Chương 8: Ăn cơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【Bảy mươi năm trước, tại Tộc Thiên Sư Vạn Thành, ở một góc sân nhỏ phía Đông Bắc.

"Tiểu Cửu, xem ta mang gì đến cho ngươi này!"

Một thiếu niên mặc quần áo rộng thùng thình, bên ngoài khoác thêm một cái áo bào, trên tay đang bưng một hộp thức ăn hình chữ nhật làm từ cái thúng tre cũ. Chân vừa bước qua cửa, miệng đã hồ hởi hét lên: "Là hộp đựng thức ăn mới đó! Mẫu thân vừa cho ta đấy!"

Hộp đựng thức ăn chỉ lớn bằng một nửa người của thiếu niên, cậu nhìn xung quanh rồi lảo đảo ngồi xổm xuống mặt đất.

Lúc này, một con mèo đen đeo chuông đồng từ dưới ghế gỗ chui ra, lười biếng ngáp một cái rồi thong dong đi đến trước mặt của thiếu niên.

Cậu bé liền đẩy hộp thức ăn qua như thể đang dâng lên bảo bối của mình. Con mèo đen cử động tai, bắt đầu dùng đệm thịt khều khều hộp thức ăn. Tuy nhiên, nắp hộp gỗ quá nặng, lớp gỗ tinh xảo trên bề mặt bị móng vuốt của mèo con cào xước nhưng vẫn không tài nào mở được.

Cậu bé thấy vậy thì nhanh chóng giúp đỡ. Cả hai loay hoay mất một lúc lâu mới mở được hộp đựng thức ăn. Nó được chia làm hai tầng, mỗi tầng có ba loại bánh ngọt trắng trắng xanh xanh khác nhau được bày biện. Cậu bé vươn bàn tay nhỏ xíu của mình ra, cầm lên một cái bánh trắng như tuyết, bẻ làm đôi, đưa sang cho mèo đen một nửa, một nửa còn lại thì nhét vào miệng.

"Sao vậy? Không ngon à?"

Mèo đen kêu meo meo hai tiếng xem như đáp lại.

"Vậy ngươi muốn ăn cái nào? Cái này nhé?"

"Meo meo."

Ngoài sân, những cành hoa quế tỏa hương thơm ngát, những tán lá xanh tươi mơn mởn. Cây cao khổng lồ vươn mình che khuất đi ánh nắng chói chang. Hai sinh vật bé nhỏ được che chắn vui vẻ thưởng thức đồ ăn ngon. Hạnh phúc đơn giản có lẽ chỉ là như vậy.

Tuy nhiên, sau đó, tiếng ve sầu của mùa hè xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá xanh ở trong sân, phá hủy đi sự yên bình vốn có và tạo ra những tiếng động không thể nào chịu được.

Giống như, sự cuồng loạn dữ dội trong kế hoạch bí mật của Chính Phủ, không ai có thể ngăn cản và cũng chẳng ai đủ sức để ngăn cản nó nữa rồi.

"Tiểu Cửu, ông nội bảo chúng ta phải trốn đi. Sau này chúng ta còn có thể quay lại nơi này được không?"

"Tiểu Cửu, tại sao bọn họ lại đuổi theo chúng ta? Chúng ta... Chúng ta đã làm gì sai sao?"

...

"Tiểu Cửu... Ta không thể chạy được nữa rồi..."

"Ngươi... Mau chạy đi, đừng để bọn họ bắt được..."

...

"... Tiểu Cửu... Ngươi phải sống..."

"... Coi như đây là thỉnh cầu của ta đi..."

...】

"Aaa..."

"Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, tỉnh dậy."

Cao Khanh Trần chậm rãi mở mắt ra, mơ mơ màng màng. Gương mặt của thiếu niên trong giấc mơ đã thay đổi, các đường nét dần dần trở nên chân thật hơn, rõ ràng hơn. Từ gương mặt đáng yêu như trẻ con đến gương mặt thanh tú đẹp trai. Chỉ có điều duy nhất không hề thay đổi đó là ánh mắt dịu dàng của người trước mặt.

Anh mấp máy môi, ánh mắt hơi cong lên, đưa tay lên áp sát vào má của người kia...

Cao Khanh Trần đột nhiên mở to mắt, xòe móng vuốt sắc nhọn và cào một cái thật mạnh.

"Aaaa, đau!"

Nương theo tiếng hét thảm thiết, Cao Khanh Trần bất giác tỉnh lại: "Ngươi đang làm gì vậy?"

"Tôi mới phải hỏi anh đang làm cái gì vậy đấy?!"

Doãn Hạo Vũ che má trái của mình, tức giận: "Tôi tốt bụng gọi anh dậy vậy mà anh còn cào tôi!!"

Đầu óc của Cao Khanh Trần quay cuồng vì tạp âm. Anh đưa tay lên trán, cái chuông đồng trên cổ đong đưa theo từng động tác: Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại đột nhiên nhớ lại chuyện cũ như vậy?

"A!"

Gò má hắn đau nhức. Doãn Hạo Vũ thả tay xuống, thấy lòng bàn tay đầy máu, liền hét lên một tiếng như chú voi con nhỏ đáng thương: "Chảy máu rồi!"

Hắn vội vàng chạy vào phòng khách, mở ngăn kéo, tìm được một miếng băng keo cá nhân. Hắn đi đến trước gương nhìn ba vết xước rõ ràng ở trên cằm, vừa mỏng vừa dài. Doãn Hạo Vũ khóc không ra nước mắt: "Anh là đồ độc ác! Anh ghen tị với sắc đẹp của tôi nên ra tay hủy hoại dung mạo của tôi! Trời đất ơi, đẹp trai là lỗi của tôi sao?"

Cao Khanh Trần không có hứng thú với màn tự luyến của hắn, chỉ hỏi một câu không liên quan: "Làm sao mà ngươi biết tên ta là Tiểu Cửu?"

Doãn Hạo Vũ tức giận trả lời: "Vừa rồi lúc anh đang ngủ, lông mày thì díu vào nhau, trán còn đổ đầy mồ hôi. Tôi có kêu thế nào anh cũng không tỉnh. Tôi nhìn thấy chữ "Cửu" trên cái chuông đồng của anh, nên tôi đánh liều gọi thử. Không ngờ anh lại có phản ứng nên tôi đoán đó là tên của anh."

Vừa giải thích, hắn vừa xé miếng băng cá nhân và định dán vào chỗ vết thương thì chợt nhớ ra gì đó. Hắn tiến lại gần gương, nâng cằm lên, Doãn Hạo Vũ cẩn thận kiểm tra ba vết sẹo.

"Thật sao?"

Doãn Hạo Vũ nhanh chóng chạy đến bên giường, nắm lấy cổ tay của Cao Khanh Trần và nhìn chằm chằm vào móng tay sắc nhọn của anh.

Cao Khanh Trần đã tỉnh táo, khó hiểu trước hành động kỳ lạ của hắn: "Ngươi làm gì vậy?"

"Tôi biết rồi!"

"... Biết cái gì?"

Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt kiên định và tràn đầy tự tin, vết xước trên cằm làm tăng thêm một chút vẻ hiếu chiến cho hắn: "Hàm dưới của thi thể nữ bị móng vuốt của động vật cào xước!"

...

Khi hai người tỉnh dậy thì đã là năm giờ chiều. Doãn Hạo Vũ xử lý vết thương rồi vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Nhưng mà Cao Khanh Trần lại nép mình vào ghế sofa, ôm theo một túi khoai tây chiên lớn nhét từng cái vào miệng.

Doãn Hạo Vũ từ trong bếp thò đầu ra, nhìn thấy cảnh này thì không khỏi cau mày: "Này, anh ăn vặt trước giờ cơm như vậy thì một lát nữa làm sao ăn tối hả?"

Cao Khanh Trần lại bốc một nắm lớn cho vào miệng, hai bên má dính đầy vụn khoai tây chiên: "Ngươi ám chỉ ta là hung thủ rồi mà vẫn cho ta ăn tối à?"

Đặt túi khoai tây xuống, Cao Khanh Trần cầm một viên socola được gói ghém đẹp mắt từ trong đống đồ ăn vặt ở trên bàn, thô bạo xé ra rồi nhét vào miệng: "Cái gì mà móng vuốt của động vật? Ngươi chỉ thẳng mặt ta luôn đi này! Ô, cái này là gì vậy? Đắng!"

Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó vì đắng của Cao Khanh Trần, Doãn Hạo Vũ nén cười, bước ra khỏi bếp: "Anh nghĩ nhiều rồi! Nhiều loài động vật có móng vuốt sắc nhọn mà, nhưng mà chắc chắn thủ phạm là vật nuôi ở trong thành phố. Chẳng hạn như mèo này, chó này, thỏ nữa, à, dạo này nuôi chuột hamster cũng đang rất phổ biến..."

Hắn lấy một ly nước, đưa cho Cao Khanh Trần, dịu giọng dỗ dành: "Hơn nữa, kẻ gây ra rắc rối chính là yêu quái. Còn anh đã tu luyện thành người rồi, đương nhiên thông minh hơn so với bọn chúng."

Sau bao nhiêu lời đường mật nịnh nọt, mèo con đang giận dữ cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

"Hừ, biết rồi."

Doãn Hạo Vũ nhìn mèo con đang cúi đầu uống nước, thuận tay vuốt mái tóc của anh: "Đi ăn thôi."

Cao Khanh Trần cuối cùng cũng phát hiện đối phương vô thức hành động quá thân mật. Anh đứng dậy, gạt phắt cái tay ở trên đầu của mình xuống: "Ta cảnh cáo ngươi! Phải biết kính trên nhường dưới! Đừng có tùy tiện chạm vào đầu của ta!"

Doãn Hạo Vũ không để ý lắm, nhún vai tỏ ý đã hiểu, sau đó vào bếp bưng đồ ăn ra: "Anh không phải là mèo sao? Tôi không tin chủ nhân trước đây của anh chưa bao giờ chạm vào đầu của anh đâu."

"Không có ai chạm vào hết! Tên tiểu tử kia lúc trước cùng lắm chỉ cho ta ăn cơm thôi!"

"Tiểu tử? Ai vậy?" Doãn Hạo Vũ suy nghĩ một chút, hỏi: "Là cháu trai nhỏ của ông lão kia sao?"

Cao Khanh Trần không ngờ hắn lại phản ứng nhanh như vậy, không khỏi sửng sốt, lạnh lùng đáp lại: "Ngươi quan tâm làm gì?" Anh đi đến bàn ăn, nhìn đĩa cơm chiên trứng được Doãn Hạo Vũ mang tới. Tuy trông đơn giản nhưng lại đầy ắp xúc xích, cà rốt, bắp và đậu que thái hạt lựu. Món cơm chiên thơm ngon, màu sắc hấp dẫn khiến Cao Khanh Trần thèm thuồng.

Có lẽ vì thật sự đói bụng nên Cao Khanh Trần chỉ cần ba bốn muỗng đã ăn hết đĩa cơm. Anh chìa cái đĩa trống trơn ra cho Doãn Hạo Vũ. Hắn sửng sốt một chút, sau đó đứng dậy đi xúc thêm cơm. Hắn nhìn nồi cơm, lo lắng hỏi: "... Ừm, anh có thể ăn được bao nhiêu vậy?"

Cao Khanh Trần đi tới, nhìn thoáng qua, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, bất đắc dĩ nói: "Chừng này đủ rồi."

Doãn Hạo Vũ ngập ngừng: "... Vậy còn tôi?"

Cao Khanh Trần trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi cũng muốn ăn? Ngươi muốn tranh chút đồ ăn này với ta hả?!"

"..."

Doãn Hạo Vũ bất lực cúi đầu, giơ tay đầu hàng: "Được rồi, được rồi, tất cả cho anh đấy." Hắn đưa đĩa cơm cho Cao Khanh Trần rồi quay đầu lấy ra bốn chiếc hamburgẻ trong tủ lạnh cho vào lò vi sóng.

Ăn xong đĩa thứ hai, lò vi sóng cũng hoàn thành nhiệm vụ. Ngửi thấy mùi thịt thơm phức, Cao Khanh Trần tò mò hỏi: "Đó là gì vậy?"

Doãn Hạo Vũ mở giấy gói, trả lời: "Hamburger." Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn giải thích dễ hiểu hơn: "Là bánh nhân thịt mà con người thời nay hay ăn."

Cao Khanh Trần đã bắt đầu chuyển sang đĩa cơm thứ ba, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào bánh hamburger: "Ngon không?"

Doãn Hạo Vũ đã nhanh chóng ăn hết một cái, liếm ngón tay: "Cũng bình thường." Hắn cầm cái thứ hai lên, lắc lắc trước mặt anh: "Anh muốn ăn không?"

"Để lần sau đi."

"Được."

Trên bàn ăn một người một mèo lẳng lặng ăn cơm, không hề nói chuyện. Cả hai trao đổi bằng ánh mắt, thử đoán cảm nhận về món ăn của người còn lại. Tiếng nhai trong miệng trở thành âm thanh bao phủ không khí lúc này.

Đột nhiên, Cao Khanh Trần có một loại cảm giác kỳ lạ: Cuộc sống như vậy cũng không tệ lắm, tên tiểu tử này so với Bá Viễn còn hữu dụng hơn. Hắn không chỉ biết nấu ăn, còn có thể dẫn anh đi ăn, giống như người kia đã làm trước đây...

Bụng đã được lấp đầy cho nên Cao Khanh Trần cũng rất vui vẻ, chủ động hỏi về lịch trình: "Chúng ta có ra ngoài không?"

Doãn Hạo Vũ nuốt xuống miếng cuối cùng, vo tròn giấy gói lại rồi ném vào thùng rác: "Tới chỗ ở của hắn ta xem thử."

...

Đặt chân đến tiểu khu Hoa Viên, Doãn Hạo Vũ không vội bước vào tòa nhà nơi xảy ra vụ án mà nhìn bãi cỏ xung quanh. Nơi đó có rất nhiều mèo hoang đang ẩn nấp. Hắn lấy ra ít cá khô đã chuẩn bị từ trước, ngồi xổm xuống chờ đợi. Một lúc sau, vài chú mèo hoang đã vây quanh Doãn Hạo Vũ.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào từng con mèo để xác nhận rằng chúng vô hại. Doãn Hạo Vũ ném cá khô xuống cỏ, phủi nhẹ hai tay rồi nói với Cao Khanh Trần: "Những con mèo này rất bình thường, không có gì khả nghi lắm."

Cao Khanh Trần không lên tiếng, lặng lẽ nhìn lũ mèo hoang đang tranh giành cá khô.

"Có chuyện gì à?"

"Không. Chẳng có gì."

Xoay người lại, Cao Khanh Trần lộ ra vẻ mệt mỏi, đưa tay lên che nửa gương mặt: Sao hôm nay cứ nghĩ về chuyện quá khứ vậy chứ?

Chuyện đó xảy ra cách đây đã rất lâu rồi, từ khi mà anh vẫn còn là con mèo đen lừng danh của núi Vô Tích.

Nhiều lần, mèo đen không thể chịu đựng được sự tò mò của mình nên đã phớt lờ lời cảnh cáo của cáo trắng, chạy về phía thị trấn dưới chân núi. Người qua đường thấy mèo đen đáng thương liền cho ăn. Theo thời gian, mèo đen trở thành khách quen của thị trấn, nhiều cửa hàng ở trên đường đều biết đến mèo đen. Nhìn thấy chữ "Cửu" trên cái chuông đồng, bọn họ đều trìu mến gọi mèo đen bằng cái tên Tiểu Cửu.

Trên đường có rất nhiều mèo hoang lang thang, nếu ai đó thấy thích thì sẽ đem một con về nhà để nuôi. Bạn bè xung quanh mèo đen mỗi ngày đều thay đổi, nhưng tuyệt nhiên không ai muốn mang mèo đen về nhà cả.

Dù là ở thời đại nào đi chăng nữa, con người đều có một nỗi sợ hãi tự nhiên đối với mèo đen.

Một ngày nọ, mèo đen lại xuống núi xin ăn. Người bán cá lấy ra một cá nhỏ màu vàng, tiếc nuối nhìn con mèo đen trước mặt: "Tiểu Cửu là mèo đen nhưng lại rất ngoan, chưa bao giờ cắn người, sao không ai nhận nuôi vậy?"

