[1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nonie, phiền em cho anh biết đây là ai được không?"

Seungcheol hỏi khi nhìn vào vị người lai mèo có dáng người cao gầy đang khom người sau lưng Vernon, run rẩy vì lạnh hoặc vì gặp người lạ. Chắc lí do chính nhất là tại gặp người lạ rồi.

"Em tìm thấy anh ấy trên đường về nhà, hyung, anh ấy yếu lắm, em không thể để anh ấy ở đó được."

Đó là cách mà vị người lai mèo kia biết được tại sao anh lại đứng ở giữa phòng phòng khách của con người, không biết phải làm gì hay nói gì. Với con người, những người lai chỉ giống như những loài thú cưng với trí thông minh, họ được lai tạo để thỏa mãn nhu cầu của con người về những thú cưng có khả năng hiểu lời nói của con người và hoàn toàn làm theo trong khi vẫn giữ được vẻ ngoài xinh đẹp với những đặc điểm của thú như tai cụp, đuôi, có thể sủa hay kêu meo meo.

Được coi như thú cưng, người lai không có quyền để tự bảo vệ mình khỏi bất kỳ sự đối xử tồi tệ nào do con người gây ra, tất cả những gì họ có thể và bổn phận phải làm là nghe lời, đối tốt với con người và hy vọng cuộc sống của họ sẽ không trở nên tồi tệ.

Vị mèo lai càng lúng túng khi anh đứng trước không chỉ một mà là ba con người và không còn gì có thể tệ hơn việc anh đang không ngừng run rẩy như một chiếc lá sắp rụng trên cây, phần là do anh đã ở trong cái rét với trạng thái gần như đóng băng.

Người tìm thấy anh sau đó đi đến một nơi nào đó trong nhà và mang về một chiếc chăn lớn và - trước sự ngạc nhiên của người lai - cậu ấy đắp nó lên cơ thể đang run rẩy của anh.

"Đây, cái này sẽ giữ ấm cho anh. Nào, chúng ta ngồi xuống nói chuyện nhé"- Cậu nói, chỉ tay về phía chiếc ghế dài nơi những người khác đang ngồi, người lai làm theo lời nói của cậu.

Tất cả họ đều cố kìm lại tiếng thở dài khi nhìn thấy người lai ngồi trên sàn, cuộn tròn người lại trong khi vẫn nắm chặt lấy chiếc chăn mà anh vừa nhận được như thể đó là phao cứu sinh của mình, tránh nhìn trực tiếp vào bất kỳ người nào ở đây.

"Vậy nên... Em nói rằng em đã tìm thấy cậu ấy ở trên đường à?" - Seungcheol, người đàn ông với nước da trắng, đôi mắt rũ xuống được bao quanh bởi hàng mi dài và dày, hỏi người mà anh gọi là "Nonie"

"Vâng, anh ấy trông thật mỏng manh và với cái lạnh như này em nghĩ mình nên đưa anh ấy về nhà...Thôi nào hyung, anh không thể bắt em để anh ấy chịu đựng trận tuyết lớn này một mình được." - Vernon nói, có chút nhõng nhẽo.

"Không, không ai bắt em làm vậy hết..." - Một người đàn ông khác, người có làn da rám nắng, cuối cùng cũng lên tiếng - "Nhưng chúng ta cũng không thể bắt buộc, ừm, anh ấy, đúng chứ. Điều gì sẽ xảy ra nếu người chủ của anh ấy đang tìm anh ấy, Nonie? Họ có thể cho rằng em đã trộm anh ấy, em biết mà."

"Tôi không có chủ, thưa ngài."

Đó là lần đầu tiên chú mèo kia nói chuyện với họ và một lần nữa thành công thu hút sự chú ý của họ vào anh, nửa sững sờ khi nghe anh cất giọng, nửa ngạc nhiên bởi giọng nói trầm, thấp bất ngờ của anh.

"Anh hiểu rồi." - Seungcheol gật đầu - "Cậu có mang theo giấy tờ tùy thân không? Có phiền không nếu tôi kiểm tra qua?"

Sau đó, mèo kia lấy trong ví ra một tấm thẻ, lặng lẽ đưa cho người đàn ông có đôi mắt hơi sụp xuống, có vẻ như anh là chủ ở này. Mọi người lai phải mang theo chứng minh thư của riêng mình và xuất trình bất cứ lúc nào con người yêu cầu. Ngày sinh, nơi sinh, giới tính, thông tin cá nhân cơ bản của họ được in ở đó, khá giống thẻ căn cước của con người ngoại trừ việc nó không có bất kỳ công dụng nào khác ngoài việc để con người kiểm tra họ. Giống như kiểm tra một thứ trước khi mua.

Cảm giác hơi bị xâm phạm khi có tận ba người nhìn chằm chằm vào ID của mình nhưng dù sao thì anh cũng quen rồi. Bị kiểm tra là chuyện thường gặp nhất trong cuộc sống của một người lai và đối với một kẻ bị chuyển sở hữu từ người này qua người khác như anh thì nó chẳng còn gì phải khó chịu nữa. Anh chỉ là không thực sự hứng thú với những gì con người định nói tiếp theo.

"Jeon Wonwoo... Mèo Anh lông ngắn, sinh năm 1996. Ồ, anh ấy là lớ-" - Trước khi người đàn ông với làn da hơi ngăm đó có thể nói xong, Vernon đã dùng lực bịt miệng anh lại.

"Mingyu-hyung, đừng nói thế! Argh!! Gớm quá đó hyung!" - Vernon kêu lên khi thấy lưỡi Mingyu quét một đường trên lòng bàn tay mình, buộc cậu phải buông anh ra.

"Ugh, em đã rửa tay trước khi về nhà chưa thế??"- Mingyu bịt miệng- "Và anh chỉ muốn nói rằng anh ấy lớn tuổi hơn anh, thế thôi. Có vấn đề gì à?"

"Mọi người, shhh!" - Seungcheol ngắt lời họ, hơi ép buộc hướng sự chú ý của hai người kia vào người lai đang cuộn tròn trên sàn với vẻ mặt xám xịt.

Wonwoo - chàng trai lai mèo trong cuộc trò chuyện, cái nhăn mặt không giấu đi nổi trước những lời bàn tán về tuổi tác của mình. Anh vô thức bấu chặt lấy tấm chăn cho đến khi các khớp ngón tay trắng bệch.

Tuổi tác là một điều quan trọng đối với người lai. So với con người, họ có tuổi thọ ngắn hơn nhiều, trung bình là ba mươi lăm năm và tối đa là bốn mươi. Nhưng hiếm có người lai nào có thể sống đến cuối độ tuổi ba mươi vì họ có thể sẽ bị bỏ rơi hoặc vứt lại một nơi nào đó có tác dụng như một nơi tạm trú bởi chủ của mình trước khi họ thật sự đến độ tuổi đó. Những người lai không còn trẻ với những yêu cầu nhận nuôi ít ỏi cuối cùng sẽ chết sau vài tháng ở trong nơi tạm trú vì không một ai nhận nuôi họ.

Sự lão hóa bắt đầu xuất hiện vào những năm giữa của tuổi hai mươi và người lai sẽ được coi là già, tuy nhiên nó không ảnh hưởng quá nhiều đến vẻ ngoài của họ, chỉ là cơ thể của họ sẽ không còn quá nhanh nhẹn như lúc trước và chỉ điều đó thôi cũng đủ để người chủ chọn một người lai mới và bỏ người cũ trước khi họ chết trong tay người chủ của mình.

Wonwoo đang ở độ tuổi ngoài hai mươi và cơ thể của anh có hơi thiếu linh hoạt một cách rõ rệt, từ chỗ có thêm một vài sợt tóc màu trắng cho đến việc anh phải mất một lúc để nhận ra chủ nhân của mình, thị lực của anh cũng trở nên kém hơn, khiến anh và chủ nhân cuối cùng của mình xảy ra một vài vấn đề cho đến khi họ quyết định bỏ anh xuống một con phố xa lạ mà không có gì ngoài bộ quần áo sờn cũ và chứng minh thư, một mình trong một ngày tuyết rơi dày như này.

Đó cùng là lúc Vernon tìm thấy anh.

Những người này có lẽ sẽ không muốn một người lai già đâu, chàng trai đó chỉ mang anh đến đây vì thương hại và ngay khi biết tuổi của anh, họ có thể đuổi anh đi, Wonwoo nghĩ. Trước khi điều đó xảy ra, có lẽ anh nên xin một đặc ân...Ít nhất họ cũng đủ tử tế để cho một người lai đi lạc vào nhà của họ một đặc ân mà, phải không?

"Thưa ngài..." - Anh cất tiếng, và ngay lập tức mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh - "Tôi chân thành cảm ơn sự hào phóng của ngài vì đã cho tôi vào nhà ngài... Tôi hy vọng ngài không phiền nếu tôi nhờ ngài chỉ đường cho tôi đến nơi tạm trú gần nhất. Tôi sẽ không làm phiền ngài sau chuyện này nữa, tôi xin lỗi" - Wonwoo loạng choạng đứng dậy.

"Tại sao anh lại hỏi vị trí nơi tạm trú?" - Mingyu hỏi, hơi ngạc nhiên.

"Tôi sẽ ở lại đó." - Wonwoo nói với vẻ mặt tỉnh bơ.

"Đợi đã, thật đấy à? Anh có biết chuyện gì sẽ xảy ra với..uh,--" - Chàng trai với làn da rám nắng lắp bắp khi Seungcheol huých vào khuỷu tay cậu một cái.

"Tôi biết. Không sao đâu. Tôi đã sẵn sàng cho mọi thứ." - Anh cười dù không giấu được nỗi buồn trong mắt.

"Không, anh sẽ không đến đó." - Đột nhiên, Vernon lên tiếng - "Anh cứ ở đây đi, em sẽ cho anh ở lại."

Chỉ với câu nói đó, cậu đã khiến Seungcheol Mingyu và thậm chí cả Wonwoo ngạc nhiên tới mức họ cảm tưởng mồm họ chạm xuống sàn vậy.

"Nonie, em nghiêm túc chứ?" - Seungcheol hỏi thay Mingyu và có lẽ cả Wonwoo - người cũng đang có câu hỏi tương tự trong đầu.

"Ừm, ý em là vậy đó hyung. Anh có nhớ lần anh và Mingyu-hyung hứa sẽ mua cho em một chú mèo con vào sinh nhật tới của em không?" - Các hyung của của cậu ngơ ngác gật đầu, tất nhiên, họ nhớ chứ.

"Vậy em sẽ chọn anh ấy làm quà sinh nhật sớm cho mình." - Hay nói cách khác là cậu chỉ thông báo điều mình làm.

Seungcheol và Mingyu im lặng một lúc.

Wonwoo nghĩ mọi chuyện sẽ theo lẽ tự nhiên thôi. Họ sẽ không đồng ý với điều đó, họ sẽ không chấp nhận anh. "Nonie" muốn có một chú mèo con, không phải một người lai "sắp-hết-hạn-sử-dụng". Tốt hơn hết là anh nên tới căn hầm để trú ẩn thay vì làm phiền họ lâu hơn nữa.

"Em ổn với cái này. Ý em là, bọn mình đã hứa với Vernonie và em cũng không có thích ý tưởng để anh ấy đến cái nơi tạm trú kia. Anh thì sao? " - Mingyu nói rồi nhìn Seungcheol, chờ ý kiến ​​của anh.

Seungcheol nhíu mày, giả vờ suy nghĩ thật thận trọng cho đến khi cả hai đứa em anh đều hướng đôi mắt cún con về phía anh, khuôn mặt anh giãn ra ngay sau đó và nở một nụ cười.

"Được rồi, được rồi, anh cũng đồng ý với Mingyu. Nhưng chúng ta cũng phải lắng nghe ý kiến ​​của Wonwoo nữa. Nên là, Wonwoo, em nghĩ sao? Em có muốn ở lại đây với bọn anh không?" - Seungcheol, cùng những người khác, quay sang chú mèo lai, đồng thời cũng hướng đôi mắt cún con của họ về phía anh.

"..... Có ổn không? Tôi có quyền lựa chọn ư?" - Wonwoo hỏi họ đầy hoài nghi.

"Tất nhiên rồi. Đó là lý do tại sao bọn em hỏi anh mà. Bọn em không muốn ép buộc anh phải ở lại hay làm trái mong muốn của anh."- Vernon gật đầu trấn an. Cậu sẽ không nói cậu muốn anh mèo ở lại đây đến nhường nào đâu.

"Vậy, tôi có thể ở lại đây không? Tôi là một người lai không còn trẻ gì nữa, điều đó có ổn không thưa ngài? - Wonwoo nhỏ giọng hỏi, gần như là không nghe được.

"Em có thể thoải mái ở lại mà. Và đừng lo lắng về tuổi tác của mình, dù sao thì không ai trong bọn anh thực sự quan tâm đến nó đâu." - Seungcheol cười khúc khích.

"Vậy tôi sẽ nhận được chăm sóc của ngài. Tôi hứa tôi trở nên có ích cho ngài. Xin hãy cho tôi biết nếu ngài muốn tôi làm bất cứ điều gì."

Nếu không phải Mingyu ngăn cản thì lúc đó chú mèo kia đã cúi đầu sâu hơn nữa để tỏ lòng biết ơn với họ rồi.

"Trời ơi, làm ơn bỏ mấy cái từ "ngài" đó đi." - Mingyu rên rỉ - "Hãy cứ gọi tên của nhau thôi, được chứ? À, bây giờ chúng ta nên giới thiệu đàng hoàng vì chúng ta sẽ sống cùng nhau mà! Em trước! Em là Kim Mingyu, sinh ra ở Anyang, nhỏ hơn anh một tuổi nên em sẽ gọi anh là Wonwoo-hyung nhé. Rất vui được gặp anh, hyung." - Chàng trai rám nắng nói với nụ cười rạng rỡ, khoe những chiếc răng nanh nhọn hoắt làm Wonwoo thấy cậu giống như một chú cún ấy.

"Em là Hansol Vernon Choi, hay Choi Hansol, kém Mingyu-hyung một tuổi và là người trẻ nhất ở đây, là con lai Hàn Mỹ. Anh có thể gọi em là Vernon, Hansol hay bất cứ thứ gì ngoại trừ "ngài". Hãy để chúng ta trở thành bạn bè, chứ không phải chủ và thú cưng, được không Wonwoo-hyung?" - Biểu cảm của Vernon chẳng thay đổi gì nhưng đôi mắt màu hạt dẻ của cậu ấy mang lại cho anh cảm giác rằng cậu thật ấm áp và tốt bụng.

Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng là chàng trai có vẻ già nhất trong số bốn người họ: "Anh tên là Choi Seungcheol. Sinh năm 1995 nên anh là người lớn tuổi nhất ở đây, em có thể gọi anh là Seungcheol-hyung thậm chí là Cheolie, anh không để bụng đâu."

Nói đoạn anh dừng lại đập vào gáy Mingyu khi thấy mặt cậu biến dạng khi anh nói "Cheolie", người trẻ hơn la oai oái nhưng cuối cùng vẫn bị phớt lờ - "Nếu em cần bất cứ thứ gì, đừng ngại nói với bất kỳ ai ở đây. Và làm ơn đừng nói chuyện với bọn anh như thể bọn anh là chủ của em hay gì đó tương tự, hãy cứ bình thường, như những người bạn. Em có thể đặt câu hỏi, có thể nói lên suy nghĩ của mình. Em có thể than phiền về gì đó. Bọn anh tôn trọng không gian cá nhân và quyền tự do cá nhân trong gia đình này, con người cũng như người lai. Không có sự hạn chế nào đối với việc sử dụng đồ dùng trong nhà, mọi thứ đều có thể tự do sử dụng ở đây, em không cần phải phục vụ bọn anh để có được sự cho phép. Đó là tất cả những gì cần nói lúc này, anh nghĩ vậy. Oh, và chúng ta sẽ có bữa trưa sớm đấy, muốn ăn cùng tụi anh không Wonwoo?"

Seungcheol đề nghị, hàng mi rung rung khi anh cười. Trông có vẻ gượng ép nhưng đó nụ cười đáng yêu nhất.

"Được rồi."

Sau tất cả, Wonwoo không ngờ rằng mình sẽ được một người lạ đưa về nhà và có một cuộc sống mới trong một gia đình tử tế cùng với những người tử tế ngay sau từng ấy chuyện. Tất cả diễn ra đột ngột chỉ trong một buổi sáng đầy tuyết và như một thước phim vội vàng.

_________________________________

Wonwoo không mất nhiều thời gian để thích nghi với cuộc sống mới với Vernon, Seungcheol và Mingyu vì tất cả bọn họ đều tốt bụng và hiểu cho anh. Vì nhà của họ không còn phòng trống nên họ đã đề nghị chia sẻ phòng của họ với anh, cả ba người họ. Do đó, Wonwoo đã chuyển từ phòng này sang phòng khác mỗi ngày, ngủ chung giường (ngủ theo đúng nghĩa đen của nó) với tất cả bọn họ và họ vui vẻ đồng ý.

Tất cả bọn họ bao gồm cả Wonwoo đều có những tính cách khác nhau nhưng lại hợp nhau đến không ngờ và nó khiến Wonwoo không khỏi ngạc nhiên.

Vernon, người anh phần lớn thời gian cho, là một cậu bé dễ gần. Cậu ấy dường như rất hay lạc vào thế giới của riêng mình và khá tệ trong việc chăm sóc bản thân nên Seungcheol và Mingyu đã dành cho cậu ấy rất nhiều sự chăm sóc. Trái ngược với thái độ vô tư và lãnh đạm của mình, cậu ấy rất quan tâm đến những người xung quanh và không ngại đứng ra bảo vệ họ, giống như cách cậu ấy nói rằng mình sẽ nhận nuôi Wonwoo. Vernon không hẳn là kiểu người sẽ dính lấy ai đó mọi lúc mọi nơi nhưng thật lạ là cậu ấy lại bỏ ra nhiều thời gian để biết nhiều hơn về Wonwoo.

Điều này chẳng còn lạ với Wonwoo nữa khi thấy cậu thổ lộ với anh rằng cậu ấy yêu mèo bằng vẻ mặt ngây thơ đến mức anh cho rằng chẳng ai hơn được cậu hết. Từ giây phút đó, Wonwoo biết rằng bản thân anh thực sự không thể từ chối yêu cầu được ôm anh của Vernon mỗi khi họ ngồi trên chiếc ghế dài. Anh mèo lai thậm chí còn để cho người trẻ hơn vuốt ve đôi tai và cái đuôi mượt như nhung của mình, thích thú trước sự tò mò của cậu nhóc.

Việc gãi tai của Wonwoo bằng cách nào đó đã trở thành một việc làm không thể thay thế trong thói quen hàng ngày của Vernon. Cả hai đều ít nói, và nếu họ có một cuộc trò chuyện, sẽ chủ yếu là về Mingyu và Seungcheol. Vernon sẽ kể cho anh nghe về cách họ gặp nhau, cách họ quyết định chuyển đến sống cùng nhau, những khoảnh khắc đáng nhớ giữa họ, những điều nhỏ nhặt và ngớ ngẩn. Anh mèo lai thầm ghi nhớ trong đầu ánh mắt trìu mến trong đôi mắt màu hạt dẻ tuyệt đẹp của người kia.

Trong khi Wonwoo và Vernon có cùng khiếu hài hước và thái độ thoải mái, thì với trường hợp của Mingyu cứ như là áp dụng sai công thức.

Cậu trai đó như một người khổng lồ, cao 1m87 với dáng người to xác, ồn ào và hòa đồng. Tuy nhiên cậu nhóc lại sở hữu trái tim của một chú cún con, dính người, nhõng nhẽo và vụng về. Mingyu làm gì cũng dồn 100% sức lực vào đó, kể cả nếu việc đó chỉ là làm thân với Wonwoo. Hai người khác nhau ở hầu hết mọi khía cạnh trong tính cách, một người hướng nội ít nói với vẻ ngoài yếu ớt và một người hướng ngoại với nụ cười tươi, là tia nắng của gia đình.

Do đó, ban đầu họ có một khoảng thời gian khá khó xử khi Mingyu sợ bản thân nói quá nhiều trong khi Wonwoo chẳng tìm được gì để nói chuyện với cậu nhóc to lớn. Tuy nhiên, càng dành nhiều thời gian bên nhau, họ càng cảm thấy đủ thoải mái để biết rằng được là chính mình và người kia cũng ổn với điều đó. Mingyu có thể nói chuyện thoải mái trong khi nấu một bữa ăn thịnh soạn và Wonwoo sẽ chỉ ngồi im lặng trước đảo bếp lắng nghe cậu bé nói và ngưỡng mộ tài nấu ăn của cậu.

Mingyu đã nghĩ gì khi mà cậu có hàng tá thứ để nói như vậy nhỉ? Chắc chắn là càm ràm về mấy phương pháp ăn kiêng khắc nghiệt của Seungcheol hay mấy lần Vernon không dọn phòng và sắp xếp lại đồ đạc của cậu nhóc. Đôi khi điều đó khiến Wonwoo tự hỏi liệu Mingyu có phải là một người lai cún trong kiếp trước hay không? Khi nhìn vào ánh mắt lấp lánh đầy yêu thương của cậu và cách cậu lao vào người khác, cho họ cái ôm chặt nhất từ ​​trước đến nay và không chịu buông tay dù cậu là người phàn nàn nhiều nhất . Như một chú cún con ngập trong sự yêu thương.

Là người lớn tuổi nhất trong số họ khiến Seungcheol trở thành người có trách nhiệm và đáng tin cậy nhất. Nhưng điều đó không dừng được việc anh ấy sẽ có những hành động dễ thương và được chiều chuộng bởi những người khác. Cái việc thử làm những điều dễ thương của anh ấy có ảnh hưởng khác nhau tùy thuộc vào đối tượng.

Ví dụ: Vernon sẽ cười lớn, còn Mingyu sẽ nhăn mặt và sau đó một trò đùa trẻ con giữa cậu ấy và Seungcheol sẽ xảy ra. Trong khi đó, Wonwoo sẽ vui vẻ tận hưởng sự hỗn loạn diễn ra trước mắt mình, nhai tóp tép một ít đồ ăn vặt do Vernon đưa. Giống như Mingyu, Seungcheol có một tính cách ngọt ngào và rất tình cảm so với cái vẻ ngoài to xác của mình. Anh yêu thích việc hôn, ôm và cưng nựng mọi người trong nhà, đặc biệt hơn một chút với Mingyu vì có lẽ anh thấy tiếng lẩm bẩm và than vãn của cậu khiến anh thấy buồn cười. Dù cho người lớn tuổi nhất hay thường hùa theo mấy trò dở dở ương ương của mọi người thật, nhưng anh cũng sẽ chuyển sang chế độ như một người đứng đầu khi có bất kì điều gì xảy ra với họ và bảo vệ đến mức hơi quá.

Bất cứ ai nói xấu về niềm đam mê âm nhạc của Vernon hay làn da hơi ngăm của Mingyu hay thậm chí là tuổi tác của Wonwoo, Seungcheol sẽ luôn sẵn sàng đến là đón, đụng là chạm với từng người cho đến khi họ học được cách quản lí cái mồm của mình lại.

Wonwoo vẫn còn nhớ rất rõ ngày Mingyu nói rằng cậu ấy đã bị một nhiếp ảnh gia tại công ty người mẫu nơi cậu làm việc nói những lời cay nghiệt về màu da của mình, ba người họ đã phải ngăn Seungcheol lại để anh không lộn tung cái chỗ đấy lên. Trông cứ buồn cười thế nào, khi sự giận giữ cháy phừng phừng trong mắt anh bỗng dịu đi thành ánh mắt lo lắng và trìu mến nhất khi anh quay sang nhìn những người trẻ hơn.

Tóm lại, ba người trong gia đình này không thể phủ nhận là họ có tình cảm với nhau nhưng bằng cách nào đó họ vẫn nghĩ họ chỉ là bạn cùng nhà không hơn không kém. Và người duy nhất thực sự nhận ra được điều đó là ai? Con người lai mèo mới đến đây được một tháng - Jeon Wonwoo. Đôi khi Wonwoo tự hỏi liệu có phải do anh quá nhạy bén và tinh ý hay vì ba người đó chỉ là những kẻ ngốc. Chà, cũng có có thể là cả hai.

.

Rồi cũng sẽ đến một lúc khi mà cả con người và người lai đã đủ thoải mái với nhau để nói về những chuyện... riêng tư hơn, và đó là lúc Wonwoo cảm thấy đau đầu.

Chẳng hạn như Vernon nhìn thấy Seungcheol trên phố với một người phụ nữ xinh đẹp, trò chuyện vui vẻ các thứ. Ngay sau đó cậu đã về nhà và ôm Wonwoo trên chiếc ghế dài, vùi mặt vào giữa hai bả vai của anh mèo và Wonwoo biết là có chuyện xảy ra rồi.

"Một ngày nào đó Seungcheol-hyung sẽ kết hôn và có thể Mingyu-hyung cũng vậy, vận hoa đào của anh ấy như khiến cô gái nào cũng sẽ phải lòng anh ấy vậy." - Cậu lắc đầu với một nụ cười gượng gạo - "Rồi sẽ chỉ còn hai chúng ta, nhưng điều đó nghe có vẻ hay nhỉ, hyung?"

Wonwoo không trả lời, vì dù sao anh có cảm giác cậu cũng không cần câu trả lời.

"Em có ích kỷ quá không khi nói rằng em không muốn bất kỳ điều gì kết thúc như vậy? Em muốn chúng ta, tất cả chúng ta, cứ tiếp tục như thế này cho đến một thời gian lâu hơn nữa... Đó là điều không thể, phải không?"

Đó là lần đầu tiên em út trông đau đớn và nhỏ bé đến vậy. Có gì đó bên trong thúc giục Wonwoo quay lại và dụi đầu vào cằm cậu, cho cậu cơ hội vuốt ve bộ lông mềm mại của đôi tai mèo mà cậu yêu thích.

"Đó không phải ích kỉ Nonie. Bất cứ ai cũng muốn giữ những thứ và những người quý giá với họ, điều đó là bình thường, không sao đâu." - Wonwoo khẽ lẩm bẩm trong lồng ngực của người trẻ hơn.

Vernon ậm ừ. Chú mèo kia có thể nghe thấy tiếng cậu thầm thì: "Cảm ơn, hyung." trước khi cả hai im lặng, ôm chặt lấy nhau trong khi lắng nghe nhịp đập của hai trái tim.

Cả hai cùng ngủ thiếp đi và khi họ thức dậy, với một chiếc chăn mà trước đó nó không hề có ở đó. Chiếc chăn có cùng màu xám với bộ ga giường của Mingyu.

.

Có một khoảng thời gian Mingyu không hoạt bát như mọi khi, cậu sẽ thở dài không ngớt trong khi nấu ăn. Dường như tâm trí cậu đang dồn hết vào một nơi khác. Chú mèo nào đó có thể cảm nhận được sự đau khổ tỏa ra từ chàng trai to lớn kia, và điều đó lộ rõ khi Mingyu ngồi đối diện với Wonwoo, lơ đãng cầm bất cứ thứ gì cậu có trong tay rồi chọc chọc thức ăn của cậu ấy. Rõ ràng là không có cảm giác muốn ăn. Khi một người dành tình yêu lớn không gì đọ được cho đồ ăn mà lại không muốn ăn gì, bạn sẽ biết vấn đề nghiêm trọng đến mức nào.

"Em có vẻ không ổn lắm... Một ngày làm việc tồi tệ à?" - Wonwoo hỏi, vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm. Việc anh mèo bắt đầu cuộc nói chuyện trước là điều bất thường, đặc biệt là với Mingyu. Nhưng nhìn thấy tình trạng của cậu nhóc, anh có cảm giác rằng mình phải làm vậy. Mingyu có thói quen giữ kín mọi chuyện khi gặp khó khăn, đó là sự thật mà ai trong nhà này cũng ít nhiều thừa nhận.

"Huh? À, ừm, không... Không hẳn... Chỉ là, có một số chuyện xảy ra... Và em không thể gạt nó ra khỏi tâm trí mình."

"Lại là nhiếp ảnh gia sao?"- Giọng Wonwoo nghe như bị quỷ nhập, tai anh rung lên khó chịu và đuôi cũng vậy. Đây là những người tử tế nhất mà anh từng biết và cái ý tưởng ai đó nói xấu họ không phù hợp với anh. Tuy anh là một người lai và hầu như không có bất kỳ quyền nào, đúng thế, nhưng ít nhất anh có răng nanh và móng vuốt, nên là thỉnh thoảng anh cũng muốn sử dụng chúng lắm.

"Không, không hyung, em thề là không liên quan gì đến gã ta đâu, bỏ cái ánh mắt đó đi, anh làm em sợ đấy. Đôi khi sự bảo vệ của anh cứ như Cheolie-hyung ấy." - Mingyu bĩu môi nhưng cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ - "Gã đó không hề nhắn tin với em dù chỉ một lần kể từ sau vụ đó, đừng lo lắng."

"Vậy tại sao cái mặt lại dài ra như cái bơm thế?"

"Một cô gái khác đã tỏ tình với em." - Cậu thở dài - "Em đã từ chối cô ấy một cách lịch sự nhưng cô ấy cứ làm phiền em. Hỏi tại sao em không bao giờ chấp nhận bất cứ ai ngay cả khi em còn độc thân... Và em nhận ra rằng em không thể giải thích cho cô ấy hiểu..."

"Vậy lí do là?"

"Bởi vì... Em phải nói gì với cô ấy đây?? Rằng em đã để mắt đến hai anh chàng này trong nhiều năm nhưng vẫn chỉ là bạn cùng nhà. Và thế quái nào em có thể giải thích rằng em yêu cả hai người họ cùng một lúc???"

Mingyu cáu kỉnh nói và nhanh chóng nhận ra những gì mình vừa thốt ra, cậu nhóc lúc đó trông có vẻ xấu hổ, che miệng không thể tin được. Trong khi đó, Wonwoo vẫn thản nhiên như mọi khi, anh chỉ ậm ừ rồi tiếp tục ăn như không có chuyện gì xảy ra. Ừ kiểu gì thì anh chẳng biết.

Sau đó là cảnh Mingyu cầu xin anh mèo đừng nói với ai, đặc biệt là Seungcheol và Vernon. Cậu sẽ không để Wonwoo yên cho đến khi con mèo kia đồng ý thực hiện lời thề bằng ngón út với cậu. Đó là điều trẻ con nhất mà Wonwoo từng làm nhưng anh không thể phớt lờ đôi mắt cún con to tròn buồn bã của Mingyu đang nhìn anh như thể sắp khóc được.

.

Seungcheol luôn tìm cách về nhà sớm để ăn tối với mọi người, từ chối gần như tất cả các lời mời dự tiệc. Trong một dịp rất hiếm hoi, anh về nhà muộn, vào lúc gần như mọi người đã đi ngủ, với tình trạng say khướt. Và hơn hết. Khỏi cần phải nói, anh đã mất cảnh giác trước chú mèo lai có ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thẳng vào anh và nhìn thấy mọi điều nhỏ nhặt mà anh đang cố ở giấu sâu bên trong.

"Wonwoo? Anh tưởng em đi ngủ rồi chứ?"

"Hôm nay em ngủ chung giường với anh, không có anh thì em không đi ngủ đâu."

Wonwoo không dính người, không hề. Chỉ là anh đã quen với hơi ấm của họ thôi, là vậy đấy.

Seungcheol chậm rãi chớp mắt trước khi tặng cho chú mèo một nụ cười trông có vẻ mệt mỏi vốn là đặc trưng của anh, mặt anh đỏ bừng vì rượu.

"Ôi, Wonu, anh rất xin lỗi. Đây, hãy để hyung ôm em thật chặt và hôn em bù đắp cho điều đó nhé. Tới đây nào~" - Người đàn ông lảo đảo đến chỗ của Wonwoo trong khi làm bộ mặt ngốc ngốc muốn hôn khiến bạn mèo lai phải co rúm người lại.

"Anh say rồi, không, đừng lại gần em, anh có mùi khó chịu lắm... Argh!!" - Con mèo rít lên khi Seungcheol định lảo đảo về phía cậu, suýt chút nữa thì cậu bị đè bẹp dưới sức nặng của người kia. - "Nhấc cái mông và cái người nặng mùi rượu của anh ra khỏi người em ngay!" - Cậu cố đẩy anh ra nhưng Cheol không nhúc nhích.

"Hãy để anh như thế này, làm ơn, một chút thôi." - Người lớn hơn nói, không hiểu sao giọng anh như run lên nên Wonwoo đành chịu thua và để người đàn ông nằm dài trên người mình.

"Anh đã giúp một đồng nghiệp mua quà cho đám cưới của anh trai cô ấy vì cô ấy không biết đàn ông sẽ thích nhãn hiệu nào." - Seungcheol cười khúc khích, say sưa giữa cuộc nói chuyện của mình, hơi thở của anh phả vào gáy mèo, khiến cậu nhăn mặt. - "Cô ấy hỏi đùa anh rằng có phải anh đã bí mật kết hôn hay gì đó không vì anh luôn kiếm cớ để tránh mọi bữa tiệc đêm khuya hết mức có thể. Giống như một người chồng có trách nhiệm, cô ấy nói, ai ở bên anh chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc, cô ấy nói..." - Anh tủm tỉm cười nhưng giọng nói của anh có chút cay đắng.

Wonwoo im lặng, theo bản năng đặt tay lên lưng anh và xoa xoa những vòng dịu êm lên đó. Anh có vẻ buồn lắm.

"Họ sẽ hạnh phúc với anh ư? Liệu họ có bao giờ xem anh như một điều gì khác ngoài hình ảnh một người anh lớn không? Liệu họ có yêu anh giống như cách anh yêu họ không?" - Mèo lai bỗng ngạc nhiên khi cơ thể người nọ rung lên dữ dội với những tiếng nức nở nặng nề, những giọt nước mắt ấm áp rơi trên vùng da cổ. - "Anh muốn mọi thứ cứ tiếp diễn, nhưng anh không muốn tất cả chỉ dừng ở đây nữa. Anh mệt rồi, anh không biết nữa, anh chỉ muốn vậy thôi. Anh nên làm gì bây giờ, Wonwoo à?"

Bạn mèo vuốt ve mái tóc sẫm màu chắc khỏe của Seungcheol cho đến khi tiếng nức nở biến thành tiếng sụt sịt nhỏ.

"Em nghĩ anh nên đi ngủ bây giờ đi, hyung." - Cậu nâng khuôn mặt lấm lem của anh lên rồi lấy ngón tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại.

Seungcheol để Wonwoo dìu mình lên phòng, rồi họ nằm ôm nhau cuộn lại trên giường mặc cho người kia nồng nặc mùi rượu. Cả hai chào đón một ngày mới bằng những lời cằn nhằn không ngớt của Mingyu về việc Seungcheol đã làm lộn xộn mọi thứ như thế nào, và cơn nôn nao kinh khủng chẳng giúp ích được gì cho anh hết. Dù có nhớ sự cố đó hay không, Seungcheol vẫn hành động như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, nên Wonwoo cũng làm ngơ. Cuộc nói chuyện tối hôm đó không bao giờ được nhắc đến nữa.

Ít nhất thì Wonwoo cũng biết người phụ nữ xinh đẹp mà Vernon đã nhắc đến là ai.

Xem nào, ở đây có mấy tên gà mờ đang dành cho đối phương những tình cảm mãnh liệt nhất và mọi dồn nén, ham muốn với khát khao nhiều đến mức khiến người ta nhìn vào cũng đau lòng. Dù sao thì Wonwoo biết tốt hơn hết là nên nói về vấn đề thái độ cư xử của họ, chứ không phải để anh xáo trộn nó lên. Mặc dù không ai trong số họ coi anh như một thú cưng đúng nghĩa, nhưng anh luôn nhớ vị trí của mình, một người lai "sắp-hết-hạn" đang nhận được lòng tốt của con người.

Tuy nhiên việc nhận ra nó là một điều đáng ngưỡng mộ khi mà nhìn thấy họ yêu nhau nhiều đến thế nào? Anh chưa bao giờ yêu cũng như không được yêu, chủ nhân của anh hầu như không quan tâm đến anh ngay từ đầu và anh phục vụ vì đó chỉ là mục đích sống và nghĩa vụ của anh, không hơn không kém. Sau vài tháng sống ở đây, Wonwoo đã học được thế nào là tình yêu khi nhìn thấy Seungcheol, Mingyu và Vernon quan tâm nhau sâu sắc đến nhường nào, cách họ bảo vệ và hỗ trợ những người thân yêu của mình.

Cái cách mà Vernon cứ nói với những người lớn hơn rằng họ là ai cũng được, rằng họ không phải thay đổi để phù hợp với tiêu chuẩn của người khác.

Cách Mingyu cố gắng nấu những bữa ăn ấm áp và thịnh soạn cho hai người kia mặc dù bận rộn với công việc vì cậu ấy biết nếu không làm vậy thì họ sẽ không ăn uống tử tế.

Cách mà Seungcheol ngay lập tức chú ý khi những đứa em mình khi họ gặp khó khăn, anh sẽ làm bất cứ điều gì có thể để giúp đỡ hoặc động viên chúng.

Wonwoo đã học được rằng tình yêu là thứ khiến nụ cười của họ rạng rỡ, ánh mắt yêu thương của họ lớn dần, là niềm hạnh phúc khi được ở bên nhau. Dù tình yêu cũng có tổn thương, nụ cười buồn bã của Vernon, giọt nước mắt của Seungcheol và sự tuyệt vọng của Mingyu trong việc che giấu cảm xúc của mình đã thể hiện tất cả. Điều này thật nguy hiểm, Wonwoo nhận thức được rằng anh không nên có tình cảm với con người, không ai chấp nhận tình yêu của người lai, hoặc có khả năng cao họ sẽ coi đó là tình yêu của thú cưng dành cho chủ nhân của nó.

Phải, tình yêu không dành cho anh và sẽ không bao giờ dành cho anh, anh không nên tự mình vướng vào mớ hỗn độn nào hết khi anh đã có một chỗ ở tốt và những người chủ tốt bụng mà khiến bất kỳ người lai nào cũng phải ghen tị. Nếu có ai đó nên thừa nhận tình yêu của họ, thì đó là con người, không phải anh. Nhiệm vụ duy nhất của anh ta là làm cho những người này hạnh phúc và để làm được điều đó, anh sẽ phải can thiệp từ bên ngoài vì mấy người đó cần một chút lực đẩy, nếu không họ sẽ chỉ để cái tình cảm ấy mãnh liệt hơn nữa và sự ham muốn, khao khát của họ sẽ đến cắn vào mông họ.

Wonwoo cố nói chuyện với họ, khuyến khích họ bằng mấy gợi ý tinh tế mà anh hy vọng họ sẽ nắm được nó. Ngoại trừ một việc duy nhất, họ không tinh tế lắm như vậy.

"Họ yêu anh/em mà, em/anh có biết không?" Đó chính xác là những gì Wonwoo đã nói, như cầm đáp án xúc vào mồm họ bất cứ khi nào một trong số những người đó đến gặp anh để nói về sự bất an của họ đối với vấn đề này.

Và phản ứng của họ với nó, theo Wonwoo, là thật đáng thất vọng nhưng chẳng có gì ngạc nhiên.

"Ừ, các anh ấy yêu em, họ cũng yêu bạn gái của họ nữa. Rồi khi họ kết hôn, em vẫn sẽ là em trai của họ." - Vernon thở dài ngao ngán.

"Thật tuyệt làm sao. Cho đến khi họ phát hiện ra rằng em yêu họ theo cách khác. RẦM! Không còn gì đẹp nữa, em sẽ phá hỏng mọi thứ mất, hyung." - Cái cau có trên mặt Mingyu sâu hơn.

"Ước gì điều đó cũng giống như cách mà anh yêu họ vậy." - Nếu bất cứ tiếng cười nào cũng được cho là vui vẻ thì tiếng cười khúc khích của Seungcheol không vui vẻ chút nào.

Wonwoo cảm thấy cơn đau đầu của mình trở nên dữ dội hơn sau mỗi lần nói chuyện với họ.

Ôi thật bất ngờ! Khi Vernon cho rằng vị anh lớn hơn kia đã có bạn gái sau một lần em ấy nhìn thấy Seungcheol trên phố với một người phụ nữ xinh đẹp và Mingyu trở về nhà với một hộp quà nhỏ dễ thương được tặng bởi thương hiệu sô cô la mà cậu đang làm người mẫu. Em ấy thậm chí còn chắc chắn rằng các hyung thân yêu của mình sẽ kết hôn với những người bạn gái không tồn tại đó.

Mingyu đã cố gắng hết sức để che giấu tình cảm của mình dành cho những người kia vì sợ rằng họ có thể từ chối cậu ấy và có thể sẽ cảm thấy kỳ lạ nếu cậu nói rằng cậu yêu cả hai. Hành vi của cậu khiến anh nhớ đến mấy hành động của con cún đang cố giấu đôi giày những người thân yêu của nó để họ có thể ở lại với nó lâu hơn một chút. Tuy nhiên, Wonwoo cũng cảm thấy có chút đồng cảm với điều đó, vì anh cũng có chung hoàn cảnh. Nhưng Mingyu là con người, còn anh thì không phải và chỉ riêng điều đó thôi cũng có thể tạo ra sự khác biệt rất lớn.

Trong trường hợp của Seungcheol, anh ấy đã hành động như một người anh lớn đối với bọn trẻ trong một thời gian dài đến nỗi anh thấy mình bị mắc kẹt với danh hiệu đó. Đối với anh, đã quá muộn để thay đổi cách Mingyu và Vernon nhìn anh và ý tưởng sẽ ở bên họ mãi mãi với tư cách một người anh lớn và sự trống rỗng từ bên trong đang gặm nhấm anh.

Vị mèo lai luôn ngưỡng mộ trí tưởng tượng của con người nhưng những giả định và tất cả những viễn cảnh tương lai vô nghĩa kia mà họ nghĩ ra trong đầu một ngày nào đó có thể trở thành cái nút tự hủy của họ, chỉ cần một trong số họ nhấn vào nó và mọi thứ sẽ nổ tung.

Wonwoo không thể để điều đó xảy ra.

Bọn họ vẫn đối xử tốt với nhau, cố gắng giữ sự hài hòa vốn có. Họ vẫn ngồi lại với nhau và có những bữa ăn vui vẻ, kể về một ngày của mình, từ những điều nhỏ nhặt nhất cho đến những vấn đề nghiêm trọng (ngoại trừ một điều rõ ràng là cần phải giải quyết càng sớm càng tốt).

Sự thay đổi trong bầu không khí không thể không nhận ra dưới giác quan thú của Wonwoo, sự căng thẳng vẫn ở đó chờ cho đến khi nó đạt đến kích thước của một con voi trong phòng, chờ đến lúc trở nên không thể kiểm soát và nghiền nát tất cả bọn họ bằng sức nặng của nó. Ánh mắt bọn họ dành cho nhau vẫn khao khát như ngày nào, nhưng tia hy vọng đang tắt dần trong họ. Người lai đã rất cố gắng để ngăn điều tồi tệ nhất xảy ra nhưng cuối cùng, anh thất bại thảm hại. Anh không thể để từ ngữ nào lọt qua bức tường khổng lồ tràn ngập sự bất an của họ, bất lực nhìn nó chồng lên những viên gạch mới như một trò chơi Jenga, và chỉ cần bất cẩn một chút thôi, nó sẽ thành một đống đổ nát.

Nó sụp đổ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro