Chương 33: Trốn Thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đi vài vòng quanh ngô làng, vẫn là khung cảnh yên bình và vui vẻ như vậy. Sắc mặt Cao Khanh Trần âm trầm, tâm tình càng ngày càng tệ. Nếu như phá ảo ảnh cần phải giết người vậy thì anh sẽ giết hết tất cả những người ở đây mà không chớp mắt.

"Bình tĩnh!" Lâm Mặc thấy anh thò móng vuốt nhọn ra, biết mèo con không vui nên vội vàng an ủi: "Hạo Vũ có phúc lớn lắm, sốt như vậy không làm gì được hắn đâu!"

Cao Khanh Trần quay đầu đi chỗ khác, không muốn ai nhìn thấu tâm tư của mình.

May là Lâm Mặc tốt bụng, bình thường không nói làm gì nhưng vào thời điểm mấu chốt lại có thể nắm được điểm quan trọng.

Cậu đặt tay lên đầu Cao Khanh Trần, dùng sức xoa xoa: "Mèo con, đừng một mình gánh chịu mọi việc, được chứ? Tuy tôi không biết trước đây anh đã trải qau những gì, nhưng hiện tại, anh không cô đơn, tôi cũng như vậy. Anh và tôi sẽ tìm ra được giải pháp thôi."

Cao Khanh Trần rất ghét người khác đặt tay lên đầu mình, nhưng lời nói của Lâm Mặc lại chạm vào điểm yếu trong lòng anh, vì vậy, anh ngoan ngoãn để cho Lâm Mặc xoa đầu thỏa thích.

Cuối cùng, để làm dịu bầu không khí, Lâm Mặc nói đùa: "Nhưng mà, tôi có thể hiểu được tâm tình của anh bây giờ nha. Vì giúp anh vượt qua độ kiếp mà hắn đã phản bội lại Cục điều tra linh dị, mất đi công việc của mình. Bây giờ, hắn bị truy bắt, còn bị rắn cắn nữa. Anh chắc chắn là cảm thấy tội lỗi nhỉ, nhưng mà tôi nói anh biết nha, e rằng Doãn Hạo Vũ không phải là muốn anh cảm thấy tội lỗi đâu, mà là muốn nguyện ý theo hắn đó, ahahaha!!"

Lâm Mặc chống tay lên hông, ngẩng đầu cười, vốn là muốn làm cho Cao Khanh Trần cười cùng mình nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, không hề có ý đùa giỡn: "Nếu hắn muốn như vậy, ta nhất định sẽ làm theo!" Anh hơi cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ nguy hiểm, "Nhưng hôm nay, nếu như có người muốn đụng vào hắn, ta nhất định sẽ khiến người đó hối hận vì đã sinh ra trên đời này."

Nói xong, anh sải bước về phía trước. Lâm Mặc sợ đến mức cứng đờ tại chỗ, hồi lâu mới rùng mình, giống như con chó con ướt sũng, đặt tay lên tim: "Đáng sợ quá! Suýt nữa thì tim ngừng đập luôn rồi! Đúng là tình yêu, có thể biến mèo con trở thành một con hổ nha ~"

Đi vòng vòng thêm lần nữa, hai người lại đi bộ về phía cổng làng, đứng dưới bóng của một gốc cây to, ngẩng đầu lên không thấy bầu trời. Các cụ ông đang vui vẻ chơi cờ, phụ nữ thì chăm chỉ đan lát. Lâm Mặc lấy len từ trong túi vải ra, chuẩn bị dùng tài ngoại giao của mình.

Bùm, bùm.

Đột nhiên có một tiếng động lớn từ trên trời truyền đến, hai người cùng nhìn lên thì vẫn thấy bầu trời trong xanh.

"Chuyện gì vậy? Là tiếng sấm sao?"

"Gần như vậy, nhưng cũng không phải."

"Không sao đâu! Chỉ là sấm sét thôi, không có mưa, đừng lo!" Ông lão đang chơi cờ cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đáp: "Ở đây không bao giờ có mưa, chỉ có sấm thôi."

Cao Khanh Trần lặp lại: "Trời không bao giờ mưa?"

"Ừ! Không có mưa!"

"... Vậy các người dùng nguồn nước ở đâu?"

Ông lão chỉ vào sườn đồi: "Chúng ta dùng nước từ trong ao ở bên kia!"

Cao Khanh Trần nhìn theo hướng ông lão chỉ. Có lẽ nên đến đó xem xét một chút.

Lâm Mặc đang dạy các cô các dì đan áo, Cao Khanh Trần quyết định đi một mình, trước khi đi còn nói: "Lâm Mặc, ta ra ao một chút."

Lâm Mặc gật đầu: "Được."

Cao Khanh Trần mem theo con đường, trong đầu nhớ lại cảnh tượng từ lúc tới nơi này cho đến hiện tại, anh không thể đoán được ảo ảnh bắt đầu từ lúc nào.

Cái ao trên đồi nhìn không thấy đáy, Cao Khanh Trần đi một hồi vẫn không phát hiện ra điều gì kỳ lạ.

Anh xắn quần lên, ngổi xổm bên ờ ao, nhìn vết thương trên cánh tay càng ngày càng sưng tấy. Miệng vết thương tím lại, nếu không chữa trị kịp thời thì vết loét sẽ xâm lấn đến tận xương. Anh lại nghĩ đến Doãn Hạo Vũ.

Cảm thấy cực kỳ bực bội, Cao Khanh Trần nhặt một hòn đá nhỏ ném xuống nước. Nhìn những gợn sóng lăn tăn, anh chợt nhớ ra lúc lên bờ, có hai đứa trẻ cũng ném đá vào bọn họ.

Ngày trước, cách giải trí của trẻ con rất đơn giản, nào là nghịch nước, nghịch đất hay trêu chọc mấy loài động vật nhỏ.

Anh đưa mắt nhìn sang bên kia ao, thấy ở đó có một cái mạng nhện hình xoắn ốc. Thực vật thủy sinh trong ao có thể ấp trứng, nhện thường giăng lưới ở đây để săn mồi.

Anh nhớ, lúc còn là một con mèo đen, anh thường thấy những đứa trẻ nghịch ngợm dùng cành cây để phá mạng nhện.

"Nhưng... cái mạng nhện này lớn quá."

Mạng nhện ở bên kia ao có bán kính khoảng mười centimet, được dệt rất dày, rất đều.

Anh muốn đi qua đó nhìn xem, nhưng rồi nghĩ lại, nơi này không bao giờ có mưa, nếu như trẻ con không nghịch ngợm thì mạng nhện cũng không dễ đứt, không có gì lạ khi mạng nhện lại có thể lớn như vậy.

"Hầy.."

Cao Khanh Trần thở dài một hơi, đứng dậy kéo ống quần xuống, nhìn về thôn làng phía xa xa, tâm tình lúc này hoàn toàn khác so với lúc mới lên bờ, trong lòng có một loại cảm giác khó tả.

Nghĩ đến Doãn Hạo Vũ vẫn còn nằm ở ngôi nhà gỗ, Cao Khanh Trần nghiêng người, vươn đầu ra cố gắng tìm kiếm nhưng tầm nhìn của anh bị cái cây lớn ở cổng làng chặn lại. Mặc dù có thể nhận biết được từ thân cây dày và tán lá rộng rằng cái cây này không hề thấp nhưng không đến nỗi là không nhìn thấy được toàn cảnh.

Hiện tại đứng ở sườn đồi, Cao Khanh Trần phát hiện, kỳ thật trong tầm mắt anh lúc này chỉ thấy được cành lá dày đặc, xếp chồng lên nhau. Nhìn từ xa trông nó giống như một cái ô lớn màu xanh lá cây cao chọc trời.

Bùm, bùm, bùm.

Đột nhiên, ba tiếng chuông từ xa vọng lại. Thân thể Cao Khanh Trần run lên, nhìn nam nữ trên đồng bỏ dở công việc đồng áng, chạy vội về phía thôn làng.

Anh phản ứng ngay lập tức, dùng khinh công để đuổi kịp, theo đuôi một người đàn ông ăn mặc như nông dân.

Người đàn ông chạy đến một khoảng sân nhỏ ở phía nam ngôi làng, vừa bước vào nhà đã nhanh chóng đóng cửa lại. Cao Khanh Trần bám sát theo sau, đá mạnh một cái nhưng vẫn là bị chậm một bước, căn nhà đã trở nên trống rỗng.

Trời sập tối, tám mặt trăng đã treo lên cao. Cao Khanh Trần nhìn căn nhà trống rỗng, cảm thấy vô cùng chán nản, giơ tay đập mạnh vào cửa khiến nó vang lên tiếng kẽo kẹt.

Lãng phí cả một buổi chiều mà kết quả thu về được rất ít, Cao Khanh Trần chán nản trở về chỗ của mình. Không ngờ vừa bước vào cửa, Lâm Mặc đã nắm lấy cánh tay của anh lắc mạnh: "Anh chạy đi đâu cả buổi chiều thế? Làm tôi tìm anh muốn chết!"

Cao Khanh Trần buồn bã trả lời: "Có chuyện gì vậy? Ngươi nghe ngóng được gì sao?"

Lâm Mặc đắc ý cười: "Dĩ nhiên rồi. Nghe được một chút, tôi cũng có ý này, muốn cùng anh chia sẻ."

Cao Khanh Trần còn chưa kịp trả lời, liền nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến một giọng nói: "Hai người cho rằng tôi đã chết rồi à?"

Hai người bước vào phòng, thấy Doãn Hạo Vũ ôm cánh tay ngồi dậy, giọng nói cứng rắn: "Tôi cũng muốn tham gia."

Lâm Mặc nghi ngờ: "Cậu được không vậy?"

"Tất nhiên là được!! Khụ khụ!! Khụ khụ!!"

Cao Khanh Trần vội đỡ hắn dựa vào tường: "Được rồi, tham gia thì tham gia. Lâm Mặc, ngươi mau nói đi."

Lâm Mặc tỏ ra chán ghét, hạ giọng lẩm bẩm: "Ghen thì nói thẳng cho rồi!"

"Anh nói cái gì đấy?"

"Tôi có nói gì đâu! Không có, không có, không có!"

Lâm Mặc phủ nhận, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Không phải ban nãy tôi đã dạy các cô, các dì đan áo len ở dưới gốc cây sao? Tôi có nhân tiện hỏi một chút. Tôi hỏi họ ở đây bao lâu rồi thì bọn họ nói ở đây cũng bốn mươi, năm mươi năm rồi."

"... Thì sao?" Cao Khanh Trần suy nghĩ nói, "Cục điều tra linh dị đốt rừng quả thật xảy ra cách đây bốn mươi, năm mươi năm."

"Nhưng quần áo của họ đang mặc đều là kiểu dáng từ bảy mươi, tám mươi năm trước!" Lâm Mặc cao giọng, "Sau này, khi phương Tây du nhập vào thì xu hướng cũng đã thay đổi, trang phục của phụ nữ đã được cải tiến hơn rất nhiều!"

"Ừm.. Còn gì khác không?"

"Tôi hỏi họ có nhớ nhầm không thì họ bảo không, bọn họ chưa bao giờ thay đổi quần áo cả. Tôi hỏi bọn nhỏ ở đây học sách gì thì họ bảo là 《Thiên Tự Văn》, 《Tam Tự Kinh》và 《Bách Gia Tính》. Nghe có phải rất giống với giáo dục thời xưa không?"

Cao Khanh Trần nhận ra có gì đó kỳ lạ, vẻ mặt càng nghiêm túc hơn: "Tiếp đi."

"Tôi nhớ rằng, yêu quái phương Bắc đã lợi dụng chiến tranh để xâm chiếm Trung Nguyên. Anh có nghĩ rằng những cảnh sinh hoạt trong ngôi làng này thật sự đã được nhìn thấy bởi người tạo ra ảo ảnh không? Chúng không phải cảnh tượng của bộ phim nào đó mà là ký ức của một ai đó, và con người ở đây đã bị thay thế bởi yêu quái!"

Cao Khanh Trần nương theo suy nghĩ của cậu, bắt đầu suy đoán: "Có thể! Chúng ta không thể nhìn thấy được sai sót bởi vì người đó đã kết hợp thực tế và ảo ảnh để tạo ra một thiên đường như vậy. Trong thật có giả, trong giả có thật. Khó phân biệt được đúng hay là sai."

"Nghe hai người nói, giống như yêu quái này đang nằm mơ vậy."

Doãn Hạo Vũ ngáp dài, mấy ngày nay hắn rất choáng váng, không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, tùy tiện xen vào cuộc trò chuyện giữa hai người kia.

Ai ngờ, hai người đồng thời mở to mắt, nhìn chằm chằm vào hắn: "Doãn Hạo Vũ, ngươi thông minh thật đó!!" "Chỉ có một cách để đánh thức kẻ đang mơ! Một nụ hôn!"

"Ah?!"

Từ khóa "mơ" giống như một sợi dây liên kết, nối các chi tiết rải rác lại với nhau. Lâm Mặc hưng phấn nói: "Cậu nói rất có lý! Ban ngày ở nơi này tượng trưng cho việc người kia đang ngủ, và con người chỉ có thể xuất hiện ở trong mơ. Sau đó, ban đêm ở đây là tượng trưng cho việc người đó tỉnh lại, giấc mơ sẽ kết thúc và mọi thứ cũng biến mất theo! Tiếng chuông kia có thể là một loại tín hiệu nào đó!"

Cao Khanh Trần bổ sung: "Ban ngày có động đất, sấm sét, trời không có mưa..."

"Đó là trở mình và tiếng ngáy."

Câu đố về thế giới ảo ảnh đã được giải quyết, hai người phấn khích vui mừng nhưng ngay lập tức phải đối mặt với câu hỏi quan trọng tiếp theo: Làm thế nào để thoát ra?

"Âm thanh!!"

Hai người trùng hợp nghĩ đến điều mà trưởng làng và Lam Ưng đã nhiều lần cảnh báo: "Bọn họ cấm chúng ta gây ồn ào vào ban đêm vì lúc đó đối phương đang thức, gây ồn ào sẽ thu hút sự chú ý. Có lẽ người tạo ra ảo ảnh không biết rằng chúng ta đang bị mắc kẹt ở đây."

"Hai người đang nói gì vậy?"

Doãn Hạo Vũ nghe hết tất cả nhưng không hiểu gì, ngơ ngác nhìn. Cao Khanh Trần đặt trán mình áp sát với trán của hắn, giao tiếp bằng mắt ở khoảng cách gần, tuyên bố chắc nịch: "Ngay lập tức, chúng ta sẽ ra ngoài ngay lập tức! Ngươi đừng lo!"

"... Được."

"Ahhhhhhhh! Waaaaaa!"

"Lalalala! Hahahaha!"

Lâm Mặc chạy ra khỏi nhà, hét lên như những kẻ điên nhưng giọng nói của hai người đã trở nên khàn đặc vẫn không có tác dụng gì. Lâm Mặc thậm chí còn rút roi ra, vụt mạnh xuống đất, phát ra tiếng chan chát nhưng cũng vô ích.

"Đáng chết! Cứ nghx ý tưởng này đúng chứ!" Lâm Mặc thở hổn hển, "Ước gì chúng ta biết được cái chuông kia ở đâu. Hôm nay khi chuông kêu, tôi đang ngồi dưới gốc cây, suýt chút nữa là điếc rồi."

Cao Khanh Trần khom người, hai tay ôm đầu gối, thở dốc: "Ở trên đồi nghe rất rõ."

lâm Mặc thở dài: "Theo lý mà nói, chuông nên đặt ở nơi cao để âm thanh có thể truyền đi xa. Địa hình ở nơi này rất bằng phẳng, núi không cao lại, xung quanh lại toàn là nhà gỗ, vậy thì nó ở đâu được chứ?..."

Cảnh tượng buổi chiều xoẹt qua đầu Cao Khanh Trần, anh hét lớn: "Ta biết rồi! Theo ta!!"

...

Nương theo tán cây rậm rạp, mèo yêu nhanh chóng leo lên ngọn cây. Lâm Mặc dùng roi quấn quanh cành cây phía trên rồi bật người lên.

Nhìn cái chuông lớn giấu trong lá cây, Lâm Mặc không khỏi bật cười vì sự bất cẩn của mình. Lúc chiều ngồi đan len ở đây, nó ở ngay trên đầu cậu mà cậu lại không hề để ý.

Hai người nhìn nhau, cùng gõ vào cái chuông.

Bùm, bùm, bùm.

Trong phút chốc, mặt đất rung chuyển, cành cây rung lắc dữ dội. Hai người mất thăng bằng, lắc lư qua lại rồi ngã từ trên cây xuống.

Mở mắt ra lần nữa, mọi thứ đều tối đen như mực, mãi đến khi khôi phục tầm nhìn, anh mới có thể nhìn rõ được những bức tường đá gồ ghề xung quanh.

Cao Khanh Trần muốn giơ tay lên, lại phát hiện thân thể bị dính vào cái gì đó, nhìn lại thì thấy đó là một cái mạng nhện khổng lồ màu trắng. Bên cạnh là Doãn Hạo Vũ và Lâm Mặc, hai người cũng đang nỗ lực thoát khỏi xiềng xích của mạng nhện. Tuy nhên, hai má Doãn Hạo Vũ đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi, rõ ràng là hắn đang sốt cao.

Xì, xì.

Xa xa là hai điểm sáng lớn cùng sáu điểm sáng nhỏ hơn xuất hiện trong bóng tối. Càng lúc càng gần, khi nhìn rõ được, ba người đều đổ mồ hôi lạnh...

Một con nhện khổng lồ đang vung vẩy những móng vuốt sắc nhọn. Tám cái chân của nó nâng đỡ thân mình, bề mặt được bao phủ bởi lớp lông mịn.

Đôi mắt của nó tỏa ra ánh sáng đáng sợ. Hai con mắt lớn giữa, bốn con mắt nhỏ ở phía dưới, còn có hai con mắt ở sau đầu. Chính xác có tám con mắt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro