sự sống em ánh tia lập lờ
phải chăng kết thúc chỉ có trong mơ?
"mày phải sống, vì mày không xứng đáng"
đến cái chết còn ngoảnh đầu ơ thờ
sống mà đày đọa tủi hờn
em chẳng thà biến mất còn hơn
cứ khổ đau tuyệt vọng như thế
cái gọi là hy vọng mãi chập chờn
vô dụng, đều vô dụng hết!
điên loạn guồng đôi chân mỏi mệt
em khát cầu một sự tự do vĩnh hằng
bản thân em cũng có quyền được chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro