Chương 38: Báo Thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu thiếu gia, tôi mang mơ tới cho người rồi đây ạ."

"Ừm, ta tới liền."

Giọng nói trong trẻo vang lên, một đứa trẻ trắng hồng chạy ra khỏi sân, đứng ở trước cửa là một thiếu niên lớn hơn cậu bé một chút, khoác trên người một cái áo khoác ngắn màu xanh đậm làm bằng vải lanh rẻ tiền, cổ tay áo ướt đẫm nước nên màu sắc hơi tối hơn so với tổng thể. Thiếu niên hai tay ôm bát mơ vàng, rụt rè nhìn vào bên trong sân, trên mặt viết hai chữ "khó chịu".

'Mơ của Ngưng Hương viện là ngon nhất, Tiểu Cửu rất thích. Dù Tam Thiếu hay trêu chọc ta nhưng mà mỗi năm thúc thúc đều đem mơ đến cho ta, tạm tha cho thúc thúc vậy."

Thiếu niên chìa tay đưa cái bát nhỏ ra, cung kính nói với đứa trẻ thấp hơn mình một cái đầu: "Tiểu thiếu gia, xin người hãy nhận lấy."

"Ối."

Cậu bé vừa cầm cái bát nhỏ thì phần thân trên của cậu đã ngã xuống vì không chịu nổi, may mà cái bát nhỏ không bị sao. Cậu bé chỉ tay nói: "Caca, có thể giúp ta mang vào trong không?"

Thiếu niên nghe được lời này, giống như nghe được tin tức không tốt, vội lui về phía sau mấy bước, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, bằng mắt thường cũng thấy được cậu ta đang run rẩy: "Tiểu thiếu gia, mọi người đều nói là có một con yêu mèo đang sống ở đây, tôi, tôi sợ..."

"Tiểu Cửu không làm tổn thương ai cả!"

"Nhưng..."

"Thôi, quên đi. Ta ghét nhất những kẻ hèn nhát"

Cậu bé kia có chút tức giận, bắt đầu xắn tay áo lên, làm ra bộ người lớn, dùng hết sức bê cái bát nhỏ đựng mơ vàng từ dưới đất lên: "Không cần ngươi nữa, ta có thể tự mình mang vào. Ngươi đi đi."

"Cảm, cảm ơn, tiểu thiếu gia."

Như sợ cậu bé sẽ hối hận, thiếu niên quay người bỏ chạy nhanh về căn nhà nhỏ ở dãy nhà phía Nam của Ngưng Hương viện. Đối diện cửa là một ô cửa sổ nhỏ hình vuông có dây treo hai bên, rèm cửa được treo lên để che nắng, khiến cho ánh sáng lọt vào ô cửa khó có thể lọt vào bên trong ô cửa hẹp, không gian bên trong càng u tối hơn bội phần. Bên cạnh tường là một chiếc giường gỗ nhỏ, trong góc phòng là những mảnh vụn được chất đống.

"Này, sao lại thở hổn hển như vậy?" Một người đàn ông lớn tuổi mặc đồ giống như thiếu niên đi ngang qua cửa, dừng lại hỏi: "Ngươi đã đem mơ giao cho tiểu thiếu gia chưa?"

"Ta giao rồi!" Đối mặt với người quen, thiếu niên có phần thả lỏng hơn, không còn cung kính như trước nữa. Cậu ta lau mồ hôi trên trán nói: "Tiểu thiếu gia tự mình mang vào bên trong rồi."

Người đàn ông cảm thấy có gì đó không ổn, cau mày nói: "Ngươi không đem vào trong à?"

"Ta không dám! Bên trong không phải là có mèo yêu sao?"

Người đàn ông dở khóc dở cười: "Nguyên Nhi, sao ngươi vẫn còn sợ vậy? Con mèo yêu đó dù có bản lĩnh đến đâu cũng không dám làm loạn trong nhà của Thiên Sư đâu. Với cả, ta nghe chủ nhân nói nguyên đan của mèo yêu đang bị tổn thương, trong vòng năm năm không thể hóa thành hình người, sao ngươi lại sợ nó chứ?!"

Nói xong, người đàn ông quay đầu nhìn về phía Bắc viện, thở dài, "Tiểu thiếu gia tính tình ôn hoà cho nên sẽ không oán trách. Nếu như là người khác thì ngươi đã xong đời rồi."

Bị người kia nhắc nhở, thiếu niên trở nên sợ hãi, tay chân run lẩy bẩy, nước mắt trào ra: "Ta nên làm gì bây giờ? Phải làm sao đây? Lỡ như tiểu thiếu gia nói với người khác..."

Người đàn ông giơ tay xoa đầu thiếu niên: "Không sao đâu. Mặc dù Pai thiếu có địa vị cao quý nhưng người không bao giờ cao ngạo cả, người tử tế lắm. Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Người đàn ông thấy tay chân cậu ta vẫn còn run rẩy, trong lòng lén thở dài: "Đứa nhỏ này vẫn rụt rè như lần đầu đến đây, không biết sau này sẽ thế nào nữa?"

Người đàn ông lấy ra một cái khăn: "Mau lau nước mắt đi, Tam Thiếu vừa cho gọi ngươi đấy."

Thiếu niên lau nước mắt, nức nở, một lúc sau mới ngây thơ đáp lại: "Được."

"Ngươi nhìn cái gì đó?"

Cao Khanh Trần mở mắt ra, điều đầu tiên anh thấy là Doãn Hạo Vũ nằm nghiêng, quần áo xộc xệch, nở nụ cười nhàn nhạt dùng ánh mắt dịu dàng nhìn mình.

"Ngươi... Ngươi có thể đừng nhìn ta như vậy được không? Trông kinh quá..."

"..."

Nghĩ đến việc tối qua, sắc mặt Cao Khanh Trần lại đỏ bừng, kéo chăn bông qua kín đầu: "Đừng nhìn nữa!"

Doãn Hạo Vũ thường ngày nhút nhát giờ đây lại bạo dạn đến lạ thường. Hắn kéo chăn bông xuống: "Gần trưa rồi, anh vẫn còn muốn ngủ sao?"

Cao Khanh Trần giật mình, đứng dậy nhìn ra cửa sổ, ánh nắng bên ngoài ấm áp chiếu xuống sân vườn: "Đã muộn vậy rồi... Nè, ngươi, ngươi cười cái gì hả?"

Anh quay đầu nhìn lại, thấy nụ cười thâm hiểm của Doãn Hạo Vũ, Cao Khanh Trần mới nhận ra có gì đó không ổn. Anh cúi đầu nhìn xuống, thấy phần thân trên của mình đầy những vết xanh đỏ, phải nói là khung cảnh thực sự rất mê hồn.

"Ta dựa vào!!"

Cao Khanh Trần vội vàng túm lấy chăn bông quấn lên người, muốn chạy trốn nhưng Doãn Hạo Vũ đã dùng cả hai tay ôm lấy anh, thì thầm: "Trên người của anh có nhiều dấu vết của em như vậy, hay là chúng ta lại tiếp tục nói chuyện tối qua đi? Đừng ngại ngùng chứ ~"

"Ai ngại ngùng hả?"

Nhưng để chứng minh lời nói này, Cao Khanh Trần nghiêng đầu, cắn mạnh môi dưới của đối phương, giữa khe hở truyền ra lời cáo buộc bất mãn: "Sao ta cảm thấy như mình bị lừa gạt vậy? Chẳng lẽ sự ngây thơ trước đây của ngươi chỉ là giả vờ thôi sao?"

Doãn Hạo Vũ nhẹ nhàng cắn lại môi trên của đối phương, sau đó đưa tay vuốt vẻ cơ thể mềm mại, mịn màng của người kia: "Công bằng mà nói thì... Không phải lúc nào cũng là anh châm ngòi trước sao?"

Cao Khanh Trần buông môi hắn ra, muốn lùi lại nhưng không sao thoát khỏi vòng ôm của người kia, đành phải tựa cằm lên vai hắn, oán trách nói: "Cho nên mới nói, ta là bị ngươi lừa rồi! A! Đừng chạm vào đó, đừng..."

Đêm qua không chỉ có Doãn Hạo Vũ lần đầu tiên nếm trái cấm mà còn có cả chính anh.

Những đợt sóng tình cuồng nhiệt khiến nhiệt độ trên mặt anh không những không giảm xuống mà còn tăng lên. Cao Khanh Trần chịu đựng từng đợt khoái cảm, cơ thể run rẩy từ ngọn tóc đến ngón chân, giống như một con thuyền chao đảo di chuyển trong gió lớn.

Đôi mắt vốn đã mờ hơi sương, nhưng Cao Khanh Trần vô tình liếc ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy một cái lá chầm chậm rơi xuống bàn đá, một khung cảnh khác lại hiện lên trước mắt anh...

Đứa trẻ đang ngoan ngoãn đọc sách lặng lẽ đưa tay gỡ chiếc lá rơi trên đầu mèo đen xuống, vì sợ sẽ làm phiền đến giấc ngủ của nó...

"Hạo Vũ, ngươi còn chưa nói cho ta biết, vì sao ngươi lại biết những chuyện xưa kia?"

Bàn tay đang rong ruổi trên cơ thể của anh đột nhiên dừng lại, sau đó tiếp tục dịu dàng vuốt ve.

"Anh nghĩ thế nào?"

"Ngươi đã nhìn thấy trong ảo ảnh kia đã xảy ra chuyện gì sao?" Cao Khanh Trần vùi đầu vào cổ hắn, lẩm bẩm: "Lúc đó ta đã giết nhiều người như vậy, ngươi không thấy ta đáng sợ sao?"

Doãn Hạo Vũ nhẹ nhàng xoa đầu anh: "Mọi chuyện đã qua rồi."

Cao Khanh Trần không nhìn thấy ánh mắt hắn lóe lên một tia lạnh lùng, nhưng giọng điệu của hắn vẫn đều đều, không thay đổi: "Em chỉ tiếc mình không đủ năng lực để giữ anh lại. Cho dù chỉ có một chút khả năng, em cũng sẽ không để anh gánh chịu một mình. Những tội lỗi đó lẽ ra phải là của em..."

"Của ngươi?" Cao Khanh Trần cảm giác có gì đó không đúng, đẩy hắn ra: "Ý ngươi là..."

"Ai ở đó?"

Doãn Hạo Vũ đang muốn trả lời, nhưng từ bên ngoài phòng truyền đến một âm thanh trong trẻo, hắn nhanh chóng quấn chặt tấm chăn mỏng lên người anh, ra lệnh: "Anh mặc quần áo vào trước đi, em đi xem thử."

"Được."

Trong sân nhỏ, một thiếu niên có gương mặt thanh tú đang ngồi ở bàn đá, trước mặt có một cái bát đựng đầy quả mơ chín vàng: "Mơ ở Ngưng Hương viện đã chín rồi, ta mang đến cho ngươi nếm thử." Cậu ta ngước mắt nhìn cây quế, lẩm bẩm: "Trước đây, ta chỉ có thể nhìn nó từ xa, không nhận ra nó cao lớn như thế này."

Doãn Hạo Vũ thận trọng bước tới: "Cậu là người mặt quỷ đã dẫn chúng tôi tới Bắc Yêu Động đúng không?"

Thiếu niên gật đầu nói: "Đúng vậy." Cậu ta nghiêng người, nhìn về phía sau Doãn Hạo Vũ: "Mèo yêu đâu?"

"Anh ấy vẫn chưa dậy."

Thiếu niên cười khẩy, nói: "Haha, còn chưa dậy sao?" Cậu ta cúi đầu nhìn vào túi áo khoác: "Hóa ra đây là lý do mà ngươi không muốn xuất hiện hả?"

Túi áo khoác động đậy hai lần, tượng sứ nhỏ chui ra từ bên trong, cười gượng với Doãn Hạo Vũ: "Haha, ngươi đã ổn hơn chưa?"

Doãn Hạo Vũ không quan tâm đến sự chế giễu của thiếu niên, cúi đầu trước tượng sứ nhỏ: "Mấy ngày nay cảm ơn ngươi! Ta nghe Tiểu Cửu nói rằng ngươi đã giúp ta hạ sốt, cảm ơn ngươi rất nhiều!"

Tượng sứ nhỏ chưa bao giờ nhận được lời cảm ơn chân thành như vậy, nó mừng rỡ nhảy ra khỏi túi áo khoác, đứng ở trên bàn xua tay: "Không, không, không có gì."

Nó hớn hở nhảy lên cái bát nhỏ, lấy ra một quả mơ đưa cho Doãn Hạo Vũ: "Thử đi, ngọt lắm đấy."

"Để ta thử nó."

Cao Khanh Trần mặc quần áo đầy đủ, đứng bên cạnh Doãn Hạo Vũ, đưa tay cầm lấy quả mở, nhìn thẳng vào thiếu niên, không chút cảm xúc trả lời: "Quả thật rất ngọt."

Thiếu niên nhìn thấy mèo yêu, mỉm cười nói: "Chúng ta lại gặp nhau rồi."

"Lại gặp nhau?" Doãn Họa Vũ cau mày, "Hai người quen nhau sao?"

"Không hẳn là quen, chỉ là lúc ở Nam Thành, trời đổ mưa cho nên ta cho anh ta mượn ô thôi mà." Thiếu niên thành thật thừa nhận, sau đó đưa tay nhéo mặt mình, "Nhưng cơ thể lúc đó không giống như bây giờ, ta đã đổi giao diện khác rồi."

Suy cho cùng, ma vương thì cũng là một thực thể linh hồn. Những hồn ma muốn di chuyển dẽ dàng ở nhân giới thường sử dụng xác chết để tự hồi sinh, nói dễ hiểu hơn là chiếm xác.

Tuy nhiên, cho dù sức mạnh của ma vương có được kiểm soát tốt đến đâu, cơ thể theo thời gian cũng sẽ bị phân hủy, bốc mùi hôi thối, nổi lên từng đốm xanh tím, rụng tóc., v..v..

Vì vậy, thiếu niên cứ vài ngày sẽ đổi hình dạng, nhưng rõ ràng cậu ta có sở thích riêng của mình. Cao ráo, đường nét gương mặt phải mềm mại, không cần quá đẹp nhưng không thể quá xấu, nhất định phải có một đôi mắt trong veo như nước.

"Cậu tên gì?"

"Trương Gia Nguyên."

"Tại sao cậu lại dẫn chúng tôi đến Bắc Yêu Động?"

"Dẫn các ngươi? Hahaha." Trương Gia Nguyên như vừa nghe thấy chuyện cười, lập tức cười lớn. "Không phải là các người ép ta dẫn tới đó sao?"

Sau khi nghe những lời tương tự như khi tra hỏi tượng sứ nhỏ, Doãn Hạo Vũ không biết nên nói gì tiếp theo.

Nhìn Doãn Hạo Vũ xụ mặt, Cao Khanh Trần trợn mắt tỏ vẻ chán ghét, lại tiếp tục chất vấn Trương Gia Nguyên: "Đừng có vòng vo nữa!" Anh chỉ vào tượng sứ nhỏ, "Nó nói rằng người đến phương Bắc này chỉ để tham quan chợ Quỷ, nhưng trước đó, ta đã nhìn thấy ngươi ở trên đường! Rõ ràng là ngươi đã theo dõi chúng ta từ Nam Thành đến phía Bắc!"

Trương Gia Nguyên mím môi, ủy khuất nói: "Ta thật sự không có đi theo các ngươi, ta đi phía Bắc làm ăn chứ bộ!"

"Làm ăn cái gì cơ?"

Trương Gia Nguyên chớp mắt, chân thành trả lời: "Đi thu thập quỷ."

"Cái gì?"

Doãn Hạo Vũ và Cao Khanh Trần bị câu trả lời bất thường này làm cho sợ hãi, hai người nhìn nhau với vẻ mặt không thể tin được: "Tại sao lại phải thu thập quỷ?"

Trương Gia Nguyên khẽ mỉm cười, đặt tay lên bàn đá, để tượng sứ nhỏ nhảy vào lòng bàn tay mình: "Chúng ta muốn báo thù! Báo thù tất cả những người đó!"

Đối mặt với những ánh mắt sắc lẹm từ phía đối diện, tượng sứ nhỏ cúi đầu, yếu ớt nói: "Không phải chúng ta, chỉ có hắn thôi. Ta đã cố thuyết phục hắn nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc."

"..."

Từ lúc bước vào đây đến giờ, trên mặt Trương Gia Nguyên không có biểu cảm gì ngoài mỉm cười, cậu ta thở ra một hơi ngắn: "Này, đừng có lúc nào cũng vạch trần ta chứ?"

Doãn Hạo Vũ nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, gay gắt hỏi: "Tại sao cậu lại nói chuyện này cho chúng tôi?"

"Ai nói chuyện với ngươi?" Trương Gia Nguyên đứng dậy, không thèm để ý đến hắn, trực tiếp đứng trước mặt Cao Khanh Trần, "Ta là muốn mời mèo yêu tham gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro