Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gã đầu tóc rối bù sắc mặt nhanh chóng trở nên u ám.

Cả trường số 3 đều biết, Vu Sanh có một khả năng chết người.

Bất cứ điều gì được nói ra từ miệng cậu, chín phần mười đều linh nghiệm, lời nguyền độc hại không phân biệt già trẻ, ai gặp phải đều không thoát khỏi.

Nói chung là miệng lưỡi độc địa.

Thành tích nổi tiếng nhất là năm Vu Sanh học lớp 10, từng khiến một cao thủ lớp 12 bị thua liên tiếp năm mươi trận, tối đó trực tiếp rơi xuống hạng đồng.

Cao thủ từ đó ám ảnh, chỉ cần chạm vào bàn phím là chóng mặt run tay, đành phải bỏ game.

Kết quả là trong ba tháng cuối cùng, anh ta đã tăng điểm lên một trăm điểm, điểm của trường cao đẳng trực tiếp vượt qua mức điểm của trường đại học.

Lí do Vu Sanh ở trường số 3 không ai dám động vào, đánh giỏi là một chuyện, quan trọng hơn là khả năng nguyền rủa gần như huyền bí này thực sự quá đáng sợ.

Dù sao đánh nhau mà thua đã đủ thảm rồi, ai cũng không muốn trời mưa đi đường đụng tường, thi cử gian lận còn bị giám thị lôi ra ngoài ba lần.

Gã đầu tóc rối bù bị đụng vào chỗ đau, mặt đỏ bừng, lập tức nổi giận: "Nói bậy, có bản lĩnh thì động tay động chân đi, đừng giả vờ thần thần bí bí nguyền rủa người! Mày... mày đúng là đồ đen đủi..."

"Biết còn nói chuyện với tôi."

Vu Sanh thở dài, xoa xoa tai đau nhức: "Có phải tôi vô tình nguyền rủa não cậu không?"

Sắc mặt gã đầu tóc rối bù thay đổi, lập tức im bặt, ánh mắt nhìn Vu Sanh cũng lộ rõ sự e ngại.

Vu Sanh cầm bánh bao, đổi tay, ấn hai cái vào thái dương đau nhức vì thức khuya.

Cậu đôi khi thực sự không hiểu những thanh thiếu niên tràn đầy hormone này đang nghĩ gì.

Rõ ràng đã từng chứng kiến một lần rồi, xui xẻo cũng đã gặp, tội cũng đã chịu, vậy mà vẫn dám dẫn người đến chặn đường, tiếp tục kiên trì gây hận thù.

Không sợ cậu tiếp tục nguyền rủa gã sao.

Vu Sanh xoa xoa tóc, nhìn đồng hồ, liếc mắt nhìn đám người xung quanh.

Đám đàn em còn giữ chút lý trí, Vu Sanh vừa làm động tác mở miệng, lập tức e ngại lùi lại, rõ ràng sợ cậu vô tình điểm vào đầu ai đó.

"Đồ vô dụng, tao dẫn bọn mày đến xem náo nhiệt đấy à?!"

Gã đầu tóc rối bù càng tức giận hơn, giận dữ mắng chửi: "Đánh nó! Đánh cho nó không nói được nữa, xem nó còn dám nói bậy nữa không…”

Vu Sanh bị gã ồn ào đến nhức đầu, lên tiếng chặn lại: "Được."

Gã đầu tóc rối bù cứng họng.

Vu Sanh xoa xoa cổ, nhìn quanh tìm chỗ để đồ: “Lên hết đi, tôi vội, còn phải thi nữa."

Lời nói này quả thực là muốn chọc giận người khác, sắc mặt gã đầu tóc rối bù lập tức tái xanh, sắc mặt đám đàn em xung quanh cũng lộ rõ vẻ không tốt lắm.

Vu Sanh không để ý, ngáp một cái, đi về phía góc tường.

Thực ra cậu không thường xuyên nguyền rủa người khác.

Sức sát thương quá lớn, phạm vi ảnh hưởng quá rộng, còn chưa chắc có tác dụng phụ bất ngờ gì.

Vu Sanh thấy phiền phức, thường là có thể động tay thì cố gắng không nói, cố gắng dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.

Nhưng gã đầu tóc rối bù là một ngoại lệ.

Gã đầu tóc rối bù tên thật là Lý Uy, nhà kinh doanh, dựa vào tiền vào trường trọng điểm tỉnh, bên cạnh còn có vài đàn em gia cảnh kém hơn.

Bất cứ nơi nào cũng có kẻ phá hoại. Đám người này đa phần là gia đình ngoài việc cho tiền thì không quản gì, cũng không có tâm trí học hành, cả ngày chỉ lêu lổng gây sự, sống qua ngày.

Nói chung, chỉ riêng những chuyện xảy ra trên đường đi bộ, đã có một nửa là học sinh trường số 3 gánh tội thay đám người này.

Vu Sanh đã nghe nói về đám người này từ lâu, nhưng chưa bao giờ gặp mặt. Cho đến ngày thi cuối kỳ, lá gan của đám hỗn đản này lớn đến mức chặn một cô gái nhỏ đi học về ở hẻm, cười hớ hớ nói những lời tục tĩu, tình cờ bị Vu Sanh đang bỏ học về nhà chơi game bắt gặp.

Cô gái nhỏ sợ hãi, khóc không ngừng, lại không thích hợp để xem đánh nhau. Vu Sanh giữ cô gái lại, đưa đến nơi đông người, không động tay, thuận miệng chúc phúc gã kia vài câu lịch sự.

Ban đầu tưởng chuyện này coi như xong, không ngờ gã lại dai dẳng như thế, hôm nay lại dẫn người đến tìm cậu.

Vu Sanh tìm kiếm một vòng, cuối cùng cũng tìm được một chỗ tương đối sạch sẽ và bằng phẳng, định tạm thời đặt bữa sáng xuống.

Vừa đưa tay ra, một bàn tay khác trực tiếp đưa tới, quét sạch sữa đậu nành và bánh bao trong tay cậu.

Gã đầu tóc rối bù rõ ràng coi lời nói lúc nãy của cậu là khiêu khích, sắc mặt u ám, cắn điếu thuốc, xé áo: "Thi cái gì, đừng giả vờ với tao! Hôm nay mày hoặc là quỳ xuống xin lỗi, hoặc là để chúng tao đánh một trận, đừng nghĩ có thể trốn thoát!"

Sữa đậu nành vương vãi khắp nơi, bánh bao chưa kịp cắn đã lăn hai vòng, dính một lớp đất mỏng.

Vu Sanh nhướng mày, thở dài.

Học sinh cấp ba thường xuyên kết thù kết oán vì những lý do vô lý, áp lực học tập và một thân hormone bốc đồng không nơi giải tỏa, cộng thêm tuổi dậy thì đến sớm đến muộn, vì bất cứ điều gì cũng có thể hẹn đánh nhau.

Vu Sanh thực ra luôn cho rằng nhiều chuyện chỉ cần lịch sự một chút là có thể giải quyết.

Nhìn gã đầu tóc rối bù sắc mặt u ám, nhìn chằm chằm vào cậu, Vu Sanh ngẩng đầu, lịch sự chào hỏi gã trước, trước khi gã kịp thu tay lại, cậu giơ tay nhanh như chớp, giữ chặt cổ tay gã.

Tay cậu khẽ động, mơ hồ còn nghe thấy tiếng kêu nhẹ giòn tan.

Sắc mặt gã đầu tóc rối bù lập tức chuyển từ u ám sang trắng bệch, cả cổ tay bị cậu bẻ cong theo một góc độ méo mó.

Vu Sanh mạnh mẽ kéo tay, thân hình nhanh chóng tiến sát, vai đụng vào ngực gã, một tay vung lên, lật người, vững vàng quật gã xuống đất.

Một tiếng "bùm", nhanh chóng bay lên một đám bụi đất.

Cậu nói động tay là động tay, đám đàn em giật mình một lúc, chưa kịp phản ứng, đã bị cậu tiến sát.

Thân thủ của thiếu niên gọn gàng nhanh nhẹn đến mức chết người, lao vào đám người cơ bắp mang theo vũ khí, không chút thương tiếc mà ra tay, nâng gối, phản đòn đầy uy lực, một cú đấm một cậu bạn.

Số còn lại sắc mặt thay đổi, thấy tình hình không ổn, vứt bỏ vũ khí, run rẩy định chạy, mới chạy được vài bước, đã bị cậu chỉnh tề quật ngã xuống đất.

Vài phút sau, trên mặt đất đã nằm la liệt một đám người rên rỉ đau đớn.

"Dừng tay, dừng tay!”

Góc rẽ xuất hiện một bóng dáng tóc vàng hoe, vội vàng gọi: "Cảnh sát, mau lên..."

Tiếng nói của gã tóc vàng hoe khựng lại, trợn tròn mắt, sắc mặt không tự chủ được mà trắng bệch.

Lý Uy hôm nay là đến tìm chỗ để uy hiếp người khác, dẫn theo toàn những người đánh giỏi, có vài người còn là huấn luyện viên võ thuật của phòng tập thể hình trong thành phố.

Mấy ngày nay học sinh vừa nghỉ hè, cảnh sát tuần tra gần đây nhiều. Cố ý bảo gã canh gác, chính là để phòng trường hợp cảnh sát đến, lập tức báo tin, dù đánh thế nào cũng phải rút lui chiến lược trước.

...

Nhưng mà bây giờ xem ra không dễ rút lui như vậy.

Gã tóc vàng hoe sợ đến nỗi chân mềm nhũn, lảo đảo lùi hai bước, đột nhiên quay người chạy như điên về phía sau: "Cảnh sát! Cảnh sát, cứu mạng..."

Vu Sanh nghe thấy tiếng gọi, bỏ lại người cuối cùng, vỗ tay, ngẩng đầu, thong thả đứng thẳng.

Lâu nay bị kéo đến tuyến đầu của đủ loại cuộc ẩu đả, cậu có không ít kinh nghiệm đối phó với loại chuyện này.

Những người trên mặt đất trong lúc này vẫn chưa bò dậy được, Vu Sanh phủi phủi lớp bụi bám trên áo khoác đồng phục, kéo khóa áo chỉnh tề lên cổ, kéo kéo áo, lùi lại vài bước.

Bước chân cậu đột ngột dừng lại.

Lúc nãy người quá đông, chen chúc hỗn loạn, cậu còn chưa để ý bên cạnh lại còn đứng một người nữa.

Cao gầy, mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền, không mặc đồng phục, tay áo sơ mi đơn giản gấp hai nếp.

Một tay cắm trong túi quần dài, lộ ra một đoạn cổ tay trắng muốt rõ ràng.

Tay phải còn cầm một phần bánh tráng Jian Bing tà giáo vừa mới mua, nóng hổi thơm phức, thêm xúc xích nướng giòn và đậu phụ.

Có thể còn thêm thịt gà rán.

Tà giáo. (*)

(*): Bánh tráng Jian Bing được biết đến như một loại bánh crepe đặc trưng ở đất nước Trung Quốc có hương vị khó lẫn so với bất cứ món ăn vặt nào nơi đây. Món bánh tráng này được mọi người ưa thích là bởi vì độ giòn tan, nóng hổi khi mới ra lò hào quyện với nhân bánh bùi bùi của nó, nếu nhân bạn ko làm theo kiểu truyền thống, bạn nhét lung tung vào, bạn thích cái gì bạn nhét làm nhân thì gọi là 邪教 tà đạo, tà giáo, cái gì ko chính quy thì là tà đạo ấy.

Áo sơ mi đen đối diện với ánh mắt của Vu Sanh, nhướng mày, thân thiện cười với cậu.

Đôi mắt hắn dài và hẹp, ẩn sau cặp kính, đuôi mắt hơi vểnh lên, khiến màu mắt trông càng thêm sâu thẳm.

Phong thái nho nhã lạnh nhạt lười biếng bẩm sinh, nhưng lại bị nụ cười bất ngờ đó làm mờ đi, nhanh chóng chuyển thành sự hiền lành vô cùng mê hoặc.

Trong lòng Vu Sanh đột nhiên dâng lên một cảm giác cảnh giác mãnh liệt.

Giác quan của cậu luôn khá đáng tin cậy, sự cảnh giác này tuy đến bất ngờ, nhưng chắc chắn đã chứng minh rằng người trước mặt này, toàn thân đều toát ra khí chất "Tôi là học sinh giỏi", thực ra không vô hại như vẻ bề ngoài.

Vu Sanh nheo mắt, đầu lưỡi vô thức liếm nhẹ răng nanh.

Đèn đỏ xanh nhấp nháy, tiếng còi cảnh sát từ góc phố vọng laih.

Gã tóc vàng hoe sợ đến mất hồn, sớm chạy mất dạng. Cảnh sát nghe thấy tiếng khóc la tìm đến, nhìn thấy một đám người nằm la liệt trên mặt đất hỗn loạn, không khỏi nhíu mày, ngẩng đầu: "Chuyện gì xảy ra vậy?!"

Vu Sanh liếc nhìn người mặc áo sơ mi đen.

Trong việc đánh nhau bị bắt, Vu Sanh luôn có một lợi thế bẩm sinh không thể bỏ qua. Học cấp ba được hai năm, đánh nhau lớn nhỏ không biết bao nhiêu, đến giờ vẫn chưa viết được mấy bản kiểm điểm.

Bởi vì so với thành tích chiến đấu oai hùng đánh khắp trường, Vu Sanh trông thực sự hiền lành vô hại quá mức.

Còn ngoan.

Mắt tròn hai mí, lông mi còn dài. Các đường nét đều thanh tú ôn hòa, vừa mở miệng, răng nanh bên phải liền không cam lòng mà lộ ra một chút nhọn nhọn.

Dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần cậu mặc đồng phục đứng một bên, đa phần đều được coi là thiếu niên vô tội đi ngang qua, được an ủi và đưa về trường học một cách tử tế.

Theo lý lẽ lần này cũng có thể giả vờ như không biết gì, nhưng mà đánh nhau xong rồi, đột nhiên không biết từ đâu lại xuất hiện thêm một nhân chứng.

Vu Sanh nhíu mày, giữa việc lợi dụng lúc cảnh sát không chú ý uy hiếp đối phương hợp tác một phen và tìm cơ hội trực tiếp bỏ chạy, cậu cân nhắc, ánh mắt quét qua người mặc áo sơ mi đen, quay đầu lại: "Lúc nãy có người đánh nhau, tôi đi thi, tình cờ đi ngang qua."

Gã đầu tóc rối bù còn chút hơi thở, tức giận đến mức muốn chết, vùng vẫy muốn đứng dậy: "Nói bậy! Chính là cậu ta động tay! Cảnh sát, chính là thằng nhóc này... Chính là cậu ta đánh! Cậu ta mẹ nó nói dối..."

"Im miệng!"

Cảnh sát bị làm phiền đến đau đầu, quát lớn một tiếng, nhìn hai người mỗi người một lời.

Trong lòng anh ta đã mơ hồ nghiêng về một phía, liếc nhìn xung quanh, thấy ở góc tường còn đứng một người, vẫy tay: "Cậu cũng qua đây! Nói xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Vu Sanh nhấc mắt lên.

Áo sơ mi đen đứng thẳng, đi tới, đôi mắt dài và hẹp ẩn sau cặp kính, ánh mắt hứng thú lướt qua người Vu Sanh.

"Họ đánh nhau, cậu ấy đi ngang qua, tôi nhìn thấy.”

Người mặc áo sơ mi đen lên tiếng, tay trái rút ra khỏi túi, ngón tay thon dài chỉ về phía mặt đất, giọng điệu thành khẩn: "Sợ đến nỗi bánh bao của cậu ấy đều rơi xuống đất rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro