để lại một khúc gỗ ở vị trí của nó. Sasuke ngay lập tức bỏ đi, lo ngại rằng mình đã để lộ vị trí của mình. Sakura theo sau. Cô cần phải bám sát Sasuke nếu có hy vọng nhận được một chiếc chuông.

Vấn đề là cậu ấy quá nhanh và cô đã mất dấu Sasuke.

"Chết tiệt, cậu ấy đi đâu thế? Kakashi-sensei đã tìm thấy Sasuke chưa? Tôi cần phải tiếp cận họ trước khi Kakashi-sensei làm bất cứ điều gì với Sasuke-kun. Cơ hội duy nhất của tôi là lấy được một cái chuông trong khi Kakashi-sensei đang mất tập trung. Tôi không thể để mình bị gửi trở lại!

Cô gần như kêu lên một tiếng kinh ngạc khi suýt đâm thẳng vào tên Jounin. Sakura nhanh chóng nấp sau một bụi cây, thở phào nhẹ nhõm vì anh không chú ý đến cô.

"Sakura. Đằng sau"

Sakura chưa bao giờ có nhiều thời gian để tập luyện do hoàn cảnh ở nhà. Kỹ năng thể chất của cô ấy chắc chắn còn thiếu sót. Tuy nhiên, Sakura rất thích khiêu vũ và cô ấy nhảy rất giỏi. Một trong những công việc phụ của cô là biểu diễn đường phố. Trở thành một vũ công đã mang lại cho cô một số kỹ năng tỏ ra rất hữu ích: sự linh hoạt đáng kinh ngạc, cảm giác và khả năng kiểm soát cơ thể hoàn hảo cũng như thời gian phản ứng rất nhanh. Và cô nhận thấy những kỹ năng đó phát huy tác dụng theo bản năng. Ngay khi Kakashi gọi tên cô, cô nhảy vào khoảng trống để tạo khoảng trống giữa họ.

Trong khi phản xạ nhanh nhạy và sự duyên dáng của cô có chút ấn tượng, Kakashi không tập trung vào chúng. Cô vừa mới tiếp đất thì anh thi triển ảo thuật theo vòng xoáy của những chiếc lá.

"Huh?" Cô nhìn quanh nhưng không tìm thấy sensei của mình ở đâu cả.

"Thầy ấy đã đi đâu? Tôi có thể thề rằng thầy ấy ở đằng sau tôi! Thầy ở đâu? Chuyện gì đang xảy ra thế?"

"Sakura" Cô quay phắt lại, mái tóc hồng tung bay và cảm thấy tim mình ngừng đập. Mẹ cô bằng cách nào đó đã ở trước mặt cô. Và trước khi cô kịp hỏi mình đang làm gì ở đó, mẹ cô đã quỳ xuống, rồi ngã xuống đất. Thế giới của Sakura dừng lại. Cô chỉ mơ hồ nhận ra tiếng hét của chính mình trước khi ngất đi.

Kakashi thở dài "Có lẽ đã hơi quá đà khi tạo ảo giác về nỗi sợ hãi lớn nhất của con bé ...Nhưng đó thực sự là điều Sakura nên chú ý. Kỹ năng chiến đấu của Shinobi #2: Ảo thuật. Sakura dễ dàng bị dụ dỗ" Anh ấy nhìn xung quanh. Sasuke đang ở gần đây. Đã đến lúc phải đánh vào mông tên nhóc cuối cùng rồi.

Sakura tỉnh dậy với cảm giác ớn lạnh. Cô nhìn quanh nhưng không có dấu hiệu nào của mẹ cô, điều đó có nghĩa là... " Ảo thuật. Lẽ ra tôi phải biết. Mẹ sẽ không thể đến tận đây được..."

"ARRGGHHH! Tôi sẽ giết Kakashi-sensei vì đã khiến tôi đau tim như thế! Shannaro!!!"

"Chúng ta có thể giết thầy ấy sau khi chúng ta chính thức trở thành ninja. Hiện tại tôi phải tập trung vào việc đánh chuông. Lựa chọn tốt nhất của tôi vẫn là Sasuke-kun"

Cô đứng dậy và rũ bỏ bản thân, tìm kiếm người đồng đội tài giỏi nhất của mình. Điều đáng ngạc nhiên là cô không mất quá nhiều thời gian để tìm thấy anh. Cô phóng ra một khoảng đất trống và dừng lại giữa chừng khi nhìn thấy đầu Sasuke nhô lên khỏi mặt đất. Cô nhìn chằm chằm vào anh, sững người trong giây lát.

"Thầy ấy không đưa tôi vào ảo thuật nữa phải không?"

"Kai..." Cô cố gắng thả ra với chút không chắc chắn. Đầu của Sasuke vẫn còn đó "Ờ..."

"Sakura..." Anh có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.

Cô chớp mắt vài lần và cố gắng giải phóng ảo thuật một lần nữa, nhưng không có gì thay đổi. Anh chỉ tiếp tục ngây người nhìn cô. "Vậy ra không phải ảo thuật"

"Sasuke-kun, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Cậu nghĩ chuyện gì đã xảy ra?" Anh ta trừng mắt tối tăm. Cô cảm thấy mình hơi đỏ mặt vì sao cô lại hỏi Sasuke một câu hỏi ngớ ngẩn như vậy.

"R-đúng rồi. Ừm...đợi đã" Cô tìm thấy một cây gậy dài và chắc chắn "Ở đây, chúng ta có thể dùng thứ này để tận dụng một ít đất, giúp cậu có đủ không gian để di chuyển"

Anh nhìn cô một lúc trước khi gật đầu đồng ý. Sakura cắm cây gậy xuống đất ngay trước vai anh rồi kéo nó về phía Sasuke. Anh cảm thấy bụi bẩn dịch chuyển xung quanh mình, cho phép anh thả lỏng cánh tay và kéo mình ra ngoài.

Khi đã ra ngoài, anh phủi tay, quyết tâm đuổi theo tiếng chuông lần nữa nhưng chợt khựng lại khi cảm thấy cô tóm lấy cánh tay mình "Đi thôi-"

Sakura đổ chút nước lên vết cắt dọc cẳng tay anh. Anh thậm chí còn không nhận ra điều đó. Vẫn nắm cánh tay anh bằng một tay, cô thò tay vào túi và lôi ra một chiếc lọ nhỏ bằng gỗ được chạm khắc thô sơ.

"Cậu có thể mở nó?" Cô hỏi và đưa nó cho Sasuke "Nếu tớ buông cậu ra, cậu có thể sẽ bỏ đi và để lại vết cắt này sau này. Nhưng cậu không nên để những chuyện như thế này không được chữa trị quá lâu nếu không chúng sẽ bị nhiễm trùng, Sasuke-kun"

"Không sao đâu Sakura"

"Cậu mở nó càng nhanh thì tớ sẽ buông ra càng nhanh" Cô bướng bỉnh trả lời, biết rằng việc cố gắng giữ cho mình không đỏ mặt là vô ích.

Sasuke nhìn cô chằm chằm thêm một giây nữa trước khi thở dài và mở lọ. Sakura nhanh chóng nhúng ngón tay vào thuốc mỡ và bắt đầu bôi nó dọc theo vết thương. Anh đã tưởng nó sẽ rát nhưng thực ra chất kem dưỡng này mang lại cảm giác mát lạnh và dễ chịu.

"Tớ xin lỗi. Vì những gì tớ đã nói ngày hôm qua. Tớ không biết về gia đình cậu và dù sao thì tớ cũng đã sai khi nói điều đó. Chính xác thì tớ không nói về việc bị mắng, à điều tớ đang nói đến cũng không quan trọng. Cậu đã đúng. Không có gì tệ hơn việc ở một mình" Mặt cô nóng bừng và cô không thể nhìn Sasuke suốt thời gian đó, mặc dù cô cảm thấy ánh mắt Sasuke đang dõi theo mình. Cô thả tay Sasuke ra nhưng ngạc nhiên khi Sasuke không lao đi ngay lập tức.

"Lúc đó...tôi đã khóc..."

Sakura ngước lên, ngạc nhiên. Đôi mắt hắc thạch của Sasuke vẫn nhìn cô nhưng dường như chúng đang nhìn xa hơn cô.

"Người đàn ông đó...anh ta để tôi một mình...không có ai..." Anh không chắc mình đang nói gì hay tại sao mình lại nói điều đó. Có lẽ vì lần đầu tiên sau bốn năm, có người chăm sóc anh. Chăm sóc vết thương của anh theo cách mẹ anh ấy đã từng làm. Hoặc có thể đó là lời xin lỗi của Sakura, sự thừa nhận về việc bị bỏ lại một mình khủng khiếp như thế nào.

"Ôi,tớ là người duy nhất có thể giết người đàn ông đó...Tớ là kẻ báo thù. Tớ phải trở nên mạnh mẽ hơn anh ấy..." Tiếng chuông báo động cắt ngang lời Sasuke "Chết tiệt...tớ đã lãng phí quá nhiều thời gian để nói chuyện" Sasuke quay người và bước đi.

Có quá nhiều thứ đang diễn ra trong đầu Sakura. Mặt cô bừng bừng và tim cô đập thình thịch khi biết rằng cô đã thực sự chạm vào Sasuke và rằng Sasuke đã cởi mở hơn với cô một chút. Trong khi đó, đầu cô đang gào thét rằng mình đã trượt bài kiểm tra và nỗi lo lắng đang gặm nhấm dạ dày cô.

"Chết tiệt..."

"Tôi thề là tôi sẽ bóp cổ Kakashi-sensei nếu thầy ấy cố đưa chúng ta quay lại! Shannaro!"

Sakura và Sasuke ngồi hai bên Naruto, người đang bị trói vào một khúc gỗ.

"Bụng của em đang kêu lên" Kakashi quan sát "Nhân tiện, về bài kiểm tra này, các em sẽ không cần phải quay lại học viện đâu"

Naruto reo hò ầm ĩ. Sakura không thể tin được, hy vọng của cô càng dâng cao khi nút thắt trong bụng cô nhẹ nhàng nới lỏng.

"Ba người các em...phải từ bỏ nghề ninja!"

Nút thắt trong dạ dày cô thắt chặt lại.

"SHANNAROOO! Tên khốn này nghĩ hắn đang nói cái quái gì vậy?!?!?!!"

"CÁI GÌ? Tại sao chúng em phải bỏ cuộc?! Ý em là, chúng em không nhận được chuông nhưng tại sao điều đó có nghĩa là chúng em phải ngừng làm ninja?!" Naruto hét lên, khua khoắng chân.

"Bởi vì các em đều là những đứa nhóc không đủ tiêu chuẩn để trở thành ninja."

Sasuke không thể chịu đựng được nữa, anh lao vào Kakashi trong cơn thịnh nộ mù quáng nhưng Jounin quá nhanh so với anh và trong chớp mắt, Sasuke đã nằm sấp, Kakashi vặn một tay ra sau lưng trong khi bước đi trên đầu Sasuke.

"Như ta đã nói. Lũ nhóc."

"Bỏ cái chân bẩn ra khỏi Sasuke-kun, đồ khốn!"

"Mấy đứa nghĩ làm ninja dễ lắm à? Các em nghĩ tại sao mình lại thực hiện bài tập này theo nhóm?"

"Ý-ý thầy là gì?" Naruto bối rối hỏi.

"Cứ như thể các em không hiểu đáp án của bài kiểm tra này vậy. Các em có nghĩ tại sao mình lại được xếp vào đội ba người?

"Vậy nếu chúng ta ở trong một đội ba người thì sao?" Naruto yêu cầu.

"Làm việc theo nhóm!"

"Đợi đã...thầy muốn chúng em làm việc cùng nhau à?" Sakura hỏi.

"Các em có thể lấy được chuông nếu cả ba phối hợp và tấn công cùng nhau"

"Nếu thâỳ muốn chúng em sử dụng tinh thần đồng đội thì tại sao chỉ có hai chiếc chuông?" Sakura hỏi "Nếu ba chúng em liều mạng đuổi theo chuông và một người trong chúng em phải bị giữ lại, điều đó sẽ không tạo ra tinh thần đồng đội, nó sẽ gây ra bất hòa nội bộ!"

"Tất nhiên rồi. Đây là một bài kiểm tra được thiết kế có chủ ý để các em đấu với nhau. Chỉ trong những điều kiện như vậy mà lợi ích của bản thân không phải là vấn đề. Mục đích là chọn những người có thể ưu tiên làm việc theo nhóm. Nhưng lũ ngốc..." Kakashi hít một hơi thật sâu. "Sakura!"

Cô đứng thẳng dưới cái nhìn trừng trừng dữ dội của anh "Em đã dành toàn bộ thời gian để đuổi theo Sasuke khi em thậm chí còn không chắc chắn Sasuke ở đâu, hoàn toàn phớt lờ Naruto khi Naruto ở ngay trước mặt em. Ta không biết lý do của em là cá nhân hay chiến thuật nhưng dù sao thì đó cũng là một thất bại. Nếu xét về mặt cá nhân, thì với tư cách là một đồng đội và một con người, lẽ ra em phải thấy bản thân đủ quan tâm để ít nhất giúp Naruto. Nếu mang tính chiến thuật thì em đã hoàn toàn bỏ qua một lựa chọn mạnh mẽ, đặc biệt là sau khi nhìn thấy thuật phân thân cấp cao đó."

"Thầy ấy...hoàn toàn đúng...tôi đang làm gì vậy?"

"Ai quan tâm liệu thầy ấy có đúng không!? Bài kiểm tra ngu ngốc của thầy ấy đã bị gian lận! Shannaro!"

"Naruto! Tất cả những gì em làm là chạy một mình, cho dù nó không thành công bao nhiêu lần. Em thậm chí còn đi xa đến mức cố gắng ăn trộm thứ có thể là bữa trưa của đồng đội" Anh chuyển con mắt duy nhất của mình xuống Sasuke "Và em. Em cho rằng hai điều còn lại là chướng ngại vật và tự mình hành động" Anh lại nhìn lên. "Nhiệm vụ được thực hiện theo đội. Tất nhiên kỹ năng cá nhân là quan trọng nhưng làm việc theo đội còn quan trọng hơn điều đó. Những hành động cá nhân làm gián đoạn tinh thần đồng đội khiến cả đội rơi vào khủng hoảng và dẫn đến cái chết...Ví dụ như" anh lấy ra một thanh kunai và kề vào cổ Sasuke "Sakura. Giết Naruto hoặc Sasuke chết..."

"Thầy ấy không thể nghiêm túc được...không đời nào tôi có thể đưa ra lựa chọn như vậy được!"

"...là chuyện sẽ xảy ra" Kakashi nói rồi đưa kunai ra và cuối cùng thả Sasuke "Các em phải đối mặt với hai lựa chọn bất khả thi và cuối cùng bị giết. Mỗi nhiệm vụ là một nhiệm vụ mạo hiểm tính mạng" Kakashi bước tới một hòn đá có khắc hàng trăm cái tên "Nhìn qua đây. Đây đều là những ninja được mệnh danh là anh hùng trong làng"

"Cái đó! Cái đó! Em thích điều đó! Em cũng sẽ ghi tên mình lên đó!" Naruto vùng vẫy một cách phấn khích.

"Nhưng...đây không phải là những anh hùng bình thường"

"Vậy là gì?" Naruto hưng phấn hỏi.

"Tất cả đều là KIA."

"KIA? Nghe có vẻ tuyệt! Điều đó nghĩa là gì?"

Chúng tôi xin lỗi, Haruno-san. KIA của chồng bạn...

"Nó có nghĩa là bị giết trong nhiệm vụ, Naruto. Tất cả họ đều chết khi làm nhiệm vụ" Sakura nhẹ nhàng nói.

Nụ cười của chàng trai tóc vàng ngay lập tức tắt ngấm. Mắt Sasuke nheo lại.

"Đây là đài tưởng niệm. Nó có khắc tên những người bạn của tôi trên đó" Sakura ngay lập tức cảm thấy trái tim mình hướng về người đàn ông trước mặt, mọi sự tức giận mà cô đang xây dựng đối với anh ta đều tan biến.

"Ta sẽ cho các em thêm một cơ hội nữa! Tuy nhiên, lần này sẽ là một cuộc chiến khắc nghiệt hơn để giành lấy chiếc chuông. Những ai muốn thử thách có thể ăn trưa, tuy nhiên, đừng cho Naruto bất cứ thứ gì. Đó là hình phạt cho việc vi phạm nội quy và cố gắng ăn trưa một mình. Nếu có người cho Naruto ăn, người đó sẽ bị loại ngay tại chỗ. Ta đặt ra các quy tắc ở đây. Hiểu rồi?"

Sakura không thể nhớ lần cuối cùng cô được ăn một bữa ăn đầy đủ và cân bằng như vậy là khi nào. Những bữa ăn như thế này hiếm khi là thứ cô có thể mua được và khi một bữa ăn được cung cấp miễn phí cho cô, cô biết cách tận dụng tối đa nó...ai biết được khi nào cô mới có cơ hội thực sự ăn no một lần nữa. Ngoại trừ việc bụng Naruto đang kêu gào không ngừng khiến cô cảm thấy tội lỗi. Cô biết cảm giác nhìn mọi người ăn trước mặt mình khi bạn đói là như thế nào. Thêm vào đó cô cảm thấy thật tệ vì đã hoàn toàn coi thường Naruto trước đó. Bụng Naruto lại kêu lên một tiếng lớn nữa.

"Tớ ổn với việc không ăn trưa! Không có mồ hôi chút nào! Hãy tin điều đó!" Sẽ đáng tin hơn nếu tiếng kêu của Naruto không bị ngắt quãng bởi một tiếng gầm gừ lớn khác.

"Tôi muốn cho cậu ấy một ít...nhưng ai biết khi nào tôi mới có cơ hội ăn như thế này lần nữa."

Những hành động cá nhân làm gián đoạn tinh thần đồng đội khiến cả nhóm rơi vào khủng hoảng...

"Vặn nó lại. Dù sao thì tôi cũng quen với việc đói hơn rồi"

"Đây" "-Đây" Cả cô và Sasuke đều đưa bữa trưa cho Naruto cùng một lúc. Cả ba ngạc nhiên nhìn nhau.

"Nhưng còn những quy tắc của Kakashi-sensei thì sao...Hai người có thể gặp rắc rối nghiêm trọng..." Naruto lẩm bẩm vì sốc.

"Được rồi. Hiện tại không có dấu hiệu nào của thầy ấy. Ba chúng ta sẽ cùng đi cướp chuông. Tôi sẽ gặp rắc rối nếu cậu trở thành kẻ cản trở nên..."

Đôi mắt Naruto lướt qua Sakura để xác nhận. Cô mỉm cười nhẹ với anh.

"Kakashi-sensei nói lần này sẽ khó hơn. Cậu sẽ cần sức mạnh của mình. Hơn nữa, tớ không ăn nhiều như Sasuke-kun nên đừng lo lắng về chuyện đó và cứ ăn đi" Cô cảm thấy đôi mắt mã não của Sasuke nhìn cô và cố hết sức để không đỏ mặt.

"Sakura-chan" Naruto nói khàn khàn, mắt ngấn nước "cảm ơn"

"Đừng cảm ơn tớ. Chỉ cần nhanh lên và ăn! Trước khi thầy ấy quay lại"

"Nhưng..." Naruto chống tay vào sợi dây. Sakura thấy mắt mình giật giật vì khó chịu.

"Đây là chuyện chỉ xảy ra một lần, hiểu rồi" Cô nói rồi đút cho Naruto một miếng. Khi cô định đưa cho Naruto miếng thứ hai, Sasuke nắm lấy cổ tay cô. Lần này không còn sức chống cự nữa, má cô đỏ bừng như quả cà chua.

"Chúng ta hãy cùng nhau chia sẻ. Bằng cách đó tất cả chúng ta đều có thể ăn một lượng bằng nhau hơn"

Trong thâm tâm cảm thấy nhẹ nhõm trước lời đề nghị đó, Sakura mỉm cười và gật đầu. Họ tiếp tục chia sẻ với nhau trước khi một làn khói nổ trước mặt đánh dấu sự xuất hiện của giáo viên của họ.

"Ba em!" Kakashi hét lên "Các em đã bất chấp các quy tắc, vì vậy các em biết điều gì sắp xảy ra!" Bàn tay anh lướt nhanh qua các dấu hiệu, tạo ra những đám mây bão đen phía trên chúng "Các em có điều gì muốn nói?" Anh lạnh lùng hỏi họ, át tiếng gió hú.

"Nhưng...Nhưng-nhưng-nhưng! Nhưng thầy đã nói sensei! Hai cậu ấy này..."

"Chúng em là một đội ba người, phải không?" Sasuke nhấc máy.

Bố con luôn nói rằng đội của ông ấy là một phần của gia đình ông ấy...

"Đúng rồi!" Sakura tuyên bố. "Ba chúng em là một! Vì thế..."

"Vậy là đúng rồi! Đúng rồi! Đúng rồi! Hãy tin điều đó!" Naruto nhấn mạnh.

"Ba người là một phải không?" Anh nhìn họ, tất cả đều nhìn chằm chằm vào anh một cách thách thức, sẵn sàng chiến đấu để giành quyền trở thành một đội "Các em đã vượt qua!" Kakashi nói, đôi mắt của anh nhắm lại với một nụ cười.

"Cái gì?" Tất cả bọn họ đều trông bối rối và không biết có nên mất cảnh giác hay không.

"Các em đã vượt qua"

"Chúng em ư? Tại sao?" Sakura hỏi một cách không chắc chắn, như thể cô không tin vào những gì mình đang nghe.

"Các em là những người đầu tiên. Cho đến bây giờ, chỉ có những kẻ ngu ngốc mới ngoan ngoãn nghe theo những gì thâỳ nói. Một ninja phải nhìn thấu sự lừa dối. Trong thế giới Ninja, những người vi phạm quy tắc sẽ bị coi là cặn bã... nhưng, những người không quý trọng bạn bè của mình còn tệ hơn cả cặn bã"

Ba người cuối cùng cũng sẵn sàng tin vào lời nói của anh. Sasuke nhếch mép cười, Naruto rơi nước mắt, lẩm bẩm rằng Kakashi thực ra cũng khá ngầu. Sakura mỉm cười theo cách không phải là lần đầu tiên sau một thời gian dài. Mẹ cô, người thậm chí còn không phải là Ninja, đã biết từ lâu.

Con hãy đối xử tốt với cả hai, hiểu không? Bây giờ họ là đội của con. Bố con luôn nói rằng đội của ông ấy là một phần của gia đình ông ấy và có Chúa mới biết hai người đó có thể cần đến một gia đình nào đó.

"Bài tập này chỉ vậy thôi. Mọi người đều vượt qua! Đội 7 sẽ bắt đầu nhiệm vụ chính thức đầu tiên vào ngày mai!" Kakashi nói và giơ ngón tay cái lên cho họ.

"Mẹ đừng lo lắng, con sẽ tốt với đội của mình"

-----------------------------------------------------------------------------------------

Bạn tác giả có note lại những dòng in nghiêng đậm sẽ là lời của Inner-Sakura, còn in nghiêng không sẽ là của Sakura

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sasusaku