Nghe xong, người đàn ông bán bánh bên cạnh đùa cợt nói: "Nếu ngươi thấy tiếc thì ngươi đem về mà nuôi."

Người bán cá lắc đầu, đặt con cá nhỏ màu vàng xuống nền đất đầy cát và bùn dơ.

"Đừng nói nữa. Mèo đen... xui muốn chết. Ta cũng không muốn đặt cược mạng sống của mình đến vậy đâu."

"Hahaha, chính ngươi còn không muốn, vậy mà lại đẩy cho người khác."

Người bán cá có vẻ hơi xấu hổ, gãi đầu rồi trở lại quầy hàng của mình.

【Tiểu Cửu rất ngoan, mọi người đều thích, nhưng, không ai muốn đem nó về nuôi cả.】

Nhìn chằm chằm vào con cá trên mặt đất, mèo đen vừa mới bắt đầu thức tỉnh linh trí dường như hiểu ra điều gì đó. Lần này mèo đen trở về núi Vô Tích, cho đến khi tu được thành hình người, mèo đen không bao giờ xuống núi nữa.

Thế giới rộng lớn bên ngoài đúng là rất tốt nhưng mèo đen lại chẳng có cách nào hòa hợp với nó được.

...

"Ôi, tôi thậm chí ban đêm còn không ngủ được. Sợ chết mất!"

"Đúng đó. Chuyện như vậy xảy ra trong tiểu khu, tất cả chúng ta đều sẽ gặp xui xẻo. Giá nhà ở chỗ này đã tăng lên gấp đôi rồi!"

"Giá nhà là chuyện nhỏ thôi, mấu chốt là ở mấy chuyện dọa người kia kìa. Tôi vẫn hay thấy gia đình của bọn họ trong tiểu khu, bọn họ khá là thân thiện. Chẳng hiểu sao..."

Sau bữa tối, ánh đèn rực rỡ thắp sáng sân chơi ở trung tâm của tiểu khu. Người dân ở các tòa nhà tụ tập lại để tận hưởng thời tiết mát mẻ và trò chuyện cùng nhau. Chủ đề dạo gần đây tất nhiên là về vụ án mạng vừa xảy ra kia rồi.

Tuy nhiên, ngoài các cô dì lớn tuổi ra, một chàng trai trẻ thanh tú đặc biệt nổi bần bật giữa đám đông. Cậu ta đeo một cái túi vải lớn màu xám ở trên lưng, trong tay cầm một cây kim đan, thoăn thoắt đan từng mũi len một cách điêu luyện, bên trong cái túi vải lớn hẳn là có một quả bóng len to đùng.

Sau khi dạy bác gái bên cạnh đan được hoa văn đẹp mắt, chàng trai cũng tham gia vào cuộc thảo luận của những người ở đó: "Thực hiện một vụ giết người lớn như vậy, anh ta có khả năng bị trầm cảm không?"

Chàng trai này trước đây chưa từng xuất hiện trong tiểu khu, nhưng hôm nay, bằng kỹ năng đan móc điêu luyện của mình, cậu ta đã thành công lẻn vào nhóm trò chuyện. Các dì rất vui vẻ nói chuyện với cậu: "Bình thường chúng tôi gặp nó, nó lúc nào cũng mỉm cười hết, không phải là trầm cảm đâu."

"Ồ?"

Thấy thời gian sắp hết, chàng trai giả vờ vô tình hỏi: "Cháu nghe nói những người thích gần gũi với động vật nhỏ sẽ có trái tim nhân hậu và hiếm có ai mắc bệnh trầm cảm. Vậy mọi người có biết gì về việc anh ta có từng nuôi thú cưng không? Hay là anh ta có tiếp xúc nhiều với động vật nào ở trong tiểu khu không?"

Động vật nhỏ?

Doãn Hạo Vũ nghe thấy từ khóa, lập tức vểnh tai lên, cố gắng nghe kỹ.

Cao Khanh Trần vốn thờ ơ, nhưng khi nhìn về phía sân chơi của tiểu khu, sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi. Ánh mắt của Cao Khanh Trần dán chặt vào cây roi treo trên thắt lưng của chàng trai kia...

Đó là một trong ba dụng cụ chính của gia tộc Thiên Sư ở Vạn Thành.

Roi Hàng Yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro