Chương 12: Ma Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ra khỏi nhà Doãn Hạo Vũ, Cao Khanh Trần bối rối không biết phải đi đâu.

Nếu như trước đó rời khỏi Mạc Đạo Lâm là bởi vì không chịu nổi, vậy thì lần này, chính anh cũng không thể giải thích được vì sao mình lại rời đi. Mặc dù không tính là hòa hợp, nhưng Cao Khanh Trần tin Doãn Hạo Vũ không coi anh như một chiến lợi phẩm đơn thuần, nếu không, hắn đã không dỗ dành anh bằng mấy lời nịnh bợ, tán tỉnh như vậy.

Đang thả cước bộ trên đường, Cao Khanh Trần nhìn thấy Thanh Nam Môn ở đằng xa. Đó là nơi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên. Bầu trời tràn ngập những đám mây đen xì, tương phản với màu xanh xám của cổng vòm bằng đá.

Buồn cười thật. Nam Thành lớn như vậy nhưng hai người có thân phận trái ngược nhau lại bị trói buộc chỉ vì một con rối hình người.

Đức Phật đã dạy: Mọi sự gặp gỡ trên đời đều là duyên kiếp từ ngàn xưa được lưu lại ở Tam Sinh Thạch. Vậy kiếp trước của anh và Doãn Hạo Vũ là câu chuyện như thế nào?

Lúc anh đang phân tâm, một cảm giác lạnh buốt rơi xuống đỉnh đầu. Cao Khanh Trần đưa tay lên sờ: Trời mưa rồi sao?

Cơn mưa ở Nam Thành đến rất nhanh. Ban đầu chỉ là một cơn mưa phùn nhẹ, chưa đầy một phút sau đã biến thành cơn mưa to như trút nước.

Ngay cả trong hình dạng con người, Cao Khanh Trần cũng không thích cảm giác bị ướt. Nhưng lúc này, anh ngây người đứng dưới cơn mưa lớn, giơ tay đón từng hạt mưa rơi. Gương mặt của Cao Khanh Trần mang theo nỗi buồn chưa từng có, anh lẩm bẩm: "Trời mưa thật rồi."

Từ khi gặp Doãn Hạo Vũ, những ký ức đã đóng bụi trong lòng Cao Khanh Trần lần lượt được đào lên. Hình ảnh trước mắt rung lên dữ dội rồi vỡ tan thành từng mảnh.

Tầm nhìn trở nên thấp hơn và hẹp hơn, xung quanh là cỏ và hoa dại bị mưa làm ướt sũng, một con mèo đen bẩn thỉu lộ ra giữa những mảng màu xanh mướt.

Nó gặp phải những tên đạo sĩ độc ác ở lưng chừng núi, mở ra một cuộc chiến tàn khốc. Pháp lực của bọn họ không cao nhưng lại vô cùng xảo quyệt, dẫn dắt nó đi vào trận pháp lời nguyền cổ xưa. Khi mạng sống gần như bị đe dọa, Cao Khanh Trần liền rơi vào trạng thái bán yêu.

Đây cũng là lần đầu tiên anh biết, ở một con quỷ, mạnh nhất không phải là dạng người hay nguyên hình, mà chính là lúc bán yêu như thế này.

Trong khi cơ thể chứa đựng đầy sức mạnh tàn ác của loài ma quỷ mạnh nhất, nó vẫn giữ được trí thông minh và khả năng phán xét của con người. Nhưng xuất hiện trong trạng thái bán yêu này cực kỳ tiêu tốn linh khí của nó.

Bằng sức mạnh bất ngờ này, nó đã phá vỡ trận pháp nguyền rủa, dễ dàng xé nát vài tên đạo sĩ thành từng mảnh. Cao Khanh Trần chưa kịp vui mừng đã ngã xuống sườn núi vì thể lực không chịu nổi.

Lúc này, toàn thân con mèo đen đầy vết cắt và vết bầm tím. Nó nằm trên vũng bùn, máu chảy ra trộn lẫn với bùn nhão và nước mưa. Hơi thở của nó càng lúc càng khó khăn, vết thương ướt đẫm nước mưa, đau như bị lột da.

Xui quá đi mất, không lẽ nó phải chết ở nơi này sao?

"Hóa ra là ở đây."

Một giọng nói trẻ con vang lên, mèo đen nhỏ cảm thấy mưa đột nhiên ngừng lại. Nó miễn cưỡng mở mắt ra. Một đứa nhỏ mặc hoàng mã quái*, khoác bên ngoài là áo choàng màu đen, đang ngồi xổm trước mặt nó, trên tay là một cái ô giấy dầu.

(t/n: Hoàng mã quái = trang phục thời nhà Thanh.)

Khi đó, làn sóng Tây phương bắt đầu du nhập. Các thành phố ven biển phát triển, người dân đã thay đổi trang phục sang veston và đội mũ. Tuy nhiên, Vạn Thành nằm ở nội địa miền Trung, người dân vẫn mặc trang phục truyền thống. Hoàng mã quái trên người đứa trẻ được thiết kế tinh xảo, hoa văn phức tạp. Nhìn thoáng qua cũng biết đứa trẻ này được sinh ra trong một gia tộc lớn giàu có và quyền quý.

"Ngươi có sao không?"

Mèo đen không còn sức để lên tiếng. Đứa trẻ ngập ngừng đưa tay ra. Bàn tay lơ lửng giữa không trung vì sợ mèo đen sẽ cự tuyệt, rồi nó cẩn thận đặt tay lên đầu của mèo đen. Trên mặt nó hiện lên vẻ lo lắng, nhỏ giọng an ủi: "Đừng lo, trong nhà của ta có rất nhiều người có pháp lực, bọn họ nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi!"

Mèo đen muốn trợn mắt tỏ vẻ khinh thường câu nói này, nhưng ngay cả sức lực để trợn mắt cũng không có.

Đứa trẻ một tay cần cán ô, một tay theo thói quen chống cằm, bộ dạng mũm mĩm đáng yêu: "Ta nên gọi ngươi là gì đây nhỉ?" Đột nhiên, nó nhìn thấy gì đó, sau đó vươn tay đến phía dưới cổ của mèo đen. Là một cái chuông đồng. "Cửu? Là tên của ngươi sao? Nghe hay thật đó. Vậy từ nay về sau ta gọi ngươi là Tiểu Cửu nhé?"

"Thiếu gia, thiếu gia! Cuối cùng cũng tìm thấy người rồi!"

Một người đàn ông giống như người hầu cầm ô chạy đến, nhưng khi đến nơi lại bị con mèo đen dọa sợ: "Là con này sao? Thiếu gia, người có nhầm không? Không phải người nói đó là con mèo đẹp nhất trên thế giới sao?"

Mèo đen nhỏ nhịn không được nữa. Nó nghe thấy mấy chữ này liền không khỏi nhếch mép cười, khó trách được, hóa ra là tên nhóc này nhầm lẫn rồi.

【"Mèo đen... xui muốn chết. Ta cũng không muốn đặt cược mạng sống của mình đến vậy đâu."

"Hahaha, chính ngươi còn không muốn, vậy mà lại đẩy cho người khác."】

Những lời nói từ ngày xưa như bóng ma lảng vảng quanh tai, mèo đen nhắm mắt lại: Cút, cút hết đi. Đừng làm chậm trễ việc báo cáo Diêm Vương của ta.

"Không. Ta muốn nó!"

Bàn chân nhỏ ướt đẫm nước mưa được nhấc lên, nhiệt độ cơ thể ấm áp xua đi cái lạnh giá của mưa. Mèo đen một lần nữa mở mắt ra. Gương mặt của đứa trẻ kia nở một nụ cười xinh đẹp, giống như ngọn đèn dầu thắp sáng căn phòng nhỏ vào ngày mưa. Ấm áp và tươi sáng.

"Tiểu Cửu, chúng ta về nhà thôi."

...

"Cẩn thận!"

Đắm chìm trong hồi ức của riêng mình, mèo đen không kịp phản ứng. Có người nắm lấy cánh tay của anh, xoay một vòng. Một chiếc xe lao vút qua, nhưng Cao Khanh Trần lại không hề né tránh. Nhìn vô số vết bẩn trên quần của mình, hàng đống lời chửi bới truyền đến bên miệng của anh.

"Haha, lần sau buồn cũng đừng chọn ra đường nhé, nhất là ra đường vào ngày mưa!"

Vừa dứt câu, một chiếc ô màu đen đã che đầu Cao Khanh Trần.

Cao Khanh Trần sửng sốt, quay đầu lại. Thứ đầu tiên mà anh nhìn thấy là đôi môi mỏng hơi hồng, vầng trán khá cao. Ngẩng đầu lên, lúc này anh mới có thể nhìn rõ được gương mặt của thiếu niên.

Không giống như Doãn Hạo Vũ, người này có lông mày rậm và đôi mắt to, gò má tươi sáng, nét mặt ôn hòa. Trông người này giống như một học sinh ngoan ngoãn, khí chất yên bình, không hung dữ. Tổng thể cảm giác như một làn gió nhẹ. Đôi mắt của người này trong veo như nước, lặng lẽ mỉm cười với Cao Khanh Trần: "Đáng yêu như vậy, không thích hợp để dầm mưa đâu!"

"A?"

Thiếu niên lợi dụng lúc Cao Khanh Trần đang ngơ ngác, nắm lấy tay anh, đặt cán ô vào tay: "Đây, cho anh ô của tôi."

"Ừm... Vậy còn ngươi thì sao?"

"Da mặt của tôi dày lắm, ướt một chút cũng không sao. Có cơ hội thì gặp lại nhé!"

Cao Khanh Trần chưa kịp trả lời, thiếu niên kia đã bỏ chạy. Thân hình cao gầy ẩn sau màn mưa trắng xóa.

Cao Khanh Trần nắm lấy cán ô, chớp mắt. Đi được hai bước thì thân thể của anh cảm thấy choáng váng: có ma khí!!!

Trên cán ô có một luồng khí ma quái nhàn nhạt, rất nhỏ, ngay cả đạo sĩ tu luyện cấp cao cũng khó phát hiện được. Sở dĩ Cao Khanh Trần có thể phát hiện ra điều này không chỉ vì tu vi phi thường của anh, anh còn dựa vào những đặc điểm tự nhiên để phân biệt được đồng loại của mình. Nhưng dù vậy, anh cũng nói vài câu với thiếu niên mà không hề nhận ra...

"Ở cấp độ này, có thể coi là Ma Vương rồi! Tại sao lại xuất hiện ở đây vậy?"

Cấp độ càng cao thì khả năng kiểm soát hơi thở của yêu ma càng tốt. Những nhân vật mạnh mẽ như vậy thường lang thang trong những khu mộ tập thể hoặc chiến trường cổ xưa, nơi làng mạc và thành phố bị tàn sát. Những nơi như vậy tập trung một số lượng lớn những hồn ma cô đơn, đầy oán hận, nhưng cũng có vài hồn ma buông bỏ mọi thứ. Theo thời gian, chúng có thể tu luyện thành một ma vương với sức mạnh ma quái mạnh mẽ.

Cao Khanh Trần hơi nhéo mắt, nhìn lại con đường mình vừa đi với vẻ mặt lo lắng.

"Có nên nói cho hắn biết không nhỉ?"

Mưa càng lúc càng nặng hạt, vũng nước mưa trên mặt đất bắt đầu gợn sóng.

Chiếc ô trên tay được hạ xuống ngang tầm mắt, tầm nhìn bị hạn chế chỉ còn một khu vực nhỏ, Cao Khanh Trần vùi đầu đi về phía trước: "Quên đi, dù sao thì hắn cũng không quan tâm đến việc của mình..."

Lúc này, thiếu niên đang ngồi ở rìa một tòa nhà cao tầng đằng xa, nhìn Cao Khanh Trần ở bên kia đường, cười toe toét, nói: "Hóa ra là bạn cũ."

Thiếu niên búng ngón tay một cái, trong tay liền xuất hiện một tấm bùa màu đen, các ký hiệu kỳ lạ chi chít nhau, ở giữa có một ấn ký hình móng mèo màu đỏ tươi chói mắt, giống như là khế ước của ma quỷ. Thiếu niên giơ nó lên không trung, lá bùa cháy phực trong làn mưa phùn. Làn khói cuối cùng mơ hồ phác họa hình dáng của một con mèo, chính là yêu linh của ngày đó.

"Mặc dù ngươi phá hủy chuyện tốt của ta, nhưng dù sao cũng là niệm tình ngươi là mèo yêu lâu đời, so với mấy tiểu yêu quanh đây lợi hại hơn rất nhiều! Chỉ tiếc là bùa phép của ta..."

"Này, cậu là ai vậy? Tại sao lại ngồi trên mái nhà như vậy?"

Nhân viên bảo vệ đi kiểm tra, đẩy cửa sân thượng ra thì phát hiện có người đang ngồi trên mái nhà, liền hét lớn: "Xuống mau đi!"

Thiếu niên hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng, khóe môi mấp máy hai chữ: "Mất hứng!"

Thiếu niên tựa như một vị thần không thể chạm tới, dùng khóe mắt lạnh lùng liếc nhìn nhân viên bảo vệ.

Bảo vệ tiến lại gần, thấy gương mặt thiếu niên trắng trẻo, lông mày sắc sảo, nhưng biểu cảm trên gương mặt lại vô cùng đờ đẫn. Ông cho rằng thiếu niên là học sinh bị áp lực nên lên đây tìm chết, không khỏi dỗ ngọt: "Này, cháu bé, đừng nghĩ lung tung, chuyện gì cũng có cách giải quyết mà. Ngày xưa... AAAAAAAAAAAAAAAA!"

Đột nhiên, thân thể của thiếu niên lao vút đi, giống như một miếng vải lụa, lơ lửng giữa không trung. Khung cảnh này khiến người bảo vệ sợ gần chết, quay người bỏ chạy: "Ma, có ma!!"

Thiếu niên bay trong gió, liếc mắt nhìn Cao Khanh Trần ở xa, khóe miệng giương lên nụ cười: "Mèo con, cùng với anh trai đi đòi nợ đám người kia thôi!"

...

Lúc Doãn Hạo Vũ trở về nhà, bên ngoài vẫn đang mưa to. Hắn ra ngoài không mang theo ô, ướt sũng đến tận xương. Hắn không vội lau tóc mà cẩn thận đặt đồ ăn trong tay xuống bàn, dùng tay sờ vào vẫn cảm nhận được hơi ấm.

"Tiểu Cửu, tôi về rồi."

Không có tiếng trả lời.

"Tiểu Cửu, mau ra ăn thôi. Tôi có mua thịt heo chiên giòn, đậu phụ Tứ Xuyên và vịt quay Bắc Kinh nè."

Vẫn chỉ có một người độc thoại.

Doãn Hạo Vũ đè nén bất an trong lòng. Lúc nhìn thấy lá bùa rơi trước cửa, hắn đã có linh cảm mèo con đã rời đi, nhưng lại không chấp nhận điều đó. Hắn chỉ cho rằng mèo con tò mò về trời mưa bên ngoài nên chỉ đi loanh quanh, sẽ sớm quay lại.

Hắn ngồi vào bàn ăn, quần áo ướt đẫm nhưng hắn không hề quan tâm. Một tay chống cằm, tay còn lại thì vân vê túi bóng. Hắn đang suy nghĩ xem có nên cho vào lò vi sóng hâm lại không, nhưng lại sợ sau khi hâm lại, mèo con cũng không quay về. Nếu cứ hâm đi hâm lại, sẽ không tốt cho cơ thể nữa.

Chờ cho đến khi quần áo trên người ráo nước, đèn ngoài đường cũng sáng lên, Doãn Hạo Vũ đột nhiên đứng dậy, cầm lấy túi đồ ăn ném xuống đất. Những khối thịt vàng óng rơi vãi, nước súp tràn lan trên mặt sàn.

Doãn Hạo Vũ loạng choạng lùi lại vài bước, dựa vào tường. Chân hắn có chút yếu ớt, gần như đứng không vững, bộ dạng xấu hổ hoàn toàn khác hẳn với vẻ mặt hào hứng ban nãy. Đột nhiên, hắn nhớ ra điều gì đó, tập trung suy nghĩ và dùng tay tạo ra một ấn ký. Năm giây sau, sắc mặt hắn tái mét, tuyệt vọng đi về phía phòng ngủ. Hắn giẫm phải nước súp trên sàn, suýt chút nữa ngã xuống.

Đứng trước tủ đầu giường, Doãn Hạo Vũ sững sờ hồi lâu mới cầm chiếc chuông đồng có dây màu đỏ bằng bàn tay run rẩy của mình.

"AAAAAAAA!"

Sau một tiếng hét vô vọng, Doãn Hạo Vũ cầm chiếc chuông đồng trong tay, giậm chân xuống sàn nhà, cố gắng trút bỏ những cảm xúc sắp sụp đổ.

Ẩn trong chuông đồng là một chút linh khí của hắn, nhỏ thôi, nên không gây tổn hại gì đến tinh thần của hắn cả. Hắn có thể dựa vào sự kết nối của chuông đồng và người đeo nó, theo dõi được hành tung của người kia.

Khi hắn tìm thấy cái chuông đồng này trong cửa hàng đồ cổ, hắn đã đưa linh khí của mình vào nó. Trong lúc đang tập trung niệm chú thì hắn suýt bị chủ cửa hàng đuổi ra vì trông như một kẻ thần kinh.

Chính xác là nhờ vào cái chuông đồng này, hắn mới có thể biết được ngay khi Cao Khanh Trần đem được cái chuông ra khỏi cửa hàng. Hắn nhanh chóng lao đến Thanh Nam Môn, nhưng khi đi ngang qua tiểu khu kia, hắn nhận thấy có yêu khí ở đó và tình cờ gặp được Cao Khanh Trần ở Thanh Nam Môn. Đó là điều mà hắn không hề dự đoán được.

Vốn dĩ muốn thông qua chuông đồng, tìm kiếm manh mối của anh ấy một lần nữa, nhưng mà...

Bây giờ phải làm sao đây?

Hắn còn có thể làm gì khác được nữa sao?

...

"Cái gì thế này?"

Đúng lúc Doãn Hạo Vũ đang quẩn trí và khó chịu, một giọng nói ngọt ngào cùng với tiếng mưa rơi đập vào cửa kính vang lên: "Trời mưa to đến nỗi suýt nữa ta không tìm được đường về đó."

Doãn Hạo Vũ cứng nhắc ngẩng đầu lên, nhìn thấy mèo con đang tự xoa bụng của mình, ủ rũ nói: "Ngươi ném thịt đi rồi, vậy ta ăn cái gì bây giờ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro